Từ Thiếu Kiệt ngẩng đầu.
Bên kia đường lớn, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang cầm một khẩu súng chĩa về phía cậu. Nhưng một cánh tay đang thỏng xuống của hắn bị dính đầy máu trên ống tay áo, máu chảy đầm đìa, cách rất xa mà cậu vẫn ngửi được mùi tanh nồng nặc kia.
Không ngờ đã làm vậy rồi mà hắn vẫn không chết.
Từ Thiếu Kiệt thở dài tiếc nuối.
Nơi cửa hàng bán hoa toạ lạc thật ra có chút hẻo lánh, bình thường cũng không có nhiều người đi đường, có vài người lẻ tẻ đi qua, đột nhiên thấy được màn giằng co của hai người thì trực tiếp ngây ra như phỗng.
Là súng thật?
Bọn họ không khỏi hỏi thầm trong lòng.
Đám người qua đường lại nhìn thêm một chốc, tình hình có hai nam một nữ, đều thuộc dạng trai xinh gái đẹp. Chớp mắt bọn họ đã suy diễn ra một vở kịch tình yêu đầy mùi máu chó, ngay cả bầu không khí bắn nhau đáng sợ cũng bị hoà tan. Thậm chí có vài người còn phấn khích tới gần để xem.
"Buông cô ấy ra."
Lâm Duy Tĩnh lặp lại câu nói một cách dõng dạc, bàn tay cầm súng chưa từng run rẩy, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng và khẩn trương.
Con mồi bị nắm điểm yếu, ngay từ đầu đã là kẻ thua.
Nên Từ Thiếu Kiệt cũng không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.
"Buông cô ấy ra?" Từ Thiếu Kiệt làm như có chút nghi hoặc nhếch cao âm cuối, thậm chí còn chứa vài phần ý cười, "Bác sĩ Lâm, mày nói mấy lời này mà không cảm thấy lạ lùng lắm à? Chị ấy là người phụ nữ của tao, cũng là bà xã của tao, một thằng khốn là em rể tao thì có tư cách gì yêu cầu tao buông chị ấy?"
"Chẳng lẽ mày ngây thơ cho rằng, chị ấy đồng ý theo mày thì thành người của mày?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng, "Nếu có ý nghĩ ngu xuẩn đó, tao khuyên mày tốt nhất nên từ bỏ đi, trước giờ tao chưa hề muốn ly hôn với chị ấy."
Lâm Duy Tĩnh nói, "Cứ gượng ép như thế thì có ích gì? Cô ấy không yêu cậu, cho dù cậu có được cơ thể cô ấy cũng không thể có được trái tim cô ấy."
Từ Thiếu Kiệt nghe xong, trả lời càng thêm trần trụi, "Cho dù không có được trái tim chị ấy thì đã sao? Chỉ cần chị ấy là của tao, luôn ở bên cạnh tao, sinh con đẻ cái cho tao là được. Chị ấy là vợ hợp pháp của tao, tao có thể làm bất kì chuyện gì tao thích với chị ấy, ví như ôm ấp, hôn nhau, lên giường."
Từ Thiếu Kiệt vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình định, nâng tay ôm cô cao thêm chút, ngay trước mắt hắn hôn lên môi Lâm Lang.
Lâm Lang đang trong tình trạng hôn mê, tất nhiên không thể phản kháng lại hành động của cậu ta được.
Từ Thiếu Kiệt mang cho mình một gương mặt trẻ con tinh xảo non nớt, tựa như học sinh trung học tuổi -, mà Lâm Lang bị cậu ôm trong ngực cũng là dáng vẻ xinh đẹp phong nhã, hai người trông như một cặp người yêu còn là học sinh lén giấu phụ huynh đi ra ngoài hẹn hò.
Từ hiệu quả thị giác mà nói, hai người họ không thể nghi ngờ càng xứng đôi hơn.
Bác sĩ Lâm nhìn hết sức chướng mắt, hơi siết chặt khẩu súng trong tay.
Nhưng hắn lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Một chiếc xe hơi dài ngừng trước mặt Từ Thiếu Kiệt, trong tầm mắt của Lâm Duy Tĩnh, có người chạy xuống mở cửa xe ra.
"Thế nhé em rể, anh chị mày đi trước." Từ Thiếu Kiệt phất phất tay, còn ác liệt nhếch khoé môi, "Nơi này còn rất thích hợp dưỡng lão, mày có thể cân nhắc chuyện tiếp tục sống mãi ở đây."
Xe hơi nhanh chóng lái khỏi hiện trường vụ án, chỉ dư lại một người đàn ông cầm súng còn đứng tại chỗ.
Hắn nhìn chằm chằm góc đường xe hơi quẹo qua.
