Bữa tiệc sinh nhật của Dương Thanh Sơn cũng không phải được cử hành trong biệt thự, mà là ngoài khu vườn phía sau biệt thự. Ngay tại cái hồ nhân tạo có một bãi cỏ lớn, bữa tiệc được bày trên bãi cỏ đó.
Tiệc đứng!
Tiếng nhạc du dương, ngoài ra còn có tiếng dương cầm trợ hứng.
Bữa tiệc này chẳng khác nào bữa tiệc sinh nhật của đám nhà giàu trong các bộ phim Hongkong. Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng được mở rộng tầm mắt. Nói thật, ở thế giới kia, cảnh sát Phạm cũng chỉ có thể ở trên phim ảnh mới nhìn thấy bữa tiệc như vậy. Mặc dù trình độ xa hoa vẫn chưa thể đánh đồng với giới phú hào Hongkong, nhưng ít nhất cũng có bộ dáng. Đại lục cuối những năm 80, điều này đã rất khó có rồi.
- Ôi, Tiểu Dương, anh theo phong cách Tây à?
Lý Thu Vũ vừa thấy liền kinh hô, hai mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng.
Dương Thanh Sơn vẻ mạt đau khổ, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, tính thương lượng với em chuyện này.
- Nói đi!
Lý Thu Vũ rất hào sảng, vung tay lên.
- Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, em có thể gọi anh bằng một tiếng anh Dương, được không?
Tiểu Dương tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng dù gì cũng hơn hai mươi tuổi, lại bị một tiểu cô nương gọi là Tiểu Dương. Điểm này quả thật có điểm không chịu đựng nổi.
- Cái này, để em suy nghĩ thử.
Lý Thu Vũ rung đùi đắc ý.
- Bà cô của tôi ơi, điều này mà em còn muốn suy nghĩ sao?
- Đó là đương nhiên. Gọi một tiếng anh Dương thì không thành vấn đề, nhưng anh phải đáp ứng điều kiện của em.
- Điều kiện gì, em cứ nói, chỉ cần anh Dương có thể làm được thì sẽ làm.
- Đơn giản, không bao lâu nữa là đến sinh nhật em. Em cũng muốn sử dụng nơi này làm tiệc sinh nhật. Thế nào, điều kiện này không khó chứ?
Dương Thanh Sơn lập tức thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, luôn miệng nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, việc nhỏ như vậy, cứ quyết định như thế. Đến lúc đó anh Dương cho em tự mình bố trí, so với tối nay còn xa hoa hơn, bảo đảm em sẽ hài lòng.
- Cảm ơn anh Dương!
Lý Thu Vũ lập tức sửa lại cách xưng hô, ngọt ngào kêu lên một tiếng “anh Dương”.
Một hơi thở ngọt ngào xông vào mũi, Dương Thanh Sơn trong phút chốc thoải mái vô cùng, cả người xương cốt cũng nhẹ hơn ba lượng tam tiền.
Lý Thu Vũ nổi tiếng chua ngoa, nhưng rất xinh đẹp. Đây chính là một trong hai tiểu mỹ nhân trong đám con ông cháu cha ở thủ đô. Bởi vì cô tuổi còn nhỏ, vẫn còn phải đi học. Chừng hai năm nữa, sau khi hoàn toàn trưởng thành, lúc đó không biết sẽ làm chết mê chết mệt biết bao nhiêu đàn ông. Phỏng chừng, trong đám con cháu quý tộc cũng sẽ có không biết bao nhiêu người chảy nước miếng.
Bên này Dương Thanh Sơn cuốn lấy Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ liền tranh thủ cơ hội, bưng một đĩa mỳ xào thịt lớn, trốn qua một bên để ăn.
Đây cũng là thói quen nhiều năm.
Làm cảnh sát hình sự, rất thích núp trong bóng tối quan sát tình huống.
Một hai chục năm cũng không sửa được.
