Trong phòng làm việc số một dành cho khách quý, Vưu Lợi Dân ngồi bên trong ghế sofa hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô tổng thể mà nói thì không có xa hoa, nhưng điều kiện bố trí cho phòng khách quý cũng không tệ, đặc biệt chuẩn bị cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Nếu như mời dự họp toàn bộ trung ương hoặc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cả nước, chủ sự lúc này sẽ an bài chỗ ăn ngủ, không cần quan tâm đến phòng làm việc.
Cho nên phòng dành cho khách quý lúc nào cũng đủ sử dụng.
Sau khi nói chuyện xong với năm nhân viên thất nghiệp của công ty bách hóa Ngạn Hoa, Vưu Lợi Dân chính miệng hứa hẹn, sẽ giải quyết khó khăn cho bọn họ. Năm nhân viên thất nghiệp lúc này mới vui vẻ, liên tục cảm ơn. Chủ tịch tỉnh chính miệng nói thì sẽ không sai được.
Vưu Lợi Dân dao sắc chặt đay rối, không có hao phí quá nhiều thời gian với vấn đề của năm nhân viên thất nghiệp.
Mặc kệ tình huống công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ như thế nào, nếu Hoàng đại tỷ và bốn người kia đã đến quấy rối Ủy ban Cải cách, kinh động đến Phó chủ nhiệm Tiết Ích Dân thì Vưu Lợi Dân nhất định phải giải quyết thích đáng vấn đề này. Nói sau, năm nhân viên này chỉ là bị ưu hóa tổ hợp, bản thân không có phạm sai lầm, tất nhiên không thể truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng ngồi yên một bên, cũng đang hút thuốc.
Trong phòng khách quý chỉ có hai người bọn họ, không có đồng chí nào trong phòng làm việc dám tiến vào.
Máy bay từ Hồng Châu đến thủ đô, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay. Những năm 80, người có thể ngồi máy ban thật sự không nhiều, nên công ty hàng không phải suy xét đến vấn đề phí tổn.
Vưu Lợi Dân hôm nay chắc chắn sẽ không trở về Hồng Châu được, phải ở lại một buổi tối rồi.
- Ngạn Hoa bên kia vì sao lại không xử lý tốt vấn đề nhân viên thất nghiệp?
Hít vài ngụm thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Từ lúc Vi Xuân Huy cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc, Vưu Lợi Dân cũng bảo Phạm Hồng Vũ chuyển đạt chỉ thị của ông, yêu cầu địa khu Ngạn Hoa phải xử lý thích đáng vấn đề doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Hơn nữa, phải coi trọng vấn đề an trí nhân viên thất nghiệp. Đây chính là vấn đề mấu chốt nhất. An trí vấn đề thất nghiệp cho mọi người, thì mọi người mới có tiền lương và dĩ nhiên là không làm loạn nữa.
Sau đó Vinh Khải Cao đã an bài thư ký Tào Thành của mình đến Ngạn Hoa làm điều tra nghiên cứu cả mười ngày, trên thực tế cũng là vì Ngạn Hoa mà tranh thủ thời gian. Mặc kệ Vinh Khải Cao đối với việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có thái độ như thế nào, nhưng có thể khẳng định, Vinh Khải Cao muốn đem việc này nằm trong phạm vi khống chế của tỉnh Thanh Sơn. Cho dù Vinh Khải Cao không ủng hộ phương thức doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nhưng cũng không muốn cao tầng nhúng tay vào nắm ra điển hình.
Đối với Vinh Khải Cao điều này cũng không có lợi.
Dù sao doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ cũng đã làm hơn một năm. Vinh Khải Cao lúc trước không có phản đối, hiện tại bởi vì cao tầng chú ý mà đột nhiên chuyển biến quan điểm thì uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy sẽ bị giảm bớt đi. Vinh Khải Cao tuyệt đối không muốn trên lưng đeo thanh danh không tốt.
Khi đã tới thân phận và địa vị như Vinh Khải Cao, đương nhiên là phải yêu quý danh dự của mình.
