- Haiz, Phạm thiếu gia, tôi đã nói với cậu, cậu không phải muốn gặp bác tôi hay sao? Vậy thì cậu phải dỗ được Tiểu ma nữ này.
Một lúc sau, Lý Xuân Vũ thấp giọng nói thầm với Phạm Hồng Vũ.
- Hả?
Trưởng phòng Phạm chấn động, mặt cũng tái đi rồi.
Thật không rõ ý tứ của Lý Xuân Vũ là gì.
- Cậu không biết đấy thôi, cô bé này ở nhà giả vờ giỏi lăm, người lớn ai cũng thích nó cả, chứ không giống tôi đâu…thật thà
- Được được….được rồi.
Phạm Hồng Vũ thật sự nghe không nổi nữa, liên tục xua tay.
Thật Thà?
Từ này có liên quan đến Lý Xuân Vũ từ khi nào vậy?
Định biên Trưởng phòng Phạm trở thành đồ gà mờ hay sao?
- Tôi thật thà mà, lời nói đi đôi với việc làm, trước sau như một. Nếu tôi là tiểu nhân thì nó là ngụy quân tử, biết chưa?
Không ngờ Tầm Hoan công tử còn không vui, vô cùng khó chịu nói, dường như Trưởng phòng Phạm đang nghi ngờ phẩm hạnh của mình vậy.
- Được rồi được rồi, tôi biết rồi, Lý nhị thiếu gia là người thật thà, là người tốt hiếm có, được chưa. Cậu còn chưa nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu đâu đấy?
- Tổ chức sinh nhật cho tiểu Dương, cậu đã gặp qua rồi đất, Dương Thanh Sơn, các cậu là đồng hương đấy.
Dương Thanh Sơn Phạm Hồng Vũ đúng là đã gặp rồi, cũng là bạn của Lý Xuân Vũ, là con cháu quý tộc ở thủ đô, ông cụ trong nhà là chiến hữu cũ của ông cụ Bảo, tiểu Dương, lấy “Thanh Sơn” để làm tên, quả thật chính là đồng hương của Phạm Hồng Vũ. Nguyên quán của ông cụ Dương là ở địa khu Ngạn Hoa, năm đó đi theo đại lãnh đạo, trải qua mưa bom bão đạn, quân công lớn lao, uy danh hiển hách, sau khi kiến quốc, chức vị lên cao. Hai năm trước cũng đã lui về tuyến hai cùng với ông cụ Bảo, đảm nhiệm ủy viên thường vụ “Quan công ủy”, ở thủ đô rất có sức ảnh hưởng.
Phạm Hồng Vũ trước kia đến thủ đô, Lý Xuân Vũ gần như đã đem hết số bạn bè hư hỏng của mình giới thiệu cho hắn. Tiểu Dương là một trong số đó, tính tình cậu ta ưa đùa, thích kết bạn.
Nếu tối nay tổ chức sinh nhật cho tiểu Dương thì nhất định phải đi.
Lập tức Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ cùng nhau đi ra ngoài, một chiếc BMW đã đỗ trước sảnh.
- Thế nào? Xe này trông ngon chứ?
Lý Xuân Vũ dương dương tự đắc hỏi.
- Cậu mua à?
- Ừ, mua ở Quỳnh Hải đấy, cậu biết không, tôi đã gọi hai lái xe, thêm tôi nữa là ba nữa, lái mất sáu bảy ngày từ bên đó về, xương cốt mỏi nhừ.
Lý Xuân Vũ nói, nhếch miệng lên, dường như hành trình kia thật sự kinh khủng.
Từ Quỳnh Hải đến thủ đô, mấy ngàn cây số, thời điểm đó còn chưa có đường cao tốc, sáu bảy ngày đã về được, đã coi như đi đua xe rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu cười nói:
- Việc gì phải khổ thế, mua xe ở đây không được à?
Lý Xuân Vũ trừng mắt lên, nói:
- Không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Cậu không biết là xe ở Quỳnh Hải rất rẻ à? Ở đây đắt gấp đối đấy.
- Cũng phải, tự nhiên quên mất.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ.
