Thật ra còn chưa đến núi Kim Ngô thì Cao Khiết đã hối hận rồi. Ngồi xe đi chơi không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng của cô. Cao Khiết không ngờ rằng, xe bus ở thành phố Hồng Châu lại đông đúc như vậy. Nếu không phải Phạm Hồng Vũ thân thể khỏe mạnh, chặt chẽ bảo vệ cô thì Chủ tịch thị xã cao đã trở thành một cái “bánh” rồi.
- Tiểu Khiết, lần sau nếu đi một mình thì đừng có đi xe bus đấy.
Hai người cuối cùng cũng chen được vào một góc, Phạm Hồng Vũ ghé vào tai Cao Khiết nói.
- Cái gì?
Cao Khiết ghé vào bên cửa, Phạm Hồng Vũ bên cạnh, một cặp mông đẫy đà dí đúng vào bộ phận nhạy cảm của hắn, khiến cho huyết áp của Bí thư Phạm suýt nữa thì “chảy máu mũi”
“trên xe này cũng nhiều kẻ háo sắc thật đấy”
Phạm Hồng Vũ thầm nói.
Thật ra cũng đã lâu rồi Bí thư Phạm không đi xe bus, ngày bình thường một mình ở trường Đảng, muốn đi ra ngoài, chỉ cần một chiếc xe đạp cũng đủ giải quyết vấn đề rồi. Tuy nhiên hôm nay, với tình trạng đông đúc như thế này thì những kẻ háo sắc muốn ra tay lúc nào cũng được.
Một nhất đẳng mỹ nữ như Cao Khiết, tuyệt đối trở thành đối tượng của những kẻ háo sắc.
- Anh cứ lo cho anh trước đi đã.
Cao Khiết hừ nói một tiếng, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, cô dùng sức để tránh sự tiếp xúc cơ thể giữa mình và hắn.
Vừa rồi, từ phía sau truyền đến một cảm giác là lạ, Cao Khiết cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết đó là “một đồ vật gì đó”. Tên vô lại này, trên xe bus không ngờ lại còn hủ bại như vậy.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ lập tức kéo người lên, ghé vào tai cô nói:
- Anh mà giống như bọn họ sao? Anh là ông xã của em, em sớm hay muộn cũng thuộc về anh thôi.
Cao Khiết không lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn. Thật vất vả lắm mới đến nhà ga đường dài, hai người mua vé, tiếp tục lên minibus, cuối cùng cũng có chỗ ngồi.
Cuối những năm 80, mặc dù là xe tuyến ở huyện và tỉnh nhưng cũng không khá hơn chút nào, xe rách rưới, trên xe mùi phân vịt phân gà là điều bình thường. Trên xe minibus này, đại đa số hành khách đều mang theo hương nến, hình như là lên núi Kim Ngô cầu khấn. Từ lúc xe ra khỏi thành phố, cỏ cây hoa lá rậm rạp dọc hai bên đường, mở cửa sổ ra hít không khí tươi mát, tâm tình của Cao Khiết mới tốt trở lại, cười cười nói nói với Phạm Hồng Vũ.
Núi Kim Ngô nằm ngay ở huyện ngoại ô, cách thành phố Hồng Châu khoảng hơn 30km, minibus chạy chậm rì rì, mất một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi.
Cao Khiết không kiên nhẫn, hạ giọng nói:
- Xem ra lúc về phải nói với ba em thôi, để ông coi trọng tuyến đương này. Núi Kim Ngô là nơi khai thác du lịch thì những cái kèm theo nó cũng phải làm trước.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, Chủ tịch thị xã Cao ngày càng kinh nghiệm trong việc xây dựng kinh tế.
Cao Khiết bĩu môi nói:
- Không thế thì sao! Không có Phạm đồ tể thì Ngạn Hoa cũng không chết đói đâu.
Lời này có vẻ không đúng với tình hình thực tế. Phạm Hồng Vũ mặc dù đang học ở trường đảng trên tỉnh, nhưng công tác xây dựng kinh tế thị xã Ngạn Hoa, Cao Khiết đều phải trưng cầu ý kiến của hắn. Dường như việc nào được Phạm Hồng Vũ khẳng định thì việc đó chắc chắn thành công vậy.
