Từ đồn công an đi ra, Phó Đức Trăn thái độ đối với Phạm Hồng Vũ xoay chuyển 180o, vẻ mặt tươi cười, cung kính nhường Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đi trước.
Chẳng những Phó Đức Trăn như vậy mà những người trong Phó gia cũng không sai biệt lắm.
Không cung kính không được. Phó cục trưởng Hám của cục Công an thành phố tự mình đến cửa, lần nữa chịu nhận lỗi, vốn gã đầu trọc ngang ngược, càn rỡ cũng trở nên giống như chuột gặp mèo, sợ tới mức hồn bay phách lạc, mặc kệ cho Phó Đình Đình luôn miếng mắng gã là đồ đáng chết. Phó Đình Đình lúc này được một phen nói sướng miệng.
Về phần Chủ nhiệm Diệp thì chỉ biết cúi đầu mà đi, ánh mắt cũng không dám ngắm nhìn Triệu Ca.
Xem ra suy đoán của mình rất chuẩn. Hai người trẻ tuổi này lai lịch rất lớn. Ban đầu còn hoài nghi Triệu Ca là vợ bé của ông chủ lớn nào đó. Thật sự là sai mười phần rồi.
Vẫn là Triệu Ca tự mình lái xe đưa bọn họ trở về. Một xe không ngồi được hết nên Phó Ngọc Long tự giác ngồi xe Toyota của Chủ nhiệm Diệp.
[CHARGE=3]Phó Đức Trăn vẫn luôn khách khí mãi, lúc này mới cẩn thận lên chiếc xe Audi, đoan đoan chính chính đặt tay lên đầu gối, nhìn không chớp mắt. Cũng may đồn công an không cách khách sạn xa mấy, bằng không thì ngồi trên xe với tư thế này mãi thì mệt chết ông rồi.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, mời.
Vừa đến khách sạn, Phó Đức Trăn lại bày ra tư thế chủ nhà, xoay người, giơ tay có lời mời.
Bất kể như thế nào, ông hiện nay ở khách sạn Kim Bằng, cũng được xem là chủ nhà, tổng cũng phải tận tình chủ khách chứ.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, cùng nhau về đến căn phòng sang trọng của Phó Đức Trăn. Chủ nhiệm Diệp ưỡn ngực chen lấn tiến vào, thật cẩn thận ngồi một bên.
Nói thật, sau khi chứng kiến uy thế của Phạm Hồng Vũ, Chủ nhiệm Diệp nghi vấn trong lòng vẫn chưa được giải đáp, ngược lại càng nghi ngờ sâu hơn. Y đang là cán bộ cấp cục trưởng của cục Độc quyền thuốc lá, đối với tình huống thể chế trong nước, y hiểu biết thật sự thấu triệt. Chủ nhiệm Diệp vô cùng rõ ràng, Phó cục trưởng cục Công an thành phố là cấp bậc như thế nào.
Theo như y biết, Phó cục trưởng cục Công an thành phố là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Đương nhiên, cấp bậc cũng không có nghĩa là cái gì, trong quan trường càng thêm coi trọng quyền lực thực tế. Phó cục trưởng cục công an thành phố là một vị trí thực quyền chân chính. Rất nhiều nhân vật số một của cơ quan trực thuộc thành phố, luận thực quyền thì hoàn toàn không thể đánh đồng với Phó cục trưởng Hám.
Khi tới được thân phận như Phó cục trương Hám, toàn bộ thành phố Giang Khẩu nhân vật lợi hại có thể khiến cho ông ta phải kính nể chỉ sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng biểu hiện vừa rồi Phó cục trưởng Hám, Chủ nhiệm Diệp nhìn thấy rất rõ ràng, đối với Phạm Hồng Vũ không chỉ là tôn kính mà còn lại sợ hãi. Chủ nhiệm Diệp còn mơ hồ nhìn thấy một tầng mồ hôi trán của Cục trưởng Hám.
Đây không phải là nói giỡn.
