Nhưng bất kể thế nào, lời của Phó bí thư Trương vẫn có chỗ tư dụng. Dù sao ông ta cũng tôn trọng ý kiến của đồng chí chủ quản.
- Nếu việc này không xử lý, chúng ta sau này về quê mà cày ruộng đi, mở cái hội nghị thường vụ làm ra quyết định gì, phát văn kiện gì chi nữa?
Phó bí thư Lý hầm hừ nói.
Lão Lý là cán bộ xuất thân từ xã thị trấn, trình độ văn hóa không cao, cũng chẳng phải là nhà thơ gì cả.
Tống Mân sắc mặt trầm xuống, có chút không vui.
Tuy rằng không khí trong hội nghị công tác Bí thư rất tùy ý, nhưng cũng không phải là không có quy cũ. Phó bí thư Lý ngay trước mặt ông ta ăn nói không chú ý gì cả, chẳng khác nào đánh vào mặt Tống Mân.
Lão Lý lại đốt một điếu thuốc, dường như cũng không quá để ý đến thái độ của Tống Mân.
[CHARGE=3]Bí thư Tống, tình huống đã bắt đầu nảy sinh biến hóa. Phạm Hồng Vũ giống như một người không có đầu óc đối nghịch với ông, ông nếu không dám xử lý hắn, thì sau này làm sao trông cậy chúng tôi có thể phối hợp với ông.
Sự thật chứng minh, lão Tống ông chỉ là một con cọp giấy.
Tống Mân trong mắt ẩn chứa lửa giận, nhưng cố gắng cưỡng ép. Hiện tại không phải là lúc tức giận với lão Lý, phải cần đoàn kết nhất trí. Tống Mân ý thức được, trước mắt là thời kỳ nguy hiểm nhất từ lúc ông theo chính trị cho tới nay. Chỗ dựa vững chắc Lương Quang Hoa có khả năng sẽ đi, phía dưới lại toát ra một cái gai thật lớn, các đồng chí bên trong bộ máy đều đang đợi xem náo nhiệt, nếu ứng đối không xong, mười năm khổ tâm ở thị xã Ngạn Hoa sẽ có khả năng bị hủy hoại trong chốc lát.
Là nhân vật số một, kiêng kỵ nhất chính là uy vọng bị suy yếu. Nếu lời nói không còn linh nghiệm, lập tức sẽ gặp phải phản ứng dây chuyền. Đội ngũ cán bộ nội bộ lục đục, cuối cùng lãnh đạo cấp trên không thể không suy xét điều chỉnh vị trí của ông.
Ánh mắt Tống Mân rơi xuống mặt Trưởng ban Tổ chức Long Hải Đào.
Một chút do dự hiện lên trong mắt Long Hải Đào.
Ánh mắt Tống Mân lập tức âm trầm hẳn lên.
Long Hải Đào là thân tín do một tay ông cất nhắc lên. Vị trí Trưởng ban Tổ chức này rất quan trọng, bất luận một vị Bí thư nào cũng đều phải nắm trong tay. Nếu không có sự cực lực tiến cử của Tống Mân, Long Hải Đào không có khả năng có được địa vị như ngày hôm nay.
Hiện giờ thế cục nguy cấp, Long Hải Đào lại không ngờ do dự. Phẫn nộ trong lòng Tống Mân là có thể nghĩ.
Mắt thấy thần sắc của Tống Mân không tốt, Long Hải Đào không dám chần chừ. Sự ảnh hưởng của Tống Mân không phải Long Hải Đào có thể kháng cự. Lập tức ưỡn ngực, nói:
- Bí thư Tống, tôi xin có hai câu.
Nghiêm khắc mà nói, ông chỉ là dự thính hội nghị công tác Bí thư, cũng không có quyền lên tiếng, cho nên trước phải xin chỉ thị. Nếu không sẽ có người có ý kiến.
- Ừ!
Tống Mân cổ vũ gật đầu.
- Tuy rằng Phạm Hồng Vũ là một nhân tài, điều này mọi người rõ như ban ngày, nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải cảnh giác. Dù sao cậu ta cũng còn trẻ tuổi, có một chút thành tích sẽ dễ dàng lên mặt. Điều này rất không tốt. Ngọc không mài thì sẽ không sáng! Hiện tại chúng ta chỉnh cậu ta là vì muốn tốt cho cậu ta thôi, để cậu ta tỉnh táo lại. Tôi xin ủng hộ ý kiến của Chủ tịch thị xã Lục và Phó bí thư Lý, việc này hẳn là phải xử lý.