Đối với những cô gái không giảng đạo lý thì Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, mà liên tục gật đầu đồng ý.
Cuối cùng xe cũng đến chân núi Kim Ngô, các du khách đều xuống xe, đi bộ theo bậc thang trên núi.
Núi Kim Ngô mấy năm trước đã được khai thác làm du kịch, dưới chân núi đã có một khu chợ nho nhỏ mọc lên, những tiếng rao hàng bên tai không dứt, chủ yếu là rao hàng hương nến hàng mã, hoa quả.
Ở chân núi đã sửa một sơn môn, không biết là dùng xi măng đổ bê tông hay là xây bằng đá cẩm thạch, phía trên có viết sáu chữ to – Khu du dịch núi Kim Ngô.
- Ồ, là bút tích của bác Cao!
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đó là bút tích của Cao Hưng Hán. Sắp trở thành con rể của Cao Hưng Hán rồi, đương nhiên là phải nhận ra bút tích của ông.
Cao Khiết vểnh mũi lên, đắc ý nói:
- Thư pháp của ba em thì khỏi phải nói. Anh ấy à, cũng phải luyện một chút đi, nói không chừng tương lai còn có rất nhiều người mời anh viết lưu niệm đấy.
- Không phải là không chừng mà là chắc chắn.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Gần đây có một phong trào là mời lãnh đạo viết chữ lưu niệm. Các khu du lịch lớn nhỏ đều trăm phương ngàn kế mời lãnh đạo viết lên, như thể từ đó trở đi nơi đó sẽ có mối quan hệ với lãnh đạo, giá trị cũng tăng lên gấp bội vậy. Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa chuyên tâm luyện thư pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra được rất nhiều chữ viết của lãnh đạo không phải xấu bình thường nữa, nói như “chữ gà bới” cũng không quá đáng. Nhưng lại được người ta trân trọng khắc lên đủ loại biển.
Phạm Hồng Vũ chỉ cần một ngày nào đó ra ngoài, trở thành trưởng một huyện nào đó là đã có người đến tìm hắn xin chữ lưu niệm rồi.
- Vậy thì anh luyện cho thật giỏi vào, đến lúc đó đừng để mất mặt đấy.
Chủ tịch thị xã Cao nhạo báng Thư ký Phạm.
- Thư pháp này, với tuổi tác như của chúng ta thì cũng chỉ như thêu hoa trên bao tải thôi. Không có giá trị gì đâu. Phải đuổi kịp tiêu chuẩn của bác Cao mới dám nghĩ.
- Coi như anh tự biết mình, đi thôi.
Đến nơi, Cao Khiết còn muốn kéo tay Phạm Hồng Vũ đi nhanh về phía trước.
Tuy rằng không phải chủ nhật, nhưng khách đến dâng hương vẫn rất đông, sơn môn trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Ấy, nhường đường, đường đương chút nào, cẩn thận ô tô.
Một người trẻ tuổi mặc áo bảo vệ lớn tiếng nói, múa may chân tay để dẹp đám người đằng trước.
Mọi người nhìn theo tiếng của anh ta, chỉ thấy hai chiếc Santana mới cóong, có rèm che đi thẳng mà đến, đến gần chỗ mới dừng lại.
Cao Khiết giật mình, cẩn thận nắm chặt tay Phạm Hồng Vũ, lập tức nhướn mày, tức giận nói:
- Lái xe kiểu gì không biết.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chắc là kẻ giàu mới nổi, muốn khoe của đây mà.
Giai đoạn hiện tại ở trong nước, có rất nhiều xe xịn, giá cả của nó thì khỏi cần phải nói.
- Kỳ cục!
- Để anh đi xử lý nó.
Tính tình “lưu manh” của Thư ký Phạm lại phát tác.
Dám làm Cao Khiết sợ, đó là chọc tức Phạm Hồng Vũ này.
- Thôi đi, đừng làm mất hứng.
