Editor: Nha Đam
Thẳng cho đến khi thị nữ bên ngoài nhắc nhở, đã đến khách mà tối nay mọi người dừng chân nghỉ ngơi, Khuynh Dạ mới hoàn hồn.
Nữ quan và Ninh Thần đã xuống xe ngựa, nhưng xe ngựa của Nữ Vương vẫn không có động tĩnh gì.
Ngay cả Thừa tướng cũng không thấy tung tích đâu.
Bên trong xe ngựa.
Khuynh Dạ yên lặng nhìn Nữ Vương trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân bước tới.
Nữ Vương ngủ say, cuộn mình, chui vào trong chăn, chỉ lộ đầu ra.
Thiếu niên nhìn một lúc, từ từ kéo góc chăn ra.
Kéo được một nửa, thì có lực cản.
Tay cô nắm chặt chăn.
Khuynh Dạ dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người cô, hắn thì thào nói: "Bệ hạ, đã đến lúc xuống xe rồi."
Cô không tỉnh dậy.
Thiếu niên nói tiếp: "Bệ hạ, nếu người không dậy thì... Vi thần đành phải mạo phạm."
"Đích thân ôm người xuống xe."
Giọng nói đều đều, không gấp gáp, chỉ là ánh mắt nhìn cô ngày càng thâm sâu.
Vì đó là một giọng nói rất êm dịu nên không đánh thức được Nữ Vương đang say ngủ.
Thiếu niên nhẹ nhàng cúi người tiến lại gần.
Nhẹ nhàng nói: "Vì bệ hạ không trả lời, vậy... Vi thần liền coi như bệ hạ ngầm đồng ý."
Quả nhiên, Nữ Vương không tỉnh lại.
Thiếu niên cong khóe môi, từ từ vén tấm chăn ra khỏi người cô.
Nữ Vương nắm chặt không chịu thả, Khuynh Dạ bất lực, dường như khi đối phương ngủ say luôn thích nắm chặt một thứ gì đó.
Giống như đêm qua, tay của người đối phương nắm chặt thắt lưng của hắn không chịu thả.
Khuynh Dạ không còn cách nào khác, hơi cúi đầu xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, từ từ bẻ ra ngón tay ra.
Động tác nhẹ nhàng chậm rãi.
Một lúc sau mới lấy chăn ra khỏi người Nữ Vương được.
Sau khi kéo chăn ra, Khuynh Dạ không có lập tức ôm cô ra khỏi xe ngựa, mà yên lặng nhìn cô hồi lâu.
Trong đôi mắt đen nhánh là ánh mắt thâm sâu.
Trước giờ chưa từng phát hiện Nữ Vương có thể dễ thương như vậy.
Chính là bộ dáng phòng bị như vậy...
Thiếu niên mím môi.
Từ bây giờ, bộ dáng này chỉ có thể thấy được ở trước mặt hắn mà thôi.
Người nào ư?
Có lẽ... Sẽ không có cơ hội đâu.
Một lúc lâu sau.
Khuynh Dạ cúi người, vòng tay qua lưng cô, từ từ ôm lấy cô.
Bàn tay còn lại xuyên qua dưới đầu gối của cô.
Đầu cô hơi nghiêng, dựa vào vai thiếu niên.
Khuynh Dạ dừng lại, tay di chuyển xuống dưới, ngón tay khẽ chạm vào vòng eo mềm mại của cô.
Sửng sốt trong nháy mắt, hắn mới từ từ dùng sức bế cô lên.
Bệ hạ thật mềm mại...
Hắn cảm thấy có hơi tham lam.
muốn sự dịu dàng như vậy.
Cô được thiếu niên bế lên, ngửi được hơi thở quen thuộc liền cựa quậy một chút, bàn tay nhỏ bé vòng qua eo đối phương.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Phong Thiển đã có thể cảm nhận được linh khí của mảnh nhỏ mà không cần dựa vào lời nhắc nhở của hệ thống.
Hơi thở chỉ thuộc về một mình Điện hạ.
Mảnh nhỏ là những cá thể được hình thành bởi thần hồn của Mộ Diễn điện hạ nằm rải rác trên các thế giới nhỏ.
Chỉ cần đến gần, Phong Thiển đều có thể cảm nhận được.
Đây là lý do tại sao Phong Thiển sẽ không có bất kỳ phòng bị nào khi ở chung với mảnh nhỏ.
Trong tiềm thức luôn cảm giác được sự an toàn.
Dù sao cũng là mảnh linh hồn của Mộ Diễn điện hạ.
Bên ngoài, nữ quan và Ninh Thần đợi một lúc lâu, cuối cùng xe ngựa của Bệ hạ cũng có động tĩnh.
Tuy nhiên, cảnh tượng phía sau khiến ai cũng phải sửng sốt.
Nữ phan, Ninh Thần cùng xa phu và thị nữ đều kinh ngạc.
Vị Thừa tướng trẻ tuổi lạnh lùng và lãnh đạm, không nhanh không chậm ôm Hoàng thượng vào lòng và bước xuống xe.
Điều mà mọi người nghĩ là không bao giờ có thể xảy ra lại diễn ra ngay trước mắt.
Trước đây, cho dù có được chứng kiến tận mắt, thì vẫn có những tin đồn khác nhau.
Tất cả đều là Thừa tướng không đáp lại tình cảm của Bệ hạ.
Tuy nhiên, việc Thừa tướng ôm Nữ Vương bước xuống xe có nghĩa là gì?