Người không có mắt chính là Phó giám đốc sở Giao thông, Bí thư Tổ đảng Ô Nhật Tân.
Khách sạn Mai Sơn là nơi thường xuyên giao dịch của sở Giao thông. Rất nhiều hội nghị và tiệc chiêu đãi của sở được tổ chức ở đây. Phạm Hồng Vũ không nghĩ tới hôm nay, Giám đốc sở Ô lại trùng hợp thế nào mà tới nơi này dùng cơm.
Từ lúc Phạm Hồng Vũ chính thức đảm nhiệm chức thư ký Chủ tịch tỉnh, các loại tin tức có liên quan đến hắn đều bị người ta đào móc. Vị hôn thê của hắn chính là con gái của Bí thư Thành ủy Hồng Châu cũng dần dần lộ ra. Lúc tổ điều tra đến Thanh Sơn, Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa Cao Khiết lại càng trở nên là một cái tên hot. Bạn trai của cô là thư ký của Chủ tịch tỉnh lại càng không thể giấu diếm.
Hiện tại bị Ô Nhật Tân và các cán bộ khác trong sở Giao thông gặp phải Trưởng phòng Phạm cùng với một tiểu cô nương xinh đẹp đi thuê phòng, tin tức này không biết giá trị cao bao nhiêu.
Ô Nhật Tân bụng ngày càng bự, một đường chạy chậm tới, không ngừng cúi đầu khom lưng, vẻ mặt hưng phấn. Ở sở Giao thông, Ô Nhật Tân tự cho mình là dòng chính của Chủ tịch tỉnh, đối với “thượng cấp chân chính” Trưởng phòng Phạm thì lại càng ra sức nịnh bợ, thường hay đến trước mặt Phạm Hồng Vũ xin chỉ thị. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, Phạm Hồng Vũ thật sự quá bận, Ô Nhật Tân đã có mấy lần mời nhưng đều bị Phạm Hồng Vũ từ chối. Ô Nhật Tân trong lòng không khỏi lo sợ, lo lắng mất đi sự tín nhiệm của Trưởng phòng Phạm.
Hôm nay ở khách sạn Mai Sơn nhìn thấy Trưởng phòng Phạm, Ô Nhật Tân quả thật là mừng rỡ.
Đây nhất định phải nắm bắt cơ hội.
- Giám đốc sở Ô!
Rơi vào đường cùng, Phạm Hồng Vũ đành phải dừng bước, chào hỏi Ô Nhật Tân. Tuy nhiên, ý tứ trong đó người ngoài không biết nhưng Ô Nhật Tân thì biết, lập tức không khỏi ngơ ngẩn một chút.
Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói.
Ô Nhật Tân vừa rồi chỉ nhìn thấy có mỗi Trưởng phòng Phạm, đến lúc này mới phát hiện có một cô gái thật xinh đẹp đứng bên cạnh thì lập tức ngẩn người, không lên tiếng được.
Hỏng rồi, hỏng rồi, làm vỡ chuyện tốt của Trưởng phòng Phạm rồi.
Ô Nhật Tân trong lòng kêu khổ.
Nam nữ trẻ tuổi, giữa ban ngày chạy đến khách sạn Mai Sơn thuê phòng, còn có thể có chuyện gì khác sao?
Chính mình xui xẻo rồi!
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến ông ta, chỉ giương mắt nhìn những người phía sau Ô Nhật Tân, lại chỉ thấy quen mặt được một người, còn lại đều là lạ mặt. Còn về phần người quen mặt kia lại không phải là cán bộ sở Giao thông mà là Khang Kỷ Đức Khang tổng, chỉ đứng ở đằng xa mà không dám đi tới gần, nhưng cũng vẫn cúi người khom lưng, hướng Trưởng phòng Phạm chào hỏi. Một số vị bên cạnh đều là quần áo gọn gàng, ưỡn ngực lồi bụng, nhìn tư thế thì khả năng đều là ông chủ kinh doanh.
Phạm Hồng Vũ trong nháy mắt liền sáng tỏ, là một số người mở tiệc chiêu đãi Ô Nhật Tân.
Coi như cũng tốt!