Có thể làm cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố bị dọa thành bộ dạng như vậy, Chủ nhiệm Diệp nghĩ đến ít nhất cũng là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Thành ủy cấp bậc quản lý. Ủy viên thường vụ bình thường thì chưa đủ tầm. Không chừng là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ra mặt nói chuyện với Phó cục trưởng Hám. Hơn nữa, Phó cục trưởng Hám lại sợ đến như vậy, phỏng chừng vị đại lãnh đạo kia giọng điệu rất không tốt, làm cho Phó cục trưởng Hám cảm nhận được nguy cơ chưa từng có. Một ứng đối không thỏa đáng, sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Chủ nhiệm Diệp sớm đã trăm ngàn lần hối hận, vừa rồi thật đúng là không nên có thái độ đó với Phạm Hồng Vũ.
Một Phó cục trưởng Hám còn không chọc được hắn, thì càng không phải là y có thể chọc vào.
Cũng may nhìn qua, Chủ tịch thị trấn Phạm dường như cũng không để ý thái độ vừa rồi của y. Hoặc nói ngay từ đầu, Chủ tịch thị trấn Phạm đều chưa từng chân chính xem Chủ nhiệm Diệp như một nhân vật quan trọng để đối đãi.
Chỉ là một người qua đường vô danh.
Đây chính là định vị của Chủ nhiệm Diệp trong suy nghĩ của Chủ tịch thị trấn Phạm.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, mời uống trà.
Trịnh cô tự mình pha hai ly trà cho hai người.
- Cảm ơn Trịnh cô.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, lễ tiết chu đáo, không chút đắn đo.
- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.
Trịnh cô liên tục xua tay, trên mặt hiện lên một chút khẩn trương.
Bà thật sự không đảm đương nổi Phạm khách khí như vậy.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cảm ơn. Thật sự không nghĩ tới, đồn công an Giang Khẩu lại là cái dạng như vậy.
Phó Đức Trăn giơ tay vuốt tóc, cảm khái nói một câu.
Vừa rồi ở đồn công an, mười ngàn đồng, gã đầu trọc đã trả đủ lại cho Phạm Hồng Vũ, nhưng quần áo thì không nhận. Cuối cùng Phó Đình Đình thanh toán một ngàn đồng, xem như mua bộ quần áo.
Nguyên bản Phó Đình Đình cũng không muốn mua bộ quần áo đó, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn muốn bỏ tiền ra mua. Phó Đức Trăn cảm thấy không ổn nên lúc này Trịnh cô mới rút hầu bao mua cho con gái.
Gã đầu trọc ỷ thế hiếp người, ép mua ép bán, cố nhiên là không đúng. Hiện giờ tình thế nghịch chuyển, Chủ tịch thị trấn Phạm lại không thể ý thế hiếp người, vạch áo cho người xem lưng. Lúc ấy lộn xộn, Phó Đức Trăn không để ý, nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, càng thêm cảm giác Phạm Hồng Vũ không đơn giản. Người thanh niên này làm việc, nhìn qua thì ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nhưng trên thực tế cũng rất cẩn thận, không lộ ra chút nhược điểm cho người ta bắt được.
Khó trách người ta có thể trở thành Chủ tịch thị trấn cấp trưởng phòng ở cái tuổi trẻ như vậy. Quả nhiên là có đạo lý.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, con sâu làm rầu nồi canh khắp nơi đều có, cũng không phải chỉ có ở Giang Khẩu. Theo phương hướng lớn mà xem, Giang Khẩu mấy năm nay phát triển hoàn toàn là đáng giá khẳng định.
Phó Đức Trăn vội gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng thêm kinh ngạc, mơ hồ có một loại cảm giác, dường như giờ phút này không phải là đối mặt với một người trẻ tuổi mà là một kẻ bề trên thâm trầm, nhìn vấn đề trình tự rất cao, thuận miệng nói ra những lời giống như của nhân vật số một.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, lúc nãy là nhờ cậu, bằng không thì chúng tôi thiệt thòi rồi.
Trịnh cô cũng ở một bên ngắt lời nói, vừa nhìn Phó Đức Trăn nháy mắt. Chủ tịch thị trấn Phạm giúp đỡ như vậy, cần làm chuyện gì, ông cũng không phải không biết, nên biểu lộ một thái độ nào đó. Bằng không, hắn nếu dùng một mạng lưới quan hệ khủng bố đổ lên đầu ông, chỉ sợ bất kể như thế nào cũng không ngăn cản nổi.
