Editor: Nha Đam
Mặc dù không biết tại sao Bệ hạ lại giao dịch một viên ngọc không có chút thu hút nào như vậy.
Nhưng......
Chỉ cần cái tên trước mặt này không bị Bệ hạ mang về cung, giao dịch mấy lần cũng không thành vấn đề.
Nhận được viên ngọc xong, Khuynh Dạ thờ ơ đứng lên.
"Đi đâu, tùy ngươi quyết định."
"Yêu cầu duy nhất là không được xuất hiện trước mặt nàng."
Diêm Lạc sững sờ một lúc, mới nhận ra rằng nàng mà đối phương đang ám chỉ là vị cô nương cùng hắn giao dịch lúc trước.
Diêm Lạc cũng biết rằng đối phương phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể chuộc thân cho hắn.
Ban đầu hắn không hoàn toàn tin tưởng vào việc mà cô nương đó nói rằng nàng sẽ giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh này.
Rốt cuộc, ai sẽ sẵn sàng trả một cái giá quá lớn để đổi lấy một... viên ngọc có giá trị nhỏ như này.
Và ngay bây giờ, tất cả những gì đã xảy ra đang nói với hắn.
Đối phương đã thực hiện và thực hiện đúng lời hứa.
Mà hắb... Cũng đã lấy lại được tự do cho mình.
Khuynh Dạ vừa nhấc chân bước ra khỏi cửa thì Diêm Lạc quay về phía sau lưng thiếu niên và nói: "Phiền phức công tử thay ta hướng vị cô nương kia nói một tiếng cảm tạ."
Thiếu niên ngoài cửa dừng một chút, nhưng không trả lời.
Tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ vào phòng cách váy.
Phong Thiển ngồi trên ghế, chống cằm buồn ngủ, khuỷu tay chống lên bàn.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô nhướng mắt.
"Được chứ?"
Khuynh Dạ cụp mắt, bước tới ôm Nữ vương vào lòng.
"Ừm."
Hắn lẩm bẩm, dụi cằm vào vai cô vài cái.
Giọng điệu có vài phần ghen tuông, hắn đặt viên ngọc vào tay cô, "Đồ giao dịch của nàng."
Phong Thiển chớp mắt, đưa tay lên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay.
Hơi nghi ngờ.
Sức mạnh của Chủ Thần bên trên viên ngọc chỉ còn lại sức mạnh không quan trọng.
Phong Thiển lại nghĩ đến thế giới trước đó, cảnh tượng sau khi mảnh nhỏ chạm vào viên ngọc.
Sức mạnh của Chủ Thần có thể tự động cảm nhân được mảnh nhỏ, sau đó tự động tiến vào cơ thể mảnh nhỏ để bảo vệ.
[Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, điểm thưởng: số điểm tích lũy còn lại: ]
Khuynh Dạ nhìn thấy cô đang nhìn viên ngọc một cách sững sờ.
Giọng điệu lại có chút ghen tuông: "Nàng thích viên ngọc này lắm à?"
"Hả?" Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên.
"Không có, cái này thực sự là lấy cho chàng."
Phong Thiển thành thật nói.
Chỉ là... hiện tại nó đã vô dụng rồi.
"Lấy cho ta?"
Khuynh Dạ sững sờ một lúc, hoàn toàn nghĩ tới, đồ mà đối phương giao dịch thế mà lại cho hắn
Sau một hồi im lặng, Khuynh Dạ lặng lẽ lấy lại viên ngọc từ tay cô.
"Nếu là cho ta, vậy thì ta liền nhận lấy."
Mặc dù......
Thứ này là của người đó, lại còn là vật không có chút sức hút nào.
Tuy nhiên, nếu nàng cho hắn, vậy thì hắn sẽ... miễn cưỡng chấp nhận nó.
Người nào đó một bên thì tỏ ra ghét bỏ, một bên thì đem viên ngọc cất kỹ.
Sau đó anh trực tiếp bế cô lên.
Khuynh Dạ câu môi: "Thê chủ, đã đến giờ về đi ngủ rồi."
Đột nhiên bị nhấc lên, Phong Thiển chớp chớp mắt, liền ôm chặt lấy eo đối phương.
Đầu cũng được chôn trong vòng tay của thiếu niên.
"Ừm."
Bởi vì vùi đầu vào trong vòng tay của đối phương nên giọng nói của cô hơi trầm thấp và mềm mại.
Bàn tay của Khuynh Dạ trên eo cô hơi siết chặt.
Cô hơi nhíu mày sau đó không nói gì nữa.
Khi thiếu niên bế cô đi qua Phượng Minh Lâu, những ai nhìn thấy tình hướng này đều kinh ngạc.
Cũng đang suy nghĩ về danh tính của đối phương.
Khuynh Dạ ôm cô đi qua đám đông.
Lúc này đã rất muộn.
Chỉ có một vài người qua trên đường phố.
Khi hắn quay lại phòng trọ lần nữa, chủ quán ngáp một cái rồi đi tới mở cửa, nếu không phải vì vẻ ngoài tuấn tú của thiếu niên thì hắn đã không để hai người vào nhà trọ nhanh như vậy.
Chưởng quỹ cũng khó hiểu.
Hai người đi đâu làm gì mà về muộn vậy?
_________