Ở thủ đô mấy ngày nay, Phạm Hồng Vũ thậm chí không đến Văn phòng, mà là ở tại khách sạn Hữu Nghị. Như thể hắn không đi cùng Vưu Lợi Dân đến thủ đô họp mà là tự mình đi công tác.
Buổi tối, cửa phòng Phạm Hồng Vũ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vừa mới mở cửa ra, Lý Xuân Vũ đang đứng ở ngoài, trang phục lòe loẹt, cười hì hì. Trong phút chốc không khỏi khiến Phạm Hồng Vũ sinh ra ảo giác, như thể mình được trở lại thế kỷ hai mươi mốt vậy.
- Thế nào, có đẹp trai không?
Lý Xuân Vũ dương dương đắc ý hỏi han.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ kinh ngạc, chính là điều mà Tầm Hoan công tử mong muốn.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, không để ý đến gã, ánh mắt lập tức lướt qua bả vai Lý Xuân Vũ, rồi dừng lại trên người một cô gái trẻ tuổi, gật đầu nói:
- Xin chào.
Cô gái này thật sự là xinh đẹp, mái tóc đen thẳng dài đến ngang vai, mặc một bộ váy màu đen, dáng người thon thả, ánh mắt cực kỳ lanh lợi, nhanh chóng đã nhìn vào Phạm Hồng Vũ với vẻ tò mò.
Lý nhị thiếu gia đại danh là “Tầm Hoan”, bên người không thể thiếu gái đẹp được.
Cô gái này đúng là rất xứng đôi với Lý Xuân Vũ.
- Ấy ấy, Phạm nhị thiếu gia, hơi quá đáng rồi đấy. Hành vi này của cậu là thế nào có biết không? Trọng sắc khinh bạn.
Lý Xuân Vũ lập tức cảm thấy khó chịu, lên tiếng cằn nhằn.
Nói ra thì Lý Xuân Vũ cũng có lý do để tức giận, bộ trang phục này của Tầm Hoan công tử có được dễ dàng sao? Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là ở nhà gã căn bản không dám ăn mặc như vậy. Chẳng khác nào việc tìm phiền toái cả.
Thật vất vả lắm mới kiếm được bộ đồ này, muốn đắc chí một phen, không ngờ Phạm Hồng Vũ lại coi gã như không khí vậy, chỉ mải nhìn gái xinh.
- Ha ha, Lý Xuân Vũ cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Bạn bè của Lý nhị thiếu gia thì cũng phải có tính cách này. Lúc nào anh cũng khen anh ấy hết lời, em còn tưởng nhân vật khó lường thế nào, hôm nay được gặp, cũng chỉ như anh mà thôi.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở lời, “công chúa váy đen” đã mở miệng trước, cười hì hì, diễm lệ vô cùng, nhưng lời nói ra thì giống như những mũi kim vậy.
Phạm Hồng Vũ lập tức hiểu ra.
Xem ra đây không phải là một cô gái bình thường, có gan trêu chọc Lý Xuân Vũ như vậy, gia thế chắc chắn không phải là nhỏ, tám phần cũng là xuất thân quyền quý.
- Haiz, Lý Thu Vũ, em là em anh đấy? Có đứa em nào mà lại nói anh mình như thế không?
Lý Xuân Vũ bật cười kêu lên.
Phạm Hồng Vũ ngẩn người.
Lý Thu Vũ?
Em gái của Lý Xuân Vũ?
Không ngờ mình lại nghĩ sai rồi.
- Stop, anh thì ra dáng làm anh lắm đấy.
Lý Thu Vũ vung tay lên, vẻ mặt coi thường.
Lý Xuân Vũ bực mình:
- Sao lại không ra dáng làm anh? Anh còn chưa đủ tốt với em à? Từ nhỏ đến lớn, có cái gì ngon đều nhường cho em, có cái gì hay cũng nhường cho em nốt. Em còn muốn anh phải như thế nào nữa?
Lý Thu Vũ cười khúc khích, lập tức bĩu môi nói:
- Thôi đi, chẳng thấm vào đâu so với việc em giấu cho anh những việc làm xấu của anh bên ngoài, không nói cho ba mẹ. Nếu em nói với ba mẹ thì cái mông của anh đã bị đánh cho nát ra rồi. Lý công tử, anh nhất định phải nhớ rõ, ba mẹ muốn anh làm gương cho em đấy. Anh nhìn xem anh có giống một tấm gương tốt không?
