Ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Thành ủy, sắc mặt Vưu Lợi Dân không phải quá tốt, có vẻ tâm tư nặng nề.
Phạm Hồng Vũ chỉ biết, lần kết nối này với Vinh Khải Cao vẫn chưa đạt được hiệu quả tốt đẹp như mong muốn của Vưu Lợi Dân. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Vấn đề tuy chỉ ở thị xã Ngạn Hoa, nhưng “tính chất” lại rất nghiêm trọng, vấn đề “họ gì” chính là Bí thư Đảng ủy nên cái quản. Chuyện như vậy Vinh Khải Cao rất khỏ tỏ thái độ. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư Tỉnh ủy khác nhau rất lớn, thường thường thái độ của Bí thư Tỉnh ủy sẽ bị tầng cao coi là thái độ của toàn thể tỉnh Thanh Sơn.
Vinh Khải Cao nhất định cực kỳ thận trọng.
Tương đối mà noi, vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước và “Thanh Sơn Vương” trong suy nghĩ của Vinh Khải Cao còn quan trọng hơn cả vụ án núi Kim Ngô. Vụ án ở núi Kim Ngô tuy rằng có liên quan đến nhiều cán bộ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vụ hình sự. Xử lý như thế nào không ảnh hưởng đến phương hướng chính trị. Vinh Khải Cao có thể nắm hoàn toàn trong tay, lãnh đạo cao tầng và các lãnh đạo tỉnh bạn cũng sẽ không phát biểu quan điểm.
Một câu vừa nói xong, đây là “việc nhà” của tỉnh Thanh Sơn, thì Vinh Khải Cao có thể định đoạt được.
Nhưng “họ gì” cũng là một vấn đề đường lối của tầng cao nhất.
Phạm Hồng Vũ yên lặng đi theo sau Chủ tịch tỉnh, rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy.
Tào Thành vẫn với lễ tiết “tiêu chuẩn cao” như vậy, đứng ở ngoài cửa nhìn theo Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ rời đi rồi mới trở lại văn phòng thu dọn.
Điều nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ chính là, buổi chiều khi lúc sắp tan ca Tào Thành gọi điện cho hắn.
- Xin chào, Trưởng phòng Phạm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa của Tào Thành.
Từ khi Trịnh Mỹ Đường bị Phạm Hồng Vũ làm cho mặt xám mày tro, Tào Thành cũng trở nên “bình dị gần gũi” hơn. Ít nhất là ở trước mặt Phạm Hồng Vũ là như vậy.
- Chủ nhiệm Tào, xin chào.
Phạm Hồng Vũ có chút bất ngờ. Thông thường mà nói, ngoài công sự Tào Thành rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, nhưng ngược lại hắn lại rất nhiều lần gọi cho Tào Thành. Dù sao rất nhiều văn kiện phải chuyển tới Bí thư Thành ủy đầu tiên, Phạm Hồng Vũ phải gọi trước cho Tào Thành cũng là điều đương nhiên.
Nếu như là vì công sự thì có lẽ Tào Thành đã không gọi cho hắn vào lúc sắp tan ca như vậy.
Tào Thành mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, sau khi tan ca có kế hoạch gì không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Không có, về phòng xem ti vi thôi.
Nghe thấy vậy, Tào Thành cười nói:
- Vậy, chút nữa đi ăn cơ nhé, không biết Trưởng phòng Phạm có nể mặt không?
Thư ký của Tỉnh ủy mời Trưởng phòng Phạm không muốn lĩnh cũng không được.
- Vâng, cũng được.
Phạm Hồng Vũ nói.
- Ha ha, vậy nhé, sau khi tan ca tôi sẽ sang đón cậu.
Tào Thành dường như tâm tình rất tốt.
Phạm Hồng Vũ liền nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cái này thì không dám, cứ để tôi qua đón anh cũng được.
