"Chị đang sợ."
Tầm mắt Lâm Duy Tĩnh rơi lên người cô gái, giọng nói vững vàng trước sau như một, như thể không hề ý thức được hắn bây giờ đang thổ lộ với chị của vợ mình, là một chuyện đại nghịch bất đạo, hậu thế bất dung.
Hàng mi Lâm Lang run rẩy, như búp bê sứ dễ vỡ, làm người ta không đành lòng để lại vết nứt dù chỉ nhỏ nhất.
Có phải hắn đã bức bách cô quá rồi không?
Người đàn ông giơ tay chạm vào mặt cô, đối phương co rúm người, động tác của hắn hơi khựng lại, cuối cùng chỉ đem sợi tóc xoã bên má cô vén ra sau cổ.
Hắn đột nhiên nói, "Sáng nay tôi đọc được một bài thơ, là do một nhà thơ người Hungary viết."
Đôi môi ấm áp của Lâm Duy Tĩnh tới gần, như thể muốn hôn tóc cô, thong thả du dương mà đọc, "Tình yêu của ta là rừng xanh hoang vắng. Trong đó có ghen tuông như một kẻ cướp giật."
Thanh kiếm trong tay dần tuyệt vọng.
Mỗi một bụi gai đều là cái chết thảm thương.
"Sau khi đọc xong, tôi nhận rõ một điều, bản thân có phải đã quá đê tiện rồi không."
"Cuối cùng, tôi đã có kết luận."
Ánh mắt Lâm Duy Tĩnh sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Lâm Lang bị ép nâng cằm lên.
Hắn nghiêm túc nói ——
Xin lỗi, loại người như tôi, còn đê tiện hơn cả tiểu nhân và kẻ cướp.
Cho nên, chị bị kẻ cướp theo dõi, thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị cướp không còn thứ gì.
"Đinh linh linh ——"
Tiếng chuông điện thoại đặt cạnh dương cầm của Lâm Lang vang lên.
Lâm Duy Tĩnh nhìn thoáng qua, từ màn hình phát sáng thấy được cái tên quen thuộc.
Từ Thiếu Kiệt.
Hắn chưa có phản ứng gì, đã nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Lang.
Cô gái bị hắn giam cầm trong ngực, ban đầu căng chặt cơ thể, trong nháy mắt này đã mềm mại không ít, tựa như buông lơi tất cả phòng bị.
Lâm Duy Tĩnh hơi nheo lại đôi mắt.
"Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại…" Lâm Lang cong eo, duỗi tay muốn cầm lấy cái điện thoại kia.
Chỉ là vừa giơ giữa không trung, cổ tay đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
Lực độ dần dần tăng thêm.
Người đàn ông đột nhiên bế Lâm Lang lên, đặt lên một cái đàn dương cầm khác còn chưa được mở.
Hai chân Lâm Lang bị nhấc lên không, theo bản năng nắm lấy cổ áo của hắn để ổn định cơ thể.
Ngay sau đó, cả người Lâm Duy Tĩnh ép xuống.
Hôn cô điên cuồng.
Hơi thở của người đàn ông vô tình trấn áp cơn vùng vẫy của Lâm Lang.
Thẳng tới khi tiếng chuông tan học vang lên.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng học nhạc, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một tay Lâm Duy Tĩnh cắm vào túi quần, thái độ trầm tĩnh.
Áo vest đen của người đàn ông hơi hở, bên trong là màu đỏ sậm điệu thấp, mỗi một cúc áo đều gài lại chỉnh tề, đến cái trên cùng của cổ áo cũng không tha, hơi thở cấm dục vừa dày đặc vừa mê người.
Những người đi ngang qua không tự giác đứng lại nhìn hắn.
Nhưng tầm mắt của Lâm Duy Tĩnh vẫn luôn đặt lên bóng hình yểu điệu phía trước.
Lâm Lang mỉm cười chào hỏi một vài giáo viên vừa quen biết.
Không biết tại sao hắn lại có chút bực bội.
Người đàn ông không nhịn được kéo kéo cổ áo.
