Khâu Minh Sơn ngồi trên sofa trong phòng khách, mặc chiếc áo ngủ bông màu xám tro, vẫn chưa đứng dậy, chỉ có điều hướng cha con Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Đến rồi à, lại đây ngồi đi.
Phạm Vệ Quốc cười cười, cũng không khách khí, lập tức đi qua ngồi xuống một bên Khâu Minh Sơn. Trước kia, khi Khâu Minh Sơn còn bị lao động cải tạo ởtrường cán bộ Phạm Trang, hai người bọn họ quan hệ rất thân thiết. Phạm Vệ Quốc không phải là hạng người có tích cách nịnh nọt. Còn Khâu Minh Sơn cũng không phải là người thích người khác nịnh mình.
Có thể nói là tương giao tâm đầu ý hợp.
Phạm Hồng Vũ lại không có gan như thế, lập tức quy củ đi đến trước người Khâu Minh Sơn, hơi cúi người chào, kính cẩn nói:
- Xin chào Phó bí thư Khâu!.
Khâu Minh Sơn liếc nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một ý cười trêu tức, nói:
- Tốt, Chủ nhiệm Phạm rất có khả năng đấy. Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành Chủ nhiệm phân xưởng. Tài không đợi tuổi!
Phạm Hồng Vũ lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Cám ơn Phó bí thư Khâu quan tâm. Phạm Hồng Vũ không đảm đương nổi.
Câu khách khí này hắn nhất định phải nói. Hắn trở thành Chủ nhiệm phân xưởng 3của nhà máy cơ khí Nông nghiệp đã là chuyện của mấy ngày rồi. Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đều không biết, Khâu Minh Sơn mở miệng ra liền gọi đến “quan hàm” của hắn. Bởi vậy có thể thấy được Khâu Minh Sơn đối với tình huống của hắn rõ như lòng bàn tay. Về phần Khâu Minh Sơn tại sao lại chú ý đến hắn thì cũng không rõ ràng lắm.
Nếu không khiêm tốn mà suy đoán thì cũng chỉ có thể là Khâu Minh Sơn thấy người khác khó có được, cho nên đối với hắn mới đặc biệt chú ý như vậy.
Thân là Phó bí thư Địa ủy, nhân vật số ba, lại hiểu biết rõ ràng một xí nghiệp nho nhỏ thuộc huyện Vũ Dương, có thể thấy được Khâu Minh Sơn ở Vũ Dương có cơ sở ngầm. Đây là thủ đoạn cơ bản trong quan trường, Khâu Minh Sơn tuyệt sẽ không hoàn toàn coi thường không để ý.
- Làm rất tốt, Chủ nhiệm Phạm quá khiêm tốn rồi. Sau khi cậu đến nhà máy cơ khí Nông nghiệp Vũ Dương, nhà máy là đại sự không ngừng. Dễ dàng lật ngược Phương Văn Phong. Chủ nhiệm Phạm rất giỏi thủ đoạn đấy.
Khâu Minh Sơn rất chuyên chú nhìn hắn, nửa thật nửa đùa nói.
Hai người bọn họ ngôn ngữ sắc bén, Phạm Vệ Quốc nghe xong trong đầu cảm thấy mờ mịt. Nói ra thật xấu hổ, tình huống của con trai ở nhà máy cơ khí Nông nghiệp, ông không ngờ một chút cũng không rõ ràng.
- Hồng Vũ, con là Chủ nhiệm gì vậy?
Phạm Vệ Quốc không kìm nổi chen vào một câu.
Phạm Hồng Vũ cười, ngồi xuống một bên sofa, đối diện với cha, nói:
- Ba, Phó bí thư Khâu là nói giỡn với con đấy. Chủ nhiệm phân xưởng 3 nhà máy Cơ khí Nông nghiệp, ở trước mặt hai vị lãnh đạo cũng được tính là chức quan sao?
Khâu Minh Sơn lời nói trêu tức, nhưng Phạm Hồng Vũ không dám không nghiêm túc.
Phạm Vệ Quốc lấy làm lạ hỏi:
- Con làm Chủ nhiệm phân xưởng 3? Con đối với máy móc nông nghiệp dốt đặc cán mai mà.