Thời điểm này mới là năm 89, không phải thế kỷ 21. Mấy năm trước, Quỳnh Hải là thiên đường buôn lậu xe nổi tiếng, hàng năm không biết có bao nhiêu xe con xa hoa từ nước ngoài nhập vào. Lúc đó Quỳnh hải còn chưa thành lập tỉnh, nhnwg kinh tế ở đây lại phát triển rất nhanh.
Buôn lậu xe là một vấn đề lớn, nhưng đối với Lý Xuân Vũ thì đây căn bản không phải là vấn đề. Hơn nữa, việc quản lý xe ở thời điểm này cũng không nghiêm khắc như sau này, dù sao cứ có tiền là mua được.
- Tuy nhiên, không phải cậu và Hạ Ngôn kiếm được khá nhiều sao? Cũng để ý đến giá cả thế cơ à?
Lý Xuân Vũ lại trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, đứng nói chuyện thì không thấy đau thắt lưng đâu. Việc gì cậu cũng không phải lo, chỉ lo tiêu tiền, còn chúng tôi phải kiếm tiền. Hạ Ngôn nói nhiệm vụ cậu đặt ra cho cậu ấy là trong hai năm phải kiếm được lợi nhuận gấp hai mươi lần. Hạ Ngôn phải khống chế phí tổn một cách nghiêm khắc. Cậu tưởng là tiền của thiên hạ là lá tre để cậu đi nhặt đấy à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng gần như ý này. Trong hai năm ở Quỳnh Hải mà không kiếm được lợi nhuận gấp hai mươi lần thì đừng có nói với người khác việc này là tôi bảo với các cậu nhé, mất mặt lắm. Đây là tiêu chuẩn thấp nhất rồi đấy.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, giá cả nhà đất ở Quỳnh Hải ít nhất phải tăng cả trăm thậm chí là cả ngàn lần.
Cơ hội tốt như vậy, chỉ đặt ra tiêu chuẩn lợi nhuận cho Hạ Ngôn và Lý Xuân Vũ như vậy, đã là rất thấp rồi.
- Được rồi, cậu thì hoành tráng rồi.
Lý Xuân Vũ trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ giống như nhìn quái vất vậy, lúc sau giơ ngón tay cái lên:
- Không nói dối cậu, lợi nhuận hiện tại của chúng tôi không chỉ hai mươi lần, mà đến chả 50-60 lần rồi, riêng lợi nhuận không thôi đấy.
- Thế còn tạm.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, như thể là chuyện đương nhiên vậy.
Lý Xuân Vũ cười cười.
Gã có chút không quen nhìn bộ dạng oai vệ của Phạm Hồng Vũ, nhưng không thể không khâm phục. Hai năm trước, Lý Xuân Vũ thật không nghĩ đến việc mình có thể lái BMW như vậy. Trong hoàn cảnh kinh tế kế hoạch vẫn chiếm chủ đạo, cho dù Lý Xuân Vũ là con ông cháu cha nhất đẳng, nhưng muốn kiếm tiền cũng không hề dễ dàng.
Trong nhà thật sự quản lý rất nghiêm.
- Haiz, các anh còn lề mề như vậy làm gì? Còn không mau đi đi à? Muộn rồi dấy.
Từ cửa sổ xe, Lý Thu Vũ thò đầu ra, không kiên nhẫn thúc giục.
Lúc này Phạm Hồng Vũ mới phát hiện ở ghế sau BMW, không chỉ có một cô gái, mà có đến ba cô.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Đi thôi, kẻo mấy bà cô này lại tức giận, không đỡ nổi đâu.
Dừng nhìn Lý thiếu gia bề ngoài uy phong, nhưng đứng trước mặt cô em gái bảo bối này thì cũng chỉ như “cún con” thôi.
Phạm Hồng Vũ lên ghế lái phụ, ánh ắt đảo qua phía sau, không khỏi ngạc nhiên.
Cô gái ngồi phía sau kia không ngờ là Đông Nhan.
- Xin chào.
Phạm Hồng Vũ vội chào hỏi.
- Xin chào.
