Vi Xuân Huy ở trong phòng Vưu Lợi Dân rất lâu, mãi cho đến hơn 12h, cửa phòng làm việc mới mở ra.
- Chủ tịch tỉnh Vi.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy chào đón.
Vi Xuân Huy mỉm cười gật đầu, chút cũng không nhìn ra ông ta ở trong phòng làm việc nói chuyện với Vưu Lợi Dân rất căng thẳng, giống như chỉ là thảo luận nghiên cứu công tác bình thường.
Phạm Hồng Vũ nhìn theo Vi Xuân Huy rời đi, rồi xoay người bước vào phòng trong.
Vưu Lợi Dân không có ngồi sau bàn làm việc, cũng không ngồi ở ghế sofa, mà là đứng trước cửa sổ, một tay chắp sau lưng, trong tay còn lại kẹp điếu thuốc đang tỏa ra làn khói trắng.
Giao tiếp với Vưu Lợi Dân thời gian dài như vậy, Phạm Hồng Vũ đối với cuộc sống của Vưu Lợi Dân cũng có chút hiểu biết. Phàm là thời điểm như thế này, đều là lúc Vưu Lợi Dân đang suy tư về vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì, lặng yên thu dọn tách trà trên bàn.
- Cậu về đi, thời gian cũng không còn sớm.
Vưu Lợi Dân không quay đầu lại, chỉ phân phó một câu Mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa hướng ông báo cáo qua, nhưng buổi trưa hôm nay ăn cơm với ông cụ nhà mình, tất nhiên Vưu Lợi Dân cũng thu được một số chi tiết.
Vi Xuân Huy trước sau cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc. Một người là vợ sắp cưới của Phạm Hồng Vũ, một người là bố của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ đương nhiên là biết được rõ ràng sự tình.
Có liên quan đến Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách Tiết Ích Dân gọi điện thoại cho Vi Xuân Huy thì Vưu Lợi Dân chưa nói. Thân là Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân có một số nguyên tắc cơ bản cần tuân thủ nghiêm ngặt, cũng không bởi vì Phạm Hồng Vũ là nhân viên công tác bên cạnh ông ta mà ngoại lệ. Nói sau, ông tin tưởng năng lực của Phạm Hồng Vũ, sớm hay muộn gì cũng có thể nghe được những tin tức này.
Chàng thanh niên này sớm đã vì mình bện một mạng lưới quan hệ khổng lồ, từ thủ đô cho tới huyện thị, đều có người hướng hắn thông báo các loại tin tức. Có vẻ như thư ký của lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều có cùng loại thủ đoạn, chỉ có điều cách bện mạng lưới quan hệ không giống nhau.
Thư ký của lãnh đạo sở dĩ có thể thượng vị thành công, ngoại trừ lãnh đạo chiếu cố và bồi dưỡng, cũng có liên quan đến việc tạo dựng mạng lưới quan hệ.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh…
Phạm Hồng Vũ đáp, nhưng vẫn không rời khỏi. Sau khi thu dọn tách trà xong, đột nhiên hỏi:
- Chủ tịch tỉnh, có phải hay không có người bên trên đang chú ý đến việc doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa thay đổi chế độ?
Vưu Lợi Dân vẫn không quay người lại, cũng không hé răng, chỉ giơ điếu thuốc lên miệng hút.
Phạm Hồng Vũ liền không hỏi nữa, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vưu Lợi Dân lúc này mới xoay người lại, thấy cửa phòng đã khép, lúc này trong mắt hiện lên thần sắc tán thưởng.
Chàng thanh niên kia thật sự nhạy bén không tầm thường.
