Mùng 4 Tết, trên lầu hai của nhà hàng Tâm Tương Ấn, thành phố Hồng châu, Phạm Hồng Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, bên cạnh có một bao thuốc là và một ly cà phê nóng hổi.
Phạm Hồng Vũ thích uống café, nhất là hương vị của café rất phù hợp với khẩu vị của hắn. Nhưng hắn không dám uống nhiều. Café và thuốc lá đều có thể khiến người ta nghiện, hắn đã nghiện thuốc lá rồi, tốt nhất là không để nghiện thêm café nữa.
Ở đây chỉ có một mình hắn, Cao Khiết không có mặt.
Cả ngày hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã đi dạo phố cùng cô rồi. Năm mới, rất nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa, nhưng trên đường cũng không hề vắng lặng. Thời tiết sáng sủa, có không ít người đi dạo phố, phần lớn là những đôi tình nhân. Còn những người lớn tuổi hơn thì họ không thích ra ngoài dạo phố mà chỉ thích ở nhà tụ tập đánh bài.
Cao Khiết không để ý mua cái gì, điều cô hưởng thụ chính là quá trình đi dạo phố. Trên cơ bản, không có người con gái nào lại không thích đi dạo phố cả. Ở điểm này, Bí thư Cao cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều ở Ngạn Hoa, đường phố thì khá rách rưới, gần như không có chỗ nào để đi dạo. Thứ hai là Cao Khiết cũng phải chú ý ảnh hưởng, không thể lúc nào cũng lôi Phạm Hồng Vũ đi dạo trên đường ở Ngạn Hoa được. Nếu bị đồn đại không hay thì sẽ phiền phức lớn.
Ngoại trừ lần trước ở thủ đô, Đông Vũ và một đám bạn cùng học rủ cô đi dạo phố thì lâu lắm rồi Bí thư Cao mới đi, cho nên đã rất lâu rồi cô chưa được đi dạo phố cho thoải mái. Hiện giờ có Phạm Hồng Vũ ở đây, cô làm sao mà bỏ qua được cơ hội này chứ? Tự nhiên bất chấp tất cả, lôi Chủ tịch thị trấn Phạm đi dạo cả một ngày.
Phạm Hồng Vũ thân thể cường tráng nhưng đi cả ngày như vậy cũng cảm thấy chân tay rã rời, vậy mà Bí thư Cao đi dạo cả ngày như vậy mà chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào.
Qua cả ngày đi dạo phố, Phạm Hồng Vũ đã lĩnh ngộ được ra một điều – Không nên xem thường tiềm năng kinh người của phụ nữ trong việc đi dạo phố.
Tuy Bí thư Cao vẫn phải “trả giả nghiêm trọng” sau chuyện này, đó chính là ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa muốn dậy.
Còn Chủ tịch thị trấn Phạm thì không thể nhàn nhã như vậy được, việc hắn phải làm còn rất nhiều.
Tối hôm qua, hắn đi thăm thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân –Tiêu Lang, nói chuyện vô cùng hợp nhau. Phạm Hồng Vũ cũng muốn đến nhà Vưu Lợi Dân chúc tết. Nhưng suy đi tính lại thì hắn lại từ bỏ ý định này. Dù sao “quan hệ cá nhân” giữa hắn và Vưu Lợi Dân vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Vưu Lợi Dân quý mến hắn là sự thật, nhưng đó vẫn chỉ là hình thức trên mặt. Nếu như lúc này vội vàng đến nhà Vưu Lợi Dân thì có thể sẽ bị phản tác dụng.
Bằng trực giác của mình Phạm Hồng Vũ có thể phán đoán được, Vưu Lợi Dân không phải là lãnh đạo bình thường, có thể ông sẽ không thích kiểu “đến nhà” như vậy. Huống hồ Phạm Hồng Vũ biết rõ, ở thế giới kia, mười mấy năm sau Vưu Lợi Dân sẽ tiến lên tầng quyền lực cao nhất, trở thành nhân vật lãnh tụ được dân chúng ngưỡng mộ, đương nhiên là khác với những lãnh đạo khác.
Tất cả mọi chuyện đều không thể nóng vội được.
Phạm Hồng Vũ lúc này ở nhà hàng phong cách Tây – Tâm Tương Ấn.
