Cũng không còn “bình thản” như lời dạo đầu nữa, Nhạc Tây Đình bắt đầu trình bày phương án xây dựng kinh tế cho thị xã trong năm sau. Nhạc Tây Đình không có bản thảo, cứ như vậy mà ngay tại chỗ lên tiếng, trật tự rõ ràng, nói thẳng trong vòng một giờ, rất ít khi dừng lại hay lặp lại, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, hành văn rành mạch, lưu loát. Trong lúc nói còn tùy ý xen lẫn một số câu chuyện xưa, hài hước, đưa tới một vài tiếng cười nhẹ nhàng.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc mắt nhìn nhau. Khóe miệng của Phó chủ tịch thị trấn Phạm hơi nhếch lên trên, hiện ra một nụ cười đầy thâm ý.
Nhạc Tây Đình đây là cố ý khoe khoang một chút.
Sau khi trở thành Phó chủ tịch thị trấn, Phạm Hồng Vũ thường xuyên tham gia các loại hội nghị quy cách cao ở thị xã, nhiều khi là lấy quyền Chủ tịch thị trấn mà tham dự, không ít lần nghe Nhạc Tây Đình lên tiếng. Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, dường như ít khi nào thấy Nhạc Tây Đình nói chuyện mà không có bản thảo. Gần như lần nào cũng là máy móc, một đống lời nói sáo rỗng, có vẻ như không có trình độ cũng như không có sự quyết đoán.
Nhưng mà lần này, Nhạc Tây Đình lại nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Hóa ra tài nghệ thật sự của Chủ tịch thị xã Nhạc rất cao. Trước kia là bất hiện sơn, bất lộ thủy, cố ý giấu dốt, tránh cho Tống Mân cảnh giác.
Đồng dạng vẻ mặt kinh ngạc là những cán bộ khác.
Tống Mân sớm khôi phục lại thái độ như bình thường, mỉm cười, nghe Nhạc Tây Đình nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ như có cùng nhận thức với Nhạc Tây Đình.
Quả nhiên lòng dạ cũng quá sâu.
Tuy nhiên, so sánh với những cán bộ khác, Phạm Hồng Vũ đối với phương án xây dựng của Nhạc Tây Đình càng có thêm một tầng nhận thức. Phương án này, từ chỉnh thể mà nói, là rất mới mẻ, độc đáo. Chẳng những tiến bộ mà còn có quan niệm vượt mức quy định. Dường như ông ta đã gia nhập một số tư tưởng mới, quán triệt tinh thần văn kiện trung ương.
Có lẽ tư tưởng và quan niệm mới này không nhất thiết là đến từ bản thân Nhạc Tây Đình, vô cùng có khả năng là từ Lục Nguyệt mà ra.
Như thế cũng có thể nói, phương án xây dựng này cũng thể hiện được một phần ý chí của Lục Nguyệt. Cũng không biết đây là kết quả của hội nghị Chủ tịch thị xã làm việc hay là kết quả Nhạc Tây Đình và Lục Nguyệt lén kết nối. Nếu như là người trước thì coi như bình thường, nếu như là người sau thì vậy cần coi lại.
Có lẽ Nhạc Tây Đình và Lục Nguyệt đã có khuynh hướng liên kết với nhau.
Quả thực như thế thì cũng chẳng phải kỳ quái, mà hẳn là nhu cầu.
Vị trí của Lục Nguyệt thật sự quá mức nhạy cảm.
Bất kể là Tống Mân hay là Nhạc Tây Đình đều cảm nhận được sự uy hiếp, đồng thời cũng có ý định lôi kéo Lục Nguyệt. Tống Mân hy vọng Lục Nguyệt có thể ở bên UBND thị xã giữ cân bằng Nhạc Tây Đình, chính mình đứng giữa phối hợp, cũng cố địa vị nhân vật số một. Còn Nhạc Tây Đình thì hy vọng liên kết với Lục Nguyệt, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp xúc với thế lực to lớn ở phía sau Lục Nguyệt, nhưng tối thiểu cũng có thể củng cố “hậu viên” của mình, không đến mức hai mặt thụ địch. Bằng không, một bên bị Bí thư Thị ủy áp chế, một bên bị Phó chủ tịch thường trực thị xã rút tiền thì thật không thoải mái.