Mặt mày Phạm Hồng Vũ trở nên xám xịt.
Lý Thu Vũ cực kỳ xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, chắc vẫn đang là học sinh, tạo cho người ta một cảm giác chính là khí chất thượng giai, không ngờ miệng lưỡi của cô nàng lại sắc bén như vậy.
Từ “mông” cũng dám nói ra mà không chút đỏ mặt nào.
Thật đúng là em gái của Lý Xuân Vũ.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ càng thêm đắc ý, miệng hơi nhếch lên, nói:
- Phạm nhị thiếu gia, anh đúng là khiến em thật vọng. Lý Xuân Vũ và Bảo Hưng lúc nào cũng khen anh hết lời, còn muốn đem Đông Nhan giới thiệu cho anh. Sao em nhìn bộ dạng của anh giống như “Hai lúa” vậy? Anh như vậy mà có gan xông vào cục Công an giết người phóng hỏa cơ à? Em không tin, khoác lác thôi.
Nói xong còn liên tục lắc đầu.
Cô bé này, không ngờ tính cách lại phản nghịch như vậy, có khi còn hơn cả Lý Xuân Vũ ấy chứ.
- Lý đại tiểu thư, chúng ta đây là lần đầu gặp mặt đấy? Nói thế nào thì anh cũng là bạn của anh trai em, em cũng để chút thể diện cho anh chứ, có đúng không nào?
Phạm Hồng Vũ cũng “bực mình” rồi.
Lý Thu Vũ lại cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, tiếp tục lắc đầu, như thể đang trêu tức hắn.
Cũng không trách Lý đại tiểu thư “khinh bỉ” hắn, thật sự cách ăn mặc của Phạm Hồng Vũ lúc này cũng giống “nông dân” thật. Quần tây, áo sơ mi trắng rất bình thường.
Phải biết rằng Trưởng phòng Phạm là đến thủ đô dự họp với Chủ tịch tỉnh Vưu, còn bái kiến ông cụ Bảo – một khai quốc công thần, không ngờ lại tưởng mình khoác lác, coi mình như đám nhà giàu mới nổi vậy.
Đó là tự tìm phiền toái.
- Thế nào, Trưởng phòng Phạm, tức giận à? Đây là cách anh đãi khách đấy à? Để khách đứng ở cửa, không cho vào, cũng không mời uống nước?
Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ càng thêm đắc ý, trêu tức nói.
Lý Xuân Vũ liền nháy mắt với Phạm Hồng Vũ, cũng là vẻ mặt trêu tức, vui sướng khi người khác gặp họa, nhỏ giọng nói:
- Haiz, cẩn thận một chút, nổi danh tiểu ma nữ rồi.
Không ngờ hôm nay mình lại đụng phải một tiểu ma nữ thế này.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.
Danh xưng “Tiểu ma nữ” quả thật danh bất hư truyền.
- Lý nhị thiếu gia, Lý tiểu thư, mời. Hai vị đại giá quang lâm, tiểu nhân vô cùng vinh hạnh.
Trưởng phòng Phạm tỏ ra nghiêm trang, giơ tay mời khách vào nhà.
Phòng này của Phạm Hồng Vũ, là căn phòng xa hoa bậc nhất của khách sanh Hữu Nghị, ở một ngày cũng hết nửa tháng lương của Trưởng phòng Phạm. Nhưng đối với Phạm Hồng Vũ mà nói thì không là vấn đề.
Dù sao cũng là tiêu tiền của mình, không phải tiền nhà nước, cũng không để cho ông cụ Bảo nhìn thấy, cái gì thoải mái thì cứ hưởng thụ.
Phạm Hồng Vũ không thiếu tiền.
Lý Thu Vũ vào cửa, cũng không ngồi, chỉ đứng giữa phòng khách xa hoa nhìn xung quanh, miệng chậc một tiếng nói:
- Trưởng phòng Phạm, không thể tưởng tượng được anh lại có tiền để ở một căn phòng xa hoa như thế này. Anh lấy công khoản à? Haiz, Lý công tử, nếu so sánh thì anh chẳng thấm vào đâu. Anh mua xe Armani hay BMV đều phải tự bỏ tiền ra. Còn Trưởng phòng Phạm thì nhà nước cho tiền hẳn hoi nhé.
