Hội nghị diễn ra đến khuya, không sai biệt lắm đến mười giờ tối, Phạm Hồng Vũ mới tuyên bố tan họp. Chủ yếu là Phạm Hồng Vũ để ý Cảnh Phi, sợ ông tuổi già nhiều bệnh, thân thể gánh không được. Kỳ thật, hôm nay mọi người từ miệng tân Bí thư nghe được những sự vật mới mẻ. Mấy thứ này, có một số cũng đã nghĩ qua, nhưng không có thấu triệt như Phạm Hồng Vũ nói. Còn lại căn bản là không nghĩ tới, hoá ra công tác nông trường còn có thể làm như vậy sao?
Một thế giới mới, ở trước mặt mọi người hiển lộ ra một góc của băng sơn.
Sau đó, Phạm Hồng Vũ ngay tại nhà khách nông trường nghỉ ngơi. Đây là nhà khách thuộc chính phủ, so với nhà khách nhỏ Phạm Hồng Vũ ở tối hôm qua cấp bậc cao hơn một chút. Tổng thể mà nói cũng không cao hơn bao nhiêu. Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ là nhân vật số một của nông trường Triều Dương, nhà khách đã đem phòng khách quý duy nhất quét dọn sạch sẽ, mời Bí thư Phạm vào ở.
Cảnh Phi và Hoàng Tử Hiên tự mình đến phòng của Phạm Hồng Vũ, rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới cáo từ.
Cách trụ sở làm việc không xa chính là ký túc xá của các cán bộ, tất cả đều là nhà ngang kiểu cũ. Ba thế hệ nhà Cảnh Phi ở bốn gian nhà. Hoàng Tử Hiên và ông ở cùng một tầng trệt. Là Chủ tịch vốn cũng có thể được phòng bốn gian, nhưng Hoàng Tử Hiên chỉ cần ba gian. Y và vợ ở một gian, mẹ cùng đứa con nhỏ ở một gian, còn có một một gian xen kẽ dùng làm phòng khách.
Phòng nhà ngang không có buồng vệ sinh riêng. Cảnh Phi, Hoàng Tử Hiên và mọi người đều dùng chung một buồng vệ sinh và nhà tắm. Nhà bếp nằm trên hành lang, lập thành tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo). Điều kiện sống có thể nói rất kém.
Cán bộ công nhân viên chức bình thường cũng chỉ được phân phối nhà hai gian, một nhà chen chúc trong căn phòng hai mươi mấy mét vuông. Loại tình hình này rất phổ biến.
Nông trường điều kiện thật sự không được tốt lắm.
Hoàng Tử Hiên dìu Cảnh Phi lên lầu.
Đi vào cửa nhà mình, Cảnh Phi thản nhiên nói:
- Tử Hiên, vào nhà cháu ngồi một lát đi.
- Vâng!
Hoàng Tử Hiên cũng biết, lão Bí thư khẳng định có lời muốn nói với y. Y cũng có chút chuyện cần nói với lão Bí thư.
Đi vào trong phòng khách Cảnh gia, vợ của Cảnh Phi còn đang xem TV, thấy hai người vào cửa, vội vàng đứng dậy chào đón, oán giận nói:
- Lão Cảnh, như thế nào lại họp đến lúc này? Ông còn đang bệnh đấy!
Trong lúc Cảnh Phi nằm viện, vợ của ông cũng ở bệnh viện chăm sóc, buổi chiều cũng cùng Cảnh Phi trở về nông trường.
Cảnh Phi cười nói:
- Ha hả, Bí thư mới tới rồi, rất nhiều công tác cần kết nối thương lượng một chút.
Vợ của Cảnh Phi không hài lòng:
- Cho dù Bí thư mới tới rồi, công tác cũng có thể để ngày mai làm. Ông hiện tại còn đang bệnh, làm sao đi so với bọn thanh niên chứ? Ông cho là ông giống Tử Hiên sao, mới ba mươi mấy tuổi? Đã hơn sáu mươi rồi, còn khoe khỏe mạnh cái gì?
Vừa nói vừa dìu ông ngồi xuống ghế sa lon gỗ kiểu cũ.
Cảnh Phi cười ha hả nói:
- Bà khoan hãy nói, Bí thư mới tối nay tổ chức cuộc họp rất có ích. Thượng cấp cuối cùng cũng phái cho chúng ta một nhân vật số một có năng lực lại đây. So với tôi còn mạnh hơn rất nhiều. Nông trường chúng ta thực có hi vọng rồi!
- Có phải hay không? Thực lợi hại như vậy à? Tôi nghe nói, Bí thư mới là một tên nhóc con, so với Tử Hiên còn trẻ hơn.
Vợ của Cảnh Phi nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt của chồng, tinh thần quả thật rất tốt, nên cũng an tâm vài phần.
Hoàng Tử Hiên còn có điểm không vui, nói:
- Cô, cháu năm nay ba mươi bốn rồi, như thế nào vẫn là nhóc con?
Vợ của Cảnh Phi liếc nhìn y một cái, nói:
- Ba mươi bốn thì thế nào? Cháu năm đó lúc được sinh ra, vẫn là cô giúp đỡ mẹ cháu một phen cứt một phen nước tiểu nuôi lớn đấy. Cháu trong mắt cô vĩnh viễn chỉ là một tên nhóc con.
