- Lệnh tổng, anh có tài khoản ở hải ngoại không? Hoặc là thứ tài sản gì có thể ở nước Mỹ mua giảm?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi.
Lệnh Hòa Phồn cả kinh, nghi ngờ hỏi:
- Phạm tiên sinh, ý của anh là…?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Lệnh tổng, ngày mai thị trường chứng khoán Hongkong bắt đầu phiên giao dịch, cơ bản không có khả năng xuất kho, ngược lại mua giảm khả năng cũng không lớn.
A Minh hiển nhiên hiểu được ý tứ của Phạm Hồng Vũ, ngắt lời nói:
- Phạm tiên sinh, hiện tại chỉ số giao dịch cổ phiếu của nước Mỹ chỉ sợ mua không được cổ phiếu giảm.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Chứng khoán nước Mỹ như một cái đĩa lớn, có khả năng chống đỡ mạnh một chút. Lập tức hành động có lẽ sẽ còn cơ hội. Ngựa chết thì làm cho nó sống dậy.
- A Mẫn, lập tức mua giảm, có thể hạ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lệnh Hòa Phồn phản ứng cực nhanh, lập tức quát lên.
Không hề nghi ngờ, y có tài khoản ở Mỹ.
Vừa rồi cũng là nhất thời hồ đồ, thật không nhớ tới điểm này.
- Vâng, vâng!
Thang tiểu thư và A Minh vội gật đầu không ngừng, cầm điện thoại lên, nối với Sở giao dịch bên kia đại dương. Bọn họ không phải nói tiếng Anh mà là bằng tiếng mẹ đẻ. Có thể thấy bên kia nước Mỹ, người cầm máy cũng là người Hongkong.
Hongkong vốn là trung tâm tài chính của Đông Nam Á, có người đầu tư chứng khoán Mỹ và giao dịch cổ phiếu cũng là chuyện rất bình thường.
- Lệnh tổng, hạ bao nhiêu?
Thang tiểu thư trước khi nối máy với văn phòng bên kia, đã quay đầu lại hỏi.
- Đầy kho!
Lệnh Hòa Phồn không chút do dự nói.
- Đầy kho?
Thang tiểu thư hoảng sợ.
- Đúng, đầy kho, nhanh lên!
Lệnh Hòa Phồn trừng mắt.
Xế chiều hôm nay, Phạm Hồng Vũ đã thao tác đầy kho, Lệnh Hòa Phồn còn châm chọc không ngừng. hiện tại giờ rốt cuộc mới hiểu được, Phạm Hồng Vũ dự kiến trước đến bậc nào. Tuy rằng dự kiến này quá mức quỷ dị, nhưng lúc này còn để ý sao?
Kiếm tiền quan trọng hơn!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thang tiểu thư, khẩn trương chờ đợi kết quả.
Trong khoảnh khắc, Thang tiểu thư liền cả người ướt đẫm, chiếc áo phông bằng tơ lụa mỏng dính ở trên người, có thể nhìn thấy rõ cả da thịt.
- A!
Thang tiểu thư bỗng nhiên hoan hô một tiếng.
Lệnh Hòa Phồn lập tức thở phào một hơi, dưới chân có chút chột dạ, vội vàng dựa vào cái ghế bên cạnh, chống đỡ thân thể của mình.
- Lệnh tổng, mau giảm rồi, hai mươi cổ phiếu giảm giá.
Thang tiểu thư nghiêng đầu lại nói.
- Hai mươi? Như thế nào chỉ có hai mươi?
Lệnh Hòa Phồn lại một lần nữa mở to mắt, hổn hển nói.
Thang tiểu thư liền gục đầu xuống, hạ giọng nói:
- Tài chính chúng ta không đủ.
Ai bảo anh mua năm mươi ba tra đan chứ?
Lệnh Hòa Phồn liền ngây cả người, không lên tiếng nổi, buồn nản vô cùng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, hai mươi cũng tốt mà, nhiều ít cũng có thể gỡ lại được tổn thất.
Lệnh Hòa Phồn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
A Minh bỗng nhiên sợ hãi nói:
- Phạm tiên sinh, chứng khoán Mỹ lần này sụt giảm lớn, mà không tìm ra lý do. Nếu chẳng may thì là do kỹ thuật thì làm sao bây giờ?