Nhà hàng Tây bây giờ cũng bắt đầu xuất hiện ở thành phố Hồng Châu. Đương nhiên nó chỉ có ở nơi dân cư tập trung đông đúc này. Những người bình thường khó mà đủ tự tin để bước vào, bởi vì chi phí khá mắc.
Cách nhà hàng này không xa chính là khu tập thể của công nhân nhà máy thuốc lá Hồng Châu.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu là một doanh nghiệp quốc doanh lớn của tỉnh Thanh Sơn, làm ăn rất phát đạt, mặc dù số lượng cán bộ rất đông nhưng đãi ngộ cho cán bộ lại rất cao. Mặc dù trước mắt hiệu quả và lợi ích của nhà máy chưa được lạc quan lắm, nhưng lợi nhuận rất cao từ thuốc lá đủ để đảm bảo cuộc sống của cán bộ nhà máy không phải gian nan khổ sở như ở các nhà máy khác.
Đặt ở một nơi có “thị trường rộng lớn” như vậy, nên nhà hàng Tây này kinh doanh cũng không hề kém nơi nào.
Cho dù là ngày mùng 4 Tết như hôm nay nhà hàng cũng không vắng khách, có không ít đám thanh niên ngồi với nhau.
Chủ tịch thị trấn Phạm chỉ lẻ loi một mình, thật giống như bị “lạc đàn” vậy.
Tuy nhiên hắn cũng không nóng lòng, mà cứ ngồi đó hút thuốc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm café, bộ dạng tương đối thoải mái, người hắn đợi cũng sắp đến rồi.
Ước chừng 10 phút sau, một cô gái trẻ xuất hiện trước cửa nhà hàng.
Cô gái này chừng hai mươi tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, núm đồng tiền trên má khiến cô càng duyên dáng hơn.
[CHARGE=3]Cô gái có dáng không cao lắm, chỉ khoảng 1m60, mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn, kết hợp với quần bó sát màu đen, đôi gò bồng đảo cao ngất, trông cô vô cùng xinh đẹp tự nhiên.
Cái gọi là báu vật trời sinh, có những lúc chưa chắc đã phải nghiêng nước nghiêng thành, đối với đàn ông mà nói, con gái ngây thơ đáng yếu là vũ khí có lực sát thương lớn hơn cả nghiêng nước nghiêng thành.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, giơ cánh tay lên với cô gái.
Cô gái hai mắt sáng ngời, bước nhanh đến chỗ Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch thị trấn Phạm…
Cô gái đi đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, cười nói tự nhiên, tình cảm bộc lộ trong lời nói, ánh mắt hơn trốn tránh, dường như không có gan nhìn thẳng vào mắt Phạm Hồng Vũ. Bộ ngực căng tròn phập phồng, không biết nguyên nhân do đi nhanh hay là vì hưng phấn.
- Na Na.
Phạm Hồng Vũ cũng rất cao hứng, đứng dậy, không kìm được, vươn tay vuốt tóc cô, thần thái vô cùng tự nhiên, giống như với em gái của mình vậy. Tuy nhiên, động tác này của Phạm Hồng Vũ, có vẻ hơi đường đột. Cô gái xinh đẹp này thân phận không phải tầm thường, cô là phóng viên của Thanh Sơn nhật báo – Bành Na.
Bành Na từng hai lần đến thị trấn Phong Lâm để phỏng vấn, lần đầu tiên là đi thực tập cùng Triệu Hâm, lần thứ hai thì đã là phóng viên chính thức của báo tỉnh. “Hình thứ Phong Lâm” dưới ngòi bút của cô và Triệu Hâm đã giúp cho Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ “nổi tiếng” toàn tỉnh.
Cho nên mọi người cũng được coi là người quen cũ.
Đối với Phạm Hồng Vũ, trong thâm tâm Bành Na vẫn luôn tò mò và đầy sự sùng bái. Mặc dù Bành Na ăn mặc khá tùy ý nhưng có thể nhìn ra được cô khá tỉ mỉ trong việc kết hợp đồ trang sức với trang phục để có thể trưng ra vẻ xinh đẹp của mình.
Phụ nữ luôn luôn là như vậy.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt tóc cô, Bành Na khẽ cắn môi, đôi má trắng nõn nà của cô bỗng trở nên ửng đỏ, khiến cô càng xinh đẹp hơn.
- Na Na, ngồi đi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, thần sắc tương đối thoải mái.
