Lương Quang Hoa làm ra chỉ thị này, tất cả công tác chuẩn bị cho nghi thức ký tên dĩ nhiên là do văn phòng Địa ủy phụ trách, trên thực tế chính là do Lý Trường Thắng phụ trách. Nhà khách Địa ủy tiến tiến xuất xuất đều là những gương mặt quen thuộc của Địa ủy. Vừa thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến, ai cũng dừng lại, mỉm cười, chào hỏi hai “ngôi sao chính trị” mới, tương đối khách khí.
Cảnh tượng vội vã này cũng chính là đặc điểm nổi bật nhất của cơ quan chính quyền Đảng ủy. Một khi gặp phải sự tình lớn một chút, nói trắng ra là được sự chú ý của lãnh đạo cao tầng thì những nhân viên làm việc phía dưới đều có bộ dạng vội vã như vậy. Kỳ thật, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, căn bản không có bao nhiêu chuyện bận rộn, sở dĩ “vội vã”, đơn giản là hướng cho lãnh đạo thấy một thái độ, chứng minh mình làm việc vô cùng ra sức.
- Thấy không, tình huống khác biệt rồi, trước kia bọn họ cũng không có khách khí như vậy.
Cao Khiết lại thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đó là đối với tôi, còn đối với chị thì không dám không khách khí.
Đây cũng chính là sự thật, Phạm Hồng Vũ trước kia làm việc tại phòng thư ký 02 của văn phòng Địa ủy, không tính là tâm phúc của Khâu Minh Sơn, những đồng chí khác trong văn phòng biết rõ Bí thư Khâu và Bí Lương không đi cùng một con đường, tự nhiên đối với Phạm Hồng Vũ và Thái Dương, tuy kính trọng nhưng giữ khoảng cách, không để cho Lương Quang Hoa ngờ vực vô căn cứ.
[CHARGE=3]Phó bí thư Địa ủy và Bí thư Địa ủy là khác nhau rất lớn.
Đại bộ phận cán bộ địa khu Ngạn Hoa trước đây cơ bản nhìn không tốt về Khâu Minh Sơn, còn cho rằng ông ta không thể đấu lại Lương Quang Hoa thâm căn cố đế.
Về phần Cao Khiết chính là cán bộ từ tỉnh xuống mạ vàng, ngay từ đầu đã không đứng thành hàng, thuộc loại “động vật vô hại”. Tất nhiên ai cũng không phòng bị cô, càng không kính trọng cô mà lại giữ khoảng cách. Cho đến khi Cao Khiết nhậm chức Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, ý đồ của Khâu Minh Sơn càng lúc càng rõ ràng thì tình hình mới có sự thay đổi.
Hiện giờ tin đồn truyền đi có mắt có mũi, Khâu Minh Sơn ở địa khu Ngạn Hoa uy vọng ngày càng cao, những người này sắc mặt lập tức thay đổi. Tuy rằng không dám công nhiên thể hiện thiện ý trước mặt hai người, nhưng cũng không dám trốn tránh như trước.
Hai người chậm rãi bước đến đại sảnh lầu một nhà khách Địa ủy.
Phía sau đột nhiên có tiếng thắng xe.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vội vàng quay đầu lại. Chiếc Santana của Tống Mân đang đậu trước lầu số một, nên hai người đành dừng bước, đợi Bí thư Tống. Khi cửa xe mở ra, chỉ thấy Lục Nguyệt và Tống Mân cùng bước xuống xe.
Cao Khiết không kìm nổi liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Trong mắt quần chúng, Bí thư Thị ủy và Phó chủ tịch thường trực thị xã cùng ngồi một xe mà đến thì chỉ là chuyện bình thường, dù sao cũng là lãnh đạo thị xã. Nhưng trong mắt cán bộ lãnh đạo có địa vị thì động tác này tuyệt đối không tầm thường.
Có lẽ, Tống Mân và Lục Nguyệt muốn mượn hành động này truyền đạt tin tức nào đó.
Hơn nữa lần này là nhà máy thuốc lá Hồng Châu ký kết hiệp nghị với huyện Vũ Dương, Tống Mân là Ủy viên Địa ủy, ông ta nếu đến tham dự thì còn có phần hợp lý, như thế nào Lục Nguyệt cũng theo đến đây?