"Anh Lâm!"
Một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đẩy ra đám người đứng nhìn, chạy tới trước mặt hắn.
"Anh, anh chảy máu…"
Lâm Duy Tĩnh nghe được tiếng la của cô ta, nhưng thân thể không nghe theo sự điều khiển của hắn. Hắn chạy thoát khỏi vòng vây của ba tay súng bắn tỉa bậc nhất, đã sớm nỏ mạnh hết đà, chẳng qua đang cố gượng để giằng co với Từ Thiếu Kiệt mà thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được cô ấy.
Thật quá vô dụng.
Hắn lẩm bẩm mà nói.
Tầm nhìn trước mặt dần dần mơ hồ.
Thể lực của hắn kề bên khô kiệt.
"Phanh ——"
Lâm Duy Tĩnh ngã ra sau, đầu nện mạnh vào hòn đá cứng, trước khi hôn mê tầm mắt lướt qua gương mặt đang khóc thút thít của Vivian và bầu trời xanh thẳm phía sau cô ta, ngay sau đó mất đi tất cả tri giác.
-
Lần nữa Lâm lang tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Đập vào mắt là bức màn gạc treo lơ lửng, bốn góc gắn tua rua và chuông vàng. Cô hơi nghiêng mặt, bức màn màu tím nhạt khẽ lung lay trong làn gió nhẹ.
Ngủ lâu nên tay chân có hơi cứng đờ, lúc Lâm Lang muốn duỗi người thì lại nghe thấy tiếng vang của kim loại khi bị va chạm.
Tay chân của cô bị trói lại.
Cô lắc thử vài cái, dây xích siết chặt cổ tay cô, xúc cảm lạnh lẽo.
"Chị tỉnh rồi?"
Có người đẩy cửa vào, bưng một chén cháo nhỏ nóng hầm hập đi tới.
Lâm Lang ngẩng đầu, Từ Thiếu Kiệt mặc một bộ đồ thường thoải mái, mang chiếc dép lê đầu thỏ lông xù, đầu tóc chưa chải, lù xù che khuất gương mặt, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, nhìn sơ qua có chút phúc hậu vô hại.
Cậu ta ngồi ở mép giường, thổi nguội muỗng cháo đưa tới trước mặt cô.
"Sao lại không ăn? Chị không thích?"
Cậu ta khó hiểu nhướng mày, lại như nghĩ tới gì đó, cười nói, "Chị yên tâm, khi nãy chị ngủ em đã tắm cho chị rồi, mặt cũng rửa sạch luôn, đợi lát nữa ăn xong súc miệng là được."
Lâm Lang túm lấy dây xích, nó theo động tác của cô phát ra vài tiếng vang.
"Cậu làm vậy là có ý gì? Muốn nhốt tôi?"
Từ Thiếu Kiệt vẫn trấn định như thường, thậm chí nụ cười bên môi chẳng hề có ý thu liễm, nói, "Em chỉ đang làm chút khiển trách với người vợ đã bỏ trốn của em mà thôi, chị đừng lo lắng, chỉ cần chị không cử động mạnh để tháo nó ra thì chị sẽ không bị thương gì hết."
"Cậu đây là lạm dụng tư hình."
"Tư hình?" Cậu ta cất cao giọng, ý vị không rõ mà nói, "Sao có thể coi đây là tư hình được? Cùng lắm chỉ là tình thú giữa vợ chồng với nhau mà thôi, sẵn tiện nói một câu, từ mặt nào đó hẳn có thể nói em là S, nhưng mà chị yên tâm, em sẽ thật dịu dàng, không làm đau chị."
"Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt làm em không thích kia nữa, cháo sắp nguội rồi, nếm thử đi, đây là lần đầu em xuống bếp đó, cũng không biết có hợp khẩu vị của chị không nữa."
Nói xong định đút cho Lâm Lang.
"Choang ——"
Lâm Lang hất chén sứ trên tay cậu ta.
Cháo nóng cùng một ít thịt bầm và hành lá đổ đầy người cậu.
Bàn tay bưng chén của Từ Thiếu Kiệt cứng đờ giữa không trung.
Cậu ta từ từ ngẩng đầu nhìn Lâm Lang.
Vẻ mặt đối phương lạnh nhạt.
"Xem ra chị thật sự không đói bụng." Người đàn ông thong thả đứng dậy, "Đã vậy thì giờ tới lượt em ăn no."
Làm trò trước mặt Lâm Lang, hai tay cậu ta túm lấy cổ áo, trực tiếp cởi ra cái áo lông kia, thế mà bên trong không mặc thêm gì, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, phiếm ánh sáng khoẻ mạnh lại mê người, hơi thở tràn đầy hormone nam tính nghênh diện đánh tới.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Lang, tựa như đang nhìn một con dê núi mỹ vị ngon miệng, như hổ rình mồi, dường như đang suy xét nên bắt đầu cắn từ đâu.
