Sau khi chụp ảnh chung xong, Vưu Lợi Dân lại cùng các đồng chí bắt tay, động viên học sinh vài câu, lúc này mới cùng Phạm Hồng Vũ rời đi. Phó Đức Trăn, Hiệu trưởng cùng với các cán bộ khác đều cung kính đưa tiễn. Vưu Lợi Dân khoát tay, yêu cầu bọn họ ngừng lại..
Nhiều học sinh ở đây như vậy, Vưu Lợi Dân không muốn mọi người nhìn ông là một vị quan quan liêu.
Vưu Lợi Dân tác phong công tác nhất quán, làm đến nơi đến chốn, rất chán ghét thói quan liêu và bản thân mình quan liêu.
Mọi người đành phải kính cẩn nhìn Chủ tịch tỉnh Vưu rời khỏi, trong mắt tràn đầy khâm phục, kính ngưỡng. Ít nhất nhìn qua là như vậy.
Bành Na nhìn theo bóng lưng Phạm Hồng Vũ, hơi lưu luyến.
Chưa bước lên xe, Tào Thành lần thứ hai gọi điện thoại lại. Lần thứ nhất gọi, Phạm Hồng Vũ không có gọi lại, Tào Thành khẳng định Phạm Hồng Vũ đang có công việc, nên gọi điện thoại đến phòng thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi Phạm Hồng Vũ đi đâu. Hiện tại lại gọi cho Phạm Hồng Vũ lần nữa, cho thấy y đang rất cấp bách.
Tin tưởng Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia sẽ phải phái người trước tiên đem sự kiện phát sinh ở Tề Hà khẩn cấp báo cáo cho Chủ tịch tỉnh biết.
Phạm Hồng Vũ liền hướng Vưu Lợi Dân nói:
- Là Tào Thành gọi điện thoại, hai lần rồi.
Vưu Lợi Dân gật đầu, lên xe, rồi chỉ bảo lái xe, trực tiếp đến Tỉnh ủy.
Phạm Hồng Vũ vừa rồi báo cáo cực kỳ đơn giản. Trường hợp kia, Phạm Hồng Vũ cũng không nên nói thêm cái gì, nhưng Vưu Lợi Dân rất rõ ràng, sự kiện phát sinh ở Tề Hà chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nếu không, Tào Thành biết rõ ông đang ở đại học Hồng Châu tham gia hoạt động công khai, tuyệt sẽ không trong thời gian ngắn như vậy hai lần gọi Phạm Hồng Vũ nghe điện thoại. Có thể thấy được Vinh Khải Cao cũng vội vã thúc giục ông cùng nhau qua thương nghị.
Chuyện này, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy đều cảm giác không thể độc đoán.
Chiếc xe Hồng Kỳ vững vàng chạy trên con đường, chỉ là tốc độ nhanh hơn so với bình thường một chút. Mặc kệ tình huống khẩn cấp như thế nào, bảo đảm sự an toàn cho Chủ tịch tỉnh là điều kiện tiên quyết. Điểm này, lái xe cho tới bây giờ không dám quên.
Vưu Lợi Dân cũng không thúc giục.
Vưu Lợi Dân không phải cái loại "lãnh đạo cảm tính". Phong cách làm việc của ông rất ít khi bị hoàn cảnh bên ngoài và tâm tình biến hóa tác động. Tương đối mà nói, Khâu Minh Sơn mới là "lãnh đạo cảm tính" một chút.
Rất nhanh, chiếc xe Hồng Kỳ trực tiếp ngừng lại trước tòa nhà Tỉnh ủy số 1.
Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ lên lầu ba.
Tào Thành chạy ra đón, vội vàng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài. Thành phố Tề Hà đã xảy ra sự kiện quần chúng xung đột, tình huống khá nghiêm trọng. Bí thư Vinh lâm thời tổ chức hội nghị công việc Bí thư, mấy vị lãnh đạo khác đều đã đến, đang ở trong văn phòng Bí thư Vinh…
Chuyện quá khẩn cấp, Tào Thành lễ tiết nhất quán đều bỏ qua hết.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu, hướng văn phòng Vinh Khải Cao đi đến. Cửa phòng làm việc khép hờ, Vưu Lợi Dân trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trong phòng sương khói lượn lờ.