Trưởng phòng Phạm cười khổ nói:
- Đại tiểu thư, cái này tôi cũng bỏ tiền túi ra đấy ạ, nhà nước không bao cái này đâu.
- Thế à, Trưởng phòng Phạm có tiền như vậy à?
Lý Xuân Vũ nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt không tin.
Trưởng phòng Phạm bị cô coi thường, mất hẳn cả tự nhiên, liền quay sang Lý Xuân Vũ nói:
- Lý nhị thiếu gia, cậu giới thiệu tôi với em gái cậu thế nào đấy? Sao tôi lại biến thành một tên tham quan vậy hả?
Lý Xuân Vũ cợt nhả nói:
- Phạm Hồng Vũ này, cái này không trách được tôi. Chức vụ cậu cao hơn hôi, tôi đâu dám cứ gặp người là nói cậu có tiền được? Nếu tôi nói cậu có gia sản hơn chục triệu, ngày mai UB kỷ luật sẽ lại tìm cậu nói chuyện đấy. Cậu là bạn tôi, tôi đâu thể hại cậu được chứ?
- Anh có gia sản chục triệu? Anh lấy tiền ở đâu ra? Anh không phải là cán bộ sao?
Lý Thu Vũ nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ giống như đang nhìn quái vật vậy.
Xem ra Lý đại tiểu thư thật cảm thấy có hứng thú với Phạm Hồng Vũ thật rồi, cô chưa bao giờ gặp vị cán bộ cơ sở nào mà có nhiều tiền như vậy.
- Anh trai em lấy ở đâu thì tiền của anh lấy từ đó.
Phạm Hồng Vũ mắt trắng dã, nói với vẻ không thoải mái. Hắn chưa bao giờ bị một cô gái trẻ tuổi nào nhìn chằm chằm một cách “xấc láo” như thế.
- Stop…
Lý Thu Vũ lúc này trở mặt, vung tay lên, lạnh lùng nói.
- Lý Xuân Vũ, đi thôi, nếu anh không đi người ta sẽ đuổi đấy.
Nói xong, thân hình thon thả liền quay đi, xông ra khỏi cửa, để lại mùi thơm thoang thoảng và hai “ông anh” đang trố mắt nhìn nhau.<br
Ở thủ đô mấy ngày nay, Phạm Hồng Vũ thậm chí không đến Văn phòng, mà là ở tại khách sạn Hữu Nghị. Như thể hắn không đi cùng Vưu Lợi Dân đến thủ đô họp mà là tự mình đi công tác.
Buổi tối, cửa phòng Phạm Hồng Vũ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vừa mới mở cửa ra, Lý Xuân Vũ đang đứng ở ngoài, trang phục lòe loẹt, cười hì hì. Trong phút chốc không khỏi khiến Phạm Hồng Vũ sinh ra ảo giác, như thể mình được trở lại thế kỷ hai mươi mốt vậy.
- Thế nào, có đẹp trai không?
Lý Xuân Vũ dương dương đắc ý hỏi han.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ kinh ngạc, chính là điều mà Tầm Hoan công tử mong muốn.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, không để ý đến gã, ánh mắt lập tức lướt qua bả vai Lý Xuân Vũ, rồi dừng lại trên người một cô gái trẻ tuổi, gật đầu nói:
- Xin chào.
Cô gái này thật sự là xinh đẹp, mái tóc đen thẳng dài đến ngang vai, mặc một bộ váy màu đen, dáng người thon thả, ánh mắt cực kỳ lanh lợi, nhanh chóng đã nhìn vào Phạm Hồng Vũ với vẻ tò mò.
Lý nhị thiếu gia đại danh là “Tầm Hoan”, bên người không thể thiếu gái đẹp được.
Cô gái này đúng là rất xứng đôi với Lý Xuân Vũ.
- Ấy ấy, Phạm nhị thiếu gia, hơi quá đáng rồi đấy. Hành vi này của cậu là thế nào có biết không? Trọng sắc khinh bạn.
Lý Xuân Vũ lập tức cảm thấy khó chịu, lên tiếng cằn nhằn.
Nói ra thì Lý Xuân Vũ cũng có lý do để tức giận, bộ trang phục này của Tầm Hoan công tử có được dễ dàng sao? Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là ở nhà gã căn bản không dám ăn mặc như vậy. Chẳng khác nào việc tìm phiền toái cả.