Đông Nhan mỉm cười đáp lễ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nụ cười vẫn nhàn nhạt, trông vẻ của cô dường như hoàn toàn đối lập với Lý đại tiểu thư.
- Ấy, Phạm Hồng Vũ, anh có cảm thấy rằng đây mới là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu không?
Không ngờ Lý đại tiểu thư lại khó chịu, hừ nói.
Phạm Hồng Vũ cười khổ không ngừng.
Cũng không biết là tại sao, dường như Lý Thu Vũ này không có ấn tượng tốt với hắn ngay từ đầu, chỗ nào cũng thích bới móc hắn. Có thể Lý Xuân Vũ thường xuyên khoác lác trước mặt em gái rằng Phạm Hồng Vũ thế này, Phạm Hồng Vũ thế kia, hiện giờ gặp mặt rồi thì cũng thấy “thường thôi”, nên cảm thấy bị lừa gạt, lửa giận này không nhịn được phải giải phóng ra.
- Thu Vũ.
Đông Nhan mặt đỏ bừng, cúi đầu kêu một tiếng.
Lý Thu Vũ cười nói:
- Sao hả, Đông Nhan, thương anh ấy hả? Nói cho cậu biết, chẳng thú vị gì đâu. Trưởng phòng Phạm đã có bạn gái rồi…
- Cậu nói cái gì thế?
Đông Nhân quả thực không hiểu ra sao.
Cũng may mà Đông Nhan hiểu rõ tính cách của Lý Thu Vũ, thích cái gì là nói cái ấy.
Ai ngờ, câu tiếp theo của Lý Xuân Vũ lại khiến Đông Nhan trợn mắt há miệng.
- Trưởng phòng Phạm, nói như thế, anh có hối hận không? Nếu không phải là anh có người yêu rồi thì anh Bảo Hưng còn định giới thiệu tiên nữ này cho anh đấy. Ha ha, hối hận rồi chứ gì? Đã gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy chưa?
- Thu Vũ.
Đông Nhan rốt cuộc không nhịn được, khẽ dậm chân, giơ tay bịt miệng cô lại.
Hai anh em nhà này giống nhau, vừa nhìn thấy cô đã trêu ghẹo rồi.
Phạm Hồng Vũ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không biết có nên xuống xe đi bộ hay không. Đi cùng với “tiểu ma nữ” này, không biết sẽ còn phải chịu đựng những gì nữa. Dù da mặt Trưởng phòng Phạm dày như tường thành cũng cảm thấy ăn không tiêu.
- Trưởng phòng Phạm, cậu chớ để ý, Thu Vũ luôn như thế đấy, lúc nào cũng thích nói đùa, chứ cô bé tốt lắm đấy.
Đang lúc Trưởng phòng Phạm xấu hổ, một cô gái ngồi sau mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như cơn gió mùa xuân vậy.
Cô gái này khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ăn mặc rất truyền thống, nhưng rất tinh xảo.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, đang chuẩn bị hỏi tôn tính đại danh, cô gái có lẽ đã nhận ra được tâm tư của hăn, mỉm cười nói:
- Tôi tên là Trương Tử Hy, là chị họ của Thu Vũ, là bạn của Tiêu Lang.
Phạm Hồng Vũ như bừng tỉnh đại ngộ.
Vị này chính là vợ chưa cưới của Tiêu Lang, phong độ khí chất quả thực không khác lắm với Tiêu Lang.
- Chị dâu, chào chị.
Trưởng phòng Phạm chào hỏi.
Trương Tử Hy mỉm cười.
- Chị dâu? Ghê nhỉ?
Lý Thu Vũ bĩu môi, nói thầm một câu. Đây là e ngại thể diện của chị họ nên không lớn tiếng.
Trưởng phòng Phạm ngại ngùng, đành phải quay sang chỗ khác, coi như không nghe thấy.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, nhấn chân ga, BMW chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh. Nhìn vẻ “ngậm bồ hòn” của Phạm Hồng Vũ, Lý nhị thiếu gia trong lòng không khỏi vui mừng.
