Ô Nhật Tân đặt một phòng lớn ở khách sạn Mai Sơn, có nhà vệ sinh riêng, nhưng không phải là phòng chung. Trong giai đoạn hiện tại, toàn bộ Hồng Châu, khách sạn sang trọng nhất cũng còn chưa có xuất hiện phòng thuê chung.
Cái gì cũng vậy, cũng phải có quá trình bắt đầu.
Trong phòng, một cái bàn tròn có thể ngồi mười người bày đầy các loại rượu và rau trộn. Cái bàn tuy lớn, nhưng lại không cân xứng với phòng riêng, vẫn cảm thấy quá nhỏ. Phòng riêng khổng lồ như vậy, bên trong nên trang bị bàn tròn mười hai người, thậm chí là mười sáu người.
Nhưng hiện tại, chủ nhân và khách cộng lại chỉ có hai người, lại dùng một cái bàn tròn lớn như vậy thì chỉ sợ tay của Phạm Hồng Vũ không đủ dài, rất nhiều đồ ăn không gắp tới. Về phần Giám đốc sở Ô thì khỏi cần nói, bụng của ông ta quá lớn. Đương nhiên, bàn tròn thì có thể chuyển động, chỉ có điều cảm thấy không tiện. Giám đốc sở Ô liền cố ý bảo Tổng giám đốc khách sạn tạm thời đổi lấy cái bàn tròn mười người ngồi.
- Trưởng phòng Phạm, mời ngồi.
Ô Nhật Tân ân cần mời, gương mặt béo phì nở nụ cười rất hiếm có.
Phạm Hồng Vũ có thể đến dự tiệc khiến Ô Nhật Tân trong lòng hy vọng lại một lần nữa dâng lên. Điều này nói lên, sự tình chưa đến nỗi hoàn toàn không thể xoay chuyển được. Bằng không, Phạm Hồng Vũ căn bản sẽ không ngồi đối diện với ông ta. Xem ra vị Trưởng phòng Phạm này tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng là tinh thông quy tắc quan trường.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống vị trí chủ khách.
Tổng giám đốc khách sạn bước nhanh tới, vội kéo ghế cho Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng Phạm, có thể dọn thức ăn lên chưa?
Ô Nhật Tân cũng không vội vã ngồi xuống, liền đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ, khom người, kính cẩn hỏi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
- Mau mang thức ăn lên, mau lên.
Tổng giám đốc khách sạn vội vàng chạy ra, liên tiếp thúc giục. Bốn gã nhân viên phục vụ lập tức hành động, lần lượt khăn nóng, chén bát, thức ăn…bận rộn vô cùng.
Ô Nhật Tân vẫn đứng như cũ, không dám ngồi.
Nếu chỉ là tiệc chiêu đã bình thường, Ô Nhật Tân cũng không khiêm tốn như vậy. Mấu chốt là bữa tiệc hôm nay khác nhau rất lớn, là chịu đòn nhận tội, thái độ không thể không thấp một chút. Nếu không thì không qua được cửa ải.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc sở Ô, mời ngồi.
- Được, cảm ơn Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hôm nay là ngài mời tôi ăn cơm, lý ra tôi phải cảm ơn ngài mới đúng.
- Không dám, không dám, Trưởng phòng Phạm quá khách khí rồi, chỉ là bữa cơm rau dưa. Trưởng phòng Phạm có thể tranh thủ thời gian đến đây, thật sự là nể tình rồi. Cảm ơn, cảm ơn.
Một nhân viên phục vụ xinh đẹp ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
- Trưởng phòng Phạm, xin hỏi anh uống trà gì? Chúng tôi nơi này đặc biệt có Long Tỉnh, Phổ Nhị, Thiết Quan Âm, Hoàng Sơn Vân Vụ, Ngân Chân, Bích Loa Xuân…
- Vân Vụ.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói.
- Vâng!
Nhân viên phục vụ lập tức cúi người rót cho hai người loại trà Vân Vụ thơm ngát.
