Một chiếc máy bay phản lực thật lớn chở khách chậm rãi ngừng ở một bên thảm đỏ. Khoang thuyền mở ra, một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi, mặc sơ mi trắng ngắn tay, cà vạt màu đỏ thẫm, giày da sáng bóng xuất hiện. Theo sát phía sau là một chàng thanh niên trẻ tuổi, không đến ba mươi. Vóc dáng hai người rất giống, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, không phải cha con thì cũng là chú cháu.
Theo sau còn có vài thanh niên nam nữ mang giày tây khác.
Tiêu Lang liền lấy ánh mắt hướng Lưu Kiến Quốc ra hiệu.
Y cùng với Lệnh Hòa Phồn đã gặp mặt. Người đàn ông trung niên cùng đi với Lệnh Hòa Phồn không hề nghi ngờ chính là cha của y, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lệnh thị Lệnh Thiên Thu.
Lưu Kiến Quốc và Sưu Khải Hoa dẫn đầu tiến lên, vẻ mặt tươi cười.
- Hoan nghênh, tôi là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Thanh Sơn Lưu Kiến Quốc, chịu sự ủy thác của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, đặc biệt tới đón tiếp Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh và chư vị khách quý. Nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh và khách quý tập đoàn Lệnh thị đến Thanh Sơn khảo sát.
Lệnh Thiên Thu vội bắt tay Lưu Kiến Quốc, luôn miệng nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Vưu, cảm ơn Chánh văn phòng Lưu, lúc này đã quá khách khí rồi. Lễ tiết long trọng như vậy, hổ thẹn không dám nhận!
Lệnh Thiên Thu vẻ mặt nho nhã, phong độ, đeo một cặp mắt kính lớn, giống như học giả hơn là thương nhân, hoàn toàn khác với con của ông ta. Lệnh Hòa Phồn tuy rằng cũng có phong độ thân sĩ, nhưng cả người tinh thần phấn chấn bồng bột, sắc bén vô cùng, rất có tính xâm lược.
Mọi người ở phi trường huyệt huyên tận lễ, rồi lập tức lên xe UBND tỉnh phái tới, chạy thẳng đến nhà khách Thanh Sơn.
Nhà khách Thanh Sơn lấy tên tỉnh làm danh, là nhà khách quốc doanh lớn nhất trong toàn tỉnh, gần như tất cả khách quan trọng đều ngủ lại đây.
Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy và một số Phó chủ tịch tỉnh khác đều ở nhà khách Thanh Sơn chờ đón. Ngoài ra còn có Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông Vu Vĩ Quang.
Trận thế hoan nghênh này quy cách cao không gì sánh kịp. Trước đây chỉ có đại nhân vật đến Thanh Sơn mới có thể nhìn thấy rầm rộ như thế.
Thân là người cầm lái của tập đoàn Lệnh thị, Lệnh Thiên Thu gặp qua lớn quen mặt, nhưng quy cách hoan nghênh như thế vẫn là trải qua không nhiều lắm, lập tức không dám kiêu ngạo, bước nhanh lên, cùng đám người Vưu Lợi Dân Vi Xuân Huy bắt tay thật chặt, hàn huyên khách khí, tương đối khiêm tốn.
Lệnh Hòa Phồn nhắm mắt theo đuôi, tuyệt không đi quá giới hạn.
Càng là thế gia đại tộc, tôn ti lễ tiết càng phải chú ý. Lệnh Hòa Phồn ở nhà cũng có thể phản nghịch, cũng có thể cãi nhau mà trở mặt với cha, kiên quyết không chấp nhận hôn nhân với Từ thị, nhưng đó đều là gia sự. Một khi đến trường hợp công khai long trọng như vầy, vậy thì phải tuân theo quy củ.
- Lệnh đổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Vưu Lợi Dân bắt tay Lệnh Thiên Thu, mỉm cười nói.
- Không dám, không dám, Chủ tịch tỉnh Vưu quá khen rồi. Lệnh Thiên Thu bất quá chỉ là một thương nhân tầm thường ở Hongkong, nào dám đảm đương Chủ tịch tỉnh thừa nhận như thế?
Nhìn qua, Lệnh Thiên Thu khiêm tốn không phải giả vờ, mà phát ra từ nội tâm.
- Tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong vốn là đại danh đỉnh đỉnh danh môn thế gia. Hơn nữa lệnh công tử Phồn tiên sinh đã sớm ở Thanh Sơn chúng tôi đầu tư hạng mục. Đối với phát triển kinh tế của địa phương làm ra trọng đại cống hiến. Tôi xin đại diện cho cán bộ quần chúng thị trấn Phong Lâm, hướng Lệnh công tử khắc sâu cảm tạ.
Vưu Lợi Dân cũng là tương đương khách khí.
Lệnh Hòa Phồn thì tỏ thái độ khiêm tốn, tuy nhiên nhìn ra được, Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh nội tâm kỳ thật cảm thấy kiêu ngạo. Làm cha, thấy người khác khích lệ chính mình thì liên tục không ngừng khiêm tốn lễ nhượng, nhưng khi khích lệ con của mình, lại không kìm lòng nổi ngạo khí lộ ra ngoài.
Ở cửa nhà khách đều hỗn loạn một trận mới xem như chào xong.
- Lệnh đổng, Lệnh công tử, mời!
Vưu Lợi Dân giơ tay mời khách, cố ý đề cập luôn cả Lệnh Hòa Phồn, thể diện cấp được mười phần.
Nguyên bản Lệnh Thiên Thu hôm nay có thể đến Thanh Sơn khảo sát chính là Lệnh Hòa Phồn dốc hết sức thúc đẩy, kể công cũng là làm được rất tốt. Cho nên Chủ tịch tỉnh đối với y đặc biệt khách khí.
Lập tức khách và chủ song phương dắt tay đi vào.
Nhà khách Thanh Sơn mấy năm trước đã được tu sửa, trang hoàng ngược lại lại quá trang trọng, hơi chút khô khan, linh động không đủ. Tuy nhiên giờ phút này trong trong ngoài ngoài giăng đèn kết hoa, tăng thêm không khí vui vẻ, đem khuyết điểm nho nhỏ này che giấu lại.
Lệnh Thiên Thu đối với lần khảo sát này tương đương coi trọng. Chẳng những Lệnh Hòa Phồn đi theo, tập đoàn Lệnh thị còn đến một số người quan trọng. Lệnh Hòa Phồn đã nói, lúc này làm đường cao tốc, đầu tư rất lớn. Đương nhiên, phương diện Thanh Sơn sẽ đưa ra điều kiện ưu đãi tương ứng. Ví dụ như ở thành phố Hồng Châu sẽ cấp cho tập đoàn Lệnh thị một mảnh đất, không ràng buộc sử dụng trong vòng ba mươi năm, còn có những chính sách ưu đãi khác. Tóm lại việc kinh doanh nhất định phải làm đến cả hai bên cùng có lợi, hai bên cùng thắng mới được.
Cũng giống như con của mình, Lệnh Thiên Thu mấy năm nay luôn chú ý đến chính sách kinh tế và cải cách mở ra của đại lục. Hongkong đã là thị trường kinh tế thành thục, muốn ở Hongkong ;một đêm phất nhanh;, khó khăn không nhỏ. Việc buôn bán muốn kiếm được nhiều tiền, thì đấu chính là thực lực. Ở Hongkong, so với tập đoàn Lệnh thị, tập đoàn có quy mô lớn hơn nữa, thực lực hùng hậu chỗ nào cũng có. Lệnh Thiên Thu phấn đấu nửa đời người, cũng không thể đưa thân vào hàng ngũ đại phú hào của Hongkong.
Nhưng kịch liệt thay đổi hoàn cảnh, muốn một đêm phất nhanh, thực lực cũng không phải là hạng nhất. Ánh mắt và quan niệm càng thêm trọng yếu. Chỉ cần có thể đúng lúc bắt lấy kỳ ngộ, ba năm năm năm thực hiện bay vọt về chất, cũng không phải là giấc mộng.
Lệnh Hòa Phồn chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Hai năm trước, công ty thương mại Phồn Thịnh vẫn chỉ là một công ty rất nhỏ. Bởi vì bắt được kỳ ngộ, hai năm qua đi, công ty Phồn Thịnh đã làm cho tài sản vượt quá trăm triệu, gấp mấy chục lần, triển vọng vô cùng xem trọng.
