Mặc dù Lý Xuân Vũ đã nói qua với Phạm Hồng Vũ, Lệnh Hòa Phồn tuổi còn rất trẻ, nhưng khi Phạm Hồng Vũ chân chính nhìn thấy vị tiên sinh “cặp lồng đựng cơm” này thì vẫn giật mình kinh hãi.
Quá trẻ!
Phỏng chừng cũng chỉ hai hai hai ba tuổi thôi.
Phạm Hồng Vũ hai mốt tuổi, Lệnh Hòa Phồn lớn hơn hắn một hai tuổi, nhưng Phó chủ tịch Phạm lại ngại người ta tuổi trẻ. Hắn xem ra, có thể được truyền tụng là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, nói như thế nào cũng phải trên ba mươi chứ?
Dù sao, người ta cũng không thể so sánh với đồng chí Phạm Hồng Vũ được.
Năm 87 không thể so sánh với đời sau. Con chó con mèo đều có thể nhảy ra tự xưng là chuyên gia, nhất là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính. Huống chi còn có thể có được sự tán thành của Lý Xuân Vũ, vậy thì khó càng thêm khó. Lý Xuân Vũ chính mình không hiểu về tài chính, nhưng có thể đem Lệnh Hòa Phồn giới thiệu cho hắn thì cũng không phải là tùy tiện. Ở tỉnh Lĩnh Nam, lừa dối Lý thiếu hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy.
Vị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh này không biết là lai lịch bậc nào.
Chiếc xe Audi lập tức lái vào khách sạn Kim Bằng Giang Khẩu. Khách sạn Kim Bằng xanh vàng rực rỡ, cao tới mười tám tầng, nguy nga đồ sộ, là một trong những khách sạn cực kỳ xa hoa ở thành phố Giang Khẩu.
Nếu Lý thiếu tự mình mời khách, khách sạn chỉ định không thể nào kém.
Lệnh Hòa Phồn vẫn chưa ở đại sảnh chờ Lý Xuân Vũ, mà Lý Xuân Vũ dẫn đám người Phạm Hồng Vũ tự mình đến phòng của Lệnh Hòa Phồn để chào hỏi.
Đám người Hạ Ngôn khá khẩn trương.
Bởi vì khi ở trên xe, Lý Xuân Vũ đã giới thiệu Lệnh Hòa Phồn chính là Tổng giám đốc công ty Thương mại Phồn Thịnh ở Hongkong, kinh doanh trải rộng trên mười mấy quốc gia và địa khu trên cả nước. Trong giới thương nhân Hongkong là thuộc loại thanh niên tuấn kiệt, tài đức.
Lấy thân phận của Lý Xuân Vũ mà còn phải đích thân đến phòng của Lệnh Hòa Phồn để chào hỏi thì đủ thấy tiên sinh “Hạp Phạn” này hoành tráng đến cỡ nào.
Mấy tháng nay, Hạ Ngôn mặc dù đã hoàn thành việc chuyển biến từ một anh chàng thợ nguội trở thành ông chủ lớn, cũng đã quen với một số tình huống, nhưng ông chủ lớn đích thật tới từ Hongkong thì vẫn có thể tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ cho người khác.
Khi đó, trong mắt người nội địa, người Hongkong chẳng khác gì người ngoại quốc, cực kỳ thần bí. Người nội địa chỉ cần nhắc tới Hongkong thì liền cho đó là thiên đường của vàng bạc.
Cửa phòng mở ra, một cô gái ăn mặc rất hợp thời, khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh, chiếc áo màu tráng bó sát người, búi tóc tinh xảo, bày ra hình tượng mỹ nhân thuộc thành phần tri thức.
- Lý thiếu, chào anh!
Cô gái nhìn Lý Xuân Vũ, lập tức hơi cúi đầu, nho nhã lễ độ.
- Thang tiểu thư, xin chào! Lệnh tổng có ở đây không?
- Thưa có, Lệnh tổng vẫn đang đợi Lý thiếu đến. Lý thiếu, mời! Các vị, mời!
Cô gái phong độ tao nhã, cử chỉ khéo léo, rõ ràng là được huấn luyện rất chuyên nghiệp.
Nhân viên thư ký cao cấp!
Phạm Hồng Vũ tức thì định vị Thang tiểu thư ở trong lòng.