Trưởng phòng Phạm có hoành tráng đến mấy thì cũng phải tuân thủ quy củ. Một Phó trưởng phòng của Văn phòng UBND tỉnh đâu thể để Phó chủ nhiệm văn phòn Tỉnh ủy đến đón được?
Hơn nưa, thư ký Tỉnh ủy tan ca xuất hiện ở UBND tỉnh e rằng sẽ khiến mọi người chú ý.
Quả nhiên Tào Thành không khách khí, nghe vậy liền nói:
- Vậy được, sáu rưỡi chúng ta gặp nhau ở cổng Tỉnh ủy nhé.
Chủ nhiệm Tào cố nhiên không tiện sang UBND tỉnh đón Phạm Hồng Vũ, Trưởng phòng Phạm cũng không tiện đi sang Tỉnh ủy đón Chủ nhiệm Tào. Bất kể thế nào, khi bị “phát hiện” thì cũng không hay lắm.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, liền đi vào trong phòng báo cáo với Vưu Lợi Dân.
Đi ăn cơm với thư ký của Bí thư Thành ủy, cũng không thể coi như kết giao bình thường. Tào Thành cũng tuyệt đối không phải tự nhiên muốn làm tốt quan hệ với Phạm Hồng Vũ vào lúc này.
Động tác này, cơ bản là đã được Vinh Khải Cao cho phép, có lẽ chính là Vinh Khải Cao hướng cho như vậy. Một số điều Vinh Khải Cao không thể giáp mặt nói với Vưu Lợi Dân được, thông qua thư ký nói chuyện với nhau đôi khi lại là phương pháp xử lý hay.
Phạm Hồng Vũ tự nhiên phải báo cáo trước với Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân vuốt vuốt cằm, không nói gì thêm.
Phạm Hồng Vũ làm thư ký cho ông tuy thời gian chưa dài nhưng giữa hai người cũng rất ăn ý với nhau. Điều này có liên quan trực tiếp đến năng lực giác ngộ chính trị của Phạm Hồng Vũ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, suy nghĩ trong lòng Phạm Hồng Vũ rất nhiều điểm không bàn mà trùng hợp với ý của Vưu Lợi Dân, cơ bản gần như nhất trí.
Chính là vì cái gọi là “cùng chung chí hướng”
Vưu Lợi Dân tin rằng, Phạm Hồng Vũ không cần mình chỉ bải nhiều cũng có thể thay mặt mình “đàm phán” với Tào Thành.
Sau khi tan ca, lái xe đưa Vưu Lợi Dân về nhà, Phạm Hồng Vũ một mình lái xe đi thẳng đến đại viện Tỉnh ủy. Hắn căn thời gian khá chuẩn, đúng 8strong9’ xe đã đỗ ở ven đường cái cách cổng Tỉnh ủy không xa. Lần đầu tiền đi ăn một mình với Phạm Hồng Vũ, không thể đến muộn được, mà đến quá sớm đứng chờ ở cổng Tỉnh ủy thì cũng không được.
Cùng lúc đó, một chiếc Santana chậm rãi đi từ đại viện Tỉnh ủy ra, người lái xe chính là Tào Thành.
Tào Thành không dừng lại, rẽ sang bên phải rồi chạy nhanh về phía trước, Phạm Hồng Vũ nhấn ga, đuổi theo. Hai chiếc Santana, một trước một sau, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Điều khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc chính là, Tào Thành lại chạy thẳng ra vùng ngoại thành.
Địa điểm ăn cơm này, cũng thật là hẻo lánh.
Khoảng nửa giờ sau, đã ra khỏi thành phố, hai bên đường nhà cửa thưa thớt.
Thời điểm cuối những năm 80 này thành phố Hồng Châu quy mô vẫn còn khá bó, xe cộ cũng không nhiều, rất ít khi xảy ra hiện tượng tắc đường. Nếu ở thế giới kia, trước khi quay ngược thời gian, thì ba mươi phút đừng có mơ đi ra khỏi ngoại thành được.