Đương nhiên, nếu là Phó chủ tịch thường trực thành phố bình thường, hơn phân nửa sẽ chọn Bí thư Thành ủy mà dựa vào. Cùng lúc, Bí thư mới chân chính là lão đại, có thể cho mình càng nhiều ủng hộ và trợ giúp. Về phương diện khác, nếu Chủ tịch thị xã đi rồi thì mình sẽ có hy vọng thế chỗ. Đây chính là nguyên nhân Phó bí thư Thị ủy hay kiêm nhiệm luôn Phó chủ tịch thường trực thị xã.
Vấn đề ở chỗ Lục Nguyệt không phải là Phó chủ tịch thường trực bình thường. Thứ nhất hắn có bối cảnh xuất thân, thứ hai là tuổi của hắn.
Bối cảnh xuất thân của y quyết định lực lượng hùng mạnh phía sau của y. Tương đối mà nói, Bí thư Thị ủy cần trợ lực thì như vậy là không thể thiếu. Tống Mân lợi thế càng tăng thì yếu sẽ càng giảm đi. Đồng thời, Tống Mân là tâm phúc của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, thân cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, dấu vết phe phái rõ ràng. Lục Nguyệt rất rõ, tới tầng cấp của Bí thư Địa ủy, nhất định là có liên hệ với các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Một lãnh đạo bình thường của tỉnh, nói thật, là không đủ để chống đỡ, cũng cố chức vị cho một Bí thư Địa ủy. Lục Nguyệt cũng không muốn vừa xuống phía dưới, lại lui tới chặt chẽ với một phái nào cả. Điều này không còn liên can đến một mình y mà còn liên quan đến cha y Lục Thành Đống, thậm chí còn toàn bộ thế lực của Lục gia.
Giống như Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, trong số các cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở thị trấn thì là trẻ tuổi nhất. Trong các cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở huyện thị thì Lục Nguyệt là trẻ tuổi nhất. Ít nhất là trong tỉnh Thanh Sơn hiện tại.
Hoàn toàn đảo hướng Tống Mân, nhất trí liên kết với Nhạc Tây Đình cũng không chắc chắn có thể lấy được cái mũ cánh chuồn của Chủ tịch thị xã. Đến lúc đó, nếu một vị Chủ tịch thị xã khác được điều tới thì Lục Nguyệt sẽ xử sự như thế nào? Chẳng lẽ lại tiếp tục nịnh bợ tân Chủ tịch thị xã?
Điều đó không thực tế, cũng không đáng tin cậy, tai hại vô ích.
Cho nên, Lục Nguyệt hiện tại hẳn nên giữ chế độ ổn định, tìm kiếm điểm thăng bằng ở giữa Nhạc Tây Đình và Tống Mân, không nên dựa vào Tống Mân cũng không nên dựa vào Nhạc Tây Đình, mà nên lợi dụng một mặt nào đó khác nhau giữa Bí thư và Chủ tịch thị xã, treo giá, đứng vững gót chân, cố gắng làm ra thành tích. Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, khi thành tích đã có, kinh nghiệm lý lịch cũng sâu thì khi đó thăng quan một cấp là thuận lý thành chương.
Chỉ có điều, đây thật sự là khảo nghiệm trí tuệ của người làm chính trị.
Tuy nhiên trước mắt mà xem, Lục Nguyệt chưa có chỗ xử trí sai lầm, nhưng lại đột nhiên gọi nhịp với Nhạc Tây Đình, Tống Mân ngay tại chỗ cũng có thể nhìn ra. Tối thiểu y đã thành công trong việc ly gián Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã. Việc Tống Mân và Nhạc Tây Đình liên thủ đối phó với Lục Nguyệt đã giảm đến mức thấp nhất.
