Chiếc xe Hồng Kỳ chạy nhanh ra khỏi Ủy ban nhân dân tỉnh, thẳng đến Tỉnh ủy.
Hiện tại rất nhiều lãnh đạo có cấp bậc nhất định đều ngồi xe ô tô nhập khẩu, còn Vưu Lợi Dân thì kiên trì sử dụng sản phẩm trong nước. Ngồi trên xe, Vưu Lợi Dân sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đây là một kế hoạch hành động bên ngoài. Ở trong sổ ghi chép của Phạm Hồng Vũ, Tỉnh ủy trong khoảng thời gian này cũng không tổ chức hội nghị nào. Hẳn là Vưu Lợi Dân tự hành an bài. Có thể đến Tỉnh ủy gặp Bí thư Vinh, toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, chỉ có vài vị lão thiên. Vưu Lợi Dân sẽ chủ động đến nhà thăm hỏi, kết thúc cấp bậc lễ nghĩa. Trong số các cán bộ, chỉ có Bí thư Vinh là có thể làm cho Vưu Lợi Dân chạy qua gặp ông ta.
Sau chừng mười phút đồng hồ, chiếc xe Hồng Kỳ lái vào đại viện Tỉnh ủy thấp thoáng tùng bách.
Mấy năm trước, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng làm việc chung một nơi, sau lại cơ quan công tác dần dần tăng lên, nơi làm việc của đại viện Tỉnh ủy không đủ, Ủy ban nhân dân tỉnh liền tìm một địa chỉ mới, dời tới địa điểm làm việc bây giờ. Tương đối mà nói, Tỉnh ủy đại viện so với Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện cũ kỹ hơn nhiều lắm. Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện phong cách xây dựng càng thêm hiện đại hoá. Mà Tỉnh ủy đại viện thậm chí còn mang theo hương vị của thế kỷ trước. Thậm chí cây cối của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng cùng Tỉnh ủy bất đồng. Tỉnh ủy đại viện là thương tùng thúy bách, Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện còn lại là lâm viên cây cối.
Chiếc xe Hồng Kỳ đậu lại trước cổng trụ sở số 1 Tỉnh ủy. Phạm Hồng Vũ cấp tốc xuống xe, vì Vưu Lợi Dân mở cửa xe.
Vưu Lợi Dân lên tới lầu ba, rẽ sang hướng tây.
Phạm Hồng Vũ cả kinh.
Hoá ra Chủ tịch tỉnh Vưu không phải muốn đi gặp Bí thư Vinh, mà là muốn đi gặp Phó bí thư Viên Lưu Ngạn. Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn cùng làm việc tại lầu ba trụ sở số 1 Tỉnh ủy. Vinh Khải Cao ở hướng đông, Viên Lưu Ngạn ở hướng tây.
Chủ tịch tỉnh tự mình chạy tới văn phòng Viên Lưu Ngạn gặp mặt, Bí thư Viên quot;Quyền uyquot; có thể thấy được lốm đốm.
Ngoại trừ vị trí bất đồng, văn phòng của Viên Lưu Ngạn và Vinh Khải Cao bố cục hoàn toàn giống nhau, bên ngoài phòng làm việc không có biểu thị bất luận một bảng hiệu nào.
Thư ký Viên Lưu Ngạn họ Trịnh, ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đầu chải láng cóng, giày Tây, rất có khí độ lãnh đạo. Trên thực tế, thư ký Trịnh cấp bậc chính là Phó giám đốc sở, chức vụ và quân hàm chính thức là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Một vị Chánh văn phòng khác của văn phòng Tỉnh ủy thì kiêm nhiệm thư ký cho Vinh Khải Cao.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài!
Thấy Vưu Lợi Dân đi đến trước mặt, thư ký Trịnh liền đứng dậy, hướng Vưu Lợi Dân mỉm cười chào hỏi.
- Tiểu Trịnh, xin chào.
