Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, một chiếc xe Santana chậm rãi lái vào cổng nhà khách suối nước nóng.
Trong xe là hai người trẻ tuổi.
Lái xe chính là thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Tiêu Lang, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là Phó cục trưởng đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Tại đại sảnh tráng lệ lầu một, ngồi trên ghế sa lon là một nam một nữ trẻ tuổi, thấy Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ xuống xe liền vội vàng đứng dậy, ra ngoài cửa nghênh đón. Hai người trẻ tuổi này chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh Hòa Phồn của công ty Thương mại Phồn Thịnh Hongkong và thư ký của anh ta Thang tiểu thư.
- Trưởng phòng Tiêu, Hồng Vũ, đến rồi à?
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười chào hỏi Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ. Ở thị trấn Phong Lâm, Lệnh Hòa Phồn đã cùng Tiêu Lang gặp mặt qua, mọi người còn họp chung với nhau một cuộc họp. Đương nhiên, Tiêu Lang là dự thính.
Lệnh Hòa Phồn và Thang tiểu thư ở tại nhà khách suối nước nóng, là do Phạm Hồng Vũ an bài. Lệnh Hòa Phồn đường xa mà đến, đi đường mệt nhọc, ở trong này ngâm suối nước nóng, thả lỏng một chút, đối với thân thể mới có lợi. Dựa theo quy định, lầu số một và suối nước nóng bên này, không mở cửa đối ngoại. Khách bình thường vào, thì sử dụng một khu vực khác, phương tiện và điều kiện phục vụ tất nhiên không bằng lầu số một bên này. Tuy nhiên, có thư ký thứ nhất UBND tỉnh ra mặt chào hỏi, phương diện nhà khách khẳng định cũng biết biến báo một chút.
Nhà khách suối nước nóng chịu sự quản lý trực tiếp của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Thư ký của Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương tiền nhiệm, chức vụ chính thức là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, là lãnh đạo cấp trên của nhà khách suối nước nóng. Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ nếu không phải tuổi còn rất trẻ, thì sẽ treo cái danh hiệu Phó chánh văn phòng..
- Lệnh tổng, xin chào! Trước đó vài ngày tôi ở cơ sở làm điều tra nghiên cứu, không có đúng lúc tiếp đãi Lệnh tổng, thật sự là ngại quá!
Tiêu Lang và Lệnh Hòa Phồn nắm chặt tay, rất khách khí nói.
- Trưởng phòng Tiêu quá khách khí rồi, thật không dám làm phiền. Tôi lần này đến là bạn bè tụ hội, với Trưởng phòng Tiêu tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng phong thái của Trưởng phòng Tiêu, tôi thời khắc đều ghi tạc trong lòng.
Lệnh Hòa Phồn không hổ là tinh anh trong thương giới, khách khí nói một hơi.
- Thôi đi, Lệnh tổng, anh cũng không cần phải khách khí như vậy. Anh Tiêu là chồng chị họ Xuân Vũ, tất cả mọi người đều là bằng hữu chân chính.
Phạm Hồng Vũ ở một bên cười giới thiệu Tiêu Lang bằng một thân phận khác.
- Ồ, hoá ra Trưởng phòng Tiêu là chồng chị họ Xuân Vũ, thất kính thất kính.
Lệnh Hòa Phồn bừng tỉnh đại ngộ.
Vừa rồi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại nói, muốn dẫn Tiêu Lang cùng đi ăn một bữa cơm, Lệnh Hòa Phồn còn cảm thấy kinh ngạc. Y lần này là lấy danh nghĩa cá nhân mà tới, không muốn kinh động chính quyền địa phương. Y không hiểu Phạm Hồng Vũ tại sao phải mời thư ký Chủ tịch tỉnh đi theo. Hoá ra Tiêu Lang và Lý Xuân Vũ còn có một tầng quan hệ thân mật như vậy.
Lệnh Hòa Phồn và Lý Xuân Vũ, có thể nói là bạn tốt rồi.