Trước đó không lâu, Vưu Lợi Dân đã tiến hành chính diện giao phong với Viên Lưu Ngạn, mặc dù Viên Lưu Ngạn và Trịnh Mỹ Đường đều bình an vô sự, thậm chí đại bộ phận cán bộ có liên quan cũng bình an vô sự, nhưng điều này không có nghĩa là song phương bất phân thắng bại. Trên thực tế, Vưu Lợi Dân đại toàn thắng. Bởi vì những chủ trương của ông, cơ bản đều nhận được sự ủng hộ. Xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam đã chính thức được UBND tỉnh thông qua lập dự án. Ô Nhật Tân cũng đã trở thành nhân vật số một của sở Giao thông tỉnh. Khắp nơi đều cho thấy phong phạm cứng rắn mạnh mẽ của Chủ tịch tỉnh Vưu.
Cuộc phong ba này chưa hoàn toàn bình ổn, Vi Xuân Huy khả năng không có khả năng ngay lập tức nhấc lên một trường phong ba khác. Cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao cũng không làm như vậy. Nghiêm chỉnh mà nói, Vinh Khải Cao ở bên trong đội ngũ cán bộ danh tiếng không tệ, là một đại lớp trưởng đủ tư cách. Trong mắt đại nhân vật siêu cấp, Vinh Khải Cao danh tiếng cũng rất tốt. Là một Bí thư Tỉnh ủy tư cách lão làng, so sánh với những phái thực lực địa phương khác, tính cách của Vinh Khải Cao khá ôn hòa, cũng không ỷ quyền, trung thành với phương châm chính sách quan trọng của trung ương, thường xuyên quán triệt chứng thực một cách tốt nhất.
Vi Xuân Huy đột nhiên chú ý đến việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, vô cùng có khả năng là có người ở cao tầng lên tiếng.
Trong thời điểm mẫn cảm, có thể làm ra phán đoán chính xác như vậy, chàng thanh niên kia quả thật có thiên phú về chính trị. Vưu Lợi Dân trong quan trường lăn lộn nhiều năm, thân cư ở địa vị Chủ tịch tỉnh, các loại nhân vật chính trị đều nhìn thấy cũng nhiều, biết rõ những điều cần làm trong chính trị, biết thiên phú cũng là một yếu tố quan trọng. Trong quan trường có rất nhiều người đối nhân xử thế rất khéo léo, cố nhiên như cá gặp nước, nhưng thành tựu thì lại rất cực hạn. Chân chính có thể trổ hết tài năng, đi lên địa vị cao, không có chỗ nào mà không nổi tiếng.
Phạm Hồng Vũ đến chỗ đậu xe, vừa mới bước vào chiếc Santan, chưa kịp nổ máy thì máy nhắn tin bên hông đã vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, thì thấy là một số xa lạ nhưng nằm trong thành phố Hồng Châu. Phạm Hồng Vũ cũng không để ý, lập tức khởi động xe, chạy nhanh ra đại viện Tỉnh ủy, hướng văn phòng thường trú của địa khu Ngạn Hoa mà chạy tới.
Không ngờ trên đường đi, máy nhắn tin cứ không ngừng vang lên, lại cùng một mã số. Dường như người gọi điện cho hắn rất cấp bách.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cau mày.
Sau khi hắn đến trường Đảng tỉnh ủy học tập liền thay đổi số máy nhắn tin. Số này người biết cũng không nhiều, bình thường đều là người quen hoặc người có lui tới trong công việc. Những người này cũng không dễ dàng đưa số máy nhắn tin của hắn cho người khác. Thư ký của Chủ tịch tỉnh thân phận không thể đánh đồng với bản thân Chủ tịch tỉnh, nhưng cũng được coi là nhân vật quan trọng, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể quấy rầy.
Xe rất nhanh lái đến văn phòng thường trú. Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đang ở nhà ăn chờ hắn, trên bàn đã bày sẵn thức ăn, nhưng không có rượu.