Tào Thành dừng xe trước sân của một gia đình nông dân.
Phạm Hồng Vũ từ xe đi xuống, cười nói:
- Chủ nhiệm Tào, cũng thật biết chọn địa điểm đấy nhỉ.
Tào Thành cười nói:
- Cách xa trung tâm thành phố, không khí trong lành, rau quả đều là tươi ngon. Nếu được nếm rồi thì lại thèm ngay ấy.
- Cái này hay nè, giúp cho người ta quên đi sự ồn ào của thành thị, trở về với sự yên tĩnh.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thán nói.
Có vẻ như Trưởng phòng Phạm mắc phải tật xấu này, rõ ràng bằng cấp không cao nhưng lại thích nói văn chương. Nếu trước mặt người khác thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn thích khoe mẽ văn chương với những phần tử trí thức chính quy như Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn, Cao Khiết, Tào Thành…mà không hề mặt đỏ chút nào.
Tào Thành khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Vinh cũng coi trọng điểm này.
Nhẹ nhàng một câu, Tào Thành đưa ra nguyên dol, không ngờ Vinh Khải Cao cũng từng đến đây ăn cơm.
Ngẫm lại cũng có lý.
Làm thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, ngày bình thường Tào Thành đúng là không có nhiều thời gian, nếu không phải Vinh Khải Cao có chỉ thị, thì dù có rảnh hơn nữa e rằng Tào Thành cũng không thể tìm được nơi ăn uống như thế này. Nhưng mà một khi trở thành nhu cầu của Bí thư Tỉnh ủy thì lại khác, nhất định phải toàn lực ứng phó. Nói cực đoan một chút, cho dù nông gia này không cun ứng đồ ăn, nhưng Vinh Khải Cao có nhu cầu như vậy thì Tào Thành cũng phải kiếm được một nông gia khác.
Tuy nhiên, ở đây, sau khi xe đỗ xong cũng không thấy có người ra nghênh đón khách, mà khi Tào Thành và Phạm Hồng Vũ vào trong rồi mới có một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đi ra.
- Chủ nhiệm Tào đến rồi à?
Cô gái cười ha hả chào hỏi Tào Thành, nhìn qua là biết bọn họ đã rất quen nhau rồi. Có thể cô chỉ biết Tào Thành là “chủ nhiệm”, còn việc là chủ nhiệm của đơn vị nào thì không biết.
Thân phận của Vinh Khải Cao, không thể tiết lộ ra ngoài được.
- Ồ, xin chào bà chị.
Tào Thành cũng cười ha hả nói.
- Vị này là…
Ánh mắt của người phụ nữ quay sang Phạm Hồng Vũ, có chút kinh ngạc. Trước đây Chủ nhiệm Tào đều đến ăn cùng với mấy người đứng tuổi, rất ít khi đến ăn với người nào còn trẻ như Phạm Hồng Vũ.
Tuy nhiên người trẻ tuổi này hiên ngang, khí thế không hề thua kém mấy đại nhân vật mà cô đã từng gặp qua.
- À, đây là Trưởng phòng Phạm, bà đồng sự của tôi.
Tào Thành giới thiệu đơn giản.
- Chào chị.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười
- Hóa ra là Trưởng phòng Phạm, khách quý, khách quý…nào, mời hai vị vào trong ngồi…Chủ nhiệm Tào, vẫn ngồi ngoài ăn nhỉ, cho thoáng mát.
Người phụ nữ nhiệt tình dẫn Tào Thành và Phạm Hồng Vũ ra phòng phía sau. Đây là phòng được hình thành từ một giàn nho tươi tốt, có đặt một chiếc bàn ở giữa và mấy cái ghế trúc, trên giá có treo một chiếc đèn chân không, bên cạnh là một chiếc quạt gió, phối trí tương đối đầy đủ.<br
Ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Thành ủy, sắc mặt Vưu Lợi Dân không phải quá tốt, có vẻ tâm tư nặng nề.
