Trong nhà Lư Vệ Đông thì không khí nặng nề, nhưng trong nhà khách thì không khí lại rất là vui.
Đây chỉ là một nhà khách, chứ không phải một khách sạn.
Thị trấn Phong Lâm mặc dù là đệ nhất đại trấn của thành phố Ngạn Hoa (ban đầu gọi là đệ nhất đại trận. Huyện Ngạn Hoa sau này được đổi thành thành phố, cho nên thị trấn trở thành văn phòng quản lý khu phố, nên không gọi là thị trấn nữa), nhưng cũng không có một khách sạn nào.
Tuy nhiên, nhà khách này, so với nhà khách ở nông thôn thì điều kiện cũng được coi là tốt rồi. So với nhà khách ở thành phố thì làm thêm mấy cái phòng rộng, gọi là phòng VIP, bên trong có nhà vệ sinh riêng.
Đối với Triệu Hâm thì chẳng có gì. Y là đàn ông, lại là phóng viên bí mật. Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đến không ít địa phương, so với những chỗ gian khổ hơn thị trấn Phong Lâm cũng đã đi qua., có thể đối phó được. Nhưng Bành Na thì lại không chịu khổ được. Vừa mới tham gia công tác chưa được bao lâu, ở thành phố quen rồi, một cô gái luôn được chiều chuộng như vậy, làm sao mà chịu đựng được những điều kiện gian khổ?
Ngoài dự kiến của mọi người, phóng viên Triệu, phóng viên Bành vẫn chưa viết bản thảo, mà là đang ngồi chơi bài.
Cùng bọn họ chơi bài pu khơ là Chủ tịch thị trấn Cao và Phạm thư ký.
Đánh máy kéo.
Đây là lần thứ hai nhân viên phối hợp. Ban đầu là cả trai lẫn gái phối hợp. Triệu Hâm, Phạm Hồng Vũ đấu với Cao Khiết và Bành Na. Kết quả một vòng đánh không xong, Cao Khiết liền không đánh nữa.
Trình độ còn kém rất xa.
Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đều là nhất đẳng cao thủ, hoàn toàn không chỉ ở trên một bậc so với Cao Khiết và Bành Na.
Trò giải trí này, Phạm Hồng Vũ đã chơi gần hai chục năm nay. Đây là trò giải trí của đại đội hình sự huyện Vũ Dương. Cho đến mấy năm trước mới chuyển sang chơi mạt chược. Nói sau, đàn ông phương diện suy luận logic thì trời sinh ưu thế hơn.
Hiển nhiên, Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đem hai nữ sĩ bình thường chỉ biết chém dưa thái rau ra ức hiếp vô cùng thê thảm. Cao Khiết liền đề xuất “cải tổ nội các”. Cô và Phạm Hồng Vũ một đội, Triệu Hâm và Bành Na một đội. Mạnh yếu phối hợp với nhau thì thế lực mới ngang nhau được, sẽ không xuất hiện tình huống chỉ nghiêng về một phía.
Quả nhiên, sau khi “cải tổ”, ván bài liền có chút thú vị, tạo thành sự giằng co. Chỉ có điều, Triệu Hâm tính cách nơi nóng, chỉ cần Bành Na đánh sai con bài thì y sẽ trừng mắt, càng làm cho Bành Na khẩn trương hơn, càng dễ mắc lỗi hơn. Trên thực tế, Cao Khiết phạm lỗi không ít hơn so với Bành Na, nhưng Phạm Hồng Vũ lại ngậm miệng không nói, cũng chẳng phê bình nửa câu.
Bành Na phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy tâm tư của cô thì cười nói:
- Phóng viên Bành, đừng nóng giận. Kỳ thật thì tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Cùng lãnh đạo đánh người đối diện thật đúng là không thoải mái. Ngay cả lỗi đánh bài cũng không dám mắng, nhẫn đến cực khổ.