Đường Mỹ Linh hồn nhiên không biết chuyện giữa hai người, bây giờ cô ta còn đang mắng Lâm Lang.
Chỉ mới có một tiết học, nguyên đám nhỏ chết bầm kia đã đổi lời, luôn miệng khen vị cô giáo xinh đẹp này, đứa nào đứa nấy nịnh nọt đủ kiểu. Thật không biết Đường Lâm Lang đã cho tụi nó uống bùa mê thuốc lú gì nữa.
Đường Mỹ Linh buồn bực gom đồ đạc đi ra cổng trường, đang định gọi cho tài xế tới đón cô ta.
Chỗ cách cô ta không xa có một chiếc ô tô đang đỗ, một bóng người vai rộng eo thon đưa lưng về phía cô ta, người hắn dựa vào cửa xe. Hoàng hôn vì lọn tóc đen nhánh của hắn mạ lên một màu ánh đỏ xinh đẹp.
Bóng dáng này có thể nói là phong hoa tuyệt đại, cô ta khó nén nhìn thêm vài lần.
"Lâm Duy Tĩnh, sao anh lại ở đây?"
Một lúc lâu sau Đường Mỹ Linh mới nhận ra, tức khắc giật mình hô một tiếng.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, không chút để ý quay đầu, "Tôi tới đón cô."
Đường Mỹ Linh nghe thế mà còn có chút thụ sủng nhược kinh.
được yêu mà sợ.
Chờ đến khi người đàn ông khom người kéo cửa xe ra, cô ta đã ngồi xuống không chút nghĩ ngợi.
Lâm Duy Tĩnh tùy tay nâng cửa kính ô tô màu đen lên, ngăn cách tầm mắt của Đường Mỹ Linh.
Cách đó không xa chỗ hắn vừa đứng, Lâm Lang đang ngồi xổm nói lời tạm biệt với một bạn nhỏ. Cô cười tươi như hoa, tóc dài đen nhanh xoã xuống cánh tay, dáng vẻ nhu mỹ động lòng người làm hắn có chút phân tâm.
"Sao hôm nay anh rảnh mà tới đón em vậy?"
Đường Mỹ Linh cố ép bản thân bình tĩnh, không biết nên đặt hai tay ở đâu mới thích hợp.
Đúng là cô ta có ý với anh rể, nhưng không có nghĩa là cô ta không động tâm với Lâm Duy Tĩnh. Cứ việc bác sĩ Lâm không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn sơ dáng người và gương mặt nghịch thiên của hắn cũng đã đủ thoả mãn ảo tưởng của bất kì cô gái nào đối với một người bạn trai lí tưởng.
"Tiện đường tới đây nên qua đón cô."
Lâm Duy Tĩnh nói năng ôn hoà, giữ vững phong phạm của một vị thân sĩ nho nhã.
Dường như bác sĩ Lâm đã quên sạch lúc ở trước mặt Lâm Lang bản thân đã nói những gì.
Nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên Lâm Duy Tĩnh đi vào ngôi trường này.
Hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cha Đường và Lâm Lang, lập tức từ chối một ca phẫu thuật lớn, tan tầm xong đã tới đây ngay. Trước đó hắn nói với Lâm Lang là mỗi ngày bản thân đều tới đón Đường Mỹ Linh về nhà, cũng bất quá là lừa cô mà thôi.
Nguyên nhân thứ nhất là hạ thấp cảnh giác của chị vợ, tiếp đó là muốn thử điểm mấu chốt của cô.
Cái thân phận em rể này gây quá nhiều bất lợi cho hắn.
Nếu hắn không cư xử đúng mực, chắc chắn đối phương sẽ tránh xa hắn, thậm chí chán ghét hắn.
Rốt cuộc nên làm thế nào mới cướp cô về được đây?
Lâm Duy Tĩnh duỗi tay khảy tóc mái trên trán, hiện ra vài phần bực dọc, rồi lại nhìn kính chiếu hậu sửa lại tóc tai, chỉnh tề không một chút sai lệch. Toàn bộ quá trình mất hơn năm phút, nhưng cô gái trên xe không hề mất kiên nhẫn, ngược lại ngắm nhìn động tác sửa tóc của hắn một cách mê mẩn.