Long Hải Đào chậm rãi nói, hơi có chút khó khăn.
Lời này thật không tốt!
Khâu Minh Sơn cũng không phải là người có thể đắc tội.
Cho nên, lời nói của Long Hải Đào rất uyển chuyển. Đầu tiên tâng bốc Phạm Hồng Vũ lên, từng câu từng chữ đều là nói tốt cho Phạm Hồng Vũ, như thế nào cũng phải để lại đường lui cho mình.
Nghiêm khắc mà nói, Tống Mân đối với thái độ này của Long Hải Đào rất không hài lòng. Tuy nhiên hiện tại cũng phải bất chấp. Long Hải Đào cuối cùng cũng đã có một thái độ chính xác.
- Lão Lương, ý của anh thế nào?
Tống Mân lập tức chuyển sang Chánh văn phòng thị ủy Lương.
Chánh văn phòng Lương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Như thế nào, việc này cũng cần tôi lên tiếng à?
Cũng không trách Chánh văn phòng Lương kinh ngạc. Thật sự, ông ta mới chân chính là nhân viên dự thính. Hội nghị công tác Bí thư làm ra quyết định, nhiều khi phải thông qua tay một đại quản gia như ông chứng thực chấp hành. Ông là vì các Bí thư mà phục vụ.
Mà hiện tại, Bí thư Tống rõ ràng là không cho một ai quá quan.
Tống Mân thật sự là thiếu sự tự tin, cần mọi người cùng nhau bơm hơi cho ông ta.
Phạm Hồng Vũ thật sự không làm cho người ta bớt lo.
Có lẽ hắn là Bí thư Đảng ủy thị trấn đầu tiên công nhiên đánh vào mặt lãnh đạo Thị ủy và UBND thị xã.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ lại còn xin nghỉ phép đưa bạn gái đến Hồng Châu du lịch.
Một sự tự cao quá đáng!
Chánh văn phòng Thị ủy và Trưởng ban Tổ chức đều như nhau, bình thường đều là người tâm phúc nhất của Bí thư. Hậu viện không tĩnh thì làm sao mà cai trị nước?
Chánh văn phòng Lương thật ra thì cũng chẳng do dự, mỉm cười nói:
- Bí thư Tống, ý kiến của tôi rất rõ ràng, kiên quyết ủng hộ quyết định của Thị ủy, hoàn toàn tán thành ý kiến của lãnh đạo.
Chánh văn phòng Lương bình thường làm người tương đối ít nổi danh. Mặc dù cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, chính thức là lãnh đạo thị xã, nhưng cũng rất ít khi bày ra cái giá lãnh đạo của mình, mà tự định vị mình là một đại quản gia. Hiện tại giọng điệu như vậy vẫn tương đối khiêm tốn.
Cẩn thận vừa nghe, có thể ông ta biểu lộ thái độ, cũng có thể không. Dù sao việc này cũng là của các lãnh đạo ông, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ.
Cũng chỉ có thể như vậy!
Tống Mân trong lòng lại càng thêm bất an.
Mọi người đều kiêng kỵ Phạm Hồng Vũ.
Ngoại trừ Phó bí thư Lý và Lục Nguyệt là có thái độ kiên quyết, còn những đồng chí khác thì rất mờ ám. Nhạc Tây Đình trên căn bản là người chống lại. Bọn họ càng kiêng kỵ thì áp lực của Tống Mân lại càng lớn, ánh mắt không kìm nổi lại liếc nhìn Nhạc Tây Đình.
Mọi người đều chuyển hướng sang Nhạc Tây Đình.
Chỉ còn có một mình ông ta là chưa tỏ thái độ.
Tống Mân cũng không nói gì.
Nhạc Tây Đình cũng không lên tiếng, giống như vừa rồi mọi người lên tiếng, ông ta một câu cũng chưa nghe.
- Đồng chí Tây Đình!
Rốt cuộc, Tống Mân mở miệng kêu một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.
Ủng hộ hay là phản đối, tóm lại ông phải nói một câu.