Nói thật, Dương Thanh Sơn trong đám con ông cháu cha ở thủ đô cũng được coi là một nhân vật. Lúc này, thời gian vẫn chưa muộn, trên bãi cỏ đã tụ tập không ít khách, đếm sơ qua cũng có năm sáu chục người. Phần lớn là người trẻ tuổi, khoảng hai mấy tuổi. Có mấy người giống như Lý Thu Vũ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất hoạt bát. Còn có ba bốn người trung niên, bộ dạng nghiêm trang, nhìn qua thì biết là kẻ có tiền. Mấy người này vẫn tận lực duy trì phong độ, thấy người liền gật đầu mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, những người này không phải trong hội, hẳn là bạn bè kinh doanh. Không biết thông qua cách gì mà quen được một vị con ông cháu cha, cũng liền tới tham dự bữa tiệc. Không thể nghi ngờ là vì cái bảng vàng con ông cháu cha mà tới. Hy vọng có thể ở trong bữa tiệc này quen biết nhiều con cháu của các vị cán bộ cấp cao, trải đường cho việc buôn bán của mình.
Không thể không nói, đây quả thật là một con đường tắt, với số vốn đầu tư nhỏ nhất nhưng hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Quốc gia của ta có câu tục ngữ, gọi là “trong triều có người hảo chức vị”. Nhưng Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, trong hơn mười năm nữa, câu tục ngữ này sẽ được mở rộng, chính là điển hình của “trong triều có người hảo phát tài”.
Người làm ăn phàm là người có quan lại và cán bộ bao che, có muốn không phát tài cũng khó.
Còn có người không ngừng gia nhập vào bữa tiệc, khiến xung quanh hồ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười rất náo nhiệt.
Lý Thu Vũ, Đông Nhan và một số thanh thiếu niên khác ghé vào một lò nướng, tự mình nướng thịt. Tất nhiên, bọn họ không phải thật sự thích ăn thịt nướng, mà bữa tiệc tối nay rất phong phú. Có rất nhiều món ăn còn ngon hơn cái món thịt nướng này. Đám người Lý Thu Vũ chẳng qua là thích quá trình nướng thịt, cảm thấy đặc biệt thú vị mà thôi.
Hiển nhiên, Đông Nhan có chút bất đắc dĩ, cầm hai cánh gà nướng, có chút luống cuống tay chân. Cô không thích náo nhiệt, chỉ là nhất định phải đi cùng Lý Thu Vũ mà thôi.
Lý Xuân Vũ đã nhắc nhở, muốn gặp được Lý Thạch thì phải làm tốt quan hệ với Lý Thu Vũ. Tuy nhiên, Trưởng phòng Phạm thật sự hơi sợ con tiểu ma nữ này, đang do dự có nên làm quen với cô ta hay không. Hơn nữa, cho dù Trưởng phòng Phạm thật có thể quyết định dựa vào Lý Thu Vũ, chỉ sợ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách tiếp cận tiểu ma nữ này.
Đối phó với phần tử phạm tội, đối phó với những kẻ thù trong quan trường, Phạm Hồng Vũ trong đầu luôn có biện pháp. Nhưng khi đối phó với một tiểu ma nữ như vầy, thật sự không phải sở trường của Phạm Hồng Vũ.
Cách chơi này cũng cần thiên phú, miễn cưỡng là không được.
Chỉ trong chốc lát, Dương Thanh Sơn bưng ly rượu tới, còn có một vị khoảng ba mươi mấy tuổi mang giày tây đi cùng.
- Hồng Vũ, thật ngại quá, tiếp đãi không chu đáo, cậu thứ lỗi cho.
Dương Thanh Sơn cười ha hả, hướng Phạm Hồng Vũ giơ ly rượu lên, đúng là rượu đỏ.
Kỳ thật, cuối những năm 80, rượu đỏ thật sự còn chưa phổ biến ở nội địa. Lúc ấy uống rượu đỏ đều là trang điểm cho bề mặt. Trong những bữa tiệc mang phong cách phương Tây, không uống rượu đỏ mà uống rượu trắng thì quả thật chẳng ra cái gì, cảm giác hương vị kém rất nhiều.