Lời vừa nói ra, Cao Khiết lập tức trừng mắt, giận dữ nói:
- Đừng tưởng rằng cậu đánh bài hay thì cho mình là giỏi. Cậu cũng mắc phải lỗi bài mà.
- Đúng, đúng, đều là lỗi của tôi. Lãnh đạo lúc nào cũng đúng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu không ngừng, liên tục nhận sai.
Bành Na không kìm nổi cười nhỏ, cơn tức giận cũng từ từ hóa giải.
Triệu Hâm cười nói:
- Phạm thư ký, ở tòa soạn của chúng tôi, bình thường quản gia cũng thuộc nhóm lãnh đạo đấy.
Không chỉ có tòa soạn của họ là như vậy. Các nơi trong cả nước đều giống nhau. Lãnh đạo là đối tượng đặc biệt đấy.
Bành Na liền hé miệng cười, ánh mắt lướt qua Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Cao Khiết trợn mắt, cả giận nói:
- Triệu Hâm, anh như thế nào mà hiện tại cũng trở nên mồm mép như thế? Tôi nhớ lúc anh mới đến tòa soạn báo, cũng rất thành thật mà?
Triệu Hâm cười nói:
- Sư phụ, con người luôn thay đổi mà.
- Hừ, cái tốt không học, lại đi học cái xấu.
Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ liếc nhìn nhau, cười ha hả.
Không khí trong phòng rất hòa hợp.
Tối nay tìm Triệu Hâm, Bành Na đánh bài là chủ ý của Phạm Hồng Vũ. Cao Khiết ban đầu vốn có chút do dự, cảm thấy bộ dạng như vậy quá lộ liễu, không khỏi khiến người ta bàn tán. Nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại không thèm quan tâm.
- Cô cho là bọn họ thật sự không biết gì cả sao? Cán bộ cơ sở đều là một đám rất thông minh, ai cũng không phải là thằng ngốc. Hiện tại xe mã của chúng ta đều quăng ra hết, còn cái gì để mà che giấu nữa chứ? Để xem đám người Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh tiếp chiêu như thế nào. Nếu bọn họ thông minh, tối nay chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta. Nhìn thấy chúng ta cùng nhau chơi bài như vậy thì cũng coi như cấp cho họ một viên thuốc an thần.
Cao Khiết vừa nghe liền hiểu ngay đạo lý trong đó, vui vẻ nhận lời ngay.
Về phần Triệu Hâm và Bành Na thì lại càng không thể không chào đón.
Ở chỗ này, ngay cả chim cũng không thèm thải thì thực là nhàm chán.
Đánh bài một hồi, Cao Khiết rõ ràng là có chút không yên lòng. Dựa theo phỏng đoán của Phạm Hồng Vũ, ngay tối nay, Lư Vệ Đông tất nhiên sẽ tìm đến cửa. Tới sớm hay muộn được quyết định bởi trình độ khống chế tình hình của Lư Vệ Đông. Ông ta khống chế càng tốt thì thời gian tới cửa sẽ càng sớm.
Tuy nhiên, Lư Vệ Đông đối với tình trạng khống chế của mình rõ ràng là không biết rõ.
Chờ cho bọn họ chơi đến vòng thứ ba, vẫn không thấy Lư Vệ Đông đâu. Bành Na đã bắt đầu ngáp. Cô tiểu thư này trước giờ chưa bao giờ chịu mệt nhọc qua.
Triệu Hâm hơi có chút không vui nói:
- Tiểu Bành, phải chịu chút cực khổ chứ. Chúng ta đi chuyến này, có thể không có bao nhiêu thoải mái. Suốt ngày đều phải chạy bên ngoài.
Nhưng thật ra là đem cái giá sư phù bày ra mười phần.
Bành Na dường như có chút sợ y, vội vàng đáp ứng, ưỡn ngực, phấn chấn tinh thần. Bành Na vóc người không cao lắm, dáng người khá đầy đặn, thuộc loại châu tròn ngọc sáng. Một động tác nhỏ, nhưng cũng làm cho bộ ngực no đủ của cô càng thêm đồ sộ.