Ở khách sạn Giang Khẩu, có thư ký cao cấp đi theo phục vụ tiên sinh “Hạp Phạn”. Quả nhiên là tấm biển rất lớn.
Phòng ViP khách sạn Kim Bằng, khách sạn Mai Sơn không thể so sánh được. Nó tọa lạc tại tầng cao nhất của khách sạn, trong ngoài hai gian, còn có một ban công rất rộng, cây kiểng sum suê, bố trí thành một khu vườn nho nhỏ, tầm nhìn cực kỳ trống trải. Vừa mới bước vào ban công, có thể nhìn toàn bộ đường phố không sót thứ gì.
Một người mặc bộ quần áo màu trắng đang đứng khoanh tay ngoài ban công, mắt nhìn phía chân trời, chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng là cao ngất rồi.
- Lệnh tổng.
Lý Xuân Vũ kêu lên một tiếng.
- Lý thiếu!
Người thanh niên mặc đồ trắng lúc này mới chậm rãi xoay người lại, mỉm cười chào hỏi Lý Xuân Vũ.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ dung mạo của y.
Lệnh Hòa Phồn thân cao ước chừng bằng Hạ Ngôn, nhưng thấp hơn Phạm Hồng Vũ. Luận về độ khỏe mạnh thì còn kém xa. Diện mạo tuấn lãng, nhã nhặn, mang một cặp mắt kính gọng vàng, vừa thấy là người có ăn có học. Tuy nhiên trên mặt của y, ngoại trừ nụ cười quý tộc thì rốt cuộc không nhìn ra được gì nữa. Muốn từ vẻ bề ngoài của y mà thu hoạch tin tức từ trong nội tâm của y, trên cơ bản khả năng không lớn. Nếu cẩn thận quan sát, thì có thể đọc từ trong mắt của y một tia ngạo khí ẩn núp vô cùng khéo léo, so với Lục Nguyệt mà hắn đã từng gặp qua ở thủ đô có chỗ rất giống nhau, đều là thiếu niên đắc chí, cao ngạo vô cùng.
Người như vậy, bình thường sẽ không bao giờ dễ dàng nhận ý kiến của người khác.
Đương nhiên, bọn họ quả thật có tiền vốn để ngạo khí.
Lục Nguyệt tuổi còn trẻ nhưng đã là cán bộ cấp cục phó Ban tổ chức trung tương. Lệnh Hòa Phồn thì tuổi lại trẻ hơn mà đã là ông chủ lớn của một công ty rồi.
Không biết y ở công ty Thương mại Phồn Thịnh là thế hệ Chủ tịch thứ nhất hay là thứ hai.
Nếu là thế hệ Chủ tịch thứ nhất thì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong mấy năm thời gian đã có thể tạo dựng một công ty quy mô lớn, cũng cần vài phần bản lãnh thật sự.
Đám người Hạ Ngôn, Triệu Ca hơi có chút trố mắt.
Không ngờ, Lệnh tổng “da trâu” trong miệng Lý Xuân Vũ lại trẻ tuổi bảnh bao như vậy?
- Lý thiếu, mời!
Thang tiểu thư hơi xoay người, giơ tay mời khách.
Lý Xuân Vũ đến ban công, chủ động hướng Lệnh Hòa Phồn đưa tay ra.
- Lý thiếu, mấy vị này là bạn của anh?
Lệnh Hòa Phồn cùng Lý Xuân Vũ chào xong thì ánh mắt đảo qua từng người Phạm Hồng Vũ, mỉm cười hỏi, ngạo khí từ trên cao nhìn xuống.
Tuy rằng đám người Phạm Hồng Vũ ăn mặc cũng rất thời thượng, không giống từ nông thôn tới. Nhưng nếu là từ nội địa tới thì trong mắt Lệnh Hòa Phồn đều mang hơi thở của kẻ nhà quê.
Nếu không phải nể mặt Lý Xuân Vũ thì Lệnh Hòa Phồn tuyệt sẽ không chạy đến đây.
Mặc kệ thế nào, Lý Xuân Vũ tuyệt đối là bằng hữu rất đáng kết giao.
Việc buôn bán với công ty nội địa, không làm tốt quan hệ với phía chính phủ thì nhất định là không được rồi.
