Phạm Hồng Vũ cũng không rời khỏi văn phòng UBND thị xã, mà là đến phòng Cao Khiết.
Cao Khiết cũng đang đứng bên cạnh cửa sổ hướng ra xa, trên bàn bày đầy văn kiện. Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao lúc này cũng không còn tâm tư đi xử lý công vụ. Cô biết Phạm Hồng Vũ đã đến UBND thị xã. Vừa rồi Phạm Hồng Vũ dừng xe Cao Khiết đã nhìn thấy.
Hiện tại, chắc Phạm Hồng Vũ đang ở trong phòng Lục Nguyệt, giống như hai con gà chọi phùng mang trợn mắt nhìn nhau.
Cao Khiết thực có chút lo lắng cho tính tình của Phạm Hồng Vũ.
Rất khó tưởng tượng, Lục Nguyệt bình thường giống như một tao nhân, một khi xung đột với Phạm Hồng Vũ thì thành ra bộ dạng gì. Lục Nguyệt có thể giống như những chàng thanh niên trẻ tuổi kích động, hướng Phạm Hồng Vũ đập bàn giận dữ?
Tốt nhất đừng nên như vậy.
Nếu không, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ đem cái bàn của Lục Nguyệt mà đập vỡ.
[CHARGE=3]Nếu thật là Phó chủ tịch thường trực thị xã và Bí thư Đảng ủy Phong Lâm đang ở trong phòng làm cái việc đó, để lan truyền ra ngoài, chỉ cần một sự kiện này thôi cũng đủ để cho Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ bị song song hao tổn.
Đang lúc Cao Khiết lo lắng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
- Ai đấy?
Cao Khiết xoay người lại, không kiên nhẫn hỏi.
Nếu như là đồng nghiệp thì Cao Khiết không nghĩ sẽ gặp.
- Là tôi đây!
Ngoài dự đoán của cô, bên ngoài truyền đến thanh âm của Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết nhướn mày, lập tức mở cửa phòng. Kỳ thật thì cửa phòng không khóa, chỉ có điều Cao Khiết có chút sốt ruột mà thôi.
- Hồng Vũ!
Vừa thấy Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết liền không kìm lòng nổi, nắm lấy bàn tay của hắn, giống như nếu không nắm Phạm Hồng Vũ chặt một chút, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ biến mất trước mặt cô.
Về phần cái gì kiêng kỵ thì cứ mặc nó đi.
- Tình huống như thế nào rồi?
Cao Khiết một tay kéo Hồng Vũ vào, vội vàng hỏi.
- Chủ tịch thị xã Lục không nén được cơn tức giận.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thần thái rất nhẹ nhàng, nắm chặt bàn tay mềm mại của Cao Khiết trong bàn tay thô ráp của mình. Thấy vẻ mặt lo âu của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ thiếu chút nữa là nhịn không được, muốn ôm cô vào lòng.
Cao Khiết vừa mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, rồi nhẹ rút tay ra, cắn môi nói:
- Ngồi đi!
Rồi tự mình đi pha trà cho Phạm Hồng Vũ.
Thời tiết tháng mười, không khí vẫn còn tương đối cao, tuy nhiên Cao Khiết biết thói quen của Phạm Hồng Vũ, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn thích uống trà nóng để nâng cao tinh thần.
- Lục Nguyệt như thế nào?
Cao Khiết đưa cái tách sứ cho Phạm Hồng Vũ, hỏi.
- Trên cơ bản, anh ta chỉ nói một câu.
- Nói cái gì? Hừ, cậu giải thích nhanh một chút được không. Đến lúc nào rồi mà còn nói kiểu nửa chừng như vậy?
Cao Khiết không kìm nổi dậm chân hờn dỗi.
Không giống như những lần trước.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phạm Hồng Vũ, cậu vô tổ chức vô kỷ luật. Chỉ một câu nói đó thôi mà nói đi nói lại mãi.
Mang theo vài phần trêu chọc.
- Không đập bàn? Không cãi nhau.
Cao Khiết hỏi liên hồi.
- Tôi thật ra cũng muốn cãi nhau với anh ta lắm, nhưng tính cách của Chủ tịch thị xã Lục cô cũng biết rồi đấy. Ai cha, không có tức giận, không ầm ĩ, cũng không đứng dậy. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã lâu rồi chưa cãi nhau với ai.
Cao Khiết dở khóc dở cười.