- Tiểu Cao, Tiểu Phạm….
Không đợi hai người mở lời, Tống Mân liền bước lên trước chào hỏi, mang theo gương mặt vô cùng hòa khí.
- Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Lục.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lập tức hướng hai vị lãnh đạo chào hỏi.
- Đi thôi!
Tống Mân cũng không nói nhiều, hai tay chắp sau lưng, bước đi phía trước. Lục Nguyệt, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi một bên.
Lục Nguyệt mỉm cười hỏi:
- Cao Khiết, lần trước, việc ký hợp đồng tài chính với thương nhân Hongkong như thế nào rồi?
Nhà máy điện tử Thiên Ca làm ăn vô cùng tốt, bởi vì Nintendo tham dự vào nên song phương lập tức triển khai cuộc chiến giá cả. Dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ, máy chơi game của Thiên Ca giảm ba mươi đô la Mỹ, thấp hơn máy chơi game Nintendo. Trải qua hơn ba tháng kịch liệt chiến đấu, máy chơi game Thiên Ca đã đè bẹp máy chơi game Nintendo, hoàn toàn mở rộng thị trường, bao gồm rất nhiều mối cũ của máy chơi game gia đình cũng bị Thiên Ca giành hết.
Thương nhân từ trước đến nay rất thực tế.
Máy chơi game của Thiên Ca có ưu thế về giá cả, công năng đầy đủ, nhất là thêm trò chơi kinh điển Tetris, cũng không phải máy chơi game Nintendo có thể bằng được. Các đại lý bán hàng không có lý do bỏ Thiên Ca mà chọn Nintendo.
Nitendo bỏ ra phí tổn cao, cùng chiến đấu với Thiên Ca. Giống như Phạm Hồng Vũ đã tiên đoán, vừa lên liền bị vây trong hoàn cảnh xấu. Cuộc chiến trải qua một tháng, cục diện càng thêm bất lợi. Đối với Thiên Ca mà nói, bất quá là chỉ kiếm một nửa lợi nhuận thôi, còn lỗ vốn thì là không.
Với giá tiền này, bất kể Nintendo muốn đánh bao lâu, Thiên Ca có thể hầu hết.
Lệnh Hòa Phồn phân tích, kiên trì thêm ba tháng nữa, Nintendo không thay đổi sách lược thì nhất định sẽ nguyên khí đại thương.
Cùng lúc đó, một dây chuyền máy chơi game đầy đủ đang thành hình. Mấy tháng nay không ngừng có thương nhân Hongkong đến thị trấn Phong Lâm đầu tư xây dựng nhà máy.
Lục Nguyệt hỏi chính là cái này.
Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, rất lễ phép nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục đã quan tâm, tài chính đã toàn bộ đến nơi. Nhà xưởng xây dựng cơ bản lập tức khởi công.
- Ừ, như vậy cũng tốt. Hình thức Phong Lâm càng ngày càng khả quan rồi.
Lục Nguyệt liên tục gật đầu.
Cao Khiết khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
Lục Nguyệt đây là không có gì tìm cho có gì.
Mặc dù nói, để cho hình thức Phong Lâm đảm bảo thành công, UBND địa khu và UBND thị xã đã hạ văn kiện, tài chính Phong Lâm phải viết rõ từng khoản. Tất cả khoản tiền đầu tư bên ngoài, ở cục Tài chính thị xã thành lập một tài khoản chuyên môn, tiền nào việc nấy, trực tiếp xuống thẳng thị trấn Phong Lâm. Ngay cả lãnh đạo UBND địa khu và UBND thị xã cũng không được nhúng tay vào. Nhưng Lục Nguyệt là Phó chủ tịch thị xã được phân công quản lý tài chính, tài chính có đúng chỗ hay không, y vẫn là người rõ ràng nhất.
Tài khoản cũng không phải là giữ bí mật với lãnh đạo chủ chốt thị xã.
Có lẽ Lục Nguyệt chỉ là muốn mượn điều này để nhắc nhở Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, để cho bọn họ nhớ rõ y chính là Phó chủ tịch thị xã.
