Phạm Hồng Vũ trong miệng nói chắc chắn, nhưng trong lòng lại thực không thoải mái.
Vi Xuân Huy thình lình làm ra động tác, đủ để khiến cho hắn cảnh giác cao độ. Nếu Vi Xuân Huy phía sau chưa từng có Vinh Khải Cao, có lẽ còn chưa phải quan trọng.
Chẳng lẽ là Bí thư Vinh đối với việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có cái nhìn khác rồi sao?
Cao Hưng Hán thật ra rất bình tĩnh, thản nhiên phân phó Cao Khiết vài câu, nói Vi Xuân Huy khá để ý lễ tiết, bảo cô chú ý tìm từ ứng đối.
Thái độ của Cao Hưng Hán như thế, khiến mẹ của Cao Khiết khá an tâm. Hơn nữa Phạm Hồng Vũ cũng nói đừng lo, mẹ của Cao Khiết thật sự không còn lo lắng nữa, cười tiếp đón mọi người ăn cơm.
Cơm nước xong, cùng với Cao Hưng Hán xem hết tin tức tiếp âm, Cao Khiết đứng dậy, nói:
- Cha mẹ, con cùng Hồng Vũ ra ngoài đi dạo một chút.
Mẹ của Cao Khiết cười híp mắt gật đầu đồng ý.
Tuổi trẻ đang trong tình yêu cuồng nhiệt cũng không phải lúc nào cũng ở nhà.
Cao Khiết cũng không thay quần áo, cứ như vậy cùng Phạm Hồng Vũ đi ra cửa.
Phạm Hồng Vũ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi nói:
- Nếu không chúng ta đi đi dạo phố đi?
Cao Khiết lắc đầu, nói:
- Cảnh tối thui, có cái gì vui đâu mà đi dạo?
Cuối những năm 80, một thành phố như Hồng Châu cũng còn chưa có xuất hiện cửa hàng lớn và cửa hàng dịch vụ. Bình thường cửa hàng buổi tối đều đóng cửa. Phạm Hồng Vũ cũng là có lối suy nghĩ thế kỷ hai mươi mốt, nghe vậy không khỏi sửng sốt, nói:
- Công ty bách hóa Ngạn Hoa buổi tối vẫn có thể đi dạo đấy.
Công ty bách hóa Ngạn Hoa đã bán cho thương nhân Hongkong, hoàn toàn dựa vào hình thức bán hàng của Hongkong tiến hành cải tạo. Thời gian bán hàng rất dài, từ tám giờ sáng đến mười giờ tối, đã trở thành cảnh quan lớn nhất thị xã Ngạn Hoa. Rất nhiều người dân thị xã Ngạn Hoa sau khi ăn tối xong, không có chỗ nào để đi liền không hẹn mà cùng đến công ty bách hóa. Người ra vào như nước, kinh doanh rất tốt.
Chỉ là làm một cái thay đổi đơn giản, công ty bách hóa liền xuất hiện chuyển biến cực lớn như thế, có thể thấy được tầm quan trọng của quan niệm kinh doanh.
- Lúc này, xảy ra vấn đề cố tình chính là cái công ty bách hóa này.
Cao Khiết khe khẽ thở dài.
Có liên quan đến vấn đề công ty bách hóa Ngạn Hoa, Cao Khiết đã sớm trong điện thoại kết nối qua với Phạm Hồng Vũ. Bởi vì công ty bách hóa Ngạn Hoa là tiên phong trong chuyển dịch cơ cấu, và doanh nghiệp nhà nước thực diện tái cơ cấu toàn diện nhất. Thuộc tính xí nghiệp thuộc tính thay đổi, một ngàn công nhân ban đầu được tập hợp lại và cạnh tranh. Một ngàn lao động này đã quen ăn cơm tập thể, không có kỹ năng nhất định, sau khi tổ hợp xuống dưới, chỉ có thể bảo đảm cuộc sống ở mức thấp nhất. Loại tình hình này, ở địa khu Ngạn Hoa vẫn là lần đầu phát sinh. Bộ phận công nhân viên chức sau khi bị tổ hợp trong lòng không phục, liền hướng thượng cấp phản ánh, yêu cầu một lần nữa an bài công tác.
