Editor: Nha Đam
Phong Thiển chớp mắt.
Được rồi.
Nữ vương nhắm mắt lại, thả bàn tay nhỏ bé ra khỏi cổ đối phương, thay vào đó ôm lấy eo thiếu niên.
Xoa đầu rồi tìm một vị trí thoải mái.
Ngủ tiếp.
Phong Thiển vốn tưởng rằng mảnh nhỏ mang cô về phòng ngủ.
Ai biết......
Phong Thiển ôm eo thiếu niên, nhìn chằm chằm vào suối nước nóng phủ sương mờ trước mặt.
"Chúng ta rới nơi này làm gì?"
Phong Thiển ngước mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt.
Khuynh Dạ nói nhỏ: "Đương nhiên là đến tắm suối nước nóng."
Phong Thiển: "..."
Không phải......
"Làm sao chàng tìm được nơi này?"
Khuynh Dạ nhìn thiếu nữ đang ngơ ngác trong vòng tay mình, câu môi đắc ý giải thích: "Chắc là nàng đã quên Đại hoàng nữ của Hi quốc đến cung điện này đã từng nhắc tới hậu viện có một suối nước nóng."
Phong Thiển cau mày nghi hoặc, "Vậy sao?"
Chắc là... Cô không nghe thấy.
Khuynh Dạ câu môi.
Hắn sẽ không nói với Nữ vương rằng đúng là có suối nước nóng. Tuy nhiên không phải Đại hoàng nữ nhắc tới, mà hắn tình cờ nghe được thị nữ nhắc tới việc dọn bể suối nước nóng, sau đó mới biết ở đây có suối nước nóng.
Đi tìm cũng dễ dàng.
Vì thế......
"Nàng có muốn cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng không?"
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ, chậm rãi nói: "Chàng... để ta xuống trước."
"Ừm." Khuynh Dạ nhẹ nhàng nói.
Phong Thiển giương mắt liếc nhìn thiếu niên, sau đó chạy tới suối nước nóng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bàn tay chạm vào suối nước nóng thử nhiệt độ.
Không quá lạnh cũng không quá nóng, một nhiệt độ rất dễ chịu.
Phong Thiển vừa mới rút tay về, nhưng bất ngờ bị thiếu niên từ phía sau ôm lấy.
Giây tiếp theo, bịch —
Bọt nước ra.
Cô áp lưng vào ngực thiếu niên, nhưng cũng không khỏi sặc vài ngụm nước suối nóng.
Khuynh Dạ ôm chặt.
Quần áo bị nước làm ướt dán chặt vào người.
Phác họa đường cong của cơ thể.
Bởi vì dán rất gần, trong suối nước nóng có một nhiệt độ khác tăng lên.
"Sao đột nhiên..."
Đúng là không thể đoán trước được.
Lần nào cũng thế này khiến cô không kịp phản ứng.
Khuynh Dạ tựa cằm vào vai cô, áp lưng vào thành bể suối nước nóng.
Hắn khàn giọng chậm rãi nói: "Thê chủ, ta thực sư rất thích nàng."
Trong ánh mắt mang theo một phần nghiêm túc.
Hơi sương mù mịt làm mờ tầm nhìn.
Phong Thiển ngẩn người.
Thiếu niên ở phía sau, đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ di chuyển lên, dọc theo vòng eo của cô mà rơi xuống nách người đối phương.
Dùng sức một chút, đem cô quay về phía mình.
Mái tóc bị nước suối nóng làm ướt.
Sương nước giống như một tấm lụa mỏng, bao phủ lấy không gian này.
Một mảnh trắng xóa, chỉ có đôi mắt đen như ngọc thạch là chói lọi nhất, cùng với nhiệt độ từ ánh mắt trời, không biết thiêu đốt đáy lòng của ai.
Thiếu niên hé môi, giọng nói pha chút thâm tình.
Còn có... âm thanh khàn khàn khiến người ta mê ly.
"Thê chủ. Ta có thể... thị tẩm được không?"
Phong Thiển kinh ngạc, không khỏi sững sờ.
Thiếu niên trước mặt nhẹ nhàng tiếp tới, đôi môi mỏng áp vào tai cô.
Thì thầm cầu xin: "Đừng từ chối ta... Được không?"
...
Hơi nước mù mịt.
Trong một khoảng thời gian dài.
Trong không khí vang lên một tiếng cực nhẹ: "Được."
...
Bầu trời tối dần.
Khuynh Dạ từ từ ôm thiếu nữ trong lòng quay trở lại phòng ngủ.
Lấy một chiếc khăn khô khác lau sạch vết nước trên người hai người.
Sau đó đặt cô lên giường.
Phong Thiển cuộn mình lại nằm yên trên giường.
Khuynh Dạ bật ra một tiếng cười khẽ rồi đắp chăn cho cô.
Sau đó, đi thay quần áo sạch sẽ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.