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:
- Ba, bây giờ ba là Phó trưởng phòng công nghiệp địa khu, ba đối với hình thức vận tác của tất cả các nhà xưởng đều rất tinh thông sao?
Khâu Minh Sơn khoát tay áo nói:
- Lão Phạm, anh cũng đừng xem thường người trẻ tuổi. Có những đạo lý, con của anh so với anh còn hiểu hơn. Muốn làm quản lý, không nhất định phải tinh thông kỹ thuật, quản con người là được. Nói thật, lão Phạm, về phương diện này, anh thật đúng là không bằng con mình.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Bí thư Khâu, anh cũng biết, tôi không thích cất nhắc người…
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Lão Phạm, nếu đảm nhiệm cán bộ lãnh đạo, mặc kệ là anh có thích hay không, cân nhắc người là chuyện không thế tránh. Chúng ta hiện tại chính là hao tổn máy móc quá nặng. Các cán bộ đem đại bộ phận tinh lực đặt vào chuyện cất nhắc người. Nhưng, mỗi người đều cân nhắc mà anh lại không, thì anh chính là người chịu thiệt. Cá nhân được mất cũng thế mà trôi qua. Mấu chốt nhiều khi người cân nhắc không ra. Từ đó công tác sẽ có trở ngại. Điều này rất bất đắc dĩ nhưng lại là sự thật.
Cha con Phạm Vệ Quốc liên tục gật đầu, rất đồng tình.
Khâu Minh Sơn nhìn về phía Phạm Hồng Vũ nói:
- Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ, người cậu cân nhắc có phải quá thông minh không?
Khâu Minh Sơn không gọi hắn là Chủ nhiệm Phạm, có thể thấy được cuộc nói chuyện chính thức bắt đầu.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Phó bí thư Khâu, tôi nên xem đây là lời khen ngợi hay phê bình đây?
- Cậu cứ nói đi!
Khâu Minh Sơn hỏi ngược lại.
- Trong lúc nhà máy cơ khí nông nghiệp đang phấn đấu phát triển, thì Phương Văn Phong bỗng nhiên làm ra vấn đề về tác phong như vậy, lại còn bị bắt, là do cậu an bài phải không? Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu chỉ là may mắn gặp dịp?
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Bí thư Khâu, ngài làm sao mà có thể xác định là tôi an bài chứ?
Khâu Minh Sơn trong mắt hiện lên một chút tinh quang, giọng điệu vẫn thản nhiên, nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, cậu mới là người được lợi nhất. Nhà máy cơ khí Nông nghiệp Vũ Dương chỉ sợ chưa bao giờ có một Chủ nhiệm phân xưởng mới hơn hai mươi tuổi? Cấp trưởng ban thì cấp bậc không cao, chức vụ không hiện, nhưng đối với cậu mà nói cũng là một bậc thang. Mới từ văn phòng Địa ủy trao quyền cho cấp dưới, trong nháy mắt liền lên chức. Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi, có thể thấy hay không với tôi đồng dạng ý tưởng?
Phạm Hồng Vũ cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Bí thư Khâu, ngài phân tích rất có đạo lý. Tuy nhiên việc này, đầu tiên là Phương Văn Phong chính mình dựng thân bất chính mới khiến cho hữu tâm nhân tác động vào. Tác phong của anh ta không sai lầm thì cho dù người khác có muốn bắt gian cũng không được.
Khâu Minh Sơn im lặng không nói.
Phạm Hồng Vũ thẳng người, nhìn lại, cũng không né tránh.
- Lợi dụng nhược điểm của người, một kích tất trúng. Luận sự, Phạm Hồng Vũ cậu thật là hảo thủ đoạn.
Một lát sau, Khâu Minh Sơn chậm rãi nói.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh trả lời:
- Phó bí thư Khâu, ngài có lẽ không hiểu rõ tính cách của tôi. Người là dao thớt, còn tôi là thịt cá thì tôi làm không được. Người khác muốn ức hiếp tôi, tôi nhất định phải phản kháng. Về phần thắng bại cũng chỉ có thể bằng bản lĩnh. Muốn tôi ngoan ngoãn bị người khi dễ mà không trả đòn thì tuyệt không có khả năng.