Không lên tiếng là tính toán chuyện gì?
Tất cả mọi người đều ngồi chung trên một chiến xa, Nhạc Tây Đình ông cứ nghĩ mọi chuyện thuận lợi sao?
- Được rồi, tôi xin nói ý kiến của mình.
Nãy giờ không nói, Nhạc Tây Đình dường như đã hạ quyết tâm, ngồi thẳng người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Tôi cho rằng, quan điểm của đồng chí Phạm Hồng Vũ không phải là không có đạo lý. Cải cách chế độ công hữu xí nghiệp của chúng ta quả thật có chỗ không ổn.
- Có chỗ nào không ổn?
Nhạc Tây Đình còn chưa dứt lời, Lục Nguyệt lại chen vào hỏi, rõ ràng mang theo giọng điệu chất vấn, ngay cả xưng hô cũng đều miễn.
Trước đó, Lục Nguyệt thái độ rất đoan chính, ít nhất là ngoài mặt đoan chính. Trong những trường hợp công khai cho tới bây giờ vẫn luôn tôn trọng Nhạc Tây Đình, bày ra đúng chỗ thân phận trợ thủ của y, tuyệt không cho người ta cái cảm giác giọng khách át giọng chủ.
Nhưng hiện tại, Lục Nguyệt đã xé mặt nạ xuống.
Cũng không còn cần thiết phải mang mặt nạ rồi. Có một Phạm Hồng Vũ không phục, khiến cho lòng người khó chịu. Hiện giờ lại thêm một Nhạc Tây Đình, còn có thể chịu nổi sao?
Nhạc Tây Đình chính thức là Chủ tịch thị xã, ông ta phản đối chế độ cải cách xí nghiệp công hữu, phân lượng hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc này, Lục Nguyệt cố không suy nghĩ đến điều gì khác.
Nhạc Tây Đình liếc mắt nhìn Lục Nguyệt một cái, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:
- Xí nghiệp công hữu kinh doanh không tốt tình huống này tôi rất rõ ràng. Cần cải cách hay không? Cần! Cần thu hút đầu tư hay không? Cần! Nhưng thuộc tính của xí nghiệp công hữu có nên sửa đổi không? Điều này thì chưa chắc. Ví dụ như huyện Vũ Dương muốn cải cách xí nghiệp công hữu nên đã thu hút đầu tư. Bọn họ suy xét khá toàn diện, tiến cử ngoại thương đầu tư bên ngoài, nhưng quyền quản lý, quyền kinh doanh và quyền sở hữu thì không đề cập tới. Đối với việc an trí cán bộ công nhân viên so với phương thức của chúng ta ổn thỏa hơn. Cho nên tôi cho rằng, chúng ta hẳn nên tham khảo phương thức của các huyện thị lân cận, lấy thừa bù thiếu. Hiện tại đồng chí Phạm Hồng Vũ đề xuất ý kiến bất đồng cũng chỉ thuộc loại tranh luận bình thường, chưa nói đến sự phản bội như thế nào. Bởi vì cậu ta trong Nhật báo Quần Chúng đã bài văn phát biểu ý kiến khác mà thị xã xử phạt cậu ta, có phải là không thích hợp lắm không?
- Chủ tịch thị xã Nhạc, điểm này tôi không đồng ý.
Lập tức Phó bí thư Lý chen vào.
- Chuyện này không thể nhìn từ góc độ cá nhân mà phải theo góc độ toàn cục. Phạm Hồng Vũ là cán bộ thị xã Ngạn Hoa chúng ta, thì văn kiện của Thị ủy cậu ta nhất định phải tuân thủ. Cậu ta đối với quyết định của Thị ủy có dị nghị, vì sao không trực tiếp hướng lãnh đạo Thị ủy đề xuất? Nếu cậu ta đề nghị, chúng ta sẽ thận trọng đối đãi, thương lượng lại. Văn kiện của Thị ủy phát xuống cả mấy tháng, cậu ta lúc trước không rên một tiếng, sau mấy tháng bỗng nhiên trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn bác bỏ chúng ta, có phải là quá đáng hay không? Đây là điển hình của hành vi vô tổ chức, vô kỷ luật. Hai ngày qua, các đồng chí ở dưới đều nghị luận, lời nào cũng có. Quyết định tập thể của Ủy viên thường vụ Thị ủy và văn kiện của Thị ủy đều trở thành trò chê cười. Nếu không xử lý cậu ta, sau này chúng ta không cần quản cậu ta nữa, cứ để cho cậu ta ở thị trấn Phong Lâm trở thành một vương quốc độc lập. Cậu ta muốn làm thế nào thì làm, chúng ta ngồi một bên xem náo nhiệt. Về sau chúng ta còn quản lý cán bộ như thế nào nữa? Các công tác khác của thị xã có còn muốn triển khai hay không? Tôi vẫn là ý kiến đó, nếu không xử lý Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối không được.