Cho dù con cháu ưu tú nhất của tập đoàn Từ Thị cũng chưa chắc đã làm được.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu đám người tập đoàn Lệnh thị đến Thanh Sơn khảo sát.
Hiện tại tỉnh Thanh Sơn bày ra trận thế hoan nghênh long trọng như vậy, càng thêm khiến Lệnh Thiên Thu cảm giác sâu sắc hài lòng. Ít nhất Thanh Sơn bên này thành ý không thể nghi ngờ.
Lệnh Thiên Thu hơn nữa còn muốn gặp Phạm Hồng Vũ. Người thanh niên này ở trong miệng con trai của ông quả thực chính là ;không có gì làm không được;. Đối với tính cách của Lệnh Hòa Phồn, Lệnh Thiên Thu rất hiểu, ngạo khí khinh người, gần như đối với mọi người đều không phục. Hiện giờ không ngờ đối với một vị tiểu cán bộ nội địa tôn sùng như thế, khiến Lệnh Thiên Thu cảm thấy tò mò.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, xin hỏi, Phạm Hồng Vũ tiên sinh còn công tác tại tỉnh không?
Khi cùng với Vưu Lợi Dân sóng vai mà đi, Lệnh Thiên Thu hỏi, thanh âm ép tới tương đối thấp.
Vưu Lợi Dân mỉm cười đáp:
- Lệnh đổng, Phạm Hồng Vũ đang ở trường Đảng Tỉnh ủy học tập. Lệnh đổng cũng đã được nghe nói về cậu ta?
Lệnh Thiên Thu vội hỏi:
- Có nghe nói qua, khuyển tử đối với Phạm tiên sinh vô cùng khâm phục, tôn sùng, nói rằng Phạm Hồng Vũ kỳ tài ngút trời, đối với triển vọng thị trường nắm chắc rất chuẩn, không người nào có thể so với. Không dối gạt Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi rất muốn gặp vị Phạm tiên sinh thần kỳ này.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Lệnh đổng yên tâm, tôi sẽ an bài, mau chóng để ngài gặp được vị Phạm tiên sinh thần kỳ này.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Vưu.
Lệnh Thiên Thu hài lòng nói.
Lập tức Lệnh Thiên Thu ở phòng khách quý đơn giản rửa mặt, nghỉ ngơi một chút, rồi cùng với Vưu Lợi Dân và quan chức tỉnh Thanh Sơn tiến hành hội đàm.
Lần đầu gặp mặt, song phương đều là lời nói khách sáo, cụ thể đàm phán chưa chính thức bắt đầu.
Sau khi đơn giản gặp gỡ, Vưu Lợi Dân đại diện chính quyền tỉnh Thanh Sơn, ở nhà khách Thanh Sơn tổ chức một bữa tiệc, long trọng khoản đãi đám người Lệnh Thiên Thu.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Lưu Kiến Quốc lặng lẽ đem Tiêu Lang kéo qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Tiêu Trưởng phòng, chỗ ngồi an bài như thế nào rồi?
Nguyên bản chuyện như vậy, Lưu Kiến Quốc không cần hỏi lại Tiêu Lang, có thể tự mình làm chủ. Mấu chốt là hiện tại không ngờ Phó chủ tịch tỉnh Vu Vĩ Quang vắng họp!
Lưu Kiến Quốc nhận được tin tức, Phó Chủ tịch tỉnh Vu thân thể không thoải mái, muốn đi khám bác sĩ. Nhưng đây không có nghĩa là ông ta khẳng định không xuất hiện tại bữa tiệc trưa. Hiện tại bữa tiệc trưa lập tức sẽ bắt đầu, rốt cuộc có cần an bài chỗ ngồi cho Vu Vĩ Quang không? Nếu an bài, Vu Vĩ Quang không đến, chỗ khách quý ngồi sẽ trống ra một vị trí; nếu không an bài, nếu chẳng may ông ta lại tới thì làm sao?
Chẳng phải muốn Lưu Kiến Quốc này đưa lưng gánh tiếng xấu cho Chủ tịch tỉnh Vu?
Tiêu Lang cười cười, nói:
- Tôi đã xin chỉ thị Chủ tịch tỉnh Vu, cứ theo lẽ thường an bài.
- Cứ theo lẽ thường an bài? Nếu chẳng may...