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng:
- Tôi cũng không nói cậu là người có tính cách không tốt. Tôi cũng giống vậy mà. Chủ tịch đều đã nói qua, nơi đó có áp bách thì làm sao mà không có phản kháng. Áp bách càng thịnh thì phản kháng càng mãnh liệt. Nhưng cậu phải chú ý, âm mưu quỷ kế chỉ có thể đạt thành nhất thời, không được mưu đạt một đời. Mưu cầu chức vụ là thủ đoạn, mấu chốt ở chỗ, sau khi cậu đạt được chức vụ đó rồi thì phải mạnh mẽ xử lý sự tình. Nếu không thì chẳng khác nào quan liêu. Với đất nước và nhân dân thì chẳng có nửa phần ưu đãi. Người như thế, tôi rất chướng mắt. Hơn nữa, cũng nhất định đi không xa.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt liền ngưng trọng lên, hơi khom người, kính cẩn nói:
- Vâng, Phó bí thư Khâu, tôi xin nhớ kỹ.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn gật đầu, tựa hồ như đối với thái độ và câu trả lời của Phạm Hồng Vũ rất hài lòng, liền nâng tách trà lên uống một ngụm.
- Được rồi, nói rõ ý đồ của cậu tối nay đi.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn cha một cái, Phạm Vệ Quốc khẽ gật đầu. Tối nay đến gặp vốn là ứng theo yêu cầu của Phạm Hồng Vũ. Nói chuyện với Khâu Minh Sơn, tự nhiên cũng là Phạm Hồng Vũ.
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch tỉnh Lôi điều đi rồi, ngài có tính toán gì không?
Trên đường tới đây, Phạm Hồng Vũ suy nghĩ rất nhiều phương thức, kế hoạch muốn cho Khâu Minh Sơn nói về chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề. Lấy tuổi và kinh nghiệm của hắn bây giờ, muốn tung hỏa mù với Khâu Minh Sơn là điều không cần thiết. Khâu Minh Sơn cố nhiên khá thưởng thức hắn, nhưng không có nghĩa là Phạm Hồng Vũ có thể đắc ý, vênh váo.
Một người còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm sống kỳ thật không phải là không thể chiếm được cơ hội. Mà là khi cơ hội đến lại không biết nắm chắc. Khi đối đầu với một sự kiện, lãnh đạo cấp trên vừa mới biểu thị ý thưởng thức một chút, lập tức liền kiêu ngạo, tự cho mình là khó lường. Kết quả tất nhiên có thể nghĩ.
Khâu Minh Sơn hỏi ngược lại:
- Cậu cho là tôi có tính toán gì?
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch Lôi đi lần này, cán bộ điều chỉnh trong tỉnh sẽ lập tức triển khai. Bí thư Vinh khẳng định sẽ có an bài. Lúc này, ngài đi hay ở có thể khiến cho rất nhiều người chú ý. Ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa của chúng ta, sẽ có một đồng chí lãnh đạo chủ chốt muốn bắt cơ hội này. Ngài ở lại Ngạn Hoa, làm cho cuộc sống của người ta hàng ngày khó có thể bình an.
Phạm Vệ Quốc trên mặt lộ ra thần sắc giật mình.
Nguyên nhân chính là những lời nói này của Phạm Hồng Vũ, nói quá mức trực bạch, gần như trực chỉ Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa sẽ phải tìm cách đẩy Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn bất động thanh sắc, thản nhiên hỏi:
- Cậu muốn tôi hướng đến vòng tròn của Bí thư Vinh sao?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:
- Không phải, xin thứ cho tôi nói thẳng, Phó bí thư Khâu, ngài lúc này đi về phía vòng tròn Bí thư Vinh, là một điều không cần thiết. Thời gian trước, Chủ tịch tỉnh Lôi còn tại vị, cho nên Bí thư Lôi đối với ngài tỏ vẻ thái độ nào đó. Hiện tại tình hình hoàn toàn khác nhau rồi.
Ý tứ trong lời nói chẳng khác nào nói Khâu Minh Sơn không có giá trị lợi dụng, Vinh Khải Cao không hề cần ông ta.
