Phạm Hồng Vũ vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Vưu Lợi Dân liền đứng dậy nghe.
Thông thường mà nói, có thể gọi trực tiếp đến số của Chủ tịch tỉnh, thì đều là những nhân vật có đủ phân lượng.
- Xin chào…Bí thư Vinh à? À, à, vâng tôi lập tức sẽ qua.
Phạm Hồng Vũ dừng bước nhìn Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân rất nhanh đặt điện thoại xuống, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Đi Tỉnh ủy.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ lập tức ra thông báo cho lái xe, rồi đi cùng với Vưu Lợi Dân.
Phòng số 1, tầng 3 của trụ sở Tỉnh ủy, thư ký Tào Thành đã đứng bên ngoài phòng làm việc chờ, mỉm cười đến vấn an Vưu Lợi Dân sau đó dẫn Vưu Lợi Dân vào trong văn phòng.
Lễ tiết như vậy, trước đây rất ít gặp. Phạm Hồng Vũ không chỉ một lần cùng với Vưu Lợi Dân sang bên Tỉnh ủy này, thông thường Tào Thành đều không ra đón từ cửa như vậy. Từ sau vụ ở núi Kim Ngô, mỗi lần Vưu Lợi Dân đến gặp Vinh Khải Cao, Tào Thành đều ra đón tận cửa như vậy.
Lúc này Vinh Khải Cao đã ngồi đợi sẵn ở ghế sô pha, thấy Vưu Lợi Dân vào cửa, ông ta cũng không đứng dậy mà chỉ mỉm cười chào hỏi:
- Chủ tịch tỉnh đến rồi à, mời ngồi, bàn bạc chút việc.
Hai vị lãnh đạo với nhau, nhiều khi cũng không cần phải chú ý lễ nghi phiền phức.
- Bí thư.
Vưu Lợi Dân mỉm cười chào hỏi Vinh Khải Cao, rất tùy ý đi tới, ngồi xuống ghế sô pha.
Tào Thành mang trà đến cho hai vị lãnh đạo rồi lui ra ngoài.
- Chủ tịch tỉnh, thời gian này ở chỗ tôi có đồng chí phản ánh một số việc, chủ yếu là về việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước. Chuyện này, đồng chí Vi Xuân Hiểu đã phản ánh với anh rồi có đúng không?
Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Vinh Khải Cao nói thẳng vào vấn đề, sắc mặt cũng khá bình tĩnh, không có gì dị thường cả.
Mọi người đều biết, Vi Xuân Hiểu là người mà Vinh Khải Cao coi trọng nhất,Vinh Khải Cao cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói với Vưu Lợi Dân rằng tình hình thay đổi chế độ của doanh nghiệp quốc doanh ở thị xã Ngạn Hoa chính là do Vi Xuân Hiểu báo cáo.
Vưu Lợi Dân gật đầu đáp:
- Hai ngày trước đồng chí Vi Xuân Hiểu đã nói với tôi.
Vinh Khải Cao liền nhìn ông, nói:
- Nghe nói thị xã Ngạn Hoa có năm doanh nghiệp nhà nước, toàn bộ bán cho thương nhân Hongkong, trong đó có cả công ty bách hóa Ngạn Hoa. Hơn nữa, việc bố trí đối với cán bộ ban đầu cũng không thỏa đáng, trực tiếp cho những đồng chí lớn tuổi “về vườn”?
Thất ra, công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, không phải thời gian gần đây mới tiến hành. Mà từ năm ngoái thị xã Ngạn Hoa đã hừng hực khí thế rồi, nguyên phó Chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt viết bài đăng trên Thanh Sơn nhật báo. Mặc dù việc xảy ra ở một thị xã, nhưng là việc quan trọng như vậy, Vinh Khải Cao thân là Bí thư Thành ủy không thể nói là không biết được. Trên thực tế, năm ngoái ở tỉnh gần như các lãnh đạo chủ chốt đều chú ý đến công tác thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng, trước khác nay khác, Vinh Khải Cao nhất định cho rằng thời gian gân đây mới nghe nói thì không ai dám nói lại cả.
