Cao Khiết nhìn cái túi xách du lịch màu đỏ của Phạm Hồng Vũ, liền hé miệng cười nói:
- Triệu Ca cho cậu đi rồi sao?
Phạm Hồng Vũ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo không hổ danh là lãnh đạo, liệu sự như thần, chẳng khác nào Gia Cát Lượng.
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói:
- Thôi đi, Chủ nhiệm Phạm, cậu khi nào lại học được cái kiểu như vậy? Bất cứ lúc nào, đặt ở chỗ nào cũng đều bắt lấy cơ hội vuốt mông ngựa.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Văn hóa như chính là như thế. Có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì cũng phải sáng tạo ra cơ hội.
Cao Khiết không kìm nổi cười ha ha, tiếng cười trong trẻo, trong phút chốc dẫn đến nhiều ánh mắt khác.
Cao Khiết cũng không thèm để ý.
Là một Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết đã quen với nhiều loại ánh mắt khác nhau. Thậm chí trong mỗi lần họp, các cán bộ đồng nghiệp rốt cuộc là có thật sự lắng nghe Chủ tịch thị trấn Cao báo cáo hay không hay là tham lam nhìn chằm chằm vào người Chủ tịch thị trấn Cao rồi âm thầm nuốt nước miếng, cô nào không thể phân biệt rõ ràng.
- Ừ, có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì phải sáng tạo ra cơ hội. Những lời này nói rất có trình độ, tính khái quát rất cao.
Chủ tịch thị trấn Cao sau khi cười to, liên tục gật đầu, đối với Chủ nhiệm Phạm rất có tán thưởng.
Bởi vì cái gọi là “Có khó khăn thì vẫn muốn vượt qua, không có khó khăn cũng tạo ra khó khăn để vượt qua”. Chủ nhiệm Phạm lời này bất quá chỉ là bắt chước người khác, sửa lại mà thôi, để lấy nụ cười của người đẹp.
Xe đò từ Ngạn Hoa đến tỉnh mỗi ngày có hai chuyến, vào buổi sáng và buổi chiều. Bởi vì buổi sáng có hơi chút cập rập nên nhiều người đợi đến chuyến xe buổi chiều, khi tới tỉnh thì là buổi tối.
Cao Khiết muốn đến văn phòng của địa khu thường trú tại tỉnh để nghỉ ngơi. Kỳ thật, nhà Cao Khiết ở tỉnh, nhưng để cho một mình Phạm Hồng Vũ ở lại văn phòng thường trú, còn mình thì lại ung dung về nhà thì có vẻ hơi khó coi. Cao Khiết căn bản sẽ không làm chuyện này.
Nói như vậy, ở lại văn phòng thường trú ở tỉnh luôn là lựa chọn hàng đầu của đa số các cán bộ. Văn phòng thường trú tuy rằng điều kiện cũng bình thường, nhưng lại an toàn. Văn phòng thường trú ở tỉnh công năng chỉ có một, chính là tiếp đãi cán bộ từ địa khu Ngạn Hoa đến tỉnh làm việc. Về phần chức năng nhận khiếu oan, hay là nuôi dưỡng “tay đấm”, tiến hành bao vây xuất kích người khiếu oan thì chưa có.
Đương nhiên, không phải nói những năm tám mươi người khiếu oan sẽ không có. Có mà lại còn không ít. Rất nhiều vấn đề còn sót lại không thể toàn bộ giải quyết. Một số đồng chí lão thành, thường xuyên trong cuộc họp yêu cầu có vương pháp. Việc khiếu oan khi đó cơ bản khá bình thường. Các cấp đảng ủy chính quyền tâm tính cũng khá đoan chính, sẽ chân thành đối đãi người khiếu oan, tận khả năng trả lời mọi vấn đề.
Khiếu oan chuyên nghiệp thì lại không tồn tại.
Ai không có việc thì tới tỉnh, tới thủ đô làm gì?
Phòng Thông tin đối ngoại cũng không tồn tại.
Phạm Hồng Vũ lại không chịu nói:
- Chị, hôm nay tôi mời khách, chúng ta ở khách sạn, hảo hảo hủ bại một chút.