Là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Phạm Hồng Vũ bây giờ thời gian rất khẩn trương. Đa số thời điểm đều phải đi theo nhật trình của Chủ tịch tỉnh, nhất là trong những giờ làm, thời gian tự do rất ít. Đây cũng bởi vì Vưu Lợi Dân rất coi trọng hắn. Đổi lại một thư ký lãnh đạo khác, cho dù ba và vợ có tới tỉnh thì cũng không thể tùy tiện chạy ra ngoài.
- Ba, Tiểu Khiết, rất xin lỗi, con gọi điện thoại trước.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh vào, cười nói với Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết, rồi bước nhanh đến chỗ điện thoại.
Nghe xong lời này của Phạm Hồng Vũ, chủ nhiệm văn phòng cùng với lái xe của Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết trong mắt đều hiện lên thần sắc cổ quái.
Tiểu Khiết!
Bọn họ thật sự khó mà liên hệ danh xưng này với Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đoan trang đại khí này cùng một chỗ.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lại trẻ tuổi như vậy.
Ai cha, thư ký Chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực thị xã, hai cán bộ cấp cục phó trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, lại là vợ chồng. Điều này thật sự là rất truyền kỳ rồi.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vừa thông, Phạm Hồng Vũ vừa mở miệng nói được hai chữ, thì lông mày nhẹ nhàng cau lại.
- Anh, là em, Đình Đình muốn nói chuyện với anh, cô ấy có việc gấp tìm anh.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Bành Na. Từ chuyện lần trước ở Nhật báo Thanh Sơn, Bành Na liền tự động đem “nhị ca” biến thành “anh”.
Người tên Đình Đình này, Phạm Hồng Vũ cũng biết, là con gái của Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu Phó Đức Trăn Phó Đình Đình. Sau khi trở về từ Giang Khẩu, Phó Đình Đình liền trở nên say mê Phạm Hồng Vũ, thỉnh thoảng còn gửi thuốc lá cho hắn, gửi thư hoặc gọi điện thoại. Phạm Hồng Vũ thuốc lá thì nhận nhưng tán gẫu qua điện thoại thì không. Theo thời gian, Phó Đình Đình cũng tự nhiên cảm nhận được thái độ của Phạm Hồng Vũ đối với cô, mặc dù chưa nói tới lãnh đạm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là bạn bình thường, muốn tiến thêm một bước là không có khả năng.
Phó Đình Đình quanh co lòng vòng, hướng Bành Na hỏi thăm lai lịch Triệu Ca rốt cuộc như thế nào, nhưng Bành Na lại không nói kỹ lắm.
Ngẫm lại, Triệu Ca xinh đẹp như vậy, cho dù Phó Đình Đình tự nhận là mình rất cao, nhưng không thừa nhận cũng không được, cô ta so với Triệu Ca còn kém rất xa. Triệu Ca chẳng những xinh đẹp, mà còn là một phú hào.
Dần dần, số lần Phó Đình Đình chủ động tìm Phạm Hồng Vũ liền ít đi. Phạm Hồng Vũ đến Tỉnh ủy học tập được nửa năm, Phó Đình Đình chỉ chủ động liên lạc với hắn một lần, là dịp tết âm lịch vừa rồi mà thôi.
Nhưng lại không biết lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Phó Đình Đình lại vội vã tìm hắn, còn nhờ Bành Na gọi nữa chứ.
Phỏng chừng cũng là đại sự.
Ở trong mắt Phạm Hồng Vũ, Phó Đình Đình là một người có tố chất bị thần kinh, chẳng khác gì cái đám con ông cháu cha hư hỏng đời sau, đều có chút điên điên khùng khùng.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười không cho là đúng.
Bành Na vội vã nói một câu như vậy, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm của Phó Đình Đình.
- Phạm Hồng Vũ, nguy rồi, có người muốn chơi cha của em.
