Nhìn thấy người này, phản ứng đầu tiên của Phó Đình Đình là hét lên một tiếng, trốn phía sau Trịnh cô.
Cảnh tượng buổi sáng vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Gã đầu trọc vẻ mặt dữ tợn, diện mạo rất hung.
- Ơ, khá náo nhiệt nhỉ.
Gã đầu trọc cũng là sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới ở đồn công an đụng phải cái đám coi tiền như rác này. Ánh mắt nhanh chóng quét ngang mọi người một vòng. Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, xem như chào hỏi.
- Haha, muốn báo công an à?
Gã đầu trọc lập tức hồi phục lại tinh thần, nhún vai, rất khinh thường nói.
- Mày chính là cái thằng bán quần áo đó sao?
Phó Đức Trăn bật người phản ứng, hướng về gã đầu trọc rống lên.
- Ừ, đúng tôi đấy. Thì sao?
[CHARGE=3]Gã đầu trọc không chút sợ hãi, đĩnh đạc thừa nhận, vẻ mặt không thèm quan tâm.
- Mày vì sao ức hiếp người ta?
- Ai biểu từ ngoài tới đây mà không biết quy cũ.
Gã đầu trọc khinh miệt nói, cũng lười phản ứng với Phó Đức Trăn, quay đầu nhìn Đồn trưởng Tưởng.
- Đồn trưởng Tưởng, xin chào!
- Quang tử…
Đồn trưởng Tưởng hơi chút xấu hổ.
Cậu tới đây không phải là khiến tôi khó chịu sao?
- Đồn trưởng Tưởng, việc Nam tử các người xử lý xong chưa? Tôi hôm nay đến đây, chính là muốn đòi sự bảo vệ. Đánh người ta rồi bồi thường thuốc men là xong. Mau thả người đi.
Quang tử nói chuyện với Đồn trưởng Tưởng, vẫn là vẻ mặt đĩnh đạc, không thèm khách khí như Phó Đức Trăn.
- Quang tử, sợ là không được. Người bị thương vẫn còn nằm trong bệnh viện, đã cấu thành tội đánh trọng thương. Thả người không đơn giản đâu.
Đồn trưởng Tưởng khó khăn nói.
- Thôi đi, Đồn trưởng Tưởng, có chút xíu chuyện mà anh không nói được sao? Có cần tôi gọi cho anh rể của tôi không?
Quang tử liếc mắt, như cười như không nói.
Đồn trưởng Tưởng hai mắt nhíu lại, trên mặt hiện lên một chút kiêng kỵ.
- Tính tình của anh rể tôi chắc anh cũng biết. Việc này nếu như động tĩnh quá lớn thì tất cả mọi người đều không tốt, đúng không?
Gã đầu trọc càng thêm dương dương đắc ý, hai tay chống nạnh đứng trong phòng làm việc, vẻ mặt vênh váo.
Bởi vì Đồn trưởng Tưởng không phải là người địa phương, gã đầu trọc và y nói chuyện với nhau bằng tiếng phổ thông, mọi người nghe rất rõ ràng. Nghe ý tứ trong lời nói, anh rể của gã đầu trọc này là một nhân vật khó lường, có thể trực tiếp uy hiếp được đồn công an. Hơn nữa, theo thần thái của Đồn trưởng Tưởng thì cũng có thể phân tích ra, gã đầu trọc không phải nói suông, tính tình của anh rể y thật sự không được tốt lắm, khả năng vô cùng bao che khuyết điểm.
Nếu không, Đồn trưởng Tưởng sẽ không kiêng kỵ như vậy.
Nhưng Đồn trưởng Tưởng cũng là đầu óc linh hoạt, đảo mắt, lập tức có chủ ý, bật cười ha hả nói:
- Quang tử, cậu muốn tôi nể mặt cậu thì cũng được. Nhưng cậu cũng phải nể mặt tôi chứ?
Đường đường Trưởng đồn công an lại có giao dịch với tên côn đồ.