Ở địa khu Ngạn Hoa mà nói, đây là một vấn đề mới, nhưng Phạm Hồng Vũ xem ra, nó cũng chỉ là chuyện bình thường.
Ở thế giới kia, Phạm Hồng Vũ đã trải qua chuyện này nhiều lắm.
- Trong quá trình thay đổi chế độ, nhất định sẽ xuất hiện vấn đề như vậy. Điều này rất bình thường. Cải cách vốn chính là ném đá vượt sông, không có vấn đề thì không cần cải cách rồi. Có vấn đề, chỉ cần tích cực giải quyết là được.
Cao Khiết cười khổ một tiếng, nói:
- Chỉ sợ thượng cấp không ủng hộ.
Vi Xuân Huy bất thình lình cho gọi, Cao Khiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa cải cách làm đã hơn một năm. Tỉnh cơ bản không có vị lãnh đạo chủ chốt nào chân chính hỏi đến, hơi chút mặc kệ nó tự phát triển. Thậm chí lần đánh cờ trước, Lương Quang Hoa, Lục Nguyệt gãy cánh mà đi, địa khu Ngạn Hoa diễn ra đợt tẩy bài lớn, nhưng lãnh đạo chủ chốt của tỉnh cũng chưa từng thật sự chú ý đến vấn đề doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Hiện tại Vi Xuân Huy bỗng nhiên coi trọng, trực tiếp triệu kiến, Cao Khiết sao không thấp thỏm trong lòng?
Phạm Hồng Vũ giữ chặt tay cô, mỉm cười nói:
- Em cũng không cần phải quá lo lắng. Làm việc đều phải một phân thành hai mà xem. Chủ tịch tỉnh Vi lúc này triệu kiến, chưa chắc là chuyện xấu. Không cần nói Ngạn Hoa, phóng nhãn ra cả nước, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ cũng là ở thế phải làm. Còn việc ăn chung nồi như vậy, gần như tất cả xí nghiệp đều phải chịu thiệt! Chúng ta bất quá là đi trước một bước, đem vấn đề đặt lên mặt bàn, mọi người cùng nhau thương lượng, tìm kiếm cách giải quyết.
Cao Khiết cũng không có lạc quan như vậy, buồn buồn nói:
- Nếu không có cách giải quyết thì sao? Nếu chính sách ở trên thay đổi thì sao? Dù sao cũng phải chuẩn bị gánh vác trách nhiệm này!
Cô lo lắng cũng không phải là không có lý. Hiện tại cả nước cao thấp đều biện luận vấn đề ;họ gì;. Chính sách quan trọng thay đổi khả năng chẳng những tồn tại, hơn nữa còn rất cao. Có lẽ không cần đợi cho chính sách quan trọng thay đổi thì mới ra tay. Bởi vì tranh luận thật lâu cũng không có kết quả gì, chung quy chỉ làm mất đi tính kiên nhẫn, trực tiếp từ giai đoạn biện luận tiến vào giai đoạn ;thực chiến;. Đưa ra một hai cái điển hình, giết chết một người răn trăm người, hảo hảo kinh sợ một chút, cũng là vì biện luận cung cấp căn cứ lý luận.
Trong mắt nhân vật lớn một chút, Cao Khiết tuy rằng chức vụ không cao, nhưng địa khu Ngạn Hoa là vùng cách mạng giải phóng cũ, lực ảnh hưởng khá lớn. Giả sử có thể ở địa khu Ngạn Hoa đưa ra được cái điển hình của việc đi theo đường lối tư bản chủ nghĩa, thì hiệu quả vẫn là rất rõ ràng. Huống chi Cao Khiết là nữ Phó Chủ tịch thị xã trẻ nhất trong toàn tỉnh Thanh Sơn, ít nhất ở tỉnh Thanh Sơn cũng có ảnh hưởng nhất định. Muốn tìm người khai đao mà nói, Cao Khiết thật là một đối tượng thật tốt.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Cho dù có phải gánh vác trách nhiệm, đó cũng là người khác, không phải là em.