Đã có thời gian khá đầy đủ, nhưng Ngạn Hoa lại không xử lý tốt vấn đề công nhân viên thất nghiệp, khiến cho đám người Hoàng đại tỷ trực tiếp chạy đến Ủy ban Cải cách quốc gia mà cáo trạng. Điều này khiến cho Vưu Lợi Dân hơi tức giận.
Nói nghe hay một chút là địa khu Ngạn Hoa vẫn rất chậm chạp. Nói khó nghe một chút thì đó là ngu xuẩn.
Tuy nhiên, Vưu Lợi Dân vẫn có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, bất kể là Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc hay là Cao Khiết thì năng lực làm việc đều không tệ. Huống chi còn có Phạm Hồng Vũ là người bên cạnh Chủ tịch tỉnh, chuyện như vậy, sao lại xử lý không tốt chứ?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Việc an bài các nhân viên thất nghiệp cơ bản đều đã xong. Năm người này là ngoại lệ.
- Bọn họ tại sao lại là ngoại lệ?
- Bởi vì bọn họ đã sớm rời khỏi Ngạn Hoa, không sai biệt lắm là nửa tháng trước. Ở thị xã đã an bài cho họ một công tác khác, chuyển cáo người nhà của bọn họ, nhưng liên lạc không được. Kết quả hôm nay lại xuất hiện tại Ủy ban Cải cách.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên ý châm chọc.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Phạm Hồng Vũ lời này không khó hiểu. Năm người này sở dĩ trực tiếp xuất hiện ở Ủy ban Cải cách quốc gia, nhất định là có nguyên nhân. Trước đó, bọn họ không có đến cơ quan thông tin đối ngoại khác để khiếu nại. Nếu bọn họ đến cơ quan thông tin đối ngoại để khiếu nại thì nhân viên công tác ở đó nhất định sẽ thông báo cho văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô.
Đây là quy trình tất nhiên.
Năm người rời khỏi Ngạn Hoa nửa tháng, ngay cả người nhà cũng không liên lạc được. Nhưng khi Vưu Lợi Dân đến thủ đô để họp thì lại đến Ủy ban Cải cách để gây rối. Hết thảy, bất kể như thế nào cũng đều không có khả năng trùng hợp như vậy.
- Không hề có điểm mấu chốt, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Vưu Lợi Dân lạnh lùng nói, trong mắt lóe ra hào quang tức giận.
Thân là Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân có thể đạt đến địa vị ngày hôm nay, đấu tranh chính trị đối với ông mà nói, tuy không phải là cơm bữa, nhưng ít nhất cũng khá quen thuộc. Nhưng là một chính trị gia chính trực, Vưu Lợi Dân cho rằng, bất luận đấu tranh chính trị nào đều phải nắm chắc tuyến. Mục đích đánh cờ chính trị không phải là vô nguyên tắc, mà điểm xuất phát phải hoàn thành tốt công tác của mình, hoặc nói là bảo hộ cho quan niệm chấp chính của mình.
Đấu tranh chỉ vì muốn đấu tranh thì Vưu Lợi Dân rất phản cảm.
Phạm Hồng Vũ khe khẽ thở dài.
Hắn hoàn toàn hiểu được sự phẫn nộ của Vưu Lợi Dân. Sau khi quay ngược thời gian ba năm, Phạm Hồng Vũ hung danh truyền xa, nhưng đó là không thể không đấu. Nếu không đấu, cả mình còn không được bảo đảm, lấy cái gì để mà phát triển khát vọng tạo phúc một phương?
Nhưng không hề có nguyên tắc, thuần túy chỉ vì muốn đấu tranh, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ làm. Có một đoạn thời gian yên tĩnh, Phạm Hồng Vũ liền đem hết toàn lực phát triển kinh tế địa phương. Chẳng những phát triển kinh tế thị trấn Phong Lâm, mà còn vì Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc mà mưu tính kế, phát triển toàn bộ kinh tế địa khu.
Hiệu quả rõ rệt!
Đấu tranh chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng suy nghĩ như hắn.
