Edit: Mẹ Mìn
Phảng phất toàn bộ thế giới đều như yên tĩnh trở lại.
anh nói, anh yêu cô.
Thế nhưng, trên thế giới này, hết lần này tới lần khác có một loại người, dù yêu nhau sâu đậm đến mấy, nhưng không cách nào được ở bên nhau.
Ví dụ như bọn họ.
Mễ Kiều đưa tay lên, hung hăng lau hai hàng nước mắt, lập tức vô vị cười cười.
"Đừng làm rộn, cái này tuyệt không buồn cười!"
Trầm Nghê Trần thở dài, trái phải nhìn quanh một phen. Phố xá phồn hoa, người người qua lại, ngựa xe như nước, không có ai sẽ để ý đến câu chuyện của hai người. Giưã không gian hỗn độn, Trầm Nghê Trần cùng Mễ Kiều, bất quá chỉ là hai con người bé nhỏ, lẳng lặng dây dưa.
đã từng, vẻ mặt quật cường cuả nha đầu ngốc, giờ đi nơi nào?
anh dùng ánh mắt mê ly nhìn Mễ Kiều như muốn xem thấu. Nhưng mà, trong ánh mắt Mễ Kiều có rất nhiều cảm xúc giao thoa cuồn cuộn làm anh không hiểu, quả thực làm anh khó hiểu.
không trung, chẳng biết lúc nào đã đã nổi lên từng cơn gió nhỏ, cuốn theo bụi cát liên tục luẩn quẩn, giống như tình yêu của người nào đó.
Giằng co, xấu hổ giằng co, ai sẽ nói ra trước, nói cái gì?
Ngẩng đầu nhìn sắc trời tối tăm mờ mịt, không có người nào có đáp án.
Mà thôi, cuối cùng anh cũng không muốn làm khó cô.
"Lên xe đi, em bây giờ hào quang sáng chói, không thích hợp đưa em đi dạo. Chúng ta vẫn nên về nhà thì hơn, em muốn ăn gì, anh làm cho em ăn."
Nghe được Trầm Nghê Trần nói về nhà, Mễ Kiều trong lòng rung động.
Câu nói này,nhiều lần ở nước Mỹ, cô cũng là thường xuyên nói như vậy cùng bảo bối.
Giống như khi cô đưa bọn nhỏ đi chơi, cô cũng yêu thương nói: Bảo bối về nhà thôi, mẹ sẽ nấu cơm thật ngon cho các con ăn!
Tâm niệm vừa động, Mễ Kiều lại nghĩ đến bọn nhỏ rồi.
Làm mẹ chính là như vậy. Chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm, lúc nào cũng nhớ tới con của mình.
Ánh nắng mặt trời lười biếng nhẹ chiếu lên người Mễ Kiều, lộ ra vẻ mặt thất thần của cô làm anh giật mình lập tức. Sao lại đẹp và tinh khiết như vậy.
Trầm Nghê Trần có chút không vui, trong lòng cảm thấy khủng hoảng. Bộ dạng này của cô không phải là nghĩ đến ai đấy chứ?
"đi thôi!"
Bá đạo kéo cánh tay của cô, như kéo bao tải, đem Mễ Kiều kéo lên xe. Tựa hồ, anh đối với phương thức ở chung này cùng Mễ Kiều đã thành nghiện.
Bọn anh bên nhau lần thứ nhất, lúc đó chẳng phải là anh cường chiếm cô sao?
Trở lại nhà, Mễ Kiều ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi. Đã đến nơi này, vậy thì yên ổn mà ở thôi. hiện tại mấu chốt là phải tìm được hành lý của mình đã.
"thật đói, cái kia, cậu nhỏ, cậu nấu cơm đi."
Trầm Nghê Trần xa xa lườm cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."
Mười phút đồng hồ trôi qua, hai mười phút đồng hồ trôi qua, nửa giờ đi qua.
anh vẫn như cũ, ngồi im trên ghế sa lon không nhúc nhích, làm cho Mễ Kiều đã khó có cơ hội ra tay tìm đồ giờ lại càng khó hơn.
Đôi mắt dễ thương nhiễm lên một tầng giận tái.
"Cậu nhỏ!"
Người đàn ông trước mắt như vừa bừng tỉnh trong mộng ra, nghiêng mặt qua, vẻ mặt như người vô tội nhìn xem cô.
"Làm sao vậy?"
