Ban tổ chức thị ủy hành động khá nhanh chóng. Sau ngày Tống Mân nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, Ủy viên thường vụ Thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Long Hải Đào tự mình dẫn động, chạy đến thị trấn Phong Lâm tiến hành khảo sát cán bộ.
Động tác này không hề tầm thường, lập tức đưa tới một sự hưởng ứng rất lớn trong đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm.
Nói như vậy, Ban tổ chức cán bộ thị ủy khảo sát cán bộ sẽ không bày ra trận chiến lớn như vậy. Bình thường sẽ do Ban tổ chức cán bộ tự mình gọi điện thoại, mời cán bộ được khảo sát tới Ban tổ chức nói chuyện. Nếu là kẻ đầu đường xó chợ, căn bản đều không tới Trưởng ban Tổ chức Long Hải Đào tự mình nói chuyện. Nếu muốn Long Hải Đào đại giá, thì nhất định phải là Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch quận nào đó. Còn cán bộ cấp phó phòng cơ cấu xã thị trấn thì đều do một vị Phó trưởng ban tổ chức ra mặt nói chuyện.
Nhưng Long Hải Đào lại tự mình dẫn đội xuống nông thôn khảo sát, thật là một việc hiếm thấy.
Ban tổ chức Thị ủy bày ra trận chiến lớn như vậy, đối tượng khảo sát chân chính chỉ có ba người. Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn Cao Khiết, Ủy viên Đảng ủy kiêm Phó chủ tịch thị trấn Phạm Hồng Vũ và Trưởng đồn công an thị trấn Lư Chiêm Quân.
Ban tổ chức tìm cán bộ nói chuyện cũng không ít, nhưng những cán bộ này rõ ràng đều làm nền. Đồng chí của Ban tổ chức cán bộ khi nói chuyện, chủ yếu là hỏi về tình huống của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân, hiểu biết danh tiếng của bọn họ trong đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, thị trấn Phong Lâm nổi lên đồn đại bốn phía.
Ban tổ chức cán bộ khảo sát Phạm Hồng Vũ, cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Trước đó cũng có lời đồn nói Phạm Hồng Vũ phải điều đi thị xã, chuẩn bị gánh vác văn phòng thu hút đầu tư thị xã Ngạn Hoa, trở thành nhân vật số một cấp trưởng phòng, trực tiếp chịu sự lãnh đạo của Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ được khảo sát cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Không ít người cảm thán, Phạm Hồng Vũ còn trẻ như vậy mà đã lên làm lãnh đạo cương vị cấp trưởng phòng rồi.
Tốc độ lên chức như vậy chẳng những trước đây chưa từng có mà cũng hẳn là tuyệt hậu rồi.
Hai mươi mốt tuổi, rất nhiều người vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, không rành thế sự.
Khảo sát Lư Chiêm Quân cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sau lần giải nguy cứu tế cho thôn Đại Vương, Lư Chiêm Quân cũng đã lập được đại công nhất đẳng. Không ít người suy đoán, Lư Chiêm Quân khả năng sẽ có thể lên chức, có lẽ là sẽ đến cục Công an thị xã làm Phó cục trưởng. Tuy rằng cấp bậc giống như Trưởng đồn công an thị trấn Phong Lâm, nhưng thực quyền thì lại khác. Phó cục trưởng chung quy là lãnh đạo, trưởng đồn công an chỉ là cán bộ cơ sở. Phó cục trưởng thì sau này có khả năng đảm nhiệm Cục trưởng, còn Trưởng đồn công an thì rất khó bước lên vị trí Cục trưởng.
Cũng có người nói, Lư Chiêm Quân khả điều đến cục Công an địa khu đảm nhiệm người phụ trách của một phòng nào đó, mạnh mẽ quan thăng một cấp. Trong hệ thống công an, chức vị của Công an địa khu cũng không ít người trực tiếp ra ngoài làm Trưởng phòng công an huyện.
Chân chính khiến mọi người kinh ngạc là Bí thư Đảng ủy thị trấn Cao Khiết cũng được khảo sát.
Điều này có ý nghĩa Cao Khiết cũng có khả năng bị điều đi.
Bằng không, ở thị xã sẽ không khảo sát cô.
Như thế thì vấn đề đã xuất hiện rồi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ bị điều đi, thị trấn Phong Lâm làm sao bây giờ? Những xí nghiệp và khu công nghiệp vừa mới tạo dựng lên, ai sẽ cầm lái?