Lý Xuân Vũ hơi cảm thấy không được thoải mái. Y hoàn toàn có thể cảm nhận được vẻ ngạo khí của Lệnh Hòa Phồn. Cố nhiên ngạo khí này không phải là nhằm vào y, mà là đám bạn Phạm Hồng Vũ của y. Trong mắt Lý Xuân Vũ, nếu Lệnh Hòa Phồn khinh thường bạn của y, thì chính là khinh thường y, cũng chẳng có gì khác nhau.
Anh đã nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt bạn của tôi.
Đây là lối suy nghĩ của Lý Xuân Vũ.
Còn Lệnh Hòa Phồn là thương nhân, trong mắt người thương nhân, bất kỳ vật gì, bao gồm bằng hữu bên trong cũng đều được phân cấp bậc.
Bởi vì xuất thân lai lịch của Lý Xuân Vũ, y có thể bắt tay chào hỏi với Lý Xuân Vũ, cùng ngồi cùng ăn, nhưng đám bạn nội địa của Lý Xuân Vũ thì đừng nói tới. Lý Xuân Vũ cũng không nói đám người Phạm Hồng Vũ là con cháu quý tộc đến từ thủ đô.
Nhưng ngạo khí của Lệnh Hòa Phồn ẩn núp rất khá, nửa điểm cũng không mang ra ngoài, tư văn hữu lễ, nhất nhất bắt tay với đám người Phạm Hồng Vũ, khí độ ung dung.
- Lý thiếu, Phạm tiên sinh, Hạ tiên sinh, Triệu tiểu thư, Lưu tiểu thư, mời ngồi.
Lý Xuân Vũ lúc giới thiệu cũng không giới thiệu thân phận cán bộ của Phạm Hồng Vũ. Năm 87, thương nhân Hongkong kết giao với cán bộ Đảng viên nội địa phải rất cẩn thận. Người nội địa cố nhiên thấy người Hongkong thập phần thần bí, nhưng người Hongkong lại không nghĩ như thế? Trong mắt bọn họ, nội địa chẳng có cái gì nhìn được.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lần này đến Giang Khẩu, mang theo mục đích kinh tế, càng không cần phải trước mặt Lệnh Hòa Phồn bày ra thân phận cán bộ của mình.
Trên ban công, có một cái bàn tròn bằng đá cẩm thạch đen trắng có đường vân, chiếc dựa bằng gỗ và có nệm. Trên bàn đặt một dụng cụ pha trà, chén sứ trong suốt, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Mọi người sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Thang tiểu thư ngồi bên cạnh Lệnh Hòa Phồn, vươn bàn tay trắng nõn ra pha trà cho mọi người.
Loại trà này phương thức pha trà rất đặc biệt. Đám người Hạ Ngôn trước đây chưa bao giờ thấy qua. Triệu Ca và Đóa Đóa lập tức bị hấp dẫn, hết sức chăm chú nhìn vào thao tác của Thang tiểu thư. Đóa Đóa chỉ có điều tò mò, còn Triệu Ca thì lưu lại các bước pha trà của Thang tiểu thư. Phạm Hồng Vũ nói sau này cô sẽ có khả năng ở lại Giang Khẩu hoặc thành phố Nam Phương dài hạn. Phương thức pha trà bổn địa này nhất định phải học mới được.
Nếu muốn dung nhập vào cuộc sống bổn địa, thì hãy bắt tay vào những cái nhỏ nhất mà làm.
- Phạm tiên sinh, nghe Lý thiếu nói, anh muốn ở Hongkong dự định mở một công ty chứng khoán?
Lệnh Hòa Phồn nhìn Phạm Hồng Vũ, mỉm cười hỏi, mang theo vài phần tò mò.
Nói thật, Lý Xuân Vũ hướng hắn đề xuất yêu cầu này, Lệnh Hòa Phồn cảm thấy thật kinh ngạc.
Người nội địa muốn ở Hongkong giao dịch cổ phiếu?
Thật không thể tin nổi.
Bọn họ biết cái gì là giao dịch cổ phiếu chứ?
Cổ phiếu ở đại lục vẫn được xem là vật mới mẻ, chỉ mới tiến hành thí điểm ở Minh Châu.
Vốn tưởng rằng Lý Xuân Vũ mang tới đây một vị thương nhân trung niên tháo vát của nội địa, thật không ngờ vừa thấy thì lại còn nhỏ tuổi hơn y và Lý Xuân Vũ. Nếu thật là thương nhân trung niên kiến thức rộng rãi thì Lệnh Hòa Phồn còn ít nhiều lý giải được một chút. Giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn cố nhiên là vô cùng mới mẻ, trong nội địa có mấy tỷ nhân khẩu, nhưng chỉ có một hai người tinh anh trong giới thương nhân mới có thể thử một chút, còn lại thì không thể.
