Dưới ánh mắt “cưỡng bức” của ông chủ Trần, thiếu phụ rốt cuộc đành phải lấy bộ trang phục Pierre Cardin đến trước mặt người đàn ông da đen.
Triệu Ca liền cười, hạ giọng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Bộ đồ này quá rộng, ông ta mặc không vưa đâu.
Nói xong, ánh mắt ngắm tới ngắm lui Phạm Hồng Vũ.
Phụ nữ ở phương diện này đều có khả năng thiên phú, không cần mặc thử, chỉ cần ngắm qua là có thể biết bộ đồ có vừa hay không. Bộ đồ này nếu như Phạm Hồng Vũ mặc lên thì sẽ rất đẹp, còn người đàn ông da đen kia chỉ cao dưới mét sáu, mặc bộ quần áo này lên người thì chỉ có thể thành váy mà thôi.
Lúc này ông chủ Trần đã cười tít mắt, đem hai cọc tiền trên mặt quầy cất đi. Anh ta chỉ để ý kiếm tiền, còn người ta có mặc vừa hay không thì ko phải là điều anh ta chú ý.
Rất nhiều người vây xem cũng có thể nhìn ra, bộ đồ này quả thật ko hợp với người đàn ông da đen, đến ả thiếu phụ kia cũng lộ ra vẻ trào phúng.
Để xem mày sẽ mặc như thế nào.
Người đàn ông da đen cười lạnh một tiếng, nói:
- Kéo đâu.
- Cái gì?
Thiếu phụ nghe có chút ko hiểu.
- Mày bị điếc à? Lấy kéo ra.
Người đàn ông da đen vẫn hung hăng như vậy, xòe bàn tay ra. Bàn tay của gã tương đối to, phủ đầy những vết chai, có thể nhìn ra đây là bàn tay của một người lao động, hoặc ít nhất trước kia từng là như vậy.
Ả thiếu phụ trong long tràn đầy nghi hoặc, lấy kéo đưa cho người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen lại cười lạnh, cầm một chiếc kéo lớn cắt xoẹt bộ quần áo hàng hiệu một cái.
- Hả?
Không ít người kêu lên kinh hãi.
- Anh…anh làm cái gì đấy?
Ả thiếu phụ trợn mắt há hốc miệng, ánh mắt nhìn về người đàn ông da đen kia, giống như đang nhìn một kẻ điên. Hoàn toàn ko dám tin.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Người đàn ông da đen cười ha hả, đầy vẻ đắc ý. Bộ quần áo Pierre Cardin lập tức biến thành một đống vải rách.
Người đàn ông da đen nhặt nắm vải lên, quăng vào mặt ả thiếu phụ.
- Đồ đê tiện.
Người đàn ông da đen miệng mắng ra ba chữ này, vẻ mặt tỏ ra rất khinh thường.
Ả thiếu phụ đã sớm ngây người đứng ở chỗ đó, không tránh ko né, tùy ý để đống vải rách quăng vào mặt mình, một chút phản ứng cũng không có.
Người đàn ông da đen xoay người lại, hai tay chống nạnh, quay sang đám người đang vây xem, hét lớn:
- Tôi có nhiều tiền, thế thì đã làm sao?
Tư thế đó, giống như tiền khắp thiên hạ đều là của anh ta vậy.
Đám người vây quanh đều câm như hến.
Rất nhiều người thậm chí lộ ra thần sắc hâm mộ cực độ, có người còn nuốt cả nước miếng.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc nhau, khẽ lắc đầu.
Dám gây sự với ông thì ông sẽ lấy tiền đập chết mày.
- Đi
Người đàn ông da đen dương dương tự đắc, liếc mắt nhìn mọi người một cái, vung tay, ưỡn ực, xoải bước mà đi.
Mọi người kinh sợ, tự giác nhường đường cho anh ta.
Anh ta đi đến chỗ Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca thì chợt dừng bước, cao thấp đánh giá Triệu Ca một hồi, Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Cút đi.
- Cái gì?
Người đàn ông da đen lập tức trợn trong mẳt.
- Cút đi.
Phạm Hồng Vũ lại thản nhiên nói, rất rõ ràng, vẻ mặt hiện lên một nụ cười trào phúng.
Người đàn ông da đen liền ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hồng Vũ, sau đó lại nhìn mình, do dự một chút, “hừ” một tiếng, mặt đen lên, sau đó đi lướt qua người Phạm Hồng Vũ.