Cao Khiết nghe vậy cười nói:
- Nói như vậy thì Chủ nhiệm Phạm cũng là kẻ giàu mới nổi nhỉ?
Khi đó, từ “nhà giàu mới nổi” vẫn chưa lưu hành.
Ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa hoặc toàn tỉnh Thanh Sơn vẫn còn là danh từ mới mẻ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Kẻ giàu có mới nổi thì không dám nhận. Tuy nhiên, tiền kiếm được chính là để xài. Tôi không phải là Grandet, cũng không cần phải ủy khuất chính mình. Hơn nữa, ủy khuất Phạm Hồng Vũ tính là cái gì? Tuyệt đối không thể ủy khuất Chủ tịch thị trấn Cao. Ủy khuất lãnh đạo, thì người đó cũng chẳng yên.
Cao Khiết lắc đầu.
Quả thực, có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội. Người này đúng là “lòng lang dạ sói”, lại còn cơ trí cực phú. Hơn nữa da mặt dày như tường thành. Đúng là một nhân tài cũng như là một kẻ vô sỉ khó gặp.
Đến thị trấn Phong Lâm chưa được nửa tháng, trong những lần giao thủ, Lư Vệ Đông phải bó chân bó tay, gần như không có biện pháp chống đỡ, tức thì bại trận.
- Được, bữa cơm tối nay sẽ cho Chủ nhiệm Phạm bố trí rồi….
Một lời chưa xong, Cao Khiết liền ý thức được sự xấu hổ trong lời nói, lập tức đỏ mặt, nhất thời không bắt bẻ, lại không biết bị người này giễu cợt như thế nào.
Ai ngờ người bình thường hay cợt nhả như Chủ nhiệm Phạm lần này lại đứng đắn như vậy, thật giống như chút cũng không nghe ra được “lỗi trong lời nói”, cười gật đầu nói:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, Phạm Hồng Vũ tuyệt không để cho lãnh đạo ủy khuất đâu.
Lúc làm việc, hắn thường hay nói giỡn, chiếm chút tiện nghi nhưng thật ra là không có gì. Hiện tại đang ở Hồng Châu, thời tiết lạnh lẽo, người đi đường rất thưa thớt. Phạm Hồng Vũ tự giác khâu miệng lại khiến cho Cao Khiết không khỏi cười thầm trong lòng.
Từ bản chất, Chủ nhiệm không phải là người ham mê sắc đẹp.
Cho đến tận bây giờ, còn chưa có cùng Triệu Ca chân chính va chạm xác thịt, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy cũ.
Cũng may cho Chủ tịch thị trấn Cao và Chủ nhiệm Phạm, ở trạm xe dừng chưa được hai phút thì có một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt bọn họ. Lái xe thăm dò hỏi họ có muốn đi hay không.
Loại phương tiện taxi này toàn bộ tỉnh Thanh Sơn cũng chỉ có những thành phố lớn mới có. Thị xã Ngạn Hoa chỉ có xe gắn máy ba bánh đón khách, còn xe taxi thì rất hiếm lạ.
Ngay cả Hồng Châu này, có thể ngồi được chiếc taxi thì có mấy người?
Lái xe này cũng được coi là tinh mắt, thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quần áo ngăn nắp. Thanh niên thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp quyến rũ, đứng cùng với nhau, vừa thấy thì biết rằng là người yêu. Nói không chừng chàng thanh niên này còn muốn phô bày giàu sang, lấy lòng bạn gái thì sao?
Lái xe quả nhiên không có nhìn lầm, Phạm Hồng Vũ liền kéo Cao Khiết lên taxi.
- Đến khách sạn Mai Sơn.
Phạm Hồng Vũ lên xe thì liền nói địa điểm.
Lái xe vừa nghe thì biết quả nhiên là kẻ giàu có.
Khách sạn Mai Sơn lúc ấy chính là khách sạn sang trọng nhất thành phố Hồng Châu. Hai năm trước vừa mới khai trương, so với nhà khách Tỉnh ủy có cùng thương hiệu “khách sạn tám mốt” còn muốn xa hoa hơn. Các cán bộ chính phủ và khách thương nhân thường xuyên đến đây, nên được người Hồng Châu gọi là “động tiêu tiền”. Những cán bộ bình thường hoặc những người dân thành phố bình thường thì không thể đến đây tiêu phí nổi.