Khâu Minh Sơn thản nhiên cười nói:
- Tiểu Phạm, cậu rất là thông minh. Nhưng tâm tư của đại nhân vật cũng không thể dễ phỏng đoán. Thân là Bí thư tỉnh ủy, đồng chí Vinh Khải Cao trong lòng không thể chỉ có bè cách đấu đá. Ông ta đầu tiên là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn, cán bộ điều chỉnh nhất định phải vì toàn bộ công tác của tỉnh Thanh Sơn mà triển khai phục vụ. Bất kể là ai, đều khó có khả năng độc đoán. Cậu hiểu không?
Phạm Hồng Vũ có chút giật mình, hắn cũng không phải là không suy xét vấn đề này. Giống như lời nói của Khâu Minh Sơn, Vinh Khải Cao cho dù phải rửa sạch dòng chính của Lôi Vân Cương, cũng nhất định phải biểu hiện ra ý chí rộng lớn. Nếu không lưu tình chút nào mà bắt toàn bộ cán bộ của Lôi Vân Cương thì không khỏi trở nên lòng dạ hẹp hòi trong mắt lãnh đạo cao tầng sao? Không thể để lại ấn tượng xấu cho người được.
Nếu như khác Lôi hệ thì không sao, còn lại thì thôi rồi. Khâu Minh Sơn thanh danh ở bên ngoài cũng có, chẳng những là người có khả năng phụ tá đắc lực cho Lôi Vân Cương, hơn nữa còn khiến cho lãnh đạo cao tầng chú ý. Nếu để lại Khâu Minh Sơn ở vị trí như hiện tại, có thể tạo cho Vinh Khải Cao hình tượng ý chí rộng lớn. Đồng thời cũng không khiến cho Khâu Minh Sơn trở thành nhân vật siêu cấp phản cảm. Huống chi, Khâu Minh Sơn phát biểu trong tờ nhật báo quần chúng ngày đó chẳng khác nào là lời tuyên ngôn, biểu thị sự ủng hộ của ông đối với Vinh Khải Cao. Vinh Khải Cao cũng cần mượn việc này để hướng các cán bộ khác trong tỉnh biểu thị công khai.
Khó trách Khâu Minh Sơn lại điềm tĩnh như thế.
Lấy bất biến ứng vạn biến, có đôi khi cũng là một thủ đoạn đắc lực phi thường.
Khâu Minh Sơn ngồi trên sofa trong phòng khách, mặc chiếc áo ngủ bông màu xám tro, vẫn chưa đứng dậy, chỉ có điều hướng cha con Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Đến rồi à, lại đây ngồi đi.
Phạm Vệ Quốc cười cười, cũng không khách khí, lập tức đi qua ngồi xuống một bên Khâu Minh Sơn. Trước kia, khi Khâu Minh Sơn còn bị lao động cải tạo ởtrường cán bộ Phạm Trang, hai người bọn họ quan hệ rất thân thiết. Phạm Vệ Quốc không phải là hạng người có tích cách nịnh nọt. Còn Khâu Minh Sơn cũng không phải là người thích người khác nịnh mình.
Có thể nói là tương giao tâm đầu ý hợp.
Phạm Hồng Vũ lại không có gan như thế, lập tức quy củ đi đến trước người Khâu Minh Sơn, hơi cúi người chào, kính cẩn nói:
- Xin chào Phó bí thư Khâu!.
Khâu Minh Sơn liếc nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một ý cười trêu tức, nói:
- Tốt, Chủ nhiệm Phạm rất có khả năng đấy. Tuổi còn trẻ mà có thể trở thành Chủ nhiệm phân xưởng. Tài không đợi tuổi!
Phạm Hồng Vũ lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Cám ơn Phó bí thư Khâu quan tâm. Phạm Hồng Vũ không đảm đương nổi.
Câu khách khí này hắn nhất định phải nói. Hắn trở thành Chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy cơ khí Nông nghiệp đã là chuyện của mấy ngày rồi. Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai đều không biết, Khâu Minh Sơn mở miệng ra liền gọi đến “quan hàm” của hắn. Bởi vậy có thể thấy được Khâu Minh Sơn đối với tình huống của hắn rõ như lòng bàn tay. Về phần Khâu Minh Sơn tại sao lại chú ý đến hắn thì cũng không rõ ràng lắm.
Nếu không khiêm tốn mà suy đoán thì cũng chỉ có thể là Khâu Minh Sơn thấy người khác khó có được, cho nên đối với hắn mới đặc biệt chú ý như vậy.