Vưu Lợi Dân mỉm cười đáp lễ.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, mời vào!
Vưu Lợi Dân muốn đi qua, Viên Lưu Ngạn đã sớm thông báo cho thư ký Trịnh.
Đối với Phạm Hồng Vũ theo sát phía sau Vưu Lợi Dân, Phó Chánh văn phòng Trịnh làm như không thấy.
Cửa phòng trong mở ra, Viên Lưu Ngạn vẫn không có ngồi ở sô pha đãi khách chờ đón, mà là ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, thấy Vưu Lợi Dân vào cửa, lúc này mới đứng dậy, từ sau bàn làm việc vòng ra, cười bắt tay chào hỏi Vưu Lợi Dân.
Viên Lưu Ngạn cũng là một đầu láng cóng, giày Tây, khí độ nghiễm nhiên.
Lãnh đạo bộ phận lời nói, hành động, cử chỉ thường thường sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nhân viên công tác bên canh. Thư ký Trịnh là hoàn toàn hướng Bí thư Viên bí thư làm mẫu.
Nhìn ra được, đối với Chủ tịch tỉnh tự mình đến nhà, Viên Lưu Ngạn vẫn chưa tỏ vẻ là quá bất ngờ, thật giống như một lần gặp mặt bình thường, dường như hết thảy đều là đương nhiên.
Văn phòng Viên Lưu Ngạn, Phạm Hồng Vũ vẫn là lần đầu bước vào. Khi cửa phòng mở ra trong nháy mắt, hắn thoáng cảm thấy ngạc nhiên. Ra vẻ văn phòng của Bí thư Viên trang hoàng so với phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân sang trọng hơn nhiều.
Rất nhanh, thư ký Trịnh từ phòng trong đi ra, lúc này mới hướng Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Tiểu Phạm, xin chào!
Phạm Hồng Vũ bây giờ thân phận chính thức, chỉ là sinh viên trường Đảng Tỉnh ủy, thậm chí cấp bậc vẫn chỉ là cấp phòng, ngay cả đãi ngộ cấp Cục phó còn không có rõ ràng, so với thư ký Trịnh thì còn kém xa. Ở Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia, xét thấy Phạm Hồng Vũ trên thực tế là thư ký của Chủ tịch tỉnh, những thư ký của Phó chủ tịch tỉnh khác đối với Phạm Hồng Vũ đều khách khí, tuyệt không tự cho mình là quot;lãnh đạo cấp trên”.. Nhưng nơi này là tòa nhà số 1 Tỉnh ủy, lão Trịnh là thư ký của Bí thư Viên, tình huống tất nhiên là không hề cùng dạng.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Chánh văn phòng Trịnh xin chào.
Thư ký Trịnh thản nhiên nói:
- Tiểu Phạm, cậu qua bên văn phòng Ủy viên thường vụ nghỉ ngơi một chút đi. Tôi ở chỗ này còn có chút việc phải xử lý, sẽ không giúp cậu.
Vị thư ký Trịnh này Phạm Hồng Vũ cũng là lần đầu tiên giao tiếp, tuy nhiên trước đó cũng đã nghe nói qua quot;đại danhquot; của y. Theo Tiêu Lang nói, Bí thư Viên ở Tỉnh ủy uy phong lẫm lẫm, thư ký Trịnh cái giá cũng bày mười phần. Toàn bộ đại viện Tỉnh ủy, ngoại trừ thư ký của Vinh Khải Cao, y đối với mọi người đều là ngang cái đầu.
Lúc này, Phạm Nhị ca xem như thấy được uy phong của Chánh văn phòng Trịnh.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Trịnh, tôi đây sẽ không quấy rầy.
- Ừ!