- Vâng…
Bành Na gật đầu đáp ứng, ngồi xuống chiếc ghế mây phía đối diện.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức đi đến, nho nhã hỏi khách dùng gì, Bành Na liền gọi một ly café.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cho thêm chút đường nhé.
Bành Na kinh ngạc hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, sao anh biết em thích ăn ngọt?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Cái này còn phải hỏi sao? Em ngọt ngào đáng yêu như thế mà…
- Thật sao…
Bành Na hơi cúi đầu xuống, đôi mắt to lấp lánh nhìn Phạm Hồng Vũ, dường như được Phạm Hồng Vũ khích lệ, đối với cô mà nói chính là một sự “hưởng thụ” khó mà có được.
Chỉ chốc lát, nữ nhân viên đem cà phê đến, Bành Na nếm thử một chút, liên tục gật đầu nói:
- Ừm, ngon quá.
Biểu hiện của cô rất hồn nhiên, không giống với thân phận phóng viên báo tỉnh của cô.
- Chủ tịch thị trấn Phạm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Na Na, gọi anh là anh Hai đi. Gọi Chủ tịch thị trấn thật sự nghe không được tự nhiên.
Đây là lời nói thật, người khác gọi hắn là Chủ tịch thị trấn Phạm thì không có gì. Nhưng một cô gái xinh đẹp đáng yêu như Bành Na gọi như vậy, Phạm Hồng Vũ thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
- Ừm, anh Hai.
Trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na mỉm cười dịu dàng, sửa miệng rất tự nhiên, ánh mắt vui mừng càng hiện lên rõ ràng.
- Anh Hai, anh đến Hồng Châu mấy ngày?
Bành Na uống cà phê, cẩn thận hỏi han. Không biết vì sao, trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na trở nên khá căng thẳng, dường như cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều phải hợp “quy phạm”, hơi vô ý một chút sẽ khiến cho Phạm Hồng Vũ thấy phản cảm.
Thế giới nội tâm kỳ diệu của Bành Na, tạm thời Phạm Hồng Vũ còn chưa nhận ra.
Phạm thần thám có lối tư duy logic phân tích mỗi người đều rất rõ ràng, duy chỉ có nội tâm của con gái là hắn thật sự thiếu kinh nghiệm.
Không có ai là vạn năng cả.
Mùng Tết, trên lầu hai của nhà hàng Tâm Tương Ấn, thành phố Hồng châu, Phạm Hồng Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, bên cạnh có một bao thuốc là và một ly cà phê nóng hổi.
Phạm Hồng Vũ thích uống café, nhất là hương vị của café rất phù hợp với khẩu vị của hắn. Nhưng hắn không dám uống nhiều. Café và thuốc lá đều có thể khiến người ta nghiện, hắn đã nghiện thuốc lá rồi, tốt nhất là không để nghiện thêm café nữa.
Ở đây chỉ có một mình hắn, Cao Khiết không có mặt.
Cả ngày hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã đi dạo phố cùng cô rồi. Năm mới, rất nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa, nhưng trên đường cũng không hề vắng lặng. Thời tiết sáng sủa, có không ít người đi dạo phố, phần lớn là những đôi tình nhân. Còn những người lớn tuổi hơn thì họ không thích ra ngoài dạo phố mà chỉ thích ở nhà tụ tập đánh bài.
Cao Khiết không để ý mua cái gì, điều cô hưởng thụ chính là quá trình đi dạo phố. Trên cơ bản, không có người con gái nào lại không thích đi dạo phố cả. Ở điểm này, Bí thư Cao cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều ở Ngạn Hoa, đường phố thì khá rách rưới, gần như không có chỗ nào để đi dạo. Thứ hai là Cao Khiết cũng phải chú ý ảnh hưởng, không thể lúc nào cũng lôi Phạm Hồng Vũ đi dạo trên đường ở Ngạn Hoa được. Nếu bị đồn đại không hay thì sẽ phiền phức lớn.
Ngoại trừ lần trước ở thủ đô, Đông Vũ và một đám bạn cùng học rủ cô đi dạo phố thì lâu lắm rồi Bí thư Cao mới đi, cho nên đã rất lâu rồi cô chưa được đi dạo phố cho thoải mái. Hiện giờ có Phạm Hồng Vũ ở đây, cô làm sao mà bỏ qua được cơ hội này chứ? Tự nhiên bất chấp tất cả, lôi Chủ tịch thị trấn Phạm đi dạo cả một ngày.
