Đèn rực rỡ mới lên, trong một phòng ở dãy nhà ngang ở đại viện địa ủy Ngạn Hoa, ba người vây quanh bàn mà ngồi.
Cao Khiết, Thái Dương, Cao Khiết.
Đây là nhà của Thái Dương.
Đại viện địa ủy xây nhà ủy viên thường vụ, đều là kiểu nhà đơn, chỗ ở của cán bộ cấp cục phó trở lên thay đổi rất nhiều. Nhưng tài chính địa khu có hạn, phòng mới chưa có nhiều, cán bộ cấp dưới vẫn phải ở nhà ngang kiểu cũ.
Thời điểm Thái Dương đi theo Khâu Minh Sơn, khởi điểm quá thấp, Khâu Minh Sơn vừa mới lên Chủ tịch Địa khu, đương nhiên cũng không thể vội vàng điều chỉnh cấp bậc cho thư ký của mình.
Cũng may nhà mới được xây xong, rất nhiều nhà cán bộ cấp cục phó trở lên được chuyển đi, thành ra nhà ngang còn trống khá nhiều phòng, Thái Dương được cấp ba gian. Ngoại trừ việc phải dùng nhà vệ sinh tập thể thì bên trong phòng ở cũng được coi là rộng rãi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến chỗ của Thái Dương là để “ăn chực”.
Buổi chiều đến cục Tài chính Địa khu làm thủ tục.
Đây là lần thứ hai Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến Cục Tài chính địa khu. Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân nói rất chắc chắn, bốn trăm ngàn được cấp cho thị trấn Phong Lâm để phát triển xí nghiệp thị trấn. Tiền này Cục Tài chính địa khu trực tiếp chuyển cho phòng Tài chính của thị trấn Phong Lâm, chứ không thông qua phòng Tài chính thị xã. Mà ngày hôm qua, Ủy ban Kế hoạch quốc gia cũng chuyển khoản xuống, tống cộng 260000 tệ.
Đây chính là sự khẳng định của Ủy ban Kế hoạch quốc gia và Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân đối với hình thức phát triển xí nghiệp thị trấn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chỉ thị của lãnh đạo Ủy ban KHQG và của Chủ tịch tỉnh Vưu càng có ý nghĩa lớn hơn khoản tiền 260000 tệ kia.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ làm xong thủ tục xong, trời cũng đã tối, liền chạy lên chỗ của Thái Dương.
Thái Dương tỏ ra vô cùng hoan nghênh.
Có thể nói rằng bọn họ đều là những thân tín của Khâu Minh Sơn, ngày bình thường đều thường xuyên lui tới.
Trên bàn đã bày sẵn một ít đồ ăn, bà xã của Thái Dương vẫn còn đang hì hục làm thêm mấy món nữa. Vợ Thái Dương họ Gia Cát, tên là Uyển Nhi, là giáo viên văn học của trường trung học Ngạn Hoa, là người rất hiền lành. Tuy nhiên tính tình của cha vợ Thái Dương lại là người rất cứng rắn, táo bạo, cũng may là Gia Cát Uyển Nhi không “được” di truyền tính cách đó, bằng không e rằng Thái Dương phải chịu khổ rồi.
- Bí thư Cao, chúc mừng nhé. Chủ tịch thị trấn Phạm, cũng chúc mừng luôn…
Thái Dương cười ha hả, nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh Thái, anh được điều đến ban Tổ chức cán bộ rồi hả? Sao tùy tiện phong chức cho người khác thế?
Cao Khiết cười không nói gì.
Thái Dương trợn mắt nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu cứ giả bộ hồ đồ đi. Đừng nói với tôi là cậu không nghe thấy phong thanh gì đấy nhé.
- Cho dù có nghe được chút phong thanh thì em cũng không dám nói oang oang ra như thế.
Phạm Hồng Vũ cười, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm.
Thái Dương khẽ lắc đầu, nói:
- Cơ bản đã định rồi, ha ha, bản báo cáo thành tích kia viết cũng được đấy. Nói thật với tôi, đề nghị khen thưởng cho Lư Vệ Đông có phải là chủ ý của cậu hay không?
