Phạm Hồng Vũ mỉm cười đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Mới đến hành lang, Lục Cửu cũng đã bước đến, vừa thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức vẻ mặt tươi cười, hai tay vươn dài ra, cười ha hả nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, xin chào...
Trước khi tới Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ đã tìm đọc quá sơ yếu lý lịch của Lục Cửu, biết y năm nay vừa vặn bốn mươi tuổi. Năm năm trước đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai năm trước đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Vân Hồ. Lục Cửu vóc dáng bậc trung, dáng người hơi có chút mập, nhưng chưa nói tới là béo, đầu chải láng cóng, quần tây áo sơ mi bỏ vào trong, giày da sáng bóng, vừa thấy liền biết không phải là hàng thông thường.
Xem ra Bí thư Lục rất để ý hình tượng của mình.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ trước kia chưa từng gặp mặt, sự kiện bao vây Tề Hà, là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cùng nhau tham gia hội nghị Vinh Khải Cao tự mình chủ trì. Lúc ấy, Lục Cửu tâm tình sợ hãi, tự nhiên không có khả năng phát sinh giao lưu gì với Phạm Hồng Vũ, chỉ là khi thấy mặt, đối với sự trẻ tuổi của Phạm Hồng Vũ mà âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Chỉ có điều rốt cuộc không nghĩ tới, mấy ngày sau, lại là Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
Phạm Hồng Vũ cũng bước nhanh hơn đến phía trước, cầm hai tay Lục Cửu, cười nói:
- Xin chào Bí thư Lục, khiến Bí thư Lục tự mình đuổi tới Thập Nguyên, thật là ngại quá!
- Chủ tịch huyện Phạm nói gì vậy? Tôi và cậu hiện tại đã là chiến hữu bên trong một chiến hào, đồng chí bên trong một bộ máy, chính là người một nhà, tại sao phải nói hai nhà? Ha ha, tôi đang nghĩ, muốn tới tỉnh tìm cậu, để thương lượng công tác một chút, nghe một đồng chí phòng thư ký nói, cậu đang nghỉ phép, nên không tiện quấy rầy. Không nghĩ tới cậu đến nhanh như vậy. Ai cha, là công tác của tôi không có làm đúng chỗ, hổ thẹn hổ thẹn...
Lục Cửu nắm thật chặt tay Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt cực kỳ thân thiết, lời nói nghe cũng phi thường nhiệt tình, không cẩn thận nghe, chút cũng sẽ không cảm thấy, ông ta thật ra đang oán giận Phạm Hồng Vũ "không nói quy củ".
Lục Cửu tôi là biết nói quy củ đấy, biết được Trưởng phòng Phạm cậu đến Vân Hồ cùng tôi hợp tác, tôi đã nghĩ phải trước một bước đến tỉnh tìm cậu, chủ động liên lạc cảm tình. Là Bí thư huyện ủy, tôi làm như vậy, là phi thường nể tình rồi. Nhưng cậu như thế nào âm thầm ngay tại Thập Nguyên xông ra, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến tôi trở tay không kịp?
"Anh bạn", cậu làm như vậy hơi có chút không suy nghĩ rồi!
Lục Cửu tôi không có đắc tội với cậu.
Cậu thế nào cũng phải dùng phương thức như thế để tỏ vẻ thân phận đệ nhất thư ký UBND tỉnh của cậu sao?
Kỳ thật phát sinh loại chuyện "bất ngờ" này, Phạm Hồng Vũ trong lòng cũng không muốn. Hắn chỉ tính toán trước giải thích một chút tình huống, làm ra tâm lý nắm chắc. Ai biết may mắn thế nào tên khốn khiếp Cát Nhị Tráng này lại nhảy ra muốn chết?
Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tùy ý thôi.
- Rất xin lỗi, Bí thư Lục. Tôi kỳ thật chỉ là muốn tìm hiểu một chút phong cảnh hồ Thanh Sơn. Là người Thanh Sơn, tôi trước kia còn chưa tới hồ lớn để du lịch, nên trong đầu cảm thấy hơi tiếc nuối.
Phạm Hồng Vũ cười nói, vẻ mặt thân thiết.
- Haha, phong cảnh hồ Thanh Sơn quả thật rất đẹp, nhìn mãi không chán. Khó trách Chủ tịch huyện Phạm trong lòng lại ghi nhớ, cho dù là tôi đây từ nhỏ lớn lên bên hồ, nhưng mỗi lần nhìn thấy hồ, đều cảm thấy không hoàn toàn không giống như trước kia, cảm thụ không giống nhau.