Tiêu Lang hiểu được ý của Lưu Kiến Quốc, mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Lưu, yên tâm đi, Chủ tịch tỉnh Vu sẽ đến đấy.
Vậy cũng không nhất định!
Chủ tịch tỉnh Vu và Bí thư Viên khác nhau, đã ngày càng công khai hoá rồi.
Tuy nhiên lời này, Lưu Kiến Quốc tự nhiên sẽ không nói ra miệng. Nếu Tiêu Lang nói được chắc chắc như vậy, chính mình cứ chiếu theo công việc mà làm. Thật muốn không đến, cũng không trách được Lưu Kiến Quốc y.
Khi Lưu Kiến Quốc và Tiêu Lang ở nhà khách Thanh Sơn nói chuyện, một chiếc xe Toyota nhập khẩu đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân tỉnh. Vu Vĩ Quang ngồi ngay ngắn phía sau xe Toyota, vẻ mặt thản nhiên.
Cũng đã nói thân thể của mình không thoải mái, bệnh viện này tổng cũng phải đi một chuyến mới được, vừa lúc thuận tiện kiểm tra sức khỏe một chút.
- Chủ tịch tỉnh, bữa tiệc buổi trưa có tham gia hay không?
Ngồi ở ghế phụ, thư ký rất cẩn thận hỏi một câu.
- Không đi!
Vu Vĩ Quang vung tay lên, khinh thường nói.
- Bọn họ náo kệ bọn họ, chúng ta không lẫn vào.
- Vâng!
Thư ký gật đầu đồng ý, trong đầu nghĩ hay là gọi điện thoại cho Tiêu Lang báo một tiếng, cũng không thể đem quan hệ làm cho căng thẳng. Có một số việc, lãnh đạo không tiện ra mặt, nên do thư ký đi làm.
Xe vừa mới chạy đến trước cửa lầu khám bệnh của bệnh viện Nhân dân tỉnh, Viện trưởng bệnh viện đã ở nơi đó cùng một số lãnh đạo đợi Chủ tịch tỉnh Vu đại giá. Viện trưởng tự mình mở cửa xe cho Vu Vĩ Quang, tiến lên bắt tay, hàn huyên vấn an.
Vu Vĩ Quang ưỡn ngực lồi bụng, tùy ý cho Viện trưởng cầm thật chặt tay của mình, hơi kiêu ngạo nói:
- Viện trưởng, tôi là khách không mời mà đến, quấy rầy công tác của các người.
- Đâu có đâu có, có thể vì Chủ tịch tỉnh Vu phục vụ, là vinh hạnh cho chúng tôi. Chủ tịch tỉnh Vu, mời!
Viện trưởng cũng là quan liêu, miệng đầy lời nói khách sáo.
Mấy vị phụ trách bệnh viện liền đứng xếp hàng tiến lên bắt tay Chủ tịch tỉnh Vu, biểu đạt sự kính ngưỡng của mình đối với Chủ tịch tỉnh. Coi như Chủ tịch tỉnh Vu không phải đến khám bệnh, mà là tới thị sát.
Làm ầm ĩ một trận, mới xem như chào hỏi xong. Viện trưởng xoay người mời khách, Vu Vĩ Quang dưới sự vây quanh của một đám người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong.
Liền vào lúc này, máy nhắn tin bên hông thư ký reo lên.
Thư ký cầm lấy máy nhắn tin, vừa thấy sắc mặt liền biến hóa, vội vàng nói:
- Viện trưởng, tôi đi gọi điện thoại.
Viện trưởng liên thanh đáp ứng, khiến một vị trợ thủ dẫn thư ký đến văn phòng bên cạnh gọi điện thoại, những người khác cùng Chủ tịch tỉnh Vu bước vào trong. Vừa mới ở văn phòng Viện trưởng ngồi vào chỗ của mình, nói chưa đầy hai câu, thư ký bỗng nhiên vọt vào, đầu đổ đầy mồ hôi, miệng vù vù thở dốc, nói không ra lời. Vẻ mặt này giống như gặp quỷ, hiển nhiên đã bị kinh hãi thật lớn.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến đường đường thư ký của Phó chủ tịch tỉnh lại bị dọa thành bộ dạng này?