Ánh mắt lại quét lên người Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, chép miệng nói:
- Trưởng phòng Thái, đừng nhìn tôi như thế. Tôi không có tâm địa gian xảo như vậy đâu.
Thái Dương cười ha hả nói:
- Tôi đã nói rồi. việc này tám phần là chủ ý của Hồng Vũ. Ha ha, thế mà còn cứ giả bộ.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Hai vị lãnh đạo, xin đừng có nghĩ tôi xấu như thế có được không? Lúc trước tôi đề nghị khen thưởng cho Bí thư Lư, cũng chỉ là suy xét đến việc triển khai công tác sau này, thật sự không muốn tranh giành với ông ấy…haiz, nói thật, tôi đâu phải Gia Cát Lượng, đâu thể biết được thị xã lại có sự phân công khác đối với Bí thư Lư?
Thái Dương kêu lên:
- Cậu còn không phải Gia Cát Lượng nữa ư? Tôi thất cậu còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng ấy. Nói thật với cậu, Bí thư Tống Mân từ lâu đã muốn kéo Lư Vệ Đông vào cùng một cánh, không vì cái gì khác, mà chỉ để ông ta lên thị xã dưỡng lão…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ở thị trấn Phong Lâm công tác cả đời, gần đến lúc về hưu lên thị xã dưỡng lão cũng là điều hợp lý. Lư Vệ Đông không có công lao cũng có khổ lao. Bí thư Tống ở phương diện này, cũng là suy nghĩ cho các đồng chí đấy.
Đây cũng là một biểu hiện rất biết xử sự của Tống Mân.
Tống Mân cũng sẽ không để cho người đi theo mình lâu năm như vậy ở nông thôn cả đời được, chỉ cần có cơ hội là sẽ “nhấc” lên thị xã ngay, sau đó ở đây dưỡng lão chờ hưu. Bất kể nói thế nào, điều kiện cuộc sống ở thị xã Ngạn Hoa cũng tốt hơn nhiều so với ở nông thôn. Đồng chí về hưu, càng có nhiều chỗ để tiêu khiển.
Về điểm này, ở Ngạn Hoa có rất nhiều cán bộ mang ơn Tống Mân, nhất là cán bộ lão thành, ai cũng khen ngợi Tống Mân, nói ông ta trọng tình trọng nghĩa, là một lãnh đạo tốt.
Ở TQ, cán bộ lão thành không thể coi thường được, họ công tác cả đời, công tác nhiều nơi, có sức kêu gọi rất lớn. Nếu để họ “phật ý” thì công tác sẽ rất khó triển khai.
Chỉ có điều cấp bậc của Lư Vệ Đông không thấp, Tống Mân tạm thời chưa tìm được một vị trí thích hợp cho ông ta. Bình thường, ở những vị trí thuộc cục ủy xử lý thì Tống Mân không muốn sắp xếp cho cán bộ lão thành, như vậy là bất lợi cho việc bồi dưỡng thế hệ sau. Hơn nữa Lư Vệ Đông cũng chưa chắc đã thấy vui. Điều lên thị xã
Đây cũng không phải một mình Tống Mân là có thể định đoạt. Sắp xếp cán bộ phó phòng, phải được Địa ủy đồng ý.
Hiện giờ Lư Vệ Đông có công lao trong việc giải cứu, Tống Mân đã có lý do để đề nghị đều này.
- Cho nên nói, đề nghị đó của cậu, cái hay chính là ở chỗ này, cho Bí thư Tống một lý do, cũng cho Lư Vệ Đông một bậc thang. Đồng thời cũng làm một tấm gương cho mọi người. Quả nhiên là một mũi tên trúng cả ba con chim. Vậy mà cậu còn giả bộ hồ đồ với tôi…
Thái Dương giả bộ không hài lòng nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Anh Thái, ở thị xã tính toán sắp xếp cho Bí thư Lư thế nào?
- Chắc là đi Hội đồng nhân dân. Vốn là Lư Vệ Đông định đến Ủy ban MTTQ, cơ duyên lần này trùng hợp, đụng trúng ông ta…
Thái Dương cảm thán nói một câu.
Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, và Phó chủ tịch ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã cấp bậc tương đương nhau. Đi đến Ủy ban MTTQ thì chỉ đơn giản là đến dưỡng lão, cơ bản không có quyền phát ngôn gì và đãi ngộ cũng rất thấp. Làm Phó chủ tịch HĐND thì khác, lúc cần nói có thể nói được, việc điều chuyển một số chức vụ quan trọng cũng phải qua Hội đồng nhân dân, đến lúc đó có thể đưa ra tiếng nói của mình. Trong mắt Bí thư thị ủy và chủ tịch thị xã, có phân lượng rất nặng.
Cao Khiết nói:
- Con người của Bí thư Lư này, đúng là có hơi cố chấp một chút, nhưng bản chất không tồi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Vậy Chủ tịch thị trấn thì định như thế nào?
Đây mới là điểm mấu chốt.
Lư Vệ Đông đi rồi, vị trí Bí thư Đảng ủy nhất định là do Cao Khiết tiếp nhận. Cao Khiết mới đến, nhưng đã có thành tích lớn như vậy, hơn nữa cô vốn là cán bộ được địa khu và thị xã chú trọng bồi dưỡng.
Theo tin đồn, cùng có thành tích cao nhất như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng phải được đề bạt tương ứng.
Bởi vì vụ án 1-7, Phạm Hồng Vũ ít nhiều cũng để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo cấp trên, cảm thấy người này quá “hung ác”, không phải là một cấp dưới dễ “thuần phục”. Hơn nữa, sau khi đại án đi qua không lâu, toàn tỉnh đã ầm ĩ một hồi, là một đương sự của vụ án nhưng Phạm Hồng Vũ lại chẳng hề hấn gì, lúc này thăng chức cho hắn cũng không hợp lý.
Hơn nữa Phạm Hồng Vũ còn quá trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát hơn một năm, muốn đề bạt trọng dụng hắn, thì còn thiếu nhiều lý do. Không thể nói rằng Khâu Minh Sơn quý hắn, nên muốn đề bạt hắn được.
Việc giải nguy cho thôn Đại Vương, công lao của Phạm Hồng Vũ là lớn nhất, điều này đã biến thành một cơ hội.
Cứu được mấy trăm mạng người, không nên thưởng một chút sao?
Tuy nhiên với kinh nghiệm lý lịch của Phạm Hồng Vũ, thì lên Chủ tịch thị trấn thì không được. Tin tức bây giờ chính là, Phạm Hồng Vũ sắp được đảm nhiệm Phó chủ tịch thị trấn thường trực, ở bên mảng chính quyền, xếp ở vị trí thứ hai.
Như vậy, còn để trống ghế Chủ tịch thị trấn.
Ai tới đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn này, sẽ trực tiếp có liên quan đến việc “bước nhanh cải cách” của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết ở thị trấn Phong Lâm có được tiến hành thuận lợi hay không, vì vậy Phạm Hồng Vũ khá chú ý đến điều này.
Thái Dương liếc nhìn Cao Khiết, mỉm cười nói:
- Bí thư Cao khả năng phải vất cả một chút rồi.
Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ dựng lên, hỏi:
- Ở nơi khác đến à?
- Rất có thể. Hiện tại Ủy ban Kế hoạch quốc gia và Chủ tịch tỉnh Vưu rất coi trọng và khẳng định suy nghĩ phát triển xí nghiệp ở thị trấn Phong Lâm, địa khu và thị xã cũng nên có một sự sắp xếp tương ứng. Suy nghĩ này là do cô cậu nghĩ ra, để cho cô cậu phụ trách là thích hợp nhất. Nếu có thành tích thì địa khu và thị xã cũng được thơm lây.
Thái Dương cười cười nói.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc nhìn nhau, trên mặt đều tỏ ra mừng rỡ.
- Cao Khiết, Hồng Vũ, hãy làm cho thật tốt nhé, cơ hội hiếm có đấy.
Một lúc sau, Thái Dương cảm thán một câu.
Hiển nhiên, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều sắp tiến bộ, thân là bạn tốt, Trương Dương cũng mừng cho bọn họ.