Càng là sự việc thần bí thì càng làm cho người ta sợ hãi.
Chính vì hoàn toàn đoán không ra mạng lưới quan hệ của Phạm Hồng Vũ nên Trịnh cô mới càng thêm bất an trong lòng.
Phó Đức Trăn hiểu ý, bật cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, về việc xây dựng nhà máy ở huyện Vũ Dương, chúng ta…
Không đợi Phó Đức Trăn nói hết lời, Phạm Hồng Vũ liền khoát tay, nói:
- Phó giám đốc, hiện tại chúng ta đừng nên nói chuyện này. Giằng co cả một buổi chiều, Trịnh cô cũng đã mệt rồi, chi bằng nghỉ ngơi một chút. Tôi mời mọi người ngày nghỉ đến khách sạn ven biển ăn một bữa cơm, đến lúc đó hãy nói chuyện sau.
Rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ không muốn trước mặt Chủ nhiệm Diệp nói về vấn đề này.
Chủ nhiệm Diệp người này Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không để vào mắt. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu xây dựng nhà máy chi nhánh ở Vũ Dương, hoàn toàn là việc nội bộ của tỉnh Thanh Sơn, không cần phải để cho một ngoại nhân trộn lẫn vào được.
- Nói như vậy cũng được. Cậu chiếu cố chúng tôi như vậy, chúng tôi đương nhiên là phải mời cậu ăn cơm rồi. Bằng không thì không phải với cậu.
Phó Đức Trăn liên tiếp nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, chuyện lễ tiết chúng ta đừng nên nói. Ai mời thì cũng giống nhau thôi.
- A, đúng, đúng!
Phó Đức Trăn dù sao cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở, nhân vật số một của một xí nghiệp quốc doanh lớn, giờ phút này trước mặt Phạm Hồng Vũ lại nói năng lộn xộn rồi.
Kế tiếp, mọi người dùng phương ngôn Thanh Sơn tán gẫu một chút, không đề cập đến công việc.
Phạm Hồng Vũ miệng nói nghỉ ngơi một chút, nhưng kỳ thật trải qua chuyện vừa rồi, thời gian cũng không còn sớm. Hơn năm giờ, sẽ nhanh tới giờ cơm. Còn chút thời gian, thật sự là không thể nào nghỉ ngơi được nữa.
Hiển nhiên, bọn họ dùng tiếng Thanh Sơn nói chuyện với nhau, Chủ nhiệm Diệp liền hiểu được chính mình đang là kỳ đà cản mũi.
Người ta rõ ràng là không chào đón y.
Lại nói tiếp, điều này không thể trách người của Phó gia, có trách thì trách y đấy. Nói thì rất hay, nhưng kết quả chẳng làm được gì. Ở đồn công an còn xém bị gã đầu trọc hung hăng trị cho một phen. Phó Đức Trăn không trở mặt ngay tại chỗ thì xem như đã khách khí lắm rồi.
Lập tức Chủ nhiệm Diệp liền lúng túng đứng dậy, nói vài câu rồi ngượng ngùng bỏ đi.
Phó Đình Đình hướng theo bóng lưng của y, bĩu môi, thái độ cực kỳ khinh thường.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi suy xét qua, về việc xây dựng nhà máy ở Vũ Dương..
Chủ nhiệm Diệp vừa mới rời đi, Phó Đức Trăn liền nhắc đến chuyện cũ. Ông hiện tại đối với Phạm Hồng Vũ là đầy cõi lòng cảm kích, chỉ có thể dùng chuyện này mà báo đáp Phạm Hồng Vũ.
Chỉ có điều, rất không khéo léo, lời của ông chưa nói xong, máy nhắn tin của Triệu Ca vang lên.
- Rất xin lỗi, Giám đốc Phó, cho mượn điện thoại dùng một chút.
Triệu Ca mỉm cười nói.
- A, đương nhiên, đương nhiên rồi.
Trịnh cô đứng dậy:
- Triệu tổng, mời vào trong.
- Xin chào…
Triệu Ca gọi điện thoại theo dãy số trên máy, vừa mới trả lời một câu, trên mặt đã lộ vẻ kinh ngạc.
- Cục trưởng Hám?
- Vâng, Triệu tổng, là tôi. Xin chào, xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm khách khí khác thường của Phó cục trưởng Hám.