Nhưng Phạm Hồng Vũ này không phải là còn trẻ đến quá phận rồi hay sao?
- Vâng, Lệnh tổng, tôi quả thật có ý tưởng như vậy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, rất tự tin đáp. Dường như cảm thấy yêu cầu của mình là đương nhiên, không có chút đáng kinh ngạc nào.
- Phạm tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội, anh đối với đầu tư cổ phiếu có kỳ hạn hiểu biết bao nhiêu? Theo tôi được biết, nội địa tạm thời không có hạng mục như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, tôi đối với giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn không hiểu biết nhiều lắm, nhưng nội dung đại khái thì vẫn có thể biết được một chút. Giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn là công năng đảm bảo giá trị của tiền gửi, đối việc việc ổn định giá cả hàng hóa trên thị trường có trợ giúp rất lớn.
Lệnh Hòa Phồn hai hàng lông mày nhẹ nhàng giương lên.
Phạm Hồng Vũ quả thật hiểu được giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn là gì. Ít nhất hắn biết được “bảo đảm giá trị tiền gửi”, vốn chính là công năng lớn nhất của giao dịch cổ phiếu.
- Haha, không thể tưởng tượng được Phạm tiên sinh đối với giao dịch cổ phiếu vô cùng hiểu biết. Phạm tiên sinh ở nội địa làm việc gì? Làm việc ở ngân hàng sao?
Lệnh Hòa Phồn đối với xuất thân lai lịch của Phạm Hồng Vũ sinh ra một chút hứng thú.
- Không phải, tôi là cán bộ chính phủ, là một Phó chủ tịch thị trấn nhỏ ở tỉnh Thanh Sơn.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói ra thân phận của mình.
- Cán bộ chính phủ? Phó chủ tịch thị trấn?
Đồng tử của Lệnh Hòa Phồn hơi co rụt lại, dường như không thể tưởng tượng được. [/CHARGE]
Mặc dù Lý Xuân Vũ đã nói qua với Phạm Hồng Vũ, Lệnh Hòa Phồn tuổi còn rất trẻ, nhưng khi Phạm Hồng Vũ chân chính nhìn thấy vị tiên sinh “cặp lồng đựng cơm” này thì vẫn giật mình kinh hãi.
Quá trẻ!
Phỏng chừng cũng chỉ hai hai hai ba tuổi thôi.
Phạm Hồng Vũ hai mốt tuổi, Lệnh Hòa Phồn lớn hơn hắn một hai tuổi, nhưng Phó chủ tịch Phạm lại ngại người ta tuổi trẻ. Hắn xem ra, có thể được truyền tụng là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, nói như thế nào cũng phải trên ba mươi chứ?
Dù sao, người ta cũng không thể so sánh với đồng chí Phạm Hồng Vũ được.
Năm không thể so sánh với đời sau. Con chó con mèo đều có thể nhảy ra tự xưng là chuyên gia, nhất là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính. Huống chi còn có thể có được sự tán thành của Lý Xuân Vũ, vậy thì khó càng thêm khó. Lý Xuân Vũ chính mình không hiểu về tài chính, nhưng có thể đem Lệnh Hòa Phồn giới thiệu cho hắn thì cũng không phải là tùy tiện. Ở tỉnh Lĩnh Nam, lừa dối Lý thiếu hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy.
Vị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh này không biết là lai lịch bậc nào.
Chiếc xe Audi lập tức lái vào khách sạn Kim Bằng Giang Khẩu. Khách sạn Kim Bằng xanh vàng rực rỡ, cao tới mười tám tầng, nguy nga đồ sộ, là một trong những khách sạn cực kỳ xa hoa ở thành phố Giang Khẩu.
Nếu Lý thiếu tự mình mời khách, khách sạn chỉ định không thể nào kém.
Lệnh Hòa Phồn vẫn chưa ở đại sảnh chờ Lý Xuân Vũ, mà Lý Xuân Vũ dẫn đám người Phạm Hồng Vũ tự mình đến phòng của Lệnh Hòa Phồn để chào hỏi.
Đám người Hạ Ngôn khá khẩn trương.