Phạm Hồng Vũ cười, giơ ly rượu lên, cụng một cái nói:
- Tiểu Dương, anh đừng quan tâm đến tôi, tôi có cái gì ăn được thì ăn. Anh mau đi đón tiếp khách đi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
- Haha, vâng, cảm ơn anh nha. Hồng Vũ, những lời khác thì tôi không nói nhiều, nhưng nếu ngày sau cậu có phương pháp phát tài, nhớ gọi tôi một tiếng. Không nói gạt cậu, tôi cũng muốn được lái BMW.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Còn có chí hướng đó à? Không cần hôm khác, đợi Tầm Hoan cho anh chiếc BMW kia, tôi sẽ bảo người ta mang cho anh ta một chiếc xe khác.
Lời này giống như chỉ tùy tiện nói ra.
Quả thật cũng chỉ là việc rất nhỏ.
Lý Xuân Vũ nổi tiếng nghĩa khí, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là tên keo kiệt. Tặng cho bạn bè một chiếc BMW, thật cũng chẳng phải chuyện đại sự gì. Chỉ cần Dương Thanh Sơn gật đầu, chiếc xe của Lý Xuân Vũ sẽ là của y.
Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh bọn họ nghe vậy cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Người này sao lại hò hét hoành tráng như vậy?
- Haha, cảm ơn, cảm ơn, tâm ý này tôi xin nhận. Quân tử không đoạt món đồ yêu thích của người khác. Tuy rằng chúng ta đều là bạn, nhưng anh em ruột cũng không làm như thế. Cậu chỉ cần giới thiệu cho tôi phương pháp là được, xe BMW sẽ tự tôi đi tìm.
Dương đại thiếu cũng là người có chí khí, không đánh mất thể diện của một con ông cháu cha.
- Được, không thành vấn đề. Hôm khác tôi khẳng định sẽ tìm phương pháp tốt cho anh. Yên tâm đi, rất nhanh thôi.
Phạm Hồng Vũ nói rất đơn giản, giống như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên, đã có Lý Xuân Vũ làm điển hình trước mắt. Lý Xuân Vũ hai năm qua về mặt kinh tế không ngừng biến hóa, thật sự là nhìn thấy rõ. Dương đại thiếu đối với lời của Trưởng phòng Phạm tuyệt không nghi ngờ.
Dương Thanh Sơn không khỏi mặt mày hớn hở, lập tức giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh với Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, giới thiệu với cậu một chút, vị này là Lưu tổng, bạn của tôi, tinh anh trong giới thương nhân, mở một công ty thương mại rất lớn. Căn biệt thự này chính là sản nghiệp của Lưu tổng.
Không ngờ vị Lưu tổng này chính là chủ nhà.
Bố trí một bữa tiệc đứng như vậy, phải tốn không ít tiền. Nếu Dương Thanh Sơn tự móc tiền túi ra, dựa theo Lý Xuân Vũ nói thì thật sự là nghèo kiết xác rồi. Nếu chăm chỉ kết giao với Dương công tử, Lưu tổng tất nhiên là phải bỏ ra một chút tiền vốn rồi. Nếu không, chỉ cho mượn một căn biệt thự thì có vẻ không đủ thành ý rồi.
Quả nhiên, Dương Thanh Sơn có qua có lại mới toại lòng nhau, mang theo nhân vật quan trọng nhất của y trình diện.
Ít nhất, tiền của Lưu tổng không bị phí phạm.
- Lưu tổng, vị này chính là bạn tốt của tôi và Lý thiếu, Phạm Hồng Vũ, thư ký Chủ tịch UBND tỉnh, cấp bậc Phó cục trưởng. Thế nào, có trẻ không? Lưu tổng, chắc anh trước giờ chưa gặp được vị thư ký Chủ tịch tỉnh nào trẻ như thế, đúng không?