Phạm Hồng Vũ chỉ biết, lần kết nối này với Vinh Khải Cao vẫn chưa đạt được hiệu quả tốt đẹp như mong muốn của Vưu Lợi Dân. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Vấn đề tuy chỉ ở thị xã Ngạn Hoa, nhưng “tính chất” lại rất nghiêm trọng, vấn đề “họ gì” chính là Bí thư Đảng ủy nên cái quản. Chuyện như vậy Vinh Khải Cao rất khỏ tỏ thái độ. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư Tỉnh ủy khác nhau rất lớn, thường thường thái độ của Bí thư Tỉnh ủy sẽ bị tầng cao coi là thái độ của toàn thể tỉnh Thanh Sơn.
Vinh Khải Cao nhất định cực kỳ thận trọng.
Tương đối mà noi, vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước và “Thanh Sơn Vương” trong suy nghĩ của Vinh Khải Cao còn quan trọng hơn cả vụ án núi Kim Ngô. Vụ án ở núi Kim Ngô tuy rằng có liên quan đến nhiều cán bộ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vụ hình sự. Xử lý như thế nào không ảnh hưởng đến phương hướng chính trị. Vinh Khải Cao có thể nắm hoàn toàn trong tay, lãnh đạo cao tầng và các lãnh đạo tỉnh bạn cũng sẽ không phát biểu quan điểm.
Một câu vừa nói xong, đây là “việc nhà” của tỉnh Thanh Sơn, thì Vinh Khải Cao có thể định đoạt được.
Nhưng “họ gì” cũng là một vấn đề đường lối của tầng cao nhất.
Phạm Hồng Vũ yên lặng đi theo sau Chủ tịch tỉnh, rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy.
Tào Thành vẫn với lễ tiết “tiêu chuẩn cao” như vậy, đứng ở ngoài cửa nhìn theo Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ rời đi rồi mới trở lại văn phòng thu dọn.
Điều nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ chính là, buổi chiều khi lúc sắp tan ca Tào Thành gọi điện cho hắn.
- Xin chào, Trưởng phòng Phạm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa của Tào Thành.
Từ khi Trịnh Mỹ Đường bị Phạm Hồng Vũ làm cho mặt xám mày tro, Tào Thành cũng trở nên “bình dị gần gũi” hơn. Ít nhất là ở trước mặt Phạm Hồng Vũ là như vậy.
- Chủ nhiệm Tào, xin chào.
Phạm Hồng Vũ có chút bất ngờ. Thông thường mà nói, ngoài công sự Tào Thành rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, nhưng ngược lại hắn lại rất nhiều lần gọi cho Tào Thành. Dù sao rất nhiều văn kiện phải chuyển tới Bí thư Thành ủy đầu tiên, Phạm Hồng Vũ phải gọi trước cho Tào Thành cũng là điều đương nhiên.
Nếu như là vì công sự thì có lẽ Tào Thành đã không gọi cho hắn vào lúc sắp tan ca như vậy.
Tào Thành mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, sau khi tan ca có kế hoạch gì không?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Không có, về phòng xem ti vi thôi.
Nghe thấy vậy, Tào Thành cười nói:
- Vậy, chút nữa đi ăn cơ nhé, không biết Trưởng phòng Phạm có nể mặt không?
Thư ký của Tỉnh ủy mời Trưởng phòng Phạm không muốn lĩnh cũng không được.
- Vâng, cũng được.
Phạm Hồng Vũ nói.
- Ha ha, vậy nhé, sau khi tan ca tôi sẽ sang đón cậu.
Tào Thành dường như tâm tình rất tốt.
Phạm Hồng Vũ liền nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cái này thì không dám, cứ để tôi qua đón anh cũng được.