Cao Khiết hé miệng cười.
Tòa soạn báo cũng là nơi phân biệt đối xử.
Triệu Hâm tuổi không lớn lắm, nhưng bởi vì chịu đựng được cực khổ, nên hay ra ngoài phỏng vấn, trở thành phóng viên chủ lực của tỉnh thành, có phần được lãnh đạo coi trọng. Bành Na chỉ là một thực tập sinh, cũng không dám ngỗ ngược với y.
- Triệu Hâm, tôi thấy hôm nay tới đây thôi. Thiên kim tiểu thư cũng khá mệt mỏi rồi. Các người sớm nghỉ ngơi một chút. Ngày mai còn phải phỏng vấn nữa.
Cao Khiết mỉm cười nói.
Ấn tượng của cô đối với Bành Na thật là tốt. Cô nàng Bành Na này khờ khạo, ngây ngô, không có bao nhiêu xảo trá, đối với mọi người gương mặt lúc nào cũng tươi cười, chào đón, tính cách rất dịu dàng, nữ tính mười phần. Chỉ là tính cách như vậy, sợ không thích hợp làm một phóng viên đường phố, chỉ thích hợp làm công tác văn thư mà thôi.
Triệu Hâm liền gật đầu đồng ý.
Đối với Cao Khiết, Triệu Hâm rất kính trọng. Không bởi vì bối cảnh của Cao Khiết mà là cô thực có tài hoa. Không được bao nhiêu tuổi thì đã lên làm Chủ tịch thị trấn rồi. Tuy rằng Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, luận cấp bậc chỉ là cấp Trưởng phòng. Còn ở toàn soạn của y, phóng viên hưởng thụ đãi ngộ cấp cục trưởng đều không ít. Nhưng cấp trưởng phòng tòa soạn báo với cấp trưởng phòng cơ sở không phải là cùng một khái niệm. Ở tòa soạn báo, cho dù là phóng viên được hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng, cũng không có người đối đãi với anh như một lãnh đạo. Cao Khiết đây mới chính là một quan phụ mẫu.
Bên này còn chưa đứng dậy, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.
Rất nhẹ, rất cẩn thận, rất có bộ dạng lễ phép.
- Phóng viên Triệu!
Là thanh âm của Lư Vệ Đông.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ nhìn nhau, lộ ra nụ cười hiểu ý.
Lư Vệ Đông rốt cuộc vẫn phải đến rồi.
Xem ra Phạm Hồng Vũ nói không sai, bất kể là ai, mặc kệ tính tình táo bạo đến cỡ nào, thân trong quan trường, nhất định phải tuân thủ quy tắc của quan trường. Chẳng sợ tính nóng như Phạm Hồng Vũ, cũng phải tuân theo quy cũ.
Triệu Hâm vội vàng ra mở cửa, mỉm cười nói:
- Bí thư Lư, Phó bí thư Lý, xin chào hai vị.
- Xin chào Phóng viên Triệu. Ở, Chủ tịch thị trấn Cao và Phạm thư ký đều ở đây à? Còn có phóng viên Bành nữa…Xin chào, xin chào.
Lư Vệ Đông bình thường thần thái uy nghiêm, nhưng nay vẻ mặt tươi cười, hơi cúi đầu, thần thái rất kính cẩn.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Đúng vậy, hai vị Bí thư, chúng tôi đang chơi bài.
Lư Vệ Đông luôn miệng nói:
- Chơi bài thú vị lắm. Ai cha, đây đúng là sơ sẩy của tôi. Hai vị phóng viên đến nông thôn của chúng tôi cũng chẳng có gì giải trí. Vẫn là Chủ tịch thị trấn Cao suy nghĩ thấu đáo. Chủ tịch thị trấn Cao, phóng viên Triệu, các người quen biết nhau à? Hhaha, Chủ tịch thị trấn Cao cũng là một cây bút nổi danh của khu Ngạn Hoa chúng ta đấy. Bài văn viết rất đặc biệt. Haha…
Cao Khiết cũng chẳng giấu diếm, lập tức nói:
- Đúng vậy, Bí thư Lư, tôi trước kia công tác tại tòa soạn báo tỉnh. Là bằng hữu nhiều năm với phóng viên Triệu rồi.