Phạm Hồng Vũ thân thể cường tráng nhưng đi cả ngày như vậy cũng cảm thấy chân tay rã rời, vậy mà Bí thư Cao đi dạo cả ngày như vậy mà chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào.
Qua cả ngày đi dạo phố, Phạm Hồng Vũ đã lĩnh ngộ được ra một điều – Không nên xem thường tiềm năng kinh người của phụ nữ trong việc đi dạo phố.
Tuy Bí thư Cao vẫn phải “trả giả nghiêm trọng” sau chuyện này, đó chính là ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa muốn dậy.
Còn Chủ tịch thị trấn Phạm thì không thể nhàn nhã như vậy được, việc hắn phải làm còn rất nhiều.
Tối hôm qua, hắn đi thăm thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân –Tiêu Lang, nói chuyện vô cùng hợp nhau. Phạm Hồng Vũ cũng muốn đến nhà Vưu Lợi Dân chúc tết. Nhưng suy đi tính lại thì hắn lại từ bỏ ý định này. Dù sao “quan hệ cá nhân” giữa hắn và Vưu Lợi Dân vẫn chưa thân thiết đến mức đó. Vưu Lợi Dân quý mến hắn là sự thật, nhưng đó vẫn chỉ là hình thức trên mặt. Nếu như lúc này vội vàng đến nhà Vưu Lợi Dân thì có thể sẽ bị phản tác dụng.
Bằng trực giác của mình Phạm Hồng Vũ có thể phán đoán được, Vưu Lợi Dân không phải là lãnh đạo bình thường, có thể ông sẽ không thích kiểu “đến nhà” như vậy. Huống hồ Phạm Hồng Vũ biết rõ, ở thế giới kia, mười mấy năm sau Vưu Lợi Dân sẽ tiến lên tầng quyền lực cao nhất, trở thành nhân vật lãnh tụ được dân chúng ngưỡng mộ, đương nhiên là khác với những lãnh đạo khác.
Tất cả mọi chuyện đều không thể nóng vội được.
Phạm Hồng Vũ lúc này ở nhà hàng phong cách Tây – Tâm Tương Ấn.
Nhà hàng Tây bây giờ cũng bắt đầu xuất hiện ở thành phố Hồng Châu. Đương nhiên nó chỉ có ở nơi dân cư tập trung đông đúc này. Những người bình thường khó mà đủ tự tin để bước vào, bởi vì chi phí khá mắc.
Cách nhà hàng này không xa chính là khu tập thể của công nhân nhà máy thuốc lá Hồng Châu.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu là một doanh nghiệp quốc doanh lớn của tỉnh Thanh Sơn, làm ăn rất phát đạt, mặc dù số lượng cán bộ rất đông nhưng đãi ngộ cho cán bộ lại rất cao. Mặc dù trước mắt hiệu quả và lợi ích của nhà máy chưa được lạc quan lắm, nhưng lợi nhuận rất cao từ thuốc lá đủ để đảm bảo cuộc sống của cán bộ nhà máy không phải gian nan khổ sở như ở các nhà máy khác.
Đặt ở một nơi có “thị trường rộng lớn” như vậy, nên nhà hàng Tây này kinh doanh cũng không hề kém nơi nào.
Cho dù là ngày mùng Tết như hôm nay nhà hàng cũng không vắng khách, có không ít đám thanh niên ngồi với nhau.
Chủ tịch thị trấn Phạm chỉ lẻ loi một mình, thật giống như bị “lạc đàn” vậy.
Tuy nhiên hắn cũng không nóng lòng, mà cứ ngồi đó hút thuốc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm café, bộ dạng tương đối thoải mái, người hắn đợi cũng sắp đến rồi.
Ước chừng phút sau, một cô gái trẻ xuất hiện trước cửa nhà hàng.
Cô gái này chừng hai mươi tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, núm đồng tiền trên má khiến cô càng duyên dáng hơn.
[CHARGE=]Cô gái có dáng không cao lắm, chỉ khoảng m, mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn, kết hợp với quần bó sát màu đen, đôi gò bồng đảo cao ngất, trông cô vô cùng xinh đẹp tự nhiên.
Cái gọi là báu vật trời sinh, có những lúc chưa chắc đã phải nghiêng nước nghiêng thành, đối với đàn ông mà nói, con gái ngây thơ đáng yếu là vũ khí có lực sát thương lớn hơn cả nghiêng nước nghiêng thành.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, giơ cánh tay lên với cô gái.
