Sau khi Kha Đại Trung rời khỏi, Văn phỏng Ủy ban Kỷ luật trở nên im ắng, hai vị cán bộ trẻ tuổi vẫn “làm bạn” với Phạm Hồng Vũ, thường xuyên liếc nhau, vẻ mặt hơi có vẻ xấu hổ.
Còn Phạm Hồng Vũ thì cô cùng là thoải mái, ngồi dựa lưng vào ghế uống trà, đáng tiếc không có tờ báo nào ở đó, nếu không hắn sẽ càng thích ý hơn.
Nếu Phạm Hồng Vũ muốn đi thì hai cán bộ này chưa chắc đã dám ngăn cản.
Không thấy Phó chủ nhiệm Kha đều bị dọa chạy mất rồi sao?
Phạm Hồng Vũ nhấp mấy ngụm nước, rồi lại lấy thuốc lá ra, đưa cho hai cán bộ của Ủy ban Kỷ luật, nói:
- Hút thuốc đi, tôi đoán, Phó chủ nhiệm Kha còn lâu mới về. Hai anh tên gì?
Hai cán bộ ngơ ngác nhìn nhau.
Người này thật là…, đến nước này rồi lại còn có thể thoải mái tự tại như vậy.
Tuy nhiên hai người vẫn nhận thuốc lá của Phạm Hồng Vũ, giới thiệu với Phạm Hồng Vũ sơ lược về mình. Một người họ Lương, một người họ Lưu, đều là cán bộ chính thức của Ủy ban Kỷ luật thị xã.
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm…đây là loại thuốc gì vậy? Hình như tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Cán bộ họ Lương sau khi nhận lấy thuốc lá, liền ngạc nhiên hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Gấu Mèo vàng, là thuốc của một thủ trưởng ở trung ương tặng.
Cả hai cán bộ đều kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ không tin tưởng lắm.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không giải thích nhiều.
Thấy bộ dạng “bí hiểm” của Phạm Hồng Vũ. Hai cán bộ này càng trở nên kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng trở nên sợ sệt hơn.
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, cho tôi hỏi một câu hỏi ngoài lề, không phải công sự, anh đừng hiểu lầm nhé…
Cán bộ họ Lương hiển nhiên nói tương đối nhiều, lại nhịn không được, nhìn Phạm Hồng Vũ, cẩn thận nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không sao đâu, cứ hỏi đi, cho dù là công sự thì cũng không sao.
- Ha ha, không phải công sự mà….bốn chục ngàn tiền thưởng ka, đã phát thật chưa?
Cán bộ họ Lương tỏ ra vẻ tò mò hỏi.
Bốn mươi ngàn.
Đối với một cán bộ mình thường ở thời điểm này mà nói thật đúng là con số trên trời.
- Đương nhiên, có quy định đàng hoàng, phải được thực hiện chứ.
- Tiền mặt?
- Tiền mặt.
Hai cán bộ này lại ngơ gác nhìn nhau, miệng không khỏi há hốc.
- Vậy, Phó Chủ tịch thị trấn, anh có thể nói cho chúng tôi biết, bốn mươi ngàn này anh thật sự tiêu hết rồi sao? Tiêu ở đây thế? Anh đừng hiểu lầm, đây chỉ là tò mò thôi…anh thấy đấy, chúng tôi không ghi chép gì cả.
Cán bộ họ Lương gấp hồ sơ lại, nói.
Còn cán bộ họ Lưu thì cũng hơn vươn cổ lên để hóng. Nếu như nói Phạm Hồng Vũ tự thưởng cho mình bốn mươi ngàn tệ đã khiến bọn họ tò mò rồi, nhưng việc Phạm Hồng Vũ tiêu khoản tiền này ở đâu, mất bao nhiêu thời gian để tiêu hết thì càng khiến bọn họ tò mò hơn.
Bởi đây là bốn mươi ngàn tệ, chứ không phải bốn mươi tệ.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hai vị, nói cho các cậu biết cũng không sao, nhưng nhất định phải giữ bí mật nhé, đây không phải là chuyện riêng của tôi, mà liên quan đến vấn đề rất trọng đại.