Một chiếc máy bay phản lực thật lớn chở khách chậm rãi ngừng ở một bên thảm đỏ. Khoang thuyền mở ra, một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi, mặc sơ mi trắng ngắn tay, cà vạt màu đỏ thẫm, giày da sáng bóng xuất hiện. Theo sát phía sau là một chàng thanh niên trẻ tuổi, không đến ba mươi. Vóc dáng hai người rất giống, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, không phải cha con thì cũng là chú cháu.
Theo sau còn có vài thanh niên nam nữ mang giày tây khác.
Tiêu Lang liền lấy ánh mắt hướng Lưu Kiến Quốc ra hiệu.
Y cùng với Lệnh Hòa Phồn đã gặp mặt. Người đàn ông trung niên cùng đi với Lệnh Hòa Phồn không hề nghi ngờ chính là cha của y, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lệnh thị Lệnh Thiên Thu.
Lưu Kiến Quốc và Sưu Khải Hoa dẫn đầu tiến lên, vẻ mặt tươi cười.
- Hoan nghênh, tôi là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Thanh Sơn Lưu Kiến Quốc, chịu sự ủy thác của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, đặc biệt tới đón tiếp Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh và chư vị khách quý. Nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh và khách quý tập đoàn Lệnh thị đến Thanh Sơn khảo sát.
Lệnh Thiên Thu vội bắt tay Lưu Kiến Quốc, luôn miệng nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Vưu, cảm ơn Chánh văn phòng Lưu, lúc này đã quá khách khí rồi. Lễ tiết long trọng như vậy, hổ thẹn không dám nhận!
Lệnh Thiên Thu vẻ mặt nho nhã, phong độ, đeo một cặp mắt kính lớn, giống như học giả hơn là thương nhân, hoàn toàn khác với con của ông ta. Lệnh Hòa Phồn tuy rằng cũng có phong độ thân sĩ, nhưng cả người tinh thần phấn chấn bồng bột, sắc bén vô cùng, rất có tính xâm lược.
Mọi người ở phi trường huyệt huyên tận lễ, rồi lập tức lên xe UBND tỉnh phái tới, chạy thẳng đến nhà khách Thanh Sơn.
Nhà khách Thanh Sơn lấy tên tỉnh làm danh, là nhà khách quốc doanh lớn nhất trong toàn tỉnh, gần như tất cả khách quan trọng đều ngủ lại đây.
Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy và một số Phó chủ tịch tỉnh khác đều ở nhà khách Thanh Sơn chờ đón. Ngoài ra còn có Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý giao thông Vu Vĩ Quang.
Trận thế hoan nghênh này quy cách cao không gì sánh kịp. Trước đây chỉ có đại nhân vật đến Thanh Sơn mới có thể nhìn thấy rầm rộ như thế.
Thân là người cầm lái của tập đoàn Lệnh thị, Lệnh Thiên Thu gặp qua lớn quen mặt, nhưng quy cách hoan nghênh như thế vẫn là trải qua không nhiều lắm, lập tức không dám kiêu ngạo, bước nhanh lên, cùng đám người Vưu Lợi Dân Vi Xuân Huy bắt tay thật chặt, hàn huyên khách khí, tương đối khiêm tốn.
Lệnh Hòa Phồn nhắm mắt theo đuôi, tuyệt không đi quá giới hạn.
Càng là thế gia đại tộc, tôn ti lễ tiết càng phải chú ý. Lệnh Hòa Phồn ở nhà cũng có thể phản nghịch, cũng có thể cãi nhau mà trở mặt với cha, kiên quyết không chấp nhận hôn nhân với Từ thị, nhưng đó đều là gia sự. Một khi đến trường hợp công khai long trọng như vầy, vậy thì phải tuân theo quy củ.
- Lệnh đổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Vưu Lợi Dân bắt tay Lệnh Thiên Thu, mỉm cười nói.
- Không dám, không dám, Chủ tịch tỉnh Vưu quá khen rồi. Lệnh Thiên Thu bất quá chỉ là một thương nhân tầm thường ở Hongkong, nào dám đảm đương Chủ tịch tỉnh thừa nhận như thế?
Nhìn qua, Lệnh Thiên Thu khiêm tốn không phải giả vờ, mà phát ra từ nội tâm.
- Tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong vốn là đại danh đỉnh đỉnh danh môn thế gia. Hơn nữa lệnh công tử Phồn tiên sinh đã sớm ở Thanh Sơn chúng tôi đầu tư hạng mục. Đối với phát triển kinh tế của địa phương làm ra trọng đại cống hiến. Tôi xin đại diện cho cán bộ quần chúng thị trấn Phong Lâm, hướng Lệnh công tử khắc sâu cảm tạ.
Vưu Lợi Dân cũng là tương đương khách khí.
Lệnh Hòa Phồn thì tỏ thái độ khiêm tốn, tuy nhiên nhìn ra được, Chủ tịch Hội đồng quản trị Lệnh nội tâm kỳ thật cảm thấy kiêu ngạo. Làm cha, thấy người khác khích lệ chính mình thì liên tục không ngừng khiêm tốn lễ nhượng, nhưng khi khích lệ con của mình, lại không kìm lòng nổi ngạo khí lộ ra ngoài.
Ở cửa nhà khách đều hỗn loạn một trận mới xem như chào xong.
- Lệnh đổng, Lệnh công tử, mời!
Vưu Lợi Dân giơ tay mời khách, cố ý đề cập luôn cả Lệnh Hòa Phồn, thể diện cấp được mười phần.
Nguyên bản Lệnh Thiên Thu hôm nay có thể đến Thanh Sơn khảo sát chính là Lệnh Hòa Phồn dốc hết sức thúc đẩy, kể công cũng là làm được rất tốt. Cho nên Chủ tịch tỉnh đối với y đặc biệt khách khí.
Lập tức khách và chủ song phương dắt tay đi vào.
Nhà khách Thanh Sơn mấy năm trước đã được tu sửa, trang hoàng ngược lại lại quá trang trọng, hơi chút khô khan, linh động không đủ. Tuy nhiên giờ phút này trong trong ngoài ngoài giăng đèn kết hoa, tăng thêm không khí vui vẻ, đem khuyết điểm nho nhỏ này che giấu lại.
Lệnh Thiên Thu đối với lần khảo sát này tương đương coi trọng. Chẳng những Lệnh Hòa Phồn đi theo, tập đoàn Lệnh thị còn đến một số người quan trọng. Lệnh Hòa Phồn đã nói, lúc này làm đường cao tốc, đầu tư rất lớn. Đương nhiên, phương diện Thanh Sơn sẽ đưa ra điều kiện ưu đãi tương ứng. Ví dụ như ở thành phố Hồng Châu sẽ cấp cho tập đoàn Lệnh thị một mảnh đất, không ràng buộc sử dụng trong vòng ba mươi năm, còn có những chính sách ưu đãi khác. Tóm lại việc kinh doanh nhất định phải làm đến cả hai bên cùng có lợi, hai bên cùng thắng mới được.
Cũng giống như con của mình, Lệnh Thiên Thu mấy năm nay luôn chú ý đến chính sách kinh tế và cải cách mở ra của đại lục. Hongkong đã là thị trường kinh tế thành thục, muốn ở Hongkong ;một đêm phất nhanh;, khó khăn không nhỏ. Việc buôn bán muốn kiếm được nhiều tiền, thì đấu chính là thực lực. Ở Hongkong, so với tập đoàn Lệnh thị, tập đoàn có quy mô lớn hơn nữa, thực lực hùng hậu chỗ nào cũng có. Lệnh Thiên Thu phấn đấu nửa đời người, cũng không thể đưa thân vào hàng ngũ đại phú hào của Hongkong.
Nhưng kịch liệt thay đổi hoàn cảnh, muốn một đêm phất nhanh, thực lực cũng không phải là hạng nhất. Ánh mắt và quan niệm càng thêm trọng yếu. Chỉ cần có thể đúng lúc bắt lấy kỳ ngộ, ba năm năm năm thực hiện bay vọt về chất, cũng không phải là giấc mộng.
Lệnh Hòa Phồn chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Hai năm trước, công ty thương mại Phồn Thịnh vẫn chỉ là một công ty rất nhỏ. Bởi vì bắt được kỳ ngộ, hai năm qua đi, công ty Phồn Thịnh đã làm cho tài sản vượt quá trăm triệu, gấp mấy chục lần, triển vọng vô cùng xem trọng.
