Trời về khuya, đa số các phòng ở nhà khách Ngạn Hoa đều đã tắt đèn.
Cuối những năm 80, những nơi giải trí cũng không nhiều, rất ít trò tiêu khiển.
Thượng Vi Chính tự mình dẫn đội, các thành viên tổ điều tra ngoài thời gian làm việc ra chỉ xem ti vi, còn lại thì chỉ có ngủ.
Tuy nhiên cũng có một số phòng điện vẫn còn sáng.
Đó đều là những phòng khách bình thường.
Một gian trong đó, chính là phòng của tổ phó tổ điều tra, Chủ nhiệm ủy ban Cải cách quốc gia Tiết Ích Dân. Mọi thứ trong phòng đều rất đơn sơ, ngoài một cái giường, thì chỉ có một cái bàn và hai cái ghế. Lúc này, trong phòng Chủ nhiệm Tiết đang có khách.
Cục trưởng Trương đang ngồi đối diện với ông, lặng lẽ hút thuốc.
Tiết Ích Dân dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, trầm giọng nói:
- Lực Hoa, tình hình không lạc quan chút nào…
Lực Hoa là tên của cục trưởng Trương, hai người bọn họ ở cùng một đơn vị công tác, Trương Lực Hoa là cấp dưới trực tiếp của Tiết Ích Dân. Em vợ của Tiết Ích Dân là thông gia với nhà họ Trương.
Trương Lực Hoa gật gật đầu, nói:
- Tôi biết, đừng nhìn bọn họ không có bài văn gì, công phu trong đó thì không phải nói nữa…không phải đèn cạn dầu đâu.
Ngày hôm qua, Thượng Vi Chính tự mình đến công ty bách hóa họp tọa đàm, tưởng rằng sẽ thu hoạch được nhiều, nhân viên của công ty sẽ phẫn nộ mà lên án ông chủ người Hongkong quá nghiêm khắc, lên án Thị ủy UBND thị xã Ngạn Hoa thiếu trách nhiệm. Không ngờ lại như vậy, chị Hoàng đứng ra nói việc bọn họ đi “gây rối” là có kẻ xấu lợi dụng/
Lúc đó khiến cho Trương Lực Hoa cảm thấy sợ hãi, toát cả mồ hôi lạnh.
Mấy người chị Hoàng “mất tích” cả nửa tháng và xuất hiện ở UB cải cách như thế nào, Trương Lực Hoa là người rõ ràng nhất, thậm chí có thể nói rằng căn bản chính là ông ta “đạo diễn”. May mà trong quá trình này, Trương Lực Hoa chưa bao giờ phải tự mình ra mặt, nếu không đã phiền to rồi.
- Lúc các cậu ở công ty bách hóa Ngạn Hoa, cái thẳng Phạm Hồng Vũ kia có nói gì không?
Tiết Ích Dân hỏi, vẻ mặt ngưng trọng.
- Thằng đó à? Nó thì có thể nói cái gì chứ?
Trương Lực Hoa khinh thường nói. Ngay trước mặt Thượng Vi Chính, đâu đến lượt Phạm Hồng Vũ lên tiếng chứ? Thượng Vi Chính bảo hắn chủ trì hội nghị, là vì hắn đã từng công tác ở Ngạn Hoa, khá quen thuộc tình hình.
Tiết Ích Dân khẽ lắc đầu, nhíu mày nói:
- Lực Hoa, cậu không được coi thường tên Phạm Hồng Vũ này. Tuy rằng hắn còn trẻ, chức vụ không cao, nhưng lại là nhân vật lợi hại, nếu không Lục Nguyệt đã không thất bại trước hắn như vậy.
Trương Lực Hoa vẫn không cho là đúng, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tiết, đấy chẳng qua là nó gặp may thôi. Mới hai mươi tuổi thì liệu có bãn lĩnh gì chứ? Còn thằng Lục Nguyệt kia, cũng chỉ có tiểu Băng thích nó mà thôi, đối với tôi kẻ vô dụng như thế không đáng để đê ý. Lúc đó Lục gia còn có chút quyền thế, bản thân nó làm Phó chủ tịch thị xã nhưng lại không ép được một Bí thư đảng ủy thị trấn. Tôi thấy nó học nhiều quá thành ra ngộ chữ rồi, cũng giống như Triệu Quát, chỉ biết lý luận suông, chứ không có tài cán gì cả. Uổng công anh tôi coi đó là nhân vật lớn…hừ.