Sự hiếu kỳ của hai người đã lên đến mức cao nhất, liên tục gật đầu đáp ứng, ánh mắt nhìn chăm chăm Phạm Hồng Vũ.
- Bốn chục ngàn này, toàn bộ dùng để mua sách.
- Mua sách? Mua sách gì mà hết nhiều tiền thế?
- Chủ yếu là sách khoa học kỹ thuật, còn có một số sách truyện nữa.
Hai cán bộ này kinh ngạc không ngừng, hỏi:
- Mua nhiều sách như vậy để làm gì? Bốn chục ngàn này có thể mua được mấy vạn quyển sách đấy.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thị trấn Phong Lâm có gần một trăm thôn, mỗi thôn đều xây một thư viện nhỏ. Phân phát mấy vạn quyển sách thì mỗi thôn cũng chỉ được vài trăm quyển, không nhiều gì cả. Sau này vẫn phải mua tiếp để bổ sung.
Hai cán bộ này đều đã hoa mắt rồi, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
- Cái này…Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, đây là chuyện tốt mà, vậy sao anh không nói rõ việc này với Phó chủ nhiệm Kha?
Một lúc sau, cán bộ họ Lương mới hỏi tiếp/
Thị trấn Phong Lâm đang xây dựng nông thôn mới gì gì đó, bọn họ cũng đã nghe nói qua, mỗi thôn đều có một thư viện nhỏ, là một bộ phận hình thành nên “hình thức Phong Lâm”, báo tỉnh cũng đã đưa tin về việc này. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ nói cho bọn họ biết, bốn chục ngàn tiền thưởng ka đều dùng để mua sách, cấp cho thư viện ở thôn. Nếu thực sự như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại nói với Kha Đại Trung, không phải là xong chuyện rồi sao?
Cho dù việc tự cấp thưởng cho mình là sai, nhưng chỉ cẩn số tiền này dùng ở công sự thì Ủy ban Kỷ luật cũng không nói được gì. Ít nhất không thể xác định Phạm Hồng Vũ “tham ô công quỹ” được.
- Đúng vậy, đây là việc tốt, hoàn toàn có thể lên báo tỉnh…
Cán bộ họ Lưu cũng nói phụ họa theo.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Hai vị, thế tôi mới cần phải các anh giữ bí mật. Việc này không thể tuyên truyền ra được, nếu để tuyên truyền ra thì chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu.
Hai người đều không hỏi, cùng kêu lên:
- Tại sao?
Bọn họ thật sự không hiểu, vì sao chuyện này lại biến thành chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Thời kỳ Xuân thu, có một câu chuyện về Khổng Phu tử và đồ đệ của ông là Tử Cống, không biết hai vị đã nghe qua chưa?
Hai cán bộ đều lắc đầu.
Khổng Phu tử thì bọn họ biết, nhưng còn Tử Cống thì thật sự chưa nghe qua.
Đồ đệ của Khổng Phu tử có rất nhiều, ai cũng rất giỏi.
Tử Cống vốn cũng không phải đệ tử nổi danh nhất của Khổng Phu tử.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến bốn chục ngàn tiền thưởng kia?
- Khổng Tử là người nước Lỗ ở thời Xuân Thu, lúc đó người nước Lỗ bị bán sang các nước khác làm nô lệ rất nhiều. Để cứu lại những người này, liền chế định ra một luật pháp rằng, nếu có người nước Lỗ nào ở ngoại địa nhìn thấy người nước mình bị làm đầy tớ, chỉ cần bỏ tiền ra chuộc lại những người này thì có thể dựa vào chứng cứ mua bán, đến quốc khố của nước Lỗ để lĩnh lại tiền, thậm chí còn được thưởng nhiều hơn. Sau khi luật này được ban bố thì đã có hiệu quả rất tốt. Ai ai cũng ca tụng quốc quân (vua) nhân từ.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, nhưng lại rất có sức hút.