Cho dù con cháu ưu tú nhất của tập đoàn Từ Thị cũng chưa chắc đã làm được.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu đám người tập đoàn Lệnh thị đến Thanh Sơn khảo sát.
Hiện tại tỉnh Thanh Sơn bày ra trận thế hoan nghênh long trọng như vậy, càng thêm khiến Lệnh Thiên Thu cảm giác sâu sắc hài lòng. Ít nhất Thanh Sơn bên này thành ý không thể nghi ngờ.
Lệnh Thiên Thu hơn nữa còn muốn gặp Phạm Hồng Vũ. Người thanh niên này ở trong miệng con trai của ông quả thực chính là ;không có gì làm không được;. Đối với tính cách của Lệnh Hòa Phồn, Lệnh Thiên Thu rất hiểu, ngạo khí khinh người, gần như đối với mọi người đều không phục. Hiện giờ không ngờ đối với một vị tiểu cán bộ nội địa tôn sùng như thế, khiến Lệnh Thiên Thu cảm thấy tò mò.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, xin hỏi, Phạm Hồng Vũ tiên sinh còn công tác tại tỉnh không?
Khi cùng với Vưu Lợi Dân sóng vai mà đi, Lệnh Thiên Thu hỏi, thanh âm ép tới tương đối thấp.
Vưu Lợi Dân mỉm cười đáp:
- Lệnh đổng, Phạm Hồng Vũ đang ở trường Đảng Tỉnh ủy học tập. Lệnh đổng cũng đã được nghe nói về cậu ta?
Lệnh Thiên Thu vội hỏi:
- Có nghe nói qua, khuyển tử đối với Phạm tiên sinh vô cùng khâm phục, tôn sùng, nói rằng Phạm Hồng Vũ kỳ tài ngút trời, đối với triển vọng thị trường nắm chắc rất chuẩn, không người nào có thể so với. Không dối gạt Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi rất muốn gặp vị Phạm tiên sinh thần kỳ này.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Lệnh đổng yên tâm, tôi sẽ an bài, mau chóng để ngài gặp được vị Phạm tiên sinh thần kỳ này.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Vưu.
Lệnh Thiên Thu hài lòng nói.
Lập tức Lệnh Thiên Thu ở phòng khách quý đơn giản rửa mặt, nghỉ ngơi một chút, rồi cùng với Vưu Lợi Dân và quan chức tỉnh Thanh Sơn tiến hành hội đàm.
Lần đầu gặp mặt, song phương đều là lời nói khách sáo, cụ thể đàm phán chưa chính thức bắt đầu.
Sau khi đơn giản gặp gỡ, Vưu Lợi Dân đại diện chính quyền tỉnh Thanh Sơn, ở nhà khách Thanh Sơn tổ chức một bữa tiệc, long trọng khoản đãi đám người Lệnh Thiên Thu.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Lưu Kiến Quốc lặng lẽ đem Tiêu Lang kéo qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Tiêu Trưởng phòng, chỗ ngồi an bài như thế nào rồi?
Nguyên bản chuyện như vậy, Lưu Kiến Quốc không cần hỏi lại Tiêu Lang, có thể tự mình làm chủ. Mấu chốt là hiện tại không ngờ Phó chủ tịch tỉnh Vu Vĩ Quang vắng họp!
Lưu Kiến Quốc nhận được tin tức, Phó Chủ tịch tỉnh Vu thân thể không thoải mái, muốn đi khám bác sĩ. Nhưng đây không có nghĩa là ông ta khẳng định không xuất hiện tại bữa tiệc trưa. Hiện tại bữa tiệc trưa lập tức sẽ bắt đầu, rốt cuộc có cần an bài chỗ ngồi cho Vu Vĩ Quang không? Nếu an bài, Vu Vĩ Quang không đến, chỗ khách quý ngồi sẽ trống ra một vị trí; nếu không an bài, nếu chẳng may ông ta lại tới thì làm sao?
Chẳng phải muốn Lưu Kiến Quốc này đưa lưng gánh tiếng xấu cho Chủ tịch tỉnh Vu?
Tiêu Lang cười cười, nói:
- Tôi đã xin chỉ thị Chủ tịch tỉnh Vu, cứ theo lẽ thường an bài.
- Cứ theo lẽ thường an bài? Nếu chẳng may...