Có lẽ ánh mắt của cô ta quá mức lộ liễu, Lâm Duy Tĩnh quay đầu nhìn cô ta.
"Sao vậy?" Hắn hỏi.
Đường Mỹ Linh ho khan một tiếng, vội vàng tìm đề tài che giấu sự thất thố của mình, "Đúng rồi, em nhớ bộ vest này của anh có thêm combo cà vạt đen, sao hôm nay anh không đeo vậy?"
Dù chỉ mặc hai lần, nhưng ta có ấn tượng khá sâu đối với bộ vest đen này của Lâm Duy Tĩnh, làn da của hắn vốn đã trắng nõn, mặc trang phục màu tối lên càng thêm yêu nghiệt mười phần.
"Cà vạt ấy à?"
Lâm Duy Tĩnh 'ồ' một tiếng, ý vị không rõ mà nói, "Thứ đồ đó có tác dụng khác lớn hơn, dùng lên người mình quá lãng phí."
Đường Mỹ Linh khó hiểu nhìn hắn.
Cà vạt trừ thắt lên đồ vest còn có thể làm gì?
Nhưng Lâm Duy Tĩnh không trả lời cô ta.
Ô tô chạy khỏi trường tiểu học.
Lâm Lang đợi trước cổng trường mười phút, Từ Thiếu Kiệt phái tài xế đến đón cô về.
Sau khi về nhà, dì giúp việc đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, Lâm Lang ăn xong cảm thấy mỹ mãn.
Cô cho rằng đêm nay Từ Thiếu Kiệt sẽ không về, tắm xong rồi lên giường ngủ sớm.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Lang luôn theo quy luật, không đến giờ đã ngủ.
Đến nửa đêm, Lâm Lang đang ngủ mê man, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng vô cùng nóng rực. Cô cảm thấy không quá thoải mái nên lật người lại, duỗi tay đẩy một chút, ngược lại bị đối phương nắm lấy cổ tay, đặt ở bên miệng hôn xuống.
Lâm Lang hừ một tiếng.
Cậu lại cắn tai cô, đầu lưỡi cẩn thận miêu tả hình dáng của nó.
"Đừng lộn xộn."
Lâm Lang quay đầu đi, tránh né cậu thân thiết.
"Ngày mai chị đi xem nhạc kịch?"
Lâm Lang hơi thanh tỉnh, tò mò hỏi, "Sao cậu lại biết?"
"Thừa dịp chị ngủ, lục túi xách của chị một lần." Từ Thiếu Kiệt đúng lí hợp tình trả lời, "Sẵn tiện bỏ vào cây son em mới mua luôn."
Lâm Lang: "…"
Rõ ràng là lục đồ của người ta, thế sao thằng nhãi này lại kiêu ngạo tới vậy?
Làm vậy ghê gớm lắm hả?
"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn em? Bộ chuyện này lạ lắm hả?" Từ Thiếu Kiệt gãi tóc, tự nhủ nói, "Đến cả lúc chị tắm em cũng đã nhìn lén rồi, lục túi xách một tí thì có tính là gì đâu đúng không?"
Lâm Lang: "…"
"Cậu nhìn lén tôi tắm khi nào? Sao tôi lại không biết?"
Vành tai Từ Thiếu Kiệt đỏ lên, rất cứng ngắc đổi đề tài.
"Dù sao, chị không được đi xem nhạc kịch."
"Các đồng nghiệp hiếm lắm mới mời tôi, là vì hoan nghênh giáo viên mới nhậm chức, nếu tôi không đi thì quá không nể mặt người ta, nói không chừng sau này tôi sẽ bị xa lánh." Lâm Lang không đồng ý.
"Vậy ở nhà là được, dù sao em có thể nuôi chị cả đời." Từ Thiếu Kiệt vô cùng tùy hứng mà nói, "Có chuyện gì chồng chị sẽ giải quyết cho chị, không có chuyện gì thì chị có thể chuyên tâm đùa bỡn em."