- Được, thật tốt. Chỉ cần anh nể mặt tôi, tôi khẳng định cũng sẽ nể mặt anh.
Gã đầu trọc rất sảng khoái đáp.
- Được, chuyện của Nam tử, tôi cho người xử lý. Hai ngày nữa sẽ để cho cậu ta về nhà. Còn chuyện lúc này, cậu có phải cũng nên nể mặt tôi?
Gã đầu trọc sửng sốt, ánh mắt đảo qua đám người Phó Đức Trăn, nói:
- Đồn trưởng Tưởng, anh đây là có ý gì? Quy củ buôn bán anh không phải là không biết, cũng không phải một mình Quang tử tôi định ra. Tôi không ức hiếp bọn họ, việc này có cái gì mà nói chứ?
- Cậu nói cậu không ức hiếp người? Một bộ quần áo mà đến mười ngàn, đây là quy củ gì vậy?
Trịnh cô quát lên.
Dù sao đây cũng là đồn công an, gã đầu trọc chỉ có một người, Trịnh cô dũng khí tăng lên không ít.
- Im lặng!
Gã đầu trọc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
- Một bộ quần áo chỉ có mười ngàn mà bà còn chê đắt? Tôi đây còn có bộ hơn ba chục ngàn đấy. Chúng tôi niêm yết giá công khai, già trẻ không gạt, lại không phải là sau khi các người đến mới dán lên. Tôi đã sớm nói cho các người biết, muốn mua thì mới thử, không mua thì đừng đụng vào.
- Anh nói khi nào?
Phó Đình Đình thét to.
Gã đầu trọc hừ một tiếng nói:
- Tôi đương nhiên là có nói, lỗ tai cô bị điếc à?
- Lỗ tai của anh mới bị điếc đấy. Anh rõ ràng là không có nói, chính là xảo trá.
- A, không cần nói loạn. Bằng không, tôi không khách khí với cô đâu.
Trong văn phòng lập tức hỗn loạn lên.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạo.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Chủ nhiệm Diệp cảm thấy phiền hà, quát to một tiếng.
- Quang tử, bất kể thế nào thì người ta cũng là khách từ bên ngoài tới, đối với Giang Khẩu không quen thuộc. Cậu trả lại ít tiền đi.
Chủ nhiệm Diệp nghiễm nhiên đem mình trở thành người quản sự.
- Anh là ai? Anh nói trả tiền thì trả tiền?
Quang tử liếc nhìn y một cái, cười lạnh hỏi.
- Đây là Chủ nhiệm Diệp, lãnh đạo thành phố.
Đồn trưởng Tưởng khẩn trương nói vào, cố ý gán danh hiệu “lãnh đạo thành phố” lên người Chủ nhiệm Diệp, sợ Quang tử và Chủ nhiệm Diệp xảy ra tranh chấp thì y bị kẹp ở giữa khó rút ra.
- Quang tử, những lời khác không cần phải nói, mau làm theo ý của Chủ nhiệm Diệp, trả lại ít tiền.
- Trả lại bao nhiêu?
Quang tử ngẫm nghĩ một chút, xem ra cũng nên nể mặt Đồn trưởng Tưởng.
- Trả phân nửa!
- Không được!
- Nói đùa gì vậy?
Quang tử và Trịnh cô, Phó Đình Đình đều kêu lên.
- Đồn trưởng Tưởng, anh nói cái gì vậy? Bộ quần áo kia của tôi phải hơn mười ngàn, tôi chỉ lấy họ giá gốc. Bọn họ đập nát quầy kính của tôi, tôi còn chưa bắt bọn họ bồi thường. Bây giờ còn bảo tôi trả cho họ một nửa?
Gã đầu trọc mở to hai mắt.
- Phì, bộ quần áo rách rưới đó mà hơn mười ngàn? Quần áo tôi trả lại đấy, tiền thì nhất định phải trả lại toàn bộ.
Phó Đình Đình chỉ vào bộ quần áo trên bàn, kêu lên.
- Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Gã đầu trọc khinh thường mắng một câu.