Cao Khiết vội ngăn hắn lại, hôm nay đến đây là để hưởng thụ thế giới hai người và ngắm cảnh đẹo, chứ không muốn xung đột với ai, nhất là với đám nhà giàu mới nổi này thì càng không nên đụng vào.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ lập tức phát hiện phán đoán của mình không đúng hoàn toàn.
Santana sau khi dừng hẳn, phía trước xe chưa có động tĩnh gì, phía sau xe có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi nhảy xuống, đi lên mở xe, một người khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo giày tây bóng loáng đi xuống.
Nhà giàu mới nổi.
Chỉ thấy trên người đàn ông này kim quang lóng lánh, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, ngón tay đeo nhẫn vàng, cổ đeo dây chuyền vàng…nếu không khoác bộ tây trang lên thì chắc toàn người anh ta là một màu vàng lóng lánh. Từ khí chất đó, không nhìn cũng biết đó là nhà giàu mới nổi.
Người đàn ông kim quang đi xuống, còn chưa kịp khoe động tác gì thì đã phải quay đâì lại, hơi cúi lưng, đi đến phía chiếc Santana đầu tiên để mở cửa xe.
Lại một đôi giày bóng loáng đặt xuống, tiếp theo là một thân hình phì nhiêu với cái bụng bự, nhìn người ông ta có thể nhìn thấy từng lớp thịt chồng lên nhau, cái trán bóng loáng khiến người ta phát ngấy. Kết hợp với chiéc áo lông cừu màu xanh, trông ông ta chẳng khác gì chiếc thùng phi di động. Cũng giống như người đàn ông kim quang ban nãy, tay và cổ ông ta cũng đeo đầy vàng.
Cao Khiết không khỏi mỉm cười, bĩu môi, nói:
- Tên này không phải nhà giàu mới nổi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý.
Mặc dù hai người này khá giống nhau, nhưng Phạm Hồng Vũ có thể nhìn ra đây không phải là thương nhân, mà là một loãnh đạo. Khí chất đặc trưng của lãnh đạo, một thương nhân khó mà bắt chước được.
Lãnh đạo mập ú này khoảng hơn 50 tuổi, vóc dáng không cao, so với Phạm Hồng Vũ thì ông ta còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng thể trạng thì chắc gấp rưỡi thư ký Phạm. Ánh mắt của ông ta nhìn xung quanh, sau đó liền tập trung vào Cao Khiết, trong ánh mắt đó hiện lên vẻ thất thố rõ ràng.
Theo lễ phép, Cao Khiết hơi cúi đầu xuống. Lãnh đạo mập này lập tức mặt mày hơn hở, gật đầu liên tục với Cao Khiết, từng thớ thịt trên mặt ông ta rung động không ngừng.
Không chỉ là lãnh đạo, người đàn ông và đàn em của y cũng nhìn chằm chằm vào Cao Khiết.
Hai hàng lông mày của Cao Khiết khẽ dương lên, giữ chặt tay Phạm Hồng Vũ, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, hai người cầm tay nhau đi lên, nhưng ánh mắt của mấy tên này nhìn Cao Khiết thật sự khiến Thư ký Phạm tức giận, đi vài bước, hắn không kìm nổi lại hung hăng quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của lãnh đạo và người đàn ông kim quang kia vẫn theo sát bóng dáng thướt tha của Cao Khiết, coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thư ký Phạm.
Đại mỹ nữ mới là là đối tượng đẻ bọn họ chú ý, còn mấy bé sinh viên thì tính cái gì?
Có năn nỉ thì đại lãnh đạo cũng chẳng thèm nhìn.
- Giám đốc sở Ô, chúng ta lên đi nhỉ? Tôi đã hẹn trước với Trương Thiên Sư rồi. Lần này, ngài nhất định sẽ đạt được ước muốn.
Thật lâu sau, người đàn ông kim quang mới khom lưng, nói với vị lãnh đạo béo ị.
- Ừm!
Giám đốc sở Ô gật đầu, ưỡn ngực, chậm rãi đi về phía trước.
Người đàn ông kim quang và mấy người phục vụ không ngừng đi sát phía sau, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.