Đây đều là nói cái gì?
- Cậu là tên đàn bà chanh chua à? Ngày nào cũng thích cãi nhau với người ta.
Cao Khiết cáu giận nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói, chăm chú nhìn vào gương mặt của cô, càng thêm mặt mày hớn hở.
- Cái gì, phiền muốn chết!
Cao Khiết hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đập cho hắn vài cái.
- Chị, thật sự mấy ngày nay không được gặp chị, trong lòng cảm thấy không nỡ. Thật muốn mỗi ngày đều được gặp chị.
Phạm Hồng Vũ nói thầm, cũng không cợt nhả, thần thái rất tự nhiên.
- Đi mau, ít ở trong này nói mấy cái chuyện chán ghét. Đây là lúc nào rồi hả?
Cao Khiết khuôn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhộn nhạo một tư vị không nói nên lời.
Lời này cũng là lời trong đáy lòng của cô.
Một lát sau, Cao Khiết nói:
- Việc này, Lục Nguyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Anh ta không phải là loại người dễ thỏa hiệp. Ở điểm này, các người thật ra rất giống nhau.
Giống như những người đàn ông thành công đều có sự chấp nhất như thế này, chỉ có điều biểu hiện ra bên ngoài khác nhau mà thôi.
- Tôi biết, lúc này, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi. Vừa lúc, tôi cũng không có ý định buông tha cho anh ta.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
Cao Khiết lại một lần nữa trừng mắt lên.
Thật không rõ người này lấy tự tin ở đâu ra.
- Chị, đây là việc, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh về việc lớn đi.
Cao Khiết cũng không biết thế là tốt hay không nữa, cười khổ một tiếng:
- Được rồi, đồng chí Gia Cát Lượng, nếu đây là việc thì cái gì mới là việc lớn?
- Chị xin nghỉ phép, ngày mai cùng với tôi đi Hồng Châu gặp chú Cao.
- Cậu đi gặp cha tôi có chuyện gì?
Cao Khiết liền cảnh giác truy vấn.
Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ ở trong điện thoại nói qua điều này với Cao Khiết, nhưng cô không để trong lòng. Bất kể thế nào cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Bằng không, chiếc mũ cánh chuồn Bí thư Đảng ủy mà Phạm Hồng Vũ vừa mới đội lên chỉ sợ phải rơi xuống đất. Nếu chỉ là bãi quan thì cũng còn tốt. Chỉ cần Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc vẫn còn trên đài, qua một thời gian ngắn sẽ trôi qua hết. Hoặc là Khâu Minh Sơn làm tới Bí thư Địa ủy, Phạm Hồng Vũ còn có đông sơn tái khởi. Lo lắng nhất là sẽ có ai dùng biện pháp xử phạt luật hành chính nghiêm khắc. Đó chính là vết bẩn vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Con đường làm quan của Bí thư đảng ủy thị trấn trẻ tuổi nhất chỉ sợ là phải dừng lại rồi.
Trong lúc nguy cấp như thế này, Phạm Hồng Vũ một lòng một dạ nhớ đến việc đi Hồng Châu gặp cha vợ tương lai. Thật sự không hiểu nổi trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ trong đầu của hắn là từng khối mạch điện?
- Chị, việc này tôi tạm thời chưa thể nói rõ với chị. Tôi chỉ có thể nói chuyện với chú Cao thôi.
Phạm Hồng Vũ lại càng thêm thần bí.
Cao Khiết hận đến mức cắn răng:
- Cậu muốn làm tôi tức chết à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị, lần này chị phải nghe lời tôi đấy.
- Tôi khi nào mà không nghe lời cậu chứ? Nhưng lần này cậu nghe tôi một lần được không?
Phạm Hồng Vũ vẫn nói chưa xong, Cao Khiết rốt cuộc đã bùng nổ rồi, đứng phắt dậy, nhìn sát Phạm Hồng Vũ, khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Cao Khiết khi còn làm Bí thư đảng ủy thị trấn cũng đủ ủy khuất rồi. Trong thị trấn, gần như tất cả đại sự đều là do Chủ tịch thị trấn Phạm mưu hoa, Cao Khiết chỉ cần đánh nhịp là được.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn Cao Khiết phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cao Khiết, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
- Chuyện gì?
Cao Khiết lại một lần nữa hỏi.
- Đại sự!