Cô gái hai mắt sáng ngời, bước nhanh đến chỗ Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch thị trấn Phạm…
Cô gái đi đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, cười nói tự nhiên, tình cảm bộc lộ trong lời nói, ánh mắt hơn trốn tránh, dường như không có gan nhìn thẳng vào mắt Phạm Hồng Vũ. Bộ ngực căng tròn phập phồng, không biết nguyên nhân do đi nhanh hay là vì hưng phấn.
- Na Na.
Phạm Hồng Vũ cũng rất cao hứng, đứng dậy, không kìm được, vươn tay vuốt tóc cô, thần thái vô cùng tự nhiên, giống như với em gái của mình vậy. Tuy nhiên, động tác này của Phạm Hồng Vũ, có vẻ hơi đường đột. Cô gái xinh đẹp này thân phận không phải tầm thường, cô là phóng viên của Thanh Sơn nhật báo – Bành Na.
Bành Na từng hai lần đến thị trấn Phong Lâm để phỏng vấn, lần đầu tiên là đi thực tập cùng Triệu Hâm, lần thứ hai thì đã là phóng viên chính thức của báo tỉnh. “Hình thứ Phong Lâm” dưới ngòi bút của cô và Triệu Hâm đã giúp cho Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ “nổi tiếng” toàn tỉnh.
Cho nên mọi người cũng được coi là người quen cũ.
Đối với Phạm Hồng Vũ, trong thâm tâm Bành Na vẫn luôn tò mò và đầy sự sùng bái. Mặc dù Bành Na ăn mặc khá tùy ý nhưng có thể nhìn ra được cô khá tỉ mỉ trong việc kết hợp đồ trang sức với trang phục để có thể trưng ra vẻ xinh đẹp của mình.
Phụ nữ luôn luôn là như vậy.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt tóc cô, Bành Na khẽ cắn môi, đôi má trắng nõn nà của cô bỗng trở nên ửng đỏ, khiến cô càng xinh đẹp hơn.
- Na Na, ngồi đi.
Phạm Hồng Vũ cười nói, thần sắc tương đối thoải mái.
- Vâng…
Bành Na gật đầu đáp ứng, ngồi xuống chiếc ghế mây phía đối diện.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức đi đến, nho nhã hỏi khách dùng gì, Bành Na liền gọi một ly café.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cho thêm chút đường nhé.
Bành Na kinh ngạc hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, sao anh biết em thích ăn ngọt?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Cái này còn phải hỏi sao? Em ngọt ngào đáng yêu như thế mà…
- Thật sao…
Bành Na hơi cúi đầu xuống, đôi mắt to lấp lánh nhìn Phạm Hồng Vũ, dường như được Phạm Hồng Vũ khích lệ, đối với cô mà nói chính là một sự “hưởng thụ” khó mà có được.
Chỉ chốc lát, nữ nhân viên đem cà phê đến, Bành Na nếm thử một chút, liên tục gật đầu nói:
- Ừm, ngon quá.
Biểu hiện của cô rất hồn nhiên, không giống với thân phận phóng viên báo tỉnh của cô.
- Chủ tịch thị trấn Phạm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Na Na, gọi anh là anh Hai đi. Gọi Chủ tịch thị trấn thật sự nghe không được tự nhiên.
Đây là lời nói thật, người khác gọi hắn là Chủ tịch thị trấn Phạm thì không có gì. Nhưng một cô gái xinh đẹp đáng yêu như Bành Na gọi như vậy, Phạm Hồng Vũ thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
- Ừm, anh Hai.
Trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na mỉm cười dịu dàng, sửa miệng rất tự nhiên, ánh mắt vui mừng càng hiện lên rõ ràng.
- Anh Hai, anh đến Hồng Châu mấy ngày?
Bành Na uống cà phê, cẩn thận hỏi han. Không biết vì sao, trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na trở nên khá căng thẳng, dường như cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều phải hợp “quy phạm”, hơi vô ý một chút sẽ khiến cho Phạm Hồng Vũ thấy phản cảm.
Thế giới nội tâm kỳ diệu của Bành Na, tạm thời Phạm Hồng Vũ còn chưa nhận ra.
Phạm thần thám có lối tư duy logic phân tích mỗi người đều rất rõ ràng, duy chỉ có nội tâm của con gái là hắn thật sự thiếu kinh nghiệm.
Không có ai là vạn năng cả.