Trưởng phòng Phạm đây là giao hữu không cẩn thận.<br
- Haiz, Phạm thiếu gia, tôi đã nói với cậu, cậu không phải muốn gặp bác tôi hay sao? Vậy thì cậu phải dỗ được Tiểu ma nữ này.
Một lúc sau, Lý Xuân Vũ thấp giọng nói thầm với Phạm Hồng Vũ.
- Hả?
Trưởng phòng Phạm chấn động, mặt cũng tái đi rồi.
Thật không rõ ý tứ của Lý Xuân Vũ là gì.
- Cậu không biết đấy thôi, cô bé này ở nhà giả vờ giỏi lăm, người lớn ai cũng thích nó cả, chứ không giống tôi đâu…thật thà
- Được được….được rồi.
Phạm Hồng Vũ thật sự nghe không nổi nữa, liên tục xua tay.
Thật Thà?
Từ này có liên quan đến Lý Xuân Vũ từ khi nào vậy?
Định biên Trưởng phòng Phạm trở thành đồ gà mờ hay sao?
- Tôi thật thà mà, lời nói đi đôi với việc làm, trước sau như một. Nếu tôi là tiểu nhân thì nó là ngụy quân tử, biết chưa?
Không ngờ Tầm Hoan công tử còn không vui, vô cùng khó chịu nói, dường như Trưởng phòng Phạm đang nghi ngờ phẩm hạnh của mình vậy.
- Được rồi được rồi, tôi biết rồi, Lý nhị thiếu gia là người thật thà, là người tốt hiếm có, được chưa. Cậu còn chưa nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu đâu đấy?
- Tổ chức sinh nhật cho tiểu Dương, cậu đã gặp qua rồi đất, Dương Thanh Sơn, các cậu là đồng hương đấy.
Dương Thanh Sơn Phạm Hồng Vũ đúng là đã gặp rồi, cũng là bạn của Lý Xuân Vũ, là con cháu quý tộc ở thủ đô, ông cụ trong nhà là chiến hữu cũ của ông cụ Bảo, tiểu Dương, lấy “Thanh Sơn” để làm tên, quả thật chính là đồng hương của Phạm Hồng Vũ. Nguyên quán của ông cụ Dương là ở địa khu Ngạn Hoa, năm đó đi theo đại lãnh đạo, trải qua mưa bom bão đạn, quân công lớn lao, uy danh hiển hách, sau khi kiến quốc, chức vị lên cao. Hai năm trước cũng đã lui về tuyến hai cùng với ông cụ Bảo, đảm nhiệm ủy viên thường vụ “Quan công ủy”, ở thủ đô rất có sức ảnh hưởng.
Phạm Hồng Vũ trước kia đến thủ đô, Lý Xuân Vũ gần như đã đem hết số bạn bè hư hỏng của mình giới thiệu cho hắn. Tiểu Dương là một trong số đó, tính tình cậu ta ưa đùa, thích kết bạn.
Nếu tối nay tổ chức sinh nhật cho tiểu Dương thì nhất định phải đi.
Lập tức Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ cùng nhau đi ra ngoài, một chiếc BMW đã đỗ trước sảnh.
- Thế nào? Xe này trông ngon chứ?
Lý Xuân Vũ dương dương tự đắc hỏi.
- Cậu mua à?
- Ừ, mua ở Quỳnh Hải đấy, cậu biết không, tôi đã gọi hai lái xe, thêm tôi nữa là ba nữa, lái mất sáu bảy ngày từ bên đó về, xương cốt mỏi nhừ.
Lý Xuân Vũ nói, nhếch miệng lên, dường như hành trình kia thật sự kinh khủng.
Từ Quỳnh Hải đến thủ đô, mấy ngàn cây số, thời điểm đó còn chưa có đường cao tốc, sáu bảy ngày đã về được, đã coi như đi đua xe rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu cười nói:
- Việc gì phải khổ thế, mua xe ở đây không được à?
Lý Xuân Vũ trừng mắt lên, nói:
- Không biết thật hay giả vờ không biết đấy? Cậu không biết là xe ở Quỳnh Hải rất rẻ à? Ở đây đắt gấp đối đấy.
- Cũng phải, tự nhiên quên mất.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ.