Gọi thẳng tên Phạm Hồng Vũ, cũng là “đặc điểm” của Phó Đình Đình, Bất kể là viết thư hay gọi điện thoại, Phó Đình Đình vẫn kiên trì xưng hô với hắn như thế, ngẫu nhiên cũng thân thiết gọi hắn là “Hồng Vũ”, nhưng không bao giờ gọi thẳng quan hàm của hắn. Phỏng chừng Phó Đình Đình cảm giác, một khi gọi quan hàm của Phạm Hồng Vũ, khoảng cách giữa hai người sẽ trở nên xa hơn, không thể chạm vào nhau, không còn nửa điểm hy vọng.
- Cái gì?
Phạm Hồng Vũ nụ cười vừa mới hiện đã lập tức cứng lại, không khỏi rất kinh ngạc.
- Sao lại thế này, cô nói cho rõ ràng.
- Có người muốn chỉnh cha em, có người tố cáo ông ấy, nói ông ấy làm theo tư bản chủ nghĩa. Bán thuốc Thanh Sơn Vương mắc như vậy, chính là thuốc quý tộc, không phải thuốc lá cho người dân bình thường. Trong điện thoại nói không rõ ràng, em đang vội chết đi được. Anh bây giờ đang ở đâu? Có thời gian hay không? Nếu có thời gian, đến nhà máy thuốc lá một chuyến, em sẽ nói chuyện trực tiếp với anh.
Phó Đình Đình nói liên hồi, thanh âm hoảng loạn.
Phạm Hồng Vũ mày càng cau lại.
Mặc dù Phó Đình Đình trong điện thoại nói không rõ ràng, nhưng Phạm Hồng Vũ cơ bản đã hiểu tại sao, cũng không biết người mà Phó Đình Đình nói muốn chỉnh ba của cô ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây là một tin tức rất quan trọng.
- Đình Đình, cô đừng vội, bình tĩnh một chút. Tôi hiện tại chưa có thời gian. Như vậy đi, cô ở nhà chờ điện thoại của tôi. Tôi chiều nay sẽ liên hệ với cô, tranh thủ tối gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ lập tức đưa ra quyết định. <br
Vi Xuân Huy ở trong phòng Vưu Lợi Dân rất lâu, mãi cho đến hơn h, cửa phòng làm việc mới mở ra.
- Chủ tịch tỉnh Vi.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy chào đón.
Vi Xuân Huy mỉm cười gật đầu, chút cũng không nhìn ra ông ta ở trong phòng làm việc nói chuyện với Vưu Lợi Dân rất căng thẳng, giống như chỉ là thảo luận nghiên cứu công tác bình thường.
Phạm Hồng Vũ nhìn theo Vi Xuân Huy rời đi, rồi xoay người bước vào phòng trong.
Vưu Lợi Dân không có ngồi sau bàn làm việc, cũng không ngồi ở ghế sofa, mà là đứng trước cửa sổ, một tay chắp sau lưng, trong tay còn lại kẹp điếu thuốc đang tỏa ra làn khói trắng.
Giao tiếp với Vưu Lợi Dân thời gian dài như vậy, Phạm Hồng Vũ đối với cuộc sống của Vưu Lợi Dân cũng có chút hiểu biết. Phàm là thời điểm như thế này, đều là lúc Vưu Lợi Dân đang suy tư về vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì, lặng yên thu dọn tách trà trên bàn.
- Cậu về đi, thời gian cũng không còn sớm.
Vưu Lợi Dân không quay đầu lại, chỉ phân phó một câu Mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa hướng ông báo cáo qua, nhưng buổi trưa hôm nay ăn cơm với ông cụ nhà mình, tất nhiên Vưu Lợi Dân cũng thu được một số chi tiết.
Vi Xuân Huy trước sau cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc. Một người là vợ sắp cưới của Phạm Hồng Vũ, một người là bố của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ đương nhiên là biết được rõ ràng sự tình.