Cao Khiết kinh ngạc hỏi:
- Vì sao không phải là em?
- Bởi vì anh không đồng ý.
Phạm Hồng Vũ cười nói, nhưng không có nửa điểm đùa giỡn, nhìn Cao Khiết, ánh mắt sáng ngời.
Cao Khiết trong lòng ấm áp, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Hồng Vũ, nếu quả thật là trách nhiệm của em, thì nên do em gánh vác. Em không nghĩ người khác sẽ chịu thay em.
Phạm Hồng Vũ liền dừng bước, giơ tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng đem cô kéo gần lại một chút.
Ngay trước tòa nhà Thành ủy còn chưa phải khuya lắm, Phạm Hồng Vũ cũng không dám lỗ mãng. Ở trong khu nhà này, Cao Khiết đã chuẩn bị chịu nhìn chằm chằm.
- Tiểu Khiết, em thiện lương như vậy, anh thật đúng là có chút lo lắng rồi. Giống như cha nói, lo lắng cho em ở cơ sở không trụ nổi.
Ở trong thể chế, không phải nói là ;đen vô cùng;, nhưng tối thiểu tuyệt đại bộ phận cán bộ đầu tiên nghĩ đến chính là bảo vệ chính mình. Cao Khiết lại khác với những cán bộ này. Nơi này chỉ có cô và Phạm Hồng Vũ, lời kia tất nhiên là phát ra từ nội tâm, cô không có cần tất yếu phải giả bộ.
- Được rồi, vậy thì em trở về tòa soạn báo thôi. Thuận tiện chăm sóc cô em gái nhỏ của Phó cục trưởng Phạm, không để cho ai ức hiếp cô ấy.
Cao Khiết bỗng nhiên nói, nhẹ nhàng uốn éo eo giãy ra, lườm hắn một cái, giọng điệu hơi hầm hừ.
Phó cục trưởng Phạm lập tức liền ngây ngẩn cả người, gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Tiểu Khiết, đây là ý gì?
Cao Khiết ;cười lạnh; một tiếng, nói:
- Phó cục trưởng Phạm, cái này còn cần hỏi em à? Anh thiếu chút nữa đại náo tòa soạn báo, xông thẳng vào văn phòng tổng biên Hậu, bày ra cái giá của thư ký Chủ tịch Tỉnh, vì mỹ nữ phóng viên mà can thiệp vào. Tin tức lớn như vậy, anh cho là giữ được bí mật sao?
Không xong rồi, quên mất chuyện này!
Cao Khiết vốn chính là từ báo tỉnh ra ngoài, ở báo tỉnh khẳng định cũng không thiếu bạn bè. Tin tức trọng đại như vậy, tất nhiên sẽ có người trước tiên hướng cô thông báo. Có lẽ bạn của cô ở tòa soạn báo tạm thời còn chưa biết mối quan hệ giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, nhưng hai người ở thị trấn Phong Lâm hợp tác, xông ra thành tích to như vậy, báo tỉnh đã hai lần đưa tin. Phạm Hồng Vũ hiện giờ lại là thư ký Chủ tịch tỉnh, tin tức phát sinh trên người Phạm Hồng Vũ, bạn ở tòa soạn báo hướng Cao Khiết thông báo chính là chuyện đương nhiên.
- Tiểu Khiết, việc này, em thật đúng là đã hiểu lầm...
Phó cục trưởng Phạm hơi lắp bắp nói.
Cao Khiết ở một chỗ đèn đường dừng bước, thân mình dựa vào cột đèn, nhìn Phạm Hồng Vũ, khóe miệng như cười như không, nói:
- Phó cục trưởng Phạm, em cũng biết anh thiếu niên sớm phát, đẹp trai giàu có, đối với con gái rất có lực hấp dẫn. Nhưng anh có phải hay không hẳn là nên tự giác một chút, không cần nơi nơi lưu tình? Cho dù là anh muốn vì Bành Na ngẩng đầu, cũng không cần phải khiến cho dư luận xôn xao như vậy?