Nếu như là tiệc của sở Giao thông, vậy thì phiền toái rồi. Trưởng phòng Phạm mang tiểu cô nương đến khách sạn thuê phòng rốt cuộc sẽ không giấu diếm được.
- Giám đốc sở Ô, các người mau lên, tôi chiêu đãi bạn bè từ thủ đô tới một chút.
Trưởng phòng Phạm trấn tĩnh lại, thản nhiên nói. Câu cuối cùng xem như là giải thích. Mặc dù hắn không lo lắng Ô Nhật Tân sẽ đem tin tức này lan truyền ra ngoài, nhưng tốt nhất là không nên để cho ông ta hiểu lầm.
Trưởng phòng Phạm hình tượng trong lòng công chúng vẫn rất quan trọng.
Hơn nữa, trước mặt “cấp dưới” như Ô Nhật Tân, Trưởng phòng Phạm muốn tạo hình tượng trong sáng.
- Vâng, đúng rồi!
Ô Nhật Tân liên tục cúi người, một câu cũng không dám nhiều lời. Đụng tới chuyện như vậy, biện pháp ứng đối tốt nhất chính là ngậm miệng lại, ngàn vạn lần không nên giải thích hay cam đoan gì cả.
Trưởng phòng Phạm trong lòng không chừng đang căm tức.
- Thu Vũ, chúng ta đi ăn cơm đi.
Phạm Hồng Vũ không hề phản ứng với Ô Nhật Tân, cùng Lý Thu Vũ đi lên phòng riêng lầu hai.
Ô Nhật Tân vẫn hơi khom người, nhìn theo Trưởng phòng Phạm rời đi, cho đến khi Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ mất hút nơi cầu thang thì lúc này mới dịch thân. Khang Kỷ Đức và đám ông chủ kia chậm rãi đi tới.
- Thật là xinh đẹp!
Khang Kỷ Đức nhìn cầu thang trống không, không kìm nổi tán thưởng một câu.
Thanh niên còn trẻ thật là tốt, mỹ nữ bên cạnh, người nào cũng xinh đẹp, không khỏi khiến cho người khác phải ghen tỵ.
Có bạn gái Cao Khiết xinh đẹp như vậy, lại còn không chịu sống yên ổn, lại muốn tìm một cô gái khác. Khang Kỷ Đức xem ra, Phạm Hồng Vũ thật sự là lòng tham vô đáy. Nhưng sau khi Khang Kỷ Đức nhìn thấy Lý Thu Vũ thì Khang Kỷ Đức không thể không thừa nhận, thật sự là không thể kháng cự.
Không cần thiết phải so sánh Lý Thu Vũ và Cao Khiết hấp dẫn nhiều ít ra sao, nhưng hai người là hai loại hình khác nhau.
Một người thành thục đoan trang, một người thanh thuần kiều diễm, hấp dẫn bắn ra bốn phía.
- Khang Kỷ Đức!
Ô Nhật Tân gầm lên giận dữ, gương mặt béo phì chảy xệ xuống, hai mắt mở to như cái chuông đồng.
Tiểu tử cậu còn dám to gan lớn mật nữa?
Không biết hôm nay thiếu chút nữa là đã xảy ra đại sự rồi không?
- Vâng, Giám đốc sở Ô, rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Khang Kỷ Đức bừng tỉnh, liên tục nói, vẻ mặt sợ hãi.
Lại nói tiếp, Khang Kỷ Đức là người cũng lăn lộn qua thể chế, làm sao có thể không biết đạo lý “kiêng kỵ” trong đó. Y đã một lần đắc tội Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ nể mặt Ô Nhật Tân nên mới bỏ qua. Lúc này nếu không giữ miệng thì tuyệt đối là sẽ xảy ra đại sự.
- Hừ, đi thôi, mau đóng chặt cái miệng lại giùm bố.
Ô Nhật Tân hừ mạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, đi lên lầu.
Một số ông chủ đang bị kích động lập tức bị dọa, một đám sắc mặt khẩn trương, miệng đóng chặt, đi theo phía sau Ô Nhật Tân, một câu cũng không dám nhiều lời.
