Xuyên qua đại sảnh khách sạn Hải Tân, Phó Đình Đình lập tức không kìm nổi kêu lên, hai mắt nhìn thẳng.
Trước mắt mọi người là một dãi cát trắng rộng lớn. Mặt trời đỏ chói chiếu rọi trên đại dương bao la, khiến cho một vùng bờ biển nhuộm màu đỏ thẫm. Từng con sóng lăn tăn, rặng mây đỏ lóng lánh, thật đẹp không sao tả xiết.
Phó Đình Đình không phải là lần đầu tiên tới Giang Khẩu, biển cũng tới nhiều lần, nhưng cảnh đẹp thế này thì thật sự trước đây chưa từng thấy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Khách san Hải Tân này những thứ khác thì không thể so với khách sạn Kim Bằng, nhưng đồ ăn thì rất tuyệt. Lúc chạng vạng dùng cơm tối trên bờ biển, mặt trời chiều ngả về tây, cảnh sắc quả thật không tệ.
Người của Phó gia liên tục gật đầu.
Triệu Ca hé miệng cười. Sau khi Phạm Hồng Vũ đến khách sạn Hải Tân ăn qua một bữa cơm thì dường như đã thích chỗ này rồi.
- Thật là đẹp, ăn cơm ở chỗ như thế này, tâm tình khẳng định tốt vô cùng. Chủ tịch thị trấn Phạm, anh quả thực là tinh mắt. Ba, lần sau đến Giang Khẩu, đừng ở khách sạn Kim Bằng nữa, mà ở khách sạn này đi?
Phó Đức Trăn cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nhưng trong mắt lại hiện lên thần sắc không hài lòng.
[CHARGE=3]Con bé kia chính là nói chuyện không đậy miệng. Ông là cán bộ quốc gia, trên danh nghĩa chỉ có thể hưởng đãi ngộ của quy định tiền lương mà thôi. Những năm tám mươi không thể so với đời sau, Giang Khẩu trong mắt tuyệt đại đa số người nội địa thì chẳng khác nào thiên đường hoàng kim, cùng với ngoại quốc là một khái niệm. Bình thường cán bộ nội địa đến Giang Khẩu, giống như là đi thăm người thân, rất đơn giản. Ở trước mặt mọi người biểu hiện chính mình xa hoa như thế nào thì không phải là một ý kiến hay.
Phạm Hồng Vũ xa hoa thì thật ra lại không sao, vì hắn có bạn gái là một “Phú bà”.
Phó Đình Đình dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, lòng dạ quá nhỏ bé, nghĩ hôm nay Phạm Hồng Vũ giúp một đại ân, vậy trăm phần trăm là người thân của mình. Trong quan trường, quan hệ nhân mạch nào có đơn giản như vậy.
Đương nhiên, Phó Đức Trăn cũng không phải là không đặc biệt phòng bị. Chung quy ông và Phạm Hồng Vũ không có quan hệ trực tiếp lệ thuộc, càng không có xung đột lợi hại. Chỉ cần chuyện xây dựng nhà máy thuốc lá ở Vũ Dương thành công, quan hệ giữa hai người khẳng định sẽ tiến thêm một bước.
Thấy được năng lượng kinh người của Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn đã sớm nảy sinh ý định kết giao bằng hữu với Phạm Hồng Vũ.
Thân trong quan trường, mạng lưới quan hệ là việc cần thiết đầu tiên.
- Ba, mẹ, mau đi, mau đi.
Phó Đình Đình chạy đi, không thèm để ý đến tâm tư của cha mình, liên thanh thúc giục, chạy về phía trước.
Khách sạn Hải Tân có một đoạn bờ cát riêng, ở trên đó đặt rất nhiều bàn ăn có dù che, rất sạch sẽ. Cuối những năm 80, mức độ ô nghiệm công nghiệp không nghiêm trọng bằng đời sau. Giang Khẩu vẫn là trời xanh mây trắng, chất lượng nước biển không tệ lắm. Theo thời gian dần trôi, nhà hàng của khách sạn Hải Tân sẽ không còn được như vậy.
Thử nghĩ phải đối mặt với sóng biển không sạch sẽ, vật nổi lềnh bềnh, cho dù trên bàn có đầy sơn hào hải vị thì còn có ai có lòng dạ ăn uống nữa chứ?