Phạm Hồng Vũ lại gãi đầu, nói:
- Tiểu Khiết, em cũng cho là anh tới tòa soạn báo là vì khoe khoang?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Anh gọi điện thoại cho tổng biên Hậu, em không tin anh ta còn có thể kiên trì muốn xử lý Bành Na.
Cao Khiết rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Phạm Hồng Vũ. Cho dù trước kia, khi bọn họ còn chưa làm rõ quan hệ, Cao Khiết vẫn thường trêu chọc Phạm Hồng Vũ vài câu, nhưng bình thường đều là chủ đề tương đối nhẹ. Lần này, Cao Khiết nhìn như là đang nhạo báng Phạm Hồng Vũ, nhưng thần sắc lại có chút thật sự. Mặc kệ Cao Khiết lòng dạ bao dung cỡ nào, con gái một khi đụng phải tình hình này, cũng sẽ không cười trừ.
Phạm Hồng Vũ cũng nghiêm túc, nói:
- Có một số tình huống, không biết bạn ở tòa soạn báo có nói cho em biết hay không? Trịnh Mỹ Đường còn đến trước anh một bước.
Cao Khiết gật đầu.
Tin tức lớn như vậy, tất cả chi tiết, bạn của cô đã nói cho cô biết rành mạch. Bí thư Viên và thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu đều tự mình giá lâm tòa soạn báo, chính là nội dung trung tâm của tin tức, sao có thể không nói chứ? Bạn của cô ở trong điện thoại nói say sưa cũng chính là chi tiết này. Phó cục trưởng Phạm trọng tình trọng nghĩa, ;Anh hùng cứu mỹ nhân; ngược lại lại ở vị trí thứ yếu.
- Vậy em cảm thấy, Hầu Vĩnh Kiện sẽ giải quyết như thế nào?
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chuyển hướng đề tài.
Cao Khiết đôi mi thanh tú cau lại, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Em trước kia ở ban Tin tức, cùng với Tổng biên Hậu giao tiếp thời gian cũng không phải dài, cũng không nói rõ được.
Cao Khiết là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, cũng không phải là cô gái bình thường, rất nhanh có cùng suy nghĩ với Phạm Hồng Vũ. Trịnh Mỹ Đường thân Phó tổng tòa soạn báo, yêu cầu Hầu Vĩnh Kiện nghiêm khắc xử phạt Bành Na, rất rõ ràng không phải là nhằm vào bản thân Bành Na. Phạm Hồng Vũ tự mình đến, chỉ sợ cũng là vì Hầu Vĩnh Kiện. Sự kiện ;Anh hùng cứu mỹ nhân; có lẽ chỉ là vì che giấu tai mắt.
Bí thư Viên và Chủ tịch tỉnh Vưu đều muốn ;nhúng chàm; hệ thống tuyên truyền. Chuyện như vậy, cũng không tiện lan truyền bên ngoài.
- Em nói ấn tượng trực quan đi.
Cao Khiết trầm ngâm, nói:
- Đơn thuần năng lực làm việc, Tổng biên Hậu vẫn là không tệ, nhưng làm người không được hay cho lắm. Ở tòa soạn báo danh tiếng không tốt.
Phạm Hồng Vũ liền cười:
- Anh cũng không muốn đeo gông cho anh ta, chỉ cần anh ta hiểu được sự lựa chọn là được.
- Cái gì đeo gông?
Cao Khiết cũng không giải thích được.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trơn bóng của cô.
Cao Khiết một tay đẩy hắn ra, mở to mắt, nói rất nghiêm túc:
- Phạm Hồng Vũ, em cảnh cáo anh, anh cũng đừng lấy việc công làm việc tư!
Phó cục trưởng Phạm lại cợt nhả rồi.
