Từ mấy ngày trước Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn, đội ngũ cán bộ của thị trấn Phong Lâm cảm thấy bàng hoàng, rất nhiều công việc phải dừng lại, các loại lời đồn đại xôn xao.
Chủ tịch thị trấn Cố đem hết toàn lực để ổn định cảm xúc của cán bộ, không ngừng tìm cán bộ phụ trách từng bộ phận đến nói chuyện, bơm hơi khuyến khích bọn họ, hy vọng công tác có thể triển khai bình thường, nhưng hiệu quả lại quá thấp.
Không ai nghe lời gã cả.
Cố Dưỡng Hạo bỗng nhiên ý thức được, mấy tháng mình đến thị trấn Phong Lâm công tác, trước sau đều chỉ là một “người ngoài”. Lúc Phạm Hồng Vũ ở thị trấn, cán bộ phía dưới đều rất khách khí với Chủ tịch thị trấn Cố, đối với chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Cố, cũng được chấp hành. Ban đầu Cố Dưỡng Hạo còn lo lắng Phạm Hồng Vũ sẽ làm khó dễ cho gã, dần dần cảm giác này liền biến mất.
Phạm Hồng Vũ như là một lớp trưởng nghiêm túc, uy vọng đối với cả lớp đều được duy trì.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ vừa đi, Cố Dưỡng Hạo mới phát hiện một sự thật, không hề đơn giản như suy nghĩ của mình. Lúc Phạm Hồng Vũ còn ở, Cố Dưỡng Hạo và các cán bộ khác đều giống nhau, đều là trợ thủ của Bí thư Phạm, tự nhiên lời của Chủ tịch thị trấn Cố được lý giải là chỉ thị của Bí thư Phạm, và Chủ tịch thị trấn Cố đảm đương trách nhiệm của một người truyền đạt ý kiến.
[CHARGE=3]Nếu Bí thư Phạm không đồng ý, thì bất kể thế nào lời của Cố Dưỡng Hạo không thể thực hiện được.
Hiện giờ bỗng nhiên truyền ra tin tức Bí thư Phạm sai lầm, bị xử phạt phải rời khỏi thị trấn Phong Lâm, đội ngũ cán bộ đều loạn. Lời của Chủ tịch thị trấn Cố thì không thể đại diện cho Bí thư Phạm được, vậy còn có ai nghe anh ta được?
Đây là uy vọng gây dựng được trên những thành tích thực tế, Phạm Hồng Vũ căn bản không phải dùng thủ đoạn hay quyền mưu gì, Cố Dưỡng Hạo cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp công tác của Phạm Hồng Vũ. Uy vọng này, chỉ có thời gian mới hòa tan được.
Ngược lại, Chủ tịch thị trấn Lư Đại Chính nói thì rất nhiều cán bộ đều phục tùng.
Cũng không phải là vì Lư Đại Chính có uy vọng cao hơn Cố Dưỡng Hạo, mà quan trọng nhất chính là đại bộ phận cán bộ đều cho rằng, Lư Đại Chính mới là “thân tín tâm phúc” của Bí thư Phạm, lời của anh ta nói, có thể đại diện cho ý kiến của Bí thư Phạm. Còn Cố Dưỡng Hạo lại là quả đào mà Tống Mân phái tới.
Hiện tại quả nhiên, thị xã muốn điều động Bí thư Phạm đi.
Cố Dưỡng Hạo trong nháy mắt đã trở thành “mặt đối lập” của đại đa số cán bộ thị trấn Phong Lâm, không ai giáp mặt chống đối gã, đã coi như rất nể tình rồi.
Cũng may tình hình giằng co này kéo dài vài ngày Phạm Hồng Vũ đã trở lại rồi.
Không chỉ một mình Bí thư Phạm trở về, mà còn có cả Bí thư Thị ủy Tống Mân, Trưởng phòng Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào, trợ lý Chủ tịch thị xã kiêm trưởng phòng thu hút đầu tư Cao Khiết.
Theo chỉ thị của cuộc điện thoại trước đó, Cố Dưỡng Hạo Lư Đại Chính tổ chức triệu tập cán bộ toàn thị trấn, đợi Bí thư Tống và lãnh đạo thị xã đến.