Coi như là một loại bất đắc dĩ.
- Chủ tịch tỉnh, tối ngày hôm trước, tôi đã gặp Lục Nguyệt.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ hạ giọng nói.
- Sao?
Vưu Lợi Dân cau mày.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Lục Nguyệt hiện tại đã trở lại Ban tổ chức trung ương làm việc, vẫn là cán bộ quản lý, cấp bậc Phó cục trưởng.
Vưu Lợi Dân cũng không có ngắt lời. Ông biết còn có câu dưới.
- Tôi ở trong sinh nhật của một người bạn gặp phải. Bạn của tôi là cháu của một vị cao tầng.
Vị cao tầng mà Phạm Hồng Vũ nói ra chính là ông cụ của Dương Thanh Sơn, nổi tiếng như Bảo lão, một vị khai quốc công thần, chiến công hiển hách. Đối với mối quan hệ cá nhân này, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định gạt Vưu Lợi Dân. Một mặt bởi vì Vưu Lợi Dân coi trọng hắn, đồng thời cũng là kỹ xảo của một người thư ký.
Làm thư ký, nếu ngay cả đại lãnh đạo của mình mà cũng nhìn không thấu thì chẳng có gì đáng khoe cả.
Thử nghĩ có vị lãnh đạo nào nguyện ý ở bên cạnh một quả bom hẹn giờ uy lực không biết không?
- Lục Nguyệt không có đi một mình, mà còn có vị hôn thê của anh ta.
- Vị hôn thê?
Vưu Lợi Dân kinh ngạc.
Ông biết rõ, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ trong lúc này nhắc tới Lục Nguyệt. Tuy nhiên cũng không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ còn có thể nhắc tới vị hôn thê của Lục Nguyệt. Có vẻ như lúc ở Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết và Lục Nguyệt đã từng phát sinh gút mắc tình cảm. Lúc ấy người biết cũng không nhiều lắm. Từ lúc Lục Nguyệt ảm đạm rời khỏi Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chính thức yêu đương, thì chuyện tình cảm gút mắc này mới nổi lên mặt nước.
- Vâng, vị hôn thê của Lục Nguyệt tên là Trương Băng, là cháu ruột của Trương gia.
Phạm Hồng Vũ cũng không giải thích người nào của Trương gia, nhưng Vưu Lợi Dân hoàn toàn hiểu được. Có thể làm cho Phạm Hồng Vũ trịnh trọng trước mặt ông nhắc tới Trương gia, thì tuyệt không phải là Trương gia nào khác.
Khó trách Lục Nguyệt có thể trở lại Ban tổ chức trung ương, quan phục nguyên chức.
Phạm Hồng Vũ đối với Lục Nguyệt và Trương Băng giới thiệu chỉ dừng ở đây. Có những gì liên quan đến việc Trương Băng nói với hắn cũng không cần phải thuật lại với Vưu Lợi Dân.
Không khỏi quá ngây thơ!
- Nghe nói, Tiết Ích Dân và Bộ trưởng Trương quan hệ khá tốt, hình như là có quan hệ họ hàng.
Nói đến đây là dừng.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng gật đầu.
Tình huống hôn nhân chính trị giữa các gia đình thế gia ở thủ đô, Vưu Lợi Dân làm sao mà không rõ ràng. Trong quan trường, từ trên xuống dưới đều là thói quen này. Quan hệ thông gia, đồng hương, bạn học, chiến hữu, đồng nghiệp….đều là lý do tốt nhất để tạo nên mạng lưới quan hệ. Bất kỳ một người đương quyền nào, đều không tránh khỏi mạng lưới quan hệ này. Nhìn không được, sờ không được nhưng lại ảnh hưởng đến đại sự quốc gia.
Đến tận đây, nội dung câu chuyện đã rất rõ ràng.
Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vốn chính Lục Nguyệt làm. Trong chuyện này, đương nhiên là có Phạm Hồng Vũ bày mưu tính kế cho y, nhưng đứng trước đài vẫn luôn là Lục Nguyệt. Đối với những vấn đề tồn tại khi doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, Lục Nguyệt so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng hơn. Hoàng đại tỷ và những người khác ban đầu chính là tìm Lục Nguyệt để phản ánh tình huống.