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính là người sáng lập ra “hình thức Phong Lâm”. Không có bọn họ, vốn không có khu công nghiệp, càng không có những xí nghiệp đang hình thành. Điều đi một thì còn miễn cưỡng được một chút, nếu cả hai cùng đi, không phải cũng loạn đi sao?
Trừ hai người đó ra, cả thị trấn Phong Lâm thật không tìm ra được người thứ ba thích hợp để lãnh đạo khu công nghiệp. Cho dù đưa người từ bên ngoài vào, hoặc là từ địa khu, thị xã hàng không xuống cán bộ thì đều nhất định dùng không được.
Ở thị xã tại sao lại làm như vậy?
Mắt thấy Phong Lâm vừa khởi sắc, lại rút củi dưới đáy nồi sao? Lãnh đạo thị xã rõ ràng là không muốn thấy thị trấn Phong Lâm ngày càng tốt hơn? Chẳng lẽ thị trấn Phong Lâm chỉ là đứa con ghẻ không được mọi người chào đón?
Nếu như nói đại bộ phận cán bộ Phong Lâm chỉ có suy đoán và lo lắng, thì Lý Quốc Sinh lại là buồn bực đến cực điểm.
Đối tượng khảo sát lần này không ngờ không có ông ta.
[CHARGE=3]Trưởng ban Long Hải Đào cũng tìm ông nói chuyện, nhưng toàn bộ nội dung cũng chỉ là tình huống công tác của Cao Khiết, Lư Chiêm Quân và Phạm Hồng Vũ, mời ông ta nêu cái nhìn về ba người này, cũng không dính dáng đến phạm trù công tác của mình.
Long Hải Đào thậm chí trực tiếp hỏi ông, nếu đồng chí Phạm Hồng Vũ làm Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thì có thích hợp không?
Lý Quốc Sinh lúc ấy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ không những không đến văn phòng thu hút đầu tư thị xã là Chủ nhiệm, mà còn thăng nhiệm làm Chủ tịch thị trấn?
Vậy còn với Lý Quốc Sinh ông là chuyện gì?
Lúc trước ở thị xã nhận được tin tức, nói Phạm Hồng Vũ sắp đảm nhận chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, Lý Quốc Sinh cảm thấy vô cùng phấn chấn. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ vừa đi, ngai vàng Chủ tịch thị trấn mười mươi sẽ rơi xuống đầu Lý Quốc Sinh ông. Mà tính chất “mạ vàng” của Cao Khiết lại càng rõ ràng hơn, nhiều nhất là ở thị trấn Phong Lâm thêm hai ba năm rồi phải đi. Đến lúc đó, Lý Quốc Sinh ông không phải là Bí thư Đảng ủy thị trấn sao?
Dựa theo tốc độ phát triển của thị trấn Phong Lâm, chờ ông làm Bí thư Đảng ủy, nhất định sẽ trở nên vô cùng phồn vinh. Bí thư Đảng ủy thị trấn đã có thể làm được có két có vị, uy phong lẫm lẫm rồi.
Triển vọng vô cùng tốt đẹp.
Hiện tại, ở thị xã lại tính toán để cho Phạm Hồng Vũ làm Chủ tịch thị trấn.
Có lẽ Cao Khiết sẽ điều đi, nhưng điều này không quan hệ với Lý Quốc Sinh cho lắm. Lý Quốc Sinh rất rõ ràng, ông rất khó từ vị trí Phó bí thư Đảng ủy bước lên ngai vàng Bí thư. Cho dù ngôi sao may mắn thật sự chiếu ông, thật sự trở thành Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không chắc có thể ép được Phạm Hồng Vũ.
Người này thủ đoạn quá mạnh, ngay cả Lư Vệ Đông cũng bị đẩy đi chứ đừng nói đến Lý Quốc Sinh ông.
Hơn nữa, đối tượng khảo sát lần này của thị xã không có ông.
Long Hải Đào rời khỏi thị trấn Phong Lâm, vào ngay tối hôm đó, Lý Quốc Sinh cũng vội vã chạy tới nhà khách Thị ủy, suốt cả đêm mở to mắt nhìn trần nhà, hút hai bao thuốc. Thế cho nên, ngày hôm sau khi ông rời khỏi nhà khách, nhân viên phục vụ lúc vào trong dọn dẹp, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cái phòng đầy khói thuốc làm cho nghẹn họng.