Lục Cửu cũng là người khôn khéo, thấy Phạm Hồng Vũ cho mình cái bậc thang, lập tức liền từ bậc thang này đi xuống dưới, không hề "giằng co" chủ đề Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xuất hiện.
Lần đầu giao tiếp, có một số việc, đến điểm là dừng được rồi, đi quá sâu vào, tất cả mọi người sẽ xấu hổ.
Sau khi Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm chào hỏi nhau xong, Cố Vân Phong đám người liền nhất nhất tiến lên, hướng Bí thư Lục chào hỏi.
- Bí thư Lục, chào ngài chào ngài...
Cát Đại Tráng rất tự giác, là người cuối cùng tiến lên, vòng eo béo tốt không gấp khúc được, cúi đầu như không.
Lục Cửu vừa mới bắt tay một vị cán bộ khác, thấy Cát Đại Tráng tiến lên, tay kia lại chậm rãi thu trở về, Cát Đại Tráng hai tay kéo dài, cứng đờ, tiến thoái không được, lập tức khuôn mặt biến thành màu gan lợn.
- Đồn trưởng Cát, không tệ lắm, trị an Thập Nguyên quản rất tốt. Có phải hay không nên cho phòng Công an các người nhận một tờ giấy khen?
Lục Cửu thản nhiên nói, giọng điệu cũng không phải vô cùng nghiêm khắc, tuy nhiên ánh mắt kia lại giống như dao nhỏ, thẳng kẹp lồng ngực Cát Đại Tráng. Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Cát Đại Tráng ít nhất đã chết hơn hai mươi hồi rồi.
"..."
Cát Đại Tráng mồ hôi lạnh trên trán rò rỉ xuống, liên tiếp lau nhưng không khô nổi.
Không hề nghi ngờ, Cát Nhị Tráng ở trong quán ăn làm ra đánh rắm kia, Cố Vân Phong đã ở trong điện thoại hướng Lục Cửu phản ánh qua. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lục Cửu vội vội vàng vàng chạy tới.
Nếu chỉ có điều Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Thập Nguyên bại lộ hành tung, Lục Cửu còn không nhất định sẽ trước tiên chạy tới. Phạm Hồng Vũ đã từng là đệ nhất thư ký của UBND tỉnh, nhưng hiện tại hắn là Phó bí thư huyện ủy Vân Hồ, quyền Chủ tịch huyện, liền biến thành trợ thủ của Lục Cửu. Lục Cửu hoặc nhiều hoặc ít phải duy trì kiêu ngạo của nhân vật số một của mình. Chủ tịch huyện Phạm cậu đến cũng chưa đến chào hỏi Bí thư huyện ủy tôi trước tiên, tôi cũng không cần phải vội vàng chạy hơn mười dặm đến gặp cậu. Coi như hết thảy cũng chưa phát sinh chuyện gì, chờ cậu chính thức nhậm chức rồi nói sau.
Nhưng Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Thập Nguyên gặp phải lưu manh du côn gây hấn, còn động thủ. Mặc dù Phạm Hồng Vũ không bị thương nhưng tính chất liền thay đổi.
Lục Cửu ông quản huyện Vân Hồ như thế nào vậy?
Thôn dân và công nhân viên chức nông trường đánh nhau ẩu đả, ông không quản được; ở huyện lưu manh du côn hoành hành ngang ngược, ông cũng không quản được?
Bí thư huyện ủy làm được cũng thật là có trình độ.
Ông mỗi ngày đều có thể ngủ ngon hay sao?
Thử nghĩ loại tình hình này, Lục Cửu đối với Cát Đại Tráng làm sao mà có nửa phần sắc mặt tốt?
- Vâng, rất xin lỗi, Bí thư Lục, đều là tôi không đúng. Tôi không quản tốt trị an Thập Nguyên, không quản tốt người nhà, tôi khốn khiếp tôi khốn khiếp. Tôi xin hướng Huyện ủy, hướng Ủy ban nhân dân huyện làm khắc sâu kiểm điểm... Xin Bí thư Lục nghiêm khắc phê bình...
Lau một trận mồ hôi lạnh, Cát Đại Tráng rốt cục lắp bắp mở miệng, khuôn mặt từ đỏ biến thành tái nhợt, vòng eo như là đeo đá, cố gắng cúi xuống.