Ô Nhật Tân nói:
- Trà Hoàng Sơn Vân Vụ hương vị thuần khiết, màu sắc tươi mới, hương khí như lan, đúng là loại trà ngon, là quân tử trong các loại trà, hoàn toàn xứng với thân phận của Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Khi nào thì Hoàng Sơn Vân Vụ được gọi là “quân tử trong các loại trà” rồi hả?
Ô Nhật Tân nói lời này, đơn giản là nịnh bợ, đồng thời mơ hồ nhắc nhở mình. Cậu là quân tử cũng đừng nên chấp nhặt với tôi. Người không biết không có tội.
Tuy nhiên, Ô Nhật Tân có thể thuận miệng nói ra đặc điểm của trà Hoàng Sơn Vân Vụ, có thể thấy được trong bụng còn có chút kiến thức, trong thuần túy chỉ là thịt cá và rượu.
- Giám đốc sở Ô, trên thực tế thì hiện tại đã không còn trà Hoàng Sơn Vân Vụ chân chính. Trà Vân Vụ bây giờ đã thất truyền, trà Vân Vụ hiện tại thật ra là Hoàng Sơn Mao Phong mà thôi. Bây giờ còn chưa đến tiết thanh minh, nên không có trà mới. Đây là trần trà năm ngoái, hương vị vẫn chưa được thuần khiết.
- Hóa ra là như vậy…
Ô Nhật Tân mở to hai mắt, ra vẻ kinh ngạc:
- Tôi vẫn còn cho rằng Vân Vụ là Vân Vụ, còn Mao Phong là Mao Phong. Ai cha, lại học được thêm một kiến thức mới. Trưởng phòng Phạm tuy tuổi còn trẻ nhưng học thức uyên bác, khâm phục khâm phục.
Nói xong, liền chắp tay liên tục.
Ô Nhật Tân năm nay năm mươi tuổi, thần thái nghiễm nhiên, nhưng trước mặt một hậu sinh như Phạm Hồng Vũ lại buông lời nịnh nọt khiến nhân viên phục vụ cảm thấy buồn cười. Ô Nhật Tân là khách quen của khách sạn Mai Sơn, nhân viên phục vụ phòng riêng đều gặp qua ông ta, biết ông ta là đại nhân vật, nghe nói là đại quan của tỉnh, nhưng đối với Phạm Hồng Vũ lại kính sợ có phép. Thật không hiểu chàng thanh niên đẹp trai này có lai lịch như thế nào. Một đám liền tò mò, vụng trộm đánh giá Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lại nhíu mày, dường như có chút không hài lòng.
Ô Nhật Tân liền hoảng sợ, không biết mình lại làm sai cái gì, khẩn trương vô cùng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, nếu là gặp mặt cá nhân thì những lời nói khách sáo này không cần nói. Bằng không thì bữa cơm này ăn không được tự nhiên.
- Vâng, vâng, tôi sẽ chú ý.
Ô Nhật Tân đáp ứng liên tục.
Phải nói, Ô Nhật Tân là người khá biết điều, chỉ mời một mình Phạm Hồng Vũ thì không cần nhiều người phục vụ. Có mấy lời của Phạm Hồng Vũ đã đánh thức ông ta, nhiều người thì không dễ nói chuyện.
Chỉ trong chốc lát, thức ăn nóng hôi hổi đã được nhanh chóng đưa lên, rất nhanh xếp đầy cả bàn. Giơ tay đếm khẽ thậm chí có mười sáu món chính, thêm bốn món nguội, tổng cộng hai mươi món.
Dù là dạ dày của Phạm Hồng Vũ rộng thùng thình, bụng của Ô Nhật Tân cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối là ăn không hết.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì. Mặc dù hắn rất phản đối lãng phí, hơn nữa là dùng công khoản để ăn uống lãng phí, nhưng Ô Nhật Tân cũng không phải hạ cấp của ông ta, chỉ có điều tạm thời muốn cầu cạnh hắn, lúc này giảng đạo lý với Ô Nhật Tân sẽ vô dụng.
Trong quan trường, chú ý nhất chính là nhập gia tùy tục. Người người khác nhau, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người bảo thủ rởm.
