Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyenthabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Bàn tay của quỷ biến mất không còn thấy được nữa.
Hứa Thị nhận thấy Linh Quỳnh không có ác ý gì với hắn, Bạch Tấn lấy điện thoại ra gõ vài từ.
[Cô muốn cái gì?]
"...." Linh Quỳnh nuốt chữ "Tiền" trở về: "Giúp tôi truyền vài lời."
Bạch Tấn nhíu mày.
[Cho ai?]
"Thấy người ở bên kia không?" Linh Quỳnh chỉ về phía Thịnh Minh Tuế.
[.....]
Bạch Tấn xin giấy của người bên cạnh, Linh Quỳnh đọc, hắn viết.
....
Thịnh Minh Tuế liên tục kiểm tra thời gian, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, nửa ngày rồi mà xe vẫn chưa đến.
Ngay lúc Thịnh Minh Tuế muốn đứng dậy hỏi, đột nhiên dưới chân giẫm lên một tờ giấy trắng, bên trên có chữ viết.
Hắn rất chắc chắn, vừa rồi ở đây không có.
Cái lon kia xong việc, hắn nhìn kỹ bốn phía xung quanh.
Thịnh Minh Tuế cứng đờ một lúc, hít sâu vài ngụm khí, lại nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng mới nhặt tờ giấy kia lên.
[Xin chào Thịnh Minh Tuế tiên sinh:
Anh không bị đa nhân cách, nhưng tôi đã mượn cơ thể của anh làm một chút chuyện, cũng xin anh không cần sợ hãi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh.]
Nội dung ghi như vậy.
Thịnh Minh Tuế nhìn xong hai tay run lên, càng sợ hãi!
Cho nên thật sự đụng phải quỷ rồi sao?
Thịnh Minh Tuế hoàn toàn không bình tĩnh được.
Một lát sau, lại có một tờ giấy xuất hiện dưới chân hắn.
[Tôi thật sự sẽ không tổn thương anh, anh đừng sợ nha.]
Thịnh Minh Tuế: "...."
....
Bên kia, Bạch Tấn viết trên giấy.
[Cô làm như vậy càng dọa đến hắn.]
Tiểu cô nương ngồi xếp bằng đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.
"Lá gan lại nhỏ như vậy!"
[Người sợ quỷ là chuyện bình thường.]
Hắn thấy nhiều, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, rất ít ác linh có thể gây cho hắn tổn thương nghiêm trọng, cho nên hắn mới có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng người nhìn thấy ác linh lần đầu tiên, ngay cả những đại lão trên thương trường, cũng không duy trì được hình tượng.
"Không được!"
Bạch Tấn nghe tiểu cô nương ngồi đối diện nói một câu như vậy, sau đó bay đi.
Linh Quỳnh bay đến cạnh Thịnh Minh Tuế.
Giống như không có chút bất thường nào, nhưng hắn đã cấu lòng bàn tay hắn đến mức có không ít vết nhăn.
"Sợ cái gì, đã nói sẽ không tổn thương anh...." Linh Quỳnh ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn qua bàn tay hắn: "Đã chảy máu rồi mà anh còn nhéo."
Động tác Thịnh Minh Tuế hơi dừng lại một chút.
Linh Quỳnh còn đang cảm thấy kỳ quái sao hắn lại dừng lại, đột nhiên nghe hắn hình như nỉ non nói: "Cô.... Cô quấn lấy tôi làm gì?"
Linh Quỳnh xoay người một cách xem thường: "Anh nghĩ tôi muốn quấn lấy anh à."
Thịnh Minh Tuế lại nhéo hai cái trong lòng bàn tay hắn: "Cô không muốn quấn lấy tôi, vậy vì sao cô phải theo tôi?"
"...." Linh Quỳnh trầm mặc một chút: "Anh nghe thấy tôi nói chuyện?"
Thịnh Minh Tuế gật đầu.