Lư Vệ Đông tỏ ra bộ dạng kinh ngạc nói:
- Ai cha, hóa ra là người một nhà? Cái này thật là tốt, tốt quá! Có mối quan hệ lão đồng nghiệp, hai vị phóng viên nhất định phải chỉ đạo công tác cho chúng tôi nhiều hơn.
Triệu Hâm cười nói:
- Bí thư Lư, chỉ đạo công tác thì không dám nhận. Chủ tịch thị trấn Cao trước kia là người dẫn đường cho tôi. Khi tôi mới vừa vào làm ở tòa soạn, cô ấy chính là sư phụ của tôi, tôi nào dám chỉ điểm Chủ tịch thị trấn Cao làm công tác chứ? Mời, Bí thư Lư, Phó bí thư Lý, hai vị mời vào. Rất xin lỗi, hai vị Bí thư, phòng ở khá chật, mời hai vị Bí thư ngồi trên giường. Rất xin lỗi, xin lỗi.
Triệu Hâm tính tình tuy khá nóng nảy, nhưng cũng là người có học. Đối nhân xử thế bình thường, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo.
Lập tức Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh ngồi xuống mép giường, Bành Na liền vội vàng rót cho hai vị Bí thư hai ly trà. Bọn họ là phóng viên từ tỉnh đến, chính là khách quý, nhà khách sớm có được chỉ bảo của Lư Vệ Đông, nước sôi, trà, thức ăn khuya đều phải có đầy đủ. Điều kiện đơn sơ đó là sự thật, tạm thời khó có thể thay đổi được, nhưng nhất định phải làm cho đồng chí phóng viên cảm nhận được sự nhiệt tình của thị trấn Phong Lâm.
- Cám ơn phóng viên Bành. Ai cha, phóng viên Triệu, các người tới đúng lúc. Đối với vụ án Phạm Bảo Thanh phát sinh, đồng chí trong thị trấn chúng tôi đều rất đau lòng. Tuy rằng đây chỉ là vì mâu thuẫn cá nhân gia đình mà dẫn đến thảm án, nhưng tóm lại cũng là vì chúng tôi bình thường đối với quần chúng nhân dân quan tâm không đủ. Đảng ủy và UBND thị trấn chúng tôi nhất định phải kiểm điểm lại. Chủ tịch thị trấn Cao đối với vấn đề này rất coi trọng, tự mình triệu tập hội nghị, từ tài chính thị trấn, chi cho nhà Phạm Bảo Thanh một ngàn năm trăm đồng tiền trợ cấp. Đặt vào vị trí của mình, coi như là một sự quan tâm và trân trọng của Đảng và chính quyền thị trấn chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi cho rằng như thế là không đủ. Tôi và Chủ tịch thị trấn Cao, cùng các đồng chí phụ trách đưa ra một ý kiến thống nhất, đối với cán bộ gián tiếp liên quan đến thảm án, ví dụ như đồng chí Tiểu Tuân của Phòng Sinh để có kế hoạch nhất định phải nghiêm túc xử lý, răn đe…
Lư Vệ Đông ngồi thẳng, vừa mới ngồi xuống, không có hàn huyên gì, đi thẳng vào đề chính.
Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Chỉ thấy người này đang mỉm cười, liên tục gật đầu, dường như nghe chỉ thị của Bí thư Lư, cảm giác rất phấn chấn.
Ngụy trang!
Tiếp tục giả vờ.
Cao Khiết trong lòng cười thầm không ngừng.
Đều nói phụ nữ hay diễn trò, kỳ thật đàn ông trong quan trường mới chính là diễn viên ưu tú, hành động xuất chúng.