Chỉ cần Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã không hợp lực đối phó mình, Lục Nguyệt tự tin sẽ đứng vững gót chân ở thị xã Ngạn Hoa này. Một mình ứng đối với Tống Mân hoặc Nhạc Tây Đình, đối với Lục Nguyệt mà nói thì cũng không tốn sức nhiều.
Trong lúc này đủ loại cong cong lách lách, Phạm Hồng Vũ cũng có thể nghĩ rõ ràng.
- Các đồng chí, tôi nói chuyện xong rồi, sau đây mời mọi người phát biểu ý kiến của mình, nói lên cái nhìn của mình.
Rốt cuộc, Nhạc Tây Đình cũng đã kết thúc bài nói chuyện của mình, chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa, mỉm cười nói, thần thái có chút thoải mái.
Trong phòng hội nghị trở nên rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên có thanh âm uống nước truyền ra.
Một hội nghị bình thường như vậy cũng sẽ không có người chủ động nhảy ra. Người thứ nhất lên tiếng thì ra vẻ mình không có lòng dạ.
- Phó chủ tịch thị xã Lục, mời cậu nói lên cái nhìn của mình.
[CHARGE=3]Tống Mân khẽ mỉm cười, điểm tên Lục Nguyệt.
Ngồi bên tay trái Tống Mân là Phó bí thư Lý, mày liền cau lại, có chút không vui.
Dựa theo bộ máy xếp hạng của Thị ủy, ông là tháng trước được phân công quản lý kinh tế. Sau khi Nhạc Tây Đình nói chuyện thì là đến ông nói chuyện. Hiện tại Tống Mân lại bỏ qua ông, trực tiếp điểm danh Lục Nguyệt, nên Phó bí thư Ký tự nhiên không được cao hứng.
Bình thường, Tống Mân là người rất hiểu quy củ, hôm nay lại nhiều lần tỏ thái độ khác thường, không biết rốt cuộc là có dụng ý gì.
Nhưng có thể khẳng định, Phó bí thư Lý chắc chắn sẽ không có hảo cảm với Lục Nguyệt.
Là người thanh niên này đã đoạt đi nổi bật của ông ta.
- Vâng, Bí thư Tống.
Lục Nguyệt thẳng thân mình, mỉm cười đáp. Từ lúc Lục Nguyệt vào cửa cho tới hiện tại, trên mặt y lúc nào cũng mỉm cười, nhìn qua tao nhã, khí độ thế gia tử. Chỉ có điều loại khí độ này ở Ngạn Hoa một vùng nông thôn thì có vẻ hơi giả tạo.
- Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Nhạc, Phó bí thư lý và các đồng chí, tôi đơn giản nêu lên một số ý kiến. Kỳ thật vừa rồi trong báo cáo của Chủ tịch thị xã Nhạc đã nói vô cùng thấu triệt. Tôi trên cơ bản rất đồng ý, ở đây tôi chỉ bổ sung một chút, hy vọng là thả con tép bắt con tôm.
Lục Nguyệt lập tức mở miệng nói, nhất nhất gọi đúng tên các vị lãnh đạo trong bộ máy theo đúng thứ hạng, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.
Mọi người đều xốc lại tinh thần, dựng cái lỗ tai, rất muốn nghe xem Phó chủ tịch Lục đến từ thủ đô có cao kiến gì.
Ngay cả Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng không ngoại lệ.
Nhưng cán bộ tham dự hội nghị rất nhanh thất vọng rồi. Lục Nguyệt cũng không có cao kiến gì, đơn giản bổ sung và thuyết minh cho phương án của Nhạc Tây Đình, trên cơ bản là vô nghĩa, không hề có ý gì mới.
Lục Nguyệt vẫn mỉm cười, chậm rãi nói, dường như một chút cũng không phát hiện mình nói lời vô nghĩa.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc mắt nhìn, Phạm Hồng Vũ gật đầu, đè thấp thanh âm, cực kỳ nhanh nói một câu:
- Bí thư, hãy hướng Phó chủ tịch Lục học tập.
Thanh âm rất nhỏ, không thể nghe thấy.