Cái gọi là chính trị, vốn luôn thiên biến vạn hóa như vậy.
Vưu Lợi Dân chậm rãi nói:
- Cũng không phải là cho về vườn, mà là tiến hành đào tạo, sau khi đào tạo xong thì sẽ sắp xếp lại công việc.
Vinh Khải Cao lập tức hỏi:
- Vậy trong thời gian đào tạo thì tiền lương và tiền thưởng của họ tính toán như thế nào? Có phải phát theo chế dộ đãi ngộ bình thường không?
Vưu Lợi Dân lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ phát sinh hoạt phí thôi. Sau khi bố trí công việc lại, thì trả đãi ngộ theo cương vị mới.
- Vậy thâm niên công tác thì sao, tính toán thế nào? Còn nữa, phương diện khám chữa bệnh, dưỡng lão…phía nước ngoài tính toán thế nào? Có một phương án thích hợp không?
- Phương án hợp lý tạm thời vẫn chưa ra, phía đầu tư họ còn đang bàn bạc.
Hai hàng lông màu của Vinh Khải Cao dựng lên, không hài lòng nói:
- Chủ tịch tỉnh, tôi thấy giải quyết như vậy là không thỏa đáng. Chúng ta tiến cử đầu tư bên ngoài là để phát triển kinh tế, cải thiện đời sống cho người dân. Hợp tác như vậy, gánh nặng đều đặt lên vai chúng ta, cán bộ công nhân viên thậm chí còn không được sắp xếp công việc, tiền lương và tiền thưởng cũng không có, vậy họ sống như thế nào? Đây không chỉ là vấn đề của xí nghiệp mà đã biến thành vân đề của xã hội. Còn nữa, tôi nghe nói, công nhân ở công ty bách hóa đi phản ánh tình hình với công ty, không những không được giải quyết mà còn bị công an địa phương bắt đi, giam giữ vài ngày. Cái này lại càng không được. Quần chúng có vấn đề, chúng ta phải giải quyết thích đáng, chứ tại sao lại tùy tiện bắt người như vậy? Cái này rất không thỏa đáng, quần chúng nhất định sẽ có ý kiến rất lớn. Nghe nói công tác này ở thị xã Ngạn Hoa là do đồng chí Cao Khiết phụ trách, con gái của đồng chí Cao Hưng Hán, có phải quá trẻ tuổi nên thiếu kinh nghiệm cơ sở đúng không? Nếu như vậy thì tôi thấy có thể điều chỉnh một chút công tác của đồng chí Cao Khiết. Cho đồng chí này trở về cơ quan tỉnh công tác.
Nói tới đây, sắc mặt Vinh Khải Cao hơi dịu xuống, khóe miệng mỉm cười.
- Chủ tịch tỉnh, nghe nói con gái của đồng chí Cao Hưng Hán là bạn gái của đồng chí tiểu Phạm. Một khi đã như vậy, nếu để hai người trẻ tuổi này ở cách xa nhau cũng không hay cho lắm…
Vưu Lợi Dân cũng mỉm cười, không tiếp lời.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói. Vinh Khải Cao không phải là thuận miệng nói chuyện phiếm, mà là đưa ra ý kiến điều chuyển cán bộ. Tuy nhiên Vinh Khải Cao rốt cuộc là nhắm vào việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước hay là nahwm vào việc cục Công an thành phố Hồng Châu bắt giữ Trịnh Mỹ Đường thì Vưu Lợi Dân thật sự có chút không rõ.
Chuyện núi Kim Ngô, Vinh Khải Cao thật sự có nguyên nhân để tức giận.
Cao Hưng Hán trước đó không chào hỏi gì, để cho cục Công an Hồng Châu “ra chiêu” với Viên Lưu Ngạn, nói như thế nào thì cũng là đi quá giới hạn. Mặc dù việc này lãnh đạo tỉnh đã nhất trí, xử lý bình thường như các vụ hình sự khác, cũng coi như là đã lắng xuống, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc trong lòng Vinh Khải Cao đã bỏ qua như vậy.
Đây là hai chuyện khác nhau.