Mọi người bước vào trong phòng họp lầu một. Lúc này không khí đang rất náo nhiệt. Cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá, Phó Đức Trăn và các lãnh đạo chủ chốt của nhà máy thuốc lá Hồng Châu đã tới. Phạm Vệ Quốc và Bí thư huyện ủy huyện Vũ Dương cùng với một số lãnh đạo khác đang nói chuyện với đám người Phó Đức Trăn.
Lãnh đạo địa ủy cũng đã tới một vài người. Phó chủ tịch thường trực, UBND địa khu Triệu Học Khánh, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo cũng có mặt.
Phạm Hồng Vũ đứng ở cửa phòng hội nghị, ánh mắt đảo qua, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bành Na.
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên là một tin tức thật tốt. Báo tỉnh khẳng định là sẽ phái phóng viên xuống dưới phỏng vấn. Chẳng những có phóng viên báo tỉnh, mà đài truyền hình tỉnh cũng cử đến một tổ phỏng vấn. Máy quay phim đã được thiết lập sẵn ngay một góc.
Đây là lần thứ ba Bành Na tới Ngạn Hoa. Hai lần trước là đi cùng Triệu Hâm, lần này là Bành Na đi một mình.
Trước khi đến Ngạn Hoa, Bành Na đã gọi điện thoại thông báo cho Phạm Hồng Vũ. Cô rất hưng phấn, ở trong điện thoại khúc khích không ngừng, nói hơn mười phút đồng hồ mới tắt máy.
Bành Na không còn là phóng viên thực tập nữa mà là phóng viên chính thức của báo tỉnh. Chuyện đi một mình chỉ là sớm hay muộn. Hơn nữa, ba của cô làm việc tại nhà máy thuốc lá, lãnh đạo báo tỉnh bảo cô đến phỏng vấn là chuyện đương nhiên.
Đám người Tống Mân hiện ra ngay trước cửa phòng hội nghị, ánh mắt mọi người đều quét qua.
Phó Đức Trăn đang nói chuyện với Phạm Vệ Quốc, lập tức đứng lên đi nhanh tới, vẻ mặt tươi cười.
Tống Mân dừng bước, khóe miệng mỉm cười.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Phó Đức Trăn đang đi đến chỗ Tống Mân.
Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy.
- Xin chào Chủ tịch thị trấn Phạm, xin chào!
Không ngờ ngay sau đó, kính mắt lập tức rơi đầy đất. Phó Đức Trăn đi đến, nhưng lại đi thẳng đến chỗ của Phạm Hồng Vũ, từ xa đã đưa tay ra, hoàn toàn bỏ Bí thư Tống và Phó chủ tịch Lục qua một bên.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ một tiếng.
Phó Đức Trăn đây chính là muốn đặt hắn lên lò nướng mà.
Chỉ có điều, Phó Đức Trăn trước đây chưa từng gặp qua Tống Mân và Lục Nguyệt, cũng không biết mặt hai người này, cũng không trách được ông ta.
Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ chỉ có thể đi theo phía sau Tống Mân, không có khả năng lướt qua Tống Mân đi trước. Khi bắt tay với Phó Đức Trăn, hắn cười nói:
- Giám đốc Phó, xin chào, xin giới thiệu một chút đây là Bí thư Tống Mân của thị xã chúng tôi. Bí thư Tống đồng thời cũng là lãnh đạo Địa ủy. Còn vị này là Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt.
Đành phải che lấp một chút, có còn hơn không.
May mà Phó Đức Trăn cũng là tay già đời trong quan trường. Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, tâm tình vui sướng, cũng không suy nghĩ nhiều. Nay nghe Phạm Hồng Vũ giới thiệu như vậy, tự nhiên hồi phục lại tinh thần, chính mình thiếu chút nữa là đã gây nên phiền toái không cần thiết cho Phạm Hồng Vũ rồi, lập tức xoay mặt hướng Tống Mân cười rạng rỡ:
- Bí thư Tống, xin chào, xin chào.
Hơi một chút kiêu ngạo!
Cấp bậc của ông ta và Tống Mân giống nhau, đều là cấp Phó giám đốc sở, nhưng Phó Đức Trăn là nhân vật số một của doanh nghiệp nhà nước lớn, lại đóng ở tỉnh thành, tất nhiên là phải xem thân phận của mình cao hơn nửa bậc.
Chủ yếu là không muốn cho Phạm Hồng Vũ đắc tội với người.