Phạm Hồng Vũ trong miệng nói chắc chắn, nhưng trong lòng lại thực không thoải mái.
Vi Xuân Huy thình lình làm ra động tác, đủ để khiến cho hắn cảnh giác cao độ. Nếu Vi Xuân Huy phía sau chưa từng có Vinh Khải Cao, có lẽ còn chưa phải quan trọng.
Chẳng lẽ là Bí thư Vinh đối với việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có cái nhìn khác rồi sao?
Cao Hưng Hán thật ra rất bình tĩnh, thản nhiên phân phó Cao Khiết vài câu, nói Vi Xuân Huy khá để ý lễ tiết, bảo cô chú ý tìm từ ứng đối.
Thái độ của Cao Hưng Hán như thế, khiến mẹ của Cao Khiết khá an tâm. Hơn nữa Phạm Hồng Vũ cũng nói đừng lo, mẹ của Cao Khiết thật sự không còn lo lắng nữa, cười tiếp đón mọi người ăn cơm.
Cơm nước xong, cùng với Cao Hưng Hán xem hết tin tức tiếp âm, Cao Khiết đứng dậy, nói:
- Cha mẹ, con cùng Hồng Vũ ra ngoài đi dạo một chút.
Mẹ của Cao Khiết cười híp mắt gật đầu đồng ý.
Tuổi trẻ đang trong tình yêu cuồng nhiệt cũng không phải lúc nào cũng ở nhà.
Cao Khiết cũng không thay quần áo, cứ như vậy cùng Phạm Hồng Vũ đi ra cửa.
Phạm Hồng Vũ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi nói:
- Nếu không chúng ta đi đi dạo phố đi?
Cao Khiết lắc đầu, nói:
- Cảnh tối thui, có cái gì vui đâu mà đi dạo?
Cuối những năm , một thành phố như Hồng Châu cũng còn chưa có xuất hiện cửa hàng lớn và cửa hàng dịch vụ. Bình thường cửa hàng buổi tối đều đóng cửa. Phạm Hồng Vũ cũng là có lối suy nghĩ thế kỷ hai mươi mốt, nghe vậy không khỏi sửng sốt, nói:
- Công ty bách hóa Ngạn Hoa buổi tối vẫn có thể đi dạo đấy.
Công ty bách hóa Ngạn Hoa đã bán cho thương nhân Hongkong, hoàn toàn dựa vào hình thức bán hàng của Hongkong tiến hành cải tạo. Thời gian bán hàng rất dài, từ tám giờ sáng đến mười giờ tối, đã trở thành cảnh quan lớn nhất thị xã Ngạn Hoa. Rất nhiều người dân thị xã Ngạn Hoa sau khi ăn tối xong, không có chỗ nào để đi liền không hẹn mà cùng đến công ty bách hóa. Người ra vào như nước, kinh doanh rất tốt.
Chỉ là làm một cái thay đổi đơn giản, công ty bách hóa liền xuất hiện chuyển biến cực lớn như thế, có thể thấy được tầm quan trọng của quan niệm kinh doanh.
- Lúc này, xảy ra vấn đề cố tình chính là cái công ty bách hóa này.
Cao Khiết khe khẽ thở dài.
Có liên quan đến vấn đề công ty bách hóa Ngạn Hoa, Cao Khiết đã sớm trong điện thoại kết nối qua với Phạm Hồng Vũ. Bởi vì công ty bách hóa Ngạn Hoa là tiên phong trong chuyển dịch cơ cấu, và doanh nghiệp nhà nước thực diện tái cơ cấu toàn diện nhất. Thuộc tính xí nghiệp thuộc tính thay đổi, một ngàn công nhân ban đầu được tập hợp lại và cạnh tranh. Một ngàn lao động này đã quen ăn cơm tập thể, không có kỹ năng nhất định, sau khi tổ hợp xuống dưới, chỉ có thể bảo đảm cuộc sống ở mức thấp nhất. Loại tình hình này, ở địa khu Ngạn Hoa vẫn là lần đầu phát sinh. Bộ phận công nhân viên chức sau khi bị tổ hợp trong lòng không phục, liền hướng thượng cấp phản ánh, yêu cầu một lần nữa an bài công tác.