- Phê bình? Đồn trưởng Cát nói quá lời, ai dám phê bình anh? Cái tên lưu manh kia tên là Cát Nhị Tráng? Có phải hay không là em trai của anh? Em trai của anh hôm nay dám động dao với Chủ tịch huyện Phạm, tôi muốn phê bình anh, anh ngày mai động súng với tôi thì sao? Đồn trưởng Cát, tôi đắc tội không nổi đâu!
Lục Cửu cứ như vậy đứng trên hành lang, nói không vội vàng không hấp tấp, trong mắt lửa giận giống như là muốn phun ra ngoài.
Một tòa nhà làm việc to như vậy nhưng giờ trở nên yên tĩnh lạ thường. Ngoại trừ Cố Vân Phong và các lãnh đạo thị trấn khác, các phòng đều yên tĩnh, không ai nói chuyện, càng không có người ra sức chạy, ngay cả đầu cũng không dám thò ra bên ngoài thăm dò.
Cố Vân Phong đám người cũng cúi thấp đầu, cùng Cát Đại Tráng lau mồ hôi lạnh.
Trị an thị trấn Thập Nguyên không tốt, lưu manh du côn hoành hành, không chỉ có riêng đồn công an một mình chịu trách nhiệm, càng không chỉ là Cát Đại Tráng một người chịu trách nhiệm. Là lãnh đạo chủ chốt khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên, bọn họ mỗi người đều phải có trách nhiệm.
Hơn nữa dựa theo lệ thường trong quan trường, Lục Cửu sau khi phê bình Cát Đại Tráng xong, sẽ đến phiên bọn họ, như thế nào cũng sẽ tiện thể mấy câu, xem như "tặng phẩm"
Đây cũng là kỹ xảo làm lãnh đạo.
Ở trong trường hợp công chúng, gắt gao nhìn thẳng một người mà phê bình, cũng không phải thượng sách. Người này bị chửi một mình, trong lòng càng thêm cảm thấy không công bằng, sẽ hận chết vị lãnh đạo này. Nhưng kèm theo mắng một số người bên cạnh, trong lòng nhiều ít coi như là thăng bằng. Giống như làm ra thành tích, cũng không thể khen ngợi một người, đây không phải là trân trọng người đó, mà là cô lập người đó.
Cái này gọi là "có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”
- Bí thư Lục, Bí thư Lục, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi. Cát Nhị Tráng phần tử lưu manh kia, tôi nhất định nghiêm túc xử lý nó, tuyệt không nuông chiều.
Nhìn bộ dạng kia của Cát Đại Tráng, không sai biệt lắm muốn quỳ xuống trước mặt Lục Cửu, lại không được liền hướng Phạm Hồng Vũ quăng ánh mắt cầu xin. Cát Đại Tráng trong lòng rất rõ ràng, nếu thật là bị bắt làm điển hình, đời này của y coi như xong rồi. Không phải vấn đề trưởng đồn công an có thể tiếp tục làm hay không, thậm chí cũng không phải công chức có thể giữ được hay không, mà là có bị ngồi tù hay không.
Chính y làm chuyện xấu gì, trong lòng y biết rõ.
Lãnh đạo huyện nếu không bắt y làm điển hình thì coi như qua, còn thật sự muốn bắt, coi như mông đầy cứt!
- Được rồi, Đồn trưởng Cát, những lời này, anh để dành lại nói cho Lý Văn Hàn đi. Tôi không có thời gian rảnh rỗi ở trong này nghe anh nói lời vô nghĩa.
Lục Cửu phất tay, giống như muốn xua đuổi một con ruồi, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét đến cực điểm.
Kỳ thật giờ khắc này, Lục Cửu trong lòng đặt ra quyết tâm, mượn Cát Đại Tráng khai đao tế cờ. Thứ nhất là cấp cho Phạm Hồng Vũ một công đạo, nếu để cho Phạm Hồng Vũ chính mình đề xuất xử lý Cát Đại Tráng, Lục Cửu coi như bị động. Em trai Cát Đại Tráng muốn "giết chết" Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ sao có thể cho phép gã yên? Lục Cửu không xuất ra thái độ rõ ràng, quả quyết là không qua được. Chỉ sợ sẽ bị Vưu Lợi Dân nhận định là một loại "không hữu hảo không phối hợp", kia mới chính thức là không xong.