Tống Mân phản ứng cũng cực nhanh, sắc mặt chỉ biến ảo một chút rồi lập tức hồi phục như bình thường, mỉm cười, bắt tay chào hỏi Phó Đức Trăn, nói vài câu khách sáo trong quan trường.
- Chủ tịch thị xã Lục, xin chào. Haha, Chủ tịch thị xã Lục thật là trẻ tuổi, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Đến lượt Lục Nguyệt, Phó Đức Trăn cũng là giật mình kinh hãi.
Phạm Hồng Vũ lúc trước cũng đã tạo cho Phó Đức Trăn một sự chấn động không nhỏ. Vốn tưởng rằng, ở địa khu Ngạn Hoa này chỉ có Phạm Hồng Vũ là cán bộ lãnh đạo cấp Trưởng phòng thực chức trẻ tuổi nhất, không ngờ lại gặp phải Lục Nguyệt, là Phó chủ tịch thường trực thị xã.
Coi như là mở rộng tầm mắt.
- Giám đốc Phó quá khen rồi, tôi thật không dám nhận.
Lục Nguyệt thần sắc như thường, nho nhã lễ độ.
Dù sao vừa rồi bị tảng lờ không chỉ có y mà còn có Bí thư Tống Mân, Phó chủ tịch Lục đương nhiên là không bị áp lực tâm lý. Loại sự việc này nếu có biến thành trò cười thì cũng không liên lụy đến y.
- Giám đốc Phó, vị này chính là đồng chí Cao Khiết, là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ giới thiệu Cao Khiết với Phó Đức Trăn.
Lần này, Phó Đức Trăn lại mở to hai mắt nhìn Cao Khiết, vẻ mặt kinh ngạc, bất kể như thế nào cũng không che giấu được.
Cừ thật, địa khu Ngạn Hoa tính toán trở thành căn cứ huấn luyện cán bộ trẻ sao?
Hơn nữa, Cao Khiết lại rất xinh đẹp, so với Triệu Ca mỗi người một vẻ.
Như thế nào bên cạnh Phạm Hồng Vũ đều là nhất đẳng mỹ nữ?
Lương Quang Hoa làm ra chỉ thị này, tất cả công tác chuẩn bị cho nghi thức ký tên dĩ nhiên là do văn phòng Địa ủy phụ trách, trên thực tế chính là do Lý Trường Thắng phụ trách. Nhà khách Địa ủy tiến tiến xuất xuất đều là những gương mặt quen thuộc của Địa ủy. Vừa thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến, ai cũng dừng lại, mỉm cười, chào hỏi hai “ngôi sao chính trị” mới, tương đối khách khí.
Cảnh tượng vội vã này cũng chính là đặc điểm nổi bật nhất của cơ quan chính quyền Đảng ủy. Một khi gặp phải sự tình lớn một chút, nói trắng ra là được sự chú ý của lãnh đạo cao tầng thì những nhân viên làm việc phía dưới đều có bộ dạng vội vã như vậy. Kỳ thật, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, căn bản không có bao nhiêu chuyện bận rộn, sở dĩ “vội vã”, đơn giản là hướng cho lãnh đạo thấy một thái độ, chứng minh mình làm việc vô cùng ra sức.
- Thấy không, tình huống khác biệt rồi, trước kia bọn họ cũng không có khách khí như vậy.
Cao Khiết lại thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đó là đối với tôi, còn đối với chị thì không dám không khách khí.
Đây cũng chính là sự thật, Phạm Hồng Vũ trước kia làm việc tại phòng thư ký của văn phòng Địa ủy, không tính là tâm phúc của Khâu Minh Sơn, những đồng chí khác trong văn phòng biết rõ Bí thư Khâu và Bí Lương không đi cùng một con đường, tự nhiên đối với Phạm Hồng Vũ và Thái Dương, tuy kính trọng nhưng giữ khoảng cách, không để cho Lương Quang Hoa ngờ vực vô căn cứ.
[CHARGE=]Phó bí thư Địa ủy và Bí thư Địa ủy là khác nhau rất lớn.
Đại bộ phận cán bộ địa khu Ngạn Hoa trước đây cơ bản nhìn không tốt về Khâu Minh Sơn, còn cho rằng ông ta không thể đấu lại Lương Quang Hoa thâm căn cố đế.