Lâm Lang nhướng mày nhìn bàn tay sẵn sàng làm bậy bất cứ lúc nào đang đặt trên ngực mình, "Tôi xem là cậu đang muốn đùa bỡn tôi thì có."
"Thế em làm được không?" Hai mắt cậu sáng lên, vẻ mặt mong chờ.
Lâm Lang dường như thấy được cái đuôi sói đang ngoe nguẩy sau lưng cậu ta.
Nếu cô mà đồng ý, chắc chắn sau đó sẽ bị nhai nuốt đến xương cũng không còn.
"Không."
Cô lấy tay che mặt đối phương, chặn đi tầm mắt nóng rực kia.
"Đi ngủ liền cho tôi."
Cậu ta nháy mắt héo queo.
Hôm sau Lâm Lang thức dậy, bên cạnh đã không có ai, cô sờ khăn trải giường một chút, vẫn còn một tí độ ấm.
Có lẽ là vừa rời đi.
Lâm Lang vươn vai, khăn trên người trượt xuống.
Áo trên bị cuốn lên phân nửa, lộ ra eo thon cân đối. Lâm Lang cúi đầu thì thấy trên eo đã có vài vết bầm đỏ tự bao giờ, cũng không biết tên đó làm chuyện xấu lúc nào.
Thật là một đứa bé hư.
Cho rằng như vậy là ngăn được cô ra ngoài sao?
Lâm Lang chọn một chiếc váy đen dài hở lưng, dây cột mảnh mai buộc chéo sau lưng.
Nếu đứa bé đó nhìn thấy cô mặc như vậy ra đường, phỏng chừng sẽ nổ banh trời một lần nữa.
Lâm Lang bước trên một đôi giày cao gót màu son nạm kim cương tinh xảo, lay động sinh tư đi ra ngoài gặp hẹn.
Từ Thiếu Kiệt cũng không thật sự ngăn Lâm Lang ra ngoài, bởi vì Lâm Lang cũng không nói dối, cô thật sự đi xem nhạc kịch với một nhóm con gái.
Chẳng qua đám đồng nghiệp này lấy xem nhạc kịch làm ngụy trang, đến nhà hát câu kẻ ngốc.
Bởi vậy, bọn họ ai ai cũng trang điểm loè loẹt lộng lẫy, đeo trang sức toả sáng lấp lánh.
So với bọn họ, Lâm Lang chỉ đeo một đôi khuyên tai hình cánh bướm bằng vàng, mà chiếc váy nhỏ hở lưng này thậm chí còn có chút 'mộc mạc' và 'đơn sơ'.
Nhưng những người phụ nữ này vẫn điên cuồng ghen ghét Lâm Lang như ban đầu.
Con cưng của trời chính là để chỉ loại người như Lâm Lang, không cần hao tâm tổn sức đã lấy được rất nhiều thứ mà người khác ước mong một cách dễ dàng, tỉ như mỹ mạo, tài hoa và ái mộ.
Lâm Lang làm lơ ánh mắt căm hận hoặc kinh diễm xung quanh, giống như một người xem kịch bình thường, nghiêm túc xem bộ kịch từ đầu đến cuối.
Đây là một bộ nhạc kịch của Áo, tên là 《 Vũ Điệu Huyết Tộc 》.
Kết cục lại rất buồn cười.
Nhà khoa học nhân loại trẻ tuổi trăm phương nghìn kế cứu lại người yêu bị quỷ hút máu cám dỗ, cuối cùng bị người mình yêu cắn cổ hút máu.
Lúc một dàn diễn viên chào bế mạc trước sân khấu, Lâm Lang không chút nào bủn xỉn cho một tràng pháo tay.
Một số đồng nghiệp ngồi cạnh cô đã sớm đi hết, một số duy trì mặt mũi, lúc rời đi có chào hỏi cô, mà một số đã trực tiếp đi mất. Có lẽ các cô cũng hiểu chỉ cần đứng bên cạnh Lâm Lang, các cô sẽ bị ép đến khó coi, không bằng sớm rời đi để tránh lãng phí thời gian.
Lâm Lang ra khỏi nhà hát, sắc trời bên ngoài đã dần dần tối mù.