Đèn rực rỡ mới lên, trong một phòng ở dãy nhà ngang ở đại viện địa ủy Ngạn Hoa, ba người vây quanh bàn mà ngồi.
Cao Khiết, Thái Dương, Cao Khiết.
Đây là nhà của Thái Dương.
Đại viện địa ủy xây nhà ủy viên thường vụ, đều là kiểu nhà đơn, chỗ ở của cán bộ cấp cục phó trở lên thay đổi rất nhiều. Nhưng tài chính địa khu có hạn, phòng mới chưa có nhiều, cán bộ cấp dưới vẫn phải ở nhà ngang kiểu cũ.
Thời điểm Thái Dương đi theo Khâu Minh Sơn, khởi điểm quá thấp, Khâu Minh Sơn vừa mới lên Chủ tịch Địa khu, đương nhiên cũng không thể vội vàng điều chỉnh cấp bậc cho thư ký của mình.
Cũng may nhà mới được xây xong, rất nhiều nhà cán bộ cấp cục phó trở lên được chuyển đi, thành ra nhà ngang còn trống khá nhiều phòng, Thái Dương được cấp ba gian. Ngoại trừ việc phải dùng nhà vệ sinh tập thể thì bên trong phòng ở cũng được coi là rộng rãi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến chỗ của Thái Dương là để “ăn chực”.
Buổi chiều đến cục Tài chính Địa khu làm thủ tục.
Đây là lần thứ hai Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến Cục Tài chính địa khu. Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân nói rất chắc chắn, bốn trăm ngàn được cấp cho thị trấn Phong Lâm để phát triển xí nghiệp thị trấn. Tiền này Cục Tài chính địa khu trực tiếp chuyển cho phòng Tài chính của thị trấn Phong Lâm, chứ không thông qua phòng Tài chính thị xã. Mà ngày hôm qua, Ủy ban Kế hoạch quốc gia cũng chuyển khoản xuống, tống cộng tệ.
Đây chính là sự khẳng định của Ủy ban Kế hoạch quốc gia và Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân đối với hình thức phát triển xí nghiệp thị trấn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chỉ thị của lãnh đạo Ủy ban KHQG và của Chủ tịch tỉnh Vưu càng có ý nghĩa lớn hơn khoản tiền tệ kia.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ làm xong thủ tục xong, trời cũng đã tối, liền chạy lên chỗ của Thái Dương.
Thái Dương tỏ ra vô cùng hoan nghênh.
Có thể nói rằng bọn họ đều là những thân tín của Khâu Minh Sơn, ngày bình thường đều thường xuyên lui tới.
Trên bàn đã bày sẵn một ít đồ ăn, bà xã của Thái Dương vẫn còn đang hì hục làm thêm mấy món nữa. Vợ Thái Dương họ Gia Cát, tên là Uyển Nhi, là giáo viên văn học của trường trung học Ngạn Hoa, là người rất hiền lành. Tuy nhiên tính tình của cha vợ Thái Dương lại là người rất cứng rắn, táo bạo, cũng may là Gia Cát Uyển Nhi không “được” di truyền tính cách đó, bằng không e rằng Thái Dương phải chịu khổ rồi.
- Bí thư Cao, chúc mừng nhé. Chủ tịch thị trấn Phạm, cũng chúc mừng luôn…
Thái Dương cười ha hả, nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh Thái, anh được điều đến ban Tổ chức cán bộ rồi hả? Sao tùy tiện phong chức cho người khác thế?
Cao Khiết cười không nói gì.
Thái Dương trợn mắt nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu cứ giả bộ hồ đồ đi. Đừng nói với tôi là cậu không nghe thấy phong thanh gì đấy nhé.
- Cho dù có nghe được chút phong thanh thì em cũng không dám nói oang oang ra như thế.
Phạm Hồng Vũ cười, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm.
Thái Dương khẽ lắc đầu, nói:
- Cơ bản đã định rồi, ha ha, bản báo cáo thành tích kia viết cũng được đấy. Nói thật với tôi, đề nghị khen thưởng cho Lư Vệ Đông có phải là chủ ý của cậu hay không?