Vinh Khải Cao, Viên Lưu Ngạn, Chủ tịch Thiệu của Hội đồng nhân dân tỉnh và một vị Phó bí thư khác đều đã tới. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Đoàn Thần Hân và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng đã có mặt. Phát sinh sự kiện quần chúng đại quy mô như vậy, bình thường cần xuất động cơ quan cường lực giữ gìn trật tự, tham dự xử trí tiếp theo.
Thấy Vưu Lợi Dân bước vào, các lãnh đạo Tỉnh ủy tham dự cuộc họp liền hướng ông gật đầu ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Chủ tịch tỉnh đã đến!
Ngồi trên sofa Vinh Khải Cao lên tiếng, rồi hướng bên cạnh ra hiệu
Sofa đãi khách dù sao không phải phòng họp chuyên môn, không gian hữu hạn, Vinh Khải Cao ý tứ này chính là mời Vưu Lợi Dân ngồi cùng một chỗ với ông. Mặc kệ cán bộ phía dưới ý kiến gì, ít nhất Vinh Khải Cao hiện tại đã cho thấy thái độ, Vưu Lợi Dân là trợ thủ thứ nhất của ông!
Vưu Lợi Dân cũng không khách khí bước qua, hướng Vinh Khải Cao khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh ông.
Tào Thành vội vàng rót cho Vưu Lợi Dân một tách nước trà, nhưng cũng không vội đi mà ngồi xuống một bên, ở trên đầu gối mở ra quyển sổ, cầm lấy bút, làm xong chuẩn bị ghi chép.
Hội nghị công việc Bí thư lâm thời này tự nhiên không có khả năng giống với hội nghị chính thức mà an bài nhân viên chuyên môn ghi chép, chỉ có thể do Tào Thành tự bản thân ghi chép.
Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Vinh Khải Cao liền hết sức nghiêm túc mở miệng:
- Các đồng chí, tôi vừa mới nhận được báo cáo, thành phố Tề Hà đã xảy ra sự kiện quần chúng tương đối nghiêm trọng. Mấy ngày hôm trước, một số quần chúng khu Thập Nguyên huyện Vân Hồ và một bộ phận cán bộ nông trường Triều Dương bởi vì vấn đề lịch sử lưu lại, đã xảy ra sự kiện dùng binh khí đánh nhau. Sự kiện dùng binh khí đánh nhau lần này, nông trường Triều Dương có mấy người công nhân viên chức bị thương nằm viện, nông trường đã hướng huyện Vân Hồ thông báo tình huống, nhưng vẫn chưa có câu trả lời...
Vinh Khải Cao giới thiệu sơ lược tình huống.
- Tôi mời mọi người lại đây thương lượng một chút, xem xử lý như thế nào để giải quyết tốt hậu quả.
Không ai nói chuyện.
Vinh Khải Cao hiểu được ý nghĩ trong lòng mỗi người. Nếu là sự tình phát sinh ở Tề Hà, tất cả mọi người đương nhiên trước hết phải lắng nghe ý kiến của Viên Lưu Ngạn. Công nhân viên chức nông trường Triều Dương và quần chúng huyện Vân Hồ mâu thuẫn xung đột là từ xưa đến nay. Viên Lưu Ngạn ở Tề Hà đảm nhiệm Bí thư Thành ủy hẳn là đã sớm xử lý cùng loại xung đột. Ông ta quả thật là người có quyền lên tiếng nhất.
- Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa sao lại thế này? Thật sự bừa bãi! Một nông trường Triều Dương nho nhỏ mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy.