Chứng khoán Mỹ bắt đầu phiên giao dịch, y nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Sau nửa tiếng bắt đầu, bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng đại lượng bán tháo. Toàn bộ biểu đồ như núi lở, phần phật bay xuống, hoàn toàn nhìn không ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phạm Hồng Vũ, hy vọng hắn có thể cho mọi người một lời giải thích.
Giống như Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lúc đó bỗng biến thành Cổ thần.
Không lâu trước đó, hắn vẫn là thằng nhà quê cố chấp tới từ nội địa.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- A Minh, kỹ thuật thì chẳng lẽ giảm nhiều như vậy sao?
- Như thế …..
A Minh không kìm nổi gật đầu liên tục.
Chỉ số Dow Jones cũng đã giảm 10% rồi, rõ ràng là điềm báo trước sụp đổ. Cho dù là kỹ thuật thì làm sao mà mạnh mẽ như vậy.
Lệnh Hòa Phồn cau mày, nghi ngờ nói:
- Đây thật sự là chuyện lạ. Chứng khoán Mỹ cơ bản không có vấn đề, tại sao lại có thể như vậy?
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống một cái ghế nói:
- Lệnh tổng, vậy thì chúng ta hãy phân tích một chút, mấy tháng trước, chứng khoán Mỹ tăng mạnh, vượt qua gần 40%, có phải là thực không đấy? Nước Mỹ có nền kinh tế phát triển, nhưng nó có thể đạt tới tốc độ cao như vậy không? Chúng ta đều biết rằng, ở một quốc gia có nền kinh tế thành thục, thị trường cổ phiếu thường hay phản ánh tình huống thật nền kinh tế của quốc gia đó. Chưa đến một năm, thị trường chứng khoán tăng tới bốn lần, hơi siêu tốc rồi đấy.
Lệnh Hòa Phồn nói:
- Cậu nói, đây là chứng khoán Mỹ đối với tình huống phát triển kinh tế của quốc gia là tự làm ra phản ứng?
- Có thể nói như vậy. Tổng thống Ronald Reagan từ khi nhậm chức cho tới nay, kinh tế Mỹ quả thật phát triển không tệ. Thị trường chứng khoán liên tiếp đi lên. Nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy, kinh tế tăng trưởng là theo một quy luật, không thể vô hạn tăng trưởng mà không bao giờ hạ xuống. Hơn nữa trong năm nay, thị trường chứng khoán tăng mạnh đến 40%, dự chi thị trường lợi nhuận từ một đến hai năm. Dân chúng không thể tránh khỏi lo lắng vấn đề kinh tế chậm tăng trưởng, mà đồng thời còn lo lắng vấn đề tăng thuế và giao dịch tin tức. Có thể nói, thị trường chứng khoán nước Mỹ đã sớm có mạch nước ngầm mãnh liệt. Bất luận một cuộc bán tháo quy mô nhỏ nào cũng sẽ dẫn phát chỉnh thể thị trường chứng khoán sụp đổ. Tăng giảm cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Lời này nói ra thật tự nhiên, nhưng không nghĩ tới Cổ thần lại đến quá đột ngột.
Lệnh Hòa Phồn kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu cũng vẫn không nói ra lời.
Thang tiểu thư và A Minh thì vẻ mặt khiếp sợ.
Có lẽ, đổi lại một thời điểm khác, nếu Phạm Hồng Vũ nói ra những lời này thì sẽ bị phản bác kịch liệt hoặc là bị châm chọc, nhưng hiện tại ai cũng không dám hé răng. Sự thật đã chứng minh hết thảy.
- Lệnh tổng, cổ phiếu đã hạ, chuyện kế tiếp, không cần chúng ta quan tâm.
- Lần khủng hoảng này, khẳng định sẽ phải kéo dài một thời gian ngắn. Tất cả mọi người sớm nghỉ ngơi một chút.
Phạm Hồng Vũ nói xong, rồi đứng dậy.
