Bóng đêm vắng lặng, bên trong Đường gia ánh đèn sáng trưng.
Bữa tiệc tối chỉ mới bắt đầu.
Không gian ở lầu một rộng rãi, dùng để chiêu đãi bạn bè thân thích đến dự tiệc cưới, hơn nữa chia rõ thành ba nhóm người. Cha mẹ Đường ngồi trên sofa phòng khách cùng vài người thân thích và hàng xóm lớn tuổi. Còn bà nội Đường cầm một tờ giấy gói kẹo màu da cam trêu đùa đám nhỏ họ hàng dẫn theo, rồi ngồi trò chuyện với nhóm chị em tốt cùng tuổi.
Mắt thấy gần giờ sáng, mà tinh thần cụ bà vẫn còn phấn chấn.
Chú rể số một Lâm Duy Tĩnh đang ngồi bên sofa nhẹ giọng nói chuyện với thầy và đồng nghiệp của hắn.
Bên ngoài trang hoàng càng thêm tinh xảo sinh động, đèn màu, hoa tươi, khí cầu, băng gấm vân vân điểm xuyết từng góc, một đám cả trai lẫn gái ồn ào vây quanh chú rể. Trong đó đa số là bạn học của Từ Thiếu Kiệt, có cấp ba, cũng có đại học.
Nhân duyên của cậu và Đường Lâm Lang đều khá tốt, người chúc phúc cũng nhiều.
Tiệc diễn ra được phân nửa thời gian, cô dâu được phép nghỉ ngơi, nhưng chú rể lại không 'may mắn' như vậy, phải đối mặt đông đảo trò khó dễ 'không có ý tốt' của bạn bè xung quanh, ai bảo cậu ta cưới được ánh trăng sáng của hầu hết nam sinh làm gì?
"Trời ạ, ông Kiến Huy kia, không hợp ý nhau là không tới luôn kìa, tốt xấu gì cũng là hôn lễ của Đường nữ thần, ông kia cứng cỏi thật sự." Lớp trưởng thời đại học nhắc tới người vắng mặt.
"Ha ha, cứng cỏi cái gì, tên ngốc to con đó đang chùm chăn trộm khóc thì có."
"Cũng có lí! Chị gái nữ thần của tụi mình mà kết hôn, không biết làm vỡ nát bao nhiêu trái tim của đám con trai nữa." Bạn học nữ xung quanh trêu ghẹo.
Các cô ấy nhắc tới, Từ Thiếu Kiệt mới nhớ người đến tham dự hôn lễ có mấy tên là người theo đuổi cuồng nhiệt của vợ mình lúc còn đại học, chưa tính có người yên lặng yêu thầm.
Sắc mặt cậu ta tối sầm một nửa.
Biết vậy cậu sẽ không phát thiệp cưới cho đám ranh này, đỡ phải ba ngày hai bữa nhớ thương nàng dâu nhà cậu!
"Không ngờ tiểu tử thúi nhà cậu cuối cùng cũng được ôm người đẹp về! Sớm biết vậy tôi cũng lì lợm la liếm giống cậu, thất sách thất sách rồi." Lớp trưởng vẻ mặt đau khổ siết chặt cổ tay.
Tình cảm lúc niên thiếu luôn ngây thơ, năm đó Đường Lâm Lang thanh xuân mạo mỹ, lại là cô bé vừa có giáo dưỡng vừa tri thư đạt lí, nam sinh trong lớp có một nửa vì cô mà nếm được cảm giác rung động.
Lớp trưởng vừa nói xong, có người xem kịch vui không chê chuyện lớn, cười xấu xa, "Dù sao còn chưa động phòng, lớp trưởng ông vẫn còn cơ hội đấy, bây giờ có muốn cướp cô dâu luôn không? Tụi tôi ở đây đều là hậu thuẫn kiên cường của ông, có thể giúp ông kiềm giữ chú rể nha!"
Lớp trưởng có hơi men say, lá gan lớn, cắn đầu lưỡi nói vài câu không rõ lời, "Nếu Đường nữ thần chịu theo tôi, ông đây nguyện mất mười năm tuổi thọ…"
Từ Thiếu Kiệt dùng răng cạy nắp chai rượu, bóp miệng lớp trưởng rót xuống hết chai. Bởi vì rót quá tàn nhẫn, lỗ mũi lớp trưởng cũng trào ra chất lỏng, người khác sôi nổi trốn tránh, hét lên Thiếu Kiệt cậu ghen quá mức rồi.
Từ Thiếu Kiệt cười gằn ác liệt, "Dám ra tay với chị tôi, đây là kết cục của sự khiêu khích, không đánh gãy cái chân thứ ba của ông tôi đã nhân từ lắm rồi."