- Thật là đẹp!
Phó Đình Đình chạy chậm trên bờ biển, giang ra hai tay, vang giọng cảm thán.
Bọn họ tới sớm, nên trên bờ biển không có bao nhiêu thực khách. Phạm Hồng Vũ trước đây đã tới hai lần, mỗi lần đều không ăn no. Chỗ ăn này cảnh sắc cố nhiên cực đẹp, nhưng giá cả thì lại không đẹp chút nào. Nếu tính trên toàn Giang Khẩu thì cũng không phải người nào cũng đến đây tiêu phí được.
- Phó Ngọc Long, chúng ta chụp hình đi.
Phó Đình Đình ở trên bờ biển bày ra tư thế, hướng Phó Ngọc Long ồn ào.
Gia giáo của Phó gia quả thật không thể nào nói được. Phó Đình Đình mặc dù là em, nhưng đối với Phó Ngọc Long thì ít khi tôn kính, thường xuyên gọi thẳng tên họ. Thật sự Phó Ngọc Long cũng không đáng để người khác tôn trọng.
Phó Ngọc Long tuy không phải là văn nhân tao nhã, tuy nhiên cũng bị cái cảnh đẹp này thu hút rồi, hưng phấn không thôi, lập tức giơ máy ảnh lên, chụp hình Phó Đình Đình. Hai anh em trên bờ cãi nhau ầm ĩ, rất là náo nhiệt.
Phó Đức Trăn cảm thấy thật xấu hổ, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Mấy đứa nhỏ này một chút cũng không kềm chế, thật khiến Chủ tịch thị trấn Phạm chê cười rồi.
Vốn Phó Đức Trăn không cảm thấy hổ thẹn với cách dạy dỗ con cái của mình. Con gái của ông ta được cưng chiều cực điểm. Chỉ có ông ta dạy con mình chứ người khác không thể xen vào. Nhưng tục ngữ có câu, không sợ xem hàng, chỉ sợ bị so sánh hàng.
Nhưng hai người trước mắt tương đương với tuổi con gái mình, một người là Chủ tịch thị trấn, một người là nữ cường nhân ở Giang Khẩu, Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình so với hai người này quả thật chính là đống cặn bã.
Phó Đức Trăn rốt cuộc nổi lên chút cảm thán.
Xem ra vấn đề giáo dục con cái của mình quả thật làm không được đúng chỗ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, người trẻ tuổi đều là có tâm tính như vậy. Nếu không phải đảm nhiệm một chức vị nhỏ, chắc tôi cũng đã sớm chạy trên bờ cát chụp ảnh rồi.
Trịnh cô bỗng nhiên đề nghị:
- A, Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, nếu không chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm?
Đừng nhìn Trịnh cô chỉ biết ở nhà, dù sao so với Phó Đình Đình và Phó Ngọc Long cũng có sự khác biệt. Riêng về kiến thức lịch duyệt thì không phải hai đứa con có thể sánh bằng. Bà rất hiểu tâm tư của chồng, muốn cùng với Phạm Hồng Vũ kết giao bằng hữu, nên ở một bên rèn sắt khi còn nóng.
- Được!
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
Trịnh cô vội vàng đứng dậy, gọi Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình đang làm loạn trên biển mang máy ảnh tới. Phó Đức Trăn nhường cho Phạm Hồng Vũ đứng giữa, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không đến mức thất lễ như thế. Phó Đức Trăn chung quy vẫn lớn hơn hắn tới hai mươi mấy tuổi, chính là bề trên và là cán bộ lãnh đạo cấp trên, hắn nếu làm như vậy là đi quá giới hạn. Tấm ảnh này nếu bị các cán bộ khác nhìn thấy được thì không chừng trong lòng nghĩ như thế nào đây. Có trăm hại mà không có một lợi. Nhường qua nhường lại, cuối cùng sáu người cũng bày ra được tư thế, mời nhân viên phục vụ chụp cho hai tấm ảnh.
Sau khi chụp ảnh xong, mọi người vây quanh một chiếc bàn.
Triệu Ca chủ động gọi món ăn.