Viên Lưu Ngạn quả nhiên mở miệng trước tiên, rất không hài lòng nói, giọng điệu trước sau như một, mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không biết ông ta đang chất vấn ai:
- Nông trường Triều Dương mâu thuẫn, bọn họ trước đó cũng không phải không rõ ràng lắm sao? Một chút tính cảnh giác đều không có. Từ nông trường Triều Dương đến nội thành Tề Hà hơn bốn mươi km, vài trăm người, một hai chục chiếc xe. Một đoàn xe lớn như vậy đi trên đường, bọn họ trước đó một chút phong thanh đều không có, không biết đang áp dụng thi thố gì? Trực tiếp để cho quần chúng bao vây tòa nhà Thành ủy, quả thực là bừa bãi!
Viên Lưu Ngạn lời nói đúng lý hợp tình, có vẻ khi ông ta đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Tề Hà, nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn xung đột, nhưng chưa bao giờ đem sự tình làm lớn như vậy. Lấy việc Viên Lưu Ngạn mạnh mẽ, cứng rắn, ai dám vây khốn tòa nhà Thành ủy, quả thực là nói giỡn!
Vinh Khải Cao nói:
- Đồng chí Lưu Ngạn nói rất có đạo lý, Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa tính cảnh giác quả thật không cao, rất chậm chạp, hẳn là nên đề xuất nghiêm khắc phê bình đối với bọn họ... Chuyện bây giờ đã xảy ra, mấu chốt là nên xử trí tiếp theo như thế nào.
Đoàn Thần Hân nói:
- Bí thư Vinh, cục Công an thành phố Tề Hà đã xuất động hai trăm cảnh lực, cảnh sát có vũ trang cùng một trung đội chiến sĩ. Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa hai vị đồng chí kinh nghiệm công tác vẫn rất phong phú, mới có thể khống chế được cục diện. Tuy nhiên, tạm thời khống chế cục diện chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc. Nông trường Triều Dương mâu thuẫn này tồn tại khoảng ba mươi năm, hẳn là nên nghĩ biện pháp, trên căn bản giải quyết hết mới được. Bằng không, hàng năm náo ra như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Đoàn Thần Hân lúc này mở miệng, ý nghĩa chính chính là hướng Vinh Khải Cao báo cáo, hệ thống công an đã làm ra phản ứng, thuận miệng vì Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa giải vây hai câu, coi như là làm ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), huệ mà không phí.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Thiệu khe khẽ thở dài, nói:
- Trên căn bản giải quyết vấn đề, nói dễ hơn làm. Vấn đề quần chúng từ trước đến nay luôn là vấn đề nhức đầu nhất. Ba mươi năm mâu thuẫn tranh cãi, ảnh hưởng có thể không chỉ là một thế hệ.
- Quần chúng nông dân chúng ta chất phác thì chất phác, nhưng không phải là không dám nói. Rất nhiều quần chúng nông dân quả thật tồn tại tầm mắt thiển cận, lòng dạ nhỏ mọn, làm việc chỉ lấy cái trước mắt, rất ít khi suy xét lâu dài. Nhất là ở những dòng họ thế lực tương đối cường đại của địa khu nông thôn, quần chúng lại dễ dàng hình thành "tâm lý bầy cừu" mù quáng. Chỉ cần có người dẫn đầu, liền không hỏi đúng hay sai, chỉ để ý tụ chúng gây rối, cũng không suy xét hậu quả.
- Công nhân viên chức nông trường Triều Dương, trên danh nghĩa thuộc loại biên chế nhà nước, nhưng so với nhân viên chính phủ chân chính tất nhiên là không thể so sánh. Cho dù so với công nhân viên chức xí nghiệp công nghiệp quốc doanh và xí nghiệp khai thác mỏ cũng có vẻ không bằng. Bởi vì hoàn cảnh công tác và cuộc sống, từ bản chất, bọn họ cũng giống như những người nông dân bình thường, có tâm lý bầy cừu mù quáng.
- Bất kể nói như thế nào, chuyện này không thể kéo dài, cuối cùng cũng phải giải quyết mới được.