Bên ngoài nhà hát đã tan tụ tập không ít người và xe, Lâm Lang suýt nữa bị một chiếc xe hơi màu đen đụng trúng.
"Vừa rồi nguy hiểm quá, cảm ơn bạn."
Lâm Lang nói lời cảm ơn với người mặc đồ thú bông bên cạnh.
Đối phương mặc một bộ đồ sói bông, vóc dáng cao lớn, còn cầm một chùm bóng bay đủ màu sắc trong tay. Ăn mặc như vậy trong một đám y hương tấn ảnh có vẻ rất kì lạ và đoạt mắt, lại có vài đứa trẻ lâu lâu nhìn về phía họ.
Người sói bông không nói gì, rung đùi đắc ý, khoa tay múa chân một hồi với cô.
Lâm Lang lờ mờ đoán ra ý của hắn ta là 'tôi không nói chuyện' và 'không cần khách sáo'.
"Mặc kệ thế nào, cũng là nhờ bạn kéo tôi một phen, tôi mới may mắn thoát nạn."
Lâm Lang khom lưng sâu một cái.
Người sói bông gãi gãi đầu, dường như đang thẹn thùng.
Ngây thơ dễ thương như vậy, nhất định là một cậu trai rồi, Lâm Lang nghĩ bụng.
Đối phương có lẽ muốn đưa cô một quả bóng bay, kết quả bản thân đang mặc một bộ đồ thú bông cồng kềnh, bàn tay cũng được thiết kế vô cùng dài rộng, chỉ mới buông ngón tay ra, một loạt bóng bay rực rỡ sắc màu nương theo gió đêm bay hết lên không trung.
Người sói bông xui xẻo này vội vàng chụp lấy một quả bóng hình mặt cười gần nhất, duỗi cánh tay dài đưa cho Lâm Lang.
"Cảm ơn."
Cô vừa nói xong, đối phương đã chạy theo một đám bóng bay còn lại, còn vụng về nhảy dựng lên chụp lấy mấy cọng dây nhỏ được buộc với bóng bay, bộ dạng đó trông cực kì khôi hài.
Lâm Lang thấy thế cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi reo lên.
Cô quấn dây bong bóng quanh cổ tay, vòng vài vòng rồi đeo tai nghe Bluetooth.
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên, "Tôi nghe nói chị đi xem nhạc kịch, cảm giác thế nào?"
"Diễn viên rất giỏi." Lâm Lang cười cười.
"Nghe nói chủ đề là quỷ hút máu, chị không sợ?"
Lâm Lang vuốt lại phần tóc bị gió thổi loạn, nhìn quả bóng đung đưa, ý vị sâu xa mà nói, "Quỷ hút máu là sinh vật vĩnh sinh, trong năm tháng dài dẳng của họ, một khi động tâm, chính là sự trung thành vĩnh cửu. Cậu không cảm thấy lãng mạn hay sao?"
Đối phương như suy tư điều gì, lên tiếng.
"Bây giờ cũng đã muộn, hẳn chị đói bụng rồi đúng không? Bên cạnh nhà hát có một tiệm cơm Tây không tồi, thịt bò bít tết do đầu bếp ở đấy làm rất ngon, tôi kiến nghị chị nên đi nếm thử."
Lâm Lang vừa trò chuyện với hắn vừa đi đến một tiệm cơm kiểu Âu được trang hoàng xinh tươi, phong cảnh u nhã. Người phục vụ ngựa quen đường cũ dẫn cô đi đến một bàn ăn sạch sẽ sáng ngời, bên trong tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Người phục vụ cột bóng bay vào cái ghế bên cạnh, cũng kéo ghế ra giúp Lâm Lang.
Lâm Lang ngồi vào bàn, chọn món người đàn ông vừa đề cử.
Toàn bộ quá trình dùng cơm, Lâm Duy Tĩnh không hề gọi điện đến.
Đàn ông tri tình thức thú lại biết cư xử đúng mực đích xác làm người khác hài lòng, Lâm Lang thầm nghĩ.
Đến khi Lâm Lang đặt dao nĩa xuống, người phục vụ trẻ tuổi bưng lên một chiếc đĩa màu bạc đựng một viên chocolate phết kem bên trong.