Trong nhà Lư Vệ Đông thì không khí nặng nề, nhưng trong nhà khách thì không khí lại rất là vui.
Đây chỉ là một nhà khách, chứ không phải một khách sạn.
Thị trấn Phong Lâm mặc dù là đệ nhất đại trấn của thành phố Ngạn Hoa (ban đầu gọi là đệ nhất đại trận. Huyện Ngạn Hoa sau này được đổi thành thành phố, cho nên thị trấn trở thành văn phòng quản lý khu phố, nên không gọi là thị trấn nữa), nhưng cũng không có một khách sạn nào.
Tuy nhiên, nhà khách này, so với nhà khách ở nông thôn thì điều kiện cũng được coi là tốt rồi. So với nhà khách ở thành phố thì làm thêm mấy cái phòng rộng, gọi là phòng VIP, bên trong có nhà vệ sinh riêng.
Đối với Triệu Hâm thì chẳng có gì. Y là đàn ông, lại là phóng viên bí mật. Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đến không ít địa phương, so với những chỗ gian khổ hơn thị trấn Phong Lâm cũng đã đi qua., có thể đối phó được. Nhưng Bành Na thì lại không chịu khổ được. Vừa mới tham gia công tác chưa được bao lâu, ở thành phố quen rồi, một cô gái luôn được chiều chuộng như vậy, làm sao mà chịu đựng được những điều kiện gian khổ?
Ngoài dự kiến của mọi người, phóng viên Triệu, phóng viên Bành vẫn chưa viết bản thảo, mà là đang ngồi chơi bài.
Cùng bọn họ chơi bài pu khơ là Chủ tịch thị trấn Cao và Phạm thư ký.
Đánh máy kéo.
Đây là lần thứ hai nhân viên phối hợp. Ban đầu là cả trai lẫn gái phối hợp. Triệu Hâm, Phạm Hồng Vũ đấu với Cao Khiết và Bành Na. Kết quả một vòng đánh không xong, Cao Khiết liền không đánh nữa.
Trình độ còn kém rất xa.
Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đều là nhất đẳng cao thủ, hoàn toàn không chỉ ở trên một bậc so với Cao Khiết và Bành Na.
Trò giải trí này, Phạm Hồng Vũ đã chơi gần hai chục năm nay. Đây là trò giải trí của đại đội hình sự huyện Vũ Dương. Cho đến mấy năm trước mới chuyển sang chơi mạt chược. Nói sau, đàn ông phương diện suy luận logic thì trời sinh ưu thế hơn.
Hiển nhiên, Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đem hai nữ sĩ bình thường chỉ biết chém dưa thái rau ra ức hiếp vô cùng thê thảm. Cao Khiết liền đề xuất “cải tổ nội các”. Cô và Phạm Hồng Vũ một đội, Triệu Hâm và Bành Na một đội. Mạnh yếu phối hợp với nhau thì thế lực mới ngang nhau được, sẽ không xuất hiện tình huống chỉ nghiêng về một phía.
Quả nhiên, sau khi “cải tổ”, ván bài liền có chút thú vị, tạo thành sự giằng co. Chỉ có điều, Triệu Hâm tính cách nơi nóng, chỉ cần Bành Na đánh sai con bài thì y sẽ trừng mắt, càng làm cho Bành Na khẩn trương hơn, càng dễ mắc lỗi hơn. Trên thực tế, Cao Khiết phạm lỗi không ít hơn so với Bành Na, nhưng Phạm Hồng Vũ lại ngậm miệng không nói, cũng chẳng phê bình nửa câu.
Bành Na phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy tâm tư của cô thì cười nói:
- Phóng viên Bành, đừng nóng giận. Kỳ thật thì tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Cùng lãnh đạo đánh người đối diện thật đúng là không thoải mái. Ngay cả lỗi đánh bài cũng không dám mắng, nhẫn đến cực khổ.