Vinh Khải Cao quả quyết nói.
Phòng họp lại lâm vào trầm tĩnh.
Một lát sau, Viên Lưu Ngạn giọng điệu hòa hoãn một chút, nói:
- Bí thư Vinh, tôi thấy như vậy đi, sau khi Đàm Khải Hoa bọn họ bình ổn tình thế, tôi tự mình đến thành phố Tề Hà một chuyến, tìm bọn họ tổ chức một cuộc họp, trước hết nghe ý kiến của mọi người. Dù sao bọn họ cũng ở tuyến đầu, so với chúng ta hiểu rõ tình huống thực tế hơn.
Ông ta trước kia ở thành phố Tề Hà làm Bí thư Thành ủy, rất nhiều cán bộ ở đó đều là cấp dưới cũ của ông. Hiện tại lại là Phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng. Tề Hà xảy ra sự kiện, do ông tự mình đi xử lý, cũng coi như chuyện đương nhiên.
Việc này dù sao cũng phải giải quyết. Phỏng chừng hội nghị công việc Bí thư lần này cuối cùng làm ra quyết nghị vẫn sẽ dừng ở trên đầu của ông.
Vinh Khải Cao gật đầu, nói:
- Cũng tốt, vậy vất vả đồng chí Lưu Ngạn đi một chuyến.
Còn chưa dứt lời, trên bàn công tác điện thoại, bỗng nhiên dồn dập vang lên.
Tào Thành vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới, cầm lên ống nghe, trầm giọng nói:
- Xin chào, xin hỏi ai đầu dây vậy?
- Là chánh văn phòng Tào sao? Là tôi, Trịnh Mỹ Đường.
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm có chút kinh hoàng của Trịnh Mỹ Đường.
Tào Thành sắc mặt lập tức ngưng tụ.
- Là như vậy, chánh văn phòng Tào, cục diện…cục diện không kiểm soát được... Vừa rồi, Chủ tịch thành phố Quách bị quần chúng nông trường Triều Dương vây công, huyết áp cao lên, bị sốc, khẩn cấp đưa đến bệnh viện rồi... Bí thư Đàm cũng lọt vào vây công, đã bị thương, thật vất vả mới thoát thân... Hiện tại, quần chúng đang tấn công tòa nhà Thành ủy, lập tức sẽ đột phá bức tường công an và cảnh sát có vũ trang, nhanh chóng sẽ không khống chế nổi.
Trịnh Mỹ Đường vừa báo cáo tình huống, vừa vù vù thở dốc, thanh âm càng thêm hoảng loạn.
- Chánh văn phòng Tào, chúng tôi xin chỉ thị Tỉnh ủy, có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế hay không?
Tào Thành sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
- Bí thư Trịnh, xin đợi, tôi lập tức xin chỉ thị Bí thư Vinh!
Vinh Khải Cao đã đi nhanh tới, từ trong tay Tào Thành nhận lấy ống nghe, uy nghiêm nói:
- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, tôi là Vinh Khải Cao!
- Vâng, Bí thư Vinh, tôi xin hướng ngài báo cáo tình huống...
Vinh Khải Cao lẳng lặng nghe, hai hàng lông mày, gắt gao cau lại, vô cùng nghiêm nghị nói:
- Tiểu Trịnh, trong quần chúng có rất nhiều người già và đứa nhỏ, quyết không thể dễ dàng áp dụng biện pháp cưỡng chế. Điểm này, mời cậu và những đồng chí khác của Thành ủy cần phải nhớ kỹ! Tôi lập tức sẽ đến đó. Cậu chuyển cáo các đồng chí công an cảnh sát và cảnh sát có vũ trang, nhất định phải duy trì cao độ khắc chế, quyết không cho phép phát sinh sự kiện đổ máu!
- Vâng, Bí thư Vinh, tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ kỹ rồi...