Bởi vì khi ở trên xe, Lý Xuân Vũ đã giới thiệu Lệnh Hòa Phồn chính là Tổng giám đốc công ty Thương mại Phồn Thịnh ở Hongkong, kinh doanh trải rộng trên mười mấy quốc gia và địa khu trên cả nước. Trong giới thương nhân Hongkong là thuộc loại thanh niên tuấn kiệt, tài đức.
Lấy thân phận của Lý Xuân Vũ mà còn phải đích thân đến phòng của Lệnh Hòa Phồn để chào hỏi thì đủ thấy tiên sinh “Hạp Phạn” này hoành tráng đến cỡ nào.
Mấy tháng nay, Hạ Ngôn mặc dù đã hoàn thành việc chuyển biến từ một anh chàng thợ nguội trở thành ông chủ lớn, cũng đã quen với một số tình huống, nhưng ông chủ lớn đích thật tới từ Hongkong thì vẫn có thể tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ cho người khác.
Khi đó, trong mắt người nội địa, người Hongkong chẳng khác gì người ngoại quốc, cực kỳ thần bí. Người nội địa chỉ cần nhắc tới Hongkong thì liền cho đó là thiên đường của vàng bạc.
Cửa phòng mở ra, một cô gái ăn mặc rất hợp thời, khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh, chiếc áo màu tráng bó sát người, búi tóc tinh xảo, bày ra hình tượng mỹ nhân thuộc thành phần tri thức.
- Lý thiếu, chào anh!
Cô gái nhìn Lý Xuân Vũ, lập tức hơi cúi đầu, nho nhã lễ độ.
- Thang tiểu thư, xin chào! Lệnh tổng có ở đây không?
- Thưa có, Lệnh tổng vẫn đang đợi Lý thiếu đến. Lý thiếu, mời! Các vị, mời!
Cô gái phong độ tao nhã, cử chỉ khéo léo, rõ ràng là được huấn luyện rất chuyên nghiệp.
Nhân viên thư ký cao cấp!
Phạm Hồng Vũ tức thì định vị Thang tiểu thư ở trong lòng.
Ở khách sạn Giang Khẩu, có thư ký cao cấp đi theo phục vụ tiên sinh “Hạp Phạn”. Quả nhiên là tấm biển rất lớn.
Phòng ViP khách sạn Kim Bằng, khách sạn Mai Sơn không thể so sánh được. Nó tọa lạc tại tầng cao nhất của khách sạn, trong ngoài hai gian, còn có một ban công rất rộng, cây kiểng sum suê, bố trí thành một khu vườn nho nhỏ, tầm nhìn cực kỳ trống trải. Vừa mới bước vào ban công, có thể nhìn toàn bộ đường phố không sót thứ gì.
Một người mặc bộ quần áo màu trắng đang đứng khoanh tay ngoài ban công, mắt nhìn phía chân trời, chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng là cao ngất rồi.
- Lệnh tổng.
Lý Xuân Vũ kêu lên một tiếng.
- Lý thiếu!
Người thanh niên mặc đồ trắng lúc này mới chậm rãi xoay người lại, mỉm cười chào hỏi Lý Xuân Vũ.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ dung mạo của y.
Lệnh Hòa Phồn thân cao ước chừng bằng Hạ Ngôn, nhưng thấp hơn Phạm Hồng Vũ. Luận về độ khỏe mạnh thì còn kém xa. Diện mạo tuấn lãng, nhã nhặn, mang một cặp mắt kính gọng vàng, vừa thấy là người có ăn có học. Tuy nhiên trên mặt của y, ngoại trừ nụ cười quý tộc thì rốt cuộc không nhìn ra được gì nữa. Muốn từ vẻ bề ngoài của y mà thu hoạch tin tức từ trong nội tâm của y, trên cơ bản khả năng không lớn. Nếu cẩn thận quan sát, thì có thể đọc từ trong mắt của y một tia ngạo khí ẩn núp vô cùng khéo léo, so với Lục Nguyệt mà hắn đã từng gặp qua ở thủ đô có chỗ rất giống nhau, đều là thiếu niên đắc chí, cao ngạo vô cùng.
Người như vậy, bình thường sẽ không bao giờ dễ dàng nhận ý kiến của người khác.
Đương nhiên, bọn họ quả thật có tiền vốn để ngạo khí.