- Lúc ấy. Đệ tử của Khổng Phu tử, Tử Cống, là người rất giàu có, làm nghề buôn bán. Thường xuyên có quan hệ mậu dịch ở các nước chư hầu. Ở đó, hễ gặp phải người nước Lỗ bị bán làm nô lệ, Tử Cống đều bỏ tiền ra chuộc những người này, nhưng lại không cần nhà nước phải trả lại tiền cho mình. Coi đây là quang vinh, cảm giác đạo đức mình vô cùng cao thượng. Ai ngờ Khổng Phu tử sau khi biết, liền mắng cho ông một trận, nói ông làm không tốt…
- Hả? Sao lại thế chứ?
Cán bộ họ Lưu không kỉm nổi bèn truy vấn, cán bộ họ Lương cũng tỏ ra không hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Bởi vì Khổng Phu tử cảm thấy Tử Cống làm như vậy là rút cọc tiêu đạo đức lên quá cao. Vốn nhà nước chế định luật này là để giải cứu người nước Lỗ, thứ hai là để thể hiện sự nhân từ của quân vương, làm tăng sự đoàn kết trong dân chúng. Vì thế mới trả lại tiền cho những người bỏ tiền ra chuộc nô lệ, cổ vũ nhiều người hơn nữa tham gia, hình thành nên một vòng tuần hoàn. Vừa làm chuyện tốt, lại không chịu thiệt. Rất nhiều người đều vô cùng vui mừng, chỉ cần nhìn thấy là sẽ sẵn sàng ra tay để giải cứu đồng bào mình. Nhưng Tử Cống lại phá hủy đi điều này, ông ấy có tiền không đồng nghĩa với việc người khác cũng có tiền như vậy. Tử Cống bỏ tiền ra chuộc nô lệ, nhưng lại không cần ngân khố quốc gia trả tiền cho mình, kể từ đó những người khác khi chuộc nô lệ đều gặp phải khó xử: Nếu đi lấy lại tiền thì sẽ cảm thấy mình không cao thượng như Tử Cống, còn nếu không đi thì họ sẽ chịu thiệt thòi vì việc giải cứu nô lệ này. Sự thiệt thòi này không phải ai cũng có thể gánh được, và không phải ai cũng sẵn lòng gánh nó. Dần dần, sẽ chẳng có ai chịu chuộc nô lệ nữa…Khổng Phu tử phê bình Tử Cống, chính là vì như vậy.
Cán bộ họ Lưu vỗ đùi, kêu lên:
- Tôi hiểu rồi, đây là vì Chủ tịch thị trấn Phạm không muốn cho người khác hiểu lầm, lấy tiền thưởng, chính mình cũng không dám tiêu, thì sẽ không mang lại tính tích cực cho việc thu hút đầu tư, có phải như thế không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng, tiền thưởng có lực hấp dẫn rất lớn. Cho nên tôi hy vọng hai vị sẽ giữ bí mật, chớ nói ra ngoài, kéo lại ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của chúng tôi…sau khi việc này qua đi, tôi mời hai vị uống rượu.
- Được được, chúng tôi nhất định không nói…
Cán bộ họ Lưu gật đầu lia lịa nói. Ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ không còn kính sợ nữa, mà là kính trọng.
Thảo nào mà người ta còn trẻ như vậy đã làm Phó Chủ tịch thị trấn rồi, trí tuệ của người này đúng là rất cao.
Còn cán bộ họ Lương thì có chút hoảng sợ, chậc lưỡi nói:
- Chậc, bốn chục ngàn cơ đấy…
Nhưng có một điều chắc chắn, chính là anh ta và cán bộ họ Lưu kia rất hy vọng Phạm Hồng Vũ mời bọn họ uống rượu, có thể làm bạn với một người như vậy thì đúng là chuyện lớn của cả đời.