Tiêu Lang cũng là điển hình của nhân vật trẻ trung, tuổi còn trẻ nhưng thân tại chức vụ quan trọng. Chỉ cần Vưu Lợi Dân ở trong quan trường không có bất ngờ gì xảy ra, tiền đồ của Tiêu Lang sau này là không thể tính.
Lệnh Hòa Phồn ở thị trường máy chơi game toàn cầu đại triển quyền cước, tiếng lành đồn xa, nhưng vẫn chưa từng lơi lỏng việc nghiên cứu thể chế đối nội của thành phố cấp địa (thành phố cấp 3). Bằng trực giác, Lệnh Hòa Phồn có thể biết, từ lúc đại lục cải cách mở cửa, thị trường nội địa càng ngày càng khổng lồ. Căn cứ vào nhân khẩu khổng lồ của đại lục, thị trường nội địa liền trở thành thị trường tiêu phí lớn nhất trên thế giới.
Tiến vào càng sớm, sau này cơ hội càng lớn.
Lệnh Hòa Phồn rất rõ ràng, căn cứ vào hoàn cảnh đặc biệt của đại lục, muốn ở thị trường nội địa đứng vững gót chân, phát triển mạnh mà không có bối cảnh chính phủ nhất định thì gần như là không thể nào. Nếu Lệnh Hòa Phồn chỉ là một tiểu thương Hongkong, muốn ở đại lục phát tài thì bấy nhiêu là đủ. Mấu chốt bây giờ công ty Phồn Thịnh đã dần dần lớn mạnh, có tiềm chất quot;cá sấu lớnquot;, Lệnh Hòa Phồn sao có thể thoả mãn với món lợi nhỏ như vậy?
Phạm Hồng Vũ chủ động tạo mối quan hệ gần hơn cho y và Tiêu Lang, tất nhiên đối với Lệnh Hòa Phồn là một loại chiếu cố.
- Lệnh tổng, anh càng ngày càng có phong phạm ông chủ lớn rồi.
Tiêu Lang cười thổi phồng Lệnh Hòa Phồn một câu.
- Đúng thế, Lệnh tổng hiện tại vốn chính là ông chủ lớn, vênh váo thật sự.
Lệnh Hòa Phồn cười ha hả, nói:
- Ai, Hồng Vũ, cậu vừa mới nói tất cả mọi người là bằng hữu. Cậu bộ dạng như vậy, cũng không phải là vì đạo bằng hữu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng kết lầm bạn xấu, cũng là có khả năng đấy.
Tất cả mọi người mỉm cười.
- Mau, Trưởng phòng Tiêu, Hồng Vũ, mời bên này.
Hàn huyên một trận, Lệnh Hòa Phồn đảo khách thành chủ, mời hai người hướng đến bộ phận ẩm thực. Tối nay, Lệnh Hòa Phồn làm ông chủ, mở tiệc chiêu đãi hai vị lãnh đạo tuổi trẻ của UBND tỉnh.
Bữa tối an bài thật sự phong phú, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vô cùng tinh xảo, rượu vang đỏ nhập khẩu.
Trong bữa tiệc, mọi người tán gẫu nhàn thoại, Tiêu Lang dần dần hiểu được tình huống phát triển của công ty Thương mại Phồn Thịnh bây giờ. Nghe nói máy chơi game cầm tay đã chiếm cứ tuyệt đại bộ phận định mực thị trường toàn cầu, Tiêu Lang cũng có chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được hơn một năm trước, ở thị trấn Phong Lâm nhìn thấy nhà xưởng giản dị kia, nhưng nay đã thật sự trưởng thành, trở thành xí nghiệp lũng đoạn toàn cầu.
- Lệnh tổng thật sự rất giỏi!
Tiêu Lang liền hướng Lệnh Hòa Phồn giơ ngón tay cái lên, cảm thán nói.
- Haha, chủ yếu đều là sáng ý của Hồng Vũ. Tôi chỉ là đầu tư chút vốn, đi theo kiếm tiền. Muốn nói rất giỏi, Hồng Vũ mới thật sự là rất giỏi. Nào, Hồng Vũ, tôi mời cậu một ly! Cảm ơn!