Cuộc điện thoại này là Phạm Hồng Vũ gọi, chứ không phải Tống Mân.
Nếu như Tống Mân gọi cú điện này em rằng Cố Dưỡng Hạo khó có thể triệu tập được mọi người.
Cảm xúc quần chúng của cán bộ thị trấn Phong Lâm là rất lớn.
Dưới sự hộ tống của mọi người, Tống Mân bước vào phòng họp lớn.
Trong phòng họp trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Tống Mân, không ai vỗ tay cả. Đến khi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ bước vào thì phòng họp mới vỗ tay như sấm dậy, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Xem ra những cán bộ này của thị trấn Phong Lâm thật sự có ý kiến với ông ta rồi, đem ông ta trở thành kẻ phá hoại tình thế tốt của thị trấn Phong Lâm, chắc chắn ông ta muốn loại bỏ Phạm Hồng Vũ để dọn đường cho Cố Dưỡng Hạo đây mà.
Chỉ có điều lúc này, Tống Mân cũng không thèm để ý.
Tống Mân vỗ tay, đi lên ngồi ở giữa đài chủ tịch, Long Hải Đào, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ ngồi xung quanh, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng chỗ với nhau.
Hội nghị do Phạm Hồng Vũ chủ trì.
Trước khi quyết định miễn nhiệm được tuyên đọc, hắn vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Kỷ luật hội trường rất tốt, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Phạm Hồng Vũ. Mặc dù tin tức từ thị xã truyền đến khá là không ổn, nhưng vẫn không có quyết định tuyên bố, trong lòng mọi người tồn tại tâm lý cảm thấy may mắn.
Có lẽ tin đồn này không chính xác?
Lời nói đầu của Phạm Hồng Vũ, rất ngắn gọn, sau khi nói đơn giản vài câu, liền mời Trưởng phòng Tổ chức Long Hải Đào lên phát biểu.
- Các đồng chí, tôi nhận sự ủy thác của Bí thư Tống và Thị ủy, tuyên đọc quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm…
Long Hải Đào nói đơn giản vài câu rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính. Dù sao Tống Mân đích thân đến, cũng không đến lượt ông ta phải cho chỉ thị gì. Hơn nữa, đầm “nước đục” thị trấn Phong Lâm này, Long Hải Đào không muốn chen chân vào. Chẳng có chút lợi lộc nào, mà chỉ có phiền toái.
- Vì yêu cầu công tác, qua nghiên cứu kỹ càng, Thị ủy quyết định miễn nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm của đồng chí Phạm Hồng Vũ, và có sự phân công khác….
Đây cũng là vấn đề được nghiên cứu qua, không thể tuyên bố chức vụ mới của Phạm Hồng Vũ trước mặt mọi người ở đây được, nếu không có thể sẽ xảy ra vấn đề. Dù là như thế, nhưng quyết định vừa được đọc xong, trong phòng họp lập tức rầm rầm, cán bộ phía dưới vừa phẫn nộ vừa thất vọng.
Hóa ra, thị xã muốn điều Bí thư Phạm đi như vậy là vì Tống Mân muốn hái quả đào lớn này vào trong giỏ của mình.
- Các đồng chí, trật tự một chút.
Bí thư Phạm đứng lên nói.
Tiếng nghị tiếng nghị luận bàn tán cũng trở nên nhỏ dần, mọi người lại chăm chú nhìn lên đài chủ tịch, không ít người nhìn vào Cố Dưỡng Hạo, thậm chí là đầy vẻ địch ý. Tiếp theo hẳn là tuyến bố quyết định để Cố Dưỡng Hạo đảm nhiệm chức Bí thư chăng?
Vẻ mặt Bí thư Phạm lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.
- Trưởng phòng Long.
Đợi phòng họp yên tĩnh lại, Phạm Hồng Vũ mỉm cười ra hiệu cho Long Hải Đào.