Bữa cơm tối nay, tất nhiên là lấy danh nghĩa cô trả tiền. Chủ tịch thị trấn Phạm không cần phải sĩ diện.
Thực đơn nhà hàng Hải Tân đương nhiên là lấy hải sản làm món chính. Tuy nhiên, ngoài hải sản ra, Triệu Ca còn gọi thêm hai món ăn quê hương và phong vị Lĩnh Nam. Một bàn ăn với mười mấy món, phong phú vô cùng.
- Giám đốc Phó, uống chút rượu nhé? Rượu trắng hay rượu vang đỏ hay bia?
Triệu Ca mỉm cười hỏi.
Phó Đức Trăn vốn muốn uống rượu trắng, rượu vang đỏ và bia không phải là thói quen của ông. Nhưng khi ánh mắt đảo qua gương mặt kiều mỵ của Triệu Ca, lập tức sửa miệng, nói:
- Uống chút rượu đỏ nhé, được không?
Ra vẻ Triệu Ca không có bộ dạng rộng lượng.
- Được, vậy uống rượu đỏ đi. Rượu đỏ dưỡng sinh.
Nhìn ra được, Triệu Ca đối với sự lựa chọn của Phó Đức Trăn rất hài lòng. Giơ chén lớn uống rượu trắng không phải là phong phạm của một thục nữ. Triệu Ca thực chẳng ham.
Khách chưa nhiều lắm nên tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh. Chưa được bao lâu thì sáu bảy món ăn đã được mang lên, còn có một chai rượu đỏ Lafite.
Những năm tám mươi, rượu Lafite chưa được lăng xê lên thành rượu thượng phẩm như đời sau. Lúc này nó chỉ là một loại rượu vang đỏ nhập khẩu tương đối sang trọng. Khách sạn Hải Tân là khách sạn được góp vốn. Vì vậy rượu Lafite được mang lên là rượu hàng thật giá thật. Màu đỏ của rượu ánh lên dưới ánh mặt trời có vẻ ý đẹp cảnh vui. Một mùi thơm của violet kinh điển dào dạt trong không khí.
Trịnh cô khen:
- Rượu đỏ ngoại quốc chính là không tầm thường. Rượu đỏ trong nước không thể sánh bằng.
Nghe ý tứ này, Trịnh cô là thường xuyên uống rượu vang đỏ. Lúc ấy, sinh hoạt theo phong cách tây là đại diện cho thân phận và địa vị cao cao tại thượng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Rượu đỏ vốn không phải là đặc sản của nước ta. Đại đa số người phương Đông đối với rượu đỏ không thích bằng phương Tây.
Thương hiệu rượu trong nước vẫn là rượu trắng.
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi”. Câu thơ này gần như là một câu thơ kinh điển về rượu đỏ.
Phó Đức Trăn nói:
- Đúng vậy, cải cách mở ra, chính là muốn tiến cử ra bên ngoài, lấy thừa bù thiếu. Mau, Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, tôi xin mượn hoa kính Phật, cảm ơn hai vị đã giúp đỡ chúng tôi như vậy. Có thể kết bạn với hai vị thanh niên tuấn kiệt như vậy, chính là đại thu hoạch lớn nhất trong hành trình đến Giang Khẩu lần này của chúng tôi.
Nói xong, Phó Đức Trăn giơ cái ly lên.
Trịnh cô, Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình cũng nâng ly theo. Phó Đình Đình nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt không che dấu được sự ái mộ, chút cũng không thèm quan tâm đến Triệu Ca.
Triệu Ca thông minh sắc sảo, điểm tâm tư nhỏ ấy của Phó Đình Đình như thế nào lại không nhìn ra? Tuy nhiên, Triệu Ca cũng không để trong lòng. Cô tin tưởng ánh mắt của Phạm Hồng Vũ sẽ không thấp đến mức như vậy.
Nếu trong lòng đều phải phòng bị với từng cô gái ái mộ Phạm Hồng Vũ, vậy không phải là mệt chết đi được sao?
Phạm Hồng Vũ cũng giơ ly lên nói:
- Giám đốc Phó, lời cảm ơn của ngài ngàn vạn lần không cần nhắc lại. Tất cả mọi người đều là đồng hương, gặp việc trợ giúp nhau là chuyện bình thường. Sau này tôi cũng sẽ nhờ lại Giám đốc Phó thôi mà.