- Không dám, không dám, bạn của Dương thiếu đều là thiếu niên tuấn kiệt, rất giỏi. Trưởng phòng Phạm, chào cậu, tôi là Lưu Mang, là hào quang bắn ra bốn phía.
Lưu tổng hướng Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, cầm tay Phạm Hồng Vũ vươn ra, liên tục lay động, miệng nói liên miên.
Tên này của y thật sự cũng phải cần giải thích rõ một chút, bằng không thì sẽ bị người hiểu lầm. Cũng không biết bố của y lúc trước nghĩ như thế nào mà lại lấy cái tên như vậy.
Tuy nhiên, nói là nói như vậy, Lưu Mang cũng thật là một người con có hiếu. Khi gặp người thì giải thích tên mình chứ không muốn bỏ đi cái tên cha mẹ đã đặt.
- Xin chào, Lưu tổng, tên này của anh làm cho tôi nhớ đến một đại anh hùng trong tác phẩm “Ngưu”.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
Lưu Mang lập tức sắc quang tràn ngập, cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Phạm quả nhiên đọc nhiều sách, trí thức uyên bác. Cha tôi lúc trước đặt tên này cho tôi, nghe nói là bị quyển sách “Ruồi trâu” ảnh hưởng.
Rốt cuộc không ai biết tại sao mình lại có một cái tên như vậy, tựa hồ như một kẻ phạm tội oan nhiều năm. Loại cảm giác này không phải bình thường. Lưu Mang lập tức hảo cảm với Phạm Hồng Vũ tăng vọt.
Hai người hàn huyên, Dương Thanh Sơn bỗng nhiên mắt nhìn ra cửa sau biệt thự, kinh ngạc nói:
- Bọn họ sao lại tới?
Mọi người theo tiếng nói quay lại, Phạm Hồng Vũ hai mắt không khỏi hơi híp lại một chút.
Thật sự không nghĩ rằng người khách này sẽ đến.
Bữa tiệc sinh nhật của Dương Thanh Sơn cũng không phải được cử hành trong biệt thự, mà là ngoài khu vườn phía sau biệt thự. Ngay tại cái hồ nhân tạo có một bãi cỏ lớn, bữa tiệc được bày trên bãi cỏ đó.
Tiệc đứng!
Tiếng nhạc du dương, ngoài ra còn có tiếng dương cầm trợ hứng.
Bữa tiệc này chẳng khác nào bữa tiệc sinh nhật của đám nhà giàu trong các bộ phim Hongkong. Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng được mở rộng tầm mắt. Nói thật, ở thế giới kia, cảnh sát Phạm cũng chỉ có thể ở trên phim ảnh mới nhìn thấy bữa tiệc như vậy. Mặc dù trình độ xa hoa vẫn chưa thể đánh đồng với giới phú hào Hongkong, nhưng ít nhất cũng có bộ dáng. Đại lục cuối những năm , điều này đã rất khó có rồi.
- Ôi, Tiểu Dương, anh theo phong cách Tây à?
Lý Thu Vũ vừa thấy liền kinh hô, hai mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng.
Dương Thanh Sơn vẻ mạt đau khổ, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, tính thương lượng với em chuyện này.
- Nói đi!
Lý Thu Vũ rất hào sảng, vung tay lên.
- Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, em có thể gọi anh bằng một tiếng anh Dương, được không?
Tiểu Dương tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng dù gì cũng hơn hai mươi tuổi, lại bị một tiểu cô nương gọi là Tiểu Dương. Điểm này quả thật có điểm không chịu đựng nổi.
- Cái này, để em suy nghĩ thử.
Lý Thu Vũ rung đùi đắc ý.
- Bà cô của tôi ơi, điều này mà em còn muốn suy nghĩ sao?
- Đó là đương nhiên. Gọi một tiếng anh Dương thì không thành vấn đề, nhưng anh phải đáp ứng điều kiện của em.