Xem ra Trương Lực Hoa tự cho mình rất cao, không những không coi Phạm Hồng Vũ ra gì, mà cũng coi thường cả Lục Nguyệt.
Tiết Ích Dân không ủng hộ quan điểm của Trương Lực Hoa, lắc đầu nói:
- Lực Hoa, cần phải cẩn thận một chút, không khéo lại phạm sai lầm lớn. Cậu nghĩ lại mà xem, Phạm Hồng Vũ công tác được mấy năm? Hai mươi tuổi mà lên được chức đó rồi? Ngay cả ở cơ quan lớn quốc gia, cậu gặp được mấy người? Tầm mắt của Vưu Lợi Dân cũng không thấp, nếu Phạm Hồng Vũ không có bản lĩnh thì liệu ông ta có chọn hắn làm thư ký của mình không? Hắn tham gia công tác mới có ba năm, nếu chỉ dựa vào may mắn không thì liệu có thể ngồi lên được vị trí đó không?
- Người trẻ tuổi, chỉ biết nịnh nọt thôi, Vưu Lợi Dân đúng là không hiểu ra làm sao cả.
Trương Lực Hoa vẫn rất khinh thường nói, đến cả Vưu Lợi Dân cũng không tôn trọng chút nào. Ngồi trước mặt Tiết Ích Dân mà dám đánh giá chủ tịch của một tinh như vậy, có thể thấy được quan hệ của ông ta với Tiết Ích Dân không hề bình thường chút nào.
Tiết Ích Dân lắc đầu nói:
- Không đúng, Lực Hoa, cậu nhìn mọi việc đơn giản quá rồi. Cho dù Vưu Lợi Dân như vậy, còn Thượng Vi Chính thì sao? Ông ta chỉ mặt gọi tên Phạm Hồng Vũ xuống điều tra cùng mình, chẳng lẽ không có chút nguyên nhân nào sao?
- Là nguyên nhân gì?
Trương Lực Hoa thuận miệng hỏi lại một câu.
Tiết Ích Dân trầm giọng nói:
- Tôi thấy, có thể ông ta cho rằng, ở thời điểm mấu chốt này, đưa Phạm Hồng Vũ đi điều tra cùng, nói trắng ra một chút, chính là lão Thượng muốn tự mình coi trừng hắn, không để hắn thiêu thân.
- Không đến mức đó chứ?
Trương Lực Hoa giật mình kinh hãi, hai hàng lông mày hơi dựng lên.
Trương Lực Hoa gật đầu nói:
- Lão già này tuy không nói rõ, nhưng tôi đoán chính là ý như vậy. Chúng ta đến Ngạn Hoa hai ngàu rồi, ông ta không nói câu nào rõ ràng, nguyên nhân là gì thế?
- Tôi đã nói rồi, đám người Ngạn Hoa này, bề ngoài thì như thể chưa làm gì, nhưng trên thực tế đã thống nhất đường đi rồi. Nếu không, tất cả công nhân của xí nghiệp đều không thoái thác với cùng lý do như vậy.
Trương Lực Hoa nói xong, lại lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Tổ điều tra đến Ngạn Hoa hai ngày, trước mắt có thể nói là không thu hoạch được gì. Thượng Vi Chính tự thân xuất mã, đi vòng quanh công ty, nhưng không có công nhân nào nói không nên thay đổi chế độ, trong đó có cả mấy người đi cùng chị Hoàng đến Ủy ban Cải cách “làm loạn”, bây giờ cũng thay đổi thái độ 180°, ai cũng đứng về phía ông chủ Hongkong. Điều này khác xa với mong muốn ban đầu của tổ điều tra.
Không tìm ra “chứng cớ” rồi.