Thân là Phó bí thư Địa ủy, nhân vật số ba, lại hiểu biết rõ ràng một xí nghiệp nho nhỏ thuộc huyện Vũ Dương, có thể thấy được Khâu Minh Sơn ở Vũ Dương có cơ sở ngầm. Đây là thủ đoạn cơ bản trong quan trường, Khâu Minh Sơn tuyệt sẽ không hoàn toàn coi thường không để ý.
- Làm rất tốt, Chủ nhiệm Phạm quá khiêm tốn rồi. Sau khi cậu đến nhà máy cơ khí Nông nghiệp Vũ Dương, nhà máy là đại sự không ngừng. Dễ dàng lật ngược Phương Văn Phong. Chủ nhiệm Phạm rất giỏi thủ đoạn đấy.
Khâu Minh Sơn rất chuyên chú nhìn hắn, nửa thật nửa đùa nói.
Hai người bọn họ ngôn ngữ sắc bén, Phạm Vệ Quốc nghe xong trong đầu cảm thấy mờ mịt. Nói ra thật xấu hổ, tình huống của con trai ở nhà máy cơ khí Nông nghiệp, ông không ngờ một chút cũng không rõ ràng.
- Hồng Vũ, con là Chủ nhiệm gì vậy?
Phạm Vệ Quốc không kìm nổi chen vào một câu.
Phạm Hồng Vũ cười, ngồi xuống một bên sofa, đối diện với cha, nói:
- Ba, Phó bí thư Khâu là nói giỡn với con đấy. Chủ nhiệm phân xưởng nhà máy Cơ khí Nông nghiệp, ở trước mặt hai vị lãnh đạo cũng được tính là chức quan sao?
Khâu Minh Sơn lời nói trêu tức, nhưng Phạm Hồng Vũ không dám không nghiêm túc.
Phạm Vệ Quốc lấy làm lạ hỏi:
- Con làm Chủ nhiệm phân xưởng ? Con đối với máy móc nông nghiệp dốt đặc cán mai mà.
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:
- Ba, bây giờ ba là Phó trưởng phòng công nghiệp địa khu, ba đối với hình thức vận tác của tất cả các nhà xưởng đều rất tinh thông sao?
Khâu Minh Sơn khoát tay áo nói:
- Lão Phạm, anh cũng đừng xem thường người trẻ tuổi. Có những đạo lý, con của anh so với anh còn hiểu hơn. Muốn làm quản lý, không nhất định phải tinh thông kỹ thuật, quản con người là được. Nói thật, lão Phạm, về phương diện này, anh thật đúng là không bằng con mình.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Bí thư Khâu, anh cũng biết, tôi không thích cất nhắc người…
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Lão Phạm, nếu đảm nhiệm cán bộ lãnh đạo, mặc kệ là anh có thích hay không, cân nhắc người là chuyện không thế tránh. Chúng ta hiện tại chính là hao tổn máy móc quá nặng. Các cán bộ đem đại bộ phận tinh lực đặt vào chuyện cất nhắc người. Nhưng, mỗi người đều cân nhắc mà anh lại không, thì anh chính là người chịu thiệt. Cá nhân được mất cũng thế mà trôi qua. Mấu chốt nhiều khi người cân nhắc không ra. Từ đó công tác sẽ có trở ngại. Điều này rất bất đắc dĩ nhưng lại là sự thật.
Cha con Phạm Vệ Quốc liên tục gật đầu, rất đồng tình.
Khâu Minh Sơn nhìn về phía Phạm Hồng Vũ nói:
- Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ, người cậu cân nhắc có phải quá thông minh không?
Khâu Minh Sơn không gọi hắn là Chủ nhiệm Phạm, có thể thấy được cuộc nói chuyện chính thức bắt đầu.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Phó bí thư Khâu, tôi nên xem đây là lời khen ngợi hay phê bình đây?
- Cậu cứ nói đi!
Khâu Minh Sơn hỏi ngược lại.
- Trong lúc nhà máy cơ khí nông nghiệp đang phấn đấu phát triển, thì Phương Văn Phong bỗng nhiên làm ra vấn đề về tác phong như vậy, lại còn bị bắt, là do cậu an bài phải không? Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu chỉ là may mắn gặp dịp?