- Ừ, Phạm tiên sinh về nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Lệnh Hòa Phồn gật đầu, nói, giọng điệu khách khí đến vô cùng. Thang tiểu thư và A Minh thì cung kính nhìn Phạm tiên sinh rời khỏi công ty. Còn về phần bọn họ thì tối nay khẳng định ngủ không được.
Vừa mới bước ra khỏi tòa nhà, Hạ Ngôn liền không kìm nổi kêu lên:
- Nhị ca, anh thật sự là thần. Làm sao mà anh biết trước thị trường chứng khoán Mỹ sẽ bị sụt giảm lớn?
Hạ Ngôn là người rất thông minh, ở một bên nhìn hồi lâu cũng dần dần ngộ ra được chút đạo lý.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Tôi vẫn luôn chờ đợi ngày này.
Lời này chính là sự thật.
Giai đoạn khởi bước, tài chính quá ít, chỉ có thể tìm cách lợi dụng hiệu quả đòn bẩy của thị trường cổ phiếu để kiếm một số tiền lớn, nhanh chóng hoàn thành việc tích lũy tiền bạc. Cho đến một thời điểm nào đó, khẳng định phải nghĩ mọi biện pháp để thực hiện hiệu quả và lợi ích thay đổi.
- Hồng Vũ, vậy anh nói, lúc này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?
Triệu Ca khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua có chút hưng phấn. Nói thật, có thể kiếm được bao nhiêu không phải là điều mà cô quan tâm, chân chính khiến cô vui vẻ chính là thái độ chuyển biến của đám người Lệnh Hòa Phồn. Ban ngày, mắt thấy thái độ của Lệnh Hòa Phồn đối với Phạm Hồng Vũ, trực tiếp xem Phạm Hồng Vũ như một thằng nhà quê, Triệu Ca đã rất tức giận rồi. Chỉ có điều, cô không hiểu thị trường chứng khoán, cho dù có muốn giúp Phạm Hồng Vũ thì cũng không biết nói từ đâu.
Hiện tại thì tốt lắm rồi!
Phạm Hồng Vũ là một người rất có bản lĩnh, bất kể ai dám xem thường hắn, cuối cùng nhất định sẽ tự biến mình thành bụi đất.
Ánh mắt nhìn người yêu của Triệu Ca không chút che giấu sự sùng bái.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Số lượng cụ thể thì hiện tại không thể nói, một hai triệu vẫn là có thể.
- Hai triệu?
Lý Xuân Vũ chấn động mạnh, dừng bước, mở to mắt.
- Đô la Hongkong hay là Nhân dân tệ?
- Đương nhiên là Nhân dân tệ. Đô la Hongkong khẳng định không chỉ là con số hai triệu.
Phạm Hồng Vũ nói rất chắc chắn.
- Nhiều như vậy à?
Lý Xuân Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Nhớ rõ Phạm Hồng Vũ ở thủ đô tranh thủ tài chính, cũng chỉ muốn có mấy trăm ngàn là đủ hài lòng rồi. Hắn lúc đó chỉ hy vọng có mấy trăm ngàn là có thể khiến cho toàn bộ thị trấn Phong Lâm được thay đổi diện mạo hoàn toàn, khiến cho nền kinh tế của thị trấn phát triển nhanh chóng, bước lên một giai đoạn mới.
Hơn nữa, đây chính là ngoại lệ!
Một xã thị trấn bình thường, thậm chí là khu, huyện cũng không nhất định có thể tranh thủ được khoản tiền nhiều như vậy.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ lại nói cho y biết, trong một đêm, bọn họ có thể kiếm được hai triệu.
Tiền Hongkong thật sự dễ kiếm đến như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ cười vỗ vai của y nói:
- Tầm Hoan, anh yên tâm đi. Cái này chỉ là mới bắt đầu. Có khoản tài chính này, chúng ta có thể làm được nhiều việc. Ai cha, vẫn là tiền vốn không nhiều lắm. Nếu tiền vốn đủ, chúng ta lần này có thể kiếm được nhiều tiền hơn, làm càng nhiều chuyện hơn. Đây đúng là cơ hội tốt.
- Nhiêu đó mà cậu còn chê ít à?
Lý Xuân Vũ không kìm nổi kêu lên, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, giống như đang nhìn một con quái thú.