Các cán bộ đều nghị luận, nhưng ba đương sự thì lại rất bình tĩnh, vẫn đi làm như thường.
Phó chủ tịch Phạm trong lúc rảnh rỗi, nện bước khoan thai vào văn phòng Trưởng đồn công an huyện.
Đang đầu mùa đông, ở nông thôn không có hiệu ứng đảo nhiệt. Những năm tám mươi, toàn cầu cũng không có thời tiết thay đổi ấm áp mà đã trở nên khá rét lạnh. Lư Chiêm Quân ở trong phòng làm việc đốt than, uống một ly nước trà xanh, đọc tờ báo, có chút nhàn nhã.
Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm đảm nhận lãnh đạo chủ chốt đã nhiều năm, cũng tạo không ít công lao. Ít nhất trật tự trị an khá tốt, rất ít khi phát sinh các vụ án mang tính tàn bạo. Hiện tượng trộm cắp, bài bạc cũng rất ít. Vị Trưởng đồn công an Lư Chiêm Quân xem như là dính vinh quang gia tộc, công tác cũng tương đối nhẹ.
Thấy Phạm Hồng Vũ đẩy cửa bước vào, Lư Chiêm Quân vội vàng đứng dậy, cười nói:
- A, Chủ tịch thị trấn đến…
Sau khi Phạm Hồng Vũ lên làm Phó chủ tịch thường vụ thị trấn hai ba tháng, tất cả các cán bộ trong thị trấn đều gọi hắn là “Chủ tịch thị trấn”, nhiều nhất là thêm thêm cái họ Phạm vào, chứ rất ít người gọi hắn là Phó chủ tịch thị trấn Phạm.
Hắn vốn cũng được xem như là Chủ tịch thị trấn rồi.
Nhưng Lư Chiêm Quân lần này lại gọi hắn “Chủ tịch thị trấn” một cách đặc biệt vang dội.
- Mau, Chủ tịch thị trấn, mời ngồi.
Lư Chiêm Quân liên tục không ngừng mời Phạm Hồng Vũ an vị, rồi lại tự mình pha trà.
Mấy tháng trôi qua, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân đã tiến thêm một bước, đã là bạn rất thân. Lư Chiêm Quân tổng cảm giác cái công lao nhất đẳng kia của mình hoàn toàn là do Phạm Hồng Vũ ban tặng. Không có Phạm Hồng Vũ thần kỳ đoán trước, thì không có khả năng Lư Chiêm Quân và tập thể đồn công an thị trấn Phong Lâm được công lao nhất đẳng.
Đây chính là vinh dự khó lường.
Lư Chiêm Quân xuất thân quân nhân, đối với loại vinh dự này rất coi trọng.
Hiện giờ, Lư Chiêm Quân trong toàn bộ hệ thống công an địa khu Ngạn Hoa đã nổi danh đỉnh đỉnh. Mỗi lần đến thị xã hoặc địa khu họp, Lư Chiêm Quân đều cảm thấy có mặt mũi vô cùng.
- Chủ tịch thị trấn, hôm nay sao lại nhàn hạ thoải mái như vậy?
Lư Chiêm Quân ngồi đối diện Phạm Hồng Vũ, đốt cho hắn một điếu thuốc, cười ha hả nói.
- Mới từ khu công nghiệp trở về, tìm anh nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy điếu thuốc, cười nói. Lư Chiêm Quân bật người mồi thuốc cho hắn.
- Haha, tôi cũng đang muốn tìm người tâm sự. Chủ tịch thị trấn, chuyện của cậu như thế nào rồi? Tôi nghe nói, ý kiến của lãnh đạo thị xã không thống nhất. Phó chủ tịch Lục hình như khá kiên trì.
Lư Chiêm Quân thân thiết hỏi han.
Phạm Hồng Vũ khoát tay áo nói:
- Việc này còn tùy vào lãnh đạo thành phố quyết định, tôi không quản được, chỉ biết chờ vào sự an bài. Anh Quân, chuyện của anh như thế nào? Đến cục Công an thị xã làm à hay là địa khu?
Lư Chiêm Quân thăng chức vốn đã định rồi, nhưng cũng giống như Phạm Hồng Vũ, gặp phải vấn đề lúc trước.