Về phần Cao Khiết chính là cán bộ từ tỉnh xuống mạ vàng, ngay từ đầu đã không đứng thành hàng, thuộc loại “động vật vô hại”. Tất nhiên ai cũng không phòng bị cô, càng không kính trọng cô mà lại giữ khoảng cách. Cho đến khi Cao Khiết nhậm chức Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, ý đồ của Khâu Minh Sơn càng lúc càng rõ ràng thì tình hình mới có sự thay đổi.
Hiện giờ tin đồn truyền đi có mắt có mũi, Khâu Minh Sơn ở địa khu Ngạn Hoa uy vọng ngày càng cao, những người này sắc mặt lập tức thay đổi. Tuy rằng không dám công nhiên thể hiện thiện ý trước mặt hai người, nhưng cũng không dám trốn tránh như trước.
Hai người chậm rãi bước đến đại sảnh lầu một nhà khách Địa ủy.
Phía sau đột nhiên có tiếng thắng xe.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vội vàng quay đầu lại. Chiếc Santana của Tống Mân đang đậu trước lầu số một, nên hai người đành dừng bước, đợi Bí thư Tống. Khi cửa xe mở ra, chỉ thấy Lục Nguyệt và Tống Mân cùng bước xuống xe.
Cao Khiết không kìm nổi liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Trong mắt quần chúng, Bí thư Thị ủy và Phó chủ tịch thường trực thị xã cùng ngồi một xe mà đến thì chỉ là chuyện bình thường, dù sao cũng là lãnh đạo thị xã. Nhưng trong mắt cán bộ lãnh đạo có địa vị thì động tác này tuyệt đối không tầm thường.
Có lẽ, Tống Mân và Lục Nguyệt muốn mượn hành động này truyền đạt tin tức nào đó.
Hơn nữa lần này là nhà máy thuốc lá Hồng Châu ký kết hiệp nghị với huyện Vũ Dương, Tống Mân là Ủy viên Địa ủy, ông ta nếu đến tham dự thì còn có phần hợp lý, như thế nào Lục Nguyệt cũng theo đến đây?
- Tiểu Cao, Tiểu Phạm….
Không đợi hai người mở lời, Tống Mân liền bước lên trước chào hỏi, mang theo gương mặt vô cùng hòa khí.
- Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Lục.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lập tức hướng hai vị lãnh đạo chào hỏi.
- Đi thôi!
Tống Mân cũng không nói nhiều, hai tay chắp sau lưng, bước đi phía trước. Lục Nguyệt, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi một bên.
Lục Nguyệt mỉm cười hỏi:
- Cao Khiết, lần trước, việc ký hợp đồng tài chính với thương nhân Hongkong như thế nào rồi?
Nhà máy điện tử Thiên Ca làm ăn vô cùng tốt, bởi vì Nintendo tham dự vào nên song phương lập tức triển khai cuộc chiến giá cả. Dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ, máy chơi game của Thiên Ca giảm ba mươi đô la Mỹ, thấp hơn máy chơi game Nintendo. Trải qua hơn ba tháng kịch liệt chiến đấu, máy chơi game Thiên Ca đã đè bẹp máy chơi game Nintendo, hoàn toàn mở rộng thị trường, bao gồm rất nhiều mối cũ của máy chơi game gia đình cũng bị Thiên Ca giành hết.
Thương nhân từ trước đến nay rất thực tế.
Máy chơi game của Thiên Ca có ưu thế về giá cả, công năng đầy đủ, nhất là thêm trò chơi kinh điển Tetris, cũng không phải máy chơi game Nintendo có thể bằng được. Các đại lý bán hàng không có lý do bỏ Thiên Ca mà chọn Nintendo.
Nitendo bỏ ra phí tổn cao, cùng chiến đấu với Thiên Ca. Giống như Phạm Hồng Vũ đã tiên đoán, vừa lên liền bị vây trong hoàn cảnh xấu. Cuộc chiến trải qua một tháng, cục diện càng thêm bất lợi. Đối với Thiên Ca mà nói, bất quá là chỉ kiếm một nửa lợi nhuận thôi, còn lỗ vốn thì là không.
Với giá tiền này, bất kể Nintendo muốn đánh bao lâu, Thiên Ca có thể hầu hết.