Thật ra còn chưa đến núi Kim Ngô thì Cao Khiết đã hối hận rồi. Ngồi xe đi chơi không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng của cô. Cao Khiết không ngờ rằng, xe bus ở thành phố Hồng Châu lại đông đúc như vậy. Nếu không phải Phạm Hồng Vũ thân thể khỏe mạnh, chặt chẽ bảo vệ cô thì Chủ tịch thị xã cao đã trở thành một cái “bánh” rồi.
- Tiểu Khiết, lần sau nếu đi một mình thì đừng có đi xe bus đấy.
Hai người cuối cùng cũng chen được vào một góc, Phạm Hồng Vũ ghé vào tai Cao Khiết nói.
- Cái gì?
Cao Khiết ghé vào bên cửa, Phạm Hồng Vũ bên cạnh, một cặp mông đẫy đà dí đúng vào bộ phận nhạy cảm của hắn, khiến cho huyết áp của Bí thư Phạm suýt nữa thì “chảy máu mũi”
“trên xe này cũng nhiều kẻ háo sắc thật đấy”
Phạm Hồng Vũ thầm nói.
Thật ra cũng đã lâu rồi Bí thư Phạm không đi xe bus, ngày bình thường một mình ở trường Đảng, muốn đi ra ngoài, chỉ cần một chiếc xe đạp cũng đủ giải quyết vấn đề rồi. Tuy nhiên hôm nay, với tình trạng đông đúc như thế này thì những kẻ háo sắc muốn ra tay lúc nào cũng được.
Một nhất đẳng mỹ nữ như Cao Khiết, tuyệt đối trở thành đối tượng của những kẻ háo sắc.
- Anh cứ lo cho anh trước đi đã.
Cao Khiết hừ nói một tiếng, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, cô dùng sức để tránh sự tiếp xúc cơ thể giữa mình và hắn.
Vừa rồi, từ phía sau truyền đến một cảm giác là lạ, Cao Khiết cũng không có kinh nghiệm, chỉ biết đó là “một đồ vật gì đó”. Tên vô lại này, trên xe bus không ngờ lại còn hủ bại như vậy.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ lập tức kéo người lên, ghé vào tai cô nói:
- Anh mà giống như bọn họ sao? Anh là ông xã của em, em sớm hay muộn cũng thuộc về anh thôi.
Cao Khiết không lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn. Thật vất vả lắm mới đến nhà ga đường dài, hai người mua vé, tiếp tục lên minibus, cuối cùng cũng có chỗ ngồi.
Cuối những năm , mặc dù là xe tuyến ở huyện và tỉnh nhưng cũng không khá hơn chút nào, xe rách rưới, trên xe mùi phân vịt phân gà là điều bình thường. Trên xe minibus này, đại đa số hành khách đều mang theo hương nến, hình như là lên núi Kim Ngô cầu khấn. Từ lúc xe ra khỏi thành phố, cỏ cây hoa lá rậm rạp dọc hai bên đường, mở cửa sổ ra hít không khí tươi mát, tâm tình của Cao Khiết mới tốt trở lại, cười cười nói nói với Phạm Hồng Vũ.
Núi Kim Ngô nằm ngay ở huyện ngoại ô, cách thành phố Hồng Châu khoảng hơn km, minibus chạy chậm rì rì, mất một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi.
Cao Khiết không kiên nhẫn, hạ giọng nói:
- Xem ra lúc về phải nói với ba em thôi, để ông coi trọng tuyến đương này. Núi Kim Ngô là nơi khai thác du lịch thì những cái kèm theo nó cũng phải làm trước.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, Chủ tịch thị xã Cao ngày càng kinh nghiệm trong việc xây dựng kinh tế.
Cao Khiết bĩu môi nói:
- Không thế thì sao! Không có Phạm đồ tể thì Ngạn Hoa cũng không chết đói đâu.
Lời này có vẻ không đúng với tình hình thực tế. Phạm Hồng Vũ mặc dù đang học ở trường đảng trên tỉnh, nhưng công tác xây dựng kinh tế thị xã Ngạn Hoa, Cao Khiết đều phải trưng cầu ý kiến của hắn. Dường như việc nào được Phạm Hồng Vũ khẳng định thì việc đó chắc chắn thành công vậy.