Trong thể chế, tự tiện phá vỡ quy tắc, thì phải trả giá đắt.
Cán bộ liên quan đến vụ lừa đảo ở núi Kim Ngô, đã xử lý vài người, sóng gió cũng đã lắng xuống. Giờ cũng đến lúc đòi “công đạo” với Cao Hưng Hán rồi.
Đứng ở lập trường của Bí thư Thành ủy, Vinh Khải Cao phải toàn diện suy xét, bảo vệ quyền uy số 1 của mình.
Đương nhiên, cho dù có điều Cao Khiết đi, vị trí được sắp xếp mới chắc chắn cũng không kém. Vinh Khải Cao không có ý định truy cứu trách nhiệm của ai, mà chỉ muốn thông qua việc này nhắc nhở Cao Hưng Hán phải biết quy củ.
Trầm ngâm một chút, Vưu Lợi Dân mới nói:
- Bí thư, công việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa, quả thật tồn tại một vài vấn đề chưa được xử lý tốt. Việc thay đổi chế độ doanh nghiệp này trước kia chưa ai làm cả, nên không có kinh nghiệm cũng có thể lý giải. Việc này thực tế cũng không có liên quan nhiều đến Cao Khiết, việc thí điểm này trước kia là do Lục Nguyệt làm, Thanh Sơn nhật báo khi đó cũng đăng bài của Lục Nguyệt, thị xã Ngạn Hoa lúc đó đều rất ủng hộ điều này. Sau khi Cao Khiết tiếp nhận thì công việc này phải tiếp tục, dù gì thì thị xã cũng phát văn kiện xuống, không thể tùy tiện thay đổi nội dung được. Căn cứ theo phản ánh của cán bộ phía dưới, đồng chí Cao Khiết có năng lực rất tốt, đồng chí Khâu Minh Sơn cũng đánh giá rất cao cô ấy.
Vưu Lợi Dân không phải hoàn toàn biện giải cho Cao Khiết, mà là đang ở thời điểm quan trọng, Vưu Lợi Dân không đồng ý điều chỉnh chức vụ của Cao Khiết. Không phải vì Cao Khiết sẽ gặp gì bất lợi mà nếu điều chuyển Cao Khiết đi thì việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước sẽ bị ảnh hưởng theo.
- Bí thư, cải cách mở cửa chính là ném đá qua sông, rất nhiều việc trước đây chúng ta chưa từng làm. Tôi cho rằng, nên cho phép có những sai lầm. Chỉ cần phát hiện và xử lý đúng lúc là được. Đối với việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước vẫn nên một phân thành hai, số cán bộ cũ phải sắp xếp cho tốt, việc cải cách cũng không thể dừng lại được.
Vưu Lợi Dân nói, biểu lộ quan điểm của mình một cách rõ ràng.
Hai hàng lông mày của Vinh Khải Cao nhíu chặt, tuy nhiên cũng không có tức giận, nhìn kỹ lại, có vẻ có chút bất đắc dĩ, dường như Bí thư Thành ủy cũng có khó khăn vậy. Trầm ngâm một chút, Vinh Khải Cao nói:
- Chủ tịch tỉnh, lĩnh vực chế độ sở hữu này rất nhạy cảm. Năm trước, thời điểm thị xã Ngạn Hoa muốn làm việc này, phần nhiều vẫn là họ tự chủ trương. Dù ssao tỉnh cũng chưa có thông báo rõ ràng, đồng ý để bọn họ làm thí điểm.
Phân tích sâu lời nói của Vinh Khải Cao một chút thì sẽ thấy hàm ý khác.
Nếu lúc trước tỉnh cho phép bọn họ làm thí điểm thì hiện tại đã dễ làm hơn.
Nếu đã là làm thí điểm, thì cho phép thử những phương pháp mới, thật sự có vấn đề thì sửa chữa cũng được.
Chẳng qua, năm trước không cho phép họ làm thì không có nghĩa là năm nay cũng không thể.
Để xem Chủ tịch tỉnh Vưu ông có bằng lòng ra mặt gánh chút mạo hiểm với bọn họ không mà thôi.<br
Phạm Hồng Vũ vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Vưu Lợi Dân liền đứng dậy nghe.