- Cục trưởng Hám, có chuyện gì vậy?
Triệu Ca lập tức trấn định lại, mỉm cười hỏi.
Triệu Ca dù sao không phải là người trong thể chế, cho nên biết được đầu dây bên kia là Cục trưởng Hám thì có chút kinh ngạc. Nếu như là Phạm Hồng Vũ thì chắc chắn sẽ không bất ngờ. Cục trưởng Hám mà không liên hệ với bọn họ thì mới là kỳ quái.
Không hiểu ra sao đắc tội với người mạnh, lão Hám nến không thể giải quyết sự việc, thì chỉ sợ từ nay về sau sẽ khó mà ngủ yên.
- Triệu tổng, rất xin lỗi, là tôi quản người bên cạnh không nghiêm, khiến cái tên khốn kiếp đó quấy nhiễu Triệu tổng và Phạm nhị thiếu gia. Thật sự là vạn phần có lỗi.
Cục trưởng Hám nói lời xin lỗi, phút cuối cùng còn cẩn thận nói một câu:
- Triệu tổng, tối nay cô và Phạm nhị thiếu gia có rảnh không? Nếu tiện, tôi muốn mời hai vị một bữa cơm, để cho cái tên Lý Quang khốn kiếp đó giáp mặt xin lỗi hai vị.
Người gọi là Lý Quang, dĩ nhiên là tên đầu trọc rồi.
Mọi người gọi gã là Quang tử, không phải là trên đầu của gã không có tóc, mà là trong đó có một chữ “Quang”.
- Cục trưởng Hám, thật sự là không khéo rồi. Tối nay chúng tôi thật sự không có thời gian. Chúng tôi có hẹn bạn ăn cơm rồi. Cám ơn hảo ý của Cục trưởng Hám, hôm nào chúng tôi mời ngài dùng cơm.
Triệu Ca mỉm cười đáp, giọng điệu vô cùng khách khí.
Xem ra làm Chủ tịch thời gian, Chủ tịch Hội đồng quản trị Triệu cũng học được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
Từ đồn công an đi ra, Phó Đức Trăn thái độ đối với Phạm Hồng Vũ xoay chuyển o, vẻ mặt tươi cười, cung kính nhường Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đi trước.
Chẳng những Phó Đức Trăn như vậy mà những người trong Phó gia cũng không sai biệt lắm.
Không cung kính không được. Phó cục trưởng Hám của cục Công an thành phố tự mình đến cửa, lần nữa chịu nhận lỗi, vốn gã đầu trọc ngang ngược, càn rỡ cũng trở nên giống như chuột gặp mèo, sợ tới mức hồn bay phách lạc, mặc kệ cho Phó Đình Đình luôn miếng mắng gã là đồ đáng chết. Phó Đình Đình lúc này được một phen nói sướng miệng.
Về phần Chủ nhiệm Diệp thì chỉ biết cúi đầu mà đi, ánh mắt cũng không dám ngắm nhìn Triệu Ca.
Xem ra suy đoán của mình rất chuẩn. Hai người trẻ tuổi này lai lịch rất lớn. Ban đầu còn hoài nghi Triệu Ca là vợ bé của ông chủ lớn nào đó. Thật sự là sai mười phần rồi.
Vẫn là Triệu Ca tự mình lái xe đưa bọn họ trở về. Một xe không ngồi được hết nên Phó Ngọc Long tự giác ngồi xe Toyota của Chủ nhiệm Diệp.
[CHARGE=]Phó Đức Trăn vẫn luôn khách khí mãi, lúc này mới cẩn thận lên chiếc xe Audi, đoan đoan chính chính đặt tay lên đầu gối, nhìn không chớp mắt. Cũng may đồn công an không cách khách sạn xa mấy, bằng không thì ngồi trên xe với tư thế này mãi thì mệt chết ông rồi.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, mời.
Vừa đến khách sạn, Phó Đức Trăn lại bày ra tư thế chủ nhà, xoay người, giơ tay có lời mời.
Bất kể như thế nào, ông hiện nay ở khách sạn Kim Bằng, cũng được xem là chủ nhà, tổng cũng phải tận tình chủ khách chứ.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, cùng nhau về đến căn phòng sang trọng của Phó Đức Trăn. Chủ nhiệm Diệp ưỡn ngực chen lấn tiến vào, thật cẩn thận ngồi một bên.