Đương nhiên, bất luận cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này khách sạn Mai Sơn trong mắt Phạm Hồng Vũ cũng chỉ là tầm thường. Mười tám đồng một đêm khiến cho “người tương lai” như Phạm Hồng Vũ cảm thấy được hời.
Nhưng cũng phải nói là, mười tám đồng lúc ấy chính là giá của hai bình rượu Mao Đài, hơn nữa còn là rượu Mao Đài thật. Dựa theo giá cả hiện giờ thì giá phòng của khách sạn Mai Sơn là đắt vô cùng. Đời sau ở Hồng Châu không chỉ có một khách sạn như vậy mà còn rất nhiều khách sạn khác. Chỉ là bây giờ chỉ có ở thủ đô, những đô thị phía nam mới có được khách sạn sang trọng thật sự mà thôi.
Năm tám bảy, Hồng Châu chưa nói tới là náo nhiệt phồn hoa, nhưng ngồi trong xe nhìn ra cũng coi như là đèn đuốc sáng trưng, cũng là nhà nhà đốt đèn. Chỉ là không có những ngọn đèn neon diêm dúa như sau này. Cả một thành phố dường như không đủ sức sống, duy nhất có một chỗ tốt là tuyệt đối không lo kẹt xe.
Có nhiều xe thì mới có kẹt xe.
Phạm Hồng Vũ quan sát Hồng Châu sau nhiều năm không đến, trí nhớ trong đầu dần dần rõ ràng. Đây là lần thứ hai hắn đến Hồng Châu sau khi quay ngược thời gian. Lần đầu tiên là đưa cho Khâu Minh Sơn bản thảo. Lần đó Phạm Hồng Vũ đã tiêu hao thể xác và tinh thần cho bản thảo này, khẩn trương tiến hành nhiều loại công tác “treo đầu dê bán thịt chó”, nào có tâm tư hoài cựu chứ? Lần này thì khác.
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của hắn. Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc đều thăng một cấp. Các loại mạng lưới xã hội cũng bắt đầu dần dần thành lập. Bên người lại có một lãnh đạo vô cùng xinh đẹp. Ra vẻ quan hệ của mình càng ngày càng tốt, Chủ nhiệm Phạm không có lý do gì là không vui cả.
- Chị, Hồng Châu vẫn là thiếu sức sống.
Phạm Hồng Vũ vừa hoài cựu, vừa cảm thán.
Cao Khiết thuận miệng hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chỉ là một loại cảm giác. Thành phố Hồng Châu là một trong những đầu mối then chốt của lưu vực trung bộ. Nhưng hiện nay vẫn chưa phát huy được công hiệu của nó. Hơn nữa, phương diện phát triển kinh tế của khu vực, đặc biệt là công năng của thành phố lớn lại chưa được phô bày ra. Lãnh đạo chủ chốt của thành phố cần tiến thêm một bước giải phóng.
Cao Khiết liền trêu tức nói:
- Thế Chủ nhiệm Phạm muốn làm lãnh đạo Tỉnh ủy à? Nếu không để tôi thương lượng với Bí thư Vinh, mời cậu đến Hồng Châu làm Chủ tịch thành phố, để phát triển mạnh thêm một chút?
Phạm Hồng Vũ da mặt thật dày, cũng không thèm để ý đến sự trêu chọc của Cao Khiết, ngược lại da trâu hò hét:
- Chị, khoan hãy nói điều này. Nếu để cho tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, thì Hồng Châu tuyệt đối sẽ không phát triển như thế này.
Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, chí hướng lớn là tốt, nhưng phải làm đến nơi đến chốn. Lãnh đạo Hồng Châu có lẽ không vô năng như cậu đã nghĩ đâu. Làm việc gì cũng đều phải có quá trình phát triển.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, nói:
- Đúng, đúng, lãnh đạo phê bình rất có đạo lý. Kỳ thật tôi muốn nói là, Chủ tịch thành phố Hồng Châu tốt nhất nên để đồng chí Cao Khiết làm. Bỉ nhân đây cũng được thơm lây, ở trong thành phố Hồng Châu đi ngang về tắt, thấy ai không vừa mắt thì liền đi lên giáo huấn người ta một chút. Có Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ ai nữa?