Thông thường mà nói, có thể gọi trực tiếp đến số của Chủ tịch tỉnh, thì đều là những nhân vật có đủ phân lượng.
- Xin chào…Bí thư Vinh à? À, à, vâng tôi lập tức sẽ qua.
Phạm Hồng Vũ dừng bước nhìn Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân rất nhanh đặt điện thoại xuống, nói với Phạm Hồng Vũ:
- Đi Tỉnh ủy.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ lập tức ra thông báo cho lái xe, rồi đi cùng với Vưu Lợi Dân.
Phòng số , tầng của trụ sở Tỉnh ủy, thư ký Tào Thành đã đứng bên ngoài phòng làm việc chờ, mỉm cười đến vấn an Vưu Lợi Dân sau đó dẫn Vưu Lợi Dân vào trong văn phòng.
Lễ tiết như vậy, trước đây rất ít gặp. Phạm Hồng Vũ không chỉ một lần cùng với Vưu Lợi Dân sang bên Tỉnh ủy này, thông thường Tào Thành đều không ra đón từ cửa như vậy. Từ sau vụ ở núi Kim Ngô, mỗi lần Vưu Lợi Dân đến gặp Vinh Khải Cao, Tào Thành đều ra đón tận cửa như vậy.
Lúc này Vinh Khải Cao đã ngồi đợi sẵn ở ghế sô pha, thấy Vưu Lợi Dân vào cửa, ông ta cũng không đứng dậy mà chỉ mỉm cười chào hỏi:
- Chủ tịch tỉnh đến rồi à, mời ngồi, bàn bạc chút việc.
Hai vị lãnh đạo với nhau, nhiều khi cũng không cần phải chú ý lễ nghi phiền phức.
- Bí thư.
Vưu Lợi Dân mỉm cười chào hỏi Vinh Khải Cao, rất tùy ý đi tới, ngồi xuống ghế sô pha.
Tào Thành mang trà đến cho hai vị lãnh đạo rồi lui ra ngoài.
- Chủ tịch tỉnh, thời gian này ở chỗ tôi có đồng chí phản ánh một số việc, chủ yếu là về việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước. Chuyện này, đồng chí Vi Xuân Hiểu đã phản ánh với anh rồi có đúng không?
Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Vinh Khải Cao nói thẳng vào vấn đề, sắc mặt cũng khá bình tĩnh, không có gì dị thường cả.
Mọi người đều biết, Vi Xuân Hiểu là người mà Vinh Khải Cao coi trọng nhất,Vinh Khải Cao cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói với Vưu Lợi Dân rằng tình hình thay đổi chế độ của doanh nghiệp quốc doanh ở thị xã Ngạn Hoa chính là do Vi Xuân Hiểu báo cáo.
Vưu Lợi Dân gật đầu đáp:
- Hai ngày trước đồng chí Vi Xuân Hiểu đã nói với tôi.
Vinh Khải Cao liền nhìn ông, nói:
- Nghe nói thị xã Ngạn Hoa có năm doanh nghiệp nhà nước, toàn bộ bán cho thương nhân Hongkong, trong đó có cả công ty bách hóa Ngạn Hoa. Hơn nữa, việc bố trí đối với cán bộ ban đầu cũng không thỏa đáng, trực tiếp cho những đồng chí lớn tuổi “về vườn”?
Thất ra, công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, không phải thời gian gần đây mới tiến hành. Mà từ năm ngoái thị xã Ngạn Hoa đã hừng hực khí thế rồi, nguyên phó Chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt viết bài đăng trên Thanh Sơn nhật báo. Mặc dù việc xảy ra ở một thị xã, nhưng là việc quan trọng như vậy, Vinh Khải Cao thân là Bí thư Thành ủy không thể nói là không biết được. Trên thực tế, năm ngoái ở tỉnh gần như các lãnh đạo chủ chốt đều chú ý đến công tác thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa.
Nhưng, trước khác nay khác, Vinh Khải Cao nhất định cho rằng thời gian gân đây mới nghe nói thì không ai dám nói lại cả.