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Bí thư Khâu, ngài làm sao mà có thể xác định là tôi an bài chứ?
Khâu Minh Sơn trong mắt hiện lên một chút tinh quang, giọng điệu vẫn thản nhiên, nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, cậu mới là người được lợi nhất. Nhà máy cơ khí Nông nghiệp Vũ Dương chỉ sợ chưa bao giờ có một Chủ nhiệm phân xưởng mới hơn hai mươi tuổi? Cấp trưởng ban thì cấp bậc không cao, chức vụ không hiện, nhưng đối với cậu mà nói cũng là một bậc thang. Mới từ văn phòng Địa ủy trao quyền cho cấp dưới, trong nháy mắt liền lên chức. Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi, có thể thấy hay không với tôi đồng dạng ý tưởng?
Phạm Hồng Vũ cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Bí thư Khâu, ngài phân tích rất có đạo lý. Tuy nhiên việc này, đầu tiên là Phương Văn Phong chính mình dựng thân bất chính mới khiến cho hữu tâm nhân tác động vào. Tác phong của anh ta không sai lầm thì cho dù người khác có muốn bắt gian cũng không được.
Khâu Minh Sơn im lặng không nói.
Phạm Hồng Vũ thẳng người, nhìn lại, cũng không né tránh.
- Lợi dụng nhược điểm của người, một kích tất trúng. Luận sự, Phạm Hồng Vũ cậu thật là hảo thủ đoạn.
Một lát sau, Khâu Minh Sơn chậm rãi nói.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh trả lời:
- Phó bí thư Khâu, ngài có lẽ không hiểu rõ tính cách của tôi. Người là dao thớt, còn tôi là thịt cá thì tôi làm không được. Người khác muốn ức hiếp tôi, tôi nhất định phải phản kháng. Về phần thắng bại cũng chỉ có thể bằng bản lĩnh. Muốn tôi ngoan ngoãn bị người khi dễ mà không trả đòn thì tuyệt không có khả năng.
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng:
- Tôi cũng không nói cậu là người có tính cách không tốt. Tôi cũng giống vậy mà. Chủ tịch đều đã nói qua, nơi đó có áp bách thì làm sao mà không có phản kháng. Áp bách càng thịnh thì phản kháng càng mãnh liệt. Nhưng cậu phải chú ý, âm mưu quỷ kế chỉ có thể đạt thành nhất thời, không được mưu đạt một đời. Mưu cầu chức vụ là thủ đoạn, mấu chốt ở chỗ, sau khi cậu đạt được chức vụ đó rồi thì phải mạnh mẽ xử lý sự tình. Nếu không thì chẳng khác nào quan liêu. Với đất nước và nhân dân thì chẳng có nửa phần ưu đãi. Người như thế, tôi rất chướng mắt. Hơn nữa, cũng nhất định đi không xa.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt liền ngưng trọng lên, hơi khom người, kính cẩn nói:
- Vâng, Phó bí thư Khâu, tôi xin nhớ kỹ.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn gật đầu, tựa hồ như đối với thái độ và câu trả lời của Phạm Hồng Vũ rất hài lòng, liền nâng tách trà lên uống một ngụm.
- Được rồi, nói rõ ý đồ của cậu tối nay đi.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn cha một cái, Phạm Vệ Quốc khẽ gật đầu. Tối nay đến gặp vốn là ứng theo yêu cầu của Phạm Hồng Vũ. Nói chuyện với Khâu Minh Sơn, tự nhiên cũng là Phạm Hồng Vũ.
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch tỉnh Lôi điều đi rồi, ngài có tính toán gì không?
Trên đường tới đây, Phạm Hồng Vũ suy nghĩ rất nhiều phương thức, kế hoạch muốn cho Khâu Minh Sơn nói về chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề. Lấy tuổi và kinh nghiệm của hắn bây giờ, muốn tung hỏa mù với Khâu Minh Sơn là điều không cần thiết. Khâu Minh Sơn cố nhiên khá thưởng thức hắn, nhưng không có nghĩa là Phạm Hồng Vũ có thể đắc ý, vênh váo.