Phó bí thư Lý nói như đinh đóng cột.
Nhạc Tây Đình trầm mặt, hỏi:
- Thế ý kiến của Bí thư Lý là nên xử lý Phạm Hồng Vũ như thế nào?
- Cách chức! Hành chính giáng cấp!
Phó bí thư Lý không chút do dự, đầy sát khí nói.
Ông ta đã sớm nhìn Phạm Hồng Vũ không vừa mắt.
Chưa đến hai mươi tuổi mà đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, dựa vào cái gì chứ? Lão Lý đến bốn mươi tuổi mới lên làm Bí thư Quận ủy. Năm hai mươi tuổi vẫn còn ở nông thôn. Không cần nói đến Bí thư Đảng ủy thị trấn, cho dù là Phó chủ tịch thị trấn xếp hạng gần cuối, lão Lý đều một mực cung kính tôn xưng một tiếng lãnh đạo.
- Tôi không đồng ý, xử phạt như vậy là quá nặng.
Nhạc Tây Đình lập tức sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Vậy theo ý kiến của đồng chí Tây Đình, nên xử phạt đồng chí Phạm Hồng Vũ như thế nào?
Tống Mân hỏi, bất động thanh sắc đào một cái hố cho Nhạc Tây Đình. Ông cũng đồng ý ý kiến xử phạt Phạm Hồng Vũ, chỉ có điều phương thức không giống nhau?
Vậy thì ông tự mà xử lý!
Chúng tôi sẽ chăm chú lắng nghe.
Nhưng bất kể thế nào, lời của Phó bí thư Trương vẫn có chỗ tư dụng. Dù sao ông ta cũng tôn trọng ý kiến của đồng chí chủ quản.
- Nếu việc này không xử lý, chúng ta sau này về quê mà cày ruộng đi, mở cái hội nghị thường vụ làm ra quyết định gì, phát văn kiện gì chi nữa?
Phó bí thư Lý hầm hừ nói.
Lão Lý là cán bộ xuất thân từ xã thị trấn, trình độ văn hóa không cao, cũng chẳng phải là nhà thơ gì cả.
Tống Mân sắc mặt trầm xuống, có chút không vui.
Tuy rằng không khí trong hội nghị công tác Bí thư rất tùy ý, nhưng cũng không phải là không có quy cũ. Phó bí thư Lý ngay trước mặt ông ta ăn nói không chú ý gì cả, chẳng khác nào đánh vào mặt Tống Mân.
Lão Lý lại đốt một điếu thuốc, dường như cũng không quá để ý đến thái độ của Tống Mân.
[CHARGE=]Bí thư Tống, tình huống đã bắt đầu nảy sinh biến hóa. Phạm Hồng Vũ giống như một người không có đầu óc đối nghịch với ông, ông nếu không dám xử lý hắn, thì sau này làm sao trông cậy chúng tôi có thể phối hợp với ông.
Sự thật chứng minh, lão Tống ông chỉ là một con cọp giấy.
Tống Mân trong mắt ẩn chứa lửa giận, nhưng cố gắng cưỡng ép. Hiện tại không phải là lúc tức giận với lão Lý, phải cần đoàn kết nhất trí. Tống Mân ý thức được, trước mắt là thời kỳ nguy hiểm nhất từ lúc ông theo chính trị cho tới nay. Chỗ dựa vững chắc Lương Quang Hoa có khả năng sẽ đi, phía dưới lại toát ra một cái gai thật lớn, các đồng chí bên trong bộ máy đều đang đợi xem náo nhiệt, nếu ứng đối không xong, mười năm khổ tâm ở thị xã Ngạn Hoa sẽ có khả năng bị hủy hoại trong chốc lát.