Lệnh Hòa Phồn phân tích, kiên trì thêm ba tháng nữa, Nintendo không thay đổi sách lược thì nhất định sẽ nguyên khí đại thương.
Cùng lúc đó, một dây chuyền máy chơi game đầy đủ đang thành hình. Mấy tháng nay không ngừng có thương nhân Hongkong đến thị trấn Phong Lâm đầu tư xây dựng nhà máy.
Lục Nguyệt hỏi chính là cái này.
Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, rất lễ phép nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục đã quan tâm, tài chính đã toàn bộ đến nơi. Nhà xưởng xây dựng cơ bản lập tức khởi công.
- Ừ, như vậy cũng tốt. Hình thức Phong Lâm càng ngày càng khả quan rồi.
Lục Nguyệt liên tục gật đầu.
Cao Khiết khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
Lục Nguyệt đây là không có gì tìm cho có gì.
Mặc dù nói, để cho hình thức Phong Lâm đảm bảo thành công, UBND địa khu và UBND thị xã đã hạ văn kiện, tài chính Phong Lâm phải viết rõ từng khoản. Tất cả khoản tiền đầu tư bên ngoài, ở cục Tài chính thị xã thành lập một tài khoản chuyên môn, tiền nào việc nấy, trực tiếp xuống thẳng thị trấn Phong Lâm. Ngay cả lãnh đạo UBND địa khu và UBND thị xã cũng không được nhúng tay vào. Nhưng Lục Nguyệt là Phó chủ tịch thị xã được phân công quản lý tài chính, tài chính có đúng chỗ hay không, y vẫn là người rõ ràng nhất.
Tài khoản cũng không phải là giữ bí mật với lãnh đạo chủ chốt thị xã.
Có lẽ Lục Nguyệt chỉ là muốn mượn điều này để nhắc nhở Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, để cho bọn họ nhớ rõ y chính là Phó chủ tịch thị xã.
Mọi người bước vào trong phòng họp lầu một. Lúc này không khí đang rất náo nhiệt. Cục trưởng cục Độc quyền thuốc lá, Phó Đức Trăn và các lãnh đạo chủ chốt của nhà máy thuốc lá Hồng Châu đã tới. Phạm Vệ Quốc và Bí thư huyện ủy huyện Vũ Dương cùng với một số lãnh đạo khác đang nói chuyện với đám người Phó Đức Trăn.
Lãnh đạo địa ủy cũng đã tới một vài người. Phó chủ tịch thường trực, UBND địa khu Triệu Học Khánh, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo cũng có mặt.
Phạm Hồng Vũ đứng ở cửa phòng hội nghị, ánh mắt đảo qua, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bành Na.
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên là một tin tức thật tốt. Báo tỉnh khẳng định là sẽ phái phóng viên xuống dưới phỏng vấn. Chẳng những có phóng viên báo tỉnh, mà đài truyền hình tỉnh cũng cử đến một tổ phỏng vấn. Máy quay phim đã được thiết lập sẵn ngay một góc.
Đây là lần thứ ba Bành Na tới Ngạn Hoa. Hai lần trước là đi cùng Triệu Hâm, lần này là Bành Na đi một mình.
Trước khi đến Ngạn Hoa, Bành Na đã gọi điện thoại thông báo cho Phạm Hồng Vũ. Cô rất hưng phấn, ở trong điện thoại khúc khích không ngừng, nói hơn mười phút đồng hồ mới tắt máy.
Bành Na không còn là phóng viên thực tập nữa mà là phóng viên chính thức của báo tỉnh. Chuyện đi một mình chỉ là sớm hay muộn. Hơn nữa, ba của cô làm việc tại nhà máy thuốc lá, lãnh đạo báo tỉnh bảo cô đến phỏng vấn là chuyện đương nhiên.
Đám người Tống Mân hiện ra ngay trước cửa phòng hội nghị, ánh mắt mọi người đều quét qua.
Phó Đức Trăn đang nói chuyện với Phạm Vệ Quốc, lập tức đứng lên đi nhanh tới, vẻ mặt tươi cười.
Tống Mân dừng bước, khóe miệng mỉm cười.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Phó Đức Trăn đang đi đến chỗ Tống Mân.
Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy.