Thư ký Trịnh gật đầu, mở ra một phần văn kiện trước mặt, cũng không hướng Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái. Cho dù Phạm Hồng Vũ cậu sau khi tốt nghiệp trường Đảng, đảm nhiệm chức thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cấp bậc Phó cục trưởng, vậy cũng vẫn còn kém xa Chánh văn phòng Trịnh tôi. Tuổi trẻ tuy nhiên chỉ là may mắn đúng dịp chiếm được Chủ tịch tỉnh thưởng thức, liền thăng chức rất nhanh, rồi tự cho là rất giỏi. Chánh văn phòng Trịnh không quen nhìn loại hậu sinh không biết trời cao đất dày như Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Văn phòng Tỉnh ủy còn có một văn phòng Ủy viên thường vụ, chuyên môn vì lãnh đạo Ủy viên thường vụ phục vụ. Văn phòng này cũng nằm ở lầu ba. Trên thực tế, văn phòng ủy viên thường vụ chủ yếu chính là vì Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn cùng với một vị Phó bí thư khác chuyên trách phục vụ. Những vị Phó bí thư và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều kiêm nhiệm chức vụ cụ thể khác, có bộ máy thư ký của mình. Ví dụ như Vưu Lợi Dân là Chủ tịch tỉnh, Cao Hưng Hán là Bí thư Thành ủy Hồng Châu, thư ký của bọn họ không có khả năng ở bên cạnh làm việc.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi hướng văn phòng Ủy viên thường vụ đi đến.
Tên là văn phòng Ủy viên thường vụ, trên thực tế chiếm cứ không chỉ một căn phòng. Nơi này tập trung bộ máy thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, Phó bí thư Viên Lưu Ngạn và một vị Phó bí thư khác, ước chừng ba đơn vị xử lý cấp Cục trưởng nhập lại làm một. Một văn phòng làm sao an bài đủ?
Trên thực tế, bộ máy thư ký của Vinh Khải Cao cũng không có khả năng cùng ngồi làm việc chung với bộ máy thư ký của Viên Lưu Ngạn trong cùng một văn phòng.
- Haha, Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi qua, một vị thư ký từ trong một gian phòng làm việc đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức liền dừng bước, cười chào hỏi.
Vị thư ký này ước chừng ba ba ba bốn tuổi, vóc dáng bậc trung, diện mạo cũng phi thường quot;đại chúng hoáquot;, không có bao nhiêu đặc điểm, nét mặt mỉm cười, cách ăn mặc khá bình thường. Dựa theo thuật ngữ lưu hành trên internet thế kỷ hai mốt mà nói, toàn bộ đều có vẻ vô cùng quot;khiêm tốnquot;.
Nhìn thấy người này, Phạm Hồng Vũ lại lập tức bước nhanh hơn, đi ra phía trước, nói:
- Chủ nhiệm Tào, xin chào.
Người này nhìn qua vô cùng khiêm tốn, danh xứng với thực thư ký thứ nhất Tỉnh ủy, Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Ủy viên thường vụ Tào Thành, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, cũng là thư ký duy nhất mà thư ký Trịnh không dám ở trước mặt sĩ diện.
Phạm Hồng Vũ lần trước bồi Vưu Lợi Dân đến Tỉnh ủy tham gia hội nghị thường vụ, cùng với Tào Thành từng gặp mặt một lần.
Tào Thành hòa khí, cười ha hả giơ tay bắt tay Phạm Hồng Vũ, hỏi:
- Tới lúc nào vậy?
Một chút kinh ngạc trong mắt Tào Thành chợt lướt qua.
Trước mắt cũng không có mời dự họp hội nghị thường vụ, Bí thư Vinh cũng chưa từng chỉ bảo gặp mặt Chủ tịch tỉnh Vưu, như thế nào Phạm Hồng Vũ lại tới?
Phạm Hồng Vũ ăn ngay nói thật:
- Vừa mới đến, Chủ tịch tỉnh Vưu và Bí thư Viên có công tác cần thương lượng.
- Ồ, tốt, tốt! Mau vào ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.
Tào Thành tươi cười chân thành, trên mặt không có bất kỳ dị thường, nhiệt tình mời.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Tào.