- Vậy thì cậu nói trả lại bao nhiêu?
Chủ nhiệm Diệp hỏi.
Gã đầu trọc liếc mắt một cái, cười lạnh, từ trong túi quần lấy ra một số tờ tiền trị giá một trăm đồng, ước chừng có khoảng bảy tám tờ, tùy tay vung về phía trước, bay tá lả trước mặt Chủ nhiệm Diệp.
Chủ nhiệm Diệp không đề phòng hành động này, lập tức ngây người, khuôn mặt vốn sáng láng lập tức chuyển sang màu gan lợn.
- Nhiêu đây thôi! Đồn trưởng Tưởng, tôi đi trước, ngày mai tôi đến nhận người.
Nói xong, gã đầu trọc xoay người rời đi.
- Cậu đứng lại cho bố!
Chủ nhiệm Diệp hét lên điên cuồng, tựa như gió thu lá rụng, cả người run rẩy.
- Đồn trưởng Tưởng, rất kỳ cục rồi. Mau bắt cậu ta lại. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi…
Sự việc đột phát, Đồn trưởng Tưởng cũng bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây người, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Tôi bảo bắt cậu ta lại, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Chủ nhiệm Diệp lại hét lên điên cuồng, thật sự là tức giận làm cho hồ đồ.
- Dám!
Gã đầu trọc quay đầu, gắt gao nhìn Chủ nhiệm Diệp.
- Công tử bột, có tin một cuộc điện thoại của tôi không, Cục công an thành phố sẽ lập tức đến bắt anh lại không?
Không biết tại sao, gã đầu trọc rất xem Chủ nhiệm Diệp không vừa mắt.
- Cậu, cậu…
Chủ nhiệm Diệp giơ tay chỉ gã đầu trọc, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.
Hôm nay thật sự là quá mất mặt.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, khẽ thở dài một cái, chậm rãi đứng dậy, hướng gã đầu trọc đi tới.
- Anh làm gì vậy?
Gã đầu trọc trên mặt hiện ra vẻ khẩn trương. Y đã cùng với Phạm Hồng Vũ giao đấu qua một lần. Nói thật, trong gian phòng này, duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là khiến cho y có chút khẩn trương.
Khí thế của người này không tầm thường.
Phạm Hồng Vũ đi đến trước mặt gã đầu trọc, thản nhiên nói:
- Quang tử, mau trả tiền. Nếu xin lỗi được thì xin lỗi, sau đó anh có thể đi.
Quang tử liền mỉm cười.
- Mẹ kiếp mày đấy. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Gã đầu trọc văng tục, cũng không nhìn Phạm Hồng Vũ, quay đầu bước đi.
- Ai cha!
Gã đầu trọc lập tức hét lên một tiếng, dưới chân không vững, ngã gục xuống.
- Mày…mày dám đánh bố? Mày muốn chết. Ui da…ui da…
Gã đầu trọc điên cuồng hét lên, ngay sau đó là liên tiếp tiếng ui da. Mọi người cảm thấy hoa cả mắt, gã đầu trọc bị Phạm Hồng Vũ ôm lấy cánh tay bẻ ra đằng sau, rồi đè chặt xuống bàn làm việc.
Sự biến hóa trong khoảnh khắc khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ.
- A, cậu làm gì vậy? Mau bỏ cậu ta ra, cậu không được làm xằng bậy.
Sau khi sửng sốt, Đồn trưởng Tưởng lấy lại tinh thần, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ quát to lên, thần sắc hoảng loạn, tựa hồ như sợ Phạm Hồng Vũ xuống tay không phân nặng nhẹ, thực làm cho gã đầu trọc bị thương thì không xong rồi.
- Khốn kiếp, buông bố ra, mày có biết anh rể tao là ai không? Ai rể tao là Cục trưởng Hám của cục Công an thành phố. Chờ anh ấy đến đây sẽ đánh chết tên khốn kiếp này.
Gã đầu trọc giãy dụa, hai chân đạp lung tung, miệng điên cuồng nói.