"đi nấu cơm, tôi đói bụng!"
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.
Trầm Nghê Trần cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành. Đứng dậy nhìn đồng hồ, vừa như hữu ý vừa như vô ý nhìn Mễ Kiều trước mắt, lung linh sáng ngời. Tựa hồ cô càng thấy anh phiền phức, anh lại càng phải để cô nhìn thấy mình.
"Tiên sinh xin chào, anh gọi giao hàng?"
Mễ Kiều không thể tưởng tượng nổi nhìn người thanh niên đang cầm đồ ăn giao cho Trầm Nghê Trần. Sau khi đó nhận lại phiếu giao hàng có chữ ký của anh, lễ phép xoay người rời đi.
"anh! anh gọi giao hàng khi nào?"
Sao cô lại không nghe thấy anh gọi điện thoại nhỉ? Hơn nữa, rõ ràng cả một cái buổi chiều, bọn họ đều ở cùng nhau!
Trầm Nghê Trần cũng không có nhiều giải thích, mà ưu nhã xoay thân thể lại, đi đến bàn trà trước mắt Mễ Kiều, đem đồ ăn lấy ra, sau đó đem một đôi đũa duy nhất đưa đến tay Mễ Kiều.
Nhìn xem Mễ Kiều trong lòng tràn đầy vui mừng ăn từng miếng từng miếng, khóe miệng Trầm Nghê Trần lộ ra một tia thoả mãn.
"Ha ha, em ở lại Trung Quốc thật tốt, hai năm nay uống nhiều nước ngọt có ga của nước ngoài quả không tốt, chỉ số thông minh xuống thấp mất rồi!"
Mễ Kiều đang bới cơm liền dừng lại, quắc mắt trừng trừng nhìn anh.
"Chẳng lẽ không phải? Em không biết hiện tại điện thoại di động đều có thể lên mạng sao? trên mạng cũng có thể gọi đồ ăn mà!"
Hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, Mễ Kiều tiếp tục ăn cơm.
cô thật sự đói bụng, mới không có nhiều khí lực cùng anh tranh giành những chuyện linh tinh. Nếu anhcảm thấy muốn đấu võ mồm, thì kệ anh thôi, dù sao cô cũng không muốn tham dự!
Một bữa ăn hoa lệ kiểu Trung Quốc, Mễ Kiều ăn rất là thống khoái.
cô vuốt ve cái bụng tròn trịa tựa ở trên ghế sa lon, nhìn lại Trầm Nghê Trần bận rộn trước mắt, trong nội tâm một hồi cảm thấy mỹ mãn.
"Cậu nhỏ, hành lý của tôi, cậu để đâu rồi hả? Tôi có tài liệu trọng yếu muốn xem, không thể chậm trễ."
Trầm Nghê Trần ngoảnh mặt làm ngơ, không có bất kỳ phản ứng.
Mễ Kiều có chút sốt ruột, lập tức tươi cười nói: "Cậu nhỏ, điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi! Cậu cũng biết, tôi không thể không có điện thoại đấy, cục xạc để trong hành lý, cậu để hành lý ở đâu rồi hả?"
...
Như thế trải qua, Mễ Kiều biến hóa đủ loại bịp bợm cùng Trầm Nghê Trần nói chuyện, anh tựu như không rảnh để ý đến mấy câu hỏi của cô.
Cuối cùng, Mễ Kiều rốt cục nổi giận.
"Trầm Nghê Trần! anh không nên quá phận! Tôi đã nói với anh nhiều lời như vậy, đến điều tối thiểu lễ phép anh cũng không biết sao?"
Lúc này đây, Trầm Nghê Trần cuối cùng cũng có phản ứng rồi.
anh cười đùa tí tửng ngẩng đầu, xấu xa nhìn cô.
"Sớm chút gọi tên anh không phải tốt sao? Cậu nhỏ cậu nhỏ, anh có như vậy già à?"
"anh!"
Mễ Kiều yếu ớt kêu, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào phản bác.
Ngọn đèn trong phòng chiếu sáng ngời trên mặt của bọn họ, đem nét mặt của bọn họ hiện rõ trong mắt đối phương.
đã từng yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm, vậy mà hôm nay, sao ở chung lại bắt đầu không được tự nhiên rồi?
Trầm Nghê Trần đạm mạc trong tươi cười, ẩn nấp nhiều nỗi lòng chua xót cùng khổ sở.