Có liên quan đến Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách Tiết Ích Dân gọi điện thoại cho Vi Xuân Huy thì Vưu Lợi Dân chưa nói. Thân là Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân có một số nguyên tắc cơ bản cần tuân thủ nghiêm ngặt, cũng không bởi vì Phạm Hồng Vũ là nhân viên công tác bên cạnh ông ta mà ngoại lệ. Nói sau, ông tin tưởng năng lực của Phạm Hồng Vũ, sớm hay muộn gì cũng có thể nghe được những tin tức này.
Chàng thanh niên này sớm đã vì mình bện một mạng lưới quan hệ khổng lồ, từ thủ đô cho tới huyện thị, đều có người hướng hắn thông báo các loại tin tức. Có vẻ như thư ký của lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều có cùng loại thủ đoạn, chỉ có điều cách bện mạng lưới quan hệ không giống nhau.
Thư ký của lãnh đạo sở dĩ có thể thượng vị thành công, ngoại trừ lãnh đạo chiếu cố và bồi dưỡng, cũng có liên quan đến việc tạo dựng mạng lưới quan hệ.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh…
Phạm Hồng Vũ đáp, nhưng vẫn không rời khỏi. Sau khi thu dọn tách trà xong, đột nhiên hỏi:
- Chủ tịch tỉnh, có phải hay không có người bên trên đang chú ý đến việc doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa thay đổi chế độ?
Vưu Lợi Dân vẫn không quay người lại, cũng không hé răng, chỉ giơ điếu thuốc lên miệng hút.
Phạm Hồng Vũ liền không hỏi nữa, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vưu Lợi Dân lúc này mới xoay người lại, thấy cửa phòng đã khép, lúc này trong mắt hiện lên thần sắc tán thưởng.
Chàng thanh niên kia thật sự nhạy bén không tầm thường.
Trước đó không lâu, Vưu Lợi Dân đã tiến hành chính diện giao phong với Viên Lưu Ngạn, mặc dù Viên Lưu Ngạn và Trịnh Mỹ Đường đều bình an vô sự, thậm chí đại bộ phận cán bộ có liên quan cũng bình an vô sự, nhưng điều này không có nghĩa là song phương bất phân thắng bại. Trên thực tế, Vưu Lợi Dân đại toàn thắng. Bởi vì những chủ trương của ông, cơ bản đều nhận được sự ủng hộ. Xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam đã chính thức được UBND tỉnh thông qua lập dự án. Ô Nhật Tân cũng đã trở thành nhân vật số một của sở Giao thông tỉnh. Khắp nơi đều cho thấy phong phạm cứng rắn mạnh mẽ của Chủ tịch tỉnh Vưu.
Cuộc phong ba này chưa hoàn toàn bình ổn, Vi Xuân Huy khả năng không có khả năng ngay lập tức nhấc lên một trường phong ba khác. Cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao cũng không làm như vậy. Nghiêm chỉnh mà nói, Vinh Khải Cao ở bên trong đội ngũ cán bộ danh tiếng không tệ, là một đại lớp trưởng đủ tư cách. Trong mắt đại nhân vật siêu cấp, Vinh Khải Cao danh tiếng cũng rất tốt. Là một Bí thư Tỉnh ủy tư cách lão làng, so sánh với những phái thực lực địa phương khác, tính cách của Vinh Khải Cao khá ôn hòa, cũng không ỷ quyền, trung thành với phương châm chính sách quan trọng của trung ương, thường xuyên quán triệt chứng thực một cách tốt nhất.
Vi Xuân Huy đột nhiên chú ý đến việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, vô cùng có khả năng là có người ở cao tầng lên tiếng.
Trong thời điểm mẫn cảm, có thể làm ra phán đoán chính xác như vậy, chàng thanh niên kia quả thật có thiên phú về chính trị. Vưu Lợi Dân trong quan trường lăn lộn nhiều năm, thân cư ở địa vị Chủ tịch tỉnh, các loại nhân vật chính trị đều nhìn thấy cũng nhiều, biết rõ những điều cần làm trong chính trị, biết thiên phú cũng là một yếu tố quan trọng. Trong quan trường có rất nhiều người đối nhân xử thế rất khéo léo, cố nhiên như cá gặp nước, nhưng thành tựu thì lại rất cực hạn. Chân chính có thể trổ hết tài năng, đi lên địa vị cao, không có chỗ nào mà không nổi tiếng.