Lâm Lang nhìn ly nước anh đào được đặt xuống bàn cuối cùng.
Nước anh đào vô cùng tươi trong, như máu tươi của người vừa được rút ra.
"Tôi không gọi nước trái cây." Lâm Lang nói.
"Đây là phần ưu đãi hôm nay của tiệm chúng tôi, đặc biệt chuẩn bị cho những vị nữ sĩ xinh đẹp như ngài." Người phục vụ chớp chớp mắt, vô cùng khéo léo.
"Vậy tôi thật vinh hạnh."
Lâm Lang nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Cánh môi đỏ thắm nhiễm hương hoa anh đào, ngọt ngào, mùi thơm ngào ngạt.
Bữa cơm này cô không cần trả tiền, vì đã sớm có người thanh toán trước giúp cô.
"Quý khách đi thong thả, hoan nghênh ngày lần sau quang lâm."
Người phục vụ ân cần mở cửa cho cô.
Lâm Lang hơi mỉm cười, "Cảm ơn."
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, một cuộc điện thoại như đã nhắm chuẩn thời gian gọi tới.
"Đi thẳng mét nữa, sau đó quẹo trái chính là hồ ước nguyện. Giáo đường ở ngay phía trước."
"Xem ra cậu rất quen thuộc nơi này." Lâm Lang vuốt tóc dài.
"Có đến vài lần, chỗ đáng đi ở đây có rất nhiều, chị có thể đi nhiều một chút." Lâm Duy Tĩnh lại hỏi, "Chị có từng đến hồ ước nguyện chưa?"
"Chỉ nghe nói qua, hồ ước nguyện này hình như được xây dựng từ thế kỉ trước, dựa theo phong cách của những hồ ước nguyện La Mã, được xem như là một hồ ước nguyện khá nổi tiếng trong nước."
Đầu ngón tay tái nhợt của Lâm Duy Tĩnh chạm vào cửa sổ lưu li, ánh trăng xuyên vào, chiết xạ ra ánh sáng nhạt nhoà lạnh lẽo, "Trong thời đại viễn cổ, chàng trai La Mã vào đêm trước ngày xuất chinh sẽ đến cạnh một cái hồ để ước nguyện, thả xuống đồng xu bạc cho vị thần họ tín ngưỡng, cầu nguyện bản thân có thể khải hoàn trở về, trở về nơi chôn rau cắt rốn, ôm lấy người yêu bị chia lìa bao năm."
"Dần dần, hồ ước nguyện trở thành thánh địa cầu nguyện."
Lâm Lang yên lặng lắng nghe, giày cao gót phát ra âm thanh giòn giã trong đêm.
Đa số người đến nhà hát xem nhạc kịch đều là những người yêu nhau, có đôi có cặp, hoặc là những quý bà đã hẹn trước với nhau, một người đơn độc như cô lại hiếm thấy.
Lâm Lang đi qua đám đông.
Bên tai là tiếng nói trầm thấp của hắn, "Thả một đồng xu bạc, thể hiện mong muốn một ngày nào đó trong cuộc đời này sẽ trở về La Mã thân thương."
Ngay sau đó bên kia có tiếng gió vút qua, Lâm Lang nghe thấy hơi thở mềm nhẹ của hắn, "Nếu thả hai đồng xu bạc, còn lại là ước nguyện một tình yêu mỹ mãn."
"Không tiếc mọi giá, phá tan mọi sự cản trở, cũng muốn đến bên cạnh em, yêu em hết mực." Lời dịu dàng giống như dây leo quấn quanh người, phảng phất muốn trói chặt Lâm Lang vào trong, khiến cô không thể trốn thoát.
Lâm Lang hơi dừng bước.
Hiện lên trước mắt cô là một toà giáo đường màu trắng ngà bị bóng đêm bao phủ, pho tượng của những vị thần đứng lặng lẽ dưới ánh trăng. Một đôi người yêu đang hôn nhau ngọt ngào bên hồ ước nguyện, nói những lời âu yếm triền miên.
"Thả xuống ba đồng xu bạc, là hi vọng người mình ghét sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt mình."