Lư Chiêm Quân lắc đầu, nói:
- Ai cha, vẫn chưa định. Đến cục công an thị xã hay là địa khu đều là giấc mơ của tôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng thế, nhân tài như anh chính là hàng “nóng”. Ý kiến của anh như thế nào, muốn ở lại thị xã hay là địa khu?
Hai người bọn họ quan hệ rất tốt, khi nói chuyện cũng không cần e dè, trực tiếp nói.
Lư Chiêm Quân nói:
- Nguyện ý của tôi là đến cục Công an thị xã. Địa khu thì thanh nhàn rồi, chẳng có chuyện gì làm. Cục công an thị xã tính toán cho tôi đi phụ trách trị an, phong phú một chút. Cậu cũng biết, tôi xuất thân bộ đội, không có việc để hoạt động thì trong người ngứa ngáy.
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đề nghị anh đến cục Công an thị xã. Trị an địa phương cần những người kiên định như anh để phụ trách. Điều này có can hệ đến danh dự của công an.
- Cậu cũng cho rằng như vậy à? Vậy thì tôi báo cáo với lãnh đạo cục một chút, muốn đến cục công an thị xã.
Lư Chiêm Quân gật đầu, nói như hạ quyết tâm.
Khi gặp phải tình thế khó khăn khi quyết định, thường câu nói đầu tiên của người bạn thân sẽ giúp bạn quyết định. Huống chi, Phạm Hồng Vũ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người bạn mà Lư Chiêm Quân tin tưởng.
- Đến cục công an thành phố, đám người Diệp Hữu Đạo sẽ chào đón anh thôi.
Lư Chiêm Quân cười rộ lên:
- Đúng vậy, đám người bọn họ đều thích náo nhiệt. Ai, Phạm Hồng Vũ, có một việc, tôi phải nhắc nhở cậu.
Nói xong, Lư Chiêm Quân tắt nụ cười, gương mặt trịnh trọng.
- Anh cứ nói!
- Là, lúc này, khả năng có người trong lòng không phục lắm, cậu phải chú ý một chút, sợ bọn họ làm ra thiêu thân.
- Yên tâm đi, tôi chờ đấy.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.
Ban tổ chức thị ủy hành động khá nhanh chóng. Sau ngày Tống Mân nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, Ủy viên thường vụ Thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Long Hải Đào tự mình dẫn động, chạy đến thị trấn Phong Lâm tiến hành khảo sát cán bộ.
Động tác này không hề tầm thường, lập tức đưa tới một sự hưởng ứng rất lớn trong đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm.
Nói như vậy, Ban tổ chức cán bộ thị ủy khảo sát cán bộ sẽ không bày ra trận chiến lớn như vậy. Bình thường sẽ do Ban tổ chức cán bộ tự mình gọi điện thoại, mời cán bộ được khảo sát tới Ban tổ chức nói chuyện. Nếu là kẻ đầu đường xó chợ, căn bản đều không tới Trưởng ban Tổ chức Long Hải Đào tự mình nói chuyện. Nếu muốn Long Hải Đào đại giá, thì nhất định phải là Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch quận nào đó. Còn cán bộ cấp phó phòng cơ cấu xã thị trấn thì đều do một vị Phó trưởng ban tổ chức ra mặt nói chuyện.
Nhưng Long Hải Đào lại tự mình dẫn đội xuống nông thôn khảo sát, thật là một việc hiếm thấy.
Ban tổ chức Thị ủy bày ra trận chiến lớn như vậy, đối tượng khảo sát chân chính chỉ có ba người. Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch thị trấn Cao Khiết, Ủy viên Đảng ủy kiêm Phó chủ tịch thị trấn Phạm Hồng Vũ và Trưởng đồn công an thị trấn Lư Chiêm Quân.
Ban tổ chức tìm cán bộ nói chuyện cũng không ít, nhưng những cán bộ này rõ ràng đều làm nền. Đồng chí của Ban tổ chức cán bộ khi nói chuyện, chủ yếu là hỏi về tình huống của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân, hiểu biết danh tiếng của bọn họ trong đội ngũ cán bộ thị trấn Phong Lâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, thị trấn Phong Lâm nổi lên đồn đại bốn phía.