Phạm Hồng Vũ đến chỗ đậu xe, vừa mới bước vào chiếc Santan, chưa kịp nổ máy thì máy nhắn tin bên hông đã vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, thì thấy là một số xa lạ nhưng nằm trong thành phố Hồng Châu. Phạm Hồng Vũ cũng không để ý, lập tức khởi động xe, chạy nhanh ra đại viện Tỉnh ủy, hướng văn phòng thường trú của địa khu Ngạn Hoa mà chạy tới.
Không ngờ trên đường đi, máy nhắn tin cứ không ngừng vang lên, lại cùng một mã số. Dường như người gọi điện cho hắn rất cấp bách.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cau mày.
Sau khi hắn đến trường Đảng tỉnh ủy học tập liền thay đổi số máy nhắn tin. Số này người biết cũng không nhiều, bình thường đều là người quen hoặc người có lui tới trong công việc. Những người này cũng không dễ dàng đưa số máy nhắn tin của hắn cho người khác. Thư ký của Chủ tịch tỉnh thân phận không thể đánh đồng với bản thân Chủ tịch tỉnh, nhưng cũng được coi là nhân vật quan trọng, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể quấy rầy.
Xe rất nhanh lái đến văn phòng thường trú. Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đang ở nhà ăn chờ hắn, trên bàn đã bày sẵn thức ăn, nhưng không có rượu.
Là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Phạm Hồng Vũ bây giờ thời gian rất khẩn trương. Đa số thời điểm đều phải đi theo nhật trình của Chủ tịch tỉnh, nhất là trong những giờ làm, thời gian tự do rất ít. Đây cũng bởi vì Vưu Lợi Dân rất coi trọng hắn. Đổi lại một thư ký lãnh đạo khác, cho dù ba và vợ có tới tỉnh thì cũng không thể tùy tiện chạy ra ngoài.
- Ba, Tiểu Khiết, rất xin lỗi, con gọi điện thoại trước.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh vào, cười nói với Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết, rồi bước nhanh đến chỗ điện thoại.
Nghe xong lời này của Phạm Hồng Vũ, chủ nhiệm văn phòng cùng với lái xe của Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết trong mắt đều hiện lên thần sắc cổ quái.
Tiểu Khiết!
Bọn họ thật sự khó mà liên hệ danh xưng này với Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đoan trang đại khí này cùng một chỗ.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lại trẻ tuổi như vậy.
Ai cha, thư ký Chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực thị xã, hai cán bộ cấp cục phó trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, lại là vợ chồng. Điều này thật sự là rất truyền kỳ rồi.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vừa thông, Phạm Hồng Vũ vừa mở miệng nói được hai chữ, thì lông mày nhẹ nhàng cau lại.
- Anh, là em, Đình Đình muốn nói chuyện với anh, cô ấy có việc gấp tìm anh.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Bành Na. Từ chuyện lần trước ở Nhật báo Thanh Sơn, Bành Na liền tự động đem “nhị ca” biến thành “anh”.
Người tên Đình Đình này, Phạm Hồng Vũ cũng biết, là con gái của Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu Phó Đức Trăn Phó Đình Đình. Sau khi trở về từ Giang Khẩu, Phó Đình Đình liền trở nên say mê Phạm Hồng Vũ, thỉnh thoảng còn gửi thuốc lá cho hắn, gửi thư hoặc gọi điện thoại. Phạm Hồng Vũ thuốc lá thì nhận nhưng tán gẫu qua điện thoại thì không. Theo thời gian, Phó Đình Đình cũng tự nhiên cảm nhận được thái độ của Phạm Hồng Vũ đối với cô, mặc dù chưa nói tới lãnh đạm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là bạn bình thường, muốn tiến thêm một bước là không có khả năng.