Giọng nói của hắn dần dần trở nên mê ly như nước, vào đêm hè làm người khác muốn đắm chìm trong cơn gió mát se se.
"Vậy còn chị?"
"Chị chọn cái nào?"
Là thích, hay là ghét?
"Tum ——"
Đồng xu như một luồng sáng rơi xuống lòng hồ ước nguyện, bắn lên bọt nước trong trẻo.
"Tôi chọn cái thứ ba."
Lâm Lang nói, "Nếu đã không thể ở bên nhau, vậy thì đừng bao giờ bắt đầu. Đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là kết cục tốt nhất."
Đối phương trầm mặc một lúc.
"Nói dối."
Tiếng hít thở nhè nhẹ dần dần phập phồng, Lâm Lang nghe được, bên tai cũng mềm mại theo.
"Chị nói dối."
"Rõ ràng chị chỉ ném hai đồng xu."
Lúc này đổi thành Lâm Lang trầm mặc.
"Cậu lại không nhìn thấy, tại sao lại chắc chắn như vậy?"
Đối phương nói, "Chị quay đầu lại đi."
Lâm Lang làm theo.
Hắn từ dưới ánh trăng đi tới, nét mặt lạnh căm.
"Hơn nữa, số đồng xu tôi thả xuống, cũng là hai."
Lâm Duy Tĩnh tiến tới gần Lâm Lang, thần thái thong dong mà trấn định.
Cổ áo khoác gió màu xám bạc của người đàn ông dựng đứng, lay động theo gió đêm, không khỏi vỗ vào cần cổ trắng nõn mảnh mai, phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ.
Hắn ôm ánh sáng từ từ đến gần cô.
Thông điệp lộ ra trong ánh mắt đã quá rõ ràng.
Lâm Lang vô thức nhéo vào mắt cá tay.
Cô nhớ đến cảnh trong phòng học nhạc, người này nở nụ cười ấm áp, lại dùng cà vạt trói chặt tay cô.
Quả nhiên, người càng có vẻ ngoài đứng đắn, nội tâm sẽ càng hoang dại sao?
"Chẳng phải cậu đang ở nhà tìm tư liệu về y học sao?" Lâm Lang ngước mặt hỏi, "Hồi nãy tôi có nghe tiếng lật sách."
"Tôi tìm thấy một quyển Kinh Thánh do người khác đánh rơi trong giáo đường, nên lật xem sơ qua một chút." Lâm Duy Tĩnh cúi đầu nhìn cô, người trước mắt cực kì nhỏ xinh nhu nhược.
"Cậu… đợi tôi ở chỗ này?" Lâm Lang chần chờ một lúc.
"Đợi chị rất lâu."
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Duy Tĩnh nhận thấy đối phương khẩn trương rõ ràng.
—— cô bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía.
Là chuẩn bị tìm đường chạy trốn sao?
Nhưng hắn sẽ không cho cô cơ hội này. Tựa như ngày hôm đó, hắn thực bỉ ổi tập kích Lâm Lang. Lúc này thủ pháp gây án của hắn càng thêm lão luyện, đem lời kêu cứu chưa kịp nói của cô bao phủ giữa môi mình.
Trong lúc hôn sâu, Lâm Duy Tĩnh lặng lẽ xoa tay cô.
Bất tri bất giác, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô gái bị hắn dụng tâm kín đáo tháo xuống.
"Không…"
Lâm Lang đúng lúc biểu hiện bản thân kinh hoảng.
"Tum ——"
Chiếc nhẫn bị hắn ném ra sau, nháy mắt chìm vào hồ nước.
Trong cơn khiếp sợ, Lâm Lang thoát khỏi hắn liền chạy ngay đi tìm nhẫn cưới.
Người đàn ông bước chân dài, nhanh chóng kéo cô trở về.
Hắn ôm chặt lấy cô, trấn an cơ thể đang run rẩy và hoảng sợ của cô hết lần này đến lần khác.
"Đêm nay chị… sẽ không trở về, đúng chứ?"
Lâm Lang nghe thấy ác quỷ dụ dỗ cô như thế.