Thời điểm này mới là năm , không phải thế kỷ . Mấy năm trước, Quỳnh Hải là thiên đường buôn lậu xe nổi tiếng, hàng năm không biết có bao nhiêu xe con xa hoa từ nước ngoài nhập vào. Lúc đó Quỳnh hải còn chưa thành lập tỉnh, nhnwg kinh tế ở đây lại phát triển rất nhanh.
Buôn lậu xe là một vấn đề lớn, nhưng đối với Lý Xuân Vũ thì đây căn bản không phải là vấn đề. Hơn nữa, việc quản lý xe ở thời điểm này cũng không nghiêm khắc như sau này, dù sao cứ có tiền là mua được.
- Tuy nhiên, không phải cậu và Hạ Ngôn kiếm được khá nhiều sao? Cũng để ý đến giá cả thế cơ à?
Lý Xuân Vũ lại trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, đứng nói chuyện thì không thấy đau thắt lưng đâu. Việc gì cậu cũng không phải lo, chỉ lo tiêu tiền, còn chúng tôi phải kiếm tiền. Hạ Ngôn nói nhiệm vụ cậu đặt ra cho cậu ấy là trong hai năm phải kiếm được lợi nhuận gấp hai mươi lần. Hạ Ngôn phải khống chế phí tổn một cách nghiêm khắc. Cậu tưởng là tiền của thiên hạ là lá tre để cậu đi nhặt đấy à?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cũng gần như ý này. Trong hai năm ở Quỳnh Hải mà không kiếm được lợi nhuận gấp hai mươi lần thì đừng có nói với người khác việc này là tôi bảo với các cậu nhé, mất mặt lắm. Đây là tiêu chuẩn thấp nhất rồi đấy.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, giá cả nhà đất ở Quỳnh Hải ít nhất phải tăng cả trăm thậm chí là cả ngàn lần.
Cơ hội tốt như vậy, chỉ đặt ra tiêu chuẩn lợi nhuận cho Hạ Ngôn và Lý Xuân Vũ như vậy, đã là rất thấp rồi.
- Được rồi, cậu thì hoành tráng rồi.
Lý Xuân Vũ trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ giống như nhìn quái vất vậy, lúc sau giơ ngón tay cái lên:
- Không nói dối cậu, lợi nhuận hiện tại của chúng tôi không chỉ hai mươi lần, mà đến chả - lần rồi, riêng lợi nhuận không thôi đấy.
- Thế còn tạm.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, như thể là chuyện đương nhiên vậy.
Lý Xuân Vũ cười cười.
Gã có chút không quen nhìn bộ dạng oai vệ của Phạm Hồng Vũ, nhưng không thể không khâm phục. Hai năm trước, Lý Xuân Vũ thật không nghĩ đến việc mình có thể lái BMW như vậy. Trong hoàn cảnh kinh tế kế hoạch vẫn chiếm chủ đạo, cho dù Lý Xuân Vũ là con ông cháu cha nhất đẳng, nhưng muốn kiếm tiền cũng không hề dễ dàng.
Trong nhà thật sự quản lý rất nghiêm.
- Haiz, các anh còn lề mề như vậy làm gì? Còn không mau đi đi à? Muộn rồi dấy.
Từ cửa sổ xe, Lý Thu Vũ thò đầu ra, không kiên nhẫn thúc giục.
Lúc này Phạm Hồng Vũ mới phát hiện ở ghế sau BMW, không chỉ có một cô gái, mà có đến ba cô.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Đi thôi, kẻo mấy bà cô này lại tức giận, không đỡ nổi đâu.
Dừng nhìn Lý thiếu gia bề ngoài uy phong, nhưng đứng trước mặt cô em gái bảo bối này thì cũng chỉ như “cún con” thôi.
Phạm Hồng Vũ lên ghế lái phụ, ánh ắt đảo qua phía sau, không khỏi ngạc nhiên.
Cô gái ngồi phía sau kia không ngờ là Đông Nhan.
- Xin chào.
Phạm Hồng Vũ vội chào hỏi.
- Xin chào.