"Ngày mai anh sẽ đem hành lý đưa cho em, nhưng mà, hôm nay em phải đáp ứng anh một việc."
Mơ hồ dự cảm không lành, Mễ Kiều e sợ hỏi:
"Cái gì?"
Giọng nói ôn nhu ấm áp trong lúc lơ đãng trượt vào trái tim Mễ Kiều, làm cho cô nhịn không được thoáng hãi hùng khiếp vía.
"Đêm nay, chúng ta cùng ngủ một chỗ, ngủ ở giường lớn trong phòng anh!"
Trong chốc lát, trong phòng một mảnh yên lặng, giống như sự yên lặng trước cơn bão táp, tĩnh lặng đến dọa người.
Quả nhiên, Mễ Kiều bỗng nhiên tức sùi bọt mép nhảy dựng lên, bộ dạng hai tay chống nạnh, chả biết phong thái thục nữ đi đâu mất rồi?
"Trầm Nghê Trần, mơ đi cưng!"
Trầm Nghê Trần vô vị cười cười: "anh chỉ là muốn với ngủ cùng em ở trên một cái giường, anh có thể cam đoan, sẽ không làm gì. Nhưng mà, như em nói, nếu em không lấy được hành lý cùng túi xách, trong đó lại có nhiều đồ vật trọng yếu như vậy, đến lúc đó, anh nghĩ, em lại gặp phiền toái, đúng không?"
Nhìn xem anh một bộ dạng quang minh lỗi lạc, Mễ Kiều lòng đang giãy dụa lại có chút do dự.
Nếu như không có hành lý cùng túi xách, cô chẳng khác nào đã không có tiền, CMND, thẻ ngân hàng, hộ chiếu, vân vân và vân vân. một đống lớn đồ vật trọng yếu.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô giảo hoạt cười cười.
"Tôi, cái kia, hôm nay vừa vặn dì cả đến. Ngủ cùng một chỗ, chỉ cần anh không sợ tôi làm bẩn ga giường..., thì tôi không có ý kiến gì đâu."
"Ha ha a, không có sao."
Trầm Nghê Trần tâm tình tựa hồ trở nên đặc biệt tốt. Tiếp theo phi thường chân chó hướng về phía Mễ Kiều cười cười, ôm lấy cô giở giọng nịnh nọt: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta về phòng ngủ thôi!"
nói xong, anh còn làm động tác mời cô.
Khóe miệng Mễ Kiều cực kỳ gian nan run rẩy vài cái, cắn răng. thật sự là khó có thể tưởng tượng, mộtngười đàn ông trầm ổn đứng đắn, mới hai năm không gặp, như thế nào da mặt trở nên dầy như vậy rồi?
Thở dài một cái, được rồi, cái đầu nhỏ của Mễ Kiều rủ xuống, vì hành lý của mình, đi thôi.
Cuối cùng, còn không có dũng khí cứ như vậy cùng anh ngủ.
đã từng như thế nào thân mật qua, cuối cùng là đã từng.
Bàn máy tính màu cà phê, Mễ Kiều nằm sấp ở phía trên, ngón tay không ngừng mà click con chuột cùng bàn phím. Tuy nhiên không rõ trên màn hình lập loè cái gì, nhưng thoạt nhìn, cô rõ bận rộn.
Mà Trầm Nghê Trần lại rất lười biếng từ trong phòng tắm đi ra, cầm trong tay qua một chiếc khăn thoải mái mà lau tóc. Áo tắm không buộc dây lưng, cứ như vậy để mở lồng ngực, lộ ra một mảng lớn làn da màu mật ong da, màu vàng ấm áp của ngọn đèn giọi xuống, càng lộ ra sáng bóng mê người.
Mễ Kiều ghé mắt nhìn lên, hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.
Ặc, bán thịt ah!
Tranh thủ thời gian, thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay lại với cái máy vi tính.
Đùng đùng…. một loạt âm thanh do có lực mạnh đập lên bàn phím gây ra. Cũng không biết Mễ Kiều đang đập cái gì.
"Ách, cậu nhỏ, nếu mệt rồi, vậy cứ ngủ trước đi, tôi còn có chút việc, phải lúc nữa mới xong."
Trầm Nghê Trần không khách khí vén chăn lên, nằm vào.
Trong tay anh cầm một quyển tiểu thuyết của tác giả Trương Ái Linh, có vẻ như hăng hái đọc.