Là nhân vật số một, kiêng kỵ nhất chính là uy vọng bị suy yếu. Nếu lời nói không còn linh nghiệm, lập tức sẽ gặp phải phản ứng dây chuyền. Đội ngũ cán bộ nội bộ lục đục, cuối cùng lãnh đạo cấp trên không thể không suy xét điều chỉnh vị trí của ông.
Ánh mắt Tống Mân rơi xuống mặt Trưởng ban Tổ chức Long Hải Đào.
Một chút do dự hiện lên trong mắt Long Hải Đào.
Ánh mắt Tống Mân lập tức âm trầm hẳn lên.
Long Hải Đào là thân tín do một tay ông cất nhắc lên. Vị trí Trưởng ban Tổ chức này rất quan trọng, bất luận một vị Bí thư nào cũng đều phải nắm trong tay. Nếu không có sự cực lực tiến cử của Tống Mân, Long Hải Đào không có khả năng có được địa vị như ngày hôm nay.
Hiện giờ thế cục nguy cấp, Long Hải Đào lại không ngờ do dự. Phẫn nộ trong lòng Tống Mân là có thể nghĩ.
Mắt thấy thần sắc của Tống Mân không tốt, Long Hải Đào không dám chần chừ. Sự ảnh hưởng của Tống Mân không phải Long Hải Đào có thể kháng cự. Lập tức ưỡn ngực, nói:
- Bí thư Tống, tôi xin có hai câu.
Nghiêm khắc mà nói, ông chỉ là dự thính hội nghị công tác Bí thư, cũng không có quyền lên tiếng, cho nên trước phải xin chỉ thị. Nếu không sẽ có người có ý kiến.
- Ừ!
Tống Mân cổ vũ gật đầu.
- Tuy rằng Phạm Hồng Vũ là một nhân tài, điều này mọi người rõ như ban ngày, nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải cảnh giác. Dù sao cậu ta cũng còn trẻ tuổi, có một chút thành tích sẽ dễ dàng lên mặt. Điều này rất không tốt. Ngọc không mài thì sẽ không sáng! Hiện tại chúng ta chỉnh cậu ta là vì muốn tốt cho cậu ta thôi, để cậu ta tỉnh táo lại. Tôi xin ủng hộ ý kiến của Chủ tịch thị xã Lục và Phó bí thư Lý, việc này hẳn là phải xử lý.
Long Hải Đào chậm rãi nói, hơi có chút khó khăn.
Lời này thật không tốt!
Khâu Minh Sơn cũng không phải là người có thể đắc tội.
Cho nên, lời nói của Long Hải Đào rất uyển chuyển. Đầu tiên tâng bốc Phạm Hồng Vũ lên, từng câu từng chữ đều là nói tốt cho Phạm Hồng Vũ, như thế nào cũng phải để lại đường lui cho mình.
Nghiêm khắc mà nói, Tống Mân đối với thái độ này của Long Hải Đào rất không hài lòng. Tuy nhiên hiện tại cũng phải bất chấp. Long Hải Đào cuối cùng cũng đã có một thái độ chính xác.
- Lão Lương, ý của anh thế nào?
Tống Mân lập tức chuyển sang Chánh văn phòng thị ủy Lương.
Chánh văn phòng Lương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Như thế nào, việc này cũng cần tôi lên tiếng à?
Cũng không trách Chánh văn phòng Lương kinh ngạc. Thật sự, ông ta mới chân chính là nhân viên dự thính. Hội nghị công tác Bí thư làm ra quyết định, nhiều khi phải thông qua tay một đại quản gia như ông chứng thực chấp hành. Ông là vì các Bí thư mà phục vụ.
Mà hiện tại, Bí thư Tống rõ ràng là không cho một ai quá quan.
Tống Mân thật sự là thiếu sự tự tin, cần mọi người cùng nhau bơm hơi cho ông ta.
Phạm Hồng Vũ thật sự không làm cho người ta bớt lo.
Có lẽ hắn là Bí thư Đảng ủy thị trấn đầu tiên công nhiên đánh vào mặt lãnh đạo Thị ủy và UBND thị xã.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ lại còn xin nghỉ phép đưa bạn gái đến Hồng Châu du lịch.
Một sự tự cao quá đáng!