Tiết Ích Dân khẽ lắc đầu, đứng dậy, đi xung quanh phòng.
Quan hệ của ông ta với Trương Lực Hoa rất tốt, nhưng không đồng nghĩa với việc Tiết Ích Dân chấp nhận năng lực của Trương Lực Hoa. Nói thật, trong suy nghĩ của Tiết Ích Dân, trình độ của Trương Lực Hoa rất bình thường, nếu không có Trương gia chiếu cố, thì ông ta đâu thể ngồi lên được chức cục trưởng như hôm nay được?
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân giữa Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trương Lực Hoa càng bình thường thì càng có lợi cho Tiết Ích Dân. Bởi vì như vậy sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Tiết Ích Dân, Tiết Ích Dân có thể thông qua Trương Lực Hoa gia tăng quan hệ với ông cụ trương.
Nếu như Trương Lực Hoa là nhân vật lợi hại, e rằng Tiết Ích Dân không dễ “lợi dụng” như vậy.
Nhưng lần này đến Ngạn Hoa, Tiết Ích Dân phải gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng lại không thể dựa vào Trương Lực Hoa được.
- Lực Hoa, cậu phải hiểu rằng, những công nhân thất nghiệp vì thay đổi chế độ doanh nghiệp chỉ là một phương diện. Nếu như chỉ làm một bản báo cáo đơn giản, thậm chí không cần phải nói chuyện với bọn họ, chỉ cần nắm qua loa là có thể viết được. Thượng Vi Chính không chịu tỏ thái độ, tôi đoán là ông ta đang đợi.
Một lúc sau, Tiết Ích Dân dừng bước, ngưng thần nói.
- Đang đợi? Đợi cái gì?
Trương Lực Hoa không hiểu ra sao cả.
Tiết Ích Dân nói:
- Ông ta đang đợi quân bài chưa lật của đám người Ngạn Hoa này, lúc này đây, có thể nói là cuộc chiến sinh tử, Khâu Minh Sơn không phải đồ gà mờ, Vưu Lợi Dân lại càng không phải, không có khả năng không chuẩn bị. Bọn họ tuyệt đối không cho rằng, thống nhất số công nhân thất nghiệp là xong, những lời của họ nói không được tính.
Siêu cấp đại nhân vật ở trên mới là người quyết định.
Thượng Vi Chính đang đợi chính là quân át chủ bài này.
Trước khi quân bài của Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn được lật, Thượng Vi Chính tuyệt đối không hấp tấp đưa ra kết luận điều tra. Lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, có ai mà không thành tinh chứ?
- Vậy, ý của anh là chúng ta không cần làm gì nữa, đợi lão Thượng đưa ra chủ ý?
Tiết Ích Dân thở dài.
Trương Lực Hoa cân não, thật đúng là không thể nào thông suốt. Rốt cuộc ông ta không thể làm rõ được, tổ điều tra lần này, tổ trưởng thực sự là Tiết Ích Dân chứ không phải là Thượng Vi Chính. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thượng Vi Chính chỉ là một tấm bài vị, lão Trương gia mượn thân phận và uy vọng của Thượng Vi Chính cho tổ điều tra dùng.
Thượng Vi Chính không dại mà tùy tiện xông lên, để bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.
Điều tra nên tiến hành như thế nào, cuối cùng có kết luận nào, Thượng Vi Chính sẽ không quyết định, mà người quyết định thật sự chính là Thượng Vi Chính. Tiết Ích Dân mới là “đại diện đặc mệnh toàn quyền” của Trương gia và cả trận doạn.
Toàn bộ trận doanh đều đang kỳ vọng đối với lần điều tra này, và đó cũng là một loại khảo nghiệm đối với năng lực của Tiết Ích Dân. Nếu Tiết Ích Dân mã đáo thành công, sau này sẽ trở thành đối tượng được bồi dưỡng, tiền đồ như gấm. Còn nếu thất bại, thì đương nhiên là chuyện khác.
- Xem ra, phải đi nước cờ tiếp theo rồi.
Một lúc sau, Tiết Ích Dân nói như đang tự nhủ.