- Điều kiện gì, em cứ nói, chỉ cần anh Dương có thể làm được thì sẽ làm.
- Đơn giản, không bao lâu nữa là đến sinh nhật em. Em cũng muốn sử dụng nơi này làm tiệc sinh nhật. Thế nào, điều kiện này không khó chứ?
Dương Thanh Sơn lập tức thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, luôn miệng nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, việc nhỏ như vậy, cứ quyết định như thế. Đến lúc đó anh Dương cho em tự mình bố trí, so với tối nay còn xa hoa hơn, bảo đảm em sẽ hài lòng.
- Cảm ơn anh Dương!
Lý Thu Vũ lập tức sửa lại cách xưng hô, ngọt ngào kêu lên một tiếng “anh Dương”.
Một hơi thở ngọt ngào xông vào mũi, Dương Thanh Sơn trong phút chốc thoải mái vô cùng, cả người xương cốt cũng nhẹ hơn ba lượng tam tiền.
Lý Thu Vũ nổi tiếng chua ngoa, nhưng rất xinh đẹp. Đây chính là một trong hai tiểu mỹ nhân trong đám con ông cháu cha ở thủ đô. Bởi vì cô tuổi còn nhỏ, vẫn còn phải đi học. Chừng hai năm nữa, sau khi hoàn toàn trưởng thành, lúc đó không biết sẽ làm chết mê chết mệt biết bao nhiêu đàn ông. Phỏng chừng, trong đám con cháu quý tộc cũng sẽ có không biết bao nhiêu người chảy nước miếng.
Bên này Dương Thanh Sơn cuốn lấy Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ liền tranh thủ cơ hội, bưng một đĩa mỳ xào thịt lớn, trốn qua một bên để ăn.
Đây cũng là thói quen nhiều năm.
Làm cảnh sát hình sự, rất thích núp trong bóng tối quan sát tình huống.
Một hai chục năm cũng không sửa được.
Nói thật, Dương Thanh Sơn trong đám con ông cháu cha ở thủ đô cũng được coi là một nhân vật. Lúc này, thời gian vẫn chưa muộn, trên bãi cỏ đã tụ tập không ít khách, đếm sơ qua cũng có năm sáu chục người. Phần lớn là người trẻ tuổi, khoảng hai mấy tuổi. Có mấy người giống như Lý Thu Vũ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất hoạt bát. Còn có ba bốn người trung niên, bộ dạng nghiêm trang, nhìn qua thì biết là kẻ có tiền. Mấy người này vẫn tận lực duy trì phong độ, thấy người liền gật đầu mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, những người này không phải trong hội, hẳn là bạn bè kinh doanh. Không biết thông qua cách gì mà quen được một vị con ông cháu cha, cũng liền tới tham dự bữa tiệc. Không thể nghi ngờ là vì cái bảng vàng con ông cháu cha mà tới. Hy vọng có thể ở trong bữa tiệc này quen biết nhiều con cháu của các vị cán bộ cấp cao, trải đường cho việc buôn bán của mình.
Không thể không nói, đây quả thật là một con đường tắt, với số vốn đầu tư nhỏ nhất nhưng hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Quốc gia của ta có câu tục ngữ, gọi là “trong triều có người hảo chức vị”. Nhưng Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, trong hơn mười năm nữa, câu tục ngữ này sẽ được mở rộng, chính là điển hình của “trong triều có người hảo phát tài”.
Người làm ăn phàm là người có quan lại và cán bộ bao che, có muốn không phát tài cũng khó.
Còn có người không ngừng gia nhập vào bữa tiệc, khiến xung quanh hồ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười rất náo nhiệt.
Lý Thu Vũ, Đông Nhan và một số thanh thiếu niên khác ghé vào một lò nướng, tự mình nướng thịt. Tất nhiên, bọn họ không phải thật sự thích ăn thịt nướng, mà bữa tiệc tối nay rất phong phú. Có rất nhiều món ăn còn ngon hơn cái món thịt nướng này. Đám người Lý Thu Vũ chẳng qua là thích quá trình nướng thịt, cảm thấy đặc biệt thú vị mà thôi.