Ở địa khu Ngạn Hoa mà nói, đây là một vấn đề mới, nhưng Phạm Hồng Vũ xem ra, nó cũng chỉ là chuyện bình thường.
Ở thế giới kia, Phạm Hồng Vũ đã trải qua chuyện này nhiều lắm.
- Trong quá trình thay đổi chế độ, nhất định sẽ xuất hiện vấn đề như vậy. Điều này rất bình thường. Cải cách vốn chính là ném đá vượt sông, không có vấn đề thì không cần cải cách rồi. Có vấn đề, chỉ cần tích cực giải quyết là được.
Cao Khiết cười khổ một tiếng, nói:
- Chỉ sợ thượng cấp không ủng hộ.
Vi Xuân Huy bất thình lình cho gọi, Cao Khiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Doanh nghiệp nhà nước địa khu Ngạn Hoa cải cách làm đã hơn một năm. Tỉnh cơ bản không có vị lãnh đạo chủ chốt nào chân chính hỏi đến, hơi chút mặc kệ nó tự phát triển. Thậm chí lần đánh cờ trước, Lương Quang Hoa, Lục Nguyệt gãy cánh mà đi, địa khu Ngạn Hoa diễn ra đợt tẩy bài lớn, nhưng lãnh đạo chủ chốt của tỉnh cũng chưa từng thật sự chú ý đến vấn đề doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Hiện tại Vi Xuân Huy bỗng nhiên coi trọng, trực tiếp triệu kiến, Cao Khiết sao không thấp thỏm trong lòng?
Phạm Hồng Vũ giữ chặt tay cô, mỉm cười nói:
- Em cũng không cần phải quá lo lắng. Làm việc đều phải một phân thành hai mà xem. Chủ tịch tỉnh Vi lúc này triệu kiến, chưa chắc là chuyện xấu. Không cần nói Ngạn Hoa, phóng nhãn ra cả nước, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ cũng là ở thế phải làm. Còn việc ăn chung nồi như vậy, gần như tất cả xí nghiệp đều phải chịu thiệt! Chúng ta bất quá là đi trước một bước, đem vấn đề đặt lên mặt bàn, mọi người cùng nhau thương lượng, tìm kiếm cách giải quyết.
Cao Khiết cũng không có lạc quan như vậy, buồn buồn nói:
- Nếu không có cách giải quyết thì sao? Nếu chính sách ở trên thay đổi thì sao? Dù sao cũng phải chuẩn bị gánh vác trách nhiệm này!
Cô lo lắng cũng không phải là không có lý. Hiện tại cả nước cao thấp đều biện luận vấn đề ;họ gì;. Chính sách quan trọng thay đổi khả năng chẳng những tồn tại, hơn nữa còn rất cao. Có lẽ không cần đợi cho chính sách quan trọng thay đổi thì mới ra tay. Bởi vì tranh luận thật lâu cũng không có kết quả gì, chung quy chỉ làm mất đi tính kiên nhẫn, trực tiếp từ giai đoạn biện luận tiến vào giai đoạn ;thực chiến;. Đưa ra một hai cái điển hình, giết chết một người răn trăm người, hảo hảo kinh sợ một chút, cũng là vì biện luận cung cấp căn cứ lý luận.
Trong mắt nhân vật lớn một chút, Cao Khiết tuy rằng chức vụ không cao, nhưng địa khu Ngạn Hoa là vùng cách mạng giải phóng cũ, lực ảnh hưởng khá lớn. Giả sử có thể ở địa khu Ngạn Hoa đưa ra được cái điển hình của việc đi theo đường lối tư bản chủ nghĩa, thì hiệu quả vẫn là rất rõ ràng. Huống chi Cao Khiết là nữ Phó Chủ tịch thị xã trẻ nhất trong toàn tỉnh Thanh Sơn, ít nhất ở tỉnh Thanh Sơn cũng có ảnh hưởng nhất định. Muốn tìm người khai đao mà nói, Cao Khiết thật là một đối tượng thật tốt.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
- Cho dù có phải gánh vác trách nhiệm, đó cũng là người khác, không phải là em.