Nói thật, sau khi chứng kiến uy thế của Phạm Hồng Vũ, Chủ nhiệm Diệp nghi vấn trong lòng vẫn chưa được giải đáp, ngược lại càng nghi ngờ sâu hơn. Y đang là cán bộ cấp cục trưởng của cục Độc quyền thuốc lá, đối với tình huống thể chế trong nước, y hiểu biết thật sự thấu triệt. Chủ nhiệm Diệp vô cùng rõ ràng, Phó cục trưởng cục Công an thành phố là cấp bậc như thế nào.
Theo như y biết, Phó cục trưởng cục Công an thành phố là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Đương nhiên, cấp bậc cũng không có nghĩa là cái gì, trong quan trường càng thêm coi trọng quyền lực thực tế. Phó cục trưởng cục công an thành phố là một vị trí thực quyền chân chính. Rất nhiều nhân vật số một của cơ quan trực thuộc thành phố, luận thực quyền thì hoàn toàn không thể đánh đồng với Phó cục trưởng Hám.
Khi tới được thân phận như Phó cục trương Hám, toàn bộ thành phố Giang Khẩu nhân vật lợi hại có thể khiến cho ông ta phải kính nể chỉ sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng biểu hiện vừa rồi Phó cục trưởng Hám, Chủ nhiệm Diệp nhìn thấy rất rõ ràng, đối với Phạm Hồng Vũ không chỉ là tôn kính mà còn lại sợ hãi. Chủ nhiệm Diệp còn mơ hồ nhìn thấy một tầng mồ hôi trán của Cục trưởng Hám.
Đây không phải là nói giỡn.
Có thể làm cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố bị dọa thành bộ dạng như vậy, Chủ nhiệm Diệp nghĩ đến ít nhất cũng là lãnh đạo Ủy viên thường vụ Thành ủy cấp bậc quản lý. Ủy viên thường vụ bình thường thì chưa đủ tầm. Không chừng là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ra mặt nói chuyện với Phó cục trưởng Hám. Hơn nữa, Phó cục trưởng Hám lại sợ đến như vậy, phỏng chừng vị đại lãnh đạo kia giọng điệu rất không tốt, làm cho Phó cục trưởng Hám cảm nhận được nguy cơ chưa từng có. Một ứng đối không thỏa đáng, sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Chủ nhiệm Diệp sớm đã trăm ngàn lần hối hận, vừa rồi thật đúng là không nên có thái độ đó với Phạm Hồng Vũ.
Một Phó cục trưởng Hám còn không chọc được hắn, thì càng không phải là y có thể chọc vào.
Cũng may nhìn qua, Chủ tịch thị trấn Phạm dường như cũng không để ý thái độ vừa rồi của y. Hoặc nói ngay từ đầu, Chủ tịch thị trấn Phạm đều chưa từng chân chính xem Chủ nhiệm Diệp như một nhân vật quan trọng để đối đãi.
Chỉ là một người qua đường vô danh.
Đây chính là định vị của Chủ nhiệm Diệp trong suy nghĩ của Chủ tịch thị trấn Phạm.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, mời uống trà.
Trịnh cô tự mình pha hai ly trà cho hai người.
- Cảm ơn Trịnh cô.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, lễ tiết chu đáo, không chút đắn đo.
- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.
Trịnh cô liên tục xua tay, trên mặt hiện lên một chút khẩn trương.
Bà thật sự không đảm đương nổi Phạm khách khí như vậy.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, cảm ơn. Thật sự không nghĩ tới, đồn công an Giang Khẩu lại là cái dạng như vậy.
Phó Đức Trăn giơ tay vuốt tóc, cảm khái nói một câu.
Vừa rồi ở đồn công an, mười ngàn đồng, gã đầu trọc đã trả đủ lại cho Phạm Hồng Vũ, nhưng quần áo thì không nhận. Cuối cùng Phó Đình Đình thanh toán một ngàn đồng, xem như mua bộ quần áo.
Nguyên bản Phó Đình Đình cũng không muốn mua bộ quần áo đó, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn muốn bỏ tiền ra mua. Phó Đức Trăn cảm thấy không ổn nên lúc này Trịnh cô mới rút hầu bao mua cho con gái.