Lệnh Hòa Phồn tự đáy lòng nói.
Đã biết Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang quan hệ không bình thường, Lệnh Hòa Phồn mới có thể ngay trước mặt Tiêu Lang nói lời như vậy. Bằng không, không có ý định ở giữa mà đắc tội vào.
Phạm Hồng Vũ giơ ly lên cụng một cái, cười nói:
- Lệnh tổng, lời này của anh, nghe giống như bạn xấu nói, vậy mà anh lại nói tôi!
Lệnh Hòa Phồn nghiêm túc nói:
- Lúc này tôi thật không dám trêu chọc, nói thực lòng đấy. Hồng Vũ, nói thật ra, cậu nếu không muốn làm chính trị, mà xuống biển phát triển, tôi dám cam đoan, bằng ánh mắt của cậu, không tới mười năm, cậu nhất định có thể trở thành nhất đẳng đại phú hào.
Tiêu Lang thầm giật mình.
Lệnh Hòa Phồn lời này, quả nhiên là đánh giá rất cao rồi.
Tuy rằng đây là lần thứ hai giao tiếp với Lệnh Hòa Phồn, nhưng Tiêu Lang cũng có thể nhìn ra được, Lệnh Hòa Phồn trong đầu cực kỳ ngạo khí. Tuổi còn trẻ, nhưng gia sản đã có hàng trăm triệu, Lệnh Hòa Phồn quả thật có tiền vốn để ngạo khí.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ từ sâu trong nội tâm khuất phục Lệnh Hòa Phồn, Lệnh Hòa Phồn tuyệt sẽ không nói ra những lời này.
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc còn có bản lĩnh gì còn cất giấu chưa có móc ra?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, nếu tất cả mọi người là bằng hữu, anh trở thành nhất đẳng đại phú hào, thì cũng giống như vậy thôi. Tôi đối với tiền vàng dục vọng cũng không phải quá cần thiết.
Điều này cũng là lời nói thật.
Ở thế giới kia, cảnh sát Phạm tuy rằng nghèo khó, nhưng cũng không xem tiền là quan trọng.
Tính cách cho phép.
- Đúng đúng, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Cậu và Trưởng phòng Tiêu đều là nhân tài chính trị, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.
Lệnh Hòa Phồn uống một hớp rượu rồi lại rót một vào chút, giơ ly lên, nói với Tiêu Lang:
- Trưởng phòng Tiêu, tôi mời anh một ly!
Một bữa cơm, tất cả mọi người tâm trạng rất sung sướng.
Sau khi ăn xong, Thang tiểu thư tự mình pha trà cho mọi người, lại hàn huyên một hồi, Lệnh Hòa Phồn đề nghị cùng đi ngâm suối nước nóng, cường gân hoạt huyết.
- Trưởng phòng Tiêu mấy ngày nay đều ở cơ sở làm điều tra nghiên cứu, khẳng định là rất vất vả. Đợi ngâm suối nước nóng xong, mời nhân viên mát xa làm mát xa một chút, đối với việc khôi phục mệt nhọc rất có lợi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng đấy, Tiêu ca, anh hiện tại mới chính thức là thư ký của Ủy ban nhân dân tỉnh, còn tôi vẫn còn mài đũng quần ở trường Đảng.
Tiêu Lang liền cười, nói:
- Cậu đấy, thái độ này không đứng đắn. Không ngờ ở trường Đảng tỉnh ủy học tập lại chính là mài đũng quần?
- Không sai biệt lắm chính là ý đó.
Phạm Hồng Vũ thẳng thắn bộc trực.
Bởi vì từng ngôi trường Đảng đều có một khẩu hiệu quot;Thực sự cầu thịquot; của trường. Đời sau truyền lưu một câu chuyện ngắn, nói cán bộ đến trường Đảng học tập, là thực sự cầu thị mà đến, vượt qua thực sự cầu thị mà đi tới, đưa lưng vào nhau mà thực sự cầu thị học tập, rời khỏi trường thực sự cầu thị công tác.