Một người còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm sống kỳ thật không phải là không thể chiếm được cơ hội. Mà là khi cơ hội đến lại không biết nắm chắc. Khi đối đầu với một sự kiện, lãnh đạo cấp trên vừa mới biểu thị ý thưởng thức một chút, lập tức liền kiêu ngạo, tự cho mình là khó lường. Kết quả tất nhiên có thể nghĩ.
Khâu Minh Sơn hỏi ngược lại:
- Cậu cho là tôi có tính toán gì?
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch Lôi đi lần này, cán bộ điều chỉnh trong tỉnh sẽ lập tức triển khai. Bí thư Vinh khẳng định sẽ có an bài. Lúc này, ngài đi hay ở có thể khiến cho rất nhiều người chú ý. Ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa của chúng ta, sẽ có một đồng chí lãnh đạo chủ chốt muốn bắt cơ hội này. Ngài ở lại Ngạn Hoa, làm cho cuộc sống của người ta hàng ngày khó có thể bình an.
Phạm Vệ Quốc trên mặt lộ ra thần sắc giật mình.
Nguyên nhân chính là những lời nói này của Phạm Hồng Vũ, nói quá mức trực bạch, gần như trực chỉ Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa sẽ phải tìm cách đẩy Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn bất động thanh sắc, thản nhiên hỏi:
- Cậu muốn tôi hướng đến vòng tròn của Bí thư Vinh sao?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:
- Không phải, xin thứ cho tôi nói thẳng, Phó bí thư Khâu, ngài lúc này đi về phía vòng tròn Bí thư Vinh, là một điều không cần thiết. Thời gian trước, Chủ tịch tỉnh Lôi còn tại vị, cho nên Bí thư Lôi đối với ngài tỏ vẻ thái độ nào đó. Hiện tại tình hình hoàn toàn khác nhau rồi.
Ý tứ trong lời nói chẳng khác nào nói Khâu Minh Sơn không có giá trị lợi dụng, Vinh Khải Cao không hề cần ông ta.
Khâu Minh Sơn thản nhiên cười nói:
- Tiểu Phạm, cậu rất là thông minh. Nhưng tâm tư của đại nhân vật cũng không thể dễ phỏng đoán. Thân là Bí thư tỉnh ủy, đồng chí Vinh Khải Cao trong lòng không thể chỉ có bè cách đấu đá. Ông ta đầu tiên là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn, cán bộ điều chỉnh nhất định phải vì toàn bộ công tác của tỉnh Thanh Sơn mà triển khai phục vụ. Bất kể là ai, đều khó có khả năng độc đoán. Cậu hiểu không?
Phạm Hồng Vũ có chút giật mình, hắn cũng không phải là không suy xét vấn đề này. Giống như lời nói của Khâu Minh Sơn, Vinh Khải Cao cho dù phải rửa sạch dòng chính của Lôi Vân Cương, cũng nhất định phải biểu hiện ra ý chí rộng lớn. Nếu không lưu tình chút nào mà bắt toàn bộ cán bộ của Lôi Vân Cương thì không khỏi trở nên lòng dạ hẹp hòi trong mắt lãnh đạo cao tầng sao? Không thể để lại ấn tượng xấu cho người được.
Nếu như khác Lôi hệ thì không sao, còn lại thì thôi rồi. Khâu Minh Sơn thanh danh ở bên ngoài cũng có, chẳng những là người có khả năng phụ tá đắc lực cho Lôi Vân Cương, hơn nữa còn khiến cho lãnh đạo cao tầng chú ý. Nếu để lại Khâu Minh Sơn ở vị trí như hiện tại, có thể tạo cho Vinh Khải Cao hình tượng ý chí rộng lớn. Đồng thời cũng không khiến cho Khâu Minh Sơn trở thành nhân vật siêu cấp phản cảm. Huống chi, Khâu Minh Sơn phát biểu trong tờ nhật báo quần chúng ngày đó chẳng khác nào là lời tuyên ngôn, biểu thị sự ủng hộ của ông đối với Vinh Khải Cao. Vinh Khải Cao cũng cần mượn việc này để hướng các cán bộ khác trong tỉnh biểu thị công khai.
Khó trách Khâu Minh Sơn lại điềm tĩnh như thế.
Lấy bất biến ứng vạn biến, có đôi khi cũng là một thủ đoạn đắc lực phi thường.