Nhìn bộ dạng Ô Nhật Tân như thế, có óc heo cũng có thể đoán được, chuyện như vậy tốt nhất là không nên hỏi, một chữ cũng không thể hỏi, xem như cái gì cũng chưa thấy qua.
Ô Nhật Tân còn sợ, bọn họ thì có đáng gì?
Ô Nhật Tân trong lúc giáo huấn Khang Kỷ Đức, thì Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ đã bước vào phòng riêng.
- Hihi, vừa rồi, tên mập kia là ai vậy?
Lý Thu Vũ không kìm nổi tò mò, hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ miêu tả sơ lược nói:
- A, không có gì, là Phó giám đốc sở Giao thông, chủ trì công tác.
- Ông ta nhìn qua rất sợ anh!
- Rất nhiều người sợ tôi!
Trưởng phòng Phạm chỉ nói đơn giản nhưng nghe qua tai người khác thì rất là hoành tráng.
Lý Thu Vũ bĩu môi nói:
- Tôi biết anh lợi hại. Anh của tôi thì cứ khen anh thế này thế nọ, ngay cả mẹ tôi cũng phải gật đầu. Ôi chao, Phạm Hồng Vũ, anh nói thật đi, anh có thật sự lợi hại như vậy không? Tôi như thế nào cũng cảm thấy chỉ là bình thường, chẳng nhìn ra được chỗ nào lợi hại cả?
Không nghĩ qua là cô bé này rốt cuộc cũng gọi được một tiếng “anh”. Nếu Lý Xuân Vũ có ở đây thì chẳng phải là cảm động đến ứa nước mắt sao?
Mười tám mười chín làm anh, hôm nay rốt cuộc cũng đã danh chính ngôn thuận rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chưa nói tới là lợi hại, kỳ thật nhiều khi là xuất phát từ bất đắc dĩ. Người ta muốn thu thập tôi, tôi sẽ phản kháng. Bó tay chịu trói không phải là tính cách của tôi.
- Nói đúng, nam tử hán đại trương phu nên làm như vậy.
Ai ngờ Lý Thu Vũ lại kích liệt vỗ bàn một cái, “hiên ngang lẫm liệt” hét lên.
Khiến cho Giám đốc điều hành và nhân viên phục vụ sửng sốt vô cùng.
Cô nàng này tính tình so với bề ngoài có điểm không hợp chút nào.
- Được, được, cô đừng lừa dối tôi, cô nếu lừa dối tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý cho cô một mình đi Ích Đông đâu. Đây là nguyên tắc, không có thương lượng.
Phạm Hồng Vũ cũng không hồ đồ, liền đoán được tâm tư của tiểu cô nương.
Lý Thu Vũ ánh mắt sáng lên, chớp chớp vài cái, cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, anh hiểu lầm rồi, tôi thực không có ý định một mình đi Ích Đông, có người theo giúp tôi đấy chứ.
- Ai?
- Anh!
Lý Thu Vũ liền vào thẳng vấn đề, vẻ mặt xấu xa.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười nói:
- Điều đó không có khả năng, tôi còn phải đi làm nữa.
- Làm cái gì chứ, lễ quốc khánh nghỉ mà.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu liên tục nói:
- Nghỉ lễ quốc khánh ba ngày, đến khu Ích Đông Sơn nội đi đường không thì phải mất hơn ba ngày rồi, lại còn phải quyên tiền, đem chuyện xây dựng trường học chứng thực xuống dưới. Không cần nói ba ngày, bảy ngày cũng chưa chắc đủ.
- Vậy thì anh xin nghỉ phép đi.
Cô lại nói tiếp.
- Xin phép?
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ.
- Lý cô nương, tôi còn phải đến Ngạn Hoa làm việc, có lẽ phải mất mấy ngày nữa. Hiện tại thật sự là không tiện.
- Thôi đi, anh thật là không dám nói với Cao Khiết phải không? Cao Khiết tối thiểu một tháng cũng chưa gặp anh.