Vô tình, không khí trong văn phòng đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi Kha Đại Trung rời khỏi, Văn phỏng Ủy ban Kỷ luật trở nên im ắng, hai vị cán bộ trẻ tuổi vẫn “làm bạn” với Phạm Hồng Vũ, thường xuyên liếc nhau, vẻ mặt hơi có vẻ xấu hổ.
Còn Phạm Hồng Vũ thì cô cùng là thoải mái, ngồi dựa lưng vào ghế uống trà, đáng tiếc không có tờ báo nào ở đó, nếu không hắn sẽ càng thích ý hơn.
Nếu Phạm Hồng Vũ muốn đi thì hai cán bộ này chưa chắc đã dám ngăn cản.
Không thấy Phó chủ nhiệm Kha đều bị dọa chạy mất rồi sao?
Phạm Hồng Vũ nhấp mấy ngụm nước, rồi lại lấy thuốc lá ra, đưa cho hai cán bộ của Ủy ban Kỷ luật, nói:
- Hút thuốc đi, tôi đoán, Phó chủ nhiệm Kha còn lâu mới về. Hai anh tên gì?
Hai cán bộ ngơ ngác nhìn nhau.
Người này thật là…, đến nước này rồi lại còn có thể thoải mái tự tại như vậy.
Tuy nhiên hai người vẫn nhận thuốc lá của Phạm Hồng Vũ, giới thiệu với Phạm Hồng Vũ sơ lược về mình. Một người họ Lương, một người họ Lưu, đều là cán bộ chính thức của Ủy ban Kỷ luật thị xã.
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm…đây là loại thuốc gì vậy? Hình như tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Cán bộ họ Lương sau khi nhận lấy thuốc lá, liền ngạc nhiên hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Gấu Mèo vàng, là thuốc của một thủ trưởng ở trung ương tặng.
Cả hai cán bộ đều kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ không tin tưởng lắm.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không giải thích nhiều.
Thấy bộ dạng “bí hiểm” của Phạm Hồng Vũ. Hai cán bộ này càng trở nên kinh nghi bất định, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng trở nên sợ sệt hơn.
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, cho tôi hỏi một câu hỏi ngoài lề, không phải công sự, anh đừng hiểu lầm nhé…
Cán bộ họ Lương hiển nhiên nói tương đối nhiều, lại nhịn không được, nhìn Phạm Hồng Vũ, cẩn thận nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không sao đâu, cứ hỏi đi, cho dù là công sự thì cũng không sao.
- Ha ha, không phải công sự mà….bốn chục ngàn tiền thưởng ka, đã phát thật chưa?
Cán bộ họ Lương tỏ ra vẻ tò mò hỏi.
Bốn mươi ngàn.
Đối với một cán bộ mình thường ở thời điểm này mà nói thật đúng là con số trên trời.
- Đương nhiên, có quy định đàng hoàng, phải được thực hiện chứ.
- Tiền mặt?
- Tiền mặt.
Hai cán bộ này lại ngơ gác nhìn nhau, miệng không khỏi há hốc.
- Vậy, Phó Chủ tịch thị trấn, anh có thể nói cho chúng tôi biết, bốn mươi ngàn này anh thật sự tiêu hết rồi sao? Tiêu ở đây thế? Anh đừng hiểu lầm, đây chỉ là tò mò thôi…anh thấy đấy, chúng tôi không ghi chép gì cả.
Cán bộ họ Lương gấp hồ sơ lại, nói.
Còn cán bộ họ Lưu thì cũng hơn vươn cổ lên để hóng. Nếu như nói Phạm Hồng Vũ tự thưởng cho mình bốn mươi ngàn tệ đã khiến bọn họ tò mò rồi, nhưng việc Phạm Hồng Vũ tiêu khoản tiền này ở đâu, mất bao nhiêu thời gian để tiêu hết thì càng khiến bọn họ tò mò hơn.
Bởi đây là bốn mươi ngàn tệ, chứ không phải bốn mươi tệ.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hai vị, nói cho các cậu biết cũng không sao, nhưng nhất định phải giữ bí mật nhé, đây không phải là chuyện riêng của tôi, mà liên quan đến vấn đề rất trọng đại.