Sau khi chụp ảnh chung xong, Vưu Lợi Dân lại cùng các đồng chí bắt tay, động viên học sinh vài câu, lúc này mới cùng Phạm Hồng Vũ rời đi. Phó Đức Trăn, Hiệu trưởng cùng với các cán bộ khác đều cung kính đưa tiễn. Vưu Lợi Dân khoát tay, yêu cầu bọn họ ngừng lại..
Nhiều học sinh ở đây như vậy, Vưu Lợi Dân không muốn mọi người nhìn ông là một vị quan quan liêu.
Vưu Lợi Dân tác phong công tác nhất quán, làm đến nơi đến chốn, rất chán ghét thói quan liêu và bản thân mình quan liêu.
Mọi người đành phải kính cẩn nhìn Chủ tịch tỉnh Vưu rời khỏi, trong mắt tràn đầy khâm phục, kính ngưỡng. Ít nhất nhìn qua là như vậy.
Bành Na nhìn theo bóng lưng Phạm Hồng Vũ, hơi lưu luyến.
Chưa bước lên xe, Tào Thành lần thứ hai gọi điện thoại lại. Lần thứ nhất gọi, Phạm Hồng Vũ không có gọi lại, Tào Thành khẳng định Phạm Hồng Vũ đang có công việc, nên gọi điện thoại đến phòng thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi Phạm Hồng Vũ đi đâu. Hiện tại lại gọi cho Phạm Hồng Vũ lần nữa, cho thấy y đang rất cấp bách.
Tin tưởng Ủy ban nhân dân tỉnh bên kia sẽ phải phái người trước tiên đem sự kiện phát sinh ở Tề Hà khẩn cấp báo cáo cho Chủ tịch tỉnh biết.
Phạm Hồng Vũ liền hướng Vưu Lợi Dân nói:
- Là Tào Thành gọi điện thoại, hai lần rồi.
Vưu Lợi Dân gật đầu, lên xe, rồi chỉ bảo lái xe, trực tiếp đến Tỉnh ủy.
Phạm Hồng Vũ vừa rồi báo cáo cực kỳ đơn giản. Trường hợp kia, Phạm Hồng Vũ cũng không nên nói thêm cái gì, nhưng Vưu Lợi Dân rất rõ ràng, sự kiện phát sinh ở Tề Hà chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nếu không, Tào Thành biết rõ ông đang ở đại học Hồng Châu tham gia hoạt động công khai, tuyệt sẽ không trong thời gian ngắn như vậy hai lần gọi Phạm Hồng Vũ nghe điện thoại. Có thể thấy được Vinh Khải Cao cũng vội vã thúc giục ông cùng nhau qua thương nghị.
Chuyện này, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy đều cảm giác không thể độc đoán.
Chiếc xe Hồng Kỳ vững vàng chạy trên con đường, chỉ là tốc độ nhanh hơn so với bình thường một chút. Mặc kệ tình huống khẩn cấp như thế nào, bảo đảm sự an toàn cho Chủ tịch tỉnh là điều kiện tiên quyết. Điểm này, lái xe cho tới bây giờ không dám quên.
Vưu Lợi Dân cũng không thúc giục.
Vưu Lợi Dân không phải cái loại "lãnh đạo cảm tính". Phong cách làm việc của ông rất ít khi bị hoàn cảnh bên ngoài và tâm tình biến hóa tác động. Tương đối mà nói, Khâu Minh Sơn mới là "lãnh đạo cảm tính" một chút.
Rất nhanh, chiếc xe Hồng Kỳ trực tiếp ngừng lại trước tòa nhà Tỉnh ủy số .
Vưu Lợi Dân và Phạm Hồng Vũ lên lầu ba.
Tào Thành chạy ra đón, vội vàng nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài. Thành phố Tề Hà đã xảy ra sự kiện quần chúng xung đột, tình huống khá nghiêm trọng. Bí thư Vinh lâm thời tổ chức hội nghị công việc Bí thư, mấy vị lãnh đạo khác đều đã đến, đang ở trong văn phòng Bí thư Vinh…
Chuyện quá khẩn cấp, Tào Thành lễ tiết nhất quán đều bỏ qua hết.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu, hướng văn phòng Vinh Khải Cao đi đến. Cửa phòng làm việc khép hờ, Vưu Lợi Dân trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trong phòng sương khói lượn lờ.