Trưởng phòng Phạm có hoành tráng đến mấy thì cũng phải tuân thủ quy củ. Một Phó trưởng phòng của Văn phòng UBND tỉnh đâu thể để Phó chủ nhiệm văn phòn Tỉnh ủy đến đón được?
Hơn nưa, thư ký Tỉnh ủy tan ca xuất hiện ở UBND tỉnh e rằng sẽ khiến mọi người chú ý.
Quả nhiên Tào Thành không khách khí, nghe vậy liền nói:
- Vậy được, sáu rưỡi chúng ta gặp nhau ở cổng Tỉnh ủy nhé.
Chủ nhiệm Tào cố nhiên không tiện sang UBND tỉnh đón Phạm Hồng Vũ, Trưởng phòng Phạm cũng không tiện đi sang Tỉnh ủy đón Chủ nhiệm Tào. Bất kể thế nào, khi bị “phát hiện” thì cũng không hay lắm.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, liền đi vào trong phòng báo cáo với Vưu Lợi Dân.
Đi ăn cơm với thư ký của Bí thư Thành ủy, cũng không thể coi như kết giao bình thường. Tào Thành cũng tuyệt đối không phải tự nhiên muốn làm tốt quan hệ với Phạm Hồng Vũ vào lúc này.
Động tác này, cơ bản là đã được Vinh Khải Cao cho phép, có lẽ chính là Vinh Khải Cao hướng cho như vậy. Một số điều Vinh Khải Cao không thể giáp mặt nói với Vưu Lợi Dân được, thông qua thư ký nói chuyện với nhau đôi khi lại là phương pháp xử lý hay.
Phạm Hồng Vũ tự nhiên phải báo cáo trước với Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân vuốt vuốt cằm, không nói gì thêm.
Phạm Hồng Vũ làm thư ký cho ông tuy thời gian chưa dài nhưng giữa hai người cũng rất ăn ý với nhau. Điều này có liên quan trực tiếp đến năng lực giác ngộ chính trị của Phạm Hồng Vũ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, suy nghĩ trong lòng Phạm Hồng Vũ rất nhiều điểm không bàn mà trùng hợp với ý của Vưu Lợi Dân, cơ bản gần như nhất trí.
Chính là vì cái gọi là “cùng chung chí hướng”
Vưu Lợi Dân tin rằng, Phạm Hồng Vũ không cần mình chỉ bải nhiều cũng có thể thay mặt mình “đàm phán” với Tào Thành.
Sau khi tan ca, lái xe đưa Vưu Lợi Dân về nhà, Phạm Hồng Vũ một mình lái xe đi thẳng đến đại viện Tỉnh ủy. Hắn căn thời gian khá chuẩn, đúng strong’ xe đã đỗ ở ven đường cái cách cổng Tỉnh ủy không xa. Lần đầu tiền đi ăn một mình với Phạm Hồng Vũ, không thể đến muộn được, mà đến quá sớm đứng chờ ở cổng Tỉnh ủy thì cũng không được.
Cùng lúc đó, một chiếc Santana chậm rãi đi từ đại viện Tỉnh ủy ra, người lái xe chính là Tào Thành.
Tào Thành không dừng lại, rẽ sang bên phải rồi chạy nhanh về phía trước, Phạm Hồng Vũ nhấn ga, đuổi theo. Hai chiếc Santana, một trước một sau, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Điều khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc chính là, Tào Thành lại chạy thẳng ra vùng ngoại thành.
Địa điểm ăn cơm này, cũng thật là hẻo lánh.
Khoảng nửa giờ sau, đã ra khỏi thành phố, hai bên đường nhà cửa thưa thớt.
Thời điểm cuối những năm này thành phố Hồng Châu quy mô vẫn còn khá bó, xe cộ cũng không nhiều, rất ít khi xảy ra hiện tượng tắc đường. Nếu ở thế giới kia, trước khi quay ngược thời gian, thì ba mươi phút đừng có mơ đi ra khỏi ngoại thành được.