Lục Nguyệt tuổi còn trẻ nhưng đã là cán bộ cấp cục phó Ban tổ chức trung tương. Lệnh Hòa Phồn thì tuổi lại trẻ hơn mà đã là ông chủ lớn của một công ty rồi.
Không biết y ở công ty Thương mại Phồn Thịnh là thế hệ Chủ tịch thứ nhất hay là thứ hai.
Nếu là thế hệ Chủ tịch thứ nhất thì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong mấy năm thời gian đã có thể tạo dựng một công ty quy mô lớn, cũng cần vài phần bản lãnh thật sự.
Đám người Hạ Ngôn, Triệu Ca hơi có chút trố mắt.
Không ngờ, Lệnh tổng “da trâu” trong miệng Lý Xuân Vũ lại trẻ tuổi bảnh bao như vậy?
- Lý thiếu, mời!
Thang tiểu thư hơi xoay người, giơ tay mời khách.
Lý Xuân Vũ đến ban công, chủ động hướng Lệnh Hòa Phồn đưa tay ra.
- Lý thiếu, mấy vị này là bạn của anh?
Lệnh Hòa Phồn cùng Lý Xuân Vũ chào xong thì ánh mắt đảo qua từng người Phạm Hồng Vũ, mỉm cười hỏi, ngạo khí từ trên cao nhìn xuống.
Tuy rằng đám người Phạm Hồng Vũ ăn mặc cũng rất thời thượng, không giống từ nông thôn tới. Nhưng nếu là từ nội địa tới thì trong mắt Lệnh Hòa Phồn đều mang hơi thở của kẻ nhà quê.
Nếu không phải nể mặt Lý Xuân Vũ thì Lệnh Hòa Phồn tuyệt sẽ không chạy đến đây.
Mặc kệ thế nào, Lý Xuân Vũ tuyệt đối là bằng hữu rất đáng kết giao.
Việc buôn bán với công ty nội địa, không làm tốt quan hệ với phía chính phủ thì nhất định là không được rồi.
Lý Xuân Vũ hơi cảm thấy không được thoải mái. Y hoàn toàn có thể cảm nhận được vẻ ngạo khí của Lệnh Hòa Phồn. Cố nhiên ngạo khí này không phải là nhằm vào y, mà là đám bạn Phạm Hồng Vũ của y. Trong mắt Lý Xuân Vũ, nếu Lệnh Hòa Phồn khinh thường bạn của y, thì chính là khinh thường y, cũng chẳng có gì khác nhau.
Anh đã nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt bạn của tôi.
Đây là lối suy nghĩ của Lý Xuân Vũ.
Còn Lệnh Hòa Phồn là thương nhân, trong mắt người thương nhân, bất kỳ vật gì, bao gồm bằng hữu bên trong cũng đều được phân cấp bậc.
Bởi vì xuất thân lai lịch của Lý Xuân Vũ, y có thể bắt tay chào hỏi với Lý Xuân Vũ, cùng ngồi cùng ăn, nhưng đám bạn nội địa của Lý Xuân Vũ thì đừng nói tới. Lý Xuân Vũ cũng không nói đám người Phạm Hồng Vũ là con cháu quý tộc đến từ thủ đô.
Nhưng ngạo khí của Lệnh Hòa Phồn ẩn núp rất khá, nửa điểm cũng không mang ra ngoài, tư văn hữu lễ, nhất nhất bắt tay với đám người Phạm Hồng Vũ, khí độ ung dung.
- Lý thiếu, Phạm tiên sinh, Hạ tiên sinh, Triệu tiểu thư, Lưu tiểu thư, mời ngồi.
Lý Xuân Vũ lúc giới thiệu cũng không giới thiệu thân phận cán bộ của Phạm Hồng Vũ. Năm , thương nhân Hongkong kết giao với cán bộ Đảng viên nội địa phải rất cẩn thận. Người nội địa cố nhiên thấy người Hongkong thập phần thần bí, nhưng người Hongkong lại không nghĩ như thế? Trong mắt bọn họ, nội địa chẳng có cái gì nhìn được.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lần này đến Giang Khẩu, mang theo mục đích kinh tế, càng không cần phải trước mặt Lệnh Hòa Phồn bày ra thân phận cán bộ của mình.