Chánh văn phòng Thị ủy và Trưởng ban Tổ chức đều như nhau, bình thường đều là người tâm phúc nhất của Bí thư. Hậu viện không tĩnh thì làm sao mà cai trị nước?
Chánh văn phòng Lương thật ra thì cũng chẳng do dự, mỉm cười nói:
- Bí thư Tống, ý kiến của tôi rất rõ ràng, kiên quyết ủng hộ quyết định của Thị ủy, hoàn toàn tán thành ý kiến của lãnh đạo.
Chánh văn phòng Lương bình thường làm người tương đối ít nổi danh. Mặc dù cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, chính thức là lãnh đạo thị xã, nhưng cũng rất ít khi bày ra cái giá lãnh đạo của mình, mà tự định vị mình là một đại quản gia. Hiện tại giọng điệu như vậy vẫn tương đối khiêm tốn.
Cẩn thận vừa nghe, có thể ông ta biểu lộ thái độ, cũng có thể không. Dù sao việc này cũng là của các lãnh đạo ông, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ.
Cũng chỉ có thể như vậy!
Tống Mân trong lòng lại càng thêm bất an.
Mọi người đều kiêng kỵ Phạm Hồng Vũ.
Ngoại trừ Phó bí thư Lý và Lục Nguyệt là có thái độ kiên quyết, còn những đồng chí khác thì rất mờ ám. Nhạc Tây Đình trên căn bản là người chống lại. Bọn họ càng kiêng kỵ thì áp lực của Tống Mân lại càng lớn, ánh mắt không kìm nổi lại liếc nhìn Nhạc Tây Đình.
Mọi người đều chuyển hướng sang Nhạc Tây Đình.
Chỉ còn có một mình ông ta là chưa tỏ thái độ.
Tống Mân cũng không nói gì.
Nhạc Tây Đình cũng không lên tiếng, giống như vừa rồi mọi người lên tiếng, ông ta một câu cũng chưa nghe.
- Đồng chí Tây Đình!
Rốt cuộc, Tống Mân mở miệng kêu một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.
Ủng hộ hay là phản đối, tóm lại ông phải nói một câu.
Không lên tiếng là tính toán chuyện gì?
Tất cả mọi người đều ngồi chung trên một chiến xa, Nhạc Tây Đình ông cứ nghĩ mọi chuyện thuận lợi sao?
- Được rồi, tôi xin nói ý kiến của mình.
Nãy giờ không nói, Nhạc Tây Đình dường như đã hạ quyết tâm, ngồi thẳng người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Tôi cho rằng, quan điểm của đồng chí Phạm Hồng Vũ không phải là không có đạo lý. Cải cách chế độ công hữu xí nghiệp của chúng ta quả thật có chỗ không ổn.
- Có chỗ nào không ổn?
Nhạc Tây Đình còn chưa dứt lời, Lục Nguyệt lại chen vào hỏi, rõ ràng mang theo giọng điệu chất vấn, ngay cả xưng hô cũng đều miễn.
Trước đó, Lục Nguyệt thái độ rất đoan chính, ít nhất là ngoài mặt đoan chính. Trong những trường hợp công khai cho tới bây giờ vẫn luôn tôn trọng Nhạc Tây Đình, bày ra đúng chỗ thân phận trợ thủ của y, tuyệt không cho người ta cái cảm giác giọng khách át giọng chủ.
Nhưng hiện tại, Lục Nguyệt đã xé mặt nạ xuống.
Cũng không còn cần thiết phải mang mặt nạ rồi. Có một Phạm Hồng Vũ không phục, khiến cho lòng người khó chịu. Hiện giờ lại thêm một Nhạc Tây Đình, còn có thể chịu nổi sao?
Nhạc Tây Đình chính thức là Chủ tịch thị xã, ông ta phản đối chế độ cải cách xí nghiệp công hữu, phân lượng hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc này, Lục Nguyệt cố không suy nghĩ đến điều gì khác.