Cao Khiết cau mày.
Hiển nhiên Phạm Hồng Vũ đã đổi chủ ý, không có ý định lên tiếng trong hội nghị này, đồng thời cũng nhắc Cao Khiết hướng Lục Nguyệt học tập, nói vài lời ứng phó rồi sau đó im lặng.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt rất kiên định.
Nhìn trận thế này, căn bản không phải là hội nghị tọa đàm, mà biến thành một chiến trường. Tống Mân, Nhạc Tây Đình, Lục Nguyệt, thậm chí là Phó bí thư Lý, mấy đại thần đang giao phong, Phạm Hồng Vũ một chút cũng không muốn trộn lẫn vào.
Có gì tốt chứ?
Phát biểu ý kiến, nếu đồng ý với phương án của Nhạc Tây Đình, nhất định sẽ khiến cho Tống Mân bất mãn. Đồng dạng, nếu tìm một chỗ khác trong phương án của Nhạc Tây Đình thì chính là đắc tội với Chủ tịch thị xã.
Tóm lại, chỉ cần mình và Cao Khiết có một thái độ thì khẳng định sẽ đắc tội một phương.
Vô duyên vô cớ, Phạm Hồng Vũ cũng không muốn đuổi theo các lãnh đạo thực quyền thị xã.
Phải đấu thì các người tự đấu với nhau, đừng lôi tôi vào.
Hễ là chuyện không tốt, Phạm Hồng Vũ càng không muốn làm.
Đây không phải là cứu tế giải nguy.
Đấu tranh chính trị, nhất định phải có mục đích thì mới có lợi, mới là một trận chiến đáng giá. Bằng không thì cứ ngồi đó mà nghỉ, ở một bên xem náo nhiệt, vừa thích ý lại vừa thoải mái.
Cao Khiết đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức minh bạch ý tứ của Phạm Hồng Vũ, hé miệng cười, gật đầu. Ngay sau đó, như đóa hoa nở rộ, khôi phục lại thần thái nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.
Cũng không còn “bình thản” như lời dạo đầu nữa, Nhạc Tây Đình bắt đầu trình bày phương án xây dựng kinh tế cho thị xã trong năm sau. Nhạc Tây Đình không có bản thảo, cứ như vậy mà ngay tại chỗ lên tiếng, trật tự rõ ràng, nói thẳng trong vòng một giờ, rất ít khi dừng lại hay lặp lại, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, hành văn rành mạch, lưu loát. Trong lúc nói còn tùy ý xen lẫn một số câu chuyện xưa, hài hước, đưa tới một vài tiếng cười nhẹ nhàng.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc mắt nhìn nhau. Khóe miệng của Phó chủ tịch thị trấn Phạm hơi nhếch lên trên, hiện ra một nụ cười đầy thâm ý.
Nhạc Tây Đình đây là cố ý khoe khoang một chút.
Sau khi trở thành Phó chủ tịch thị trấn, Phạm Hồng Vũ thường xuyên tham gia các loại hội nghị quy cách cao ở thị xã, nhiều khi là lấy quyền Chủ tịch thị trấn mà tham dự, không ít lần nghe Nhạc Tây Đình lên tiếng. Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, dường như ít khi nào thấy Nhạc Tây Đình nói chuyện mà không có bản thảo. Gần như lần nào cũng là máy móc, một đống lời nói sáo rỗng, có vẻ như không có trình độ cũng như không có sự quyết đoán.
Nhưng mà lần này, Nhạc Tây Đình lại nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
Hóa ra tài nghệ thật sự của Chủ tịch thị xã Nhạc rất cao. Trước kia là bất hiện sơn, bất lộ thủy, cố ý giấu dốt, tránh cho Tống Mân cảnh giác.
Đồng dạng vẻ mặt kinh ngạc là những cán bộ khác.
Tống Mân sớm khôi phục lại thái độ như bình thường, mỉm cười, nghe Nhạc Tây Đình nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ như có cùng nhận thức với Nhạc Tây Đình.
Quả nhiên lòng dạ cũng quá sâu.