Cao Khiết còn chưa trả lời thì tài xế taxi cười nói:
- A, đồng chí này, cô khoan hãy nói. Chủ tịch thành phố Hồng Châu đúng là họ Cao thật.
Phạm Hồng Vũ liền lập tức hết sức kinh ngạc, mắt nhìn Cao Khiết, cười đùa nói:
- Chị xem chị đấy, tôi nói có đúng không? Chủ tịch thành phố Hồng Châu họ Cao đấy.
Cao Khiết cười nói:
- Cậu nói tốt quá nhỉ? Nếu quả thật có một ngày như vậy, nói không chừng tôi sẽ phát cho cậu một tấm bảng, lên lớp giảng bài “Tâm phúc của Chủ tịch thành phố Cao”. Có qua có lại.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả.
Sau này Chủ tịch thành phố Hồng Châu có phải họ Cao hay không thì Phạm Hồng Vũ không dám nói. Nhưng Chủ tịch thành phố Nam Giang tám chín phần sẽ là họ Cao.
Cười nói đến đây, ánh đèn neon của khách sạn Mai Sơn không ngừng lóe sáng ra. Khách sạn Mai Sơn cao đến mười tầng, so với kiến trúc xung quanh thì cao hơn nhiều, có vẻ đặc biệt nguy nga, đồ sộ, khí thế kinh người.
Lái xe lập tức lái đến trước cửa tiền sảnh được lót bằng đá cẩm thạch, cũng là không có người tiến lên mở cửa xe cho khách. Khách sạn khi đó, phục vụ vẫn còn tương đối lạc hậu. Nhân viên phục vụ và khách thân phận cũng khá bình đẳng.
Phạm Hồng Vũ thanh toán tiền xe, rất ân cần mở cánh cửa thủy tinh khách sạn cho Cao Khiết. Cao Khiết khẽ mỉm cười, ngẩng cao đầu bước vào cửa.
Cao Khiết nhìn cái túi xách du lịch màu đỏ của Phạm Hồng Vũ, liền hé miệng cười nói:
- Triệu Ca cho cậu đi rồi sao?
Phạm Hồng Vũ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo không hổ danh là lãnh đạo, liệu sự như thần, chẳng khác nào Gia Cát Lượng.
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói:
- Thôi đi, Chủ nhiệm Phạm, cậu khi nào lại học được cái kiểu như vậy? Bất cứ lúc nào, đặt ở chỗ nào cũng đều bắt lấy cơ hội vuốt mông ngựa.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Văn hóa như chính là như thế. Có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì cũng phải sáng tạo ra cơ hội.
Cao Khiết không kìm nổi cười ha ha, tiếng cười trong trẻo, trong phút chốc dẫn đến nhiều ánh mắt khác.
Cao Khiết cũng không thèm để ý.
Là một Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết đã quen với nhiều loại ánh mắt khác nhau. Thậm chí trong mỗi lần họp, các cán bộ đồng nghiệp rốt cuộc là có thật sự lắng nghe Chủ tịch thị trấn Cao báo cáo hay không hay là tham lam nhìn chằm chằm vào người Chủ tịch thị trấn Cao rồi âm thầm nuốt nước miếng, cô nào không thể phân biệt rõ ràng.
- Ừ, có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì phải sáng tạo ra cơ hội. Những lời này nói rất có trình độ, tính khái quát rất cao.
Chủ tịch thị trấn Cao sau khi cười to, liên tục gật đầu, đối với Chủ nhiệm Phạm rất có tán thưởng.
Bởi vì cái gọi là “Có khó khăn thì vẫn muốn vượt qua, không có khó khăn cũng tạo ra khó khăn để vượt qua”. Chủ nhiệm Phạm lời này bất quá chỉ là bắt chước người khác, sửa lại mà thôi, để lấy nụ cười của người đẹp.
Xe đò từ Ngạn Hoa đến tỉnh mỗi ngày có hai chuyến, vào buổi sáng và buổi chiều. Bởi vì buổi sáng có hơi chút cập rập nên nhiều người đợi đến chuyến xe buổi chiều, khi tới tỉnh thì là buổi tối.