Nhưng mặc cho gã giãy dụa như thế nào cũng chỉ là phí công thôi.
- Đồn trưởng Tưởng, có thật không vậy? Anh rể người này là Cục trưởng cục công an thành phố?
Phạm Hồng Vũ không chút để ý, thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên là sự thật. Cậu mau bỏ tay cậu ta ra. Cậu là ai, dám ở đồn công an gây rối? Tôi lập tức bắt cậu ngay đấy.
Đồn trưởng Tưởng thở hổn hển, liên tiếp kêu lên.
Động tĩnh bên này to như vậy, tất nhiên là kinh động không ít người. Những cảnh sát ở văn phòng khác đều lao qua, bao vây Phạm Hồng Vũ. Có người móc ra còng tay, côn cảnh sát, như hổ rình mồi nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đồn trưởng Tưởng, cứ yên tâm, tôi không đả thương anh ta đâu, chỉ là cho anh ta một bài học thôi. Còn Cục trưởng Hám thì anh cũng không cần lo. Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không?
Đồn trưởng Tưởng sắc mặt bất định, băt đầu phất tay gọi cảnh bắt Phạm Hồng Vũ lại, nhưng khi nhìn thấy thần thái tự nhiên của Phạm Hồng Vũ, thì lời ra lại nuốt trở về, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, dường như muốn phán đoán lời này của hắn là thật hay giả.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý y, quay đầu nói với Triệu Ca:
- Ca Nhi, gọi điện thoại cho Tầm Hoan đi.
Khi biết hắn tới Giang Khẩu, Lý Xuân Vũ và Hạ Ngôn, Đóa Đóa đều từ Quỳnh Hải chạy tới. Tối hôm qua còn cùng một chỗ gặp nhau, Lý Xuân Vũ và Hạ Ngôn đều say rượu, hiện tại chắc vừa mới tỉnh ngủ.
- Vâng!
Triệu Ca lập tức cầm điện thoại trên bàn lên.
Nhìn thấy người này, phản ứng đầu tiên của Phó Đình Đình là hét lên một tiếng, trốn phía sau Trịnh cô.
Cảnh tượng buổi sáng vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Gã đầu trọc vẻ mặt dữ tợn, diện mạo rất hung.
- Ơ, khá náo nhiệt nhỉ.
Gã đầu trọc cũng là sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới ở đồn công an đụng phải cái đám coi tiền như rác này. Ánh mắt nhanh chóng quét ngang mọi người một vòng. Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, xem như chào hỏi.
- Haha, muốn báo công an à?
Gã đầu trọc lập tức hồi phục lại tinh thần, nhún vai, rất khinh thường nói.
- Mày chính là cái thằng bán quần áo đó sao?
Phó Đức Trăn bật người phản ứng, hướng về gã đầu trọc rống lên.
- Ừ, đúng tôi đấy. Thì sao?
[CHARGE=]Gã đầu trọc không chút sợ hãi, đĩnh đạc thừa nhận, vẻ mặt không thèm quan tâm.
- Mày vì sao ức hiếp người ta?
- Ai biểu từ ngoài tới đây mà không biết quy cũ.
Gã đầu trọc khinh miệt nói, cũng lười phản ứng với Phó Đức Trăn, quay đầu nhìn Đồn trưởng Tưởng.
- Đồn trưởng Tưởng, xin chào!
- Quang tử…
Đồn trưởng Tưởng hơi chút xấu hổ.
Cậu tới đây không phải là khiến tôi khó chịu sao?
- Đồn trưởng Tưởng, việc Nam tử các người xử lý xong chưa? Tôi hôm nay đến đây, chính là muốn đòi sự bảo vệ. Đánh người ta rồi bồi thường thuốc men là xong. Mau thả người đi.
Quang tử nói chuyện với Đồn trưởng Tưởng, vẫn là vẻ mặt đĩnh đạc, không thèm khách khí như Phó Đức Trăn.