Tào Thành dừng xe trước sân của một gia đình nông dân.
Phạm Hồng Vũ từ xe đi xuống, cười nói:
- Chủ nhiệm Tào, cũng thật biết chọn địa điểm đấy nhỉ.
Tào Thành cười nói:
- Cách xa trung tâm thành phố, không khí trong lành, rau quả đều là tươi ngon. Nếu được nếm rồi thì lại thèm ngay ấy.
- Cái này hay nè, giúp cho người ta quên đi sự ồn ào của thành thị, trở về với sự yên tĩnh.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cảm thán nói.
Có vẻ như Trưởng phòng Phạm mắc phải tật xấu này, rõ ràng bằng cấp không cao nhưng lại thích nói văn chương. Nếu trước mặt người khác thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn thích khoe mẽ văn chương với những phần tử trí thức chính quy như Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn, Cao Khiết, Tào Thành…mà không hề mặt đỏ chút nào.
Tào Thành khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Vinh cũng coi trọng điểm này.
Nhẹ nhàng một câu, Tào Thành đưa ra nguyên dol, không ngờ Vinh Khải Cao cũng từng đến đây ăn cơm.
Ngẫm lại cũng có lý.
Làm thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, ngày bình thường Tào Thành đúng là không có nhiều thời gian, nếu không phải Vinh Khải Cao có chỉ thị, thì dù có rảnh hơn nữa e rằng Tào Thành cũng không thể tìm được nơi ăn uống như thế này. Nhưng mà một khi trở thành nhu cầu của Bí thư Tỉnh ủy thì lại khác, nhất định phải toàn lực ứng phó. Nói cực đoan một chút, cho dù nông gia này không cun ứng đồ ăn, nhưng Vinh Khải Cao có nhu cầu như vậy thì Tào Thành cũng phải kiếm được một nông gia khác.
Tuy nhiên, ở đây, sau khi xe đỗ xong cũng không thấy có người ra nghênh đón khách, mà khi Tào Thành và Phạm Hồng Vũ vào trong rồi mới có một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đi ra.
- Chủ nhiệm Tào đến rồi à?
Cô gái cười ha hả chào hỏi Tào Thành, nhìn qua là biết bọn họ đã rất quen nhau rồi. Có thể cô chỉ biết Tào Thành là “chủ nhiệm”, còn việc là chủ nhiệm của đơn vị nào thì không biết.
Thân phận của Vinh Khải Cao, không thể tiết lộ ra ngoài được.
- Ồ, xin chào bà chị.
Tào Thành cũng cười ha hả nói.
- Vị này là…
Ánh mắt của người phụ nữ quay sang Phạm Hồng Vũ, có chút kinh ngạc. Trước đây Chủ nhiệm Tào đều đến ăn cùng với mấy người đứng tuổi, rất ít khi đến ăn với người nào còn trẻ như Phạm Hồng Vũ.
Tuy nhiên người trẻ tuổi này hiên ngang, khí thế không hề thua kém mấy đại nhân vật mà cô đã từng gặp qua.
- À, đây là Trưởng phòng Phạm, bà đồng sự của tôi.
Tào Thành giới thiệu đơn giản.
- Chào chị.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười
- Hóa ra là Trưởng phòng Phạm, khách quý, khách quý…nào, mời hai vị vào trong ngồi…Chủ nhiệm Tào, vẫn ngồi ngoài ăn nhỉ, cho thoáng mát.
Người phụ nữ nhiệt tình dẫn Tào Thành và Phạm Hồng Vũ ra phòng phía sau. Đây là phòng được hình thành từ một giàn nho tươi tốt, có đặt một chiếc bàn ở giữa và mấy cái ghế trúc, trên giá có treo một chiếc đèn chân không, bên cạnh là một chiếc quạt gió, phối trí tương đối đầy đủ.