Cao Khiết muốn đến văn phòng của địa khu thường trú tại tỉnh để nghỉ ngơi. Kỳ thật, nhà Cao Khiết ở tỉnh, nhưng để cho một mình Phạm Hồng Vũ ở lại văn phòng thường trú, còn mình thì lại ung dung về nhà thì có vẻ hơi khó coi. Cao Khiết căn bản sẽ không làm chuyện này.
Nói như vậy, ở lại văn phòng thường trú ở tỉnh luôn là lựa chọn hàng đầu của đa số các cán bộ. Văn phòng thường trú tuy rằng điều kiện cũng bình thường, nhưng lại an toàn. Văn phòng thường trú ở tỉnh công năng chỉ có một, chính là tiếp đãi cán bộ từ địa khu Ngạn Hoa đến tỉnh làm việc. Về phần chức năng nhận khiếu oan, hay là nuôi dưỡng “tay đấm”, tiến hành bao vây xuất kích người khiếu oan thì chưa có.
Đương nhiên, không phải nói những năm tám mươi người khiếu oan sẽ không có. Có mà lại còn không ít. Rất nhiều vấn đề còn sót lại không thể toàn bộ giải quyết. Một số đồng chí lão thành, thường xuyên trong cuộc họp yêu cầu có vương pháp. Việc khiếu oan khi đó cơ bản khá bình thường. Các cấp đảng ủy chính quyền tâm tính cũng khá đoan chính, sẽ chân thành đối đãi người khiếu oan, tận khả năng trả lời mọi vấn đề.
Khiếu oan chuyên nghiệp thì lại không tồn tại.
Ai không có việc thì tới tỉnh, tới thủ đô làm gì?
Phòng Thông tin đối ngoại cũng không tồn tại.
Phạm Hồng Vũ lại không chịu nói:
- Chị, hôm nay tôi mời khách, chúng ta ở khách sạn, hảo hảo hủ bại một chút.
Cao Khiết nghe vậy cười nói:
- Nói như vậy thì Chủ nhiệm Phạm cũng là kẻ giàu mới nổi nhỉ?
Khi đó, từ “nhà giàu mới nổi” vẫn chưa lưu hành.
Ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa hoặc toàn tỉnh Thanh Sơn vẫn còn là danh từ mới mẻ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Kẻ giàu có mới nổi thì không dám nhận. Tuy nhiên, tiền kiếm được chính là để xài. Tôi không phải là Grandet, cũng không cần phải ủy khuất chính mình. Hơn nữa, ủy khuất Phạm Hồng Vũ tính là cái gì? Tuyệt đối không thể ủy khuất Chủ tịch thị trấn Cao. Ủy khuất lãnh đạo, thì người đó cũng chẳng yên.
Cao Khiết lắc đầu.
Quả thực, có cơ hội thì phải nịnh bợ, không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội. Người này đúng là “lòng lang dạ sói”, lại còn cơ trí cực phú. Hơn nữa da mặt dày như tường thành. Đúng là một nhân tài cũng như là một kẻ vô sỉ khó gặp.
Đến thị trấn Phong Lâm chưa được nửa tháng, trong những lần giao thủ, Lư Vệ Đông phải bó chân bó tay, gần như không có biện pháp chống đỡ, tức thì bại trận.
- Được, bữa cơm tối nay sẽ cho Chủ nhiệm Phạm bố trí rồi….
Một lời chưa xong, Cao Khiết liền ý thức được sự xấu hổ trong lời nói, lập tức đỏ mặt, nhất thời không bắt bẻ, lại không biết bị người này giễu cợt như thế nào.
Ai ngờ người bình thường hay cợt nhả như Chủ nhiệm Phạm lần này lại đứng đắn như vậy, thật giống như chút cũng không nghe ra được “lỗi trong lời nói”, cười gật đầu nói:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, Phạm Hồng Vũ tuyệt không để cho lãnh đạo ủy khuất đâu.