Triệu Ca hạ giọng nói:
- Anh ấy à, làm mất hứng của người ta, bỏ ra 22000 tệ mới mua được chút hứng thú như vậy đấy.
Phạm Hồng Vũ ko kìm nổi bật cười ha hả, véo nhẹ đôi má của Triệu Ca.
Trên người Triệu Ca có một sự thay đổi nào đó, không nhìn được, không sờ được, nhưng lại có thể cảm nhận được.
Phạm Hồng Vũ thích sự thay đổi này.
Hài hước vốn là sự độc quyền của những người tự tin mà.
Người đàn ông da đen ầm ĩ như vậy, Phạm Hồng Vũ lập tức không còn hứng đi dạo phố nữa, hơn nữa cũng đã trưa rồi, hai người liền đi đến một nhà hàng Tây trong khu mua sắm ăn trưa.
- Tiếc thật đấy, bộ quần áo kia nếu anh mặc thì sẽ rất đẹp.
Triệu Ca ăn cà chua salad, bỗng nhiên nói, trên mặt hiện lên vẻ tiếc rẻ. Hôm nay đi ra ngoài dạo phố, nói ntn cũng muốn mua cho Phạm Hồng Vũ một vài bọ, nếu không trong lòng không sẽ cảm thấy không yên.
Rất nhiều cô gái, không những thích đi dạo phố mà còn thích đi mua đồ nữa.
Nếu đi dạo phố mà không mua sắm thì còn gọi gì là đi dạo phố nữa.
- Em khẳng định thế à? Anh có mặc thử đâu,
Triệu Ca lắc đầu nói:
[CHARGE=3]- Không cần mặc thử, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Phạm Hồng Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ca, bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt rất cổ quái.
- Anh cười cái gì?
Triệu Ca có chút không hiểu.
Phạm Hồng Vũ càng cười quái dị, chậm rãi nói:
- Anh nghĩ, nếu là anh, chắc chân sẽ không có bản lĩnh này, đàn ông nếu muốn hiểu rõ dáng người của phụ nữ thì nhất định phải có nhận thức trực quan…
- Nhận thức trực quan gì?
Triệu Ca có chút không hiểu, nhưng sau đó lại đỏ bừng mặt, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ, cúi đầu.
Hai người đã yêu nhau được hơn một năm, cầm tay hôn môi thì có, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cho đến bây giờ Phạm Hồng Vũ vẫn có thể khống chế tốt sự kích động của mình, ngay cả những câu đùa như vậy cũng rất ít nói
Đối với Triệu Ca mà nói, cô chưa bao giờ nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình đối với đàn ông, bất kể là diện mạo, dáng người Triệu Ca đều rất tự tin. Nhưng đối mặt với Phạm Hồng Vũ thì cô lại không tự tin được như vậy.
Nguyên nhân ko phải ở chỗ Phạm Hồng Vũ, mà là ở Cao Khiết.
Trong tiềm thức của Triệu Ca, so sánh về các mặt với Cao Khiết cô đều cảm thấy mình không bằng.
Cao Khiết thật sự là một báu vật.
Phạm Hồng Vũ suốt ngày ở cùng cô như vậy, có thể kìm lòng được sao?
- Hồng Vũ, chị Cao…vẫn chưa có người yêu à?
Một lúc sau, Triệu Ca ngẩng đầu lên hỏi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi trố mắt, nghi ngờ hỏi ngược lại:
- Ca Nhi, sao tự nhiên hỏi cái này làm gì?
- Không có gì, em chỉ hỏi chơi vậy thôi.
Triệu Ca có chút bối rối, né tránh ánh mắt của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ hiểu ra, không khỏi lắc đầu, lập tức đứng dậy, vòng qua bàn, ngồi gần Triệu Ca, rồi khẽ đặt bàn tay lên vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Ca.
Triệu Ca từ từ dựa người vào hắn.
- Hồng Vũ, thật ra em ko muốn làm Chủ tịch hội đồng quản trị gì cả…Em tình nguyện đến Ngạn Hoa, để được nấu cơm cho anh ăn hàng ngày.
Triệu Ca nhẹ giọng nỉ non
- Được rồi, để Hạ Ngôn trở về chủ trì công việc ở công ty, còn em về Ngạn Hoa, chúng ta sẽ được ở cùng nhau.