Nhạc Tây Đình liếc mắt nhìn Lục Nguyệt một cái, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:
- Xí nghiệp công hữu kinh doanh không tốt tình huống này tôi rất rõ ràng. Cần cải cách hay không? Cần! Cần thu hút đầu tư hay không? Cần! Nhưng thuộc tính của xí nghiệp công hữu có nên sửa đổi không? Điều này thì chưa chắc. Ví dụ như huyện Vũ Dương muốn cải cách xí nghiệp công hữu nên đã thu hút đầu tư. Bọn họ suy xét khá toàn diện, tiến cử ngoại thương đầu tư bên ngoài, nhưng quyền quản lý, quyền kinh doanh và quyền sở hữu thì không đề cập tới. Đối với việc an trí cán bộ công nhân viên so với phương thức của chúng ta ổn thỏa hơn. Cho nên tôi cho rằng, chúng ta hẳn nên tham khảo phương thức của các huyện thị lân cận, lấy thừa bù thiếu. Hiện tại đồng chí Phạm Hồng Vũ đề xuất ý kiến bất đồng cũng chỉ thuộc loại tranh luận bình thường, chưa nói đến sự phản bội như thế nào. Bởi vì cậu ta trong Nhật báo Quần Chúng đã bài văn phát biểu ý kiến khác mà thị xã xử phạt cậu ta, có phải là không thích hợp lắm không?
- Chủ tịch thị xã Nhạc, điểm này tôi không đồng ý.
Lập tức Phó bí thư Lý chen vào.
- Chuyện này không thể nhìn từ góc độ cá nhân mà phải theo góc độ toàn cục. Phạm Hồng Vũ là cán bộ thị xã Ngạn Hoa chúng ta, thì văn kiện của Thị ủy cậu ta nhất định phải tuân thủ. Cậu ta đối với quyết định của Thị ủy có dị nghị, vì sao không trực tiếp hướng lãnh đạo Thị ủy đề xuất? Nếu cậu ta đề nghị, chúng ta sẽ thận trọng đối đãi, thương lượng lại. Văn kiện của Thị ủy phát xuống cả mấy tháng, cậu ta lúc trước không rên một tiếng, sau mấy tháng bỗng nhiên trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn bác bỏ chúng ta, có phải là quá đáng hay không? Đây là điển hình của hành vi vô tổ chức, vô kỷ luật. Hai ngày qua, các đồng chí ở dưới đều nghị luận, lời nào cũng có. Quyết định tập thể của Ủy viên thường vụ Thị ủy và văn kiện của Thị ủy đều trở thành trò chê cười. Nếu không xử lý cậu ta, sau này chúng ta không cần quản cậu ta nữa, cứ để cho cậu ta ở thị trấn Phong Lâm trở thành một vương quốc độc lập. Cậu ta muốn làm thế nào thì làm, chúng ta ngồi một bên xem náo nhiệt. Về sau chúng ta còn quản lý cán bộ như thế nào nữa? Các công tác khác của thị xã có còn muốn triển khai hay không? Tôi vẫn là ý kiến đó, nếu không xử lý Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối không được.
Phó bí thư Lý nói như đinh đóng cột.
Nhạc Tây Đình trầm mặt, hỏi:
- Thế ý kiến của Bí thư Lý là nên xử lý Phạm Hồng Vũ như thế nào?
- Cách chức! Hành chính giáng cấp!
Phó bí thư Lý không chút do dự, đầy sát khí nói.
Ông ta đã sớm nhìn Phạm Hồng Vũ không vừa mắt.
Chưa đến hai mươi tuổi mà đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn, dựa vào cái gì chứ? Lão Lý đến bốn mươi tuổi mới lên làm Bí thư Quận ủy. Năm hai mươi tuổi vẫn còn ở nông thôn. Không cần nói đến Bí thư Đảng ủy thị trấn, cho dù là Phó chủ tịch thị trấn xếp hạng gần cuối, lão Lý đều một mực cung kính tôn xưng một tiếng lãnh đạo.
- Tôi không đồng ý, xử phạt như vậy là quá nặng.
Nhạc Tây Đình lập tức sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
- Vậy theo ý kiến của đồng chí Tây Đình, nên xử phạt đồng chí Phạm Hồng Vũ như thế nào?
Tống Mân hỏi, bất động thanh sắc đào một cái hố cho Nhạc Tây Đình. Ông cũng đồng ý ý kiến xử phạt Phạm Hồng Vũ, chỉ có điều phương thức không giống nhau?
Vậy thì ông tự mà xử lý!
Chúng tôi sẽ chăm chú lắng nghe.