Áo vest màu tím sẫm đã bị cởi ra vì nóng, chỉ còn áo sơ mi trắng bọc lấy áσ ɭóŧ sọc đen, cúc áo ở cổ chưa từng gài lại, tiêu sái vô cùng. Cố tình cậu lại có một gương mặt trẻ con tinh xảo, lúc chơi xấu người khác càng có sức hấp dẫn.
Các nữ sinh không khỏi đỏ mặt thét chói tai.
Nhưng các nam sinh bị ngó lơ lại không phục, sôi nổi tỏ vẻ phải báo thù cho lớp trưởng, tới phút cuối cùng hai bên bắt đầu đua nhau tửu lượng, Từ Thiếu Kiệt cười lạnh đồng ý ngay 'thư khiêu chiến', một mình uống tới mấy chai, hạ gục hết cả đám nam sinh.
Cậu đắc ý ngước cằm, tựa như quan tư lệnh vừa thắng trận nói với đám bại binh say tới mức ngã trái ngã phải, "Cô gái đó quá khứ là bạn gái tôi, bây giờ là bà xã tôi, tương lai sẽ là mẹ của con tôi, mấy người nếu ai dám có ý đồ với cô ấy thì phải bước qua xác của Từ Thiếu Kiệt tôi trước!"
Người còn tỉnh táo hiện giờ chỉ có những nữ sinh không uống hoặc uống ít rượu, các cô đều bắt đắc dĩ nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, gọi cho người tới đón.
Phù rể là anh em của Từ Thiếu Kiệt, làm việc khôn khéo, hắn bất đắc dĩ giật lấy 'rượu chiến công' trong tay cậu ta.
"Thiếu Kiệt, đừng uống nữa, anh say rồi."
"Tôi không say!" Cậu ta dùng nắm tay vỗ vào ngực mình, hào khí vạn trượng mà nói, "Tôi chính là người ngàn ly không say! Hừ, đám nhóc này còn muốn chuốc tôi say? Không có cửa đâu!"
Phù rể không muốn nói đạo lí với ma men, chỉ đành nói, "Chị dâu còn chờ ở trên đó, anh đi nhanh lên!" Hắn cười mờ ám, "Hôm nay là thời khắc quan trọng anh lột xác thành đàn ông, ở đây lãng phí thời gian không đáng."
Sau đó, người đàn ông hào khí vạn trượng đột nhiên lúng túng, mặt lập tức đỏ lừ.
Trước đó uống nhiều rượu như vậy cậu cũng đâu sợ, lúc này mới nhớ tới người trong phòng kia đang chờ cậu, Từ Thiếu Kiệt bỗng dưng cảm thấy bản thân say mèm, trong đầu toàn hình xoắn ốc, dập nát hết mọi suy nghĩ, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.
Cả người nóng lên, cổ họng khát khô lạ thường.
Cậu ra khỏi phòng khách, đỡ lan can cầu thang lắc lư đi lên lầu hai.
Lầu hai là phòng của Đường Lâm Lang và Đường Mỹ Linh.
Vợ chồng son đã sớm mua nhà bên ngoài, có điều cha mẹ của Từ Thiếu Kiệt là nhân viên nghiên cứu, không thể tham dự hôn lễ của hai người, chỉ gửi một lá thư chúc mừng tới. Từ Thiếu Kiệt sợ Đường Lâm Lang không quen cuộc sống chỉ hai người, nên quyết định ở lại Đường gia một thời gian.
Còn một đôi khác là do Đường Mỹ Linh yêu cầu, cuối cùng cũng quyết định ở lại Đường gia.
Phòng tân hôn của hai chị em cách nhau không xa.
Từ thiếu gia ôm cái đầu đang đau, híp mắt nhìn tấm thẻ treo trước cửa phòng, đến khi thấy được tên vợ mình, cậu vui sướng đẩy cửa bước vào.
Người trong phòng đang ngủ.
Từ Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm cặp đùi kia, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào tới.
Cô gái bị động tác xé váy đánh thức, ngơ ngẩn nhìn gương mặt tuấn tú đỏ bừng kia. Cô gái định nói gì đó, đã bị đối phương dùng sức chặn cánh môi, từng đợt từng đợt mùi rượu ập tới.
Bàn tay trước ngực dần dần trườn lên trên cổ.
-
Lâm Lang mở cửa sổ, một làn gió mát thổi vào làm sợi tóc bên má cô tung bay.
Trong đêm tối có tiếng thở dốc.
Cô hơi mỉm cười, giơ tay chải vuốt mái tóc dài màu xanh đen.
Tối nay rượu không say người người tự say, hoa tiền nguyệt hạ, trai đơn gái chiếc, rất thích hợp xảy ra tình tiết máu chó 'đi nhầm phòng rồi đổi người'.
Cốt truyện lần này, nữ phụ vẫn rất thảm hại.