Tuy nhiên, so sánh với những cán bộ khác, Phạm Hồng Vũ đối với phương án xây dựng của Nhạc Tây Đình càng có thêm một tầng nhận thức. Phương án này, từ chỉnh thể mà nói, là rất mới mẻ, độc đáo. Chẳng những tiến bộ mà còn có quan niệm vượt mức quy định. Dường như ông ta đã gia nhập một số tư tưởng mới, quán triệt tinh thần văn kiện trung ương.
Có lẽ tư tưởng và quan niệm mới này không nhất thiết là đến từ bản thân Nhạc Tây Đình, vô cùng có khả năng là từ Lục Nguyệt mà ra.
Như thế cũng có thể nói, phương án xây dựng này cũng thể hiện được một phần ý chí của Lục Nguyệt. Cũng không biết đây là kết quả của hội nghị Chủ tịch thị xã làm việc hay là kết quả Nhạc Tây Đình và Lục Nguyệt lén kết nối. Nếu như là người trước thì coi như bình thường, nếu như là người sau thì vậy cần coi lại.
Có lẽ Nhạc Tây Đình và Lục Nguyệt đã có khuynh hướng liên kết với nhau.
Quả thực như thế thì cũng chẳng phải kỳ quái, mà hẳn là nhu cầu.
Vị trí của Lục Nguyệt thật sự quá mức nhạy cảm.
Bất kể là Tống Mân hay là Nhạc Tây Đình đều cảm nhận được sự uy hiếp, đồng thời cũng có ý định lôi kéo Lục Nguyệt. Tống Mân hy vọng Lục Nguyệt có thể ở bên UBND thị xã giữ cân bằng Nhạc Tây Đình, chính mình đứng giữa phối hợp, cũng cố địa vị nhân vật số một. Còn Nhạc Tây Đình thì hy vọng liên kết với Lục Nguyệt, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp xúc với thế lực to lớn ở phía sau Lục Nguyệt, nhưng tối thiểu cũng có thể củng cố “hậu viên” của mình, không đến mức hai mặt thụ địch. Bằng không, một bên bị Bí thư Thị ủy áp chế, một bên bị Phó chủ tịch thường trực thị xã rút tiền thì thật không thoải mái.
Đương nhiên, nếu là Phó chủ tịch thường trực thành phố bình thường, hơn phân nửa sẽ chọn Bí thư Thành ủy mà dựa vào. Cùng lúc, Bí thư mới chân chính là lão đại, có thể cho mình càng nhiều ủng hộ và trợ giúp. Về phương diện khác, nếu Chủ tịch thị xã đi rồi thì mình sẽ có hy vọng thế chỗ. Đây chính là nguyên nhân Phó bí thư Thị ủy hay kiêm nhiệm luôn Phó chủ tịch thường trực thị xã.
Vấn đề ở chỗ Lục Nguyệt không phải là Phó chủ tịch thường trực bình thường. Thứ nhất hắn có bối cảnh xuất thân, thứ hai là tuổi của hắn.
Bối cảnh xuất thân của y quyết định lực lượng hùng mạnh phía sau của y. Tương đối mà nói, Bí thư Thị ủy cần trợ lực thì như vậy là không thể thiếu. Tống Mân lợi thế càng tăng thì yếu sẽ càng giảm đi. Đồng thời, Tống Mân là tâm phúc của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, thân cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, dấu vết phe phái rõ ràng. Lục Nguyệt rất rõ, tới tầng cấp của Bí thư Địa ủy, nhất định là có liên hệ với các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Một lãnh đạo bình thường của tỉnh, nói thật, là không đủ để chống đỡ, cũng cố chức vị cho một Bí thư Địa ủy. Lục Nguyệt cũng không muốn vừa xuống phía dưới, lại lui tới chặt chẽ với một phái nào cả. Điều này không còn liên can đến một mình y mà còn liên quan đến cha y Lục Thành Đống, thậm chí còn toàn bộ thế lực của Lục gia.