Lúc làm việc, hắn thường hay nói giỡn, chiếm chút tiện nghi nhưng thật ra là không có gì. Hiện tại đang ở Hồng Châu, thời tiết lạnh lẽo, người đi đường rất thưa thớt. Phạm Hồng Vũ tự giác khâu miệng lại khiến cho Cao Khiết không khỏi cười thầm trong lòng.
Từ bản chất, Chủ nhiệm không phải là người ham mê sắc đẹp.
Cho đến tận bây giờ, còn chưa có cùng Triệu Ca chân chính va chạm xác thịt, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy cũ.
Cũng may cho Chủ tịch thị trấn Cao và Chủ nhiệm Phạm, ở trạm xe dừng chưa được hai phút thì có một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt bọn họ. Lái xe thăm dò hỏi họ có muốn đi hay không.
Loại phương tiện taxi này toàn bộ tỉnh Thanh Sơn cũng chỉ có những thành phố lớn mới có. Thị xã Ngạn Hoa chỉ có xe gắn máy ba bánh đón khách, còn xe taxi thì rất hiếm lạ.
Ngay cả Hồng Châu này, có thể ngồi được chiếc taxi thì có mấy người?
Lái xe này cũng được coi là tinh mắt, thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quần áo ngăn nắp. Thanh niên thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp quyến rũ, đứng cùng với nhau, vừa thấy thì biết rằng là người yêu. Nói không chừng chàng thanh niên này còn muốn phô bày giàu sang, lấy lòng bạn gái thì sao?
Lái xe quả nhiên không có nhìn lầm, Phạm Hồng Vũ liền kéo Cao Khiết lên taxi.
- Đến khách sạn Mai Sơn.
Phạm Hồng Vũ lên xe thì liền nói địa điểm.
Lái xe vừa nghe thì biết quả nhiên là kẻ giàu có.
Khách sạn Mai Sơn lúc ấy chính là khách sạn sang trọng nhất thành phố Hồng Châu. Hai năm trước vừa mới khai trương, so với nhà khách Tỉnh ủy có cùng thương hiệu “khách sạn tám mốt” còn muốn xa hoa hơn. Các cán bộ chính phủ và khách thương nhân thường xuyên đến đây, nên được người Hồng Châu gọi là “động tiêu tiền”. Những cán bộ bình thường hoặc những người dân thành phố bình thường thì không thể đến đây tiêu phí nổi.
Đương nhiên, bất luận cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này khách sạn Mai Sơn trong mắt Phạm Hồng Vũ cũng chỉ là tầm thường. Mười tám đồng một đêm khiến cho “người tương lai” như Phạm Hồng Vũ cảm thấy được hời.
Nhưng cũng phải nói là, mười tám đồng lúc ấy chính là giá của hai bình rượu Mao Đài, hơn nữa còn là rượu Mao Đài thật. Dựa theo giá cả hiện giờ thì giá phòng của khách sạn Mai Sơn là đắt vô cùng. Đời sau ở Hồng Châu không chỉ có một khách sạn như vậy mà còn rất nhiều khách sạn khác. Chỉ là bây giờ chỉ có ở thủ đô, những đô thị phía nam mới có được khách sạn sang trọng thật sự mà thôi.
Năm tám bảy, Hồng Châu chưa nói tới là náo nhiệt phồn hoa, nhưng ngồi trong xe nhìn ra cũng coi như là đèn đuốc sáng trưng, cũng là nhà nhà đốt đèn. Chỉ là không có những ngọn đèn neon diêm dúa như sau này. Cả một thành phố dường như không đủ sức sống, duy nhất có một chỗ tốt là tuyệt đối không lo kẹt xe.
Có nhiều xe thì mới có kẹt xe.
Phạm Hồng Vũ quan sát Hồng Châu sau nhiều năm không đến, trí nhớ trong đầu dần dần rõ ràng. Đây là lần thứ hai hắn đến Hồng Châu sau khi quay ngược thời gian. Lần đầu tiên là đưa cho Khâu Minh Sơn bản thảo. Lần đó Phạm Hồng Vũ đã tiêu hao thể xác và tinh thần cho bản thảo này, khẩn trương tiến hành nhiều loại công tác “treo đầu dê bán thịt chó”, nào có tâm tư hoài cựu chứ? Lần này thì khác.
Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của hắn. Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc đều thăng một cấp. Các loại mạng lưới xã hội cũng bắt đầu dần dần thành lập. Bên người lại có một lãnh đạo vô cùng xinh đẹp. Ra vẻ quan hệ của mình càng ngày càng tốt, Chủ nhiệm Phạm không có lý do gì là không vui cả.
- Chị, Hồng Châu vẫn là thiếu sức sống.
Phạm Hồng Vũ vừa hoài cựu, vừa cảm thán.
Cao Khiết thuận miệng hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chỉ là một loại cảm giác. Thành phố Hồng Châu là một trong những đầu mối then chốt của lưu vực trung bộ. Nhưng hiện nay vẫn chưa phát huy được công hiệu của nó. Hơn nữa, phương diện phát triển kinh tế của khu vực, đặc biệt là công năng của thành phố lớn lại chưa được phô bày ra. Lãnh đạo chủ chốt của thành phố cần tiến thêm một bước giải phóng.
Cao Khiết liền trêu tức nói:
- Thế Chủ nhiệm Phạm muốn làm lãnh đạo Tỉnh ủy à? Nếu không để tôi thương lượng với Bí thư Vinh, mời cậu đến Hồng Châu làm Chủ tịch thành phố, để phát triển mạnh thêm một chút?
Phạm Hồng Vũ da mặt thật dày, cũng không thèm để ý đến sự trêu chọc của Cao Khiết, ngược lại da trâu hò hét:
- Chị, khoan hãy nói điều này. Nếu để cho tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, thì Hồng Châu tuyệt đối sẽ không phát triển như thế này.
Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, chí hướng lớn là tốt, nhưng phải làm đến nơi đến chốn. Lãnh đạo Hồng Châu có lẽ không vô năng như cậu đã nghĩ đâu. Làm việc gì cũng đều phải có quá trình phát triển.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, nói:
- Đúng, đúng, lãnh đạo phê bình rất có đạo lý. Kỳ thật tôi muốn nói là, Chủ tịch thành phố Hồng Châu tốt nhất nên để đồng chí Cao Khiết làm. Bỉ nhân đây cũng được thơm lây, ở trong thành phố Hồng Châu đi ngang về tắt, thấy ai không vừa mắt thì liền đi lên giáo huấn người ta một chút. Có Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ ai nữa?
Cao Khiết còn chưa trả lời thì tài xế taxi cười nói:
- A, đồng chí này, cô khoan hãy nói. Chủ tịch thành phố Hồng Châu đúng là họ Cao thật.
Phạm Hồng Vũ liền lập tức hết sức kinh ngạc, mắt nhìn Cao Khiết, cười đùa nói:
- Chị xem chị đấy, tôi nói có đúng không? Chủ tịch thành phố Hồng Châu họ Cao đấy.
Cao Khiết cười nói:
- Cậu nói tốt quá nhỉ? Nếu quả thật có một ngày như vậy, nói không chừng tôi sẽ phát cho cậu một tấm bảng, lên lớp giảng bài “Tâm phúc của Chủ tịch thành phố Cao”. Có qua có lại.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả.
Sau này Chủ tịch thành phố Hồng Châu có phải họ Cao hay không thì Phạm Hồng Vũ không dám nói. Nhưng Chủ tịch thành phố Nam Giang tám chín phần sẽ là họ Cao.
Cười nói đến đây, ánh đèn neon của khách sạn Mai Sơn không ngừng lóe sáng ra. Khách sạn Mai Sơn cao đến mười tầng, so với kiến trúc xung quanh thì cao hơn nhiều, có vẻ đặc biệt nguy nga, đồ sộ, khí thế kinh người.
Lái xe lập tức lái đến trước cửa tiền sảnh được lót bằng đá cẩm thạch, cũng là không có người tiến lên mở cửa xe cho khách. Khách sạn khi đó, phục vụ vẫn còn tương đối lạc hậu. Nhân viên phục vụ và khách thân phận cũng khá bình đẳng.
Phạm Hồng Vũ thanh toán tiền xe, rất ân cần mở cánh cửa thủy tinh khách sạn cho Cao Khiết. Cao Khiết khẽ mỉm cười, ngẩng cao đầu bước vào cửa.