- Trưởng phòng Phạm, chiêu đãi không chu toàn, xin bao dung nhiều hơn.
Mặc kệ thức ăn phong phú đến cỡ nào, câu khách khí là nhất định phải nói.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Đây chính là kinh nghiệm học được sau mấy tháng làm thư ký thực tập. Càng là nhân viên công tác tại cơ quan lớn thì lại càng dưỡng thành bản tính trầm mặc, ít lời. Gặp người chỉ nói ba phần, không thể toàn bộ nói ra hết. Tất nhiên, nếu người thân cận thì là ngoại lệ. Ví dụ như Trưởng phòng Phạm không có khả năng trước mặt Chủ tịch thành phố Cao ít lời được.
Phạm Hồng Vũ càng như vậy thì Ô Nhật Tân càng kinh sợ có phép. Dường như Phạm Hồng Vũ lúc này chính là hóa thân của Chủ tịch tỉnh Vưu.
- Trưởng phòng Phạm, cậu xem, có uống chút rượu không?
- Mao Đài đi, tôi tửu lượng không lớn, tùy ý thôi.
- Được, được, tùy ý, mau rót rượu.
Ô Nhật Tân liền hướng nhân viên phục vụ ngoắc tay.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp mở bình rượu Mao Đài ra, lập tức cả phòng dậy mùi thơm của rượu, khoan thai bước lên, rót rượu cho hai vị lãnh đạo. Ô Nhật Tân liền đứng dậy, tiếp nhận bình rượu, tự mình rót đầy ly cho Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng Phạm, tôi xin kính cậu một ly. Chuyện ngày hôm qua, thật sự là trăm ngàn lần có lỗi. Mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi.
Ô Nhật Tân hai tay cầm cái ly bằng sứ trắng tinh xảo, hơi xoay người, kính cẩn nói với Phạm Hồng Vũ, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội nâng ly, thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, chuyện trên núi Kim Ngô, ngài quả thật có chút lỗ mãng. Ngài hôm nay đến báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh lại không chuẩn bị kỹ càng, quá mức tin tưởng vào năng lực loạn thần, thật không xứng với thân phận lớn của ngài.
Ô Nhật Tân vừa mới bình ổn lại một chút thì lúc này mồ hôi lạnh lại vù vù xuất hiện.
Người trẻ tuổi kia quả nhiên là lợi hại.
Căn bản chưa kể đến ân oán cá nhân, nếu như tính ân oán cá nhân thì chính là trực tiếp nâng cao quan điểm của hắn, hơn nữa lại không làm cho người nào có thể cãi lại được. Ông ngày mai nếu muốn gặp Chủ tịch tỉnh, thì hôm nay lại lên núi cầu thần bái Phật, làm ra sự mê tín, chẳng phải nói lãnh đạo cấp trên còn không bằng một người giả thần giả quỷ giả thánh sao? Tiền đồ của ông là do lãnh đạo quyết định hay là do Trương Thiên Sư quyết định?
Điều này chính là chụp mũ ông. Chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở tỉnh Thanh Sơn một ngày thì Ô Nhật Tân vĩnh viễn sẽ không có cơ hội xoay người.
- Đúng, đúng, Trưởng phòng Phạm phê bình rất chính xác, đều do tôi không chú ý, không có nhận thức rõ ràng bản chất mê tín đó, ý nghĩ nhất thời nông nổi, lần sau nhất định sửa lại, nhất định….
Ô Nhật Tân liên tục không ngừng làm kiểm điểm, thái độ tương đương thành khẩn.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ vẫn không nghe, thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Lời này không phải lúc nào cũng có thể dùng được. Nói thật, Chủ tịch tỉnh Vưu hôm nay gọi ngài đến báo cáo, không được hài lòng cho lắm. Chuyện này, anh trước giải quyết tốt mới được. Trương Thiên Sư rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến ngài tin tưởng như vậy?
Ô Nhật Tân hai tay cầm ly rượu, đứng ngồi không yên, mồ hôi từ trên trán rỉ xuống, đầu óc trống rỗng, há mồm nói:
- Trưởng phòng Phạm, chuyện Trương Thiên Sư tôi cũng bị người che mắt.
