Trong tay Chủ tịch thị xã Cao còn mang theo một chiếc túi nhựa rất đẹp, bên trong có hai bình rượu và hai cây thuốc lá.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết sau khi vào cửa, gặp kiểm tra, tính cảnh giác của bảo vệ cửa rất cao, nghe nói bọn họ muốn đi gặp Bí thư Dịch, nhất thời tỏ ra nghi vấn.
Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Chủ tịch UB Chính trị - Pháp luật kiêm cục trưởng cục Công an Dịch Trường Thiên, ở lầu 1 khu nhà tập thể của Cục Công an.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chính là đến thăm chú Dịch.
Cao Khiết lập tức gọi điện cho Dịch Trường Thiên trước cửa phòng bảo vệ, Dịch Trường Thiên nhấc máy, cười ha hả nói bọn họ khẩn trương vào. Bảo vệ luôn miệng nói xin lỗi, nói là quy củ của Dịch Trường Thiên rất nghiêm, người bình thường căn bản không cho vào gặp, mong hai vị bỏ quá cho.
Cao Khiết mỉm cười thông cảm.
Dịch Trường Thiên khác với những cục trưởng cục Công an khác, chính trực vô tư, chưa quen với kiểu quot;gặp riêngquot; lãnh đạo, cho nên dặn bảo vệ canh gác chặt chẽ, không để những người có ý định xin xỏ đến làm phiền mình.
Nếu Dịch Trường Thiên không đặt ra quy củ như vậy, e rằng ông không bao giờ được yên tĩnh.
Cao Khiết trước đây đã từng ăn quot;mòn bát mòn đũaquot; nhà Dịch Trường Thiên, hiện giờ đã trở thành Phó Chủ tịch thị xã, trở lại Hồng Châu, đương nhiên phải đến thăm chú Dịch. Trong bộ máy Thành ủy, Dịch Trường Thiên là đồng minh đáng tin cậy nhất của Cao Hưng Hán.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi vào cửa nhà Dịch Trường Thiên, còn chưa gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra, một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi tươi tười đi ra.
- Cô!
Cao Khiết lên tiếng chào hỏi, rồi đi lên nắm tay người phụ nữ trung niên.
Còn rượu và thuốc lá, đương nhiên là Phạm Hồng Vũ phải xách rồi, chẳng lẽ còn để Chủ tịch thị xã Cao vất vả hay sao.
Không thể nghi ngờ, người phụ nữ trung niên này là vợ Dịch Trường Thiên, trông vẻ của bà rất nhã nhặn, rất có phong độ của người trí thức. Thực tế đúng là như vậy, bà là đồng sự của mẹ Cao Khiết, bà và Dịch Trường Thiên đến được với nhau còn là do được dì Cao làm mối. Vì quan hệ như vậy, Cao Khiết ở Dịch gia giống như ở nhà mình vậy, Dịch Trường Thiên cũng rất quý mến cô, thậm chí còn hơn cả Cao Hưng Hán.
- Tiểu Khiết, mau, mau vào ngồi đi.
Cô Lâm cũng rất vui vẻ, liên thanh nói.
Phạm Hồng Vũ cũng tiến lên, cúi đầu chào:
- Cháu chào cô ạ!
- Ồ, đây là Trưởng phòng Phạm có đúng không? Xin chào, xin chào, mời vào.
Cô Lâm tươi cười nói.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Cô Lâm, cô cứ gọi cháu là tiểu Phạm đi ạ. Gọi như vậy nghe khách khí quá.
- Đúng vậy, cô, anh ấy là vãn bối, cô không cần phải khách khí quá đâu. Hơn nữa người này có một tật xấu, nếu cô càng khen ngợi thì người ta sẽ càng lên mặt, không khiêm tốn chút nào. Anh ấy còn là đồ đệ của chú Dịch đấy, cô là sư mẫu cơ mà.
Cao Khiết cười nói.
Cô Lâm cười nói:
- Tiểu Khiết, sao mà vừa lên Phó Chủ tịch thị xã mà miệng lưỡi đã lợi hại như vậy rồi? Làm Tiểu Phạm xấu hổ rồi kìa, nào, vào ngồi đi.
Vào nhà, Dịch Trường Thiên đang ngồi xem Ti vi liền đứng lên, cười ha hả nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh Trưởng phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cao đến hàn xá thị sát công tác.