Vinh Khải Cao, Viên Lưu Ngạn, Chủ tịch Thiệu của Hội đồng nhân dân tỉnh và một vị Phó bí thư khác đều đã tới. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Đoàn Thần Hân và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng đã có mặt. Phát sinh sự kiện quần chúng đại quy mô như vậy, bình thường cần xuất động cơ quan cường lực giữ gìn trật tự, tham dự xử trí tiếp theo.
Thấy Vưu Lợi Dân bước vào, các lãnh đạo Tỉnh ủy tham dự cuộc họp liền hướng ông gật đầu ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Chủ tịch tỉnh đã đến!
Ngồi trên sofa Vinh Khải Cao lên tiếng, rồi hướng bên cạnh ra hiệu
Sofa đãi khách dù sao không phải phòng họp chuyên môn, không gian hữu hạn, Vinh Khải Cao ý tứ này chính là mời Vưu Lợi Dân ngồi cùng một chỗ với ông. Mặc kệ cán bộ phía dưới ý kiến gì, ít nhất Vinh Khải Cao hiện tại đã cho thấy thái độ, Vưu Lợi Dân là trợ thủ thứ nhất của ông!
Vưu Lợi Dân cũng không khách khí bước qua, hướng Vinh Khải Cao khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh ông.
Tào Thành vội vàng rót cho Vưu Lợi Dân một tách nước trà, nhưng cũng không vội đi mà ngồi xuống một bên, ở trên đầu gối mở ra quyển sổ, cầm lấy bút, làm xong chuẩn bị ghi chép.
Hội nghị công việc Bí thư lâm thời này tự nhiên không có khả năng giống với hội nghị chính thức mà an bài nhân viên chuyên môn ghi chép, chỉ có thể do Tào Thành tự bản thân ghi chép.
Vưu Lợi Dân ngồi xuống, Vinh Khải Cao liền hết sức nghiêm túc mở miệng:
- Các đồng chí, tôi vừa mới nhận được báo cáo, thành phố Tề Hà đã xảy ra sự kiện quần chúng tương đối nghiêm trọng. Mấy ngày hôm trước, một số quần chúng khu Thập Nguyên huyện Vân Hồ và một bộ phận cán bộ nông trường Triều Dương bởi vì vấn đề lịch sử lưu lại, đã xảy ra sự kiện dùng binh khí đánh nhau. Sự kiện dùng binh khí đánh nhau lần này, nông trường Triều Dương có mấy người công nhân viên chức bị thương nằm viện, nông trường đã hướng huyện Vân Hồ thông báo tình huống, nhưng vẫn chưa có câu trả lời...
Vinh Khải Cao giới thiệu sơ lược tình huống.
- Tôi mời mọi người lại đây thương lượng một chút, xem xử lý như thế nào để giải quyết tốt hậu quả.
Không ai nói chuyện.
Vinh Khải Cao hiểu được ý nghĩ trong lòng mỗi người. Nếu là sự tình phát sinh ở Tề Hà, tất cả mọi người đương nhiên trước hết phải lắng nghe ý kiến của Viên Lưu Ngạn. Công nhân viên chức nông trường Triều Dương và quần chúng huyện Vân Hồ mâu thuẫn xung đột là từ xưa đến nay. Viên Lưu Ngạn ở Tề Hà đảm nhiệm Bí thư Thành ủy hẳn là đã sớm xử lý cùng loại xung đột. Ông ta quả thật là người có quyền lên tiếng nhất.
- Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa sao lại thế này? Thật sự bừa bãi! Một nông trường Triều Dương nho nhỏ mà lại làm ra nhiều chuyện như vậy.