Trời về khuya, đa số các phòng ở nhà khách Ngạn Hoa đều đã tắt đèn.
Cuối những năm , những nơi giải trí cũng không nhiều, rất ít trò tiêu khiển.
Thượng Vi Chính tự mình dẫn đội, các thành viên tổ điều tra ngoài thời gian làm việc ra chỉ xem ti vi, còn lại thì chỉ có ngủ.
Tuy nhiên cũng có một số phòng điện vẫn còn sáng.
Đó đều là những phòng khách bình thường.
Một gian trong đó, chính là phòng của tổ phó tổ điều tra, Chủ nhiệm ủy ban Cải cách quốc gia Tiết Ích Dân. Mọi thứ trong phòng đều rất đơn sơ, ngoài một cái giường, thì chỉ có một cái bàn và hai cái ghế. Lúc này, trong phòng Chủ nhiệm Tiết đang có khách.
Cục trưởng Trương đang ngồi đối diện với ông, lặng lẽ hút thuốc.
Tiết Ích Dân dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, trầm giọng nói:
- Lực Hoa, tình hình không lạc quan chút nào…
Lực Hoa là tên của cục trưởng Trương, hai người bọn họ ở cùng một đơn vị công tác, Trương Lực Hoa là cấp dưới trực tiếp của Tiết Ích Dân. Em vợ của Tiết Ích Dân là thông gia với nhà họ Trương.
Trương Lực Hoa gật gật đầu, nói:
- Tôi biết, đừng nhìn bọn họ không có bài văn gì, công phu trong đó thì không phải nói nữa…không phải đèn cạn dầu đâu.
Ngày hôm qua, Thượng Vi Chính tự mình đến công ty bách hóa họp tọa đàm, tưởng rằng sẽ thu hoạch được nhiều, nhân viên của công ty sẽ phẫn nộ mà lên án ông chủ người Hongkong quá nghiêm khắc, lên án Thị ủy UBND thị xã Ngạn Hoa thiếu trách nhiệm. Không ngờ lại như vậy, chị Hoàng đứng ra nói việc bọn họ đi “gây rối” là có kẻ xấu lợi dụng/
Lúc đó khiến cho Trương Lực Hoa cảm thấy sợ hãi, toát cả mồ hôi lạnh.
Mấy người chị Hoàng “mất tích” cả nửa tháng và xuất hiện ở UB cải cách như thế nào, Trương Lực Hoa là người rõ ràng nhất, thậm chí có thể nói rằng căn bản chính là ông ta “đạo diễn”. May mà trong quá trình này, Trương Lực Hoa chưa bao giờ phải tự mình ra mặt, nếu không đã phiền to rồi.
- Lúc các cậu ở công ty bách hóa Ngạn Hoa, cái thẳng Phạm Hồng Vũ kia có nói gì không?
Tiết Ích Dân hỏi, vẻ mặt ngưng trọng.
- Thằng đó à? Nó thì có thể nói cái gì chứ?
Trương Lực Hoa khinh thường nói. Ngay trước mặt Thượng Vi Chính, đâu đến lượt Phạm Hồng Vũ lên tiếng chứ? Thượng Vi Chính bảo hắn chủ trì hội nghị, là vì hắn đã từng công tác ở Ngạn Hoa, khá quen thuộc tình hình.
Tiết Ích Dân khẽ lắc đầu, nhíu mày nói:
- Lực Hoa, cậu không được coi thường tên Phạm Hồng Vũ này. Tuy rằng hắn còn trẻ, chức vụ không cao, nhưng lại là nhân vật lợi hại, nếu không Lục Nguyệt đã không thất bại trước hắn như vậy.
Trương Lực Hoa vẫn không cho là đúng, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tiết, đấy chẳng qua là nó gặp may thôi. Mới hai mươi tuổi thì liệu có bãn lĩnh gì chứ? Còn thằng Lục Nguyệt kia, cũng chỉ có tiểu Băng thích nó mà thôi, đối với tôi kẻ vô dụng như thế không đáng để đê ý. Lúc đó Lục gia còn có chút quyền thế, bản thân nó làm Phó chủ tịch thị xã nhưng lại không ép được một Bí thư đảng ủy thị trấn. Tôi thấy nó học nhiều quá thành ra ngộ chữ rồi, cũng giống như Triệu Quát, chỉ biết lý luận suông, chứ không có tài cán gì cả. Uổng công anh tôi coi đó là nhân vật lớn…hừ.