Hiển nhiên, Đông Nhan có chút bất đắc dĩ, cầm hai cánh gà nướng, có chút luống cuống tay chân. Cô không thích náo nhiệt, chỉ là nhất định phải đi cùng Lý Thu Vũ mà thôi.
Lý Xuân Vũ đã nhắc nhở, muốn gặp được Lý Thạch thì phải làm tốt quan hệ với Lý Thu Vũ. Tuy nhiên, Trưởng phòng Phạm thật sự hơi sợ con tiểu ma nữ này, đang do dự có nên làm quen với cô ta hay không. Hơn nữa, cho dù Trưởng phòng Phạm thật có thể quyết định dựa vào Lý Thu Vũ, chỉ sợ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách tiếp cận tiểu ma nữ này.
Đối phó với phần tử phạm tội, đối phó với những kẻ thù trong quan trường, Phạm Hồng Vũ trong đầu luôn có biện pháp. Nhưng khi đối phó với một tiểu ma nữ như vầy, thật sự không phải sở trường của Phạm Hồng Vũ.
Cách chơi này cũng cần thiên phú, miễn cưỡng là không được.
Chỉ trong chốc lát, Dương Thanh Sơn bưng ly rượu tới, còn có một vị khoảng ba mươi mấy tuổi mang giày tây đi cùng.
- Hồng Vũ, thật ngại quá, tiếp đãi không chu đáo, cậu thứ lỗi cho.
Dương Thanh Sơn cười ha hả, hướng Phạm Hồng Vũ giơ ly rượu lên, đúng là rượu đỏ.
Kỳ thật, cuối những năm , rượu đỏ thật sự còn chưa phổ biến ở nội địa. Lúc ấy uống rượu đỏ đều là trang điểm cho bề mặt. Trong những bữa tiệc mang phong cách phương Tây, không uống rượu đỏ mà uống rượu trắng thì quả thật chẳng ra cái gì, cảm giác hương vị kém rất nhiều.
Phạm Hồng Vũ cười, giơ ly rượu lên, cụng một cái nói:
- Tiểu Dương, anh đừng quan tâm đến tôi, tôi có cái gì ăn được thì ăn. Anh mau đi đón tiếp khách đi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
- Haha, vâng, cảm ơn anh nha. Hồng Vũ, những lời khác thì tôi không nói nhiều, nhưng nếu ngày sau cậu có phương pháp phát tài, nhớ gọi tôi một tiếng. Không nói gạt cậu, tôi cũng muốn được lái BMW.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Còn có chí hướng đó à? Không cần hôm khác, đợi Tầm Hoan cho anh chiếc BMW kia, tôi sẽ bảo người ta mang cho anh ta một chiếc xe khác.
Lời này giống như chỉ tùy tiện nói ra.
Quả thật cũng chỉ là việc rất nhỏ.
Lý Xuân Vũ nổi tiếng nghĩa khí, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là tên keo kiệt. Tặng cho bạn bè một chiếc BMW, thật cũng chẳng phải chuyện đại sự gì. Chỉ cần Dương Thanh Sơn gật đầu, chiếc xe của Lý Xuân Vũ sẽ là của y.
Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh bọn họ nghe vậy cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Người này sao lại hò hét hoành tráng như vậy?
- Haha, cảm ơn, cảm ơn, tâm ý này tôi xin nhận. Quân tử không đoạt món đồ yêu thích của người khác. Tuy rằng chúng ta đều là bạn, nhưng anh em ruột cũng không làm như thế. Cậu chỉ cần giới thiệu cho tôi phương pháp là được, xe BMW sẽ tự tôi đi tìm.
Dương đại thiếu cũng là người có chí khí, không đánh mất thể diện của một con ông cháu cha.