Ban tổ chức cán bộ khảo sát Phạm Hồng Vũ, cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Trước đó cũng có lời đồn nói Phạm Hồng Vũ phải điều đi thị xã, chuẩn bị gánh vác văn phòng thu hút đầu tư thị xã Ngạn Hoa, trở thành nhân vật số một cấp trưởng phòng, trực tiếp chịu sự lãnh đạo của Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ được khảo sát cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Không ít người cảm thán, Phạm Hồng Vũ còn trẻ như vậy mà đã lên làm lãnh đạo cương vị cấp trưởng phòng rồi.
Tốc độ lên chức như vậy chẳng những trước đây chưa từng có mà cũng hẳn là tuyệt hậu rồi.
Hai mươi mốt tuổi, rất nhiều người vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, không rành thế sự.
Khảo sát Lư Chiêm Quân cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sau lần giải nguy cứu tế cho thôn Đại Vương, Lư Chiêm Quân cũng đã lập được đại công nhất đẳng. Không ít người suy đoán, Lư Chiêm Quân khả năng sẽ có thể lên chức, có lẽ là sẽ đến cục Công an thị xã làm Phó cục trưởng. Tuy rằng cấp bậc giống như Trưởng đồn công an thị trấn Phong Lâm, nhưng thực quyền thì lại khác. Phó cục trưởng chung quy là lãnh đạo, trưởng đồn công an chỉ là cán bộ cơ sở. Phó cục trưởng thì sau này có khả năng đảm nhiệm Cục trưởng, còn Trưởng đồn công an thì rất khó bước lên vị trí Cục trưởng.
Cũng có người nói, Lư Chiêm Quân khả điều đến cục Công an địa khu đảm nhiệm người phụ trách của một phòng nào đó, mạnh mẽ quan thăng một cấp. Trong hệ thống công an, chức vị của Công an địa khu cũng không ít người trực tiếp ra ngoài làm Trưởng phòng công an huyện.
Chân chính khiến mọi người kinh ngạc là Bí thư Đảng ủy thị trấn Cao Khiết cũng được khảo sát.
Điều này có ý nghĩa Cao Khiết cũng có khả năng bị điều đi.
Bằng không, ở thị xã sẽ không khảo sát cô.
Như thế thì vấn đề đã xuất hiện rồi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ bị điều đi, thị trấn Phong Lâm làm sao bây giờ? Những xí nghiệp và khu công nghiệp vừa mới tạo dựng lên, ai sẽ cầm lái?
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính là người sáng lập ra “hình thức Phong Lâm”. Không có bọn họ, vốn không có khu công nghiệp, càng không có những xí nghiệp đang hình thành. Điều đi một thì còn miễn cưỡng được một chút, nếu cả hai cùng đi, không phải cũng loạn đi sao?
Trừ hai người đó ra, cả thị trấn Phong Lâm thật không tìm ra được người thứ ba thích hợp để lãnh đạo khu công nghiệp. Cho dù đưa người từ bên ngoài vào, hoặc là từ địa khu, thị xã hàng không xuống cán bộ thì đều nhất định dùng không được.
Ở thị xã tại sao lại làm như vậy?
Mắt thấy Phong Lâm vừa khởi sắc, lại rút củi dưới đáy nồi sao? Lãnh đạo thị xã rõ ràng là không muốn thấy thị trấn Phong Lâm ngày càng tốt hơn? Chẳng lẽ thị trấn Phong Lâm chỉ là đứa con ghẻ không được mọi người chào đón?
Nếu như nói đại bộ phận cán bộ Phong Lâm chỉ có suy đoán và lo lắng, thì Lý Quốc Sinh lại là buồn bực đến cực điểm.
Đối tượng khảo sát lần này không ngờ không có ông ta.
[CHARGE=]Trưởng ban Long Hải Đào cũng tìm ông nói chuyện, nhưng toàn bộ nội dung cũng chỉ là tình huống công tác của Cao Khiết, Lư Chiêm Quân và Phạm Hồng Vũ, mời ông ta nêu cái nhìn về ba người này, cũng không dính dáng đến phạm trù công tác của mình.
Long Hải Đào thậm chí trực tiếp hỏi ông, nếu đồng chí Phạm Hồng Vũ làm Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thì có thích hợp không?
Lý Quốc Sinh lúc ấy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ không những không đến văn phòng thu hút đầu tư thị xã là Chủ nhiệm, mà còn thăng nhiệm làm Chủ tịch thị trấn?
Vậy còn với Lý Quốc Sinh ông là chuyện gì?