Long Hải Đào gật đầu, hắng giọng một cái, tiếp tục đọc quyết định bổ nhiệm:
- Để công việc của thị trấn Phong Lâm có thể tiếp tục được triển khai có hiệu quả, qua nghiên cứu, Thị ủy quyết định đồng chí Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao Khiết, kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, đồng thời tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thị xã, phụ trách toàn bộ công tác của thị trấn Phong Lâm và công tác xử lý thu hút đầu tư của thị xã.
Lại xôn xao một tiếng, các cán bộ lại ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều kinh sợ rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Bí thư Cao đã trở lại?
Phạm Hồng Vũ liền cười, nhẹ nhàng đụng bàn tay của Cao Khiết dưới bàn, hạ giọng nói:
- Chúc mừng Bí thư Cao, danh chính ngôn thuận rồi. Phạm Hồng Vũ đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, đổi lấy sự thăng cấp của Cao Khiết, điều này cũng đáng lắm.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, trên mặt không chút vui mừng.
Đây là sự chuẩn bị của Tống Mân.
Chuyện này, quả thật khiến Tống Mân vắt hết óc. Bí thư Tỉnh ủy Vinh tự mình gọi điện cho Lương Quang Hoa, địa khu Ngạn Hoa không ai có thể gánh được, không thể không xử lý Phạm Hồng Vũ. Lại càng không cần phải nói đến Lục Nguyệt đứng bên cạnh như hổ rình mồi.
Nhưng mặc kệ là lý do gì, việc xử lý Phạm Hồng Vũ đều sẽ đắc tội với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, hơn nữa công tác của thị trấn Phong Lâm sẽ gặp phải sự tê liệt trong thời gian nhất định, ít nhất không thể trông chờ vào sự phát triển nhanh như trước được. Điển hình “Hình thức Phong Lâm” có thể sẽ phải bỏ dở giữa chừng.
Đây cũng là sức nặng mà Tống Mân không thể chịu đựng được.
Đợi việc này dần ổn định, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân một khi truy cứu tới thì Tống Mân không thể nào mà gánh được. Chẳng nhẽ lại lôi Vinh Khải Cao và Lương Quang Hoa ra để đỡ đòn hay sao?
Ngay từ đầu, Tống Mân quả thật muốn bồi dưỡng Cố Dưỡng Hạo, ông ta tin tưởng Cố Dưỡng Hạo có năng lực này có thể nắm được cục diện của thị trấn Phong Lâm. Cho dù sau này không thể thu hút được đầu tư mới từ bên ngoài, nhưng chỉ cần làm tốt những cái đã có sẵn này thôi là đã đủ rồi. Trong vòng ba năm, duy trì là thị trấn có kinh tế đứng đầu tỉnh cũng là việc không quá khó khăn.
Còn năm năm sau, tình huống phát sinh thay đổi, thì cũng chẳng còn liên quan gì đến Tống Mân nữa. Khi đó, ông ta đã ngồi vững chắc ở vị trí cao hơn rồi.
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện chi tiết với Cố Dưỡng Hạo thì Tống Mân đã từ bỏ ý nghĩ này.
Cố Dưỡng Hạo thẳng thắn nói, tạm thời anh ta không thể nắm trong tay thị trấn Phong Lâm được, uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm thật sự quá cao. Huống chi, nếu cố đấm ăn xôi mà đến thị trấn Phong Lâm, nhỡ sau này bị Phạm Hồng Vũ ghi hận thì sẽ càng phiền toái.
Tống Mân không dám mạo hiểm.
Lục Nguyệt hiểu rõ tâm tư của ông ta, nên đã đưa ra chủ ý – để Cao Khiết trở về. Đồng thời kiêm nhiệm hai chức, nhưng cho hưởng đãi ngộ cấp cục phó.
Trọng trách lập tức tăng thêm nhiều như vậy, nếu không để Cao Khiết thăng quan một chút thì không thể được.
Chỉ có đưa Cao Khiết trở lại thị trấn Phong Lâm thì đội ngũ cán bộ ở đây mới không loạn.
Lục Nguyệt vô cùng rõ ràng, chỉ cần trách nhiệm này đặt lên vai Cao Khiết, thì cho dù Phạm Hồng Vũ bị mất chức cũng sẽ toàn lực giúp đỡ Cao Khiết hoàn thành tốt những công việc này.