Lời vừa nói ra, Cao Khiết lập tức trừng mắt, giận dữ nói:
- Đừng tưởng rằng cậu đánh bài hay thì cho mình là giỏi. Cậu cũng mắc phải lỗi bài mà.
- Đúng, đúng, đều là lỗi của tôi. Lãnh đạo lúc nào cũng đúng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu không ngừng, liên tục nhận sai.
Bành Na không kìm nổi cười nhỏ, cơn tức giận cũng từ từ hóa giải.
Triệu Hâm cười nói:
- Phạm thư ký, ở tòa soạn của chúng tôi, bình thường quản gia cũng thuộc nhóm lãnh đạo đấy.
Không chỉ có tòa soạn của họ là như vậy. Các nơi trong cả nước đều giống nhau. Lãnh đạo là đối tượng đặc biệt đấy.
Bành Na liền hé miệng cười, ánh mắt lướt qua Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Cao Khiết trợn mắt, cả giận nói:
- Triệu Hâm, anh như thế nào mà hiện tại cũng trở nên mồm mép như thế? Tôi nhớ lúc anh mới đến tòa soạn báo, cũng rất thành thật mà?
Triệu Hâm cười nói:
- Sư phụ, con người luôn thay đổi mà.
- Hừ, cái tốt không học, lại đi học cái xấu.
Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ liếc nhìn nhau, cười ha hả.
Không khí trong phòng rất hòa hợp.
Tối nay tìm Triệu Hâm, Bành Na đánh bài là chủ ý của Phạm Hồng Vũ. Cao Khiết ban đầu vốn có chút do dự, cảm thấy bộ dạng như vậy quá lộ liễu, không khỏi khiến người ta bàn tán. Nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại không thèm quan tâm.
- Cô cho là bọn họ thật sự không biết gì cả sao? Cán bộ cơ sở đều là một đám rất thông minh, ai cũng không phải là thằng ngốc. Hiện tại xe mã của chúng ta đều quăng ra hết, còn cái gì để mà che giấu nữa chứ? Để xem đám người Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh tiếp chiêu như thế nào. Nếu bọn họ thông minh, tối nay chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta. Nhìn thấy chúng ta cùng nhau chơi bài như vậy thì cũng coi như cấp cho họ một viên thuốc an thần.
Cao Khiết vừa nghe liền hiểu ngay đạo lý trong đó, vui vẻ nhận lời ngay.
Về phần Triệu Hâm và Bành Na thì lại càng không thể không chào đón.
Ở chỗ này, ngay cả chim cũng không thèm thải thì thực là nhàm chán.
Đánh bài một hồi, Cao Khiết rõ ràng là có chút không yên lòng. Dựa theo phỏng đoán của Phạm Hồng Vũ, ngay tối nay, Lư Vệ Đông tất nhiên sẽ tìm đến cửa. Tới sớm hay muộn được quyết định bởi trình độ khống chế tình hình của Lư Vệ Đông. Ông ta khống chế càng tốt thì thời gian tới cửa sẽ càng sớm.
Tuy nhiên, Lư Vệ Đông đối với tình trạng khống chế của mình rõ ràng là không biết rõ.
Chờ cho bọn họ chơi đến vòng thứ ba, vẫn không thấy Lư Vệ Đông đâu. Bành Na đã bắt đầu ngáp. Cô tiểu thư này trước giờ chưa bao giờ chịu mệt nhọc qua.
Triệu Hâm hơi có chút không vui nói:
- Tiểu Bành, phải chịu chút cực khổ chứ. Chúng ta đi chuyến này, có thể không có bao nhiêu thoải mái. Suốt ngày đều phải chạy bên ngoài.
Nhưng thật ra là đem cái giá sư phù bày ra mười phần.
Bành Na dường như có chút sợ y, vội vàng đáp ứng, ưỡn ngực, phấn chấn tinh thần. Bành Na vóc người không cao lắm, dáng người khá đầy đặn, thuộc loại châu tròn ngọc sáng. Một động tác nhỏ, nhưng cũng làm cho bộ ngực no đủ của cô càng thêm đồ sộ.