- Haha, không dám, không dám. Chỉ cần tôi có thể làm được thì tuyệt đối không nói hai lời. Nào, cụng ly.
Phó Đức Trăn cười ha hả.
Chiếc ly thủy tinh cụng một chỗ, phát ra âm thanh trong trẻo.
- Trịnh cô, nếm thử món này, đây là món cá muối của khách sạn Tân Hải, hương vị không tệ lắm.
Triệu Ca tự động nhận chức trách của chủ nhà, vội vàng gắp thức ăn cho Trịnh cô.
Trịnh cô luôn miệng nói cảm ơn.
Không khí trên bàn ăn dần dần được nâng lên.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, liên quan đến việc xây dựng nhà máy và căn cứ gieo trồng thuốc lá ở Vũ Dương, nhà máy chúng tôi rất coi trọng, đã họp và nghiên cứu qua. Các đồng chí mặc dù ý kiến chưa thống nhất lắm, nhưng vẫn có không ít người ủng hộ phương án này.
Uống vào chút rượu đỏ, Phó Đức Trăn lại chủ động nhắc đến chuyện nhà máy.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, trong lòng âm thầm buồn cười.
Phó Đức Trăn lời này rõ ràng là miệng không ứng với tâm. Trước đó, nếu ông ta thật sự họp nghiên cứu chuyện này thì đó mới thật sự là kỳ quái. Từ Bành Na có được tin tức, Phó Đức Trăn căn bản đối với việc này không có nửa điểm hứng thú.
Tuy nhiên, bây giờ tình huống thay đổi, thái độ của Phó Đức Trăn hiển nhiên là bất đồng.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cũng rất minh bạch, chỉ cần dựa vào lần trợ giúp ngày hôm nay, muốn giải quyết được vấn đề lớn chỉ sợ là còn có chút khó khăn. Việc này chủ yếu là còn có kỹ thuật nhúng tay vào, chân chính thuyết phục được Phó Đức Trăn mới là quan trọng.
Xuyên qua đại sảnh khách sạn Hải Tân, Phó Đình Đình lập tức không kìm nổi kêu lên, hai mắt nhìn thẳng.
Trước mắt mọi người là một dãi cát trắng rộng lớn. Mặt trời đỏ chói chiếu rọi trên đại dương bao la, khiến cho một vùng bờ biển nhuộm màu đỏ thẫm. Từng con sóng lăn tăn, rặng mây đỏ lóng lánh, thật đẹp không sao tả xiết.
Phó Đình Đình không phải là lần đầu tiên tới Giang Khẩu, biển cũng tới nhiều lần, nhưng cảnh đẹp thế này thì thật sự trước đây chưa từng thấy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Khách san Hải Tân này những thứ khác thì không thể so với khách sạn Kim Bằng, nhưng đồ ăn thì rất tuyệt. Lúc chạng vạng dùng cơm tối trên bờ biển, mặt trời chiều ngả về tây, cảnh sắc quả thật không tệ.
Người của Phó gia liên tục gật đầu.
Triệu Ca hé miệng cười. Sau khi Phạm Hồng Vũ đến khách sạn Hải Tân ăn qua một bữa cơm thì dường như đã thích chỗ này rồi.
- Thật là đẹp, ăn cơm ở chỗ như thế này, tâm tình khẳng định tốt vô cùng. Chủ tịch thị trấn Phạm, anh quả thực là tinh mắt. Ba, lần sau đến Giang Khẩu, đừng ở khách sạn Kim Bằng nữa, mà ở khách sạn này đi?
Phó Đức Trăn cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nhưng trong mắt lại hiện lên thần sắc không hài lòng.
[CHARGE=]Con bé kia chính là nói chuyện không đậy miệng. Ông là cán bộ quốc gia, trên danh nghĩa chỉ có thể hưởng đãi ngộ của quy định tiền lương mà thôi. Những năm tám mươi không thể so với đời sau, Giang Khẩu trong mắt tuyệt đại đa số người nội địa thì chẳng khác nào thiên đường hoàng kim, cùng với ngoại quốc là một khái niệm. Bình thường cán bộ nội địa đến Giang Khẩu, giống như là đi thăm người thân, rất đơn giản. Ở trước mặt mọi người biểu hiện chính mình xa hoa như thế nào thì không phải là một ý kiến hay.