Đối với quyết định điều động Phạm Hồng Vũ đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, nói thực Lục Nguyệt không hài lòng lắm. Y yêu cầu rõ ràng rằng phải cách hoàn toàn chức vụ của Phạm Hồng Vũ, đợi khi nào Phạm Hồng Vũ nhận thức rõ sai lầm cỉa mình, thì sắp xếp công tác cho hắn cũng không muộn.
Kể từ đó, vết đen này sẽ rất khó để Phạm Hồng Vũ ngóc đầu lên được.
Nhưng Tống Mân không đồng ý.
Lục Nguyệt không sợ đắc tội với Khâu Minh Sơn, không có nghĩa là Tống Mân cũng có thể như vậy.
Nhưng đối với ý kiến đưa Cao Khiết trở về thì Tống Mân lại rất đồng ý, không những có thể khiến thị trấn Phong Lâm ổn định, mà còn có thể sử dụng Phạm Hồng Vũ “miễn phí”. Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là gián tiếp bày tỏ “xin lỗi” với Khâu Minh Sơn – Việc xử phạt Phạm Hồng Vũ chỉ là quá bất đắc dĩ, do vậy tôi sẽ để Cao Khiết thăng quan.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ giống nhau, đều là cán bộ trẻ tuổi được Khâu Minh Sơn hết sức coi trọng.
Chủ ý này của Lục Nguyệt, thật ra là một công ba việc.
Còn về trong lòng của Lục Nguyệt có suy nghĩ khác hay không thì Tống Mân không thể biết được.
Xem ra con ông cháu cha từ thủ đô đến, đầu óc thật là “nhạy bén”
Ai biết việc này còn chưa được thảo luận trên hội nghị thường vụ, càng chưa báo cáo địa ủy, Phạm Hồng Vũ một câu nói đã “vạch trần” rồi. Sao không khiến Tống Mân kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh được?
Quả nhiên Trường giang sóng sau xô sóng trước.
Chỉ hy vọng lớp sóng trước không bị “chết khô” trên bờ cát.
Từ mấy ngày trước Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn, đội ngũ cán bộ của thị trấn Phong Lâm cảm thấy bàng hoàng, rất nhiều công việc phải dừng lại, các loại lời đồn đại xôn xao.
Chủ tịch thị trấn Cố đem hết toàn lực để ổn định cảm xúc của cán bộ, không ngừng tìm cán bộ phụ trách từng bộ phận đến nói chuyện, bơm hơi khuyến khích bọn họ, hy vọng công tác có thể triển khai bình thường, nhưng hiệu quả lại quá thấp.
Không ai nghe lời gã cả.
Cố Dưỡng Hạo bỗng nhiên ý thức được, mấy tháng mình đến thị trấn Phong Lâm công tác, trước sau đều chỉ là một “người ngoài”. Lúc Phạm Hồng Vũ ở thị trấn, cán bộ phía dưới đều rất khách khí với Chủ tịch thị trấn Cố, đối với chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Cố, cũng được chấp hành. Ban đầu Cố Dưỡng Hạo còn lo lắng Phạm Hồng Vũ sẽ làm khó dễ cho gã, dần dần cảm giác này liền biến mất.
Phạm Hồng Vũ như là một lớp trưởng nghiêm túc, uy vọng đối với cả lớp đều được duy trì.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ vừa đi, Cố Dưỡng Hạo mới phát hiện một sự thật, không hề đơn giản như suy nghĩ của mình. Lúc Phạm Hồng Vũ còn ở, Cố Dưỡng Hạo và các cán bộ khác đều giống nhau, đều là trợ thủ của Bí thư Phạm, tự nhiên lời của Chủ tịch thị trấn Cố được lý giải là chỉ thị của Bí thư Phạm, và Chủ tịch thị trấn Cố đảm đương trách nhiệm của một người truyền đạt ý kiến.
[CHARGE=]Nếu Bí thư Phạm không đồng ý, thì bất kể thế nào lời của Cố Dưỡng Hạo không thể thực hiện được.