Cũng là phi thường hình tượng.
Tiêu Lang cười lắc đầu.
Lập tức ba người thay đổi quần áo, đi tới suối nước nóng. Thang tiểu thư là nữ, sẽ không cùng theo một lúc. Bên trong suối nước nóng cũng không kiêng dè nam nữ cùng tắm, Thang tiểu thư chủ yếu là suy xét đến bọn họ khả năng có chuyện riêng cần tán gẫu, chính mình không tiện dự thính.
Ba chàng thanh niên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng đều là nhân vật không tầm thường, khi nói chuyện, khẳng định đều là đại sự.
Suối nước nóng, hơi nước lượn lờ.
Ba người chọn một nhiệt độ thích hợp thành trì vững chắc, bước chân vào.
Lệnh Hòa Phồn chủ động nhấc lên câu chuyện:
- Trưởng phòng Tiêu, nghe nói ở tỉnh cố ý muốn xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Châu đến phía nam?
Tiêu Lang cười, hỏi ngược lại:
- Lệnh tổng có phải hay không đối với hạng mục này có ý đồ đầu tư?
Mấy ngày nay, Tiêu Lang mặc dù ở phía dưới làm điều tra nghiên cứu, nhưng vẫn duy trì chặt chẽ liên hệ với Phạm Hồng Vũ. Ở tỉnh phát sinh việc lớn việc nhỏ, cơ bản đều hiểu rõ. Có liên quan đến ý tưởng tiến cử đầu tư bên ngoài và tài chính tư nhân tham dự làm đường, Phạm Hồng Vũ cũng cùng y cẩn thận nói qua, Tiêu Lang cũng phi thường tán thành.
Hiện tại Lệnh Hòa Phồn đúng lúc ở Hồng Châu, phỏng chừng chính là Phạm Hồng Vũ mời y lại đây thảo luận việc này.
- Nói thật, một mình đầu tư xây dựng đường cao tốc, tôi hứng thú không lớn. Đường cao tốc đầu tư quá lớn, phí tổn thu về thời gian quá dài, không có lời. Nhưng đối với việc Hồng Vũ nói ra hợp tác làm đường, tôi đảo cảm thấy là một ý tưởng không tệ. Tuy nhiên trước mắt thực lực tài chính công ty tôi không đủ hùng hậu, thật muốn đem ý nghĩ này biến thành sự thật, còn phải tìm nhà đầu tư có thực lực. Phương diện này, tôi có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp, đáp cầu dắt mối.
Lệnh Hòa Phồn rất thẳng thắn nói.
Tiêu Lang vội nói:
- Lệnh tổng nguyện ý giúp, vậy thật tốt quá. Tin tưởng với ảnh hưởng của tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong, khẳng định có thể tìm được nhà đầu tư có thực lực có ý hướng...Đương nhiên, giống như Lệnh tổng nói, đường cao tốc đầu tư quá lớn, tài chính kiếm được đơn thuần dựa vào một loại đường cũng không ổn thỏa. Chủ tịch tỉnh Vưu đã hướng nội các chính phủ báo cáo, chuẩn bị đưa ra chủ ý. Nếu sang năm phát hành công trái, có thể vì tỉnh chúng ta làm đường mà kiếm được vài trăm triệu, liền có thể giải quyết vấn đề lớn. Qua một thời gian ngắn, Chủ tịch tỉnh Vưu có thể sẽ tự mình đi thủ đô, hướng lãnh đạo nội các Chính phủ giáp mặt báo cáo.
Cái gọi là đã đâm lao thì phải theo lao, Vưu Lợi Dân đã đưa ra kế hoạch làm đường, hơn nữa lại triển khai nghiên cứu và thảo luận, chuyện này liền không có khả năng bỏ dở nửa chừng, nhất định phải kiên định làm đến cùng.
Bằng không, đối với quyền uy của Chủ tịch tỉnh là một tổn hại thật lớn.
Đây là kết quả mà Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ đều không muốn thấy.
Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, một chiếc xe Santana chậm rãi lái vào cổng nhà khách suối nước nóng.
Trong xe là hai người trẻ tuổi.
Lái xe chính là thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Tiêu Lang, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là Phó cục trưởng đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Tại đại sảnh tráng lệ lầu một, ngồi trên ghế sa lon là một nam một nữ trẻ tuổi, thấy Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ xuống xe liền vội vàng đứng dậy, ra ngoài cửa nghênh đón. Hai người trẻ tuổi này chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh Hòa Phồn của công ty Thương mại Phồn Thịnh Hongkong và thư ký của anh ta Thang tiểu thư.
- Trưởng phòng Tiêu, Hồng Vũ, đến rồi à?
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười chào hỏi Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ. Ở thị trấn Phong Lâm, Lệnh Hòa Phồn đã cùng Tiêu Lang gặp mặt qua, mọi người còn họp chung với nhau một cuộc họp. Đương nhiên, Tiêu Lang là dự thính.
Lệnh Hòa Phồn và Thang tiểu thư ở tại nhà khách suối nước nóng, là do Phạm Hồng Vũ an bài. Lệnh Hòa Phồn đường xa mà đến, đi đường mệt nhọc, ở trong này ngâm suối nước nóng, thả lỏng một chút, đối với thân thể mới có lợi. Dựa theo quy định, lầu số một và suối nước nóng bên này, không mở cửa đối ngoại. Khách bình thường vào, thì sử dụng một khu vực khác, phương tiện và điều kiện phục vụ tất nhiên không bằng lầu số một bên này. Tuy nhiên, có thư ký thứ nhất UBND tỉnh ra mặt chào hỏi, phương diện nhà khách khẳng định cũng biết biến báo một chút.
Nhà khách suối nước nóng chịu sự quản lý trực tiếp của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Thư ký của Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương tiền nhiệm, chức vụ chính thức là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, là lãnh đạo cấp trên của nhà khách suối nước nóng. Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ nếu không phải tuổi còn rất trẻ, thì sẽ treo cái danh hiệu Phó chánh văn phòng..
- Lệnh tổng, xin chào! Trước đó vài ngày tôi ở cơ sở làm điều tra nghiên cứu, không có đúng lúc tiếp đãi Lệnh tổng, thật sự là ngại quá!
Tiêu Lang và Lệnh Hòa Phồn nắm chặt tay, rất khách khí nói.
- Trưởng phòng Tiêu quá khách khí rồi, thật không dám làm phiền. Tôi lần này đến là bạn bè tụ hội, với Trưởng phòng Tiêu tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng phong thái của Trưởng phòng Tiêu, tôi thời khắc đều ghi tạc trong lòng.
Lệnh Hòa Phồn không hổ là tinh anh trong thương giới, khách khí nói một hơi.
- Thôi đi, Lệnh tổng, anh cũng không cần phải khách khí như vậy. Anh Tiêu là chồng chị họ Xuân Vũ, tất cả mọi người đều là bằng hữu chân chính.
Phạm Hồng Vũ ở một bên cười giới thiệu Tiêu Lang bằng một thân phận khác.
- Ồ, hoá ra Trưởng phòng Tiêu là chồng chị họ Xuân Vũ, thất kính thất kính.
Lệnh Hòa Phồn bừng tỉnh đại ngộ.
Vừa rồi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại nói, muốn dẫn Tiêu Lang cùng đi ăn một bữa cơm, Lệnh Hòa Phồn còn cảm thấy kinh ngạc. Y lần này là lấy danh nghĩa cá nhân mà tới, không muốn kinh động chính quyền địa phương. Y không hiểu Phạm Hồng Vũ tại sao phải mời thư ký Chủ tịch tỉnh đi theo. Hoá ra Tiêu Lang và Lý Xuân Vũ còn có một tầng quan hệ thân mật như vậy.
Lệnh Hòa Phồn và Lý Xuân Vũ, có thể nói là bạn tốt rồi.