Cao Khiết kinh ngạc hỏi:
- Vì sao không phải là em?
- Bởi vì anh không đồng ý.
Phạm Hồng Vũ cười nói, nhưng không có nửa điểm đùa giỡn, nhìn Cao Khiết, ánh mắt sáng ngời.
Cao Khiết trong lòng ấm áp, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Hồng Vũ, nếu quả thật là trách nhiệm của em, thì nên do em gánh vác. Em không nghĩ người khác sẽ chịu thay em.
Phạm Hồng Vũ liền dừng bước, giơ tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng đem cô kéo gần lại một chút.
Ngay trước tòa nhà Thành ủy còn chưa phải khuya lắm, Phạm Hồng Vũ cũng không dám lỗ mãng. Ở trong khu nhà này, Cao Khiết đã chuẩn bị chịu nhìn chằm chằm.
- Tiểu Khiết, em thiện lương như vậy, anh thật đúng là có chút lo lắng rồi. Giống như cha nói, lo lắng cho em ở cơ sở không trụ nổi.
Ở trong thể chế, không phải nói là ;đen vô cùng;, nhưng tối thiểu tuyệt đại bộ phận cán bộ đầu tiên nghĩ đến chính là bảo vệ chính mình. Cao Khiết lại khác với những cán bộ này. Nơi này chỉ có cô và Phạm Hồng Vũ, lời kia tất nhiên là phát ra từ nội tâm, cô không có cần tất yếu phải giả bộ.
- Được rồi, vậy thì em trở về tòa soạn báo thôi. Thuận tiện chăm sóc cô em gái nhỏ của Phó cục trưởng Phạm, không để cho ai ức hiếp cô ấy.
Cao Khiết bỗng nhiên nói, nhẹ nhàng uốn éo eo giãy ra, lườm hắn một cái, giọng điệu hơi hầm hừ.
Phó cục trưởng Phạm lập tức liền ngây ngẩn cả người, gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Tiểu Khiết, đây là ý gì?
Cao Khiết ;cười lạnh; một tiếng, nói:
- Phó cục trưởng Phạm, cái này còn cần hỏi em à? Anh thiếu chút nữa đại náo tòa soạn báo, xông thẳng vào văn phòng tổng biên Hậu, bày ra cái giá của thư ký Chủ tịch Tỉnh, vì mỹ nữ phóng viên mà can thiệp vào. Tin tức lớn như vậy, anh cho là giữ được bí mật sao?
Không xong rồi, quên mất chuyện này!
Cao Khiết vốn chính là từ báo tỉnh ra ngoài, ở báo tỉnh khẳng định cũng không thiếu bạn bè. Tin tức trọng đại như vậy, tất nhiên sẽ có người trước tiên hướng cô thông báo. Có lẽ bạn của cô ở tòa soạn báo tạm thời còn chưa biết mối quan hệ giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, nhưng hai người ở thị trấn Phong Lâm hợp tác, xông ra thành tích to như vậy, báo tỉnh đã hai lần đưa tin. Phạm Hồng Vũ hiện giờ lại là thư ký Chủ tịch tỉnh, tin tức phát sinh trên người Phạm Hồng Vũ, bạn ở tòa soạn báo hướng Cao Khiết thông báo chính là chuyện đương nhiên.
- Tiểu Khiết, việc này, em thật đúng là đã hiểu lầm...
Phó cục trưởng Phạm hơi lắp bắp nói.
Cao Khiết ở một chỗ đèn đường dừng bước, thân mình dựa vào cột đèn, nhìn Phạm Hồng Vũ, khóe miệng như cười như không, nói:
- Phó cục trưởng Phạm, em cũng biết anh thiếu niên sớm phát, đẹp trai giàu có, đối với con gái rất có lực hấp dẫn. Nhưng anh có phải hay không hẳn là nên tự giác một chút, không cần nơi nơi lưu tình? Cho dù là anh muốn vì Bành Na ngẩng đầu, cũng không cần phải khiến cho dư luận xôn xao như vậy?