Đối với những cô gái không giảng đạo lý thì Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, mà liên tục gật đầu đồng ý.
Cuối cùng xe cũng đến chân núi Kim Ngô, các du khách đều xuống xe, đi bộ theo bậc thang trên núi.
Núi Kim Ngô mấy năm trước đã được khai thác làm du kịch, dưới chân núi đã có một khu chợ nho nhỏ mọc lên, những tiếng rao hàng bên tai không dứt, chủ yếu là rao hàng hương nến hàng mã, hoa quả.
Ở chân núi đã sửa một sơn môn, không biết là dùng xi măng đổ bê tông hay là xây bằng đá cẩm thạch, phía trên có viết sáu chữ to – Khu du dịch núi Kim Ngô.
- Ồ, là bút tích của bác Cao!
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đó là bút tích của Cao Hưng Hán. Sắp trở thành con rể của Cao Hưng Hán rồi, đương nhiên là phải nhận ra bút tích của ông.
Cao Khiết vểnh mũi lên, đắc ý nói:
- Thư pháp của ba em thì khỏi phải nói. Anh ấy à, cũng phải luyện một chút đi, nói không chừng tương lai còn có rất nhiều người mời anh viết lưu niệm đấy.
- Không phải là không chừng mà là chắc chắn.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Gần đây có một phong trào là mời lãnh đạo viết chữ lưu niệm. Các khu du lịch lớn nhỏ đều trăm phương ngàn kế mời lãnh đạo viết lên, như thể từ đó trở đi nơi đó sẽ có mối quan hệ với lãnh đạo, giá trị cũng tăng lên gấp bội vậy. Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa chuyên tâm luyện thư pháp, nhưng cũng có thể nhìn ra được rất nhiều chữ viết của lãnh đạo không phải xấu bình thường nữa, nói như “chữ gà bới” cũng không quá đáng. Nhưng lại được người ta trân trọng khắc lên đủ loại biển.
Phạm Hồng Vũ chỉ cần một ngày nào đó ra ngoài, trở thành trưởng một huyện nào đó là đã có người đến tìm hắn xin chữ lưu niệm rồi.
- Vậy thì anh luyện cho thật giỏi vào, đến lúc đó đừng để mất mặt đấy.
Chủ tịch thị xã Cao nhạo báng Thư ký Phạm.
- Thư pháp này, với tuổi tác như của chúng ta thì cũng chỉ như thêu hoa trên bao tải thôi. Không có giá trị gì đâu. Phải đuổi kịp tiêu chuẩn của bác Cao mới dám nghĩ.
- Coi như anh tự biết mình, đi thôi.
Đến nơi, Cao Khiết còn muốn kéo tay Phạm Hồng Vũ đi nhanh về phía trước.
Tuy rằng không phải chủ nhật, nhưng khách đến dâng hương vẫn rất đông, sơn môn trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Ấy, nhường đường, đường đương chút nào, cẩn thận ô tô.
Một người trẻ tuổi mặc áo bảo vệ lớn tiếng nói, múa may chân tay để dẹp đám người đằng trước.
Mọi người nhìn theo tiếng của anh ta, chỉ thấy hai chiếc Santana mới cóong, có rèm che đi thẳng mà đến, đến gần chỗ mới dừng lại.
Cao Khiết giật mình, cẩn thận nắm chặt tay Phạm Hồng Vũ, lập tức nhướn mày, tức giận nói:
- Lái xe kiểu gì không biết.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chắc là kẻ giàu mới nổi, muốn khoe của đây mà.
Giai đoạn hiện tại ở trong nước, có rất nhiều xe xịn, giá cả của nó thì khỏi cần phải nói.
- Kỳ cục!
- Để anh đi xử lý nó.
Tính tình “lưu manh” của Thư ký Phạm lại phát tác.
Dám làm Cao Khiết sợ, đó là chọc tức Phạm Hồng Vũ này.
- Thôi đi, đừng làm mất hứng.