Trên ban công, có một cái bàn tròn bằng đá cẩm thạch đen trắng có đường vân, chiếc dựa bằng gỗ và có nệm. Trên bàn đặt một dụng cụ pha trà, chén sứ trong suốt, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Mọi người sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Thang tiểu thư ngồi bên cạnh Lệnh Hòa Phồn, vươn bàn tay trắng nõn ra pha trà cho mọi người.
Loại trà này phương thức pha trà rất đặc biệt. Đám người Hạ Ngôn trước đây chưa bao giờ thấy qua. Triệu Ca và Đóa Đóa lập tức bị hấp dẫn, hết sức chăm chú nhìn vào thao tác của Thang tiểu thư. Đóa Đóa chỉ có điều tò mò, còn Triệu Ca thì lưu lại các bước pha trà của Thang tiểu thư. Phạm Hồng Vũ nói sau này cô sẽ có khả năng ở lại Giang Khẩu hoặc thành phố Nam Phương dài hạn. Phương thức pha trà bổn địa này nhất định phải học mới được.
Nếu muốn dung nhập vào cuộc sống bổn địa, thì hãy bắt tay vào những cái nhỏ nhất mà làm.
- Phạm tiên sinh, nghe Lý thiếu nói, anh muốn ở Hongkong dự định mở một công ty chứng khoán?
Lệnh Hòa Phồn nhìn Phạm Hồng Vũ, mỉm cười hỏi, mang theo vài phần tò mò.
Nói thật, Lý Xuân Vũ hướng hắn đề xuất yêu cầu này, Lệnh Hòa Phồn cảm thấy thật kinh ngạc.
Người nội địa muốn ở Hongkong giao dịch cổ phiếu?
Thật không thể tin nổi.
Bọn họ biết cái gì là giao dịch cổ phiếu chứ?
Cổ phiếu ở đại lục vẫn được xem là vật mới mẻ, chỉ mới tiến hành thí điểm ở Minh Châu.
Vốn tưởng rằng Lý Xuân Vũ mang tới đây một vị thương nhân trung niên tháo vát của nội địa, thật không ngờ vừa thấy thì lại còn nhỏ tuổi hơn y và Lý Xuân Vũ. Nếu thật là thương nhân trung niên kiến thức rộng rãi thì Lệnh Hòa Phồn còn ít nhiều lý giải được một chút. Giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn cố nhiên là vô cùng mới mẻ, trong nội địa có mấy tỷ nhân khẩu, nhưng chỉ có một hai người tinh anh trong giới thương nhân mới có thể thử một chút, còn lại thì không thể.
Nhưng Phạm Hồng Vũ này không phải là còn trẻ đến quá phận rồi hay sao?
- Vâng, Lệnh tổng, tôi quả thật có ý tưởng như vậy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, rất tự tin đáp. Dường như cảm thấy yêu cầu của mình là đương nhiên, không có chút đáng kinh ngạc nào.
- Phạm tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội, anh đối với đầu tư cổ phiếu có kỳ hạn hiểu biết bao nhiêu? Theo tôi được biết, nội địa tạm thời không có hạng mục như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, tôi đối với giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn không hiểu biết nhiều lắm, nhưng nội dung đại khái thì vẫn có thể biết được một chút. Giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn là công năng đảm bảo giá trị của tiền gửi, đối việc việc ổn định giá cả hàng hóa trên thị trường có trợ giúp rất lớn.
Lệnh Hòa Phồn hai hàng lông mày nhẹ nhàng giương lên.
Phạm Hồng Vũ quả thật hiểu được giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn là gì. Ít nhất hắn biết được “bảo đảm giá trị tiền gửi”, vốn chính là công năng lớn nhất của giao dịch cổ phiếu.
- Haha, không thể tưởng tượng được Phạm tiên sinh đối với giao dịch cổ phiếu vô cùng hiểu biết. Phạm tiên sinh ở nội địa làm việc gì? Làm việc ở ngân hàng sao?
Lệnh Hòa Phồn đối với xuất thân lai lịch của Phạm Hồng Vũ sinh ra một chút hứng thú.
- Không phải, tôi là cán bộ chính phủ, là một Phó chủ tịch thị trấn nhỏ ở tỉnh Thanh Sơn.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói ra thân phận của mình.
- Cán bộ chính phủ? Phó chủ tịch thị trấn?
Đồng tử của Lệnh Hòa Phồn hơi co rụt lại, dường như không thể tưởng tượng được. [/CHARGE]