Lúc trước ở thị xã nhận được tin tức, nói Phạm Hồng Vũ sắp đảm nhận chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, Lý Quốc Sinh cảm thấy vô cùng phấn chấn. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ vừa đi, ngai vàng Chủ tịch thị trấn mười mươi sẽ rơi xuống đầu Lý Quốc Sinh ông. Mà tính chất “mạ vàng” của Cao Khiết lại càng rõ ràng hơn, nhiều nhất là ở thị trấn Phong Lâm thêm hai ba năm rồi phải đi. Đến lúc đó, Lý Quốc Sinh ông không phải là Bí thư Đảng ủy thị trấn sao?
Dựa theo tốc độ phát triển của thị trấn Phong Lâm, chờ ông làm Bí thư Đảng ủy, nhất định sẽ trở nên vô cùng phồn vinh. Bí thư Đảng ủy thị trấn đã có thể làm được có két có vị, uy phong lẫm lẫm rồi.
Triển vọng vô cùng tốt đẹp.
Hiện tại, ở thị xã lại tính toán để cho Phạm Hồng Vũ làm Chủ tịch thị trấn.
Có lẽ Cao Khiết sẽ điều đi, nhưng điều này không quan hệ với Lý Quốc Sinh cho lắm. Lý Quốc Sinh rất rõ ràng, ông rất khó từ vị trí Phó bí thư Đảng ủy bước lên ngai vàng Bí thư. Cho dù ngôi sao may mắn thật sự chiếu ông, thật sự trở thành Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không chắc có thể ép được Phạm Hồng Vũ.
Người này thủ đoạn quá mạnh, ngay cả Lư Vệ Đông cũng bị đẩy đi chứ đừng nói đến Lý Quốc Sinh ông.
Hơn nữa, đối tượng khảo sát lần này của thị xã không có ông.
Long Hải Đào rời khỏi thị trấn Phong Lâm, vào ngay tối hôm đó, Lý Quốc Sinh cũng vội vã chạy tới nhà khách Thị ủy, suốt cả đêm mở to mắt nhìn trần nhà, hút hai bao thuốc. Thế cho nên, ngày hôm sau khi ông rời khỏi nhà khách, nhân viên phục vụ lúc vào trong dọn dẹp, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cái phòng đầy khói thuốc làm cho nghẹn họng.
Các cán bộ đều nghị luận, nhưng ba đương sự thì lại rất bình tĩnh, vẫn đi làm như thường.
Phó chủ tịch Phạm trong lúc rảnh rỗi, nện bước khoan thai vào văn phòng Trưởng đồn công an huyện.
Đang đầu mùa đông, ở nông thôn không có hiệu ứng đảo nhiệt. Những năm tám mươi, toàn cầu cũng không có thời tiết thay đổi ấm áp mà đã trở nên khá rét lạnh. Lư Chiêm Quân ở trong phòng làm việc đốt than, uống một ly nước trà xanh, đọc tờ báo, có chút nhàn nhã.
Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm đảm nhận lãnh đạo chủ chốt đã nhiều năm, cũng tạo không ít công lao. Ít nhất trật tự trị an khá tốt, rất ít khi phát sinh các vụ án mang tính tàn bạo. Hiện tượng trộm cắp, bài bạc cũng rất ít. Vị Trưởng đồn công an Lư Chiêm Quân xem như là dính vinh quang gia tộc, công tác cũng tương đối nhẹ.
Thấy Phạm Hồng Vũ đẩy cửa bước vào, Lư Chiêm Quân vội vàng đứng dậy, cười nói:
- A, Chủ tịch thị trấn đến…
Sau khi Phạm Hồng Vũ lên làm Phó chủ tịch thường vụ thị trấn hai ba tháng, tất cả các cán bộ trong thị trấn đều gọi hắn là “Chủ tịch thị trấn”, nhiều nhất là thêm thêm cái họ Phạm vào, chứ rất ít người gọi hắn là Phó chủ tịch thị trấn Phạm.
Hắn vốn cũng được xem như là Chủ tịch thị trấn rồi.
Nhưng Lư Chiêm Quân lần này lại gọi hắn “Chủ tịch thị trấn” một cách đặc biệt vang dội.
- Mau, Chủ tịch thị trấn, mời ngồi.
Lư Chiêm Quân liên tục không ngừng mời Phạm Hồng Vũ an vị, rồi lại tự mình pha trà.