- Haha, tất cả mọi người đều làm cùng một công tác, khách khí cái gì? Tiểu Tô, mau rót nước trà cho Trưởng phòng Phạm.
Tào Thành khiêm tốn, cùng Phó chánh văn phòng Trịnh ngạo khí hoàn toàn tương phản. Đối với Tào Thành, Tiêu Lang cũng đơn giản đánh giá qua. Tiêu Lang nói cho Phạm Hồng Vũ biết, Tào Thành cũng không tệ. Dựa theo lời nói thông tục, đây là người biết làm, rất giỏi về xử lý đủ loại quan hệ giao tiếp, gần như chưa từng nghe nói anh tức giận ai.
Công việc của Bí thư Tỉnh ủy chủ yếu chính là đoàn kết các đồng chí bên trong bộ máy. Là thư ký cho Bí thư Tỉnh ủy, cũng phải có loại năng lực này, hiệp trợ Bí thư hoàn thành công tác trọng yếu. Có lẽ chính là vì thủ đoạn quan hệ giao tiếp của Tào Thành quá phi phàm, nên mới được Vinh Khải Cao coi trọng, ba mươi mấy tuổi liền đề bạt tới vị trí trọng yếu như vậy.
Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Ủy viên thường vụ, cấp Phó giám đốc sở cứng rắn nhất trong toàn nhất.
Bên trong cán bộ cùng cấp bậc, Tào thành hẳn là trẻ tuổi nhất.
Đồng chí cơ sở, nếu muốn đạt đến vị trí cao như vậy, không biết phải nấu bao nhiêu năm kinh nghiệm lý lịch. Năng lực xuất chúng như Khâu Minh Sơn, cũng là hơn bốn mươi tuổi mới đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Ngạn Hoa. Phạm Vệ Quốc hơn bốn mươi tuổi, mới đặc biệt đề bạt làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu Ngạn Hoa. Nếu như không có Phạm Hồng Vũ lên giọng quot;đi hiểmquot;, đặc biệt đề bạt tuyệt đối không có.
Đương nhiên, Tiêu Lang và Tào Thành cũng chỉ là vài lần giao tiếp, thư ký của Tỉnh ủy và thư ký của UBND Tỉnh phủ ở giữa không có khả năng có thâm giao. Tào Thành ở sâu trong nội tâm, rốt cuộc là tính cách gì, cũng không phải Tiêu Lang có thể biết.
Anh ta ba mươi mấy tuổi có thể lên tới vị trí trọng yếu như vậy, cũng là bản lĩnh phi phàm.
- Trưởng phòng Phạm, mời uống trà!
Theo lời Tào Thành tiếp đón, một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám liền đứng dậy, tăng cường rót trà cho Phạm Hồng Vũ, hai tay đưa tới, tươi cười chân thành, và cũng giống Tào Thành, tương đương khách khí.
Tào Thành lại cùng Phạm Hồng Vũ hàn huyên vài câu, lúc này mới cáo từ, trở lại gian phòng làm việc bên ngoài của Bí thư Tỉnh ủy.
Cô gái họ Tô vẫn cùng Phạm Hồng Vũ tán gẫu nói chuyện. Nhìn ra được, cô gái họ Tô đối với Phạm Hồng Vũ cũng vô cùng hiếu kỳ. Tuổi trẻ như vậy, ở văn phòng Tỉnh ủy làm một cán sự cơ sở cũng còn ngại trẻ tuổi, người này không ngờ đã là thư ký của Chủ tịch tỉnh.
Ước chừng bốn mươi phút sau, Vưu Lợi Dân rời khỏi phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn. Nhìn qua, Chủ tịch tỉnh hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như buổi nói chuyện tiến hành cũng không được thoải mái.
Phạm Hồng Vũ không nói một tiếng, theo sát ở phía sau.