- Xem ra, lại chính là cậu gây họa.
Chậm rãi dụi tàn thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên cười, trêu chọc một câu.
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Tôi biết, món nợ này anh ta khẳng định là sẽ tính với tôi. Đối với Lục Nguyệt mà nói, đây là khí phách chi tranh rồi. Nếu không đẩy ngã tôi, cái hố trong lòng anh ta vĩnh viễn sẽ không bước qua được.
Vưu Lợi Dân gật đầu, thản nhiên nói:
- Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu ta thất bại.
Vận mệnh không cao, ý chí không rộng, tầm mắt không xa, thủy chung khó thành tài.
- Phải nói, đây cũng chưa hẳn là một cơ hội. Mượn lực đẩy lực, Lục Nguyệt vẫn rất lành nghề. Cơ hội có thể gặp được nhưng không thể cầu được.
Phạm Hồng Vũ rất khách quan mà phân tích, cũng không khinh thường đối thủ của hắn.
Mặc dù Lục Nguyệt đã từng bị hắn đánh bại.
Vưu Lợi Dân sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Lời trẻ con chính là lời trẻ con, không đủ gây nên họa. Mấu chốt là thế hệ trước đấy…
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh, muốn nói đồng chí lão thành, đồng chí lão thành của Ngạn Hoa cũng không ít….
- Sao?
- Ngạn Hoa là căn cứ Giáo dục đỏ toàn quốc. Đội viên Xích Vệ năm đó hiện giờ số lượng khỏe mạnh còn không ít. Những đồng chí lão thành này, vì sự nghiệp làm ra những cống hiến rất lớn. Đảng và chính phủ đương nhiên phải càng quan tâm đến cuộc sống tuổi già của họ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ánh mắt long lanh, trong suốt.
Trong phòng làm việc số một dành cho khách quý, Vưu Lợi Dân ngồi bên trong ghế sofa hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô tổng thể mà nói thì không có xa hoa, nhưng điều kiện bố trí cho phòng khách quý cũng không tệ, đặc biệt chuẩn bị cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Nếu như mời dự họp toàn bộ trung ương hoặc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cả nước, chủ sự lúc này sẽ an bài chỗ ăn ngủ, không cần quan tâm đến phòng làm việc.
Cho nên phòng dành cho khách quý lúc nào cũng đủ sử dụng.
Sau khi nói chuyện xong với năm nhân viên thất nghiệp của công ty bách hóa Ngạn Hoa, Vưu Lợi Dân chính miệng hứa hẹn, sẽ giải quyết khó khăn cho bọn họ. Năm nhân viên thất nghiệp lúc này mới vui vẻ, liên tục cảm ơn. Chủ tịch tỉnh chính miệng nói thì sẽ không sai được.
Vưu Lợi Dân dao sắc chặt đay rối, không có hao phí quá nhiều thời gian với vấn đề của năm nhân viên thất nghiệp.
Mặc kệ tình huống công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ như thế nào, nếu Hoàng đại tỷ và bốn người kia đã đến quấy rối Ủy ban Cải cách, kinh động đến Phó chủ nhiệm Tiết Ích Dân thì Vưu Lợi Dân nhất định phải giải quyết thích đáng vấn đề này. Nói sau, năm nhân viên này chỉ là bị ưu hóa tổ hợp, bản thân không có phạm sai lầm, tất nhiên không thể truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng ngồi yên một bên, cũng đang hút thuốc.
Trong phòng khách quý chỉ có hai người bọn họ, không có đồng chí nào trong phòng làm việc dám tiến vào.
Máy bay từ Hồng Châu đến thủ đô, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay. Những năm , người có thể ngồi máy ban thật sự không nhiều, nên công ty hàng không phải suy xét đến vấn đề phí tổn.