Thứ hai, "sự kiện bao vây" chính là cần phải xử phạt thật mạnh một số cán bộ chịu trách nhiệm, hướng cấp trên bày ra một công đạo. Cát Đại Tráng đúng là phi thường thích hợp. Trưởng đồn công an khu Thập Nguyên, việc ổn định trị an địa phương, chính là do y quản. Quần chúng khu Thập Nguyên hàng năm cùng với cán bộ công nhân viên chức của nông trường Triều Dương đánh nhau, Cát Đại Tráng làm sao có thể không đếm xỉa đến?
Bắt lấy y sẽ đem những tên lưu manh du côn còn lại bắt một đám, cần thiết thì giết một hai người. Bí thư Đàm mới có thể hài lòng, đồng thời cũng nảy sinh tác dụng kinh sợ, xem sau này ai còn dám động một chút lại dùng binh khí đánh nhau?
Loại sự tình này, chỉ sợ cần phải có một khơi dòng.
Một khi có tiền lệ trước, những xử phạt sau liền trở nên đương nhiên. Bắt đi vài tên lợi hại nhất của khu Thập Nguyên và nông trường xử theo pháp luật, có lẽ mâu thuẫn sẽ được đè xuống.
Có suy nghĩ như vậy, giờ này khắc này, Cát Đại Tráng trong mắt Lục Cửu giống như một kẻ tù tội, Lục Cửu khi nào sẽ nghe lời vô nghĩa của y?
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm...
Cát Đại Tráng vẻ mặt cầu khẩn, mồ hôi đổ ra khiến cho trang phục cảnh sát toàn bộ thấm ướt, dính sát vào nhau.
- Tránh qua một bên!
Lục Cửu rốt cục không thể nhịn được nữa, rống giận một tiếng.
Cát Đại Tráng sợ tới mức cả người run lên, đứng không vững, bờ mông liền ngồi xuống, may mà bên cạnh có một vị cán bộ khu đúng lúc giơ tay, giữ y lại, mới không có trước mặt mọi người bẽ mặt.
Tuy nhiên cũng không khác nhau quá lớn.
----------oOo----------
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Mới đến hành lang, Lục Cửu cũng đã bước đến, vừa thấy Phạm Hồng Vũ, lập tức vẻ mặt tươi cười, hai tay vươn dài ra, cười ha hả nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, xin chào...
Trước khi tới Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ đã tìm đọc quá sơ yếu lý lịch của Lục Cửu, biết y năm nay vừa vặn bốn mươi tuổi. Năm năm trước đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai năm trước đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Vân Hồ. Lục Cửu vóc dáng bậc trung, dáng người hơi có chút mập, nhưng chưa nói tới là béo, đầu chải láng cóng, quần tây áo sơ mi bỏ vào trong, giày da sáng bóng, vừa thấy liền biết không phải là hàng thông thường.
Xem ra Bí thư Lục rất để ý hình tượng của mình.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ trước kia chưa từng gặp mặt, sự kiện bao vây Tề Hà, là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cùng nhau tham gia hội nghị Vinh Khải Cao tự mình chủ trì. Lúc ấy, Lục Cửu tâm tình sợ hãi, tự nhiên không có khả năng phát sinh giao lưu gì với Phạm Hồng Vũ, chỉ là khi thấy mặt, đối với sự trẻ tuổi của Phạm Hồng Vũ mà âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Chỉ có điều rốt cuộc không nghĩ tới, mấy ngày sau, lại là Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
Phạm Hồng Vũ cũng bước nhanh hơn đến phía trước, cầm hai tay Lục Cửu, cười nói:
- Xin chào Bí thư Lục, khiến Bí thư Lục tự mình đuổi tới Thập Nguyên, thật là ngại quá!
- Chủ tịch huyện Phạm nói gì vậy? Tôi và cậu hiện tại đã là chiến hữu bên trong một chiến hào, đồng chí bên trong một bộ máy, chính là người một nhà, tại sao phải nói hai nhà? Ha ha, tôi đang nghĩ, muốn tới tỉnh tìm cậu, để thương lượng công tác một chút, nghe một đồng chí phòng thư ký nói, cậu đang nghỉ phép, nên không tiện quấy rầy. Không nghĩ tới cậu đến nhanh như vậy. Ai cha, là công tác của tôi không có làm đúng chỗ, hổ thẹn hổ thẹn...