Viên Lưu Ngạn quả nhiên mở miệng trước tiên, rất không hài lòng nói, giọng điệu trước sau như một, mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không biết ông ta đang chất vấn ai:
- Nông trường Triều Dương mâu thuẫn, bọn họ trước đó cũng không phải không rõ ràng lắm sao? Một chút tính cảnh giác đều không có. Từ nông trường Triều Dương đến nội thành Tề Hà hơn bốn mươi km, vài trăm người, một hai chục chiếc xe. Một đoàn xe lớn như vậy đi trên đường, bọn họ trước đó một chút phong thanh đều không có, không biết đang áp dụng thi thố gì? Trực tiếp để cho quần chúng bao vây tòa nhà Thành ủy, quả thực là bừa bãi!
Viên Lưu Ngạn lời nói đúng lý hợp tình, có vẻ khi ông ta đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Tề Hà, nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn xung đột, nhưng chưa bao giờ đem sự tình làm lớn như vậy. Lấy việc Viên Lưu Ngạn mạnh mẽ, cứng rắn, ai dám vây khốn tòa nhà Thành ủy, quả thực là nói giỡn!
Vinh Khải Cao nói:
- Đồng chí Lưu Ngạn nói rất có đạo lý, Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa tính cảnh giác quả thật không cao, rất chậm chạp, hẳn là nên đề xuất nghiêm khắc phê bình đối với bọn họ... Chuyện bây giờ đã xảy ra, mấu chốt là nên xử trí tiếp theo như thế nào.
Đoàn Thần Hân nói:
- Bí thư Vinh, cục Công an thành phố Tề Hà đã xuất động hai trăm cảnh lực, cảnh sát có vũ trang cùng một trung đội chiến sĩ. Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa hai vị đồng chí kinh nghiệm công tác vẫn rất phong phú, mới có thể khống chế được cục diện. Tuy nhiên, tạm thời khống chế cục diện chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc. Nông trường Triều Dương mâu thuẫn này tồn tại khoảng ba mươi năm, hẳn là nên nghĩ biện pháp, trên căn bản giải quyết hết mới được. Bằng không, hàng năm náo ra như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Đoàn Thần Hân lúc này mở miệng, ý nghĩa chính chính là hướng Vinh Khải Cao báo cáo, hệ thống công an đã làm ra phản ứng, thuận miệng vì Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa giải vây hai câu, coi như là làm ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), huệ mà không phí.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Thiệu khe khẽ thở dài, nói:
- Trên căn bản giải quyết vấn đề, nói dễ hơn làm. Vấn đề quần chúng từ trước đến nay luôn là vấn đề nhức đầu nhất. Ba mươi năm mâu thuẫn tranh cãi, ảnh hưởng có thể không chỉ là một thế hệ.
- Quần chúng nông dân chúng ta chất phác thì chất phác, nhưng không phải là không dám nói. Rất nhiều quần chúng nông dân quả thật tồn tại tầm mắt thiển cận, lòng dạ nhỏ mọn, làm việc chỉ lấy cái trước mắt, rất ít khi suy xét lâu dài. Nhất là ở những dòng họ thế lực tương đối cường đại của địa khu nông thôn, quần chúng lại dễ dàng hình thành "tâm lý bầy cừu" mù quáng. Chỉ cần có người dẫn đầu, liền không hỏi đúng hay sai, chỉ để ý tụ chúng gây rối, cũng không suy xét hậu quả.
- Công nhân viên chức nông trường Triều Dương, trên danh nghĩa thuộc loại biên chế nhà nước, nhưng so với nhân viên chính phủ chân chính tất nhiên là không thể so sánh. Cho dù so với công nhân viên chức xí nghiệp công nghiệp quốc doanh và xí nghiệp khai thác mỏ cũng có vẻ không bằng. Bởi vì hoàn cảnh công tác và cuộc sống, từ bản chất, bọn họ cũng giống như những người nông dân bình thường, có tâm lý bầy cừu mù quáng.