Nhìn thấy ánh mắt Phạm Hồng Vũ mở to, cô bé cảm thấy thú vị, cười lên khanh khách:
- Thế nào, bị tôi nói trúng rồi à? Tôi đã nói với anh, anh xin phép Chủ tịch tỉnh Vưu thì còn dễ dàng một chút, ít nhất ông ấy sẽ giữ bí mật cho anh. Bằng không, anh sẽ giải thích thế nào khi lúc này anh đang ăn cơm với tôi. Đừng nói là anh không báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vưu mà tự ý rời bỏ cương vị công tác nha.
Trưởng phòng Phạm trong đầu từng đợt sóng nổi lên.
Hắn đột nhiên cảm giác được, quả thật không nên xem Lý Thu Vũ như một đứa con nít. Cô bé kia xuất thân từ gia đình quyền quý, những gì trong quan trường cũng hiểu được rõ ràng. Người thông minh, đầu óc linh hoạt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu được bản chất của vấn đề.
- Tôi có đề nghị, nếu cô nhất định phải đi Ích Đông thì bảo cô Hùng phái một người tới đây cùng đi với cô.
Chủ ý này đã sớm có trong đầu của Phạm Hồng Vũ. Phải làm nhiều cách để Lý Thu Vũ mau chóng về nhà, đó là điều tốt nhất. Nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy khả năng này tính hiện thực không lớn. Lý Thu Vũ nếu dễ nói chuyện thì sẽ không được gọi là Tiểu ma nữ. Nếu nhất định phải đi Ích Đông, tất nhiên là phải được sự đồng ý của cô Hùng. Cô Hùng sẽ từ thủ đô phái một vệ sĩ đáng tin cậy đi theo Lý Thu Vũ, vậy thì tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn gì.
Lý gia là một nhà quyền quý, sẽ có cảnh vệ viên của nhà mình.
Ông cụ khi còn tại thế vẫn còn có cả một đội vệ sĩ.
- Không, tôi quyết định, anh phải đi theo giúp tôi.
Cô nàng kiên quyết nói, giọng điệu như đinh đóng cột.
Trưởng phòng Phạm cảm thấy đau đầu.
Người không có mắt chính là Phó giám đốc sở Giao thông, Bí thư Tổ đảng Ô Nhật Tân.
Khách sạn Mai Sơn là nơi thường xuyên giao dịch của sở Giao thông. Rất nhiều hội nghị và tiệc chiêu đãi của sở được tổ chức ở đây. Phạm Hồng Vũ không nghĩ tới hôm nay, Giám đốc sở Ô lại trùng hợp thế nào mà tới nơi này dùng cơm.
Từ lúc Phạm Hồng Vũ chính thức đảm nhiệm chức thư ký Chủ tịch tỉnh, các loại tin tức có liên quan đến hắn đều bị người ta đào móc. Vị hôn thê của hắn chính là con gái của Bí thư Thành ủy Hồng Châu cũng dần dần lộ ra. Lúc tổ điều tra đến Thanh Sơn, Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa Cao Khiết lại càng trở nên là một cái tên hot. Bạn trai của cô là thư ký của Chủ tịch tỉnh lại càng không thể giấu diếm.
Hiện tại bị Ô Nhật Tân và các cán bộ khác trong sở Giao thông gặp phải Trưởng phòng Phạm cùng với một tiểu cô nương xinh đẹp đi thuê phòng, tin tức này không biết giá trị cao bao nhiêu.
Ô Nhật Tân bụng ngày càng bự, một đường chạy chậm tới, không ngừng cúi đầu khom lưng, vẻ mặt hưng phấn. Ở sở Giao thông, Ô Nhật Tân tự cho mình là dòng chính của Chủ tịch tỉnh, đối với “thượng cấp chân chính” Trưởng phòng Phạm thì lại càng ra sức nịnh bợ, thường hay đến trước mặt Phạm Hồng Vũ xin chỉ thị. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, Phạm Hồng Vũ thật sự quá bận, Ô Nhật Tân đã có mấy lần mời nhưng đều bị Phạm Hồng Vũ từ chối. Ô Nhật Tân trong lòng không khỏi lo sợ, lo lắng mất đi sự tín nhiệm của Trưởng phòng Phạm.