Chiếc xe Hồng Kỳ chạy nhanh ra khỏi Ủy ban nhân dân tỉnh, thẳng đến Tỉnh ủy.
Hiện tại rất nhiều lãnh đạo có cấp bậc nhất định đều ngồi xe ô tô nhập khẩu, còn Vưu Lợi Dân thì kiên trì sử dụng sản phẩm trong nước. Ngồi trên xe, Vưu Lợi Dân sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đây là một kế hoạch hành động bên ngoài. Ở trong sổ ghi chép của Phạm Hồng Vũ, Tỉnh ủy trong khoảng thời gian này cũng không tổ chức hội nghị nào. Hẳn là Vưu Lợi Dân tự hành an bài. Có thể đến Tỉnh ủy gặp Bí thư Vinh, toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, chỉ có vài vị lão thiên. Vưu Lợi Dân sẽ chủ động đến nhà thăm hỏi, kết thúc cấp bậc lễ nghĩa. Trong số các cán bộ, chỉ có Bí thư Vinh là có thể làm cho Vưu Lợi Dân chạy qua gặp ông ta.
Sau chừng mười phút đồng hồ, chiếc xe Hồng Kỳ lái vào đại viện Tỉnh ủy thấp thoáng tùng bách.
Mấy năm trước, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng làm việc chung một nơi, sau lại cơ quan công tác dần dần tăng lên, nơi làm việc của đại viện Tỉnh ủy không đủ, Ủy ban nhân dân tỉnh liền tìm một địa chỉ mới, dời tới địa điểm làm việc bây giờ. Tương đối mà nói, Tỉnh ủy đại viện so với Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện cũ kỹ hơn nhiều lắm. Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện phong cách xây dựng càng thêm hiện đại hoá. Mà Tỉnh ủy đại viện thậm chí còn mang theo hương vị của thế kỷ trước. Thậm chí cây cối của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng cùng Tỉnh ủy bất đồng. Tỉnh ủy đại viện là thương tùng thúy bách, Ủy ban nhân dân tỉnh đại viện còn lại là lâm viên cây cối.
Chiếc xe Hồng Kỳ đậu lại trước cổng trụ sở số Tỉnh ủy. Phạm Hồng Vũ cấp tốc xuống xe, vì Vưu Lợi Dân mở cửa xe.
Vưu Lợi Dân lên tới lầu ba, rẽ sang hướng tây.
Phạm Hồng Vũ cả kinh.
Hoá ra Chủ tịch tỉnh Vưu không phải muốn đi gặp Bí thư Vinh, mà là muốn đi gặp Phó bí thư Viên Lưu Ngạn. Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn cùng làm việc tại lầu ba trụ sở số Tỉnh ủy. Vinh Khải Cao ở hướng đông, Viên Lưu Ngạn ở hướng tây.
Chủ tịch tỉnh tự mình chạy tới văn phòng Viên Lưu Ngạn gặp mặt, Bí thư Viên quot;Quyền uyquot; có thể thấy được lốm đốm.
Ngoại trừ vị trí bất đồng, văn phòng của Viên Lưu Ngạn và Vinh Khải Cao bố cục hoàn toàn giống nhau, bên ngoài phòng làm việc không có biểu thị bất luận một bảng hiệu nào.
Thư ký Viên Lưu Ngạn họ Trịnh, ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đầu chải láng cóng, giày Tây, rất có khí độ lãnh đạo. Trên thực tế, thư ký Trịnh cấp bậc chính là Phó giám đốc sở, chức vụ và quân hàm chính thức là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Một vị Chánh văn phòng khác của văn phòng Tỉnh ủy thì kiêm nhiệm thư ký cho Vinh Khải Cao.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài!
Thấy Vưu Lợi Dân đi đến trước mặt, thư ký Trịnh liền đứng dậy, hướng Vưu Lợi Dân mỉm cười chào hỏi.
- Tiểu Trịnh, xin chào.