Thật vất vả lắm mới kiếm được bộ đồ này, muốn đắc chí một phen, không ngờ Phạm Hồng Vũ lại coi gã như không khí vậy, chỉ mải nhìn gái xinh.
- Ha ha, Lý Xuân Vũ cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Bạn bè của Lý nhị thiếu gia thì cũng phải có tính cách này. Lúc nào anh cũng khen anh ấy hết lời, em còn tưởng nhân vật khó lường thế nào, hôm nay được gặp, cũng chỉ như anh mà thôi.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở lời, “công chúa váy đen” đã mở miệng trước, cười hì hì, diễm lệ vô cùng, nhưng lời nói ra thì giống như những mũi kim vậy.
Phạm Hồng Vũ lập tức hiểu ra.
Xem ra đây không phải là một cô gái bình thường, có gan trêu chọc Lý Xuân Vũ như vậy, gia thế chắc chắn không phải là nhỏ, tám phần cũng là xuất thân quyền quý.
- Haiz, Lý Thu Vũ, em là em anh đấy? Có đứa em nào mà lại nói anh mình như thế không?
Lý Xuân Vũ bật cười kêu lên.
Phạm Hồng Vũ ngẩn người.
Lý Thu Vũ?
Em gái của Lý Xuân Vũ?
Không ngờ mình lại nghĩ sai rồi.
- Stop, anh thì ra dáng làm anh lắm đấy.
Lý Thu Vũ vung tay lên, vẻ mặt coi thường.
Lý Xuân Vũ bực mình:
- Sao lại không ra dáng làm anh? Anh còn chưa đủ tốt với em à? Từ nhỏ đến lớn, có cái gì ngon đều nhường cho em, có cái gì hay cũng nhường cho em nốt. Em còn muốn anh phải như thế nào nữa?
Lý Thu Vũ cười khúc khích, lập tức bĩu môi nói:
- Thôi đi, chẳng thấm vào đâu so với việc em giấu cho anh những việc làm xấu của anh bên ngoài, không nói cho ba mẹ. Nếu em nói với ba mẹ thì cái mông của anh đã bị đánh cho nát ra rồi. Lý công tử, anh nhất định phải nhớ rõ, ba mẹ muốn anh làm gương cho em đấy. Anh nhìn xem anh có giống một tấm gương tốt không?
Mặt mày Phạm Hồng Vũ trở nên xám xịt.
Lý Thu Vũ cực kỳ xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, chắc vẫn đang là học sinh, tạo cho người ta một cảm giác chính là khí chất thượng giai, không ngờ miệng lưỡi của cô nàng lại sắc bén như vậy.
Từ “mông” cũng dám nói ra mà không chút đỏ mặt nào.
Thật đúng là em gái của Lý Xuân Vũ.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ càng thêm đắc ý, miệng hơi nhếch lên, nói:
- Phạm nhị thiếu gia, anh đúng là khiến em thật vọng. Lý Xuân Vũ và Bảo Hưng lúc nào cũng khen anh hết lời, còn muốn đem Đông Nhan giới thiệu cho anh. Sao em nhìn bộ dạng của anh giống như “Hai lúa” vậy? Anh như vậy mà có gan xông vào cục Công an giết người phóng hỏa cơ à? Em không tin, khoác lác thôi.
Nói xong còn liên tục lắc đầu.
Cô bé này, không ngờ tính cách lại phản nghịch như vậy, có khi còn hơn cả Lý Xuân Vũ ấy chứ.
- Lý đại tiểu thư, chúng ta đây là lần đầu gặp mặt đấy? Nói thế nào thì anh cũng là bạn của anh trai em, em cũng để chút thể diện cho anh chứ, có đúng không nào?
Phạm Hồng Vũ cũng “bực mình” rồi.
Lý Thu Vũ lại cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, tiếp tục lắc đầu, như thể đang trêu tức hắn.
Cũng không trách Lý đại tiểu thư “khinh bỉ” hắn, thật sự cách ăn mặc của Phạm Hồng Vũ lúc này cũng giống “nông dân” thật. Quần tây, áo sơ mi trắng rất bình thường.
Phải biết rằng Trưởng phòng Phạm là đến thủ đô dự họp với Chủ tịch tỉnh Vưu, còn bái kiến ông cụ Bảo – một khai quốc công thần, không ngờ lại tưởng mình khoác lác, coi mình như đám nhà giàu mới nổi vậy.