Mễ Kiều ghé mắt, chỉ cảm thấy quyển sách kia nhìn rất là quen mắt, nghĩ lại, quyển sách này khôngphải lúc xuống phi cơ cô còn cầm sao?
Hừ! Nhất định là lúc anh giấu hành lý cùng túi xách của cô đã nhìn thấy, nên cầm luôn đây mà!
"Em đang đánh chữ hay là làm cái khác đấy?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, Trầm Nghê Trần tựa hồ rất là nghi hoặc, vẻ mặt thiên chân vô tà (ngây thơ như cún) nhìn xem Mễ Kiều, khiến cho Mễ Kiều có chút bí bách.
"Tôi, tôi đang lên mạng, nói chuyện phiếm với người đại diện, còn có Fans hâm mộ nữa, tôi phải trả lời họ!"
Cố gắng nói sao cho như thật. Mễ Kiều rất sợ hãi, sợ Trầm Nghê Trần sẽ gọi cô tranh thủ thời gian lên giường ngủ.
Lần này, hai đầu lông mày Trầm Nghê Trần uốn nếp càng sâu rồi.
"Thế nhưng mà, em làm như thế nào vào mạng được đây? Lúc anh đi tắm, tiện tay đã rút dây cắm ra rồi."
Đầu Mễ Kiều lập tức xuất hiện ba vạch đen.
một giây sau, phòng ngủ đang yên tĩnh liền thay đổi.
Chiếc dép trong tay Mễ Kiều một đường bay đi.
"Trầm Nghê Trần, anh đi chết đi!"
Trầm Nghê Trần né tránh, trả lại cho cô một cái gối đầu.
"Làm gì vậy, em nghĩ muốn thủ tiết?"
Mễ Kiều ôm lấy gối đầu, ném trả lại cho anh.
"Trầm Nghê Trần, anh nói láo tôi đánh chết ngươi!"
Trầm Nghê Trần ha ha cười, cởi áo ngủ ném cho cô.
"Có bản lĩnh em tới đây! Chúng ta trên giường phân cao thấp!"
Áo ngủ rộng thùng thình bị ném về phía Mễ Kiều, vừa vặn trùm lên trên đầu Mễ Kiều, nhìn thoáng qua rất giống khăn hồng trùm đầu tân nương thời cổ đại.
Mễ kiều yếu ớt đứng nguyên một chỗ, nhìn chằm chằm vào người đang đắp chăn trên giường, chiếc chăn chỉ che nửa thân người, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Khóe miệng co rút một cái.
"Trầm Nghê Trần! anh phát điên gì chứ!"
Nhìn tiểu nha đầu trước mắt tức sùi bọt mép, càng ngày càng có chút giống Mễ Kiều không sợ trời không sợ đất lúc trước rồi. Trầm Nghê Trần khóe miệng khẽ cong, trong lòng khẽ cười.
"Phát điên? Em biết cái gì mới gọi là phát điên sao?"
nói xong, anh làm như kỳ trân dị bảo trên đời, từ từ vén chăn lên, lộ ra nguyên vẹn thân thể nam tính thành thục.
Hai mắt Mễ Kiều lập tức mở lớn, không dám tin nhìn chằm chằm màn biểu diễn biến thái của Trầm Nghê Trần. Qua một lúc, đột nhiên cô bừng tỉnh, hai tay bưng kín mắt của mình, xoay người sang chỗ khác, cả kinh kêu to.
"Trầm Nghê Trần, anh…. anh biến thái! anh…. anh hỗn đãn!"
"Ha ha a, không náo loạn với em nữa."
anh vừa nói một kéo chăn lên, đắp kín mình, nằm xuống, khép lại sách để lên đầu giường, nhắm mắt.
"anh mệt, ngủ trước, nhớ là em đã đáp ứng anh, đêm nay cùng anh ngủ một chỗ đấy. Xong việc thì ngủ thôi."
Hơi thở của Trầm Nghê Trần càng ngày càng thấp. Mễ Kiều bán tín bán nghi nghiêng đầu qua nhìn, phát hiện, anh thật sự kéo chăn ngủ rồi. Lúc này mới thở dài một hơi.
Thế nhưng, nếu cùng anh ngủ, hiện tại anh lại đang khỏa thân, dưới tình huống này mà ngủ cùng mộtchỗ..., cũng quá...