Cao Khiết cười hì hì, nhưng Trưởng phòng Phạm lại đỏ bừng mặt. Đối với Dịch Trường Thiên, Phạm Hồng Vũ rất kính trọng.
Cô Lâm liếc mắt trách chồng một cái, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Tiểu Phạm, đừng để ý ông ấy, ông ấy thích đùa thanh niên ấy mà. Nào, ngồi xuống đi....Ối dào, tiểu Khiết, sao đến nhà chơi lại còn quà cáp thế này? Cháu khách khí quá đấy.
Cao Khiết cười nói:
- Cô, mấy thứ này không phải cháu mua, mà là Trưởng phòng Phạm mua đó. Anh ấy chú ý lễ nghĩa, tôn sư trọng đạo, đây là mỹ đức, cháu cũng không ngăn cản.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến cô, tiến lên cúi đầu vấn an Dịch Trường Thiên.
Dịch Trường Thiên đánh giá hắn, than thở nói:
- Không thể tưởng tượng được, đổng chí Phạm Hồng Vũ hai năm trước còn đánh nhau ở công an Vũ Dương, gây rối, bắt cóc con tin. Sau hai năm, đã trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh rồi. Chẳng khác gì ảo thuật cả...
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chú Dịch, cái này gọi là thế sự vô thường.
- Thế sự vô thường, hay lắm. Chú không ngờ rằng, trường Công an Hồng Châu còn cất giấu một nhân tài chính trị như cháu. Nếu biết sớm thế này chú đã đề nghị với nhà trường không cho cháu học hình sự nữa, mà cho cháu học công tác chính trị cho xong.
Dịch Trường Thiên nói đùa, trong mắt lại toát lên vẻ tán thưởng.
- Nào, tiểu Phạm, ngồi xuống uống trà, ăn hoa quả đi.
Cô Lâm nhiệt tình mời.
Lập tức Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng ngồi một chỗ.
Trong nhà Dịch Trường Thiên, cũng có ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích cũng chỉ khoảng hơn 100 mét vuông, phòng khách không lớn, đồ đạc trong gia đình cũng khá đơn sơ, hiển thị rõ bản sắc thanh liêm của ông
Cô Lâm nhìn hai người một chút, liền nói đùa:
- Tiểu Khiết à, nghe mẹ cháu nói, cháu và tiểu Phạm...ha ha, cô thật sự vui mừng cho cháu.
Ánh mắt bà nhìn Phạm Hồng Vũ, giống như đang nhìn còn rể của mình vậy, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Cao Khiết mặt hơi đỏ lên, nói:
- Cô, cô đừng nghe mẹ cháu, chuyện này, còn chưa chắc đâu ạ.
- Sao mà chưa chắc? Mẹ cháu khen tiểu Phạm hết lời, cô chưa thấy bà ấy khen ai như thế đâu đấy.
Cô Lâm cười nói, không tự chủ được, nhớ đến trước đây mẹ Cao Khiết nói chuyện với mình về Lục Nguyệt, rõ ràng là bà đánh giá Phạm Hồng Vũ cao hơn Lục Nguyệt. Xem ra, bà đã chắc chắn nhận người con rể này rồi.
- Cô, cái này còn phải xem biểu hiện của người khác nữa. Nếu biểu hiện không tốt thì cháu sẽ không để ý đến đâu.
Cao Khiết vểnh mũi lên, ngạo nghễ nói.
- Con bé này, là Phó Chủ tịch thị xã rồi mà cứ như trẻ con ấy. Tiểu Phạm nhất định sẽ biểu hiện tốt, tiểu Phạm, cháu nói có đúng không?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô Lâm,
Cô Lâm liên tục gật đầu, thở dài:
- Ấy, tiểu Khiết, cái này, mẹ cháu cũng nói hai đứa xứng dôi đấy.
Một là thư ký của Chủ tịch tỉnh, một là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, hai ngôi sao chính trị mới, quả nhiên là xứng đôi.. Phỏng chừng trong lịch sử tỉnh Thanh Sơn, chưa bao giờ xuất hiện quot;gia đình cán bộ lãnh đaoquot; trẻ tuổi như vậy.
Cao Khiết bĩu môi nói:
- Cô, cô đừng nghe mẹ cháu mà...thư thể là cháu ế chồng đến nơi không bằng.