Ánh mắt lại quét lên người Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, chép miệng nói:
- Trưởng phòng Thái, đừng nhìn tôi như thế. Tôi không có tâm địa gian xảo như vậy đâu.
Thái Dương cười ha hả nói:
- Tôi đã nói rồi. việc này tám phần là chủ ý của Hồng Vũ. Ha ha, thế mà còn cứ giả bộ.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Hai vị lãnh đạo, xin đừng có nghĩ tôi xấu như thế có được không? Lúc trước tôi đề nghị khen thưởng cho Bí thư Lư, cũng chỉ là suy xét đến việc triển khai công tác sau này, thật sự không muốn tranh giành với ông ấy…haiz, nói thật, tôi đâu phải Gia Cát Lượng, đâu thể biết được thị xã lại có sự phân công khác đối với Bí thư Lư?
Thái Dương kêu lên:
- Cậu còn không phải Gia Cát Lượng nữa ư? Tôi thất cậu còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng ấy. Nói thật với cậu, Bí thư Tống Mân từ lâu đã muốn kéo Lư Vệ Đông vào cùng một cánh, không vì cái gì khác, mà chỉ để ông ta lên thị xã dưỡng lão…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Ở thị trấn Phong Lâm công tác cả đời, gần đến lúc về hưu lên thị xã dưỡng lão cũng là điều hợp lý. Lư Vệ Đông không có công lao cũng có khổ lao. Bí thư Tống ở phương diện này, cũng là suy nghĩ cho các đồng chí đấy.
Đây cũng là một biểu hiện rất biết xử sự của Tống Mân.
Tống Mân cũng sẽ không để cho người đi theo mình lâu năm như vậy ở nông thôn cả đời được, chỉ cần có cơ hội là sẽ “nhấc” lên thị xã ngay, sau đó ở đây dưỡng lão chờ hưu. Bất kể nói thế nào, điều kiện cuộc sống ở thị xã Ngạn Hoa cũng tốt hơn nhiều so với ở nông thôn. Đồng chí về hưu, càng có nhiều chỗ để tiêu khiển.
Về điểm này, ở Ngạn Hoa có rất nhiều cán bộ mang ơn Tống Mân, nhất là cán bộ lão thành, ai cũng khen ngợi Tống Mân, nói ông ta trọng tình trọng nghĩa, là một lãnh đạo tốt.
Ở TQ, cán bộ lão thành không thể coi thường được, họ công tác cả đời, công tác nhiều nơi, có sức kêu gọi rất lớn. Nếu để họ “phật ý” thì công tác sẽ rất khó triển khai.
Chỉ có điều cấp bậc của Lư Vệ Đông không thấp, Tống Mân tạm thời chưa tìm được một vị trí thích hợp cho ông ta. Bình thường, ở những vị trí thuộc cục ủy xử lý thì Tống Mân không muốn sắp xếp cho cán bộ lão thành, như vậy là bất lợi cho việc bồi dưỡng thế hệ sau. Hơn nữa Lư Vệ Đông cũng chưa chắc đã thấy vui. Điều lên thị xã
Đây cũng không phải một mình Tống Mân là có thể định đoạt. Sắp xếp cán bộ phó phòng, phải được Địa ủy đồng ý.
Hiện giờ Lư Vệ Đông có công lao trong việc giải cứu, Tống Mân đã có lý do để đề nghị đều này.
- Cho nên nói, đề nghị đó của cậu, cái hay chính là ở chỗ này, cho Bí thư Tống một lý do, cũng cho Lư Vệ Đông một bậc thang. Đồng thời cũng làm một tấm gương cho mọi người. Quả nhiên là một mũi tên trúng cả ba con chim. Vậy mà cậu còn giả bộ hồ đồ với tôi…
Thái Dương giả bộ không hài lòng nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Anh Thái, ở thị xã tính toán sắp xếp cho Bí thư Lư thế nào?
- Chắc là đi Hội đồng nhân dân. Vốn là Lư Vệ Đông định đến Ủy ban MTTQ, cơ duyên lần này trùng hợp, đụng trúng ông ta…
Thái Dương cảm thán nói một câu.
Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, và Phó chủ tịch ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã cấp bậc tương đương nhau. Đi đến Ủy ban MTTQ thì chỉ đơn giản là đến dưỡng lão, cơ bản không có quyền phát ngôn gì và đãi ngộ cũng rất thấp. Làm Phó chủ tịch HĐND thì khác, lúc cần nói có thể nói được, việc điều chuyển một số chức vụ quan trọng cũng phải qua Hội đồng nhân dân, đến lúc đó có thể đưa ra tiếng nói của mình. Trong mắt Bí thư thị ủy và chủ tịch thị xã, có phân lượng rất nặng.
Cao Khiết nói:
- Con người của Bí thư Lư này, đúng là có hơi cố chấp một chút, nhưng bản chất không tồi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Vậy Chủ tịch thị trấn thì định như thế nào?
Đây mới là điểm mấu chốt.
Lư Vệ Đông đi rồi, vị trí Bí thư Đảng ủy nhất định là do Cao Khiết tiếp nhận. Cao Khiết mới đến, nhưng đã có thành tích lớn như vậy, hơn nữa cô vốn là cán bộ được địa khu và thị xã chú trọng bồi dưỡng.
Theo tin đồn, cùng có thành tích cao nhất như vậy, Phạm Hồng Vũ cũng phải được đề bạt tương ứng.
Bởi vì vụ án -, Phạm Hồng Vũ ít nhiều cũng để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo cấp trên, cảm thấy người này quá “hung ác”, không phải là một cấp dưới dễ “thuần phục”. Hơn nữa, sau khi đại án đi qua không lâu, toàn tỉnh đã ầm ĩ một hồi, là một đương sự của vụ án nhưng Phạm Hồng Vũ lại chẳng hề hấn gì, lúc này thăng chức cho hắn cũng không hợp lý.
Hơn nữa Phạm Hồng Vũ còn quá trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát hơn một năm, muốn đề bạt trọng dụng hắn, thì còn thiếu nhiều lý do. Không thể nói rằng Khâu Minh Sơn quý hắn, nên muốn đề bạt hắn được.
Việc giải nguy cho thôn Đại Vương, công lao của Phạm Hồng Vũ là lớn nhất, điều này đã biến thành một cơ hội.
Cứu được mấy trăm mạng người, không nên thưởng một chút sao?
Tuy nhiên với kinh nghiệm lý lịch của Phạm Hồng Vũ, thì lên Chủ tịch thị trấn thì không được. Tin tức bây giờ chính là, Phạm Hồng Vũ sắp được đảm nhiệm Phó chủ tịch thị trấn thường trực, ở bên mảng chính quyền, xếp ở vị trí thứ hai.
Như vậy, còn để trống ghế Chủ tịch thị trấn.
Ai tới đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn này, sẽ trực tiếp có liên quan đến việc “bước nhanh cải cách” của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết ở thị trấn Phong Lâm có được tiến hành thuận lợi hay không, vì vậy Phạm Hồng Vũ khá chú ý đến điều này.
Thái Dương liếc nhìn Cao Khiết, mỉm cười nói:
- Bí thư Cao khả năng phải vất cả một chút rồi.
Hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ dựng lên, hỏi:
- Ở nơi khác đến à?
- Rất có thể. Hiện tại Ủy ban Kế hoạch quốc gia và Chủ tịch tỉnh Vưu rất coi trọng và khẳng định suy nghĩ phát triển xí nghiệp ở thị trấn Phong Lâm, địa khu và thị xã cũng nên có một sự sắp xếp tương ứng. Suy nghĩ này là do cô cậu nghĩ ra, để cho cô cậu phụ trách là thích hợp nhất. Nếu có thành tích thì địa khu và thị xã cũng được thơm lây.
Thái Dương cười cười nói.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc nhìn nhau, trên mặt đều tỏ ra mừng rỡ.
- Cao Khiết, Hồng Vũ, hãy làm cho thật tốt nhé, cơ hội hiếm có đấy.
Một lúc sau, Thái Dương cảm thán một câu.
Hiển nhiên, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều sắp tiến bộ, thân là bạn tốt, Trương Dương cũng mừng cho bọn họ.