Tiêu Lang cũng là điển hình của nhân vật trẻ trung, tuổi còn trẻ nhưng thân tại chức vụ quan trọng. Chỉ cần Vưu Lợi Dân ở trong quan trường không có bất ngờ gì xảy ra, tiền đồ của Tiêu Lang sau này là không thể tính.
Lệnh Hòa Phồn ở thị trường máy chơi game toàn cầu đại triển quyền cước, tiếng lành đồn xa, nhưng vẫn chưa từng lơi lỏng việc nghiên cứu thể chế đối nội của thành phố cấp địa (thành phố cấp ). Bằng trực giác, Lệnh Hòa Phồn có thể biết, từ lúc đại lục cải cách mở cửa, thị trường nội địa càng ngày càng khổng lồ. Căn cứ vào nhân khẩu khổng lồ của đại lục, thị trường nội địa liền trở thành thị trường tiêu phí lớn nhất trên thế giới.
Tiến vào càng sớm, sau này cơ hội càng lớn.
Lệnh Hòa Phồn rất rõ ràng, căn cứ vào hoàn cảnh đặc biệt của đại lục, muốn ở thị trường nội địa đứng vững gót chân, phát triển mạnh mà không có bối cảnh chính phủ nhất định thì gần như là không thể nào. Nếu Lệnh Hòa Phồn chỉ là một tiểu thương Hongkong, muốn ở đại lục phát tài thì bấy nhiêu là đủ. Mấu chốt bây giờ công ty Phồn Thịnh đã dần dần lớn mạnh, có tiềm chất quot;cá sấu lớnquot;, Lệnh Hòa Phồn sao có thể thoả mãn với món lợi nhỏ như vậy?
Phạm Hồng Vũ chủ động tạo mối quan hệ gần hơn cho y và Tiêu Lang, tất nhiên đối với Lệnh Hòa Phồn là một loại chiếu cố.
- Lệnh tổng, anh càng ngày càng có phong phạm ông chủ lớn rồi.
Tiêu Lang cười thổi phồng Lệnh Hòa Phồn một câu.
- Đúng thế, Lệnh tổng hiện tại vốn chính là ông chủ lớn, vênh váo thật sự.
Lệnh Hòa Phồn cười ha hả, nói:
- Ai, Hồng Vũ, cậu vừa mới nói tất cả mọi người là bằng hữu. Cậu bộ dạng như vậy, cũng không phải là vì đạo bằng hữu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng kết lầm bạn xấu, cũng là có khả năng đấy.
Tất cả mọi người mỉm cười.
- Mau, Trưởng phòng Tiêu, Hồng Vũ, mời bên này.
Hàn huyên một trận, Lệnh Hòa Phồn đảo khách thành chủ, mời hai người hướng đến bộ phận ẩm thực. Tối nay, Lệnh Hòa Phồn làm ông chủ, mở tiệc chiêu đãi hai vị lãnh đạo tuổi trẻ của UBND tỉnh.
Bữa tối an bài thật sự phong phú, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vô cùng tinh xảo, rượu vang đỏ nhập khẩu.
Trong bữa tiệc, mọi người tán gẫu nhàn thoại, Tiêu Lang dần dần hiểu được tình huống phát triển của công ty Thương mại Phồn Thịnh bây giờ. Nghe nói máy chơi game cầm tay đã chiếm cứ tuyệt đại bộ phận định mực thị trường toàn cầu, Tiêu Lang cũng có chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được hơn một năm trước, ở thị trấn Phong Lâm nhìn thấy nhà xưởng giản dị kia, nhưng nay đã thật sự trưởng thành, trở thành xí nghiệp lũng đoạn toàn cầu.
- Lệnh tổng thật sự rất giỏi!
Tiêu Lang liền hướng Lệnh Hòa Phồn giơ ngón tay cái lên, cảm thán nói.
- Haha, chủ yếu đều là sáng ý của Hồng Vũ. Tôi chỉ là đầu tư chút vốn, đi theo kiếm tiền. Muốn nói rất giỏi, Hồng Vũ mới thật sự là rất giỏi. Nào, Hồng Vũ, tôi mời cậu một ly! Cảm ơn!