Phạm Hồng Vũ cũng đứng dậy, duỗi tay ra, cầm lấy tay Cao Khiết, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa sáng ngời vừa thành khẩn.
- Không phải tôi không nói cho chị biết. Đợi đến Hồng Châu, gặp chú Cao rồi, tôi sẽ nói cho chị biết. Tôi cảm thấy chú Cao khẳng định cũng có chút ý tưởng. Hãy tin tôi đi!
Cao Hưng Hán sự lịch duyệt cùng với vị trí so với Cao Khiết là khác nhau rất lớn. Có một số việc, Cao Khiết khả năng đến nay vẫn chưa phát giác gì nhưng Cao Hưng Hán khẳng định là không giống với.
Trước đại phong ba bão táp sắp tới, Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân tuyệt đối có nghĩa vụ nhắc nhở Cao Hưng Hán.
Giống như nhắc nhở Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc.
Cao Hưng Hán tuy rằng không thân bằng Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, nhưng ông là cha của Cao Khiết. Ở trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, đều là trưởng bối thì không hề khác nhau.
Nếu nói về trí tuệ chính trị, Phạm Hồng Vũ so với Khâu Minh Sơn, Cao Hưng Hán và Phạm Vệ Quốc còn kém xa. Nhưng hắn có ưu thế, và ưu thế này chính là có một không hai. Bất cứ kẻ nào đều kém hẳn.
Phạm Hồng Vũ nhìn Cao Khiết nháy mắt.
Trong một hai năm nay, Cao Khiết dần dần hình thành thói quen dễ dàng bị Phạm Hồng Vũ thu phục. Ít nhất Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không gây điều gì bất lợi cho cô. Cao Khiết tin có một ngày Phạm Hồng Vũ sẽ khoác hoàng bào, trở thành Hoàng đế.
- Vậy được rồi, tôi xin phép.
Cao Khiết tránh cái cầm tay của Phạm Hồng Vũ, cắn môi nói.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
- Cậu xác định bên này thật sự không có việc gì chứ?
Lập tức Cao Khiết lại lo lắng hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Việc khẳng định là có, nhưng người cười cuối cùng mới chính là người thắng.
Đang lúc nói chuyện, tiếng máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, cười nói:
- Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Bước đến trước bàn làm việc của Cao Khiết cầm điện thoại lên.
- Xin chào!
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm uy nghiêm của Tống Mân.
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp:
- Bí thư Tống, tôi đang ở văn phòng thu hút đầu tư.
- Văn phòng thu hút đầu tư?
Tống Mân lặp lại một câu. Hiển nhiên, Tống Mân không hiểu lúc này Phạm Hồng Vũ lại còn có tâm tư đến phòng thu hút đầu tư tìm Cao Khiết. Chẳng lẽ vừa rồi Lục Nguyệt còn chưa đè uy phong của hắn xuống?
Lục Nguyệt cho gọi Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cũng biết được. Trong thời khắc mẫn cảm như thế này, đối với hành động của Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ, Tống Mân tất nhiên là chú ý cao độ. Không chỉ có ông ta không mà các lãnh đạo chủ chốt cũng giống như vậy.
Đừng nhìn Lục Nguyệt bình thường tao nhã, Tống Mân tin rằng Lục Nguyệt sẽ không nương tay với Phạm Hồng Vũ.
Việc này đề cập đến đường lối chi tranh, Lục Nguyệt không có đường lui.
Nếu lần này không thể đánh bại Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt nên quay về thủ đô. Sự thật chứng minh, Lục Nguyệt không thích hợp với công tác cơ sở, đối với lưu manh cơ sở không có cách trị, năng lực làm việc có tính cực hạn rất lớn.
- Vâng, Bí thư Tống, xin hỏi Bí thư Tống có chỉ thị gì?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, hiểu được nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Tống Mân âm thầm hít vào một hơi, cũng rất bình tĩnh nói:
- Như vậy đi, cậu lập tức tới phòng tôi một chuyến.
Không có việc gì, ngầm hiểu lẫn nhau.
- Vâng, Bí thư Tống, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ buông điện thoại, mặt hướng Cao Khiết, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng nói:
- Tống Mân chắc có lẽ không…
- Chắc có lẽ ông ta không muốn xông lên đầu tiên, sợ có người không hài lòng. Cái gì tới sẽ tới, nên tranh thủ giải quyết vấn đề.
Phạm Hồng Vũ từ tốn nói.