Vưu Lợi Dân mỉm cười đáp lễ.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, mời vào!
Vưu Lợi Dân muốn đi qua, Viên Lưu Ngạn đã sớm thông báo cho thư ký Trịnh.
Đối với Phạm Hồng Vũ theo sát phía sau Vưu Lợi Dân, Phó Chánh văn phòng Trịnh làm như không thấy.
Cửa phòng trong mở ra, Viên Lưu Ngạn vẫn không có ngồi ở sô pha đãi khách chờ đón, mà là ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, thấy Vưu Lợi Dân vào cửa, lúc này mới đứng dậy, từ sau bàn làm việc vòng ra, cười bắt tay chào hỏi Vưu Lợi Dân.
Viên Lưu Ngạn cũng là một đầu láng cóng, giày Tây, khí độ nghiễm nhiên.
Lãnh đạo bộ phận lời nói, hành động, cử chỉ thường thường sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nhân viên công tác bên canh. Thư ký Trịnh là hoàn toàn hướng Bí thư Viên bí thư làm mẫu.
Nhìn ra được, đối với Chủ tịch tỉnh tự mình đến nhà, Viên Lưu Ngạn vẫn chưa tỏ vẻ là quá bất ngờ, thật giống như một lần gặp mặt bình thường, dường như hết thảy đều là đương nhiên.
Văn phòng Viên Lưu Ngạn, Phạm Hồng Vũ vẫn là lần đầu bước vào. Khi cửa phòng mở ra trong nháy mắt, hắn thoáng cảm thấy ngạc nhiên. Ra vẻ văn phòng của Bí thư Viên trang hoàng so với phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân sang trọng hơn nhiều.
Rất nhanh, thư ký Trịnh từ phòng trong đi ra, lúc này mới hướng Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Tiểu Phạm, xin chào!
Phạm Hồng Vũ bây giờ thân phận chính thức, chỉ là sinh viên trường Đảng Tỉnh ủy, thậm chí cấp bậc vẫn chỉ là cấp phòng, ngay cả đãi ngộ cấp Cục phó còn không có rõ ràng, so với thư ký Trịnh thì còn kém xa. Ở Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia, xét thấy Phạm Hồng Vũ trên thực tế là thư ký của Chủ tịch tỉnh, những thư ký của Phó chủ tịch tỉnh khác đối với Phạm Hồng Vũ đều khách khí, tuyệt không tự cho mình là quot;lãnh đạo cấp trên”.. Nhưng nơi này là tòa nhà số Tỉnh ủy, lão Trịnh là thư ký của Bí thư Viên, tình huống tất nhiên là không hề cùng dạng.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Chánh văn phòng Trịnh xin chào.
Thư ký Trịnh thản nhiên nói:
- Tiểu Phạm, cậu qua bên văn phòng Ủy viên thường vụ nghỉ ngơi một chút đi. Tôi ở chỗ này còn có chút việc phải xử lý, sẽ không giúp cậu.
Vị thư ký Trịnh này Phạm Hồng Vũ cũng là lần đầu tiên giao tiếp, tuy nhiên trước đó cũng đã nghe nói qua quot;đại danhquot; của y. Theo Tiêu Lang nói, Bí thư Viên ở Tỉnh ủy uy phong lẫm lẫm, thư ký Trịnh cái giá cũng bày mười phần. Toàn bộ đại viện Tỉnh ủy, ngoại trừ thư ký của Vinh Khải Cao, y đối với mọi người đều là ngang cái đầu.
Lúc này, Phạm Nhị ca xem như thấy được uy phong của Chánh văn phòng Trịnh.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Trịnh, tôi đây sẽ không quấy rầy.
- Ừ!