"Từ Thiếu Kiệt!"
Cô đột nhiên bị cắn một cái, không kiềm được thét chói tai.
"Ừm, em đây."
Hai chân cậu quỳ bên eo cô gái, hai tay tách ra chống hai bên mặt cô, hơi đè nặng mái tóc dài xinh đẹp đen nhánh. Cậu từ trên cao nhìn xuống, tựa như đế vương đích thân đi tuần tra lãnh thổ của mình, một tấc lại một tấc, lan ra cả vùng cấm chưa được khai phá.
"Đẹp quá." Cậu cầm lòng không đậu mà nói, sau đó há mồm cắn lên cổ cô, tùy ý cướp đoạt.
Thịnh yến của cậu chỉ mới bắt đầu.
Lâm Lang liều mạng vùng vẫy, nhưng tay chân đều bị xích, căn bản không thể nào phản kháng lại được, cô chỉ đành dùng răng cắn vào thịt cậu ta, máu loãng chảy xuống.
Hành động này lại làm người đàn ông càng thêm hưng phấn, nhiệt tình cổ vũ cho cô, "Đúng rồi, chính là như thế, chị có thể dùng sức thêm một chút nữa, ăn sống thịt em cũng không sao."
Bàn tay cậu ta theo vạt áo thuần thục chui vào.
"Thiếu Kiệt… đừng làm tôi hận cậu."
Từ Thiếu Kiệt nghe được một câu như thế.
Động tác cậu ta hơi sững lại, ngay sau đó liền nói, "Vậy chị cứ hận đi."
-
Một buổi chiều nọ, nhân lúc Lâm Lang ngủ say, Từ Thiếu Kiệt ra khỏi biệt thự, cậu hẹn gặp một người ở một hội sở.
Vừa ngồi xuống ghế cậu đã đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện tôi muốn anh điều tra thế nào rồi?"
Một xấp tài liệu được niêm phong bằng giấy kraft đưa tới trước mặt cậu.
Từ Thiếu Kiệt mở ra đọc, dần dần nhăn mày.
Tiếp đó người đàn ông đối diện nói, "Xem ra anh cũng phát hiện rồi nhỉ? Lý lịch từ nhỏ đến lớn của người này ưu tú đến khó tin, trừ việc cha mẹ song vong ra thì chẳng hề có vết nhơ nào." Hắn chà xát cánh tay, dường như nổi da gà, "Trên thế giới thật sự sẽ có người hoàn hảo tới vậy sao?"
"Nhưng nếu xâu chuỗi lại vài sự kiện thì có vẻ rất thú vị." Đối phương nói, "Tuy nó chỉ là suy đoán cá nhân của tôi thôi, anh có muốn nghe thử không?"
"Nói." Từ Thiếu Kiệt nheo mắt lại.
"Cái ngày mà cha mẹ hắn ta bị tai nạn xe cộ thật ra là ngày họ muốn đến Cục Dân Chính ly hôn, nhưng không ngờ đi nửa đường thì không phanh xe lại được."
"Sau khi xử lý đám tang thì được một người cô bà con xa nhận nuôi, nửa năm sau người cô kia có bạn trai, vào buổi tối trước ngày đính hôn, mặc váy cưới chết trong phòng ngủ, cảnh sát nói là tự sát."
Người đàn ông rít một ngụm thuốc lá, gạt bỏ tàn thuốc, "Có một kẻ giấu tên nói cho tôi, hắn ta cùng người cô kém nhau tuổi kia có mối quan hệ không bình thường. Nhưng chuyện này đã quá lâu rồi, những dấu vết đó đã biến mất từ lâu, ngay cả một tấm ảnh cũng không giữ lại, nên tôi cũng không kiểm chứng được."
Hắn nhún vai, "Nói thế nào nhỉ? Kinh nghiệm trực giác nhiều năm cho tôi biết đây là một kẻ nguy hiểm, có lẽ còn có nhân cách phản xã hội nào đó."
Đầu điếu thuốc bị người đàn ông ấn mạnh vào gạt tàn thủy tinh, ánh sáng của tàn thuốc chợt tắt.
"Nói cho cùng hắn ta quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm người ta khiếp sợ."
-
"Răng rắc ——"
Cánh cửa đóng chặt bị một đôi tay xa lạ mở ra, đối phương đeo bao tay màu trắng.
Lâm Lang mở bừng mắt.
Bóng người cao lớn dần dần bao trùm lấy cô.
"Cuối cùng cũng…"
—— bắt được em.