Phạm Hồng Vũ xa hoa thì thật ra lại không sao, vì hắn có bạn gái là một “Phú bà”.
Phó Đình Đình dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, lòng dạ quá nhỏ bé, nghĩ hôm nay Phạm Hồng Vũ giúp một đại ân, vậy trăm phần trăm là người thân của mình. Trong quan trường, quan hệ nhân mạch nào có đơn giản như vậy.
Đương nhiên, Phó Đức Trăn cũng không phải là không đặc biệt phòng bị. Chung quy ông và Phạm Hồng Vũ không có quan hệ trực tiếp lệ thuộc, càng không có xung đột lợi hại. Chỉ cần chuyện xây dựng nhà máy thuốc lá ở Vũ Dương thành công, quan hệ giữa hai người khẳng định sẽ tiến thêm một bước.
Thấy được năng lượng kinh người của Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn đã sớm nảy sinh ý định kết giao bằng hữu với Phạm Hồng Vũ.
Thân trong quan trường, mạng lưới quan hệ là việc cần thiết đầu tiên.
- Ba, mẹ, mau đi, mau đi.
Phó Đình Đình chạy đi, không thèm để ý đến tâm tư của cha mình, liên thanh thúc giục, chạy về phía trước.
Khách sạn Hải Tân có một đoạn bờ cát riêng, ở trên đó đặt rất nhiều bàn ăn có dù che, rất sạch sẽ. Cuối những năm , mức độ ô nghiệm công nghiệp không nghiêm trọng bằng đời sau. Giang Khẩu vẫn là trời xanh mây trắng, chất lượng nước biển không tệ lắm. Theo thời gian dần trôi, nhà hàng của khách sạn Hải Tân sẽ không còn được như vậy.
Thử nghĩ phải đối mặt với sóng biển không sạch sẽ, vật nổi lềnh bềnh, cho dù trên bàn có đầy sơn hào hải vị thì còn có ai có lòng dạ ăn uống nữa chứ?
- Thật là đẹp!
Phó Đình Đình chạy chậm trên bờ biển, giang ra hai tay, vang giọng cảm thán.
Bọn họ tới sớm, nên trên bờ biển không có bao nhiêu thực khách. Phạm Hồng Vũ trước đây đã tới hai lần, mỗi lần đều không ăn no. Chỗ ăn này cảnh sắc cố nhiên cực đẹp, nhưng giá cả thì lại không đẹp chút nào. Nếu tính trên toàn Giang Khẩu thì cũng không phải người nào cũng đến đây tiêu phí được.
- Phó Ngọc Long, chúng ta chụp hình đi.
Phó Đình Đình ở trên bờ biển bày ra tư thế, hướng Phó Ngọc Long ồn ào.
Gia giáo của Phó gia quả thật không thể nào nói được. Phó Đình Đình mặc dù là em, nhưng đối với Phó Ngọc Long thì ít khi tôn kính, thường xuyên gọi thẳng tên họ. Thật sự Phó Ngọc Long cũng không đáng để người khác tôn trọng.
Phó Ngọc Long tuy không phải là văn nhân tao nhã, tuy nhiên cũng bị cái cảnh đẹp này thu hút rồi, hưng phấn không thôi, lập tức giơ máy ảnh lên, chụp hình Phó Đình Đình. Hai anh em trên bờ cãi nhau ầm ĩ, rất là náo nhiệt.
Phó Đức Trăn cảm thấy thật xấu hổ, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Mấy đứa nhỏ này một chút cũng không kềm chế, thật khiến Chủ tịch thị trấn Phạm chê cười rồi.
Vốn Phó Đức Trăn không cảm thấy hổ thẹn với cách dạy dỗ con cái của mình. Con gái của ông ta được cưng chiều cực điểm. Chỉ có ông ta dạy con mình chứ người khác không thể xen vào. Nhưng tục ngữ có câu, không sợ xem hàng, chỉ sợ bị so sánh hàng.