Phạm Hồng Vũ cũng không rời khỏi văn phòng UBND thị xã, mà là đến phòng Cao Khiết.
Cao Khiết cũng đang đứng bên cạnh cửa sổ hướng ra xa, trên bàn bày đầy văn kiện. Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao lúc này cũng không còn tâm tư đi xử lý công vụ. Cô biết Phạm Hồng Vũ đã đến UBND thị xã. Vừa rồi Phạm Hồng Vũ dừng xe Cao Khiết đã nhìn thấy.
Hiện tại, chắc Phạm Hồng Vũ đang ở trong phòng Lục Nguyệt, giống như hai con gà chọi phùng mang trợn mắt nhìn nhau.
Cao Khiết thực có chút lo lắng cho tính tình của Phạm Hồng Vũ.
Rất khó tưởng tượng, Lục Nguyệt bình thường giống như một tao nhân, một khi xung đột với Phạm Hồng Vũ thì thành ra bộ dạng gì. Lục Nguyệt có thể giống như những chàng thanh niên trẻ tuổi kích động, hướng Phạm Hồng Vũ đập bàn giận dữ?
Tốt nhất đừng nên như vậy.
Nếu không, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ đem cái bàn của Lục Nguyệt mà đập vỡ.
[CHARGE=]Nếu thật là Phó chủ tịch thường trực thị xã và Bí thư Đảng ủy Phong Lâm đang ở trong phòng làm cái việc đó, để lan truyền ra ngoài, chỉ cần một sự kiện này thôi cũng đủ để cho Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ bị song song hao tổn.
Đang lúc Cao Khiết lo lắng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
- Ai đấy?
Cao Khiết xoay người lại, không kiên nhẫn hỏi.
Nếu như là đồng nghiệp thì Cao Khiết không nghĩ sẽ gặp.
- Là tôi đây!
Ngoài dự đoán của cô, bên ngoài truyền đến thanh âm của Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết nhướn mày, lập tức mở cửa phòng. Kỳ thật thì cửa phòng không khóa, chỉ có điều Cao Khiết có chút sốt ruột mà thôi.
- Hồng Vũ!
Vừa thấy Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết liền không kìm lòng nổi, nắm lấy bàn tay của hắn, giống như nếu không nắm Phạm Hồng Vũ chặt một chút, bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ biến mất trước mặt cô.
Về phần cái gì kiêng kỵ thì cứ mặc nó đi.
- Tình huống như thế nào rồi?
Cao Khiết một tay kéo Hồng Vũ vào, vội vàng hỏi.
- Chủ tịch thị xã Lục không nén được cơn tức giận.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thần thái rất nhẹ nhàng, nắm chặt bàn tay mềm mại của Cao Khiết trong bàn tay thô ráp của mình. Thấy vẻ mặt lo âu của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ thiếu chút nữa là nhịn không được, muốn ôm cô vào lòng.
Cao Khiết vừa mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, rồi nhẹ rút tay ra, cắn môi nói:
- Ngồi đi!
Rồi tự mình đi pha trà cho Phạm Hồng Vũ.
Thời tiết tháng mười, không khí vẫn còn tương đối cao, tuy nhiên Cao Khiết biết thói quen của Phạm Hồng Vũ, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn thích uống trà nóng để nâng cao tinh thần.
- Lục Nguyệt như thế nào?
Cao Khiết đưa cái tách sứ cho Phạm Hồng Vũ, hỏi.
- Trên cơ bản, anh ta chỉ nói một câu.
- Nói cái gì? Hừ, cậu giải thích nhanh một chút được không. Đến lúc nào rồi mà còn nói kiểu nửa chừng như vậy?
Cao Khiết không kìm nổi dậm chân hờn dỗi.
Không giống như những lần trước.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Phạm Hồng Vũ, cậu vô tổ chức vô kỷ luật. Chỉ một câu nói đó thôi mà nói đi nói lại mãi.
Mang theo vài phần trêu chọc.
- Không đập bàn? Không cãi nhau.
Cao Khiết hỏi liên hồi.
- Tôi thật ra cũng muốn cãi nhau với anh ta lắm, nhưng tính cách của Chủ tịch thị xã Lục cô cũng biết rồi đấy. Ai cha, không có tức giận, không ầm ĩ, cũng không đứng dậy. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã lâu rồi chưa cãi nhau với ai.
Cao Khiết dở khóc dở cười.
Đây đều là nói cái gì?