Hôm nay ở khách sạn Mai Sơn nhìn thấy Trưởng phòng Phạm, Ô Nhật Tân quả thật là mừng rỡ.
Đây nhất định phải nắm bắt cơ hội.
- Giám đốc sở Ô!
Rơi vào đường cùng, Phạm Hồng Vũ đành phải dừng bước, chào hỏi Ô Nhật Tân. Tuy nhiên, ý tứ trong đó người ngoài không biết nhưng Ô Nhật Tân thì biết, lập tức không khỏi ngơ ngẩn một chút.
Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói.
Ô Nhật Tân vừa rồi chỉ nhìn thấy có mỗi Trưởng phòng Phạm, đến lúc này mới phát hiện có một cô gái thật xinh đẹp đứng bên cạnh thì lập tức ngẩn người, không lên tiếng được.
Hỏng rồi, hỏng rồi, làm vỡ chuyện tốt của Trưởng phòng Phạm rồi.
Ô Nhật Tân trong lòng kêu khổ.
Nam nữ trẻ tuổi, giữa ban ngày chạy đến khách sạn Mai Sơn thuê phòng, còn có thể có chuyện gì khác sao?
Chính mình xui xẻo rồi!
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến ông ta, chỉ giương mắt nhìn những người phía sau Ô Nhật Tân, lại chỉ thấy quen mặt được một người, còn lại đều là lạ mặt. Còn về phần người quen mặt kia lại không phải là cán bộ sở Giao thông mà là Khang Kỷ Đức Khang tổng, chỉ đứng ở đằng xa mà không dám đi tới gần, nhưng cũng vẫn cúi người khom lưng, hướng Trưởng phòng Phạm chào hỏi. Một số vị bên cạnh đều là quần áo gọn gàng, ưỡn ngực lồi bụng, nhìn tư thế thì khả năng đều là ông chủ kinh doanh.
Phạm Hồng Vũ trong nháy mắt liền sáng tỏ, là một số người mở tiệc chiêu đãi Ô Nhật Tân.
Coi như cũng tốt!
Nếu như là tiệc của sở Giao thông, vậy thì phiền toái rồi. Trưởng phòng Phạm mang tiểu cô nương đến khách sạn thuê phòng rốt cuộc sẽ không giấu diếm được.
- Giám đốc sở Ô, các người mau lên, tôi chiêu đãi bạn bè từ thủ đô tới một chút.
Trưởng phòng Phạm trấn tĩnh lại, thản nhiên nói. Câu cuối cùng xem như là giải thích. Mặc dù hắn không lo lắng Ô Nhật Tân sẽ đem tin tức này lan truyền ra ngoài, nhưng tốt nhất là không nên để cho ông ta hiểu lầm.
Trưởng phòng Phạm hình tượng trong lòng công chúng vẫn rất quan trọng.
Hơn nữa, trước mặt “cấp dưới” như Ô Nhật Tân, Trưởng phòng Phạm muốn tạo hình tượng trong sáng.
- Vâng, đúng rồi!
Ô Nhật Tân liên tục cúi người, một câu cũng không dám nhiều lời. Đụng tới chuyện như vậy, biện pháp ứng đối tốt nhất chính là ngậm miệng lại, ngàn vạn lần không nên giải thích hay cam đoan gì cả.
Trưởng phòng Phạm trong lòng không chừng đang căm tức.
- Thu Vũ, chúng ta đi ăn cơm đi.
Phạm Hồng Vũ không hề phản ứng với Ô Nhật Tân, cùng Lý Thu Vũ đi lên phòng riêng lầu hai.
Ô Nhật Tân vẫn hơi khom người, nhìn theo Trưởng phòng Phạm rời đi, cho đến khi Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ mất hút nơi cầu thang thì lúc này mới dịch thân. Khang Kỷ Đức và đám ông chủ kia chậm rãi đi tới.
- Thật là xinh đẹp!
Khang Kỷ Đức nhìn cầu thang trống không, không kìm nổi tán thưởng một câu.
Thanh niên còn trẻ thật là tốt, mỹ nữ bên cạnh, người nào cũng xinh đẹp, không khỏi khiến cho người khác phải ghen tỵ.