Tiêu Lang hiểu được ý của Lưu Kiến Quốc, mỉm cười nói:
- Chánh văn phòng Lưu, yên tâm đi, Chủ tịch tỉnh Vu sẽ đến đấy.
Vậy cũng không nhất định!
Chủ tịch tỉnh Vu và Bí thư Viên khác nhau, đã ngày càng công khai hoá rồi.
Tuy nhiên lời này, Lưu Kiến Quốc tự nhiên sẽ không nói ra miệng. Nếu Tiêu Lang nói được chắc chắc như vậy, chính mình cứ chiếu theo công việc mà làm. Thật muốn không đến, cũng không trách được Lưu Kiến Quốc y.
Khi Lưu Kiến Quốc và Tiêu Lang ở nhà khách Thanh Sơn nói chuyện, một chiếc xe Toyota nhập khẩu đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân tỉnh. Vu Vĩ Quang ngồi ngay ngắn phía sau xe Toyota, vẻ mặt thản nhiên.
Cũng đã nói thân thể của mình không thoải mái, bệnh viện này tổng cũng phải đi một chuyến mới được, vừa lúc thuận tiện kiểm tra sức khỏe một chút.
- Chủ tịch tỉnh, bữa tiệc buổi trưa có tham gia hay không?
Ngồi ở ghế phụ, thư ký rất cẩn thận hỏi một câu.
- Không đi!
Vu Vĩ Quang vung tay lên, khinh thường nói.
- Bọn họ náo kệ bọn họ, chúng ta không lẫn vào.
- Vâng!
Thư ký gật đầu đồng ý, trong đầu nghĩ hay là gọi điện thoại cho Tiêu Lang báo một tiếng, cũng không thể đem quan hệ làm cho căng thẳng. Có một số việc, lãnh đạo không tiện ra mặt, nên do thư ký đi làm.
Xe vừa mới chạy đến trước cửa lầu khám bệnh của bệnh viện Nhân dân tỉnh, Viện trưởng bệnh viện đã ở nơi đó cùng một số lãnh đạo đợi Chủ tịch tỉnh Vu đại giá. Viện trưởng tự mình mở cửa xe cho Vu Vĩ Quang, tiến lên bắt tay, hàn huyên vấn an.
Vu Vĩ Quang ưỡn ngực lồi bụng, tùy ý cho Viện trưởng cầm thật chặt tay của mình, hơi kiêu ngạo nói:
- Viện trưởng, tôi là khách không mời mà đến, quấy rầy công tác của các người.
- Đâu có đâu có, có thể vì Chủ tịch tỉnh Vu phục vụ, là vinh hạnh cho chúng tôi. Chủ tịch tỉnh Vu, mời!
Viện trưởng cũng là quan liêu, miệng đầy lời nói khách sáo.
Mấy vị phụ trách bệnh viện liền đứng xếp hàng tiến lên bắt tay Chủ tịch tỉnh Vu, biểu đạt sự kính ngưỡng của mình đối với Chủ tịch tỉnh. Coi như Chủ tịch tỉnh Vu không phải đến khám bệnh, mà là tới thị sát.
Làm ầm ĩ một trận, mới xem như chào hỏi xong. Viện trưởng xoay người mời khách, Vu Vĩ Quang dưới sự vây quanh của một đám người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong.
Liền vào lúc này, máy nhắn tin bên hông thư ký reo lên.
Thư ký cầm lấy máy nhắn tin, vừa thấy sắc mặt liền biến hóa, vội vàng nói:
- Viện trưởng, tôi đi gọi điện thoại.
Viện trưởng liên thanh đáp ứng, khiến một vị trợ thủ dẫn thư ký đến văn phòng bên cạnh gọi điện thoại, những người khác cùng Chủ tịch tỉnh Vu bước vào trong. Vừa mới ở văn phòng Viện trưởng ngồi vào chỗ của mình, nói chưa đầy hai câu, thư ký bỗng nhiên vọt vào, đầu đổ đầy mồ hôi, miệng vù vù thở dốc, nói không ra lời. Vẻ mặt này giống như gặp quỷ, hiển nhiên đã bị kinh hãi thật lớn.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, khiến đường đường thư ký của Phó chủ tịch tỉnh lại bị dọa thành bộ dạng này?