Gã đầu trọc ỷ thế hiếp người, ép mua ép bán, cố nhiên là không đúng. Hiện giờ tình thế nghịch chuyển, Chủ tịch thị trấn Phạm lại không thể ý thế hiếp người, vạch áo cho người xem lưng. Lúc ấy lộn xộn, Phó Đức Trăn không để ý, nhưng giờ cẩn thận ngẫm lại, càng thêm cảm giác Phạm Hồng Vũ không đơn giản. Người thanh niên này làm việc, nhìn qua thì ngang ngược, ngạo mạn không chịu nổi, nhưng trên thực tế cũng rất cẩn thận, không lộ ra chút nhược điểm cho người ta bắt được.
Khó trách người ta có thể trở thành Chủ tịch thị trấn cấp trưởng phòng ở cái tuổi trẻ như vậy. Quả nhiên là có đạo lý.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, con sâu làm rầu nồi canh khắp nơi đều có, cũng không phải chỉ có ở Giang Khẩu. Theo phương hướng lớn mà xem, Giang Khẩu mấy năm nay phát triển hoàn toàn là đáng giá khẳng định.
Phó Đức Trăn vội gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng thêm kinh ngạc, mơ hồ có một loại cảm giác, dường như giờ phút này không phải là đối mặt với một người trẻ tuổi mà là một kẻ bề trên thâm trầm, nhìn vấn đề trình tự rất cao, thuận miệng nói ra những lời giống như của nhân vật số một.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, lúc nãy là nhờ cậu, bằng không thì chúng tôi thiệt thòi rồi.
Trịnh cô cũng ở một bên ngắt lời nói, vừa nhìn Phó Đức Trăn nháy mắt. Chủ tịch thị trấn Phạm giúp đỡ như vậy, cần làm chuyện gì, ông cũng không phải không biết, nên biểu lộ một thái độ nào đó. Bằng không, hắn nếu dùng một mạng lưới quan hệ khủng bố đổ lên đầu ông, chỉ sợ bất kể như thế nào cũng không ngăn cản nổi.
Càng là sự việc thần bí thì càng làm cho người ta sợ hãi.
Chính vì hoàn toàn đoán không ra mạng lưới quan hệ của Phạm Hồng Vũ nên Trịnh cô mới càng thêm bất an trong lòng.
Phó Đức Trăn hiểu ý, bật cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, về việc xây dựng nhà máy ở huyện Vũ Dương, chúng ta…
Không đợi Phó Đức Trăn nói hết lời, Phạm Hồng Vũ liền khoát tay, nói:
- Phó giám đốc, hiện tại chúng ta đừng nên nói chuyện này. Giằng co cả một buổi chiều, Trịnh cô cũng đã mệt rồi, chi bằng nghỉ ngơi một chút. Tôi mời mọi người ngày nghỉ đến khách sạn ven biển ăn một bữa cơm, đến lúc đó hãy nói chuyện sau.
Rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ không muốn trước mặt Chủ nhiệm Diệp nói về vấn đề này.
Chủ nhiệm Diệp người này Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không để vào mắt. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu xây dựng nhà máy chi nhánh ở Vũ Dương, hoàn toàn là việc nội bộ của tỉnh Thanh Sơn, không cần phải để cho một ngoại nhân trộn lẫn vào được.
- Nói như vậy cũng được. Cậu chiếu cố chúng tôi như vậy, chúng tôi đương nhiên là phải mời cậu ăn cơm rồi. Bằng không thì không phải với cậu.
Phó Đức Trăn liên tiếp nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, chuyện lễ tiết chúng ta đừng nên nói. Ai mời thì cũng giống nhau thôi.
- A, đúng, đúng!
Phó Đức Trăn dù sao cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở, nhân vật số một của một xí nghiệp quốc doanh lớn, giờ phút này trước mặt Phạm Hồng Vũ lại nói năng lộn xộn rồi.
Kế tiếp, mọi người dùng phương ngôn Thanh Sơn tán gẫu một chút, không đề cập đến công việc.