- Tôi biết, bị Khang Kỷ Lai che mắt. Khang Kỷ Lai bất quá chỉ là người làm ăn, ngài tin vào lời ông ta nói sao?
- Không đúng, không đúng, không phải Khang Kỷ Đức. Đúng, đúng, tôi nghe người ta nói, Bí thư Viên đã từng đến núi Kim Ngô, gặp qua Trương Thiên Sư.
Khi nói, Ô Nhật Tân bỗng nhiên há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ, không còn nói gì nữa.
Trong lúc bối rối, lại phạm phải sai lầm lớn. Trước đây mình không phải ganh đua với Bí thư Viên sao? Chức vụ của Bí thư Viên là gì? Chính mình là chức vụ gì? Làm sao có thể đánh đồng chứ?
Bí thư Viên tính tình cũng không hòa nhã.
Lại nói tiếp, cán bộ tỉnh sợ hãi Bí thư Viên, thậm chí còn hơn so với Bí thư Vinh.
Giống như mình đã làm chuyện gì hư hỏng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, khẽ nói:
- Giám đốc sở ô, Bí thư Viên lên núi Kim Ngô, là quan tâm đến tôn giáo. Nói thật, về này đừng nhắc đến chuyện này nữa, để tránh cho hiểu lầm.
- Đúng, đúng….Trưởng phòng Phạm phê bình rất chính xác, tôi về sau nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không nói lung tung.
Mồ hôi từng đạo chảy xuống, cũng không dám lau.
Nhân viên phục vụ một bên nhìn thấy đều âm thầm vì ông mà cảm thấy khó chịu.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới đứng dậy, giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng một cái, nói:
- Giám đốc sở Ô, làm chuyện gì cũng đều phải chú ý, ngàn vạn lần không được sơ suất.
- Vâng, nhất định, nhất định….
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ ly rượu dính môi, Giám đốc sở Ô vội vàng ngửa cổ, uống cạn một hơi.
Ô Nhật Tân đặt một phòng lớn ở khách sạn Mai Sơn, có nhà vệ sinh riêng, nhưng không phải là phòng chung. Trong giai đoạn hiện tại, toàn bộ Hồng Châu, khách sạn sang trọng nhất cũng còn chưa có xuất hiện phòng thuê chung.
Cái gì cũng vậy, cũng phải có quá trình bắt đầu.
Trong phòng, một cái bàn tròn có thể ngồi mười người bày đầy các loại rượu và rau trộn. Cái bàn tuy lớn, nhưng lại không cân xứng với phòng riêng, vẫn cảm thấy quá nhỏ. Phòng riêng khổng lồ như vậy, bên trong nên trang bị bàn tròn mười hai người, thậm chí là mười sáu người.
Nhưng hiện tại, chủ nhân và khách cộng lại chỉ có hai người, lại dùng một cái bàn tròn lớn như vậy thì chỉ sợ tay của Phạm Hồng Vũ không đủ dài, rất nhiều đồ ăn không gắp tới. Về phần Giám đốc sở Ô thì khỏi cần nói, bụng của ông ta quá lớn. Đương nhiên, bàn tròn thì có thể chuyển động, chỉ có điều cảm thấy không tiện. Giám đốc sở Ô liền cố ý bảo Tổng giám đốc khách sạn tạm thời đổi lấy cái bàn tròn mười người ngồi.
- Trưởng phòng Phạm, mời ngồi.
Ô Nhật Tân ân cần mời, gương mặt béo phì nở nụ cười rất hiếm có.
Phạm Hồng Vũ có thể đến dự tiệc khiến Ô Nhật Tân trong lòng hy vọng lại một lần nữa dâng lên. Điều này nói lên, sự tình chưa đến nỗi hoàn toàn không thể xoay chuyển được. Bằng không, Phạm Hồng Vũ căn bản sẽ không ngồi đối diện với ông ta. Xem ra vị Trưởng phòng Phạm này tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng là tinh thông quy tắc quan trường.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống vị trí chủ khách.