Vưu Lợi Dân hôm nay chắc chắn sẽ không trở về Hồng Châu được, phải ở lại một buổi tối rồi.
- Ngạn Hoa bên kia vì sao lại không xử lý tốt vấn đề nhân viên thất nghiệp?
Hít vài ngụm thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Từ lúc Vi Xuân Huy cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc, Vưu Lợi Dân cũng bảo Phạm Hồng Vũ chuyển đạt chỉ thị của ông, yêu cầu địa khu Ngạn Hoa phải xử lý thích đáng vấn đề doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Hơn nữa, phải coi trọng vấn đề an trí nhân viên thất nghiệp. Đây chính là vấn đề mấu chốt nhất. An trí vấn đề thất nghiệp cho mọi người, thì mọi người mới có tiền lương và dĩ nhiên là không làm loạn nữa.
Sau đó Vinh Khải Cao đã an bài thư ký Tào Thành của mình đến Ngạn Hoa làm điều tra nghiên cứu cả mười ngày, trên thực tế cũng là vì Ngạn Hoa mà tranh thủ thời gian. Mặc kệ Vinh Khải Cao đối với việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có thái độ như thế nào, nhưng có thể khẳng định, Vinh Khải Cao muốn đem việc này nằm trong phạm vi khống chế của tỉnh Thanh Sơn. Cho dù Vinh Khải Cao không ủng hộ phương thức doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nhưng cũng không muốn cao tầng nhúng tay vào nắm ra điển hình.
Đối với Vinh Khải Cao điều này cũng không có lợi.
Dù sao doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ cũng đã làm hơn một năm. Vinh Khải Cao lúc trước không có phản đối, hiện tại bởi vì cao tầng chú ý mà đột nhiên chuyển biến quan điểm thì uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy sẽ bị giảm bớt đi. Vinh Khải Cao tuyệt đối không muốn trên lưng đeo thanh danh không tốt.
Khi đã tới thân phận và địa vị như Vinh Khải Cao, đương nhiên là phải yêu quý danh dự của mình.
Đã có thời gian khá đầy đủ, nhưng Ngạn Hoa lại không xử lý tốt vấn đề công nhân viên thất nghiệp, khiến cho đám người Hoàng đại tỷ trực tiếp chạy đến Ủy ban Cải cách quốc gia mà cáo trạng. Điều này khiến cho Vưu Lợi Dân hơi tức giận.
Nói nghe hay một chút là địa khu Ngạn Hoa vẫn rất chậm chạp. Nói khó nghe một chút thì đó là ngu xuẩn.
Tuy nhiên, Vưu Lợi Dân vẫn có chút kỳ quái. Theo lý thuyết, bất kể là Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc hay là Cao Khiết thì năng lực làm việc đều không tệ. Huống chi còn có Phạm Hồng Vũ là người bên cạnh Chủ tịch tỉnh, chuyện như vậy, sao lại xử lý không tốt chứ?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Việc an bài các nhân viên thất nghiệp cơ bản đều đã xong. Năm người này là ngoại lệ.
- Bọn họ tại sao lại là ngoại lệ?
- Bởi vì bọn họ đã sớm rời khỏi Ngạn Hoa, không sai biệt lắm là nửa tháng trước. Ở thị xã đã an bài cho họ một công tác khác, chuyển cáo người nhà của bọn họ, nhưng liên lạc không được. Kết quả hôm nay lại xuất hiện tại Ủy ban Cải cách.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên ý châm chọc.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Phạm Hồng Vũ lời này không khó hiểu. Năm người này sở dĩ trực tiếp xuất hiện ở Ủy ban Cải cách quốc gia, nhất định là có nguyên nhân. Trước đó, bọn họ không có đến cơ quan thông tin đối ngoại khác để khiếu nại. Nếu bọn họ đến cơ quan thông tin đối ngoại để khiếu nại thì nhân viên công tác ở đó nhất định sẽ thông báo cho văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô.
Đây là quy trình tất nhiên.