Lệnh Hòa Phồn tự đáy lòng nói.
Đã biết Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang quan hệ không bình thường, Lệnh Hòa Phồn mới có thể ngay trước mặt Tiêu Lang nói lời như vậy. Bằng không, không có ý định ở giữa mà đắc tội vào.
Phạm Hồng Vũ giơ ly lên cụng một cái, cười nói:
- Lệnh tổng, lời này của anh, nghe giống như bạn xấu nói, vậy mà anh lại nói tôi!
Lệnh Hòa Phồn nghiêm túc nói:
- Lúc này tôi thật không dám trêu chọc, nói thực lòng đấy. Hồng Vũ, nói thật ra, cậu nếu không muốn làm chính trị, mà xuống biển phát triển, tôi dám cam đoan, bằng ánh mắt của cậu, không tới mười năm, cậu nhất định có thể trở thành nhất đẳng đại phú hào.
Tiêu Lang thầm giật mình.
Lệnh Hòa Phồn lời này, quả nhiên là đánh giá rất cao rồi.
Tuy rằng đây là lần thứ hai giao tiếp với Lệnh Hòa Phồn, nhưng Tiêu Lang cũng có thể nhìn ra được, Lệnh Hòa Phồn trong đầu cực kỳ ngạo khí. Tuổi còn trẻ, nhưng gia sản đã có hàng trăm triệu, Lệnh Hòa Phồn quả thật có tiền vốn để ngạo khí.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ từ sâu trong nội tâm khuất phục Lệnh Hòa Phồn, Lệnh Hòa Phồn tuyệt sẽ không nói ra những lời này.
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc còn có bản lĩnh gì còn cất giấu chưa có móc ra?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Lệnh tổng, nếu tất cả mọi người là bằng hữu, anh trở thành nhất đẳng đại phú hào, thì cũng giống như vậy thôi. Tôi đối với tiền vàng dục vọng cũng không phải quá cần thiết.
Điều này cũng là lời nói thật.
Ở thế giới kia, cảnh sát Phạm tuy rằng nghèo khó, nhưng cũng không xem tiền là quan trọng.
Tính cách cho phép.
- Đúng đúng, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Cậu và Trưởng phòng Tiêu đều là nhân tài chính trị, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng.
Lệnh Hòa Phồn uống một hớp rượu rồi lại rót một vào chút, giơ ly lên, nói với Tiêu Lang:
- Trưởng phòng Tiêu, tôi mời anh một ly!
Một bữa cơm, tất cả mọi người tâm trạng rất sung sướng.
Sau khi ăn xong, Thang tiểu thư tự mình pha trà cho mọi người, lại hàn huyên một hồi, Lệnh Hòa Phồn đề nghị cùng đi ngâm suối nước nóng, cường gân hoạt huyết.
- Trưởng phòng Tiêu mấy ngày nay đều ở cơ sở làm điều tra nghiên cứu, khẳng định là rất vất vả. Đợi ngâm suối nước nóng xong, mời nhân viên mát xa làm mát xa một chút, đối với việc khôi phục mệt nhọc rất có lợi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đúng đấy, Tiêu ca, anh hiện tại mới chính thức là thư ký của Ủy ban nhân dân tỉnh, còn tôi vẫn còn mài đũng quần ở trường Đảng.
Tiêu Lang liền cười, nói:
- Cậu đấy, thái độ này không đứng đắn. Không ngờ ở trường Đảng tỉnh ủy học tập lại chính là mài đũng quần?
- Không sai biệt lắm chính là ý đó.
Phạm Hồng Vũ thẳng thắn bộc trực.
Bởi vì từng ngôi trường Đảng đều có một khẩu hiệu quot;Thực sự cầu thịquot; của trường. Đời sau truyền lưu một câu chuyện ngắn, nói cán bộ đến trường Đảng học tập, là thực sự cầu thị mà đến, vượt qua thực sự cầu thị mà đi tới, đưa lưng vào nhau mà thực sự cầu thị học tập, rời khỏi trường thực sự cầu thị công tác.