Một câu nói khiến tất cả mọi người bật cười ha hả,
Hàn huyên một hồi, Dịch Trường Thiên hỏi:
- Tiểu Phạm, cháu trước đây chỉ công tác ở cơ sở, bây giờ lên tỉnh rồi, đã quen hay chưa?
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp:
- Chú Dịch, bây giờ cháu vẫn còn học ở trường Đảng, phải tháng 6 mới tốt nghiệp. Thời gian này thực tập ở phòng Thư ký 1, có người chỉ điểm, dần dần cũng sẽ quen thôi ạ.
Dịch Trường Thiên gật đầu, nhắc nhở:
- Tiểu Phạm, cháu còn trẻ, tính cách hướng ngoại, lúc công tác ở cơ sở rất dũng cảm và có chí tiến thủ. Nhưng cháu phải biết rằng, UBND tỉnh là cơ quan lớn, rất khác so với môi trường ở cơ sở, các mối quan hệ phức tạp vô cùng. Cháu phải học được tính kiềm chế. Thị trấn Phong Lâm nhỏ bé, cháu là nhân vật số 1. UBND tỉnh cháu chỉ là nhân viên, sự trao đổi này cháu phải nhanh chóng thích ứng.
Lời này của Dịch Trường Thiên là những lời tâm huyết.
Cổ ngữ nói, gần vua như gần cọp, đây là vốn liếng chính trị rất lớn, nhưng cũng là sự phiêu lưu chính trị lớn. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không hợp tình tình Vưu Lợi Dân, rất có thể sẽ hỏng bét. Trước kia hai người không làm việc gần nhau, Vưu Lợi Dân tán thưởng Phạm Hồng Vũ, có thể lý giải đó thuần khiết là quan hệ cấp trên cấp dưới. Hiện giờ ngày ngày làm việc chung, năng lực làm việc là một chuyện, tính cách có hợp nhau hay không mới là quan trọng nhất.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu nói:
- Chú Dịch, cháu nhớ rồi, cháu sẽ chú ý
Cao Khiết ngồi bên cạnh nói xen vào:
- Chú Dịch, chú yên tâm đi, con người anh ấy thuộc dạng tắc kè hoa, năng lực thích ứng rất mạnh. Ai giao tiếp với anh ấy một lúc, đều sẽ bị anh ấy dụ dỗ...
Nghe thì có vẻ Cao Khiết đang nhạo báng Phạm Hồng Vũ, nhưng trong lời nói ý kiêu ngạo lại không thể che giấu được, dường như trên đời này căn bản không có gì so sánh được với đức lang quân của cô.
Dịch Trường Thiên cười nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Chú Dịch, cháu đề cử với chú một người nhé?
- Ừm?
Dịch Trường Thiên hơi sững sờ.
- Đề cử người?
- Vâng ạ, cháu đề cử với chú đồng chí Diệp Hữu Đạo, ở đội Cảnh sát hình sự, công an thị xã Ngạn Hoa. Người này rất có năng lực, tính cách ngay thẳng, làm người chính trực. Cháu nghĩ nhất định sẽ hợp tính với chú.
Cao Khiết kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên hắn lại nói như vậy.
Dịch Trường Thiên kiềm chế nụ cười, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, thần sắc nghiêm túc, thản nhiên nói:
- Nói như vậy, Trưởng phòng Phạm hôm nay đến đây là để đi cửa sau à? Diệp Hữu Đạo này chú cũng nghe nói rồi, hình như rất có năng lực. Cậu ấy có mối quan hệ như thế nào với cháu?
Bất kể Phạm Hồng Vũ có phải là con rể của Cao Hưng Hán hay không, một khi động đến công sự, Dịch Trường Thiên lập tức có lối suy nghĩ bất đồng.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, thần sắc như thường, nói:
- Chú Dịch, không nói dối chú, Diệp Hữu Đạo là bạn của cháu. Cháu cảm thấy người này rất có năng lực, cho nên muốn đi cửa sau thay anh ấy. Chú yên tâm, chỉ thuần túy là bạn bè, không có liên lụy khác. Nếu anh ấy không phá án được hoặc có bất kỳ hành vi vi phạm nào, chú cứ tính sổ với cháu là được.