Đó là tự tìm phiền toái.
- Thế nào, Trưởng phòng Phạm, tức giận à? Đây là cách anh đãi khách đấy à? Để khách đứng ở cửa, không cho vào, cũng không mời uống nước?
Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ càng thêm đắc ý, trêu tức nói.
Lý Xuân Vũ liền nháy mắt với Phạm Hồng Vũ, cũng là vẻ mặt trêu tức, vui sướng khi người khác gặp họa, nhỏ giọng nói:
- Haiz, cẩn thận một chút, nổi danh tiểu ma nữ rồi.
Không ngờ hôm nay mình lại đụng phải một tiểu ma nữ thế này.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.
Danh xưng “Tiểu ma nữ” quả thật danh bất hư truyền.
- Lý nhị thiếu gia, Lý tiểu thư, mời. Hai vị đại giá quang lâm, tiểu nhân vô cùng vinh hạnh.
Trưởng phòng Phạm tỏ ra nghiêm trang, giơ tay mời khách vào nhà.
Phòng này của Phạm Hồng Vũ, là căn phòng xa hoa bậc nhất của khách sanh Hữu Nghị, ở một ngày cũng hết nửa tháng lương của Trưởng phòng Phạm. Nhưng đối với Phạm Hồng Vũ mà nói thì không là vấn đề.
Dù sao cũng là tiêu tiền của mình, không phải tiền nhà nước, cũng không để cho ông cụ Bảo nhìn thấy, cái gì thoải mái thì cứ hưởng thụ.
Phạm Hồng Vũ không thiếu tiền.
Lý Thu Vũ vào cửa, cũng không ngồi, chỉ đứng giữa phòng khách xa hoa nhìn xung quanh, miệng chậc một tiếng nói:
- Trưởng phòng Phạm, không thể tưởng tượng được anh lại có tiền để ở một căn phòng xa hoa như thế này. Anh lấy công khoản à? Haiz, Lý công tử, nếu so sánh thì anh chẳng thấm vào đâu. Anh mua xe Armani hay BMV đều phải tự bỏ tiền ra. Còn Trưởng phòng Phạm thì nhà nước cho tiền hẳn hoi nhé.
Trưởng phòng Phạm cười khổ nói:
- Đại tiểu thư, cái này tôi cũng bỏ tiền túi ra đấy ạ, nhà nước không bao cái này đâu.
- Thế à, Trưởng phòng Phạm có tiền như vậy à?
Lý Xuân Vũ nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt không tin.
Trưởng phòng Phạm bị cô coi thường, mất hẳn cả tự nhiên, liền quay sang Lý Xuân Vũ nói:
- Lý nhị thiếu gia, cậu giới thiệu tôi với em gái cậu thế nào đấy? Sao tôi lại biến thành một tên tham quan vậy hả?
Lý Xuân Vũ cợt nhả nói:
- Phạm Hồng Vũ này, cái này không trách được tôi. Chức vụ cậu cao hơn hôi, tôi đâu dám cứ gặp người là nói cậu có tiền được? Nếu tôi nói cậu có gia sản hơn chục triệu, ngày mai UB kỷ luật sẽ lại tìm cậu nói chuyện đấy. Cậu là bạn tôi, tôi đâu thể hại cậu được chứ?
- Anh có gia sản chục triệu? Anh lấy tiền ở đâu ra? Anh không phải là cán bộ sao?
Lý Thu Vũ nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ giống như đang nhìn quái vật vậy.
Xem ra Lý đại tiểu thư thật cảm thấy có hứng thú với Phạm Hồng Vũ thật rồi, cô chưa bao giờ gặp vị cán bộ cơ sở nào mà có nhiều tiền như vậy.
- Anh trai em lấy ở đâu thì tiền của anh lấy từ đó.
Phạm Hồng Vũ mắt trắng dã, nói với vẻ không thoải mái. Hắn chưa bao giờ bị một cô gái trẻ tuổi nào nhìn chằm chằm một cách “xấc láo” như thế.
- Stop…
Lý Thu Vũ lúc này trở mặt, vung tay lên, lạnh lùng nói.
- Lý Xuân Vũ, đi thôi, nếu anh không đi người ta sẽ đuổi đấy.
Nói xong, thân hình thon thả liền quay đi, xông ra khỏi cửa, để lại mùi thơm thoang thoảng và hai “ông anh” đang trố mắt nhìn nhau.