Tổng giám đốc khách sạn bước nhanh tới, vội kéo ghế cho Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng Phạm, có thể dọn thức ăn lên chưa?
Ô Nhật Tân cũng không vội vã ngồi xuống, liền đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ, khom người, kính cẩn hỏi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
- Mau mang thức ăn lên, mau lên.
Tổng giám đốc khách sạn vội vàng chạy ra, liên tiếp thúc giục. Bốn gã nhân viên phục vụ lập tức hành động, lần lượt khăn nóng, chén bát, thức ăn…bận rộn vô cùng.
Ô Nhật Tân vẫn đứng như cũ, không dám ngồi.
Nếu chỉ là tiệc chiêu đã bình thường, Ô Nhật Tân cũng không khiêm tốn như vậy. Mấu chốt là bữa tiệc hôm nay khác nhau rất lớn, là chịu đòn nhận tội, thái độ không thể không thấp một chút. Nếu không thì không qua được cửa ải.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giám đốc sở Ô, mời ngồi.
- Được, cảm ơn Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hôm nay là ngài mời tôi ăn cơm, lý ra tôi phải cảm ơn ngài mới đúng.
- Không dám, không dám, Trưởng phòng Phạm quá khách khí rồi, chỉ là bữa cơm rau dưa. Trưởng phòng Phạm có thể tranh thủ thời gian đến đây, thật sự là nể tình rồi. Cảm ơn, cảm ơn.
Một nhân viên phục vụ xinh đẹp ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
- Trưởng phòng Phạm, xin hỏi anh uống trà gì? Chúng tôi nơi này đặc biệt có Long Tỉnh, Phổ Nhị, Thiết Quan Âm, Hoàng Sơn Vân Vụ, Ngân Chân, Bích Loa Xuân…
- Vân Vụ.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói.
- Vâng!
Nhân viên phục vụ lập tức cúi người rót cho hai người loại trà Vân Vụ thơm ngát.
Ô Nhật Tân nói:
- Trà Hoàng Sơn Vân Vụ hương vị thuần khiết, màu sắc tươi mới, hương khí như lan, đúng là loại trà ngon, là quân tử trong các loại trà, hoàn toàn xứng với thân phận của Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Khi nào thì Hoàng Sơn Vân Vụ được gọi là “quân tử trong các loại trà” rồi hả?
Ô Nhật Tân nói lời này, đơn giản là nịnh bợ, đồng thời mơ hồ nhắc nhở mình. Cậu là quân tử cũng đừng nên chấp nhặt với tôi. Người không biết không có tội.
Tuy nhiên, Ô Nhật Tân có thể thuận miệng nói ra đặc điểm của trà Hoàng Sơn Vân Vụ, có thể thấy được trong bụng còn có chút kiến thức, trong thuần túy chỉ là thịt cá và rượu.
- Giám đốc sở Ô, trên thực tế thì hiện tại đã không còn trà Hoàng Sơn Vân Vụ chân chính. Trà Vân Vụ bây giờ đã thất truyền, trà Vân Vụ hiện tại thật ra là Hoàng Sơn Mao Phong mà thôi. Bây giờ còn chưa đến tiết thanh minh, nên không có trà mới. Đây là trần trà năm ngoái, hương vị vẫn chưa được thuần khiết.
- Hóa ra là như vậy…
Ô Nhật Tân mở to hai mắt, ra vẻ kinh ngạc:
- Tôi vẫn còn cho rằng Vân Vụ là Vân Vụ, còn Mao Phong là Mao Phong. Ai cha, lại học được thêm một kiến thức mới. Trưởng phòng Phạm tuy tuổi còn trẻ nhưng học thức uyên bác, khâm phục khâm phục.
Nói xong, liền chắp tay liên tục.
Ô Nhật Tân năm nay năm mươi tuổi, thần thái nghiễm nhiên, nhưng trước mặt một hậu sinh như Phạm Hồng Vũ lại buông lời nịnh nọt khiến nhân viên phục vụ cảm thấy buồn cười. Ô Nhật Tân là khách quen của khách sạn Mai Sơn, nhân viên phục vụ phòng riêng đều gặp qua ông ta, biết ông ta là đại nhân vật, nghe nói là đại quan của tỉnh, nhưng đối với Phạm Hồng Vũ lại kính sợ có phép. Thật không hiểu chàng thanh niên đẹp trai này có lai lịch như thế nào. Một đám liền tò mò, vụng trộm đánh giá Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lại nhíu mày, dường như có chút không hài lòng.