Cũng là phi thường hình tượng.
Tiêu Lang cười lắc đầu.
Lập tức ba người thay đổi quần áo, đi tới suối nước nóng. Thang tiểu thư là nữ, sẽ không cùng theo một lúc. Bên trong suối nước nóng cũng không kiêng dè nam nữ cùng tắm, Thang tiểu thư chủ yếu là suy xét đến bọn họ khả năng có chuyện riêng cần tán gẫu, chính mình không tiện dự thính.
Ba chàng thanh niên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng đều là nhân vật không tầm thường, khi nói chuyện, khẳng định đều là đại sự.
Suối nước nóng, hơi nước lượn lờ.
Ba người chọn một nhiệt độ thích hợp thành trì vững chắc, bước chân vào.
Lệnh Hòa Phồn chủ động nhấc lên câu chuyện:
- Trưởng phòng Tiêu, nghe nói ở tỉnh cố ý muốn xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Châu đến phía nam?
Tiêu Lang cười, hỏi ngược lại:
- Lệnh tổng có phải hay không đối với hạng mục này có ý đồ đầu tư?
Mấy ngày nay, Tiêu Lang mặc dù ở phía dưới làm điều tra nghiên cứu, nhưng vẫn duy trì chặt chẽ liên hệ với Phạm Hồng Vũ. Ở tỉnh phát sinh việc lớn việc nhỏ, cơ bản đều hiểu rõ. Có liên quan đến ý tưởng tiến cử đầu tư bên ngoài và tài chính tư nhân tham dự làm đường, Phạm Hồng Vũ cũng cùng y cẩn thận nói qua, Tiêu Lang cũng phi thường tán thành.
Hiện tại Lệnh Hòa Phồn đúng lúc ở Hồng Châu, phỏng chừng chính là Phạm Hồng Vũ mời y lại đây thảo luận việc này.
- Nói thật, một mình đầu tư xây dựng đường cao tốc, tôi hứng thú không lớn. Đường cao tốc đầu tư quá lớn, phí tổn thu về thời gian quá dài, không có lời. Nhưng đối với việc Hồng Vũ nói ra hợp tác làm đường, tôi đảo cảm thấy là một ý tưởng không tệ. Tuy nhiên trước mắt thực lực tài chính công ty tôi không đủ hùng hậu, thật muốn đem ý nghĩ này biến thành sự thật, còn phải tìm nhà đầu tư có thực lực. Phương diện này, tôi có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp, đáp cầu dắt mối.
Lệnh Hòa Phồn rất thẳng thắn nói.
Tiêu Lang vội nói:
- Lệnh tổng nguyện ý giúp, vậy thật tốt quá. Tin tưởng với ảnh hưởng của tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong, khẳng định có thể tìm được nhà đầu tư có thực lực có ý hướng...Đương nhiên, giống như Lệnh tổng nói, đường cao tốc đầu tư quá lớn, tài chính kiếm được đơn thuần dựa vào một loại đường cũng không ổn thỏa. Chủ tịch tỉnh Vưu đã hướng nội các chính phủ báo cáo, chuẩn bị đưa ra chủ ý. Nếu sang năm phát hành công trái, có thể vì tỉnh chúng ta làm đường mà kiếm được vài trăm triệu, liền có thể giải quyết vấn đề lớn. Qua một thời gian ngắn, Chủ tịch tỉnh Vưu có thể sẽ tự mình đi thủ đô, hướng lãnh đạo nội các Chính phủ giáp mặt báo cáo.
Cái gọi là đã đâm lao thì phải theo lao, Vưu Lợi Dân đã đưa ra kế hoạch làm đường, hơn nữa lại triển khai nghiên cứu và thảo luận, chuyện này liền không có khả năng bỏ dở nửa chừng, nhất định phải kiên định làm đến cùng.
Bằng không, đối với quyền uy của Chủ tịch tỉnh là một tổn hại thật lớn.
Đây là kết quả mà Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ đều không muốn thấy.