Nhưng hai người trước mắt tương đương với tuổi con gái mình, một người là Chủ tịch thị trấn, một người là nữ cường nhân ở Giang Khẩu, Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình so với hai người này quả thật chính là đống cặn bã.
Phó Đức Trăn rốt cuộc nổi lên chút cảm thán.
Xem ra vấn đề giáo dục con cái của mình quả thật làm không được đúng chỗ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phó giám đốc, người trẻ tuổi đều là có tâm tính như vậy. Nếu không phải đảm nhiệm một chức vị nhỏ, chắc tôi cũng đã sớm chạy trên bờ cát chụp ảnh rồi.
Trịnh cô bỗng nhiên đề nghị:
- A, Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, nếu không chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm?
Đừng nhìn Trịnh cô chỉ biết ở nhà, dù sao so với Phó Đình Đình và Phó Ngọc Long cũng có sự khác biệt. Riêng về kiến thức lịch duyệt thì không phải hai đứa con có thể sánh bằng. Bà rất hiểu tâm tư của chồng, muốn cùng với Phạm Hồng Vũ kết giao bằng hữu, nên ở một bên rèn sắt khi còn nóng.
- Được!
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
Trịnh cô vội vàng đứng dậy, gọi Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình đang làm loạn trên biển mang máy ảnh tới. Phó Đức Trăn nhường cho Phạm Hồng Vũ đứng giữa, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không đến mức thất lễ như thế. Phó Đức Trăn chung quy vẫn lớn hơn hắn tới hai mươi mấy tuổi, chính là bề trên và là cán bộ lãnh đạo cấp trên, hắn nếu làm như vậy là đi quá giới hạn. Tấm ảnh này nếu bị các cán bộ khác nhìn thấy được thì không chừng trong lòng nghĩ như thế nào đây. Có trăm hại mà không có một lợi. Nhường qua nhường lại, cuối cùng sáu người cũng bày ra được tư thế, mời nhân viên phục vụ chụp cho hai tấm ảnh.
Sau khi chụp ảnh xong, mọi người vây quanh một chiếc bàn.
Triệu Ca chủ động gọi món ăn.
Bữa cơm tối nay, tất nhiên là lấy danh nghĩa cô trả tiền. Chủ tịch thị trấn Phạm không cần phải sĩ diện.
Thực đơn nhà hàng Hải Tân đương nhiên là lấy hải sản làm món chính. Tuy nhiên, ngoài hải sản ra, Triệu Ca còn gọi thêm hai món ăn quê hương và phong vị Lĩnh Nam. Một bàn ăn với mười mấy món, phong phú vô cùng.
- Giám đốc Phó, uống chút rượu nhé? Rượu trắng hay rượu vang đỏ hay bia?
Triệu Ca mỉm cười hỏi.
Phó Đức Trăn vốn muốn uống rượu trắng, rượu vang đỏ và bia không phải là thói quen của ông. Nhưng khi ánh mắt đảo qua gương mặt kiều mỵ của Triệu Ca, lập tức sửa miệng, nói:
- Uống chút rượu đỏ nhé, được không?
Ra vẻ Triệu Ca không có bộ dạng rộng lượng.
- Được, vậy uống rượu đỏ đi. Rượu đỏ dưỡng sinh.
Nhìn ra được, Triệu Ca đối với sự lựa chọn của Phó Đức Trăn rất hài lòng. Giơ chén lớn uống rượu trắng không phải là phong phạm của một thục nữ. Triệu Ca thực chẳng ham.
Khách chưa nhiều lắm nên tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh. Chưa được bao lâu thì sáu bảy món ăn đã được mang lên, còn có một chai rượu đỏ Lafite.
Những năm tám mươi, rượu Lafite chưa được lăng xê lên thành rượu thượng phẩm như đời sau. Lúc này nó chỉ là một loại rượu vang đỏ nhập khẩu tương đối sang trọng. Khách sạn Hải Tân là khách sạn được góp vốn. Vì vậy rượu Lafite được mang lên là rượu hàng thật giá thật. Màu đỏ của rượu ánh lên dưới ánh mặt trời có vẻ ý đẹp cảnh vui. Một mùi thơm của violet kinh điển dào dạt trong không khí.