Phạm Hồng Vũ ko chút do dự, lập tức đáp.
- Thật ko?
Triệu Ca ngẩng đầu lên, quay sang Phạm Hồng Vũ, tỏ ra rất vui vẻ
- Cô bé ngốc…
Phạm Hồng Vũ liền cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô…
Nhà hàng Tây bố trí hình thức ghế dài, có ko ít các đôi tình nhân ăn cớm ở đây cũng có hành động thân mật như vậy.
Đương nhiên, dù sao ở trước mặt mọi người tối đa cũng chỉ dừng ở mức độ như vậy, vì còn phải chú ý ảnh hưởng. Chứ không “tự do, thoải mái” như các đôi tình nhân của đời sau/
Đến khoảng hơn 1 giờ, hai người mới tay trong tay cùng nhau rời khỏi nhà hàng Tây.
Tca hưng phấn mười phần:
- Hồng Vũ, hôm nay thế nào cũng phải mua cho anh một bộ quần áo…
- Được, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Chỉ cần trong túi có tiền thùì nhiệm vụ như vậy đâu khó hoàn thành.
Tuy nhiên, tục ngữ nói: Người tính không bằng trời tính
Hai người đi nhanh tới khu bán quần áo cao cấp ban nãy, từ xa đã lại nhìn thấy một cảnh tượng tương tự như hồi sáng, một đám người lại vây xung quanh, hình như lại xảy ra một việc “chấn động” nào đó rồi.
Trong đám người, truyền đến tiếng cãi vã lớn, tiếng địa phương tiếng phổ thông ầm ĩ, trong khoảng thời gian này ko thể nghe được rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ Triệu Ca không khỏi ngơ ngác nhìn nhau
- Không phải chứ? Lại có người cắt quần áo sao?
Phạm Hồng Vũ mắt đầy sao, có chút hoảng sợ
Đầu năm nay, chuyện náo nhiệt thật sự còn ko ít.
- Đi., mau đi qua xem.
Triệu Ca hiện tại cũng là tâm tính trẻ con, “lo sợ cho thiên hạ bất loạn”, kéo tay Phạm Hồng Vũ, kích động bước nhanh về phía trước.
Dưới ánh mắt “cưỡng bức” của ông chủ Trần, thiếu phụ rốt cuộc đành phải lấy bộ trang phục Pierre Cardin đến trước mặt người đàn ông da đen.
Triệu Ca liền cười, hạ giọng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Bộ đồ này quá rộng, ông ta mặc không vưa đâu.
Nói xong, ánh mắt ngắm tới ngắm lui Phạm Hồng Vũ.
Phụ nữ ở phương diện này đều có khả năng thiên phú, không cần mặc thử, chỉ cần ngắm qua là có thể biết bộ đồ có vừa hay không. Bộ đồ này nếu như Phạm Hồng Vũ mặc lên thì sẽ rất đẹp, còn người đàn ông da đen kia chỉ cao dưới mét sáu, mặc bộ quần áo này lên người thì chỉ có thể thành váy mà thôi.
Lúc này ông chủ Trần đã cười tít mắt, đem hai cọc tiền trên mặt quầy cất đi. Anh ta chỉ để ý kiếm tiền, còn người ta có mặc vừa hay không thì ko phải là điều anh ta chú ý.
Rất nhiều người vây xem cũng có thể nhìn ra, bộ đồ này quả thật ko hợp với người đàn ông da đen, đến ả thiếu phụ kia cũng lộ ra vẻ trào phúng.
Để xem mày sẽ mặc như thế nào.
Người đàn ông da đen cười lạnh một tiếng, nói:
- Kéo đâu.
- Cái gì?
Thiếu phụ nghe có chút ko hiểu.
- Mày bị điếc à? Lấy kéo ra.
Người đàn ông da đen vẫn hung hăng như vậy, xòe bàn tay ra. Bàn tay của gã tương đối to, phủ đầy những vết chai, có thể nhìn ra đây là bàn tay của một người lao động, hoặc ít nhất trước kia từng là như vậy.
Ả thiếu phụ trong long tràn đầy nghi hoặc, lấy kéo đưa cho người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen lại cười lạnh, cầm một chiếc kéo lớn cắt xoẹt bộ quần áo hàng hiệu một cái.
- Hả?
Không ít người kêu lên kinh hãi.