Lúc trước hắn cảm thấy là ảo giác.
Nhưng mà hắn thật sự nghe được.
Hơn nữa tờ giấy kia....
Hắn càng tin tưởng đó không phải là ảo giác.
Nhưng mà sau đó hắn không nghe thấy được âm thanh gì cả.
"!!!"
Lúc trước hắn rõ ràng không nghe thấy được.
"Vậy anh nhìn thấy được tôi sao?"
Thịnh Minh Tuế lắc đầu.
Hắn chỉ có thể phân biệt dựa vào âm thanh, miễn cưỡng biết được âm thanh này truyền đến từ chỗ nào.
Nhưng mà hắn không dám nhìn... sợ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu nào đó.
Nhưng giọng nói này rất êm tai, ngọt ngào mềm mại, có chút giống một cô gái nhỏ xinh đẹp, khiến hắn có chút không còn sợ hãi như vậy.
"Cô đi theo tôi làm gì?" Thịnh Minh Tuế chịu đựng ý muốn rời khỏi nơi này.
Hắn phải biết rõ ràng...
Nếu không cô vẫn đi theo mình thì làm sao bây giờ?
"Nếu không có tôi, ngày đó anh bị người ta phế tay rồi, là tôi cứu anh không phải sao?"
Thịnh Minh Tuế: "Cho nên hôm đó là cô đưa tôi đến khách sạn?"
"...."
Lúc đi, tôi thậm chí không biết mình đang dùng là cơ thể anh!
"Đúng vậy." Phương hướng giọng nói phát ra của Linh Quỳnh thay đổi, ngay bên trái tay hắn, giống như từ từ ngồi xuống cạnh hắn.
Thịnh Minh Tuế: "Cô ở trong cơ thể tôi sao?"
"Ừ."
Thịnh Minh Tuế: "...."
Thật sự là hôm đó cô cứu mình....
"Cảm ơn, cảm ơn cô." Tuy rằng là quỷ... nhưng hình như cô không đáng sợ như vậy.
Ngoại trừ không nhìn thấy, cũng cho hắn cảm giác không có gì khác người bình thường.
"Không cần khách khí."
Không biết Thịnh Minh Tuế nghĩ đến cái gì: "Cô... cô có làm chuyện gì kỳ quái với cơ thể tôi không?"
Nghe giọng nói kia, cô là nữ quỷ!
Ở trong cơ thể hắn, vậy chẳng phải là...
Linh Quỳnh vô tội hỏi lại: "Làm gì?"
Thịnh Minh Tuế ngập ngừng, không tiếp tục nữa, nói sang chuyện khác: "Vì sao cô ở trong cơ thể tôi?"
"Sao tôi biết, khi tôi có ý thức đã ở trong cơ thể anh."
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc đó cô không nên xuất hiện ở chỗ đó.
Có lẽ là lúc tiến vào phó bản, bị truyền tống trực tiếp tới nơi đó.
Thịnh Minh Tuế: "Vậy cô.... Cô còn dùng cơ thể tôi làm cái gì?"
Hắn hoàn toàn không có trí nhớ của ngày mùng đó.
Linh Quỳnh: "Buôn bán kiếm chút tiền."
Ở trấn nhỏ này nơi nơi đều dày đặc quỷ khí âm u, cô tìm một nhà, giúp bọn họ giải quyết tiểu quỷ quấn lấy bọn họ.
Lúc nãy người kia mới đưa tiền.
Thịnh Minh Tuế nghe Linh Quỳnh nói xong, có lẽ chậm rãi tiếp nhận, móng tay không tiếp túc cấu lòng bàn tay nữa, nhưng mà lại dùng ngón tay ấn vào giữa.
"Cô có thể tùy tiện nhập vào cơ thể tôi?"
"Không thể, khi anh ngủ mới được."
Khi Linh Quỳnh nói lời này xong, rõ ràng Thịnh Minh Tuế thở ra một hơi.