Trong tay Chủ tịch thị xã Cao còn mang theo một chiếc túi nhựa rất đẹp, bên trong có hai bình rượu và hai cây thuốc lá.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết sau khi vào cửa, gặp kiểm tra, tính cảnh giác của bảo vệ cửa rất cao, nghe nói bọn họ muốn đi gặp Bí thư Dịch, nhất thời tỏ ra nghi vấn.
Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Chủ tịch UB Chính trị - Pháp luật kiêm cục trưởng cục Công an Dịch Trường Thiên, ở lầu khu nhà tập thể của Cục Công an.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chính là đến thăm chú Dịch.
Cao Khiết lập tức gọi điện cho Dịch Trường Thiên trước cửa phòng bảo vệ, Dịch Trường Thiên nhấc máy, cười ha hả nói bọn họ khẩn trương vào. Bảo vệ luôn miệng nói xin lỗi, nói là quy củ của Dịch Trường Thiên rất nghiêm, người bình thường căn bản không cho vào gặp, mong hai vị bỏ quá cho.
Cao Khiết mỉm cười thông cảm.
Dịch Trường Thiên khác với những cục trưởng cục Công an khác, chính trực vô tư, chưa quen với kiểu quot;gặp riêngquot; lãnh đạo, cho nên dặn bảo vệ canh gác chặt chẽ, không để những người có ý định xin xỏ đến làm phiền mình.
Nếu Dịch Trường Thiên không đặt ra quy củ như vậy, e rằng ông không bao giờ được yên tĩnh.
Cao Khiết trước đây đã từng ăn quot;mòn bát mòn đũaquot; nhà Dịch Trường Thiên, hiện giờ đã trở thành Phó Chủ tịch thị xã, trở lại Hồng Châu, đương nhiên phải đến thăm chú Dịch. Trong bộ máy Thành ủy, Dịch Trường Thiên là đồng minh đáng tin cậy nhất của Cao Hưng Hán.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi vào cửa nhà Dịch Trường Thiên, còn chưa gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra, một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi tươi tười đi ra.
- Cô!
Cao Khiết lên tiếng chào hỏi, rồi đi lên nắm tay người phụ nữ trung niên.
Còn rượu và thuốc lá, đương nhiên là Phạm Hồng Vũ phải xách rồi, chẳng lẽ còn để Chủ tịch thị xã Cao vất vả hay sao.
Không thể nghi ngờ, người phụ nữ trung niên này là vợ Dịch Trường Thiên, trông vẻ của bà rất nhã nhặn, rất có phong độ của người trí thức. Thực tế đúng là như vậy, bà là đồng sự của mẹ Cao Khiết, bà và Dịch Trường Thiên đến được với nhau còn là do được dì Cao làm mối. Vì quan hệ như vậy, Cao Khiết ở Dịch gia giống như ở nhà mình vậy, Dịch Trường Thiên cũng rất quý mến cô, thậm chí còn hơn cả Cao Hưng Hán.
- Tiểu Khiết, mau, mau vào ngồi đi.
Cô Lâm cũng rất vui vẻ, liên thanh nói.
Phạm Hồng Vũ cũng tiến lên, cúi đầu chào:
- Cháu chào cô ạ!
- Ồ, đây là Trưởng phòng Phạm có đúng không? Xin chào, xin chào, mời vào.
Cô Lâm tươi cười nói.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Cô Lâm, cô cứ gọi cháu là tiểu Phạm đi ạ. Gọi như vậy nghe khách khí quá.
- Đúng vậy, cô, anh ấy là vãn bối, cô không cần phải khách khí quá đâu. Hơn nữa người này có một tật xấu, nếu cô càng khen ngợi thì người ta sẽ càng lên mặt, không khiêm tốn chút nào. Anh ấy còn là đồ đệ của chú Dịch đấy, cô là sư mẫu cơ mà.
Cao Khiết cười nói.
Cô Lâm cười nói:
- Tiểu Khiết, sao mà vừa lên Phó Chủ tịch thị xã mà miệng lưỡi đã lợi hại như vậy rồi? Làm Tiểu Phạm xấu hổ rồi kìa, nào, vào ngồi đi.
Vào nhà, Dịch Trường Thiên đang ngồi xem Ti vi liền đứng lên, cười ha hả nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh Trưởng phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cao đến hàn xá thị sát công tác.