- Anh…anh làm cái gì đấy?
Ả thiếu phụ trợn mắt há hốc miệng, ánh mắt nhìn về người đàn ông da đen kia, giống như đang nhìn một kẻ điên. Hoàn toàn ko dám tin.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Người đàn ông da đen cười ha hả, đầy vẻ đắc ý. Bộ quần áo Pierre Cardin lập tức biến thành một đống vải rách.
Người đàn ông da đen nhặt nắm vải lên, quăng vào mặt ả thiếu phụ.
- Đồ đê tiện.
Người đàn ông da đen miệng mắng ra ba chữ này, vẻ mặt tỏ ra rất khinh thường.
Ả thiếu phụ đã sớm ngây người đứng ở chỗ đó, không tránh ko né, tùy ý để đống vải rách quăng vào mặt mình, một chút phản ứng cũng không có.
Người đàn ông da đen xoay người lại, hai tay chống nạnh, quay sang đám người đang vây xem, hét lớn:
- Tôi có nhiều tiền, thế thì đã làm sao?
Tư thế đó, giống như tiền khắp thiên hạ đều là của anh ta vậy.
Đám người vây quanh đều câm như hến.
Rất nhiều người thậm chí lộ ra thần sắc hâm mộ cực độ, có người còn nuốt cả nước miếng.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc nhau, khẽ lắc đầu.
Dám gây sự với ông thì ông sẽ lấy tiền đập chết mày.
- Đi
Người đàn ông da đen dương dương tự đắc, liếc mắt nhìn mọi người một cái, vung tay, ưỡn ực, xoải bước mà đi.
Mọi người kinh sợ, tự giác nhường đường cho anh ta.
Anh ta đi đến chỗ Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca thì chợt dừng bước, cao thấp đánh giá Triệu Ca một hồi, Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Cút đi.
- Cái gì?
Người đàn ông da đen lập tức trợn trong mẳt.
- Cút đi.
Phạm Hồng Vũ lại thản nhiên nói, rất rõ ràng, vẻ mặt hiện lên một nụ cười trào phúng.
Người đàn ông da đen liền ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hồng Vũ, sau đó lại nhìn mình, do dự một chút, “hừ” một tiếng, mặt đen lên, sau đó đi lướt qua người Phạm Hồng Vũ.
Triệu Ca hạ giọng nói:
- Anh ấy à, làm mất hứng của người ta, bỏ ra tệ mới mua được chút hứng thú như vậy đấy.
Phạm Hồng Vũ ko kìm nổi bật cười ha hả, véo nhẹ đôi má của Triệu Ca.
Trên người Triệu Ca có một sự thay đổi nào đó, không nhìn được, không sờ được, nhưng lại có thể cảm nhận được.
Phạm Hồng Vũ thích sự thay đổi này.
Hài hước vốn là sự độc quyền của những người tự tin mà.
Người đàn ông da đen ầm ĩ như vậy, Phạm Hồng Vũ lập tức không còn hứng đi dạo phố nữa, hơn nữa cũng đã trưa rồi, hai người liền đi đến một nhà hàng Tây trong khu mua sắm ăn trưa.
- Tiếc thật đấy, bộ quần áo kia nếu anh mặc thì sẽ rất đẹp.
Triệu Ca ăn cà chua salad, bỗng nhiên nói, trên mặt hiện lên vẻ tiếc rẻ. Hôm nay đi ra ngoài dạo phố, nói ntn cũng muốn mua cho Phạm Hồng Vũ một vài bọ, nếu không trong lòng không sẽ cảm thấy không yên.
Rất nhiều cô gái, không những thích đi dạo phố mà còn thích đi mua đồ nữa.
Nếu đi dạo phố mà không mua sắm thì còn gọi gì là đi dạo phố nữa.
- Em khẳng định thế à? Anh có mặc thử đâu,
Triệu Ca lắc đầu nói:
[CHARGE=]- Không cần mặc thử, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Phạm Hồng Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ca, bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt rất cổ quái.
- Anh cười cái gì?
Triệu Ca có chút không hiểu.
Phạm Hồng Vũ càng cười quái dị, chậm rãi nói:
- Anh nghĩ, nếu là anh, chắc chân sẽ không có bản lĩnh này, đàn ông nếu muốn hiểu rõ dáng người của phụ nữ thì nhất định phải có nhận thức trực quan…
- Nhận thức trực quan gì?