Lục Cửu nắm thật chặt tay Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt cực kỳ thân thiết, lời nói nghe cũng phi thường nhiệt tình, không cẩn thận nghe, chút cũng sẽ không cảm thấy, ông ta thật ra đang oán giận Phạm Hồng Vũ "không nói quy củ".
Lục Cửu tôi là biết nói quy củ đấy, biết được Trưởng phòng Phạm cậu đến Vân Hồ cùng tôi hợp tác, tôi đã nghĩ phải trước một bước đến tỉnh tìm cậu, chủ động liên lạc cảm tình. Là Bí thư huyện ủy, tôi làm như vậy, là phi thường nể tình rồi. Nhưng cậu như thế nào âm thầm ngay tại Thập Nguyên xông ra, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến tôi trở tay không kịp?
"Anh bạn", cậu làm như vậy hơi có chút không suy nghĩ rồi!
Lục Cửu tôi không có đắc tội với cậu.
Cậu thế nào cũng phải dùng phương thức như thế để tỏ vẻ thân phận đệ nhất thư ký UBND tỉnh của cậu sao?
Kỳ thật phát sinh loại chuyện "bất ngờ" này, Phạm Hồng Vũ trong lòng cũng không muốn. Hắn chỉ tính toán trước giải thích một chút tình huống, làm ra tâm lý nắm chắc. Ai biết may mắn thế nào tên khốn khiếp Cát Nhị Tráng này lại nhảy ra muốn chết?
Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tùy ý thôi.
- Rất xin lỗi, Bí thư Lục. Tôi kỳ thật chỉ là muốn tìm hiểu một chút phong cảnh hồ Thanh Sơn. Là người Thanh Sơn, tôi trước kia còn chưa tới hồ lớn để du lịch, nên trong đầu cảm thấy hơi tiếc nuối.
Phạm Hồng Vũ cười nói, vẻ mặt thân thiết.
- Haha, phong cảnh hồ Thanh Sơn quả thật rất đẹp, nhìn mãi không chán. Khó trách Chủ tịch huyện Phạm trong lòng lại ghi nhớ, cho dù là tôi đây từ nhỏ lớn lên bên hồ, nhưng mỗi lần nhìn thấy hồ, đều cảm thấy không hoàn toàn không giống như trước kia, cảm thụ không giống nhau.
Lục Cửu cũng là người khôn khéo, thấy Phạm Hồng Vũ cho mình cái bậc thang, lập tức liền từ bậc thang này đi xuống dưới, không hề "giằng co" chủ đề Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xuất hiện.
Lần đầu giao tiếp, có một số việc, đến điểm là dừng được rồi, đi quá sâu vào, tất cả mọi người sẽ xấu hổ.
Sau khi Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm chào hỏi nhau xong, Cố Vân Phong đám người liền nhất nhất tiến lên, hướng Bí thư Lục chào hỏi.
- Bí thư Lục, chào ngài chào ngài...
Cát Đại Tráng rất tự giác, là người cuối cùng tiến lên, vòng eo béo tốt không gấp khúc được, cúi đầu như không.
Lục Cửu vừa mới bắt tay một vị cán bộ khác, thấy Cát Đại Tráng tiến lên, tay kia lại chậm rãi thu trở về, Cát Đại Tráng hai tay kéo dài, cứng đờ, tiến thoái không được, lập tức khuôn mặt biến thành màu gan lợn.
- Đồn trưởng Cát, không tệ lắm, trị an Thập Nguyên quản rất tốt. Có phải hay không nên cho phòng Công an các người nhận một tờ giấy khen?
Lục Cửu thản nhiên nói, giọng điệu cũng không phải vô cùng nghiêm khắc, tuy nhiên ánh mắt kia lại giống như dao nhỏ, thẳng kẹp lồng ngực Cát Đại Tráng. Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Cát Đại Tráng ít nhất đã chết hơn hai mươi hồi rồi.
"..."
Cát Đại Tráng mồ hôi lạnh trên trán rò rỉ xuống, liên tiếp lau nhưng không khô nổi.
Không hề nghi ngờ, Cát Nhị Tráng ở trong quán ăn làm ra đánh rắm kia, Cố Vân Phong đã ở trong điện thoại hướng Lục Cửu phản ánh qua. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lục Cửu vội vội vàng vàng chạy tới.