Có bạn gái Cao Khiết xinh đẹp như vậy, lại còn không chịu sống yên ổn, lại muốn tìm một cô gái khác. Khang Kỷ Đức xem ra, Phạm Hồng Vũ thật sự là lòng tham vô đáy. Nhưng sau khi Khang Kỷ Đức nhìn thấy Lý Thu Vũ thì Khang Kỷ Đức không thể không thừa nhận, thật sự là không thể kháng cự.
Không cần thiết phải so sánh Lý Thu Vũ và Cao Khiết hấp dẫn nhiều ít ra sao, nhưng hai người là hai loại hình khác nhau.
Một người thành thục đoan trang, một người thanh thuần kiều diễm, hấp dẫn bắn ra bốn phía.
- Khang Kỷ Đức!
Ô Nhật Tân gầm lên giận dữ, gương mặt béo phì chảy xệ xuống, hai mắt mở to như cái chuông đồng.
Tiểu tử cậu còn dám to gan lớn mật nữa?
Không biết hôm nay thiếu chút nữa là đã xảy ra đại sự rồi không?
- Vâng, Giám đốc sở Ô, rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Khang Kỷ Đức bừng tỉnh, liên tục nói, vẻ mặt sợ hãi.
Lại nói tiếp, Khang Kỷ Đức là người cũng lăn lộn qua thể chế, làm sao có thể không biết đạo lý “kiêng kỵ” trong đó. Y đã một lần đắc tội Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ nể mặt Ô Nhật Tân nên mới bỏ qua. Lúc này nếu không giữ miệng thì tuyệt đối là sẽ xảy ra đại sự.
- Hừ, đi thôi, mau đóng chặt cái miệng lại giùm bố.
Ô Nhật Tân hừ mạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, đi lên lầu.
Một số ông chủ đang bị kích động lập tức bị dọa, một đám sắc mặt khẩn trương, miệng đóng chặt, đi theo phía sau Ô Nhật Tân, một câu cũng không dám nhiều lời.
Nhìn bộ dạng Ô Nhật Tân như thế, có óc heo cũng có thể đoán được, chuyện như vậy tốt nhất là không nên hỏi, một chữ cũng không thể hỏi, xem như cái gì cũng chưa thấy qua.
Ô Nhật Tân còn sợ, bọn họ thì có đáng gì?
Ô Nhật Tân trong lúc giáo huấn Khang Kỷ Đức, thì Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ đã bước vào phòng riêng.
- Hihi, vừa rồi, tên mập kia là ai vậy?
Lý Thu Vũ không kìm nổi tò mò, hỏi một câu.
Phạm Hồng Vũ miêu tả sơ lược nói:
- A, không có gì, là Phó giám đốc sở Giao thông, chủ trì công tác.
- Ông ta nhìn qua rất sợ anh!
- Rất nhiều người sợ tôi!
Trưởng phòng Phạm chỉ nói đơn giản nhưng nghe qua tai người khác thì rất là hoành tráng.
Lý Thu Vũ bĩu môi nói:
- Tôi biết anh lợi hại. Anh của tôi thì cứ khen anh thế này thế nọ, ngay cả mẹ tôi cũng phải gật đầu. Ôi chao, Phạm Hồng Vũ, anh nói thật đi, anh có thật sự lợi hại như vậy không? Tôi như thế nào cũng cảm thấy chỉ là bình thường, chẳng nhìn ra được chỗ nào lợi hại cả?
Không nghĩ qua là cô bé này rốt cuộc cũng gọi được một tiếng “anh”. Nếu Lý Xuân Vũ có ở đây thì chẳng phải là cảm động đến ứa nước mắt sao?
Mười tám mười chín làm anh, hôm nay rốt cuộc cũng đã danh chính ngôn thuận rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chưa nói tới là lợi hại, kỳ thật nhiều khi là xuất phát từ bất đắc dĩ. Người ta muốn thu thập tôi, tôi sẽ phản kháng. Bó tay chịu trói không phải là tính cách của tôi.
- Nói đúng, nam tử hán đại trương phu nên làm như vậy.