Phạm Hồng Vũ lại gãi đầu, nói:
- Tiểu Khiết, em cũng cho là anh tới tòa soạn báo là vì khoe khoang?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Anh gọi điện thoại cho tổng biên Hậu, em không tin anh ta còn có thể kiên trì muốn xử lý Bành Na.
Cao Khiết rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Phạm Hồng Vũ. Cho dù trước kia, khi bọn họ còn chưa làm rõ quan hệ, Cao Khiết vẫn thường trêu chọc Phạm Hồng Vũ vài câu, nhưng bình thường đều là chủ đề tương đối nhẹ. Lần này, Cao Khiết nhìn như là đang nhạo báng Phạm Hồng Vũ, nhưng thần sắc lại có chút thật sự. Mặc kệ Cao Khiết lòng dạ bao dung cỡ nào, con gái một khi đụng phải tình hình này, cũng sẽ không cười trừ.
Phạm Hồng Vũ cũng nghiêm túc, nói:
- Có một số tình huống, không biết bạn ở tòa soạn báo có nói cho em biết hay không? Trịnh Mỹ Đường còn đến trước anh một bước.
Cao Khiết gật đầu.
Tin tức lớn như vậy, tất cả chi tiết, bạn của cô đã nói cho cô biết rành mạch. Bí thư Viên và thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu đều tự mình giá lâm tòa soạn báo, chính là nội dung trung tâm của tin tức, sao có thể không nói chứ? Bạn của cô ở trong điện thoại nói say sưa cũng chính là chi tiết này. Phó cục trưởng Phạm trọng tình trọng nghĩa, ;Anh hùng cứu mỹ nhân; ngược lại lại ở vị trí thứ yếu.
- Vậy em cảm thấy, Hầu Vĩnh Kiện sẽ giải quyết như thế nào?
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chuyển hướng đề tài.
Cao Khiết đôi mi thanh tú cau lại, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Em trước kia ở ban Tin tức, cùng với Tổng biên Hậu giao tiếp thời gian cũng không phải dài, cũng không nói rõ được.
Cao Khiết là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, cũng không phải là cô gái bình thường, rất nhanh có cùng suy nghĩ với Phạm Hồng Vũ. Trịnh Mỹ Đường thân Phó tổng tòa soạn báo, yêu cầu Hầu Vĩnh Kiện nghiêm khắc xử phạt Bành Na, rất rõ ràng không phải là nhằm vào bản thân Bành Na. Phạm Hồng Vũ tự mình đến, chỉ sợ cũng là vì Hầu Vĩnh Kiện. Sự kiện ;Anh hùng cứu mỹ nhân; có lẽ chỉ là vì che giấu tai mắt.
Bí thư Viên và Chủ tịch tỉnh Vưu đều muốn ;nhúng chàm; hệ thống tuyên truyền. Chuyện như vậy, cũng không tiện lan truyền bên ngoài.
- Em nói ấn tượng trực quan đi.
Cao Khiết trầm ngâm, nói:
- Đơn thuần năng lực làm việc, Tổng biên Hậu vẫn là không tệ, nhưng làm người không được hay cho lắm. Ở tòa soạn báo danh tiếng không tốt.
Phạm Hồng Vũ liền cười:
- Anh cũng không muốn đeo gông cho anh ta, chỉ cần anh ta hiểu được sự lựa chọn là được.
- Cái gì đeo gông?
Cao Khiết cũng không giải thích được.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trơn bóng của cô.
Cao Khiết một tay đẩy hắn ra, mở to mắt, nói rất nghiêm túc:
- Phạm Hồng Vũ, em cảnh cáo anh, anh cũng đừng lấy việc công làm việc tư!
Phó cục trưởng Phạm lại cợt nhả rồi.