- Bất kể nói như thế nào, chuyện này không thể kéo dài, cuối cùng cũng phải giải quyết mới được.
Vinh Khải Cao quả quyết nói.
Phòng họp lại lâm vào trầm tĩnh.
Một lát sau, Viên Lưu Ngạn giọng điệu hòa hoãn một chút, nói:
- Bí thư Vinh, tôi thấy như vậy đi, sau khi Đàm Khải Hoa bọn họ bình ổn tình thế, tôi tự mình đến thành phố Tề Hà một chuyến, tìm bọn họ tổ chức một cuộc họp, trước hết nghe ý kiến của mọi người. Dù sao bọn họ cũng ở tuyến đầu, so với chúng ta hiểu rõ tình huống thực tế hơn.
Ông ta trước kia ở thành phố Tề Hà làm Bí thư Thành ủy, rất nhiều cán bộ ở đó đều là cấp dưới cũ của ông. Hiện tại lại là Phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng. Tề Hà xảy ra sự kiện, do ông tự mình đi xử lý, cũng coi như chuyện đương nhiên.
Việc này dù sao cũng phải giải quyết. Phỏng chừng hội nghị công việc Bí thư lần này cuối cùng làm ra quyết nghị vẫn sẽ dừng ở trên đầu của ông.
Vinh Khải Cao gật đầu, nói:
- Cũng tốt, vậy vất vả đồng chí Lưu Ngạn đi một chuyến.
Còn chưa dứt lời, trên bàn công tác điện thoại, bỗng nhiên dồn dập vang lên.
Tào Thành vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới, cầm lên ống nghe, trầm giọng nói:
- Xin chào, xin hỏi ai đầu dây vậy?
- Là chánh văn phòng Tào sao? Là tôi, Trịnh Mỹ Đường.
Điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm có chút kinh hoàng của Trịnh Mỹ Đường.
Tào Thành sắc mặt lập tức ngưng tụ.
- Là như vậy, chánh văn phòng Tào, cục diện…cục diện không kiểm soát được... Vừa rồi, Chủ tịch thành phố Quách bị quần chúng nông trường Triều Dương vây công, huyết áp cao lên, bị sốc, khẩn cấp đưa đến bệnh viện rồi... Bí thư Đàm cũng lọt vào vây công, đã bị thương, thật vất vả mới thoát thân... Hiện tại, quần chúng đang tấn công tòa nhà Thành ủy, lập tức sẽ đột phá bức tường công an và cảnh sát có vũ trang, nhanh chóng sẽ không khống chế nổi.
Trịnh Mỹ Đường vừa báo cáo tình huống, vừa vù vù thở dốc, thanh âm càng thêm hoảng loạn.
- Chánh văn phòng Tào, chúng tôi xin chỉ thị Tỉnh ủy, có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế hay không?
Tào Thành sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
- Bí thư Trịnh, xin đợi, tôi lập tức xin chỉ thị Bí thư Vinh!
Vinh Khải Cao đã đi nhanh tới, từ trong tay Tào Thành nhận lấy ống nghe, uy nghiêm nói:
- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường, tôi là Vinh Khải Cao!
- Vâng, Bí thư Vinh, tôi xin hướng ngài báo cáo tình huống...
Vinh Khải Cao lẳng lặng nghe, hai hàng lông mày, gắt gao cau lại, vô cùng nghiêm nghị nói:
- Tiểu Trịnh, trong quần chúng có rất nhiều người già và đứa nhỏ, quyết không thể dễ dàng áp dụng biện pháp cưỡng chế. Điểm này, mời cậu và những đồng chí khác của Thành ủy cần phải nhớ kỹ! Tôi lập tức sẽ đến đó. Cậu chuyển cáo các đồng chí công an cảnh sát và cảnh sát có vũ trang, nhất định phải duy trì cao độ khắc chế, quyết không cho phép phát sinh sự kiện đổ máu!
- Vâng, Bí thư Vinh, tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ kỹ rồi...