Đêm tân hôn, em rể vào nhầm phòng, tưởng cô ấy là em gái, cũng may cô ấy tỉnh táo đá hắn ta xuống giường, đối phương té 'rầm' một tiếng ngất xỉu. Bản thân cô ấy không khiêng được một người đàn ông m, đành phải đắp chăn cho hắn, sau đó đi đến phòng khách lầu ba chờ chú rể của mình tới.
Ngồi chờ ròng rã suốt một đêm.
Nhưng thứ cô ấy thấy vào ngày hôm sau là cảnh tượng em gái và chồng mình cùng đi ra từ một căn phòng.
Cô ấy tránh được sói, nhưng không ngờ chồng mình vì uống say cũng vào sai phòng, trở thành một con sói khác, ngủ luôn em gái của mình.
Vết bầm trên cổ của Đường Mỹ Linh làm Đường Lâm Lang đau đớn.
Lần đầu tiên cô ấy giận đến ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại người đàn ông đó dùng mọi cách săn sóc cô, thề rằng cậu ta sẽ không phạm sai lầm lần nào nữa.
Lâm Lang quả thực muốn cười, đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ, chỉ có không lần hoặc vô số lần.
Đường Lâm Lang yêu cậu ta sâu đậm lựa chọn tha thứ.
Nhưng cảnh tượng ngày ấy vẫn như một cây gai đâm thẳng vào trái tim cô ấy, làm cô ấy sống trong bất an. Mỗi lần thấy Từ Thiếu Kiệt và em gái gần nhau, cho dù hai người không nói lời nào, cô ấy cũng cảm thấy có gì đó mờ ám.
Đường Lâm Lang càng ngày càng bất an, ngờ vực, ghen ghét, sợ hãi, những thứ ấy dồn ép cô thành một người phụ nữ mẫn cảm với mọi thứ, cô ấy cũng mắc chứng trầm cảm.
Vào lúc cô ấy muốn tìm sự an ủi của chồng, đối phương lại mặt đầy xin lỗi mà nói, "Thành thật xin lỗi chị, chúng ta ly hôn đi, em… yêu Đường Mỹ Linh. Chị yên tâm, em sẽ tay không rời khỏi nhà, công ty cũng sẽ nằm trên danh nghĩa của chị. Sau này chị có khó khăn gì cứ việc đến tìm em."
Cô ấy há miệng, thở không ra hơi, cũng không nói ra được bản thân mắc bệnh trầm cảm.
Nếu nói cho cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ nghĩ cô ấy đang tìm cách giữ cậu ta lại.
Cô ấy muốn giữ lại lòng tôn nghiêm cuối cùng trước mối tình này.
Đường Lâm Lang dứt khoát buông tay, nhẹ nhàng tạm biệt cha mẹ Đường đi chu du thế giới, mỗi tháng đều sẽ gửi về vài tấm hình chụp cùng một lá thơ, nói rằng cô ấy ở bên ngoài sống rất tốt.
Trên thực tế, bệnh tình của cô ngày một xấu đi, tóc rụng gần hết, sau mỗi tấm hình xinh đẹp kia là lớp hoá trang và tóc giả của cô ấy.
Nên cha mẹ Đường chưa hề nhận được cuộc điện thoại nào từ con gái lớn của mình.
Bởi vì cô ấy đã sớm chết.
Chết trong một khách sạn sang trọng, lạnh lẽo.
Người bạn khác phái tốt nhất của cô ấy dựa theo di nguyện của cô ấy, xây dựng những lời giả dối lúc cô còn sống, mỗi tháng đều gửi ảnh du lịch và thư về nhà, không đến mức làm cha mẹ Đường đau lòng quá nhiều.
Lâm Lang lười biếng ngã lưng vào chiếc giường lớn mềm mại, hai chân bắt tréo, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào ly pha lê, rượu đỏ bên trong hơi xoay vòng, tạo nên một độ cong mê người.
Vận mệnh… thật là một tiểu yêu tinh biết hành hạ con người.
Hai chú rể ở bên ngoài xã giao uống say như chết, nhưng hai cô dâu thì không.
Bởi vì hai chị em đều không có thói quen uống rượu.
Chị gái từ chối dụ hoặc, lại buồn bực mà chết.
Còn em gái bị du͙ƈ vọиɠ bắt làm tù binh, lại hạnh phúc mỹ mãn sống hết một đời.
Cô một hơi uống sạch rượu nho trong ly.
Trên má tức khắc xuất hiện một rặng mây đỏ, khiến đôi môi cô càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.
Kiểu chết lần này… thôi thì chọn một kiểu xinh đẹp đi.
Cô mỉm cười trầm thấp.
Hi vọng cậu sẽ thích nó, nam chủ đại nhân yêu quý của tôi.