Cũng may là đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có người nào. Bằng không thì phải khiến cho người qua đường ghé mắt rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Không phải ngại ít, là không đủ mà chuyện của tôi muốn làm lại quá nhiều. Thế giới này, khoảng thời gian này, quá nhiều chuyện cần phải làm. Mười ngàn năm thì lâu lắm, chỉ tranh thủ sớm chiều.
Lời này nghe sao có chút quỷ dị, giống như hắn không phải đến từ thế giới này, cũng không phải sống trong khoảng thời gian này. May mà đám người Triệu Ca, Hạ Ngôn luôn thấy hắn “thần kỳ” như vậy nên ai cũng đều không có suy nghĩ sâu xa.
Lý Xuân Vũ gãi đầu nói:
- Hồng Vũ, cậu trong lòng ôm chí lớn, cái này so không được mà cũng không muốn so. Tôi chỉ là người có tư tưởng cá thể của một người nông dân, cơm no áo ấm là được. Không nói gạt câu, ban đầu tôi thật ra cũng hơi dao động. Nếu thua lỗ, tiền của tôi thì không sao, nhưng chỉ sợ không tốt cho những người bạn kia. Haha, cuối cùng thì yên tâm rồi. Hồng Vũ, cậu rất giỏi.
Nói xong, Lý Xuân Vũ liền hướng Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên.
Hạ Ngôn cười nói:
- Anh Tầm Hoan, anh yên tâm đi, Nhị ca cho tới bây giờ chưa bao giờ để bạn bè chịu thiệt.
Lý Xuân Vũ cười ha hả:
- Vậy cũng không cần thiết, Lệnh Hòa Phồn bị lừa rồi.
- Cái đó không thể trách chúng ta, ai bảo anh ta không tin Nhị ca chứ?
Hạ Ngôn bĩu môi, khinh thường nói.
- Cũng không thể nói như vậy, Lệnh Hòa Phồn cũng là một nhân vật xuất sắc. Còn tính cách thì kỳ thật tôi cũng rất thích.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, như thoáng chút suy nghĩ. [/CHARGE]
- Lệnh tổng, anh có tài khoản ở hải ngoại không? Hoặc là thứ tài sản gì có thể ở nước Mỹ mua giảm?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi.
Lệnh Hòa Phồn cả kinh, nghi ngờ hỏi:
- Phạm tiên sinh, ý của anh là…?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Lệnh tổng, ngày mai thị trường chứng khoán Hongkong bắt đầu phiên giao dịch, cơ bản không có khả năng xuất kho, ngược lại mua giảm khả năng cũng không lớn.
A Minh hiển nhiên hiểu được ý tứ của Phạm Hồng Vũ, ngắt lời nói:
- Phạm tiên sinh, hiện tại chỉ số giao dịch cổ phiếu của nước Mỹ chỉ sợ mua không được cổ phiếu giảm.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Chứng khoán nước Mỹ như một cái đĩa lớn, có khả năng chống đỡ mạnh một chút. Lập tức hành động có lẽ sẽ còn cơ hội. Ngựa chết thì làm cho nó sống dậy.
- A Mẫn, lập tức mua giảm, có thể hạ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Lệnh Hòa Phồn phản ứng cực nhanh, lập tức quát lên.
Không hề nghi ngờ, y có tài khoản ở Mỹ.
Vừa rồi cũng là nhất thời hồ đồ, thật không nhớ tới điểm này.
- Vâng, vâng!
Thang tiểu thư và A Minh vội gật đầu không ngừng, cầm điện thoại lên, nối với Sở giao dịch bên kia đại dương. Bọn họ không phải nói tiếng Anh mà là bằng tiếng mẹ đẻ. Có thể thấy bên kia nước Mỹ, người cầm máy cũng là người Hongkong.
Hongkong vốn là trung tâm tài chính của Đông Nam Á, có người đầu tư chứng khoán Mỹ và giao dịch cổ phiếu cũng là chuyện rất bình thường.
- Lệnh tổng, hạ bao nhiêu?
Thang tiểu thư trước khi nối máy với văn phòng bên kia, đã quay đầu lại hỏi.
- Đầy kho!
Lệnh Hòa Phồn không chút do dự nói.