Xem ra Trương Lực Hoa tự cho mình rất cao, không những không coi Phạm Hồng Vũ ra gì, mà cũng coi thường cả Lục Nguyệt.
Tiết Ích Dân không ủng hộ quan điểm của Trương Lực Hoa, lắc đầu nói:
- Lực Hoa, cần phải cẩn thận một chút, không khéo lại phạm sai lầm lớn. Cậu nghĩ lại mà xem, Phạm Hồng Vũ công tác được mấy năm? Hai mươi tuổi mà lên được chức đó rồi? Ngay cả ở cơ quan lớn quốc gia, cậu gặp được mấy người? Tầm mắt của Vưu Lợi Dân cũng không thấp, nếu Phạm Hồng Vũ không có bản lĩnh thì liệu ông ta có chọn hắn làm thư ký của mình không? Hắn tham gia công tác mới có ba năm, nếu chỉ dựa vào may mắn không thì liệu có thể ngồi lên được vị trí đó không?
- Người trẻ tuổi, chỉ biết nịnh nọt thôi, Vưu Lợi Dân đúng là không hiểu ra làm sao cả.
Trương Lực Hoa vẫn rất khinh thường nói, đến cả Vưu Lợi Dân cũng không tôn trọng chút nào. Ngồi trước mặt Tiết Ích Dân mà dám đánh giá chủ tịch của một tinh như vậy, có thể thấy được quan hệ của ông ta với Tiết Ích Dân không hề bình thường chút nào.
Tiết Ích Dân lắc đầu nói:
- Không đúng, Lực Hoa, cậu nhìn mọi việc đơn giản quá rồi. Cho dù Vưu Lợi Dân như vậy, còn Thượng Vi Chính thì sao? Ông ta chỉ mặt gọi tên Phạm Hồng Vũ xuống điều tra cùng mình, chẳng lẽ không có chút nguyên nhân nào sao?
- Là nguyên nhân gì?
Trương Lực Hoa thuận miệng hỏi lại một câu.
Tiết Ích Dân trầm giọng nói:
- Tôi thấy, có thể ông ta cho rằng, ở thời điểm mấu chốt này, đưa Phạm Hồng Vũ đi điều tra cùng, nói trắng ra một chút, chính là lão Thượng muốn tự mình coi trừng hắn, không để hắn thiêu thân.
- Không đến mức đó chứ?
Trương Lực Hoa giật mình kinh hãi, hai hàng lông mày hơi dựng lên.
Trương Lực Hoa gật đầu nói:
- Lão già này tuy không nói rõ, nhưng tôi đoán chính là ý như vậy. Chúng ta đến Ngạn Hoa hai ngàu rồi, ông ta không nói câu nào rõ ràng, nguyên nhân là gì thế?
- Tôi đã nói rồi, đám người Ngạn Hoa này, bề ngoài thì như thể chưa làm gì, nhưng trên thực tế đã thống nhất đường đi rồi. Nếu không, tất cả công nhân của xí nghiệp đều không thoái thác với cùng lý do như vậy.
Trương Lực Hoa nói xong, lại lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Tổ điều tra đến Ngạn Hoa hai ngày, trước mắt có thể nói là không thu hoạch được gì. Thượng Vi Chính tự thân xuất mã, đi vòng quanh công ty, nhưng không có công nhân nào nói không nên thay đổi chế độ, trong đó có cả mấy người đi cùng chị Hoàng đến Ủy ban Cải cách “làm loạn”, bây giờ cũng thay đổi thái độ °, ai cũng đứng về phía ông chủ Hongkong. Điều này khác xa với mong muốn ban đầu của tổ điều tra.
Không tìm ra “chứng cớ” rồi.