Cao Khiết cười hì hì, nhưng Trưởng phòng Phạm lại đỏ bừng mặt. Đối với Dịch Trường Thiên, Phạm Hồng Vũ rất kính trọng.
Cô Lâm liếc mắt trách chồng một cái, cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Tiểu Phạm, đừng để ý ông ấy, ông ấy thích đùa thanh niên ấy mà. Nào, ngồi xuống đi....Ối dào, tiểu Khiết, sao đến nhà chơi lại còn quà cáp thế này? Cháu khách khí quá đấy.
Cao Khiết cười nói:
- Cô, mấy thứ này không phải cháu mua, mà là Trưởng phòng Phạm mua đó. Anh ấy chú ý lễ nghĩa, tôn sư trọng đạo, đây là mỹ đức, cháu cũng không ngăn cản.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến cô, tiến lên cúi đầu vấn an Dịch Trường Thiên.
Dịch Trường Thiên đánh giá hắn, than thở nói:
- Không thể tưởng tượng được, đổng chí Phạm Hồng Vũ hai năm trước còn đánh nhau ở công an Vũ Dương, gây rối, bắt cóc con tin. Sau hai năm, đã trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh rồi. Chẳng khác gì ảo thuật cả...
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chú Dịch, cái này gọi là thế sự vô thường.
- Thế sự vô thường, hay lắm. Chú không ngờ rằng, trường Công an Hồng Châu còn cất giấu một nhân tài chính trị như cháu. Nếu biết sớm thế này chú đã đề nghị với nhà trường không cho cháu học hình sự nữa, mà cho cháu học công tác chính trị cho xong.
Dịch Trường Thiên nói đùa, trong mắt lại toát lên vẻ tán thưởng.
- Nào, tiểu Phạm, ngồi xuống uống trà, ăn hoa quả đi.
Cô Lâm nhiệt tình mời.
Lập tức Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng ngồi một chỗ.
Trong nhà Dịch Trường Thiên, cũng có ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích cũng chỉ khoảng hơn mét vuông, phòng khách không lớn, đồ đạc trong gia đình cũng khá đơn sơ, hiển thị rõ bản sắc thanh liêm của ông
Cô Lâm nhìn hai người một chút, liền nói đùa:
- Tiểu Khiết à, nghe mẹ cháu nói, cháu và tiểu Phạm...ha ha, cô thật sự vui mừng cho cháu.
Ánh mắt bà nhìn Phạm Hồng Vũ, giống như đang nhìn còn rể của mình vậy, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Cao Khiết mặt hơi đỏ lên, nói:
- Cô, cô đừng nghe mẹ cháu, chuyện này, còn chưa chắc đâu ạ.
- Sao mà chưa chắc? Mẹ cháu khen tiểu Phạm hết lời, cô chưa thấy bà ấy khen ai như thế đâu đấy.
Cô Lâm cười nói, không tự chủ được, nhớ đến trước đây mẹ Cao Khiết nói chuyện với mình về Lục Nguyệt, rõ ràng là bà đánh giá Phạm Hồng Vũ cao hơn Lục Nguyệt. Xem ra, bà đã chắc chắn nhận người con rể này rồi.
- Cô, cái này còn phải xem biểu hiện của người khác nữa. Nếu biểu hiện không tốt thì cháu sẽ không để ý đến đâu.
Cao Khiết vểnh mũi lên, ngạo nghễ nói.
- Con bé này, là Phó Chủ tịch thị xã rồi mà cứ như trẻ con ấy. Tiểu Phạm nhất định sẽ biểu hiện tốt, tiểu Phạm, cháu nói có đúng không?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô Lâm,
Cô Lâm liên tục gật đầu, thở dài:
- Ấy, tiểu Khiết, cái này, mẹ cháu cũng nói hai đứa xứng dôi đấy.
Một là thư ký của Chủ tịch tỉnh, một là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, hai ngôi sao chính trị mới, quả nhiên là xứng đôi.. Phỏng chừng trong lịch sử tỉnh Thanh Sơn, chưa bao giờ xuất hiện quot;gia đình cán bộ lãnh đaoquot; trẻ tuổi như vậy.
Cao Khiết bĩu môi nói:
- Cô, cô đừng nghe mẹ cháu mà...thư thể là cháu ế chồng đến nơi không bằng.