Thư ký Trịnh gật đầu, mở ra một phần văn kiện trước mặt, cũng không hướng Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái. Cho dù Phạm Hồng Vũ cậu sau khi tốt nghiệp trường Đảng, đảm nhiệm chức thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cấp bậc Phó cục trưởng, vậy cũng vẫn còn kém xa Chánh văn phòng Trịnh tôi. Tuổi trẻ tuy nhiên chỉ là may mắn đúng dịp chiếm được Chủ tịch tỉnh thưởng thức, liền thăng chức rất nhanh, rồi tự cho là rất giỏi. Chánh văn phòng Trịnh không quen nhìn loại hậu sinh không biết trời cao đất dày như Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.
Văn phòng Tỉnh ủy còn có một văn phòng Ủy viên thường vụ, chuyên môn vì lãnh đạo Ủy viên thường vụ phục vụ. Văn phòng này cũng nằm ở lầu ba. Trên thực tế, văn phòng ủy viên thường vụ chủ yếu chính là vì Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn cùng với một vị Phó bí thư khác chuyên trách phục vụ. Những vị Phó bí thư và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều kiêm nhiệm chức vụ cụ thể khác, có bộ máy thư ký của mình. Ví dụ như Vưu Lợi Dân là Chủ tịch tỉnh, Cao Hưng Hán là Bí thư Thành ủy Hồng Châu, thư ký của bọn họ không có khả năng ở bên cạnh làm việc.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi hướng văn phòng Ủy viên thường vụ đi đến.
Tên là văn phòng Ủy viên thường vụ, trên thực tế chiếm cứ không chỉ một căn phòng. Nơi này tập trung bộ máy thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, Phó bí thư Viên Lưu Ngạn và một vị Phó bí thư khác, ước chừng ba đơn vị xử lý cấp Cục trưởng nhập lại làm một. Một văn phòng làm sao an bài đủ?
Trên thực tế, bộ máy thư ký của Vinh Khải Cao cũng không có khả năng cùng ngồi làm việc chung với bộ máy thư ký của Viên Lưu Ngạn trong cùng một văn phòng.
- Haha, Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi qua, một vị thư ký từ trong một gian phòng làm việc đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức liền dừng bước, cười chào hỏi.
Vị thư ký này ước chừng ba ba ba bốn tuổi, vóc dáng bậc trung, diện mạo cũng phi thường quot;đại chúng hoáquot;, không có bao nhiêu đặc điểm, nét mặt mỉm cười, cách ăn mặc khá bình thường. Dựa theo thuật ngữ lưu hành trên internet thế kỷ hai mốt mà nói, toàn bộ đều có vẻ vô cùng quot;khiêm tốnquot;.
Nhìn thấy người này, Phạm Hồng Vũ lại lập tức bước nhanh hơn, đi ra phía trước, nói:
- Chủ nhiệm Tào, xin chào.
Người này nhìn qua vô cùng khiêm tốn, danh xứng với thực thư ký thứ nhất Tỉnh ủy, Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Ủy viên thường vụ Tào Thành, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, cũng là thư ký duy nhất mà thư ký Trịnh không dám ở trước mặt sĩ diện.
Phạm Hồng Vũ lần trước bồi Vưu Lợi Dân đến Tỉnh ủy tham gia hội nghị thường vụ, cùng với Tào Thành từng gặp mặt một lần.
Tào Thành hòa khí, cười ha hả giơ tay bắt tay Phạm Hồng Vũ, hỏi:
- Tới lúc nào vậy?
Một chút kinh ngạc trong mắt Tào Thành chợt lướt qua.
Trước mắt cũng không có mời dự họp hội nghị thường vụ, Bí thư Vinh cũng chưa từng chỉ bảo gặp mặt Chủ tịch tỉnh Vưu, như thế nào Phạm Hồng Vũ lại tới?
Phạm Hồng Vũ ăn ngay nói thật:
- Vừa mới đến, Chủ tịch tỉnh Vưu và Bí thư Viên có công tác cần thương lượng.
- Ồ, tốt, tốt! Mau vào ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.
Tào Thành tươi cười chân thành, trên mặt không có bất kỳ dị thường, nhiệt tình mời.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Tào.