Nếu chỉ có điều Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Thập Nguyên bại lộ hành tung, Lục Cửu còn không nhất định sẽ trước tiên chạy tới. Phạm Hồng Vũ đã từng là đệ nhất thư ký của UBND tỉnh, nhưng hiện tại hắn là Phó bí thư huyện ủy Vân Hồ, quyền Chủ tịch huyện, liền biến thành trợ thủ của Lục Cửu. Lục Cửu hoặc nhiều hoặc ít phải duy trì kiêu ngạo của nhân vật số một của mình. Chủ tịch huyện Phạm cậu đến cũng chưa đến chào hỏi Bí thư huyện ủy tôi trước tiên, tôi cũng không cần phải vội vàng chạy hơn mười dặm đến gặp cậu. Coi như hết thảy cũng chưa phát sinh chuyện gì, chờ cậu chính thức nhậm chức rồi nói sau.
Nhưng Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Thập Nguyên gặp phải lưu manh du côn gây hấn, còn động thủ. Mặc dù Phạm Hồng Vũ không bị thương nhưng tính chất liền thay đổi.
Lục Cửu ông quản huyện Vân Hồ như thế nào vậy?
Thôn dân và công nhân viên chức nông trường đánh nhau ẩu đả, ông không quản được; ở huyện lưu manh du côn hoành hành ngang ngược, ông cũng không quản được?
Bí thư huyện ủy làm được cũng thật là có trình độ.
Ông mỗi ngày đều có thể ngủ ngon hay sao?
Thử nghĩ loại tình hình này, Lục Cửu đối với Cát Đại Tráng làm sao mà có nửa phần sắc mặt tốt?
- Vâng, rất xin lỗi, Bí thư Lục, đều là tôi không đúng. Tôi không quản tốt trị an Thập Nguyên, không quản tốt người nhà, tôi khốn khiếp tôi khốn khiếp. Tôi xin hướng Huyện ủy, hướng Ủy ban nhân dân huyện làm khắc sâu kiểm điểm... Xin Bí thư Lục nghiêm khắc phê bình...
Lau một trận mồ hôi lạnh, Cát Đại Tráng rốt cục lắp bắp mở miệng, khuôn mặt từ đỏ biến thành tái nhợt, vòng eo như là đeo đá, cố gắng cúi xuống.
- Phê bình? Đồn trưởng Cát nói quá lời, ai dám phê bình anh? Cái tên lưu manh kia tên là Cát Nhị Tráng? Có phải hay không là em trai của anh? Em trai của anh hôm nay dám động dao với Chủ tịch huyện Phạm, tôi muốn phê bình anh, anh ngày mai động súng với tôi thì sao? Đồn trưởng Cát, tôi đắc tội không nổi đâu!
Lục Cửu cứ như vậy đứng trên hành lang, nói không vội vàng không hấp tấp, trong mắt lửa giận giống như là muốn phun ra ngoài.
Một tòa nhà làm việc to như vậy nhưng giờ trở nên yên tĩnh lạ thường. Ngoại trừ Cố Vân Phong và các lãnh đạo thị trấn khác, các phòng đều yên tĩnh, không ai nói chuyện, càng không có người ra sức chạy, ngay cả đầu cũng không dám thò ra bên ngoài thăm dò.
Cố Vân Phong đám người cũng cúi thấp đầu, cùng Cát Đại Tráng lau mồ hôi lạnh.
Trị an thị trấn Thập Nguyên không tốt, lưu manh du côn hoành hành, không chỉ có riêng đồn công an một mình chịu trách nhiệm, càng không chỉ là Cát Đại Tráng một người chịu trách nhiệm. Là lãnh đạo chủ chốt khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên, bọn họ mỗi người đều phải có trách nhiệm.
Hơn nữa dựa theo lệ thường trong quan trường, Lục Cửu sau khi phê bình Cát Đại Tráng xong, sẽ đến phiên bọn họ, như thế nào cũng sẽ tiện thể mấy câu, xem như "tặng phẩm"
Đây cũng là kỹ xảo làm lãnh đạo.
Ở trong trường hợp công chúng, gắt gao nhìn thẳng một người mà phê bình, cũng không phải thượng sách. Người này bị chửi một mình, trong lòng càng thêm cảm thấy không công bằng, sẽ hận chết vị lãnh đạo này. Nhưng kèm theo mắng một số người bên cạnh, trong lòng nhiều ít coi như là thăng bằng. Giống như làm ra thành tích, cũng không thể khen ngợi một người, đây không phải là trân trọng người đó, mà là cô lập người đó.