Cái gọi là chính trị, vốn luôn thiên biến vạn hóa như vậy.
Vưu Lợi Dân chậm rãi nói:
- Cũng không phải là cho về vườn, mà là tiến hành đào tạo, sau khi đào tạo xong thì sẽ sắp xếp lại công việc.
Vinh Khải Cao lập tức hỏi:
- Vậy trong thời gian đào tạo thì tiền lương và tiền thưởng của họ tính toán như thế nào? Có phải phát theo chế dộ đãi ngộ bình thường không?
Vưu Lợi Dân lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ phát sinh hoạt phí thôi. Sau khi bố trí công việc lại, thì trả đãi ngộ theo cương vị mới.
- Vậy thâm niên công tác thì sao, tính toán thế nào? Còn nữa, phương diện khám chữa bệnh, dưỡng lão…phía nước ngoài tính toán thế nào? Có một phương án thích hợp không?
- Phương án hợp lý tạm thời vẫn chưa ra, phía đầu tư họ còn đang bàn bạc.
Hai hàng lông màu của Vinh Khải Cao dựng lên, không hài lòng nói:
- Chủ tịch tỉnh, tôi thấy giải quyết như vậy là không thỏa đáng. Chúng ta tiến cử đầu tư bên ngoài là để phát triển kinh tế, cải thiện đời sống cho người dân. Hợp tác như vậy, gánh nặng đều đặt lên vai chúng ta, cán bộ công nhân viên thậm chí còn không được sắp xếp công việc, tiền lương và tiền thưởng cũng không có, vậy họ sống như thế nào? Đây không chỉ là vấn đề của xí nghiệp mà đã biến thành vân đề của xã hội. Còn nữa, tôi nghe nói, công nhân ở công ty bách hóa đi phản ánh tình hình với công ty, không những không được giải quyết mà còn bị công an địa phương bắt đi, giam giữ vài ngày. Cái này lại càng không được. Quần chúng có vấn đề, chúng ta phải giải quyết thích đáng, chứ tại sao lại tùy tiện bắt người như vậy? Cái này rất không thỏa đáng, quần chúng nhất định sẽ có ý kiến rất lớn. Nghe nói công tác này ở thị xã Ngạn Hoa là do đồng chí Cao Khiết phụ trách, con gái của đồng chí Cao Hưng Hán, có phải quá trẻ tuổi nên thiếu kinh nghiệm cơ sở đúng không? Nếu như vậy thì tôi thấy có thể điều chỉnh một chút công tác của đồng chí Cao Khiết. Cho đồng chí này trở về cơ quan tỉnh công tác.
Nói tới đây, sắc mặt Vinh Khải Cao hơi dịu xuống, khóe miệng mỉm cười.
- Chủ tịch tỉnh, nghe nói con gái của đồng chí Cao Hưng Hán là bạn gái của đồng chí tiểu Phạm. Một khi đã như vậy, nếu để hai người trẻ tuổi này ở cách xa nhau cũng không hay cho lắm…
Vưu Lợi Dân cũng mỉm cười, không tiếp lời.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói. Vinh Khải Cao không phải là thuận miệng nói chuyện phiếm, mà là đưa ra ý kiến điều chuyển cán bộ. Tuy nhiên Vinh Khải Cao rốt cuộc là nhắm vào việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước hay là nahwm vào việc cục Công an thành phố Hồng Châu bắt giữ Trịnh Mỹ Đường thì Vưu Lợi Dân thật sự có chút không rõ.
Chuyện núi Kim Ngô, Vinh Khải Cao thật sự có nguyên nhân để tức giận.
Cao Hưng Hán trước đó không chào hỏi gì, để cho cục Công an Hồng Châu “ra chiêu” với Viên Lưu Ngạn, nói như thế nào thì cũng là đi quá giới hạn. Mặc dù việc này lãnh đạo tỉnh đã nhất trí, xử lý bình thường như các vụ hình sự khác, cũng coi như là đã lắng xuống, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc trong lòng Vinh Khải Cao đã bỏ qua như vậy.
Đây là hai chuyện khác nhau.