Phó Đình Đình quanh co lòng vòng, hướng Bành Na hỏi thăm lai lịch Triệu Ca rốt cuộc như thế nào, nhưng Bành Na lại không nói kỹ lắm.
Ngẫm lại, Triệu Ca xinh đẹp như vậy, cho dù Phó Đình Đình tự nhận là mình rất cao, nhưng không thừa nhận cũng không được, cô ta so với Triệu Ca còn kém rất xa. Triệu Ca chẳng những xinh đẹp, mà còn là một phú hào.
Dần dần, số lần Phó Đình Đình chủ động tìm Phạm Hồng Vũ liền ít đi. Phạm Hồng Vũ đến Tỉnh ủy học tập được nửa năm, Phó Đình Đình chỉ chủ động liên lạc với hắn một lần, là dịp tết âm lịch vừa rồi mà thôi.
Nhưng lại không biết lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Phó Đình Đình lại vội vã tìm hắn, còn nhờ Bành Na gọi nữa chứ.
Phỏng chừng cũng là đại sự.
Ở trong mắt Phạm Hồng Vũ, Phó Đình Đình là một người có tố chất bị thần kinh, chẳng khác gì cái đám con ông cháu cha hư hỏng đời sau, đều có chút điên điên khùng khùng.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười không cho là đúng.
Bành Na vội vã nói một câu như vậy, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm của Phó Đình Đình.
- Phạm Hồng Vũ, nguy rồi, có người muốn chơi cha của em.
Gọi thẳng tên Phạm Hồng Vũ, cũng là “đặc điểm” của Phó Đình Đình, Bất kể là viết thư hay gọi điện thoại, Phó Đình Đình vẫn kiên trì xưng hô với hắn như thế, ngẫu nhiên cũng thân thiết gọi hắn là “Hồng Vũ”, nhưng không bao giờ gọi thẳng quan hàm của hắn. Phỏng chừng Phó Đình Đình cảm giác, một khi gọi quan hàm của Phạm Hồng Vũ, khoảng cách giữa hai người sẽ trở nên xa hơn, không thể chạm vào nhau, không còn nửa điểm hy vọng.
- Cái gì?
Phạm Hồng Vũ nụ cười vừa mới hiện đã lập tức cứng lại, không khỏi rất kinh ngạc.
- Sao lại thế này, cô nói cho rõ ràng.
- Có người muốn chỉnh cha em, có người tố cáo ông ấy, nói ông ấy làm theo tư bản chủ nghĩa. Bán thuốc Thanh Sơn Vương mắc như vậy, chính là thuốc quý tộc, không phải thuốc lá cho người dân bình thường. Trong điện thoại nói không rõ ràng, em đang vội chết đi được. Anh bây giờ đang ở đâu? Có thời gian hay không? Nếu có thời gian, đến nhà máy thuốc lá một chuyến, em sẽ nói chuyện trực tiếp với anh.
Phó Đình Đình nói liên hồi, thanh âm hoảng loạn.
Phạm Hồng Vũ mày càng cau lại.
Mặc dù Phó Đình Đình trong điện thoại nói không rõ ràng, nhưng Phạm Hồng Vũ cơ bản đã hiểu tại sao, cũng không biết người mà Phó Đình Đình nói muốn chỉnh ba của cô ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây là một tin tức rất quan trọng.
- Đình Đình, cô đừng vội, bình tĩnh một chút. Tôi hiện tại chưa có thời gian. Như vậy đi, cô ở nhà chờ điện thoại của tôi. Tôi chiều nay sẽ liên hệ với cô, tranh thủ tối gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ lập tức đưa ra quyết định.