- Đầy kho?
Thang tiểu thư hoảng sợ.
- Đúng, đầy kho, nhanh lên!
Lệnh Hòa Phồn trừng mắt.
Xế chiều hôm nay, Phạm Hồng Vũ đã thao tác đầy kho, Lệnh Hòa Phồn còn châm chọc không ngừng. hiện tại giờ rốt cuộc mới hiểu được, Phạm Hồng Vũ dự kiến trước đến bậc nào. Tuy rằng dự kiến này quá mức quỷ dị, nhưng lúc này còn để ý sao?
Kiếm tiền quan trọng hơn!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thang tiểu thư, khẩn trương chờ đợi kết quả.
Trong khoảnh khắc, Thang tiểu thư liền cả người ướt đẫm, chiếc áo phông bằng tơ lụa mỏng dính ở trên người, có thể nhìn thấy rõ cả da thịt.
- A!
Thang tiểu thư bỗng nhiên hoan hô một tiếng.
Lệnh Hòa Phồn lập tức thở phào một hơi, dưới chân có chút chột dạ, vội vàng dựa vào cái ghế bên cạnh, chống đỡ thân thể của mình.
- Lệnh tổng, mau giảm rồi, hai mươi cổ phiếu giảm giá.
Thang tiểu thư nghiêng đầu lại nói.
- Hai mươi? Như thế nào chỉ có hai mươi?
Lệnh Hòa Phồn lại một lần nữa mở to mắt, hổn hển nói.
Thang tiểu thư liền gục đầu xuống, hạ giọng nói:
- Tài chính chúng ta không đủ.
Ai bảo anh mua năm mươi ba tra đan chứ?
Lệnh Hòa Phồn liền ngây cả người, không lên tiếng nổi, buồn nản vô cùng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, hai mươi cũng tốt mà, nhiều ít cũng có thể gỡ lại được tổn thất.
Lệnh Hòa Phồn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
A Minh bỗng nhiên sợ hãi nói:
- Phạm tiên sinh, chứng khoán Mỹ lần này sụt giảm lớn, mà không tìm ra lý do. Nếu chẳng may thì là do kỹ thuật thì làm sao bây giờ?
Chứng khoán Mỹ bắt đầu phiên giao dịch, y nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Sau nửa tiếng bắt đầu, bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng đại lượng bán tháo. Toàn bộ biểu đồ như núi lở, phần phật bay xuống, hoàn toàn nhìn không ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phạm Hồng Vũ, hy vọng hắn có thể cho mọi người một lời giải thích.
Giống như Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lúc đó bỗng biến thành Cổ thần.
Không lâu trước đó, hắn vẫn là thằng nhà quê cố chấp tới từ nội địa.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- A Minh, kỹ thuật thì chẳng lẽ giảm nhiều như vậy sao?
- Như thế …..
A Minh không kìm nổi gật đầu liên tục.
Chỉ số Dow Jones cũng đã giảm % rồi, rõ ràng là điềm báo trước sụp đổ. Cho dù là kỹ thuật thì làm sao mà mạnh mẽ như vậy.
Lệnh Hòa Phồn cau mày, nghi ngờ nói:
- Đây thật sự là chuyện lạ. Chứng khoán Mỹ cơ bản không có vấn đề, tại sao lại có thể như vậy?
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống một cái ghế nói:
- Lệnh tổng, vậy thì chúng ta hãy phân tích một chút, mấy tháng trước, chứng khoán Mỹ tăng mạnh, vượt qua gần %, có phải là thực không đấy? Nước Mỹ có nền kinh tế phát triển, nhưng nó có thể đạt tới tốc độ cao như vậy không? Chúng ta đều biết rằng, ở một quốc gia có nền kinh tế thành thục, thị trường cổ phiếu thường hay phản ánh tình huống thật nền kinh tế của quốc gia đó. Chưa đến một năm, thị trường chứng khoán tăng tới bốn lần, hơi siêu tốc rồi đấy.
Lệnh Hòa Phồn nói:
- Cậu nói, đây là chứng khoán Mỹ đối với tình huống phát triển kinh tế của quốc gia là tự làm ra phản ứng?