Sự hiếu kỳ của hai người đã lên đến mức cao nhất, liên tục gật đầu đáp ứng, ánh mắt nhìn chăm chăm Phạm Hồng Vũ.
- Bốn chục ngàn này, toàn bộ dùng để mua sách.
- Mua sách? Mua sách gì mà hết nhiều tiền thế?
- Chủ yếu là sách khoa học kỹ thuật, còn có một số sách truyện nữa.
Hai cán bộ này kinh ngạc không ngừng, hỏi:
- Mua nhiều sách như vậy để làm gì? Bốn chục ngàn này có thể mua được mấy vạn quyển sách đấy.
[CHARGE=]Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thị trấn Phong Lâm có gần một trăm thôn, mỗi thôn đều xây một thư viện nhỏ. Phân phát mấy vạn quyển sách thì mỗi thôn cũng chỉ được vài trăm quyển, không nhiều gì cả. Sau này vẫn phải mua tiếp để bổ sung.
Hai cán bộ này đều đã hoa mắt rồi, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
- Cái này…Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, đây là chuyện tốt mà, vậy sao anh không nói rõ việc này với Phó chủ nhiệm Kha?
Một lúc sau, cán bộ họ Lương mới hỏi tiếp/
Thị trấn Phong Lâm đang xây dựng nông thôn mới gì gì đó, bọn họ cũng đã nghe nói qua, mỗi thôn đều có một thư viện nhỏ, là một bộ phận hình thành nên “hình thức Phong Lâm”, báo tỉnh cũng đã đưa tin về việc này. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ nói cho bọn họ biết, bốn chục ngàn tiền thưởng ka đều dùng để mua sách, cấp cho thư viện ở thôn. Nếu thực sự như vậy thì hắn có thể quang minh chính đại nói với Kha Đại Trung, không phải là xong chuyện rồi sao?
Cho dù việc tự cấp thưởng cho mình là sai, nhưng chỉ cẩn số tiền này dùng ở công sự thì Ủy ban Kỷ luật cũng không nói được gì. Ít nhất không thể xác định Phạm Hồng Vũ “tham ô công quỹ” được.
- Đúng vậy, đây là việc tốt, hoàn toàn có thể lên báo tỉnh…
Cán bộ họ Lưu cũng nói phụ họa theo.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Hai vị, thế tôi mới cần phải các anh giữ bí mật. Việc này không thể tuyên truyền ra được, nếu để tuyên truyền ra thì chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu.
Hai người đều không hỏi, cùng kêu lên:
- Tại sao?
Bọn họ thật sự không hiểu, vì sao chuyện này lại biến thành chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Thời kỳ Xuân thu, có một câu chuyện về Khổng Phu tử và đồ đệ của ông là Tử Cống, không biết hai vị đã nghe qua chưa?
Hai cán bộ đều lắc đầu.
Khổng Phu tử thì bọn họ biết, nhưng còn Tử Cống thì thật sự chưa nghe qua.
Đồ đệ của Khổng Phu tử có rất nhiều, ai cũng rất giỏi.
Tử Cống vốn cũng không phải đệ tử nổi danh nhất của Khổng Phu tử.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến bốn chục ngàn tiền thưởng kia?
- Khổng Tử là người nước Lỗ ở thời Xuân Thu, lúc đó người nước Lỗ bị bán sang các nước khác làm nô lệ rất nhiều. Để cứu lại những người này, liền chế định ra một luật pháp rằng, nếu có người nước Lỗ nào ở ngoại địa nhìn thấy người nước mình bị làm đầy tớ, chỉ cần bỏ tiền ra chuộc lại những người này thì có thể dựa vào chứng cứ mua bán, đến quốc khố của nước Lỗ để lĩnh lại tiền, thậm chí còn được thưởng nhiều hơn. Sau khi luật này được ban bố thì đã có hiệu quả rất tốt. Ai ai cũng ca tụng quốc quân (vua) nhân từ.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, nhưng lại rất có sức hút.