- Xin chào Chủ tịch thị trấn Phạm, xin chào!
Không ngờ ngay sau đó, kính mắt lập tức rơi đầy đất. Phó Đức Trăn đi đến, nhưng lại đi thẳng đến chỗ của Phạm Hồng Vũ, từ xa đã đưa tay ra, hoàn toàn bỏ Bí thư Tống và Phó chủ tịch Lục qua một bên.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ một tiếng.
Phó Đức Trăn đây chính là muốn đặt hắn lên lò nướng mà.
Chỉ có điều, Phó Đức Trăn trước đây chưa từng gặp qua Tống Mân và Lục Nguyệt, cũng không biết mặt hai người này, cũng không trách được ông ta.
Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ chỉ có thể đi theo phía sau Tống Mân, không có khả năng lướt qua Tống Mân đi trước. Khi bắt tay với Phó Đức Trăn, hắn cười nói:
- Giám đốc Phó, xin chào, xin giới thiệu một chút đây là Bí thư Tống Mân của thị xã chúng tôi. Bí thư Tống đồng thời cũng là lãnh đạo Địa ủy. Còn vị này là Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt.
Đành phải che lấp một chút, có còn hơn không.
May mà Phó Đức Trăn cũng là tay già đời trong quan trường. Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, tâm tình vui sướng, cũng không suy nghĩ nhiều. Nay nghe Phạm Hồng Vũ giới thiệu như vậy, tự nhiên hồi phục lại tinh thần, chính mình thiếu chút nữa là đã gây nên phiền toái không cần thiết cho Phạm Hồng Vũ rồi, lập tức xoay mặt hướng Tống Mân cười rạng rỡ:
- Bí thư Tống, xin chào, xin chào.
Hơi một chút kiêu ngạo!
Cấp bậc của ông ta và Tống Mân giống nhau, đều là cấp Phó giám đốc sở, nhưng Phó Đức Trăn là nhân vật số một của doanh nghiệp nhà nước lớn, lại đóng ở tỉnh thành, tất nhiên là phải xem thân phận của mình cao hơn nửa bậc.
Chủ yếu là không muốn cho Phạm Hồng Vũ đắc tội với người.
Tống Mân phản ứng cũng cực nhanh, sắc mặt chỉ biến ảo một chút rồi lập tức hồi phục như bình thường, mỉm cười, bắt tay chào hỏi Phó Đức Trăn, nói vài câu khách sáo trong quan trường.
- Chủ tịch thị xã Lục, xin chào. Haha, Chủ tịch thị xã Lục thật là trẻ tuổi, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Đến lượt Lục Nguyệt, Phó Đức Trăn cũng là giật mình kinh hãi.
Phạm Hồng Vũ lúc trước cũng đã tạo cho Phó Đức Trăn một sự chấn động không nhỏ. Vốn tưởng rằng, ở địa khu Ngạn Hoa này chỉ có Phạm Hồng Vũ là cán bộ lãnh đạo cấp Trưởng phòng thực chức trẻ tuổi nhất, không ngờ lại gặp phải Lục Nguyệt, là Phó chủ tịch thường trực thị xã.
Coi như là mở rộng tầm mắt.
- Giám đốc Phó quá khen rồi, tôi thật không dám nhận.
Lục Nguyệt thần sắc như thường, nho nhã lễ độ.
Dù sao vừa rồi bị tảng lờ không chỉ có y mà còn có Bí thư Tống Mân, Phó chủ tịch Lục đương nhiên là không bị áp lực tâm lý. Loại sự việc này nếu có biến thành trò cười thì cũng không liên lụy đến y.
- Giám đốc Phó, vị này chính là đồng chí Cao Khiết, là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ giới thiệu Cao Khiết với Phó Đức Trăn.
Lần này, Phó Đức Trăn lại mở to hai mắt nhìn Cao Khiết, vẻ mặt kinh ngạc, bất kể như thế nào cũng không che giấu được.
Cừ thật, địa khu Ngạn Hoa tính toán trở thành căn cứ huấn luyện cán bộ trẻ sao?
Hơn nữa, Cao Khiết lại rất xinh đẹp, so với Triệu Ca mỗi người một vẻ.
Như thế nào bên cạnh Phạm Hồng Vũ đều là nhất đẳng mỹ nữ?