- Có thể nói như vậy. Tổng thống Ronald Reagan từ khi nhậm chức cho tới nay, kinh tế Mỹ quả thật phát triển không tệ. Thị trường chứng khoán liên tiếp đi lên. Nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy, kinh tế tăng trưởng là theo một quy luật, không thể vô hạn tăng trưởng mà không bao giờ hạ xuống. Hơn nữa trong năm nay, thị trường chứng khoán tăng mạnh đến %, dự chi thị trường lợi nhuận từ một đến hai năm. Dân chúng không thể tránh khỏi lo lắng vấn đề kinh tế chậm tăng trưởng, mà đồng thời còn lo lắng vấn đề tăng thuế và giao dịch tin tức. Có thể nói, thị trường chứng khoán nước Mỹ đã sớm có mạch nước ngầm mãnh liệt. Bất luận một cuộc bán tháo quy mô nhỏ nào cũng sẽ dẫn phát chỉnh thể thị trường chứng khoán sụp đổ. Tăng giảm cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Lời này nói ra thật tự nhiên, nhưng không nghĩ tới Cổ thần lại đến quá đột ngột.
Lệnh Hòa Phồn kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu cũng vẫn không nói ra lời.
Thang tiểu thư và A Minh thì vẻ mặt khiếp sợ.
Có lẽ, đổi lại một thời điểm khác, nếu Phạm Hồng Vũ nói ra những lời này thì sẽ bị phản bác kịch liệt hoặc là bị châm chọc, nhưng hiện tại ai cũng không dám hé răng. Sự thật đã chứng minh hết thảy.
- Lệnh tổng, cổ phiếu đã hạ, chuyện kế tiếp, không cần chúng ta quan tâm.
- Lần khủng hoảng này, khẳng định sẽ phải kéo dài một thời gian ngắn. Tất cả mọi người sớm nghỉ ngơi một chút.
Phạm Hồng Vũ nói xong, rồi đứng dậy.
- Ừ, Phạm tiên sinh về nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.
Lệnh Hòa Phồn gật đầu, nói, giọng điệu khách khí đến vô cùng. Thang tiểu thư và A Minh thì cung kính nhìn Phạm tiên sinh rời khỏi công ty. Còn về phần bọn họ thì tối nay khẳng định ngủ không được.
Vừa mới bước ra khỏi tòa nhà, Hạ Ngôn liền không kìm nổi kêu lên:
- Nhị ca, anh thật sự là thần. Làm sao mà anh biết trước thị trường chứng khoán Mỹ sẽ bị sụt giảm lớn?
Hạ Ngôn là người rất thông minh, ở một bên nhìn hồi lâu cũng dần dần ngộ ra được chút đạo lý.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Tôi vẫn luôn chờ đợi ngày này.
Lời này chính là sự thật.
Giai đoạn khởi bước, tài chính quá ít, chỉ có thể tìm cách lợi dụng hiệu quả đòn bẩy của thị trường cổ phiếu để kiếm một số tiền lớn, nhanh chóng hoàn thành việc tích lũy tiền bạc. Cho đến một thời điểm nào đó, khẳng định phải nghĩ mọi biện pháp để thực hiện hiệu quả và lợi ích thay đổi.
- Hồng Vũ, vậy anh nói, lúc này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?
Triệu Ca khuôn mặt xinh đẹp nhìn qua có chút hưng phấn. Nói thật, có thể kiếm được bao nhiêu không phải là điều mà cô quan tâm, chân chính khiến cô vui vẻ chính là thái độ chuyển biến của đám người Lệnh Hòa Phồn. Ban ngày, mắt thấy thái độ của Lệnh Hòa Phồn đối với Phạm Hồng Vũ, trực tiếp xem Phạm Hồng Vũ như một thằng nhà quê, Triệu Ca đã rất tức giận rồi. Chỉ có điều, cô không hiểu thị trường chứng khoán, cho dù có muốn giúp Phạm Hồng Vũ thì cũng không biết nói từ đâu.
Hiện tại thì tốt lắm rồi!
Phạm Hồng Vũ là một người rất có bản lĩnh, bất kể ai dám xem thường hắn, cuối cùng nhất định sẽ tự biến mình thành bụi đất.