Không phải lúc nào chỗ nào cũng có thể vào trong cơ thể hắn là tốt rồi.
Thịnh Minh Tuế: "Vậy cô... vì sao đi theo tôi? Hay là cô muốn tôi giúp cô làm gì?"
"Tôi đi theo anh...." Linh Quỳnh bắt đầu nói bừa: "Chuyện đó cũng không có cách nào, tôi không thể rời khỏi anh quá xa. Nếu rời anh quá xa sẽ trở nên yếu, có thể sẽ biến mất, tôi không muốn biến mất, chỉ có thể đi theo anh."
"Vì sao?"
"Tôi cũng không biết." Giọng nói của người con gái thấp dần, có chút tủi thân: "Anh sẽ không để tôi rời đi để chịu chết chứ? Tôi đã chết một lần, không muốn chết lại một lần nữa..."
"...."
Tuy rằng là quỷ.... Nhưng cũng không làm tổn thương mình, quả thật Thịnh Minh Tuế không làm nổi loại chuyện này.
"Tôi chỉ theo anh, sẽ không tổn thương anh." Cô gái lại hứa: "Đợi đến khi tìm ra được nguyên nhân, tôi sẽ rời đi."
Thịnh Minh Tuế rối rắm một hồi, chỉ có thể đồng ý theo Linh Quỳnh.
"Nhưng cô không được tùy tiện sử dụng cơ thể tôi."
"Được, anh thật sự là người tốt." Dù sao lúc anh ngủ anh cũng không biết gì, hì hì.
....
Thịnh Minh Tuế tự xây dựng cho bản thân một tâm lý thật tốt, tiếp thu rằng trên thế giới này có chuyện quỷ quái thật.
Rồi lại trao đổi họ tên với Linh Quỳnh.
"Xe đến đây!"
"Cuối cùng cũng đến!!"
Bên ngoài bến xe có một chiếc xe buýt tiến vào, đám học sinh kia lập tức ồn ào đứng lên?
Linh Quỳnh có chút kỳ quái, cái gì cũng chưa xảy ra, xe đã đến rồi?
Tấm thẻ [ Nhà ga vong linh ] là chỉ cái gì?
Cô ở bến xe này, chỉ thấy lúc trước có một bàn tay quỷ muốn tấn công Bạch Tấn, trừ lần đó ra không phát hiện con quỷ nào nữa.
"Kiểm phiếu." Không biết nhân viên kiểm phiếu chui ra từ chỗ nào, cầm loa hét lên.
Mấy học sinh đi qua, thông qua cửa kiểm phiếu.
Bạch Tấn và người của hắn cũng đi qua bên kia.
Thịnh Minh Tuế đeo ba lô đi sau cùng, hắn nhìn trái nhìn phải, bên người chỉ có không khí.
"Tôi ở trong này."
Tầm mắt Thịnh Minh Tuế chuyển qua bên phải, tuy là vẫn không nhìn thấy cái gì.
Thịnh Minh Tuế kiểm phiếu lên xe.
Linh Quỳnh đảo mắt qua một thùng xe, Bạch Tấn và ba người kia ngồi ở phía sau cùng, mấy học sinh ngồi ở vị trí bên cạnh.
"Anh trai, ngồi ở đây." Có một nữ sinh gọi hắn.
Thịnh Minh Tuế từ chối, đi đến chính giữa ngồi xuống.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Xin lỗi các nàng vì hôm nay không trả được hết chương như đã hứa.
Làm ơn tha thứ cho bọn ta nha.
Hứa chắc chắn rằng ngày mai sẽ đăng hết
Bên facebook chắc phải chờ mấy ngày nữa vì bọn ta vừa tìm được một bạn thiết kế bìa riêng.
Phải đợi vài ngày mới thiết kế xong bìa được. Các nàng cùng chờ đón những tấm bìa chất lượng sắp tới nha