- Lúc ấy. Đệ tử của Khổng Phu tử, Tử Cống, là người rất giàu có, làm nghề buôn bán. Thường xuyên có quan hệ mậu dịch ở các nước chư hầu. Ở đó, hễ gặp phải người nước Lỗ bị bán làm nô lệ, Tử Cống đều bỏ tiền ra chuộc những người này, nhưng lại không cần nhà nước phải trả lại tiền cho mình. Coi đây là quang vinh, cảm giác đạo đức mình vô cùng cao thượng. Ai ngờ Khổng Phu tử sau khi biết, liền mắng cho ông một trận, nói ông làm không tốt…
- Hả? Sao lại thế chứ?
Cán bộ họ Lưu không kỉm nổi bèn truy vấn, cán bộ họ Lương cũng tỏ ra không hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Bởi vì Khổng Phu tử cảm thấy Tử Cống làm như vậy là rút cọc tiêu đạo đức lên quá cao. Vốn nhà nước chế định luật này là để giải cứu người nước Lỗ, thứ hai là để thể hiện sự nhân từ của quân vương, làm tăng sự đoàn kết trong dân chúng. Vì thế mới trả lại tiền cho những người bỏ tiền ra chuộc nô lệ, cổ vũ nhiều người hơn nữa tham gia, hình thành nên một vòng tuần hoàn. Vừa làm chuyện tốt, lại không chịu thiệt. Rất nhiều người đều vô cùng vui mừng, chỉ cần nhìn thấy là sẽ sẵn sàng ra tay để giải cứu đồng bào mình. Nhưng Tử Cống lại phá hủy đi điều này, ông ấy có tiền không đồng nghĩa với việc người khác cũng có tiền như vậy. Tử Cống bỏ tiền ra chuộc nô lệ, nhưng lại không cần ngân khố quốc gia trả tiền cho mình, kể từ đó những người khác khi chuộc nô lệ đều gặp phải khó xử: Nếu đi lấy lại tiền thì sẽ cảm thấy mình không cao thượng như Tử Cống, còn nếu không đi thì họ sẽ chịu thiệt thòi vì việc giải cứu nô lệ này. Sự thiệt thòi này không phải ai cũng có thể gánh được, và không phải ai cũng sẵn lòng gánh nó. Dần dần, sẽ chẳng có ai chịu chuộc nô lệ nữa…Khổng Phu tử phê bình Tử Cống, chính là vì như vậy.
Cán bộ họ Lưu vỗ đùi, kêu lên:
- Tôi hiểu rồi, đây là vì Chủ tịch thị trấn Phạm không muốn cho người khác hiểu lầm, lấy tiền thưởng, chính mình cũng không dám tiêu, thì sẽ không mang lại tính tích cực cho việc thu hút đầu tư, có phải như thế không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng, tiền thưởng có lực hấp dẫn rất lớn. Cho nên tôi hy vọng hai vị sẽ giữ bí mật, chớ nói ra ngoài, kéo lại ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của chúng tôi…sau khi việc này qua đi, tôi mời hai vị uống rượu.
- Được được, chúng tôi nhất định không nói…
Cán bộ họ Lưu gật đầu lia lịa nói. Ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ không còn kính sợ nữa, mà là kính trọng.
Thảo nào mà người ta còn trẻ như vậy đã làm Phó Chủ tịch thị trấn rồi, trí tuệ của người này đúng là rất cao.
Còn cán bộ họ Lương thì có chút hoảng sợ, chậc lưỡi nói:
- Chậc, bốn chục ngàn cơ đấy…
Nhưng có một điều chắc chắn, chính là anh ta và cán bộ họ Lưu kia rất hy vọng Phạm Hồng Vũ mời bọn họ uống rượu, có thể làm bạn với một người như vậy thì đúng là chuyện lớn của cả đời.
Vô tình, không khí trong văn phòng đã hoàn toàn thay đổi.