Hiện giờ bỗng nhiên truyền ra tin tức Bí thư Phạm sai lầm, bị xử phạt phải rời khỏi thị trấn Phong Lâm, đội ngũ cán bộ đều loạn. Lời của Chủ tịch thị trấn Cố thì không thể đại diện cho Bí thư Phạm được, vậy còn có ai nghe anh ta được?
Đây là uy vọng gây dựng được trên những thành tích thực tế, Phạm Hồng Vũ căn bản không phải dùng thủ đoạn hay quyền mưu gì, Cố Dưỡng Hạo cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp công tác của Phạm Hồng Vũ. Uy vọng này, chỉ có thời gian mới hòa tan được.
Ngược lại, Chủ tịch thị trấn Lư Đại Chính nói thì rất nhiều cán bộ đều phục tùng.
Cũng không phải là vì Lư Đại Chính có uy vọng cao hơn Cố Dưỡng Hạo, mà quan trọng nhất chính là đại bộ phận cán bộ đều cho rằng, Lư Đại Chính mới là “thân tín tâm phúc” của Bí thư Phạm, lời của anh ta nói, có thể đại diện cho ý kiến của Bí thư Phạm. Còn Cố Dưỡng Hạo lại là quả đào mà Tống Mân phái tới.
Hiện tại quả nhiên, thị xã muốn điều động Bí thư Phạm đi.
Cố Dưỡng Hạo trong nháy mắt đã trở thành “mặt đối lập” của đại đa số cán bộ thị trấn Phong Lâm, không ai giáp mặt chống đối gã, đã coi như rất nể tình rồi.
Cũng may tình hình giằng co này kéo dài vài ngày Phạm Hồng Vũ đã trở lại rồi.
Không chỉ một mình Bí thư Phạm trở về, mà còn có cả Bí thư Thị ủy Tống Mân, Trưởng phòng Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào, trợ lý Chủ tịch thị xã kiêm trưởng phòng thu hút đầu tư Cao Khiết.
Theo chỉ thị của cuộc điện thoại trước đó, Cố Dưỡng Hạo Lư Đại Chính tổ chức triệu tập cán bộ toàn thị trấn, đợi Bí thư Tống và lãnh đạo thị xã đến.
Cuộc điện thoại này là Phạm Hồng Vũ gọi, chứ không phải Tống Mân.
Nếu như Tống Mân gọi cú điện này em rằng Cố Dưỡng Hạo khó có thể triệu tập được mọi người.
Cảm xúc quần chúng của cán bộ thị trấn Phong Lâm là rất lớn.
Dưới sự hộ tống của mọi người, Tống Mân bước vào phòng họp lớn.
Trong phòng họp trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn Tống Mân, không ai vỗ tay cả. Đến khi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ bước vào thì phòng họp mới vỗ tay như sấm dậy, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Xem ra những cán bộ này của thị trấn Phong Lâm thật sự có ý kiến với ông ta rồi, đem ông ta trở thành kẻ phá hoại tình thế tốt của thị trấn Phong Lâm, chắc chắn ông ta muốn loại bỏ Phạm Hồng Vũ để dọn đường cho Cố Dưỡng Hạo đây mà.
Chỉ có điều lúc này, Tống Mân cũng không thèm để ý.
Tống Mân vỗ tay, đi lên ngồi ở giữa đài chủ tịch, Long Hải Đào, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ ngồi xung quanh, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng chỗ với nhau.
Hội nghị do Phạm Hồng Vũ chủ trì.
Trước khi quyết định miễn nhiệm được tuyên đọc, hắn vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Kỷ luật hội trường rất tốt, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Phạm Hồng Vũ. Mặc dù tin tức từ thị xã truyền đến khá là không ổn, nhưng vẫn không có quyết định tuyên bố, trong lòng mọi người tồn tại tâm lý cảm thấy may mắn.
Có lẽ tin đồn này không chính xác?
Lời nói đầu của Phạm Hồng Vũ, rất ngắn gọn, sau khi nói đơn giản vài câu, liền mời Trưởng phòng Tổ chức Long Hải Đào lên phát biểu.