Mấy tháng trôi qua, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Lư Chiêm Quân đã tiến thêm một bước, đã là bạn rất thân. Lư Chiêm Quân tổng cảm giác cái công lao nhất đẳng kia của mình hoàn toàn là do Phạm Hồng Vũ ban tặng. Không có Phạm Hồng Vũ thần kỳ đoán trước, thì không có khả năng Lư Chiêm Quân và tập thể đồn công an thị trấn Phong Lâm được công lao nhất đẳng.
Đây chính là vinh dự khó lường.
Lư Chiêm Quân xuất thân quân nhân, đối với loại vinh dự này rất coi trọng.
Hiện giờ, Lư Chiêm Quân trong toàn bộ hệ thống công an địa khu Ngạn Hoa đã nổi danh đỉnh đỉnh. Mỗi lần đến thị xã hoặc địa khu họp, Lư Chiêm Quân đều cảm thấy có mặt mũi vô cùng.
- Chủ tịch thị trấn, hôm nay sao lại nhàn hạ thoải mái như vậy?
Lư Chiêm Quân ngồi đối diện Phạm Hồng Vũ, đốt cho hắn một điếu thuốc, cười ha hả nói.
- Mới từ khu công nghiệp trở về, tìm anh nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy điếu thuốc, cười nói. Lư Chiêm Quân bật người mồi thuốc cho hắn.
- Haha, tôi cũng đang muốn tìm người tâm sự. Chủ tịch thị trấn, chuyện của cậu như thế nào rồi? Tôi nghe nói, ý kiến của lãnh đạo thị xã không thống nhất. Phó chủ tịch Lục hình như khá kiên trì.
Lư Chiêm Quân thân thiết hỏi han.
Phạm Hồng Vũ khoát tay áo nói:
- Việc này còn tùy vào lãnh đạo thành phố quyết định, tôi không quản được, chỉ biết chờ vào sự an bài. Anh Quân, chuyện của anh như thế nào? Đến cục Công an thị xã làm à hay là địa khu?
Lư Chiêm Quân thăng chức vốn đã định rồi, nhưng cũng giống như Phạm Hồng Vũ, gặp phải vấn đề lúc trước.
Lư Chiêm Quân lắc đầu, nói:
- Ai cha, vẫn chưa định. Đến cục công an thị xã hay là địa khu đều là giấc mơ của tôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng thế, nhân tài như anh chính là hàng “nóng”. Ý kiến của anh như thế nào, muốn ở lại thị xã hay là địa khu?
Hai người bọn họ quan hệ rất tốt, khi nói chuyện cũng không cần e dè, trực tiếp nói.
Lư Chiêm Quân nói:
- Nguyện ý của tôi là đến cục Công an thị xã. Địa khu thì thanh nhàn rồi, chẳng có chuyện gì làm. Cục công an thị xã tính toán cho tôi đi phụ trách trị an, phong phú một chút. Cậu cũng biết, tôi xuất thân bộ đội, không có việc để hoạt động thì trong người ngứa ngáy.
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đề nghị anh đến cục Công an thị xã. Trị an địa phương cần những người kiên định như anh để phụ trách. Điều này có can hệ đến danh dự của công an.
- Cậu cũng cho rằng như vậy à? Vậy thì tôi báo cáo với lãnh đạo cục một chút, muốn đến cục công an thị xã.
Lư Chiêm Quân gật đầu, nói như hạ quyết tâm.
Khi gặp phải tình thế khó khăn khi quyết định, thường câu nói đầu tiên của người bạn thân sẽ giúp bạn quyết định. Huống chi, Phạm Hồng Vũ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người bạn mà Lư Chiêm Quân tin tưởng.
- Đến cục công an thành phố, đám người Diệp Hữu Đạo sẽ chào đón anh thôi.
Lư Chiêm Quân cười rộ lên:
- Đúng vậy, đám người bọn họ đều thích náo nhiệt. Ai, Phạm Hồng Vũ, có một việc, tôi phải nhắc nhở cậu.
Nói xong, Lư Chiêm Quân tắt nụ cười, gương mặt trịnh trọng.
- Anh cứ nói!
- Là, lúc này, khả năng có người trong lòng không phục lắm, cậu phải chú ý một chút, sợ bọn họ làm ra thiêu thân.
- Yên tâm đi, tôi chờ đấy.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.