Editor: Nha Đam
Phong Thiển trực tiếp ném câu hỏi sang đối phương.
Khuynh Dạ chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc, mới chậm rãi nói: "Trước đây, Vi thần rất chán ghét việc được Bệ hạ thích."
Ngập ngừng một chút, thiếu niên nói tiếp: "Giờ thì... đã khác rồi".
"Khác ở đâu?"
Phong Thiển tiếp tục hỏi.
Lần này, Khuynh Dạ im lặng, chỉ từ từ đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt cô.
Nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, bệ hạ."
Cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.
Phong Thiển sững sờ một lúc, vô thức đáp lại: "Ngủ ngon."
Thiếu niên cong khóe môi, chậm rãi đứng dậy.
Từ từ rời khỏi phòng của Nữ vương.
Khi bước ra khỏi phòng, thiếu niên khẽ thì thầm: "Khác ở đâu sao?"
"Có lẽ là... đang dần dần bị đối phương hấp dẫn."
Phong Thiển nằm trên giường, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Mảnh nhỏ hắn... hình như hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô!
Lại nói sang chuyện khác.
Sững sờ một lúc, Phong Thiển nhìn bầu trời bên ngoài qua cửa sổ, đã rất muộn.
Cô sờ bụng.
Mình vẫn chưa ăn tối, có hơi đói.
Quên đi, đi ngủ trước đi.
Phong Thiển vừa kéo chăn ra thì cánh cửa bên ngoài có tiếng kẽo kẹt, thiếu niên bạch y đẩy cửa bước vào.
Động tác của Phong Kiêu dừng lại, quay đầu lại, tầm mắt rơi vào bát cháo trong tay đối phương.
Bụng cô réo lên đáp lại.
Phong Thiển suy nghĩ một chút, xuống giường trước, chạy tới lấy cháo từ tay mảnh nhỏ, đặt cháo lên bàn bên cạnh.
Sau khi làm xong, cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bụng của Thừa tướng, mặt không biểu tình đẩy đối phương ra ngoài cửa.
Khuynh Dạ sững sờ trong giây lát, sau đó bất lực phối hợp với động tác của cô.
Ngoan ngoãn bị đối phương đẩy ra cửa.
Mãi cho đến khi Khuynh Dạ bị đẩy ra khỏi cửa, Phong Thiển mới buông tay ra, sắc mặt lạnh lùng nói với mảnh nhỏ, "Tạm biệt, Thừa tướng."
Sau đó liền đóng cửa rồi khóa nó lại.
Làm liền trong một bước.
Đừng nghĩ rằng có thể mua chuộc cô bằng bữa tối.
Trêu chọc cô trước xong lại lảng sang chuyện khác.
Lần này, không thể cứ bỏ qua cho mảnh nhỏ nữa.
Nếu không thì... thế giới nào cũng thế này, không phải cô sẽ mệt đến chết sao?
Hệ thống than thở: "Kí chủ, tôi không thể không nói hành động vừa rồi của ngài thật sự rất trẻ con."
Phong Thiển nghiêm túc: "Ta vẫn còn là một đứa trẻ, ta mới có mười sáu tuổi."
Hệ thống:"......"
Mười sáu tuổi đã là người lớn ở thời cổ đại rồi?
Hơn nữa, Nữ Vương mười sáu tuổi đã có con rồi!
Mấy câu phía sau hệ thống không nói, để tránh kí chủ lại trút giận lên nó.
Phong Thiển cầm bát cháo nóng hổi trên bàn lên và uống một hơi thật chậm sau đó nằm xuống giường.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau.
Một vị Thừa tướng nào đó lại đi vào xe ngựa của nữ vương dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhưng hôm nay, Phong Thiển vẫn quyết định không bỏ qua cho mảnh nhỏ.
Đúng lúc, Phong Thiển đếm trên đầu ngón tay, đem hết những thế giới trước tính toán một lượt.
Vậy thì... cho đối phương cô dơn môt chút.
Thế là...
Trên đường đi cô thực sự phớt lờ Thừa tướng.
Gương mặt nhỏ cũng căng chặt.
Khuynh Dạ chỉ mím môi không nói gì.
Bệ hạ sẽ tức giận, ngược lại thật bất ngờ.
Chỉ là... kiểu tức giận như vậy rất đáng yêu.
Khuynh Dạ cũng hợp tác với đối phương.
Không nói mà lặng lẽ nhìn Nữ Vương đang giả bộ lạnh lùng nghiêm túc suốt đoạn đường.
Lần đầu tiên hắn phát hiện Nữ vương thực sự không thích hợp với biểu cảm nghiêm túc.
Bởi vì... Điều này sẽ chỉ làm cho đối phương đáng yêu hơn.
Cứ như vậy đến lúc chạng vạng, xe ngựa cuối cùng đã đi vào Hi Quốc.
Nhóm người Phong Thiển không tiếp tục cuộc hành trình nữa mà dừng lại ở một thị trấn thịnh vượng gần kinh thành.
Trên đường tìm khách , dạo qua con phố sầm uất.
Tiếng người huyên náo cùng với son phấn nồng đậm
Phong Thiển tò mò mở một góc cửa rèm.
Chỉ thấy tòa kiến trúc phía trước đông đúc người.