Đông Nhan mỉm cười đáp lễ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nụ cười vẫn nhàn nhạt, trông vẻ của cô dường như hoàn toàn đối lập với Lý đại tiểu thư.
- Ấy, Phạm Hồng Vũ, anh có cảm thấy rằng đây mới là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu không?
Không ngờ Lý đại tiểu thư lại khó chịu, hừ nói.
Phạm Hồng Vũ cười khổ không ngừng.
Cũng không biết là tại sao, dường như Lý Thu Vũ này không có ấn tượng tốt với hắn ngay từ đầu, chỗ nào cũng thích bới móc hắn. Có thể Lý Xuân Vũ thường xuyên khoác lác trước mặt em gái rằng Phạm Hồng Vũ thế này, Phạm Hồng Vũ thế kia, hiện giờ gặp mặt rồi thì cũng thấy “thường thôi”, nên cảm thấy bị lừa gạt, lửa giận này không nhịn được phải giải phóng ra.
- Thu Vũ.
Đông Nhan mặt đỏ bừng, cúi đầu kêu một tiếng.
Lý Thu Vũ cười nói:
- Sao hả, Đông Nhan, thương anh ấy hả? Nói cho cậu biết, chẳng thú vị gì đâu. Trưởng phòng Phạm đã có bạn gái rồi…
- Cậu nói cái gì thế?
Đông Nhân quả thực không hiểu ra sao.
Cũng may mà Đông Nhan hiểu rõ tính cách của Lý Thu Vũ, thích cái gì là nói cái ấy.
Ai ngờ, câu tiếp theo của Lý Xuân Vũ lại khiến Đông Nhan trợn mắt há miệng.
- Trưởng phòng Phạm, nói như thế, anh có hối hận không? Nếu không phải là anh có người yêu rồi thì anh Bảo Hưng còn định giới thiệu tiên nữ này cho anh đấy. Ha ha, hối hận rồi chứ gì? Đã gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy chưa?
- Thu Vũ.
Đông Nhan rốt cuộc không nhịn được, khẽ dậm chân, giơ tay bịt miệng cô lại.
Hai anh em nhà này giống nhau, vừa nhìn thấy cô đã trêu ghẹo rồi.
Phạm Hồng Vũ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không biết có nên xuống xe đi bộ hay không. Đi cùng với “tiểu ma nữ” này, không biết sẽ còn phải chịu đựng những gì nữa. Dù da mặt Trưởng phòng Phạm dày như tường thành cũng cảm thấy ăn không tiêu.
- Trưởng phòng Phạm, cậu chớ để ý, Thu Vũ luôn như thế đấy, lúc nào cũng thích nói đùa, chứ cô bé tốt lắm đấy.
Đang lúc Trưởng phòng Phạm xấu hổ, một cô gái ngồi sau mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như cơn gió mùa xuân vậy.
Cô gái này khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ăn mặc rất truyền thống, nhưng rất tinh xảo.
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, đang chuẩn bị hỏi tôn tính đại danh, cô gái có lẽ đã nhận ra được tâm tư của hăn, mỉm cười nói:
- Tôi tên là Trương Tử Hy, là chị họ của Thu Vũ, là bạn của Tiêu Lang.
Phạm Hồng Vũ như bừng tỉnh đại ngộ.
Vị này chính là vợ chưa cưới của Tiêu Lang, phong độ khí chất quả thực không khác lắm với Tiêu Lang.
- Chị dâu, chào chị.
Trưởng phòng Phạm chào hỏi.
Trương Tử Hy mỉm cười.
- Chị dâu? Ghê nhỉ?
Lý Thu Vũ bĩu môi, nói thầm một câu. Đây là e ngại thể diện của chị họ nên không lớn tiếng.
Trưởng phòng Phạm ngại ngùng, đành phải quay sang chỗ khác, coi như không nghe thấy.
Lý Xuân Vũ cười ha hả, nhấn chân ga, BMW chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh. Nhìn vẻ “ngậm bồ hòn” của Phạm Hồng Vũ, Lý nhị thiếu gia trong lòng không khỏi vui mừng.
Trưởng phòng Phạm đây là giao hữu không cẩn thận.