Năm người rời khỏi Ngạn Hoa nửa tháng, ngay cả người nhà cũng không liên lạc được. Nhưng khi Vưu Lợi Dân đến thủ đô để họp thì lại đến Ủy ban Cải cách để gây rối. Hết thảy, bất kể như thế nào cũng đều không có khả năng trùng hợp như vậy.
- Không hề có điểm mấu chốt, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Vưu Lợi Dân lạnh lùng nói, trong mắt lóe ra hào quang tức giận.
Thân là Chủ tịch tỉnh, Vưu Lợi Dân có thể đạt đến địa vị ngày hôm nay, đấu tranh chính trị đối với ông mà nói, tuy không phải là cơm bữa, nhưng ít nhất cũng khá quen thuộc. Nhưng là một chính trị gia chính trực, Vưu Lợi Dân cho rằng, bất luận đấu tranh chính trị nào đều phải nắm chắc tuyến. Mục đích đánh cờ chính trị không phải là vô nguyên tắc, mà điểm xuất phát phải hoàn thành tốt công tác của mình, hoặc nói là bảo hộ cho quan niệm chấp chính của mình.
Đấu tranh chỉ vì muốn đấu tranh thì Vưu Lợi Dân rất phản cảm.
Phạm Hồng Vũ khe khẽ thở dài.
Hắn hoàn toàn hiểu được sự phẫn nộ của Vưu Lợi Dân. Sau khi quay ngược thời gian ba năm, Phạm Hồng Vũ hung danh truyền xa, nhưng đó là không thể không đấu. Nếu không đấu, cả mình còn không được bảo đảm, lấy cái gì để mà phát triển khát vọng tạo phúc một phương?
Nhưng không hề có nguyên tắc, thuần túy chỉ vì muốn đấu tranh, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ làm. Có một đoạn thời gian yên tĩnh, Phạm Hồng Vũ liền đem hết toàn lực phát triển kinh tế địa phương. Chẳng những phát triển kinh tế thị trấn Phong Lâm, mà còn vì Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc mà mưu tính kế, phát triển toàn bộ kinh tế địa khu.
Hiệu quả rõ rệt!
Đấu tranh chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng suy nghĩ như hắn.
Coi như là một loại bất đắc dĩ.
- Chủ tịch tỉnh, tối ngày hôm trước, tôi đã gặp Lục Nguyệt.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ hạ giọng nói.
- Sao?
Vưu Lợi Dân cau mày.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Lục Nguyệt hiện tại đã trở lại Ban tổ chức trung ương làm việc, vẫn là cán bộ quản lý, cấp bậc Phó cục trưởng.
Vưu Lợi Dân cũng không có ngắt lời. Ông biết còn có câu dưới.
- Tôi ở trong sinh nhật của một người bạn gặp phải. Bạn của tôi là cháu của một vị cao tầng.
Vị cao tầng mà Phạm Hồng Vũ nói ra chính là ông cụ của Dương Thanh Sơn, nổi tiếng như Bảo lão, một vị khai quốc công thần, chiến công hiển hách. Đối với mối quan hệ cá nhân này, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định gạt Vưu Lợi Dân. Một mặt bởi vì Vưu Lợi Dân coi trọng hắn, đồng thời cũng là kỹ xảo của một người thư ký.
Làm thư ký, nếu ngay cả đại lãnh đạo của mình mà cũng nhìn không thấu thì chẳng có gì đáng khoe cả.
Thử nghĩ có vị lãnh đạo nào nguyện ý ở bên cạnh một quả bom hẹn giờ uy lực không biết không?
- Lục Nguyệt không có đi một mình, mà còn có vị hôn thê của anh ta.
- Vị hôn thê?
Vưu Lợi Dân kinh ngạc.
Ông biết rõ, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ trong lúc này nhắc tới Lục Nguyệt. Tuy nhiên cũng không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ còn có thể nhắc tới vị hôn thê của Lục Nguyệt. Có vẻ như lúc ở Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết và Lục Nguyệt đã từng phát sinh gút mắc tình cảm. Lúc ấy người biết cũng không nhiều lắm. Từ lúc Lục Nguyệt ảm đạm rời khỏi Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chính thức yêu đương, thì chuyện tình cảm gút mắc này mới nổi lên mặt nước.