Trịnh cô khen:
- Rượu đỏ ngoại quốc chính là không tầm thường. Rượu đỏ trong nước không thể sánh bằng.
Nghe ý tứ này, Trịnh cô là thường xuyên uống rượu vang đỏ. Lúc ấy, sinh hoạt theo phong cách tây là đại diện cho thân phận và địa vị cao cao tại thượng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Rượu đỏ vốn không phải là đặc sản của nước ta. Đại đa số người phương Đông đối với rượu đỏ không thích bằng phương Tây.
Thương hiệu rượu trong nước vẫn là rượu trắng.
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi”. Câu thơ này gần như là một câu thơ kinh điển về rượu đỏ.
Phó Đức Trăn nói:
- Đúng vậy, cải cách mở ra, chính là muốn tiến cử ra bên ngoài, lấy thừa bù thiếu. Mau, Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tổng, tôi xin mượn hoa kính Phật, cảm ơn hai vị đã giúp đỡ chúng tôi như vậy. Có thể kết bạn với hai vị thanh niên tuấn kiệt như vậy, chính là đại thu hoạch lớn nhất trong hành trình đến Giang Khẩu lần này của chúng tôi.
Nói xong, Phó Đức Trăn giơ cái ly lên.
Trịnh cô, Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình cũng nâng ly theo. Phó Đình Đình nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt không che dấu được sự ái mộ, chút cũng không thèm quan tâm đến Triệu Ca.
Triệu Ca thông minh sắc sảo, điểm tâm tư nhỏ ấy của Phó Đình Đình như thế nào lại không nhìn ra? Tuy nhiên, Triệu Ca cũng không để trong lòng. Cô tin tưởng ánh mắt của Phạm Hồng Vũ sẽ không thấp đến mức như vậy.
Nếu trong lòng đều phải phòng bị với từng cô gái ái mộ Phạm Hồng Vũ, vậy không phải là mệt chết đi được sao?
Phạm Hồng Vũ cũng giơ ly lên nói:
- Giám đốc Phó, lời cảm ơn của ngài ngàn vạn lần không cần nhắc lại. Tất cả mọi người đều là đồng hương, gặp việc trợ giúp nhau là chuyện bình thường. Sau này tôi cũng sẽ nhờ lại Giám đốc Phó thôi mà.
- Haha, không dám, không dám. Chỉ cần tôi có thể làm được thì tuyệt đối không nói hai lời. Nào, cụng ly.
Phó Đức Trăn cười ha hả.
Chiếc ly thủy tinh cụng một chỗ, phát ra âm thanh trong trẻo.
- Trịnh cô, nếm thử món này, đây là món cá muối của khách sạn Tân Hải, hương vị không tệ lắm.
Triệu Ca tự động nhận chức trách của chủ nhà, vội vàng gắp thức ăn cho Trịnh cô.
Trịnh cô luôn miệng nói cảm ơn.
Không khí trên bàn ăn dần dần được nâng lên.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, liên quan đến việc xây dựng nhà máy và căn cứ gieo trồng thuốc lá ở Vũ Dương, nhà máy chúng tôi rất coi trọng, đã họp và nghiên cứu qua. Các đồng chí mặc dù ý kiến chưa thống nhất lắm, nhưng vẫn có không ít người ủng hộ phương án này.
Uống vào chút rượu đỏ, Phó Đức Trăn lại chủ động nhắc đến chuyện nhà máy.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, trong lòng âm thầm buồn cười.
Phó Đức Trăn lời này rõ ràng là miệng không ứng với tâm. Trước đó, nếu ông ta thật sự họp nghiên cứu chuyện này thì đó mới thật sự là kỳ quái. Từ Bành Na có được tin tức, Phó Đức Trăn căn bản đối với việc này không có nửa điểm hứng thú.
Tuy nhiên, bây giờ tình huống thay đổi, thái độ của Phó Đức Trăn hiển nhiên là bất đồng.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cũng rất minh bạch, chỉ cần dựa vào lần trợ giúp ngày hôm nay, muốn giải quyết được vấn đề lớn chỉ sợ là còn có chút khó khăn. Việc này chủ yếu là còn có kỹ thuật nhúng tay vào, chân chính thuyết phục được Phó Đức Trăn mới là quan trọng.