Ô Nhật Tân liền hoảng sợ, không biết mình lại làm sai cái gì, khẩn trương vô cùng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, nếu là gặp mặt cá nhân thì những lời nói khách sáo này không cần nói. Bằng không thì bữa cơm này ăn không được tự nhiên.
- Vâng, vâng, tôi sẽ chú ý.
Ô Nhật Tân đáp ứng liên tục.
Phải nói, Ô Nhật Tân là người khá biết điều, chỉ mời một mình Phạm Hồng Vũ thì không cần nhiều người phục vụ. Có mấy lời của Phạm Hồng Vũ đã đánh thức ông ta, nhiều người thì không dễ nói chuyện.
Chỉ trong chốc lát, thức ăn nóng hôi hổi đã được nhanh chóng đưa lên, rất nhanh xếp đầy cả bàn. Giơ tay đếm khẽ thậm chí có mười sáu món chính, thêm bốn món nguội, tổng cộng hai mươi món.
Dù là dạ dày của Phạm Hồng Vũ rộng thùng thình, bụng của Ô Nhật Tân cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối là ăn không hết.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì. Mặc dù hắn rất phản đối lãng phí, hơn nữa là dùng công khoản để ăn uống lãng phí, nhưng Ô Nhật Tân cũng không phải hạ cấp của ông ta, chỉ có điều tạm thời muốn cầu cạnh hắn, lúc này giảng đạo lý với Ô Nhật Tân sẽ vô dụng.
Trong quan trường, chú ý nhất chính là nhập gia tùy tục. Người người khác nhau, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người bảo thủ rởm.
- Trưởng phòng Phạm, chiêu đãi không chu toàn, xin bao dung nhiều hơn.
Mặc kệ thức ăn phong phú đến cỡ nào, câu khách khí là nhất định phải nói.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Đây chính là kinh nghiệm học được sau mấy tháng làm thư ký thực tập. Càng là nhân viên công tác tại cơ quan lớn thì lại càng dưỡng thành bản tính trầm mặc, ít lời. Gặp người chỉ nói ba phần, không thể toàn bộ nói ra hết. Tất nhiên, nếu người thân cận thì là ngoại lệ. Ví dụ như Trưởng phòng Phạm không có khả năng trước mặt Chủ tịch thành phố Cao ít lời được.
Phạm Hồng Vũ càng như vậy thì Ô Nhật Tân càng kinh sợ có phép. Dường như Phạm Hồng Vũ lúc này chính là hóa thân của Chủ tịch tỉnh Vưu.
- Trưởng phòng Phạm, cậu xem, có uống chút rượu không?
- Mao Đài đi, tôi tửu lượng không lớn, tùy ý thôi.
- Được, được, tùy ý, mau rót rượu.
Ô Nhật Tân liền hướng nhân viên phục vụ ngoắc tay.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp mở bình rượu Mao Đài ra, lập tức cả phòng dậy mùi thơm của rượu, khoan thai bước lên, rót rượu cho hai vị lãnh đạo. Ô Nhật Tân liền đứng dậy, tiếp nhận bình rượu, tự mình rót đầy ly cho Phạm Hồng Vũ.
- Trưởng phòng Phạm, tôi xin kính cậu một ly. Chuyện ngày hôm qua, thật sự là trăm ngàn lần có lỗi. Mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi.
Ô Nhật Tân hai tay cầm cái ly bằng sứ trắng tinh xảo, hơi xoay người, kính cẩn nói với Phạm Hồng Vũ, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội nâng ly, thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, chuyện trên núi Kim Ngô, ngài quả thật có chút lỗ mãng. Ngài hôm nay đến báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh lại không chuẩn bị kỹ càng, quá mức tin tưởng vào năng lực loạn thần, thật không xứng với thân phận lớn của ngài.