Phạm Hồng Vũ miệng nói nghỉ ngơi một chút, nhưng kỳ thật trải qua chuyện vừa rồi, thời gian cũng không còn sớm. Hơn năm giờ, sẽ nhanh tới giờ cơm. Còn chút thời gian, thật sự là không thể nào nghỉ ngơi được nữa.
Hiển nhiên, bọn họ dùng tiếng Thanh Sơn nói chuyện với nhau, Chủ nhiệm Diệp liền hiểu được chính mình đang là kỳ đà cản mũi.
Người ta rõ ràng là không chào đón y.
Lại nói tiếp, điều này không thể trách người của Phó gia, có trách thì trách y đấy. Nói thì rất hay, nhưng kết quả chẳng làm được gì. Ở đồn công an còn xém bị gã đầu trọc hung hăng trị cho một phen. Phó Đức Trăn không trở mặt ngay tại chỗ thì xem như đã khách khí lắm rồi.
Lập tức Chủ nhiệm Diệp liền lúng túng đứng dậy, nói vài câu rồi ngượng ngùng bỏ đi.
Phó Đình Đình hướng theo bóng lưng của y, bĩu môi, thái độ cực kỳ khinh thường.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, tôi suy xét qua, về việc xây dựng nhà máy ở Vũ Dương..
Chủ nhiệm Diệp vừa mới rời đi, Phó Đức Trăn liền nhắc đến chuyện cũ. Ông hiện tại đối với Phạm Hồng Vũ là đầy cõi lòng cảm kích, chỉ có thể dùng chuyện này mà báo đáp Phạm Hồng Vũ.
Chỉ có điều, rất không khéo léo, lời của ông chưa nói xong, máy nhắn tin của Triệu Ca vang lên.
- Rất xin lỗi, Giám đốc Phó, cho mượn điện thoại dùng một chút.
Triệu Ca mỉm cười nói.
- A, đương nhiên, đương nhiên rồi.
Trịnh cô đứng dậy:
- Triệu tổng, mời vào trong.
- Xin chào…
Triệu Ca gọi điện thoại theo dãy số trên máy, vừa mới trả lời một câu, trên mặt đã lộ vẻ kinh ngạc.
- Cục trưởng Hám?
- Vâng, Triệu tổng, là tôi. Xin chào, xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm khách khí khác thường của Phó cục trưởng Hám.
- Cục trưởng Hám, có chuyện gì vậy?
Triệu Ca lập tức trấn định lại, mỉm cười hỏi.
Triệu Ca dù sao không phải là người trong thể chế, cho nên biết được đầu dây bên kia là Cục trưởng Hám thì có chút kinh ngạc. Nếu như là Phạm Hồng Vũ thì chắc chắn sẽ không bất ngờ. Cục trưởng Hám mà không liên hệ với bọn họ thì mới là kỳ quái.
Không hiểu ra sao đắc tội với người mạnh, lão Hám nến không thể giải quyết sự việc, thì chỉ sợ từ nay về sau sẽ khó mà ngủ yên.
- Triệu tổng, rất xin lỗi, là tôi quản người bên cạnh không nghiêm, khiến cái tên khốn kiếp đó quấy nhiễu Triệu tổng và Phạm nhị thiếu gia. Thật sự là vạn phần có lỗi.
Cục trưởng Hám nói lời xin lỗi, phút cuối cùng còn cẩn thận nói một câu:
- Triệu tổng, tối nay cô và Phạm nhị thiếu gia có rảnh không? Nếu tiện, tôi muốn mời hai vị một bữa cơm, để cho cái tên Lý Quang khốn kiếp đó giáp mặt xin lỗi hai vị.
Người gọi là Lý Quang, dĩ nhiên là tên đầu trọc rồi.
Mọi người gọi gã là Quang tử, không phải là trên đầu của gã không có tóc, mà là trong đó có một chữ “Quang”.
- Cục trưởng Hám, thật sự là không khéo rồi. Tối nay chúng tôi thật sự không có thời gian. Chúng tôi có hẹn bạn ăn cơm rồi. Cám ơn hảo ý của Cục trưởng Hám, hôm nào chúng tôi mời ngài dùng cơm.
Triệu Ca mỉm cười đáp, giọng điệu vô cùng khách khí.
Xem ra làm Chủ tịch thời gian, Chủ tịch Hội đồng quản trị Triệu cũng học được thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.