- Các đồng chí, tôi nhận sự ủy thác của Bí thư Tống và Thị ủy, tuyên đọc quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm…
Long Hải Đào nói đơn giản vài câu rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính. Dù sao Tống Mân đích thân đến, cũng không đến lượt ông ta phải cho chỉ thị gì. Hơn nữa, đầm “nước đục” thị trấn Phong Lâm này, Long Hải Đào không muốn chen chân vào. Chẳng có chút lợi lộc nào, mà chỉ có phiền toái.
- Vì yêu cầu công tác, qua nghiên cứu kỹ càng, Thị ủy quyết định miễn nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm của đồng chí Phạm Hồng Vũ, và có sự phân công khác….
Đây cũng là vấn đề được nghiên cứu qua, không thể tuyên bố chức vụ mới của Phạm Hồng Vũ trước mặt mọi người ở đây được, nếu không có thể sẽ xảy ra vấn đề. Dù là như thế, nhưng quyết định vừa được đọc xong, trong phòng họp lập tức rầm rầm, cán bộ phía dưới vừa phẫn nộ vừa thất vọng.
Hóa ra, thị xã muốn điều Bí thư Phạm đi như vậy là vì Tống Mân muốn hái quả đào lớn này vào trong giỏ của mình.
- Các đồng chí, trật tự một chút.
Bí thư Phạm đứng lên nói.
Tiếng nghị tiếng nghị luận bàn tán cũng trở nên nhỏ dần, mọi người lại chăm chú nhìn lên đài chủ tịch, không ít người nhìn vào Cố Dưỡng Hạo, thậm chí là đầy vẻ địch ý. Tiếp theo hẳn là tuyến bố quyết định để Cố Dưỡng Hạo đảm nhiệm chức Bí thư chăng?
Vẻ mặt Bí thư Phạm lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.
- Trưởng phòng Long.
Đợi phòng họp yên tĩnh lại, Phạm Hồng Vũ mỉm cười ra hiệu cho Long Hải Đào.
Long Hải Đào gật đầu, hắng giọng một cái, tiếp tục đọc quyết định bổ nhiệm:
- Để công việc của thị trấn Phong Lâm có thể tiếp tục được triển khai có hiệu quả, qua nghiên cứu, Thị ủy quyết định đồng chí Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao Khiết, kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, đồng thời tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư thị xã, phụ trách toàn bộ công tác của thị trấn Phong Lâm và công tác xử lý thu hút đầu tư của thị xã.
Lại xôn xao một tiếng, các cán bộ lại ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều kinh sợ rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Bí thư Cao đã trở lại?
Phạm Hồng Vũ liền cười, nhẹ nhàng đụng bàn tay của Cao Khiết dưới bàn, hạ giọng nói:
- Chúc mừng Bí thư Cao, danh chính ngôn thuận rồi. Phạm Hồng Vũ đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, đổi lấy sự thăng cấp của Cao Khiết, điều này cũng đáng lắm.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, trên mặt không chút vui mừng.
Đây là sự chuẩn bị của Tống Mân.
Chuyện này, quả thật khiến Tống Mân vắt hết óc. Bí thư Tỉnh ủy Vinh tự mình gọi điện cho Lương Quang Hoa, địa khu Ngạn Hoa không ai có thể gánh được, không thể không xử lý Phạm Hồng Vũ. Lại càng không cần phải nói đến Lục Nguyệt đứng bên cạnh như hổ rình mồi.
Nhưng mặc kệ là lý do gì, việc xử lý Phạm Hồng Vũ đều sẽ đắc tội với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, hơn nữa công tác của thị trấn Phong Lâm sẽ gặp phải sự tê liệt trong thời gian nhất định, ít nhất không thể trông chờ vào sự phát triển nhanh như trước được. Điển hình “Hình thức Phong Lâm” có thể sẽ phải bỏ dở giữa chừng.
Đây cũng là sức nặng mà Tống Mân không thể chịu đựng được.
Đợi việc này dần ổn định, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân một khi truy cứu tới thì Tống Mân không thể nào mà gánh được. Chẳng nhẽ lại lôi Vinh Khải Cao và Lương Quang Hoa ra để đỡ đòn hay sao?