- Vâng, vị hôn thê của Lục Nguyệt tên là Trương Băng, là cháu ruột của Trương gia.
Phạm Hồng Vũ cũng không giải thích người nào của Trương gia, nhưng Vưu Lợi Dân hoàn toàn hiểu được. Có thể làm cho Phạm Hồng Vũ trịnh trọng trước mặt ông nhắc tới Trương gia, thì tuyệt không phải là Trương gia nào khác.
Khó trách Lục Nguyệt có thể trở lại Ban tổ chức trung ương, quan phục nguyên chức.
Phạm Hồng Vũ đối với Lục Nguyệt và Trương Băng giới thiệu chỉ dừng ở đây. Có những gì liên quan đến việc Trương Băng nói với hắn cũng không cần phải thuật lại với Vưu Lợi Dân.
Không khỏi quá ngây thơ!
- Nghe nói, Tiết Ích Dân và Bộ trưởng Trương quan hệ khá tốt, hình như là có quan hệ họ hàng.
Nói đến đây là dừng.
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng gật đầu.
Tình huống hôn nhân chính trị giữa các gia đình thế gia ở thủ đô, Vưu Lợi Dân làm sao mà không rõ ràng. Trong quan trường, từ trên xuống dưới đều là thói quen này. Quan hệ thông gia, đồng hương, bạn học, chiến hữu, đồng nghiệp….đều là lý do tốt nhất để tạo nên mạng lưới quan hệ. Bất kỳ một người đương quyền nào, đều không tránh khỏi mạng lưới quan hệ này. Nhìn không được, sờ không được nhưng lại ảnh hưởng đến đại sự quốc gia.
Đến tận đây, nội dung câu chuyện đã rất rõ ràng.
Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vốn chính Lục Nguyệt làm. Trong chuyện này, đương nhiên là có Phạm Hồng Vũ bày mưu tính kế cho y, nhưng đứng trước đài vẫn luôn là Lục Nguyệt. Đối với những vấn đề tồn tại khi doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, Lục Nguyệt so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng hơn. Hoàng đại tỷ và những người khác ban đầu chính là tìm Lục Nguyệt để phản ánh tình huống.
- Xem ra, lại chính là cậu gây họa.
Chậm rãi dụi tàn thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên cười, trêu chọc một câu.
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Tôi biết, món nợ này anh ta khẳng định là sẽ tính với tôi. Đối với Lục Nguyệt mà nói, đây là khí phách chi tranh rồi. Nếu không đẩy ngã tôi, cái hố trong lòng anh ta vĩnh viễn sẽ không bước qua được.
Vưu Lợi Dân gật đầu, thản nhiên nói:
- Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu ta thất bại.
Vận mệnh không cao, ý chí không rộng, tầm mắt không xa, thủy chung khó thành tài.
- Phải nói, đây cũng chưa hẳn là một cơ hội. Mượn lực đẩy lực, Lục Nguyệt vẫn rất lành nghề. Cơ hội có thể gặp được nhưng không thể cầu được.
Phạm Hồng Vũ rất khách quan mà phân tích, cũng không khinh thường đối thủ của hắn.
Mặc dù Lục Nguyệt đã từng bị hắn đánh bại.
Vưu Lợi Dân sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Lời trẻ con chính là lời trẻ con, không đủ gây nên họa. Mấu chốt là thế hệ trước đấy…
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh, muốn nói đồng chí lão thành, đồng chí lão thành của Ngạn Hoa cũng không ít….
- Sao?
- Ngạn Hoa là căn cứ Giáo dục đỏ toàn quốc. Đội viên Xích Vệ năm đó hiện giờ số lượng khỏe mạnh còn không ít. Những đồng chí lão thành này, vì sự nghiệp làm ra những cống hiến rất lớn. Đảng và chính phủ đương nhiên phải càng quan tâm đến cuộc sống tuổi già của họ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ánh mắt long lanh, trong suốt.