Trong thể chế, tự tiện phá vỡ quy tắc, thì phải trả giá đắt.
Cán bộ liên quan đến vụ lừa đảo ở núi Kim Ngô, đã xử lý vài người, sóng gió cũng đã lắng xuống. Giờ cũng đến lúc đòi “công đạo” với Cao Hưng Hán rồi.
Đứng ở lập trường của Bí thư Thành ủy, Vinh Khải Cao phải toàn diện suy xét, bảo vệ quyền uy số của mình.
Đương nhiên, cho dù có điều Cao Khiết đi, vị trí được sắp xếp mới chắc chắn cũng không kém. Vinh Khải Cao không có ý định truy cứu trách nhiệm của ai, mà chỉ muốn thông qua việc này nhắc nhở Cao Hưng Hán phải biết quy củ.
Trầm ngâm một chút, Vưu Lợi Dân mới nói:
- Bí thư, công việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa, quả thật tồn tại một vài vấn đề chưa được xử lý tốt. Việc thay đổi chế độ doanh nghiệp này trước kia chưa ai làm cả, nên không có kinh nghiệm cũng có thể lý giải. Việc này thực tế cũng không có liên quan nhiều đến Cao Khiết, việc thí điểm này trước kia là do Lục Nguyệt làm, Thanh Sơn nhật báo khi đó cũng đăng bài của Lục Nguyệt, thị xã Ngạn Hoa lúc đó đều rất ủng hộ điều này. Sau khi Cao Khiết tiếp nhận thì công việc này phải tiếp tục, dù gì thì thị xã cũng phát văn kiện xuống, không thể tùy tiện thay đổi nội dung được. Căn cứ theo phản ánh của cán bộ phía dưới, đồng chí Cao Khiết có năng lực rất tốt, đồng chí Khâu Minh Sơn cũng đánh giá rất cao cô ấy.
Vưu Lợi Dân không phải hoàn toàn biện giải cho Cao Khiết, mà là đang ở thời điểm quan trọng, Vưu Lợi Dân không đồng ý điều chỉnh chức vụ của Cao Khiết. Không phải vì Cao Khiết sẽ gặp gì bất lợi mà nếu điều chuyển Cao Khiết đi thì việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước sẽ bị ảnh hưởng theo.
- Bí thư, cải cách mở cửa chính là ném đá qua sông, rất nhiều việc trước đây chúng ta chưa từng làm. Tôi cho rằng, nên cho phép có những sai lầm. Chỉ cần phát hiện và xử lý đúng lúc là được. Đối với việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước vẫn nên một phân thành hai, số cán bộ cũ phải sắp xếp cho tốt, việc cải cách cũng không thể dừng lại được.
Vưu Lợi Dân nói, biểu lộ quan điểm của mình một cách rõ ràng.
Hai hàng lông mày của Vinh Khải Cao nhíu chặt, tuy nhiên cũng không có tức giận, nhìn kỹ lại, có vẻ có chút bất đắc dĩ, dường như Bí thư Thành ủy cũng có khó khăn vậy. Trầm ngâm một chút, Vinh Khải Cao nói:
- Chủ tịch tỉnh, lĩnh vực chế độ sở hữu này rất nhạy cảm. Năm trước, thời điểm thị xã Ngạn Hoa muốn làm việc này, phần nhiều vẫn là họ tự chủ trương. Dù ssao tỉnh cũng chưa có thông báo rõ ràng, đồng ý để bọn họ làm thí điểm.
Phân tích sâu lời nói của Vinh Khải Cao một chút thì sẽ thấy hàm ý khác.
Nếu lúc trước tỉnh cho phép bọn họ làm thí điểm thì hiện tại đã dễ làm hơn.
Nếu đã là làm thí điểm, thì cho phép thử những phương pháp mới, thật sự có vấn đề thì sửa chữa cũng được.
Chẳng qua, năm trước không cho phép họ làm thì không có nghĩa là năm nay cũng không thể.
Để xem Chủ tịch tỉnh Vưu ông có bằng lòng ra mặt gánh chút mạo hiểm với bọn họ không mà thôi.