Cái này gọi là "có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”
- Bí thư Lục, Bí thư Lục, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi. Cát Nhị Tráng phần tử lưu manh kia, tôi nhất định nghiêm túc xử lý nó, tuyệt không nuông chiều.
Nhìn bộ dạng kia của Cát Đại Tráng, không sai biệt lắm muốn quỳ xuống trước mặt Lục Cửu, lại không được liền hướng Phạm Hồng Vũ quăng ánh mắt cầu xin. Cát Đại Tráng trong lòng rất rõ ràng, nếu thật là bị bắt làm điển hình, đời này của y coi như xong rồi. Không phải vấn đề trưởng đồn công an có thể tiếp tục làm hay không, thậm chí cũng không phải công chức có thể giữ được hay không, mà là có bị ngồi tù hay không.
Chính y làm chuyện xấu gì, trong lòng y biết rõ.
Lãnh đạo huyện nếu không bắt y làm điển hình thì coi như qua, còn thật sự muốn bắt, coi như mông đầy cứt!
- Được rồi, Đồn trưởng Cát, những lời này, anh để dành lại nói cho Lý Văn Hàn đi. Tôi không có thời gian rảnh rỗi ở trong này nghe anh nói lời vô nghĩa.
Lục Cửu phất tay, giống như muốn xua đuổi một con ruồi, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét đến cực điểm.
Kỳ thật giờ khắc này, Lục Cửu trong lòng đặt ra quyết tâm, mượn Cát Đại Tráng khai đao tế cờ. Thứ nhất là cấp cho Phạm Hồng Vũ một công đạo, nếu để cho Phạm Hồng Vũ chính mình đề xuất xử lý Cát Đại Tráng, Lục Cửu coi như bị động. Em trai Cát Đại Tráng muốn "giết chết" Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ sao có thể cho phép gã yên? Lục Cửu không xuất ra thái độ rõ ràng, quả quyết là không qua được. Chỉ sợ sẽ bị Vưu Lợi Dân nhận định là một loại "không hữu hảo không phối hợp", kia mới chính thức là không xong.
Thứ hai, "sự kiện bao vây" chính là cần phải xử phạt thật mạnh một số cán bộ chịu trách nhiệm, hướng cấp trên bày ra một công đạo. Cát Đại Tráng đúng là phi thường thích hợp. Trưởng đồn công an khu Thập Nguyên, việc ổn định trị an địa phương, chính là do y quản. Quần chúng khu Thập Nguyên hàng năm cùng với cán bộ công nhân viên chức của nông trường Triều Dương đánh nhau, Cát Đại Tráng làm sao có thể không đếm xỉa đến?
Bắt lấy y sẽ đem những tên lưu manh du côn còn lại bắt một đám, cần thiết thì giết một hai người. Bí thư Đàm mới có thể hài lòng, đồng thời cũng nảy sinh tác dụng kinh sợ, xem sau này ai còn dám động một chút lại dùng binh khí đánh nhau?
Loại sự tình này, chỉ sợ cần phải có một khơi dòng.
Một khi có tiền lệ trước, những xử phạt sau liền trở nên đương nhiên. Bắt đi vài tên lợi hại nhất của khu Thập Nguyên và nông trường xử theo pháp luật, có lẽ mâu thuẫn sẽ được đè xuống.
Có suy nghĩ như vậy, giờ này khắc này, Cát Đại Tráng trong mắt Lục Cửu giống như một kẻ tù tội, Lục Cửu khi nào sẽ nghe lời vô nghĩa của y?
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm...
Cát Đại Tráng vẻ mặt cầu khẩn, mồ hôi đổ ra khiến cho trang phục cảnh sát toàn bộ thấm ướt, dính sát vào nhau.
- Tránh qua một bên!
Lục Cửu rốt cục không thể nhịn được nữa, rống giận một tiếng.
Cát Đại Tráng sợ tới mức cả người run lên, đứng không vững, bờ mông liền ngồi xuống, may mà bên cạnh có một vị cán bộ khu đúng lúc giơ tay, giữ y lại, mới không có trước mặt mọi người bẽ mặt.
Tuy nhiên cũng không khác nhau quá lớn.
----------oOo----------