Ô Nhật Tân vừa mới bình ổn lại một chút thì lúc này mồ hôi lạnh lại vù vù xuất hiện.
Người trẻ tuổi kia quả nhiên là lợi hại.
Căn bản chưa kể đến ân oán cá nhân, nếu như tính ân oán cá nhân thì chính là trực tiếp nâng cao quan điểm của hắn, hơn nữa lại không làm cho người nào có thể cãi lại được. Ông ngày mai nếu muốn gặp Chủ tịch tỉnh, thì hôm nay lại lên núi cầu thần bái Phật, làm ra sự mê tín, chẳng phải nói lãnh đạo cấp trên còn không bằng một người giả thần giả quỷ giả thánh sao? Tiền đồ của ông là do lãnh đạo quyết định hay là do Trương Thiên Sư quyết định?
Điều này chính là chụp mũ ông. Chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở tỉnh Thanh Sơn một ngày thì Ô Nhật Tân vĩnh viễn sẽ không có cơ hội xoay người.
- Đúng, đúng, Trưởng phòng Phạm phê bình rất chính xác, đều do tôi không chú ý, không có nhận thức rõ ràng bản chất mê tín đó, ý nghĩ nhất thời nông nổi, lần sau nhất định sửa lại, nhất định….
Ô Nhật Tân liên tục không ngừng làm kiểm điểm, thái độ tương đương thành khẩn.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ vẫn không nghe, thản nhiên nói:
- Giám đốc sở Ô, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Lời này không phải lúc nào cũng có thể dùng được. Nói thật, Chủ tịch tỉnh Vưu hôm nay gọi ngài đến báo cáo, không được hài lòng cho lắm. Chuyện này, anh trước giải quyết tốt mới được. Trương Thiên Sư rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến ngài tin tưởng như vậy?
Ô Nhật Tân hai tay cầm ly rượu, đứng ngồi không yên, mồ hôi từ trên trán rỉ xuống, đầu óc trống rỗng, há mồm nói:
- Trưởng phòng Phạm, chuyện Trương Thiên Sư tôi cũng bị người che mắt.
- Tôi biết, bị Khang Kỷ Lai che mắt. Khang Kỷ Lai bất quá chỉ là người làm ăn, ngài tin vào lời ông ta nói sao?
- Không đúng, không đúng, không phải Khang Kỷ Đức. Đúng, đúng, tôi nghe người ta nói, Bí thư Viên đã từng đến núi Kim Ngô, gặp qua Trương Thiên Sư.
Khi nói, Ô Nhật Tân bỗng nhiên há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ, không còn nói gì nữa.
Trong lúc bối rối, lại phạm phải sai lầm lớn. Trước đây mình không phải ganh đua với Bí thư Viên sao? Chức vụ của Bí thư Viên là gì? Chính mình là chức vụ gì? Làm sao có thể đánh đồng chứ?
Bí thư Viên tính tình cũng không hòa nhã.
Lại nói tiếp, cán bộ tỉnh sợ hãi Bí thư Viên, thậm chí còn hơn so với Bí thư Vinh.
Giống như mình đã làm chuyện gì hư hỏng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, khẽ nói:
- Giám đốc sở ô, Bí thư Viên lên núi Kim Ngô, là quan tâm đến tôn giáo. Nói thật, về này đừng nhắc đến chuyện này nữa, để tránh cho hiểu lầm.
- Đúng, đúng….Trưởng phòng Phạm phê bình rất chính xác, tôi về sau nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không nói lung tung.
Mồ hôi từng đạo chảy xuống, cũng không dám lau.
Nhân viên phục vụ một bên nhìn thấy đều âm thầm vì ông mà cảm thấy khó chịu.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới đứng dậy, giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng một cái, nói:
- Giám đốc sở Ô, làm chuyện gì cũng đều phải chú ý, ngàn vạn lần không được sơ suất.
- Vâng, nhất định, nhất định….
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ ly rượu dính môi, Giám đốc sở Ô vội vàng ngửa cổ, uống cạn một hơi.