- Quang tử, sợ là không được. Người bị thương vẫn còn nằm trong bệnh viện, đã cấu thành tội đánh trọng thương. Thả người không đơn giản đâu.
Đồn trưởng Tưởng khó khăn nói.
- Thôi đi, Đồn trưởng Tưởng, có chút xíu chuyện mà anh không nói được sao? Có cần tôi gọi cho anh rể của tôi không?
Quang tử liếc mắt, như cười như không nói.
Đồn trưởng Tưởng hai mắt nhíu lại, trên mặt hiện lên một chút kiêng kỵ.
- Tính tình của anh rể tôi chắc anh cũng biết. Việc này nếu như động tĩnh quá lớn thì tất cả mọi người đều không tốt, đúng không?
Gã đầu trọc càng thêm dương dương đắc ý, hai tay chống nạnh đứng trong phòng làm việc, vẻ mặt vênh váo.
Bởi vì Đồn trưởng Tưởng không phải là người địa phương, gã đầu trọc và y nói chuyện với nhau bằng tiếng phổ thông, mọi người nghe rất rõ ràng. Nghe ý tứ trong lời nói, anh rể của gã đầu trọc này là một nhân vật khó lường, có thể trực tiếp uy hiếp được đồn công an. Hơn nữa, theo thần thái của Đồn trưởng Tưởng thì cũng có thể phân tích ra, gã đầu trọc không phải nói suông, tính tình của anh rể y thật sự không được tốt lắm, khả năng vô cùng bao che khuyết điểm.
Nếu không, Đồn trưởng Tưởng sẽ không kiêng kỵ như vậy.
Nhưng Đồn trưởng Tưởng cũng là đầu óc linh hoạt, đảo mắt, lập tức có chủ ý, bật cười ha hả nói:
- Quang tử, cậu muốn tôi nể mặt cậu thì cũng được. Nhưng cậu cũng phải nể mặt tôi chứ?
Đường đường Trưởng đồn công an lại có giao dịch với tên côn đồ.
- Được, thật tốt. Chỉ cần anh nể mặt tôi, tôi khẳng định cũng sẽ nể mặt anh.
Gã đầu trọc rất sảng khoái đáp.
- Được, chuyện của Nam tử, tôi cho người xử lý. Hai ngày nữa sẽ để cho cậu ta về nhà. Còn chuyện lúc này, cậu có phải cũng nên nể mặt tôi?
Gã đầu trọc sửng sốt, ánh mắt đảo qua đám người Phó Đức Trăn, nói:
- Đồn trưởng Tưởng, anh đây là có ý gì? Quy củ buôn bán anh không phải là không biết, cũng không phải một mình Quang tử tôi định ra. Tôi không ức hiếp bọn họ, việc này có cái gì mà nói chứ?
- Cậu nói cậu không ức hiếp người? Một bộ quần áo mà đến mười ngàn, đây là quy củ gì vậy?
Trịnh cô quát lên.
Dù sao đây cũng là đồn công an, gã đầu trọc chỉ có một người, Trịnh cô dũng khí tăng lên không ít.
- Im lặng!
Gã đầu trọc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
- Một bộ quần áo chỉ có mười ngàn mà bà còn chê đắt? Tôi đây còn có bộ hơn ba chục ngàn đấy. Chúng tôi niêm yết giá công khai, già trẻ không gạt, lại không phải là sau khi các người đến mới dán lên. Tôi đã sớm nói cho các người biết, muốn mua thì mới thử, không mua thì đừng đụng vào.
- Anh nói khi nào?
Phó Đình Đình thét to.
Gã đầu trọc hừ một tiếng nói:
- Tôi đương nhiên là có nói, lỗ tai cô bị điếc à?
- Lỗ tai của anh mới bị điếc đấy. Anh rõ ràng là không có nói, chính là xảo trá.
- A, không cần nói loạn. Bằng không, tôi không khách khí với cô đâu.
Trong văn phòng lập tức hỗn loạn lên.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạo.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Chủ nhiệm Diệp cảm thấy phiền hà, quát to một tiếng.