- Cậu là tên đàn bà chanh chua à? Ngày nào cũng thích cãi nhau với người ta.
Cao Khiết cáu giận nói.
Phạm Hồng Vũ cười nói, chăm chú nhìn vào gương mặt của cô, càng thêm mặt mày hớn hở.
- Cái gì, phiền muốn chết!
Cao Khiết hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đập cho hắn vài cái.
- Chị, thật sự mấy ngày nay không được gặp chị, trong lòng cảm thấy không nỡ. Thật muốn mỗi ngày đều được gặp chị.
Phạm Hồng Vũ nói thầm, cũng không cợt nhả, thần thái rất tự nhiên.
- Đi mau, ít ở trong này nói mấy cái chuyện chán ghét. Đây là lúc nào rồi hả?
Cao Khiết khuôn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhộn nhạo một tư vị không nói nên lời.
Lời này cũng là lời trong đáy lòng của cô.
Một lát sau, Cao Khiết nói:
- Việc này, Lục Nguyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Anh ta không phải là loại người dễ thỏa hiệp. Ở điểm này, các người thật ra rất giống nhau.
Giống như những người đàn ông thành công đều có sự chấp nhất như thế này, chỉ có điều biểu hiện ra bên ngoài khác nhau mà thôi.
- Tôi biết, lúc này, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi. Vừa lúc, tôi cũng không có ý định buông tha cho anh ta.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
Cao Khiết lại một lần nữa trừng mắt lên.
Thật không rõ người này lấy tự tin ở đâu ra.
- Chị, đây là việc, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh về việc lớn đi.
Cao Khiết cũng không biết thế là tốt hay không nữa, cười khổ một tiếng:
- Được rồi, đồng chí Gia Cát Lượng, nếu đây là việc thì cái gì mới là việc lớn?
- Chị xin nghỉ phép, ngày mai cùng với tôi đi Hồng Châu gặp chú Cao.
- Cậu đi gặp cha tôi có chuyện gì?
Cao Khiết liền cảnh giác truy vấn.
Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ ở trong điện thoại nói qua điều này với Cao Khiết, nhưng cô không để trong lòng. Bất kể thế nào cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Bằng không, chiếc mũ cánh chuồn Bí thư Đảng ủy mà Phạm Hồng Vũ vừa mới đội lên chỉ sợ phải rơi xuống đất. Nếu chỉ là bãi quan thì cũng còn tốt. Chỉ cần Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc vẫn còn trên đài, qua một thời gian ngắn sẽ trôi qua hết. Hoặc là Khâu Minh Sơn làm tới Bí thư Địa ủy, Phạm Hồng Vũ còn có đông sơn tái khởi. Lo lắng nhất là sẽ có ai dùng biện pháp xử phạt luật hành chính nghiêm khắc. Đó chính là vết bẩn vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Con đường làm quan của Bí thư đảng ủy thị trấn trẻ tuổi nhất chỉ sợ là phải dừng lại rồi.
Trong lúc nguy cấp như thế này, Phạm Hồng Vũ một lòng một dạ nhớ đến việc đi Hồng Châu gặp cha vợ tương lai. Thật sự không hiểu nổi trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ trong đầu của hắn là từng khối mạch điện?
- Chị, việc này tôi tạm thời chưa thể nói rõ với chị. Tôi chỉ có thể nói chuyện với chú Cao thôi.
Phạm Hồng Vũ lại càng thêm thần bí.
Cao Khiết hận đến mức cắn răng:
- Cậu muốn làm tôi tức chết à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị, lần này chị phải nghe lời tôi đấy.
- Tôi khi nào mà không nghe lời cậu chứ? Nhưng lần này cậu nghe tôi một lần được không?
Phạm Hồng Vũ vẫn nói chưa xong, Cao Khiết rốt cuộc đã bùng nổ rồi, đứng phắt dậy, nhìn sát Phạm Hồng Vũ, khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Cao Khiết khi còn làm Bí thư đảng ủy thị trấn cũng đủ ủy khuất rồi. Trong thị trấn, gần như tất cả đại sự đều là do Chủ tịch thị trấn Phạm mưu hoa, Cao Khiết chỉ cần đánh nhịp là được.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn Cao Khiết phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cao Khiết, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
- Chuyện gì?
Cao Khiết lại một lần nữa hỏi.
- Đại sự!