Một câu nói khiến tất cả mọi người bật cười ha hả,
Hàn huyên một hồi, Dịch Trường Thiên hỏi:
- Tiểu Phạm, cháu trước đây chỉ công tác ở cơ sở, bây giờ lên tỉnh rồi, đã quen hay chưa?
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp:
- Chú Dịch, bây giờ cháu vẫn còn học ở trường Đảng, phải tháng mới tốt nghiệp. Thời gian này thực tập ở phòng Thư ký , có người chỉ điểm, dần dần cũng sẽ quen thôi ạ.
Dịch Trường Thiên gật đầu, nhắc nhở:
- Tiểu Phạm, cháu còn trẻ, tính cách hướng ngoại, lúc công tác ở cơ sở rất dũng cảm và có chí tiến thủ. Nhưng cháu phải biết rằng, UBND tỉnh là cơ quan lớn, rất khác so với môi trường ở cơ sở, các mối quan hệ phức tạp vô cùng. Cháu phải học được tính kiềm chế. Thị trấn Phong Lâm nhỏ bé, cháu là nhân vật số . UBND tỉnh cháu chỉ là nhân viên, sự trao đổi này cháu phải nhanh chóng thích ứng.
Lời này của Dịch Trường Thiên là những lời tâm huyết.
Cổ ngữ nói, gần vua như gần cọp, đây là vốn liếng chính trị rất lớn, nhưng cũng là sự phiêu lưu chính trị lớn. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không hợp tình tình Vưu Lợi Dân, rất có thể sẽ hỏng bét. Trước kia hai người không làm việc gần nhau, Vưu Lợi Dân tán thưởng Phạm Hồng Vũ, có thể lý giải đó thuần khiết là quan hệ cấp trên cấp dưới. Hiện giờ ngày ngày làm việc chung, năng lực làm việc là một chuyện, tính cách có hợp nhau hay không mới là quan trọng nhất.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu nói:
- Chú Dịch, cháu nhớ rồi, cháu sẽ chú ý
Cao Khiết ngồi bên cạnh nói xen vào:
- Chú Dịch, chú yên tâm đi, con người anh ấy thuộc dạng tắc kè hoa, năng lực thích ứng rất mạnh. Ai giao tiếp với anh ấy một lúc, đều sẽ bị anh ấy dụ dỗ...
Nghe thì có vẻ Cao Khiết đang nhạo báng Phạm Hồng Vũ, nhưng trong lời nói ý kiêu ngạo lại không thể che giấu được, dường như trên đời này căn bản không có gì so sánh được với đức lang quân của cô.
Dịch Trường Thiên cười nói:
- Ừ, như vậy cũng tốt.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Chú Dịch, cháu đề cử với chú một người nhé?
- Ừm?
Dịch Trường Thiên hơi sững sờ.
- Đề cử người?
- Vâng ạ, cháu đề cử với chú đồng chí Diệp Hữu Đạo, ở đội Cảnh sát hình sự, công an thị xã Ngạn Hoa. Người này rất có năng lực, tính cách ngay thẳng, làm người chính trực. Cháu nghĩ nhất định sẽ hợp tính với chú.
Cao Khiết kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên hắn lại nói như vậy.
Dịch Trường Thiên kiềm chế nụ cười, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, thần sắc nghiêm túc, thản nhiên nói:
- Nói như vậy, Trưởng phòng Phạm hôm nay đến đây là để đi cửa sau à? Diệp Hữu Đạo này chú cũng nghe nói rồi, hình như rất có năng lực. Cậu ấy có mối quan hệ như thế nào với cháu?
Bất kể Phạm Hồng Vũ có phải là con rể của Cao Hưng Hán hay không, một khi động đến công sự, Dịch Trường Thiên lập tức có lối suy nghĩ bất đồng.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, thần sắc như thường, nói:
- Chú Dịch, không nói dối chú, Diệp Hữu Đạo là bạn của cháu. Cháu cảm thấy người này rất có năng lực, cho nên muốn đi cửa sau thay anh ấy. Chú yên tâm, chỉ thuần túy là bạn bè, không có liên lụy khác. Nếu anh ấy không phá án được hoặc có bất kỳ hành vi vi phạm nào, chú cứ tính sổ với cháu là được.