- Quang tử, bất kể thế nào thì người ta cũng là khách từ bên ngoài tới, đối với Giang Khẩu không quen thuộc. Cậu trả lại ít tiền đi.
Chủ nhiệm Diệp nghiễm nhiên đem mình trở thành người quản sự.
- Anh là ai? Anh nói trả tiền thì trả tiền?
Quang tử liếc nhìn y một cái, cười lạnh hỏi.
- Đây là Chủ nhiệm Diệp, lãnh đạo thành phố.
Đồn trưởng Tưởng khẩn trương nói vào, cố ý gán danh hiệu “lãnh đạo thành phố” lên người Chủ nhiệm Diệp, sợ Quang tử và Chủ nhiệm Diệp xảy ra tranh chấp thì y bị kẹp ở giữa khó rút ra.
- Quang tử, những lời khác không cần phải nói, mau làm theo ý của Chủ nhiệm Diệp, trả lại ít tiền.
- Trả lại bao nhiêu?
Quang tử ngẫm nghĩ một chút, xem ra cũng nên nể mặt Đồn trưởng Tưởng.
- Trả phân nửa!
- Không được!
- Nói đùa gì vậy?
Quang tử và Trịnh cô, Phó Đình Đình đều kêu lên.
- Đồn trưởng Tưởng, anh nói cái gì vậy? Bộ quần áo kia của tôi phải hơn mười ngàn, tôi chỉ lấy họ giá gốc. Bọn họ đập nát quầy kính của tôi, tôi còn chưa bắt bọn họ bồi thường. Bây giờ còn bảo tôi trả cho họ một nửa?
Gã đầu trọc mở to hai mắt.
- Phì, bộ quần áo rách rưới đó mà hơn mười ngàn? Quần áo tôi trả lại đấy, tiền thì nhất định phải trả lại toàn bộ.
Phó Đình Đình chỉ vào bộ quần áo trên bàn, kêu lên.
- Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Gã đầu trọc khinh thường mắng một câu.
- Vậy thì cậu nói trả lại bao nhiêu?
Chủ nhiệm Diệp hỏi.
Gã đầu trọc liếc mắt một cái, cười lạnh, từ trong túi quần lấy ra một số tờ tiền trị giá một trăm đồng, ước chừng có khoảng bảy tám tờ, tùy tay vung về phía trước, bay tá lả trước mặt Chủ nhiệm Diệp.
Chủ nhiệm Diệp không đề phòng hành động này, lập tức ngây người, khuôn mặt vốn sáng láng lập tức chuyển sang màu gan lợn.
- Nhiêu đây thôi! Đồn trưởng Tưởng, tôi đi trước, ngày mai tôi đến nhận người.
Nói xong, gã đầu trọc xoay người rời đi.
- Cậu đứng lại cho bố!
Chủ nhiệm Diệp hét lên điên cuồng, tựa như gió thu lá rụng, cả người run rẩy.
- Đồn trưởng Tưởng, rất kỳ cục rồi. Mau bắt cậu ta lại. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi…
Sự việc đột phát, Đồn trưởng Tưởng cũng bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây người, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Tôi bảo bắt cậu ta lại, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Chủ nhiệm Diệp lại hét lên điên cuồng, thật sự là tức giận làm cho hồ đồ.
- Dám!
Gã đầu trọc quay đầu, gắt gao nhìn Chủ nhiệm Diệp.
- Công tử bột, có tin một cuộc điện thoại của tôi không, Cục công an thành phố sẽ lập tức đến bắt anh lại không?
Không biết tại sao, gã đầu trọc rất xem Chủ nhiệm Diệp không vừa mắt.
- Cậu, cậu…
Chủ nhiệm Diệp giơ tay chỉ gã đầu trọc, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.
Hôm nay thật sự là quá mất mặt.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, khẽ thở dài một cái, chậm rãi đứng dậy, hướng gã đầu trọc đi tới.
- Anh làm gì vậy?