Triệu Ca có chút không hiểu, nhưng sau đó lại đỏ bừng mặt, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ, cúi đầu.
Hai người đã yêu nhau được hơn một năm, cầm tay hôn môi thì có, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cho đến bây giờ Phạm Hồng Vũ vẫn có thể khống chế tốt sự kích động của mình, ngay cả những câu đùa như vậy cũng rất ít nói
Đối với Triệu Ca mà nói, cô chưa bao giờ nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình đối với đàn ông, bất kể là diện mạo, dáng người Triệu Ca đều rất tự tin. Nhưng đối mặt với Phạm Hồng Vũ thì cô lại không tự tin được như vậy.
Nguyên nhân ko phải ở chỗ Phạm Hồng Vũ, mà là ở Cao Khiết.
Trong tiềm thức của Triệu Ca, so sánh về các mặt với Cao Khiết cô đều cảm thấy mình không bằng.
Cao Khiết thật sự là một báu vật.
Phạm Hồng Vũ suốt ngày ở cùng cô như vậy, có thể kìm lòng được sao?
- Hồng Vũ, chị Cao…vẫn chưa có người yêu à?
Một lúc sau, Triệu Ca ngẩng đầu lên hỏi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi trố mắt, nghi ngờ hỏi ngược lại:
- Ca Nhi, sao tự nhiên hỏi cái này làm gì?
- Không có gì, em chỉ hỏi chơi vậy thôi.
Triệu Ca có chút bối rối, né tránh ánh mắt của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ hiểu ra, không khỏi lắc đầu, lập tức đứng dậy, vòng qua bàn, ngồi gần Triệu Ca, rồi khẽ đặt bàn tay lên vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Ca.
Triệu Ca từ từ dựa người vào hắn.
- Hồng Vũ, thật ra em ko muốn làm Chủ tịch hội đồng quản trị gì cả…Em tình nguyện đến Ngạn Hoa, để được nấu cơm cho anh ăn hàng ngày.
Triệu Ca nhẹ giọng nỉ non
- Được rồi, để Hạ Ngôn trở về chủ trì công việc ở công ty, còn em về Ngạn Hoa, chúng ta sẽ được ở cùng nhau.
Phạm Hồng Vũ ko chút do dự, lập tức đáp.
- Thật ko?
Triệu Ca ngẩng đầu lên, quay sang Phạm Hồng Vũ, tỏ ra rất vui vẻ
- Cô bé ngốc…
Phạm Hồng Vũ liền cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô…
Nhà hàng Tây bố trí hình thức ghế dài, có ko ít các đôi tình nhân ăn cớm ở đây cũng có hành động thân mật như vậy.
Đương nhiên, dù sao ở trước mặt mọi người tối đa cũng chỉ dừng ở mức độ như vậy, vì còn phải chú ý ảnh hưởng. Chứ không “tự do, thoải mái” như các đôi tình nhân của đời sau/
Đến khoảng hơn giờ, hai người mới tay trong tay cùng nhau rời khỏi nhà hàng Tây.
Tca hưng phấn mười phần:
- Hồng Vũ, hôm nay thế nào cũng phải mua cho anh một bộ quần áo…
- Được, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Chỉ cần trong túi có tiền thùì nhiệm vụ như vậy đâu khó hoàn thành.
Tuy nhiên, tục ngữ nói: Người tính không bằng trời tính
Hai người đi nhanh tới khu bán quần áo cao cấp ban nãy, từ xa đã lại nhìn thấy một cảnh tượng tương tự như hồi sáng, một đám người lại vây xung quanh, hình như lại xảy ra một việc “chấn động” nào đó rồi.
Trong đám người, truyền đến tiếng cãi vã lớn, tiếng địa phương tiếng phổ thông ầm ĩ, trong khoảng thời gian này ko thể nghe được rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ Triệu Ca không khỏi ngơ ngác nhìn nhau
- Không phải chứ? Lại có người cắt quần áo sao?
Phạm Hồng Vũ mắt đầy sao, có chút hoảng sợ
Đầu năm nay, chuyện náo nhiệt thật sự còn ko ít.
- Đi., mau đi qua xem.
Triệu Ca hiện tại cũng là tâm tính trẻ con, “lo sợ cho thiên hạ bất loạn”, kéo tay Phạm Hồng Vũ, kích động bước nhanh về phía trước.