Giống như Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, trong số các cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở thị trấn thì là trẻ tuổi nhất. Trong các cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở huyện thị thì Lục Nguyệt là trẻ tuổi nhất. Ít nhất là trong tỉnh Thanh Sơn hiện tại.
Hoàn toàn đảo hướng Tống Mân, nhất trí liên kết với Nhạc Tây Đình cũng không chắc chắn có thể lấy được cái mũ cánh chuồn của Chủ tịch thị xã. Đến lúc đó, nếu một vị Chủ tịch thị xã khác được điều tới thì Lục Nguyệt sẽ xử sự như thế nào? Chẳng lẽ lại tiếp tục nịnh bợ tân Chủ tịch thị xã?
Điều đó không thực tế, cũng không đáng tin cậy, tai hại vô ích.
Cho nên, Lục Nguyệt hiện tại hẳn nên giữ chế độ ổn định, tìm kiếm điểm thăng bằng ở giữa Nhạc Tây Đình và Tống Mân, không nên dựa vào Tống Mân cũng không nên dựa vào Nhạc Tây Đình, mà nên lợi dụng một mặt nào đó khác nhau giữa Bí thư và Chủ tịch thị xã, treo giá, đứng vững gót chân, cố gắng làm ra thành tích. Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, khi thành tích đã có, kinh nghiệm lý lịch cũng sâu thì khi đó thăng quan một cấp là thuận lý thành chương.
Chỉ có điều, đây thật sự là khảo nghiệm trí tuệ của người làm chính trị.
Tuy nhiên trước mắt mà xem, Lục Nguyệt chưa có chỗ xử trí sai lầm, nhưng lại đột nhiên gọi nhịp với Nhạc Tây Đình, Tống Mân ngay tại chỗ cũng có thể nhìn ra. Tối thiểu y đã thành công trong việc ly gián Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã. Việc Tống Mân và Nhạc Tây Đình liên thủ đối phó với Lục Nguyệt đã giảm đến mức thấp nhất.
Chỉ cần Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã không hợp lực đối phó mình, Lục Nguyệt tự tin sẽ đứng vững gót chân ở thị xã Ngạn Hoa này. Một mình ứng đối với Tống Mân hoặc Nhạc Tây Đình, đối với Lục Nguyệt mà nói thì cũng không tốn sức nhiều.
Trong lúc này đủ loại cong cong lách lách, Phạm Hồng Vũ cũng có thể nghĩ rõ ràng.
- Các đồng chí, tôi nói chuyện xong rồi, sau đây mời mọi người phát biểu ý kiến của mình, nói lên cái nhìn của mình.
Rốt cuộc, Nhạc Tây Đình cũng đã kết thúc bài nói chuyện của mình, chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa, mỉm cười nói, thần thái có chút thoải mái.
Trong phòng hội nghị trở nên rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên có thanh âm uống nước truyền ra.
Một hội nghị bình thường như vậy cũng sẽ không có người chủ động nhảy ra. Người thứ nhất lên tiếng thì ra vẻ mình không có lòng dạ.
- Phó chủ tịch thị xã Lục, mời cậu nói lên cái nhìn của mình.
[CHARGE=]Tống Mân khẽ mỉm cười, điểm tên Lục Nguyệt.
Ngồi bên tay trái Tống Mân là Phó bí thư Lý, mày liền cau lại, có chút không vui.
Dựa theo bộ máy xếp hạng của Thị ủy, ông là tháng trước được phân công quản lý kinh tế. Sau khi Nhạc Tây Đình nói chuyện thì là đến ông nói chuyện. Hiện tại Tống Mân lại bỏ qua ông, trực tiếp điểm danh Lục Nguyệt, nên Phó bí thư Ký tự nhiên không được cao hứng.
Bình thường, Tống Mân là người rất hiểu quy củ, hôm nay lại nhiều lần tỏ thái độ khác thường, không biết rốt cuộc là có dụng ý gì.
Nhưng có thể khẳng định, Phó bí thư Lý chắc chắn sẽ không có hảo cảm với Lục Nguyệt.