Gã đầu trọc trên mặt hiện ra vẻ khẩn trương. Y đã cùng với Phạm Hồng Vũ giao đấu qua một lần. Nói thật, trong gian phòng này, duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là khiến cho y có chút khẩn trương.
Khí thế của người này không tầm thường.
Phạm Hồng Vũ đi đến trước mặt gã đầu trọc, thản nhiên nói:
- Quang tử, mau trả tiền. Nếu xin lỗi được thì xin lỗi, sau đó anh có thể đi.
Quang tử liền mỉm cười.
- Mẹ kiếp mày đấy. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Gã đầu trọc văng tục, cũng không nhìn Phạm Hồng Vũ, quay đầu bước đi.
- Ai cha!
Gã đầu trọc lập tức hét lên một tiếng, dưới chân không vững, ngã gục xuống.
- Mày…mày dám đánh bố? Mày muốn chết. Ui da…ui da…
Gã đầu trọc điên cuồng hét lên, ngay sau đó là liên tiếp tiếng ui da. Mọi người cảm thấy hoa cả mắt, gã đầu trọc bị Phạm Hồng Vũ ôm lấy cánh tay bẻ ra đằng sau, rồi đè chặt xuống bàn làm việc.
Sự biến hóa trong khoảnh khắc khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ.
- A, cậu làm gì vậy? Mau bỏ cậu ta ra, cậu không được làm xằng bậy.
Sau khi sửng sốt, Đồn trưởng Tưởng lấy lại tinh thần, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ quát to lên, thần sắc hoảng loạn, tựa hồ như sợ Phạm Hồng Vũ xuống tay không phân nặng nhẹ, thực làm cho gã đầu trọc bị thương thì không xong rồi.
- Khốn kiếp, buông bố ra, mày có biết anh rể tao là ai không? Ai rể tao là Cục trưởng Hám của cục Công an thành phố. Chờ anh ấy đến đây sẽ đánh chết tên khốn kiếp này.
Gã đầu trọc giãy dụa, hai chân đạp lung tung, miệng điên cuồng nói.
Nhưng mặc cho gã giãy dụa như thế nào cũng chỉ là phí công thôi.
- Đồn trưởng Tưởng, có thật không vậy? Anh rể người này là Cục trưởng cục công an thành phố?
Phạm Hồng Vũ không chút để ý, thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên là sự thật. Cậu mau bỏ tay cậu ta ra. Cậu là ai, dám ở đồn công an gây rối? Tôi lập tức bắt cậu ngay đấy.
Đồn trưởng Tưởng thở hổn hển, liên tiếp kêu lên.
Động tĩnh bên này to như vậy, tất nhiên là kinh động không ít người. Những cảnh sát ở văn phòng khác đều lao qua, bao vây Phạm Hồng Vũ. Có người móc ra còng tay, côn cảnh sát, như hổ rình mồi nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đồn trưởng Tưởng, cứ yên tâm, tôi không đả thương anh ta đâu, chỉ là cho anh ta một bài học thôi. Còn Cục trưởng Hám thì anh cũng không cần lo. Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút được không?
Đồn trưởng Tưởng sắc mặt bất định, băt đầu phất tay gọi cảnh bắt Phạm Hồng Vũ lại, nhưng khi nhìn thấy thần thái tự nhiên của Phạm Hồng Vũ, thì lời ra lại nuốt trở về, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, dường như muốn phán đoán lời này của hắn là thật hay giả.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý y, quay đầu nói với Triệu Ca:
- Ca Nhi, gọi điện thoại cho Tầm Hoan đi.
Khi biết hắn tới Giang Khẩu, Lý Xuân Vũ và Hạ Ngôn, Đóa Đóa đều từ Quỳnh Hải chạy tới. Tối hôm qua còn cùng một chỗ gặp nhau, Lý Xuân Vũ và Hạ Ngôn đều say rượu, hiện tại chắc vừa mới tỉnh ngủ.
- Vâng!
Triệu Ca lập tức cầm điện thoại trên bàn lên.