Cao Khiết hé miệng cười.
Tòa soạn báo cũng là nơi phân biệt đối xử.
Triệu Hâm tuổi không lớn lắm, nhưng bởi vì chịu đựng được cực khổ, nên hay ra ngoài phỏng vấn, trở thành phóng viên chủ lực của tỉnh thành, có phần được lãnh đạo coi trọng. Bành Na chỉ là một thực tập sinh, cũng không dám ngỗ ngược với y.
- Triệu Hâm, tôi thấy hôm nay tới đây thôi. Thiên kim tiểu thư cũng khá mệt mỏi rồi. Các người sớm nghỉ ngơi một chút. Ngày mai còn phải phỏng vấn nữa.
Cao Khiết mỉm cười nói.
Ấn tượng của cô đối với Bành Na thật là tốt. Cô nàng Bành Na này khờ khạo, ngây ngô, không có bao nhiêu xảo trá, đối với mọi người gương mặt lúc nào cũng tươi cười, chào đón, tính cách rất dịu dàng, nữ tính mười phần. Chỉ là tính cách như vậy, sợ không thích hợp làm một phóng viên đường phố, chỉ thích hợp làm công tác văn thư mà thôi.
Triệu Hâm liền gật đầu đồng ý.
Đối với Cao Khiết, Triệu Hâm rất kính trọng. Không bởi vì bối cảnh của Cao Khiết mà là cô thực có tài hoa. Không được bao nhiêu tuổi thì đã lên làm Chủ tịch thị trấn rồi. Tuy rằng Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, luận cấp bậc chỉ là cấp Trưởng phòng. Còn ở toàn soạn của y, phóng viên hưởng thụ đãi ngộ cấp cục trưởng đều không ít. Nhưng cấp trưởng phòng tòa soạn báo với cấp trưởng phòng cơ sở không phải là cùng một khái niệm. Ở tòa soạn báo, cho dù là phóng viên được hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng, cũng không có người đối đãi với anh như một lãnh đạo. Cao Khiết đây mới chính là một quan phụ mẫu.
Bên này còn chưa đứng dậy, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.
Rất nhẹ, rất cẩn thận, rất có bộ dạng lễ phép.
- Phóng viên Triệu!
Là thanh âm của Lư Vệ Đông.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ nhìn nhau, lộ ra nụ cười hiểu ý.
Lư Vệ Đông rốt cuộc vẫn phải đến rồi.
Xem ra Phạm Hồng Vũ nói không sai, bất kể là ai, mặc kệ tính tình táo bạo đến cỡ nào, thân trong quan trường, nhất định phải tuân thủ quy tắc của quan trường. Chẳng sợ tính nóng như Phạm Hồng Vũ, cũng phải tuân theo quy cũ.
Triệu Hâm vội vàng ra mở cửa, mỉm cười nói:
- Bí thư Lư, Phó bí thư Lý, xin chào hai vị.
- Xin chào Phóng viên Triệu. Ở, Chủ tịch thị trấn Cao và Phạm thư ký đều ở đây à? Còn có phóng viên Bành nữa…Xin chào, xin chào.
Lư Vệ Đông bình thường thần thái uy nghiêm, nhưng nay vẻ mặt tươi cười, hơi cúi đầu, thần thái rất kính cẩn.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Đúng vậy, hai vị Bí thư, chúng tôi đang chơi bài.
Lư Vệ Đông luôn miệng nói:
- Chơi bài thú vị lắm. Ai cha, đây đúng là sơ sẩy của tôi. Hai vị phóng viên đến nông thôn của chúng tôi cũng chẳng có gì giải trí. Vẫn là Chủ tịch thị trấn Cao suy nghĩ thấu đáo. Chủ tịch thị trấn Cao, phóng viên Triệu, các người quen biết nhau à? Hhaha, Chủ tịch thị trấn Cao cũng là một cây bút nổi danh của khu Ngạn Hoa chúng ta đấy. Bài văn viết rất đặc biệt. Haha…
Cao Khiết cũng chẳng giấu diếm, lập tức nói:
- Đúng vậy, Bí thư Lư, tôi trước kia công tác tại tòa soạn báo tỉnh. Là bằng hữu nhiều năm với phóng viên Triệu rồi.