Tiết Ích Dân khẽ lắc đầu, đứng dậy, đi xung quanh phòng.
Quan hệ của ông ta với Trương Lực Hoa rất tốt, nhưng không đồng nghĩa với việc Tiết Ích Dân chấp nhận năng lực của Trương Lực Hoa. Nói thật, trong suy nghĩ của Tiết Ích Dân, trình độ của Trương Lực Hoa rất bình thường, nếu không có Trương gia chiếu cố, thì ông ta đâu thể ngồi lên được chức cục trưởng như hôm nay được?
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân giữa Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trương Lực Hoa càng bình thường thì càng có lợi cho Tiết Ích Dân. Bởi vì như vậy sẽ không tạo thành uy hiếp đối với Tiết Ích Dân, Tiết Ích Dân có thể thông qua Trương Lực Hoa gia tăng quan hệ với ông cụ trương.
Nếu như Trương Lực Hoa là nhân vật lợi hại, e rằng Tiết Ích Dân không dễ “lợi dụng” như vậy.
Nhưng lần này đến Ngạn Hoa, Tiết Ích Dân phải gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng lại không thể dựa vào Trương Lực Hoa được.
- Lực Hoa, cậu phải hiểu rằng, những công nhân thất nghiệp vì thay đổi chế độ doanh nghiệp chỉ là một phương diện. Nếu như chỉ làm một bản báo cáo đơn giản, thậm chí không cần phải nói chuyện với bọn họ, chỉ cần nắm qua loa là có thể viết được. Thượng Vi Chính không chịu tỏ thái độ, tôi đoán là ông ta đang đợi.
Một lúc sau, Tiết Ích Dân dừng bước, ngưng thần nói.
- Đang đợi? Đợi cái gì?
Trương Lực Hoa không hiểu ra sao cả.
Tiết Ích Dân nói:
- Ông ta đang đợi quân bài chưa lật của đám người Ngạn Hoa này, lúc này đây, có thể nói là cuộc chiến sinh tử, Khâu Minh Sơn không phải đồ gà mờ, Vưu Lợi Dân lại càng không phải, không có khả năng không chuẩn bị. Bọn họ tuyệt đối không cho rằng, thống nhất số công nhân thất nghiệp là xong, những lời của họ nói không được tính.
Siêu cấp đại nhân vật ở trên mới là người quyết định.
Thượng Vi Chính đang đợi chính là quân át chủ bài này.
Trước khi quân bài của Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn được lật, Thượng Vi Chính tuyệt đối không hấp tấp đưa ra kết luận điều tra. Lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, có ai mà không thành tinh chứ?
- Vậy, ý của anh là chúng ta không cần làm gì nữa, đợi lão Thượng đưa ra chủ ý?
Tiết Ích Dân thở dài.
Trương Lực Hoa cân não, thật đúng là không thể nào thông suốt. Rốt cuộc ông ta không thể làm rõ được, tổ điều tra lần này, tổ trưởng thực sự là Tiết Ích Dân chứ không phải là Thượng Vi Chính. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thượng Vi Chính chỉ là một tấm bài vị, lão Trương gia mượn thân phận và uy vọng của Thượng Vi Chính cho tổ điều tra dùng.
Thượng Vi Chính không dại mà tùy tiện xông lên, để bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.
Điều tra nên tiến hành như thế nào, cuối cùng có kết luận nào, Thượng Vi Chính sẽ không quyết định, mà người quyết định thật sự chính là Thượng Vi Chính. Tiết Ích Dân mới là “đại diện đặc mệnh toàn quyền” của Trương gia và cả trận doạn.
Toàn bộ trận doanh đều đang kỳ vọng đối với lần điều tra này, và đó cũng là một loại khảo nghiệm đối với năng lực của Tiết Ích Dân. Nếu Tiết Ích Dân mã đáo thành công, sau này sẽ trở thành đối tượng được bồi dưỡng, tiền đồ như gấm. Còn nếu thất bại, thì đương nhiên là chuyện khác.
- Xem ra, phải đi nước cờ tiếp theo rồi.
Một lúc sau, Tiết Ích Dân nói như đang tự nhủ.