Ánh mắt nhìn người yêu của Triệu Ca không chút che giấu sự sùng bái.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Số lượng cụ thể thì hiện tại không thể nói, một hai triệu vẫn là có thể.
- Hai triệu?
Lý Xuân Vũ chấn động mạnh, dừng bước, mở to mắt.
- Đô la Hongkong hay là Nhân dân tệ?
- Đương nhiên là Nhân dân tệ. Đô la Hongkong khẳng định không chỉ là con số hai triệu.
Phạm Hồng Vũ nói rất chắc chắn.
- Nhiều như vậy à?
Lý Xuân Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Nhớ rõ Phạm Hồng Vũ ở thủ đô tranh thủ tài chính, cũng chỉ muốn có mấy trăm ngàn là đủ hài lòng rồi. Hắn lúc đó chỉ hy vọng có mấy trăm ngàn là có thể khiến cho toàn bộ thị trấn Phong Lâm được thay đổi diện mạo hoàn toàn, khiến cho nền kinh tế của thị trấn phát triển nhanh chóng, bước lên một giai đoạn mới.
Hơn nữa, đây chính là ngoại lệ!
Một xã thị trấn bình thường, thậm chí là khu, huyện cũng không nhất định có thể tranh thủ được khoản tiền nhiều như vậy.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ lại nói cho y biết, trong một đêm, bọn họ có thể kiếm được hai triệu.
Tiền Hongkong thật sự dễ kiếm đến như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ cười vỗ vai của y nói:
- Tầm Hoan, anh yên tâm đi. Cái này chỉ là mới bắt đầu. Có khoản tài chính này, chúng ta có thể làm được nhiều việc. Ai cha, vẫn là tiền vốn không nhiều lắm. Nếu tiền vốn đủ, chúng ta lần này có thể kiếm được nhiều tiền hơn, làm càng nhiều chuyện hơn. Đây đúng là cơ hội tốt.
- Nhiêu đó mà cậu còn chê ít à?
Lý Xuân Vũ không kìm nổi kêu lên, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, giống như đang nhìn một con quái thú.
Cũng may là đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có người nào. Bằng không thì phải khiến cho người qua đường ghé mắt rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Không phải ngại ít, là không đủ mà chuyện của tôi muốn làm lại quá nhiều. Thế giới này, khoảng thời gian này, quá nhiều chuyện cần phải làm. Mười ngàn năm thì lâu lắm, chỉ tranh thủ sớm chiều.
Lời này nghe sao có chút quỷ dị, giống như hắn không phải đến từ thế giới này, cũng không phải sống trong khoảng thời gian này. May mà đám người Triệu Ca, Hạ Ngôn luôn thấy hắn “thần kỳ” như vậy nên ai cũng đều không có suy nghĩ sâu xa.
Lý Xuân Vũ gãi đầu nói:
- Hồng Vũ, cậu trong lòng ôm chí lớn, cái này so không được mà cũng không muốn so. Tôi chỉ là người có tư tưởng cá thể của một người nông dân, cơm no áo ấm là được. Không nói gạt câu, ban đầu tôi thật ra cũng hơi dao động. Nếu thua lỗ, tiền của tôi thì không sao, nhưng chỉ sợ không tốt cho những người bạn kia. Haha, cuối cùng thì yên tâm rồi. Hồng Vũ, cậu rất giỏi.
Nói xong, Lý Xuân Vũ liền hướng Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên.
Hạ Ngôn cười nói:
- Anh Tầm Hoan, anh yên tâm đi, Nhị ca cho tới bây giờ chưa bao giờ để bạn bè chịu thiệt.
Lý Xuân Vũ cười ha hả:
- Vậy cũng không cần thiết, Lệnh Hòa Phồn bị lừa rồi.
- Cái đó không thể trách chúng ta, ai bảo anh ta không tin Nhị ca chứ?
Hạ Ngôn bĩu môi, khinh thường nói.
- Cũng không thể nói như vậy, Lệnh Hòa Phồn cũng là một nhân vật xuất sắc. Còn tính cách thì kỳ thật tôi cũng rất thích.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, như thoáng chút suy nghĩ. [/CHARGE]