Phạm Hồng Vũ cũng đứng dậy, duỗi tay ra, cầm lấy tay Cao Khiết, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa sáng ngời vừa thành khẩn.
- Không phải tôi không nói cho chị biết. Đợi đến Hồng Châu, gặp chú Cao rồi, tôi sẽ nói cho chị biết. Tôi cảm thấy chú Cao khẳng định cũng có chút ý tưởng. Hãy tin tôi đi!
Cao Hưng Hán sự lịch duyệt cùng với vị trí so với Cao Khiết là khác nhau rất lớn. Có một số việc, Cao Khiết khả năng đến nay vẫn chưa phát giác gì nhưng Cao Hưng Hán khẳng định là không giống với.
Trước đại phong ba bão táp sắp tới, Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân tuyệt đối có nghĩa vụ nhắc nhở Cao Hưng Hán.
Giống như nhắc nhở Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc.
Cao Hưng Hán tuy rằng không thân bằng Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, nhưng ông là cha của Cao Khiết. Ở trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, đều là trưởng bối thì không hề khác nhau.
Nếu nói về trí tuệ chính trị, Phạm Hồng Vũ so với Khâu Minh Sơn, Cao Hưng Hán và Phạm Vệ Quốc còn kém xa. Nhưng hắn có ưu thế, và ưu thế này chính là có một không hai. Bất cứ kẻ nào đều kém hẳn.
Phạm Hồng Vũ nhìn Cao Khiết nháy mắt.
Trong một hai năm nay, Cao Khiết dần dần hình thành thói quen dễ dàng bị Phạm Hồng Vũ thu phục. Ít nhất Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không gây điều gì bất lợi cho cô. Cao Khiết tin có một ngày Phạm Hồng Vũ sẽ khoác hoàng bào, trở thành Hoàng đế.
- Vậy được rồi, tôi xin phép.
Cao Khiết tránh cái cầm tay của Phạm Hồng Vũ, cắn môi nói.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
- Cậu xác định bên này thật sự không có việc gì chứ?
Lập tức Cao Khiết lại lo lắng hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Việc khẳng định là có, nhưng người cười cuối cùng mới chính là người thắng.
Đang lúc nói chuyện, tiếng máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, cười nói:
- Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Bước đến trước bàn làm việc của Cao Khiết cầm điện thoại lên.
- Xin chào!
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm uy nghiêm của Tống Mân.
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp:
- Bí thư Tống, tôi đang ở văn phòng thu hút đầu tư.
- Văn phòng thu hút đầu tư?
Tống Mân lặp lại một câu. Hiển nhiên, Tống Mân không hiểu lúc này Phạm Hồng Vũ lại còn có tâm tư đến phòng thu hút đầu tư tìm Cao Khiết. Chẳng lẽ vừa rồi Lục Nguyệt còn chưa đè uy phong của hắn xuống?
Lục Nguyệt cho gọi Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cũng biết được. Trong thời khắc mẫn cảm như thế này, đối với hành động của Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ, Tống Mân tất nhiên là chú ý cao độ. Không chỉ có ông ta không mà các lãnh đạo chủ chốt cũng giống như vậy.
Đừng nhìn Lục Nguyệt bình thường tao nhã, Tống Mân tin rằng Lục Nguyệt sẽ không nương tay với Phạm Hồng Vũ.
Việc này đề cập đến đường lối chi tranh, Lục Nguyệt không có đường lui.
Nếu lần này không thể đánh bại Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt nên quay về thủ đô. Sự thật chứng minh, Lục Nguyệt không thích hợp với công tác cơ sở, đối với lưu manh cơ sở không có cách trị, năng lực làm việc có tính cực hạn rất lớn.
- Vâng, Bí thư Tống, xin hỏi Bí thư Tống có chỉ thị gì?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, hiểu được nhưng lại giả bộ hồ đồ.
Tống Mân âm thầm hít vào một hơi, cũng rất bình tĩnh nói:
- Như vậy đi, cậu lập tức tới phòng tôi một chuyến.
Không có việc gì, ngầm hiểu lẫn nhau.
- Vâng, Bí thư Tống, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ buông điện thoại, mặt hướng Cao Khiết, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng nói:
- Tống Mân chắc có lẽ không…
- Chắc có lẽ ông ta không muốn xông lên đầu tiên, sợ có người không hài lòng. Cái gì tới sẽ tới, nên tranh thủ giải quyết vấn đề.
Phạm Hồng Vũ từ tốn nói.