Là người thanh niên này đã đoạt đi nổi bật của ông ta.
- Vâng, Bí thư Tống.
Lục Nguyệt thẳng thân mình, mỉm cười đáp. Từ lúc Lục Nguyệt vào cửa cho tới hiện tại, trên mặt y lúc nào cũng mỉm cười, nhìn qua tao nhã, khí độ thế gia tử. Chỉ có điều loại khí độ này ở Ngạn Hoa một vùng nông thôn thì có vẻ hơi giả tạo.
- Bí thư Tống, Chủ tịch thị xã Nhạc, Phó bí thư lý và các đồng chí, tôi đơn giản nêu lên một số ý kiến. Kỳ thật vừa rồi trong báo cáo của Chủ tịch thị xã Nhạc đã nói vô cùng thấu triệt. Tôi trên cơ bản rất đồng ý, ở đây tôi chỉ bổ sung một chút, hy vọng là thả con tép bắt con tôm.
Lục Nguyệt lập tức mở miệng nói, nhất nhất gọi đúng tên các vị lãnh đạo trong bộ máy theo đúng thứ hạng, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.
Mọi người đều xốc lại tinh thần, dựng cái lỗ tai, rất muốn nghe xem Phó chủ tịch Lục đến từ thủ đô có cao kiến gì.
Ngay cả Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cũng không ngoại lệ.
Nhưng cán bộ tham dự hội nghị rất nhanh thất vọng rồi. Lục Nguyệt cũng không có cao kiến gì, đơn giản bổ sung và thuyết minh cho phương án của Nhạc Tây Đình, trên cơ bản là vô nghĩa, không hề có ý gì mới.
Lục Nguyệt vẫn mỉm cười, chậm rãi nói, dường như một chút cũng không phát hiện mình nói lời vô nghĩa.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc mắt nhìn, Phạm Hồng Vũ gật đầu, đè thấp thanh âm, cực kỳ nhanh nói một câu:
- Bí thư, hãy hướng Phó chủ tịch Lục học tập.
Thanh âm rất nhỏ, không thể nghe thấy.
Cao Khiết cau mày.
Hiển nhiên Phạm Hồng Vũ đã đổi chủ ý, không có ý định lên tiếng trong hội nghị này, đồng thời cũng nhắc Cao Khiết hướng Lục Nguyệt học tập, nói vài lời ứng phó rồi sau đó im lặng.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt rất kiên định.
Nhìn trận thế này, căn bản không phải là hội nghị tọa đàm, mà biến thành một chiến trường. Tống Mân, Nhạc Tây Đình, Lục Nguyệt, thậm chí là Phó bí thư Lý, mấy đại thần đang giao phong, Phạm Hồng Vũ một chút cũng không muốn trộn lẫn vào.
Có gì tốt chứ?
Phát biểu ý kiến, nếu đồng ý với phương án của Nhạc Tây Đình, nhất định sẽ khiến cho Tống Mân bất mãn. Đồng dạng, nếu tìm một chỗ khác trong phương án của Nhạc Tây Đình thì chính là đắc tội với Chủ tịch thị xã.
Tóm lại, chỉ cần mình và Cao Khiết có một thái độ thì khẳng định sẽ đắc tội một phương.
Vô duyên vô cớ, Phạm Hồng Vũ cũng không muốn đuổi theo các lãnh đạo thực quyền thị xã.
Phải đấu thì các người tự đấu với nhau, đừng lôi tôi vào.
Hễ là chuyện không tốt, Phạm Hồng Vũ càng không muốn làm.
Đây không phải là cứu tế giải nguy.
Đấu tranh chính trị, nhất định phải có mục đích thì mới có lợi, mới là một trận chiến đáng giá. Bằng không thì cứ ngồi đó mà nghỉ, ở một bên xem náo nhiệt, vừa thích ý lại vừa thoải mái.
Cao Khiết đầu óc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức minh bạch ý tứ của Phạm Hồng Vũ, hé miệng cười, gật đầu. Ngay sau đó, như đóa hoa nở rộ, khôi phục lại thần thái nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.