- Được, không thành vấn đề. Hôm khác tôi khẳng định sẽ tìm phương pháp tốt cho anh. Yên tâm đi, rất nhanh thôi.
Phạm Hồng Vũ nói rất đơn giản, giống như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên, đã có Lý Xuân Vũ làm điển hình trước mắt. Lý Xuân Vũ hai năm qua về mặt kinh tế không ngừng biến hóa, thật sự là nhìn thấy rõ. Dương đại thiếu đối với lời của Trưởng phòng Phạm tuyệt không nghi ngờ.
Dương Thanh Sơn không khỏi mặt mày hớn hở, lập tức giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh với Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, giới thiệu với cậu một chút, vị này là Lưu tổng, bạn của tôi, tinh anh trong giới thương nhân, mở một công ty thương mại rất lớn. Căn biệt thự này chính là sản nghiệp của Lưu tổng.
Không ngờ vị Lưu tổng này chính là chủ nhà.
Bố trí một bữa tiệc đứng như vậy, phải tốn không ít tiền. Nếu Dương Thanh Sơn tự móc tiền túi ra, dựa theo Lý Xuân Vũ nói thì thật sự là nghèo kiết xác rồi. Nếu chăm chỉ kết giao với Dương công tử, Lưu tổng tất nhiên là phải bỏ ra một chút tiền vốn rồi. Nếu không, chỉ cho mượn một căn biệt thự thì có vẻ không đủ thành ý rồi.
Quả nhiên, Dương Thanh Sơn có qua có lại mới toại lòng nhau, mang theo nhân vật quan trọng nhất của y trình diện.
Ít nhất, tiền của Lưu tổng không bị phí phạm.
- Lưu tổng, vị này chính là bạn tốt của tôi và Lý thiếu, Phạm Hồng Vũ, thư ký Chủ tịch UBND tỉnh, cấp bậc Phó cục trưởng. Thế nào, có trẻ không? Lưu tổng, chắc anh trước giờ chưa gặp được vị thư ký Chủ tịch tỉnh nào trẻ như thế, đúng không?
- Không dám, không dám, bạn của Dương thiếu đều là thiếu niên tuấn kiệt, rất giỏi. Trưởng phòng Phạm, chào cậu, tôi là Lưu Mang, là hào quang bắn ra bốn phía.
Lưu tổng hướng Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, cầm tay Phạm Hồng Vũ vươn ra, liên tục lay động, miệng nói liên miên.
Tên này của y thật sự cũng phải cần giải thích rõ một chút, bằng không thì sẽ bị người hiểu lầm. Cũng không biết bố của y lúc trước nghĩ như thế nào mà lại lấy cái tên như vậy.
Tuy nhiên, nói là nói như vậy, Lưu Mang cũng thật là một người con có hiếu. Khi gặp người thì giải thích tên mình chứ không muốn bỏ đi cái tên cha mẹ đã đặt.
- Xin chào, Lưu tổng, tên này của anh làm cho tôi nhớ đến một đại anh hùng trong tác phẩm “Ngưu”.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
Lưu Mang lập tức sắc quang tràn ngập, cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Phạm quả nhiên đọc nhiều sách, trí thức uyên bác. Cha tôi lúc trước đặt tên này cho tôi, nghe nói là bị quyển sách “Ruồi trâu” ảnh hưởng.
Rốt cuộc không ai biết tại sao mình lại có một cái tên như vậy, tựa hồ như một kẻ phạm tội oan nhiều năm. Loại cảm giác này không phải bình thường. Lưu Mang lập tức hảo cảm với Phạm Hồng Vũ tăng vọt.
Hai người hàn huyên, Dương Thanh Sơn bỗng nhiên mắt nhìn ra cửa sau biệt thự, kinh ngạc nói:
- Bọn họ sao lại tới?
Mọi người theo tiếng nói quay lại, Phạm Hồng Vũ hai mắt không khỏi hơi híp lại một chút.
Thật sự không nghĩ rằng người khách này sẽ đến.