Ai ngờ Lý Thu Vũ lại kích liệt vỗ bàn một cái, “hiên ngang lẫm liệt” hét lên.
Khiến cho Giám đốc điều hành và nhân viên phục vụ sửng sốt vô cùng.
Cô nàng này tính tình so với bề ngoài có điểm không hợp chút nào.
- Được, được, cô đừng lừa dối tôi, cô nếu lừa dối tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý cho cô một mình đi Ích Đông đâu. Đây là nguyên tắc, không có thương lượng.
Phạm Hồng Vũ cũng không hồ đồ, liền đoán được tâm tư của tiểu cô nương.
Lý Thu Vũ ánh mắt sáng lên, chớp chớp vài cái, cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, anh hiểu lầm rồi, tôi thực không có ý định một mình đi Ích Đông, có người theo giúp tôi đấy chứ.
- Ai?
- Anh!
Lý Thu Vũ liền vào thẳng vấn đề, vẻ mặt xấu xa.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười nói:
- Điều đó không có khả năng, tôi còn phải đi làm nữa.
- Làm cái gì chứ, lễ quốc khánh nghỉ mà.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu liên tục nói:
- Nghỉ lễ quốc khánh ba ngày, đến khu Ích Đông Sơn nội đi đường không thì phải mất hơn ba ngày rồi, lại còn phải quyên tiền, đem chuyện xây dựng trường học chứng thực xuống dưới. Không cần nói ba ngày, bảy ngày cũng chưa chắc đủ.
- Vậy thì anh xin nghỉ phép đi.
Cô lại nói tiếp.
- Xin phép?
Phạm Hồng Vũ không khỏi cười khổ.
- Lý cô nương, tôi còn phải đến Ngạn Hoa làm việc, có lẽ phải mất mấy ngày nữa. Hiện tại thật sự là không tiện.
- Thôi đi, anh thật là không dám nói với Cao Khiết phải không? Cao Khiết tối thiểu một tháng cũng chưa gặp anh.
Nhìn thấy ánh mắt Phạm Hồng Vũ mở to, cô bé cảm thấy thú vị, cười lên khanh khách:
- Thế nào, bị tôi nói trúng rồi à? Tôi đã nói với anh, anh xin phép Chủ tịch tỉnh Vưu thì còn dễ dàng một chút, ít nhất ông ấy sẽ giữ bí mật cho anh. Bằng không, anh sẽ giải thích thế nào khi lúc này anh đang ăn cơm với tôi. Đừng nói là anh không báo cáo với Chủ tịch tỉnh Vưu mà tự ý rời bỏ cương vị công tác nha.
Trưởng phòng Phạm trong đầu từng đợt sóng nổi lên.
Hắn đột nhiên cảm giác được, quả thật không nên xem Lý Thu Vũ như một đứa con nít. Cô bé kia xuất thân từ gia đình quyền quý, những gì trong quan trường cũng hiểu được rõ ràng. Người thông minh, đầu óc linh hoạt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu được bản chất của vấn đề.
- Tôi có đề nghị, nếu cô nhất định phải đi Ích Đông thì bảo cô Hùng phái một người tới đây cùng đi với cô.
Chủ ý này đã sớm có trong đầu của Phạm Hồng Vũ. Phải làm nhiều cách để Lý Thu Vũ mau chóng về nhà, đó là điều tốt nhất. Nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy khả năng này tính hiện thực không lớn. Lý Thu Vũ nếu dễ nói chuyện thì sẽ không được gọi là Tiểu ma nữ. Nếu nhất định phải đi Ích Đông, tất nhiên là phải được sự đồng ý của cô Hùng. Cô Hùng sẽ từ thủ đô phái một vệ sĩ đáng tin cậy đi theo Lý Thu Vũ, vậy thì tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn gì.
Lý gia là một nhà quyền quý, sẽ có cảnh vệ viên của nhà mình.
Ông cụ khi còn tại thế vẫn còn có cả một đội vệ sĩ.
- Không, tôi quyết định, anh phải đi theo giúp tôi.
Cô nàng kiên quyết nói, giọng điệu như đinh đóng cột.
Trưởng phòng Phạm cảm thấy đau đầu.