Cao Khiết vội ngăn hắn lại, hôm nay đến đây là để hưởng thụ thế giới hai người và ngắm cảnh đẹo, chứ không muốn xung đột với ai, nhất là với đám nhà giàu mới nổi này thì càng không nên đụng vào.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ lập tức phát hiện phán đoán của mình không đúng hoàn toàn.
Santana sau khi dừng hẳn, phía trước xe chưa có động tĩnh gì, phía sau xe có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi nhảy xuống, đi lên mở xe, một người khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo giày tây bóng loáng đi xuống.
Nhà giàu mới nổi.
Chỉ thấy trên người đàn ông này kim quang lóng lánh, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, ngón tay đeo nhẫn vàng, cổ đeo dây chuyền vàng…nếu không khoác bộ tây trang lên thì chắc toàn người anh ta là một màu vàng lóng lánh. Từ khí chất đó, không nhìn cũng biết đó là nhà giàu mới nổi.
Người đàn ông kim quang đi xuống, còn chưa kịp khoe động tác gì thì đã phải quay đâì lại, hơi cúi lưng, đi đến phía chiếc Santana đầu tiên để mở cửa xe.
Lại một đôi giày bóng loáng đặt xuống, tiếp theo là một thân hình phì nhiêu với cái bụng bự, nhìn người ông ta có thể nhìn thấy từng lớp thịt chồng lên nhau, cái trán bóng loáng khiến người ta phát ngấy. Kết hợp với chiéc áo lông cừu màu xanh, trông ông ta chẳng khác gì chiếc thùng phi di động. Cũng giống như người đàn ông kim quang ban nãy, tay và cổ ông ta cũng đeo đầy vàng.
Cao Khiết không khỏi mỉm cười, bĩu môi, nói:
- Tên này không phải nhà giàu mới nổi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý.
Mặc dù hai người này khá giống nhau, nhưng Phạm Hồng Vũ có thể nhìn ra đây không phải là thương nhân, mà là một loãnh đạo. Khí chất đặc trưng của lãnh đạo, một thương nhân khó mà bắt chước được.
Lãnh đạo mập ú này khoảng hơn tuổi, vóc dáng không cao, so với Phạm Hồng Vũ thì ông ta còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng thể trạng thì chắc gấp rưỡi thư ký Phạm. Ánh mắt của ông ta nhìn xung quanh, sau đó liền tập trung vào Cao Khiết, trong ánh mắt đó hiện lên vẻ thất thố rõ ràng.
Theo lễ phép, Cao Khiết hơi cúi đầu xuống. Lãnh đạo mập này lập tức mặt mày hơn hở, gật đầu liên tục với Cao Khiết, từng thớ thịt trên mặt ông ta rung động không ngừng.
Không chỉ là lãnh đạo, người đàn ông và đàn em của y cũng nhìn chằm chằm vào Cao Khiết.
Hai hàng lông mày của Cao Khiết khẽ dương lên, giữ chặt tay Phạm Hồng Vũ, nhỏ giọng nói:
- Đi thôi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, hai người cầm tay nhau đi lên, nhưng ánh mắt của mấy tên này nhìn Cao Khiết thật sự khiến Thư ký Phạm tức giận, đi vài bước, hắn không kìm nổi lại hung hăng quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của lãnh đạo và người đàn ông kim quang kia vẫn theo sát bóng dáng thướt tha của Cao Khiết, coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thư ký Phạm.
Đại mỹ nữ mới là là đối tượng đẻ bọn họ chú ý, còn mấy bé sinh viên thì tính cái gì?
Có năn nỉ thì đại lãnh đạo cũng chẳng thèm nhìn.
- Giám đốc sở Ô, chúng ta lên đi nhỉ? Tôi đã hẹn trước với Trương Thiên Sư rồi. Lần này, ngài nhất định sẽ đạt được ước muốn.
Thật lâu sau, người đàn ông kim quang mới khom lưng, nói với vị lãnh đạo béo ị.
- Ừm!
Giám đốc sở Ô gật đầu, ưỡn ngực, chậm rãi đi về phía trước.
Người đàn ông kim quang và mấy người phục vụ không ngừng đi sát phía sau, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.