- Haha, tất cả mọi người đều làm cùng một công tác, khách khí cái gì? Tiểu Tô, mau rót nước trà cho Trưởng phòng Phạm.
Tào Thành khiêm tốn, cùng Phó chánh văn phòng Trịnh ngạo khí hoàn toàn tương phản. Đối với Tào Thành, Tiêu Lang cũng đơn giản đánh giá qua. Tiêu Lang nói cho Phạm Hồng Vũ biết, Tào Thành cũng không tệ. Dựa theo lời nói thông tục, đây là người biết làm, rất giỏi về xử lý đủ loại quan hệ giao tiếp, gần như chưa từng nghe nói anh tức giận ai.
Công việc của Bí thư Tỉnh ủy chủ yếu chính là đoàn kết các đồng chí bên trong bộ máy. Là thư ký cho Bí thư Tỉnh ủy, cũng phải có loại năng lực này, hiệp trợ Bí thư hoàn thành công tác trọng yếu. Có lẽ chính là vì thủ đoạn quan hệ giao tiếp của Tào Thành quá phi phàm, nên mới được Vinh Khải Cao coi trọng, ba mươi mấy tuổi liền đề bạt tới vị trí trọng yếu như vậy.
Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Ủy viên thường vụ, cấp Phó giám đốc sở cứng rắn nhất trong toàn nhất.
Bên trong cán bộ cùng cấp bậc, Tào thành hẳn là trẻ tuổi nhất.
Đồng chí cơ sở, nếu muốn đạt đến vị trí cao như vậy, không biết phải nấu bao nhiêu năm kinh nghiệm lý lịch. Năng lực xuất chúng như Khâu Minh Sơn, cũng là hơn bốn mươi tuổi mới đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Ngạn Hoa. Phạm Vệ Quốc hơn bốn mươi tuổi, mới đặc biệt đề bạt làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu Ngạn Hoa. Nếu như không có Phạm Hồng Vũ lên giọng quot;đi hiểmquot;, đặc biệt đề bạt tuyệt đối không có.
Đương nhiên, Tiêu Lang và Tào Thành cũng chỉ là vài lần giao tiếp, thư ký của Tỉnh ủy và thư ký của UBND Tỉnh phủ ở giữa không có khả năng có thâm giao. Tào Thành ở sâu trong nội tâm, rốt cuộc là tính cách gì, cũng không phải Tiêu Lang có thể biết.
Anh ta ba mươi mấy tuổi có thể lên tới vị trí trọng yếu như vậy, cũng là bản lĩnh phi phàm.
- Trưởng phòng Phạm, mời uống trà!
Theo lời Tào Thành tiếp đón, một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám liền đứng dậy, tăng cường rót trà cho Phạm Hồng Vũ, hai tay đưa tới, tươi cười chân thành, và cũng giống Tào Thành, tương đương khách khí.
Tào Thành lại cùng Phạm Hồng Vũ hàn huyên vài câu, lúc này mới cáo từ, trở lại gian phòng làm việc bên ngoài của Bí thư Tỉnh ủy.
Cô gái họ Tô vẫn cùng Phạm Hồng Vũ tán gẫu nói chuyện. Nhìn ra được, cô gái họ Tô đối với Phạm Hồng Vũ cũng vô cùng hiếu kỳ. Tuổi trẻ như vậy, ở văn phòng Tỉnh ủy làm một cán sự cơ sở cũng còn ngại trẻ tuổi, người này không ngờ đã là thư ký của Chủ tịch tỉnh.
Ước chừng bốn mươi phút sau, Vưu Lợi Dân rời khỏi phòng làm việc của Viên Lưu Ngạn. Nhìn qua, Chủ tịch tỉnh hai hàng lông mày nhíu chặt, dường như buổi nói chuyện tiến hành cũng không được thoải mái.
Phạm Hồng Vũ không nói một tiếng, theo sát ở phía sau.