Ngay từ đầu, Tống Mân quả thật muốn bồi dưỡng Cố Dưỡng Hạo, ông ta tin tưởng Cố Dưỡng Hạo có năng lực này có thể nắm được cục diện của thị trấn Phong Lâm. Cho dù sau này không thể thu hút được đầu tư mới từ bên ngoài, nhưng chỉ cần làm tốt những cái đã có sẵn này thôi là đã đủ rồi. Trong vòng ba năm, duy trì là thị trấn có kinh tế đứng đầu tỉnh cũng là việc không quá khó khăn.
Còn năm năm sau, tình huống phát sinh thay đổi, thì cũng chẳng còn liên quan gì đến Tống Mân nữa. Khi đó, ông ta đã ngồi vững chắc ở vị trí cao hơn rồi.
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện chi tiết với Cố Dưỡng Hạo thì Tống Mân đã từ bỏ ý nghĩ này.
Cố Dưỡng Hạo thẳng thắn nói, tạm thời anh ta không thể nắm trong tay thị trấn Phong Lâm được, uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm thật sự quá cao. Huống chi, nếu cố đấm ăn xôi mà đến thị trấn Phong Lâm, nhỡ sau này bị Phạm Hồng Vũ ghi hận thì sẽ càng phiền toái.
Tống Mân không dám mạo hiểm.
Lục Nguyệt hiểu rõ tâm tư của ông ta, nên đã đưa ra chủ ý – để Cao Khiết trở về. Đồng thời kiêm nhiệm hai chức, nhưng cho hưởng đãi ngộ cấp cục phó.
Trọng trách lập tức tăng thêm nhiều như vậy, nếu không để Cao Khiết thăng quan một chút thì không thể được.
Chỉ có đưa Cao Khiết trở lại thị trấn Phong Lâm thì đội ngũ cán bộ ở đây mới không loạn.
Lục Nguyệt vô cùng rõ ràng, chỉ cần trách nhiệm này đặt lên vai Cao Khiết, thì cho dù Phạm Hồng Vũ bị mất chức cũng sẽ toàn lực giúp đỡ Cao Khiết hoàn thành tốt những công việc này.
Đối với quyết định điều động Phạm Hồng Vũ đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc, nói thực Lục Nguyệt không hài lòng lắm. Y yêu cầu rõ ràng rằng phải cách hoàn toàn chức vụ của Phạm Hồng Vũ, đợi khi nào Phạm Hồng Vũ nhận thức rõ sai lầm cỉa mình, thì sắp xếp công tác cho hắn cũng không muộn.
Kể từ đó, vết đen này sẽ rất khó để Phạm Hồng Vũ ngóc đầu lên được.
Nhưng Tống Mân không đồng ý.
Lục Nguyệt không sợ đắc tội với Khâu Minh Sơn, không có nghĩa là Tống Mân cũng có thể như vậy.
Nhưng đối với ý kiến đưa Cao Khiết trở về thì Tống Mân lại rất đồng ý, không những có thể khiến thị trấn Phong Lâm ổn định, mà còn có thể sử dụng Phạm Hồng Vũ “miễn phí”. Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là gián tiếp bày tỏ “xin lỗi” với Khâu Minh Sơn – Việc xử phạt Phạm Hồng Vũ chỉ là quá bất đắc dĩ, do vậy tôi sẽ để Cao Khiết thăng quan.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ giống nhau, đều là cán bộ trẻ tuổi được Khâu Minh Sơn hết sức coi trọng.
Chủ ý này của Lục Nguyệt, thật ra là một công ba việc.
Còn về trong lòng của Lục Nguyệt có suy nghĩ khác hay không thì Tống Mân không thể biết được.
Xem ra con ông cháu cha từ thủ đô đến, đầu óc thật là “nhạy bén”
Ai biết việc này còn chưa được thảo luận trên hội nghị thường vụ, càng chưa báo cáo địa ủy, Phạm Hồng Vũ một câu nói đã “vạch trần” rồi. Sao không khiến Tống Mân kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh được?
Quả nhiên Trường giang sóng sau xô sóng trước.
Chỉ hy vọng lớp sóng trước không bị “chết khô” trên bờ cát.