Lư Vệ Đông tỏ ra bộ dạng kinh ngạc nói:
- Ai cha, hóa ra là người một nhà? Cái này thật là tốt, tốt quá! Có mối quan hệ lão đồng nghiệp, hai vị phóng viên nhất định phải chỉ đạo công tác cho chúng tôi nhiều hơn.
Triệu Hâm cười nói:
- Bí thư Lư, chỉ đạo công tác thì không dám nhận. Chủ tịch thị trấn Cao trước kia là người dẫn đường cho tôi. Khi tôi mới vừa vào làm ở tòa soạn, cô ấy chính là sư phụ của tôi, tôi nào dám chỉ điểm Chủ tịch thị trấn Cao làm công tác chứ? Mời, Bí thư Lư, Phó bí thư Lý, hai vị mời vào. Rất xin lỗi, hai vị Bí thư, phòng ở khá chật, mời hai vị Bí thư ngồi trên giường. Rất xin lỗi, xin lỗi.
Triệu Hâm tính tình tuy khá nóng nảy, nhưng cũng là người có học. Đối nhân xử thế bình thường, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo.
Lập tức Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh ngồi xuống mép giường, Bành Na liền vội vàng rót cho hai vị Bí thư hai ly trà. Bọn họ là phóng viên từ tỉnh đến, chính là khách quý, nhà khách sớm có được chỉ bảo của Lư Vệ Đông, nước sôi, trà, thức ăn khuya đều phải có đầy đủ. Điều kiện đơn sơ đó là sự thật, tạm thời khó có thể thay đổi được, nhưng nhất định phải làm cho đồng chí phóng viên cảm nhận được sự nhiệt tình của thị trấn Phong Lâm.
- Cám ơn phóng viên Bành. Ai cha, phóng viên Triệu, các người tới đúng lúc. Đối với vụ án Phạm Bảo Thanh phát sinh, đồng chí trong thị trấn chúng tôi đều rất đau lòng. Tuy rằng đây chỉ là vì mâu thuẫn cá nhân gia đình mà dẫn đến thảm án, nhưng tóm lại cũng là vì chúng tôi bình thường đối với quần chúng nhân dân quan tâm không đủ. Đảng ủy và UBND thị trấn chúng tôi nhất định phải kiểm điểm lại. Chủ tịch thị trấn Cao đối với vấn đề này rất coi trọng, tự mình triệu tập hội nghị, từ tài chính thị trấn, chi cho nhà Phạm Bảo Thanh một ngàn năm trăm đồng tiền trợ cấp. Đặt vào vị trí của mình, coi như là một sự quan tâm và trân trọng của Đảng và chính quyền thị trấn chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi cho rằng như thế là không đủ. Tôi và Chủ tịch thị trấn Cao, cùng các đồng chí phụ trách đưa ra một ý kiến thống nhất, đối với cán bộ gián tiếp liên quan đến thảm án, ví dụ như đồng chí Tiểu Tuân của Phòng Sinh để có kế hoạch nhất định phải nghiêm túc xử lý, răn đe…
Lư Vệ Đông ngồi thẳng, vừa mới ngồi xuống, không có hàn huyên gì, đi thẳng vào đề chính.
Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Chỉ thấy người này đang mỉm cười, liên tục gật đầu, dường như nghe chỉ thị của Bí thư Lư, cảm giác rất phấn chấn.
Ngụy trang!
Tiếp tục giả vờ.
Cao Khiết trong lòng cười thầm không ngừng.
Đều nói phụ nữ hay diễn trò, kỳ thật đàn ông trong quan trường mới chính là diễn viên ưu tú, hành động xuất chúng.