Hoàng Tử Hiên lập tức đỏ mặt.
Hoàng gia và Cảnh gia quan hệ rất thân. Cảnh Phi và ba Hoàng Tử Hiên đã qua đời là chiến hữu cũ. Sau lại lại trước sau chuyển nghề trở về địa phương, đều công tác tại nông trường Triều Dương. Tuy nhiên bố của Hoàng Tử Hiên trong chính trị tiến bộ không nhanh bằng Cảnh Phi, ở nông trường vẫn là cấp dưới. Nhưng giữa hai nhà cho tới bây giờ cũng không có bất luận khoảng cách nào. Cảnh Phi xem Hoàng Tử Hiên như là con của mình, Hoàng Tử Hiên cũng xem Cảnh Phi như cha chú trong nhà.
Hoàng Tử Hiên tính cách ngay thẳng, hiếu thắng, năng lực làm việc rất mạnh, Cảnh Phi rất tin tưởng vào y. Hơn nữa mấy năm gần đây, Cảnh Phi sức khỏe không tốt, công tác nông trường cơ bản đều giao cho Hoàng Tử Hiên chủ trì.
- Ha hả, bà không biết đâu, Bí thư mới tuổi trẻ thì tuổi trẻ, nhưng lại rất có năng lực. Ai, đều nói từ cổ anh hùng xuất thiếu niên, lúc này tôi mới nhận ra đó là sự thật.
Cảnh Phi tựa vào sô pha, vuốt tóc, xúc động nói.
- Thực có năng lực như vậy à? So với Tử Hiên còn giỏi hơn?
Vợ của Cảnh Phi vừa pha nước trà nóng cho hai người, vừa cười hỏi, cũng có vài phần tò mò. Nhiều năm như vậy, thật đúng là vô cùng hiếm thấy chồng mình ở nhà khen một người như vậy. Cho dù đối với Hoàng Tử Hiên dường như cũng không có đánh giá cao như thế. Ông hay nói với bà ông có chút lo lắng cho tính cách của Hoàng Tử Hiên, quá vọng động, sợ là sớm hay muộn sẽ gặp rắc rối.
Cảnh Phi lắc đầu liên tục, nói:
- Không giống, không giống! Tử Hiên và hắn không phải cùng một loại hình, không thể so sánh.
Hoàng Tử Hiên liền không phục, cười nói:
- Chú, cháu thấy cũng không kém bao nhiêu đâu. Tính cách kia so với cháu còn lợi hại hơn. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện bất lưu một chút đường sống. Cháu còn không có tự tin đến trình độ đó.
Cảnh Phi cười, nhìn Hoàng Tử Hiên, thản nhiên nói:
- Tử Hiên, lời nói của chú cháu thật sự không thích nghe đâu, nhưng cháu hãy thật cẩn thận. Lại nói tiếp, cháu không bằng cậu ta, kém còn không chỉ là nửa điểm, mà kém đến một đoạn.
Vợ của Cảnh Phi hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ông có uống rượu không? Như thế nào lại nói mê sảng vậy?
Nói xong, còn có điểm bất an nhìn Hoàng Tử Hiên liếc mắt một cái. Ai nói Tử Hiên chẳng khác gì con cái trong nhà. Nhưng cho dù là con cái trong nhà thì cũng không nên nói như vậy. Hoàng Tử Hiên nói như thế nào cũng là Chủ tịch nông trường, ở nông trường uy vọng cực cao, cũng không phải là đứa nhỏ trước kia nữa. Hơn nữa với tính cách đó, thua kém một người, làm sao mà chịu được?
Hoàng Tử Hiên nghiêm túc, đứng thẳng thân mình, nói:
- Chú, cháu làm sao lại kém cậu ta cả một đoạn chứ? Hắn hôm nay nói những biện pháp này, cháu thừa nhận là biện pháp tốt. Nhưng trước mắt mà nói, cũng vẫn chỉ là trên lý luận, có thể thực hiện được hay không thì còn phải chờ. Nếu cậu ta thực hiện được, cháu liền chịu phục. Bằng không, thì cũng chỉ là cái động tác võ thuật đẹp mắt. Nông trường chúng ta hiện tại cục diện rối rắm, không thể bày thêm rối rắm nữa.
Cảnh Phi thản nhiên nói:
- Cậu ta đề xuất những biện pháp này, chúng ta tạm thời để qua một bên. Chú hỏi cháu, cháu hôm nay có phải dẫn người đến thị trấn Thập Nguyên phải không? Cháu cùng với hai người mang theo súng đến thị trấn Thập Nguyên làm gì? Chẳng lẽ thật muốn xông vào đồn công an đập nát?
- Chú, cháu biết ngay chú sẽ nói chuyện này. Vốn cháu cũng không có ý định làm như vậy, nhưng Đỗ San San chạy về nói với cháu tình huống lúc đó, lòng cháu liền nguội lạnh. Chú biết không, Đỗ Song Ngư ở thị trấn Thập Nguyên đụng phải đám lưu manh Cát Nhị Tráng. Còn nói có người bênh vực kẻ yếu, đem Cát Nhị Tráng thiếu chút nữa đánh chết. Trưởng đồn công an là anh trai Cát Nhị Tráng liền phái người tới bắt... Chú nói dưới loại tình huống này, cháu còn có thể ngồi được sao? Đỗ Song Ngư nếu như bị anh trai Cát Nhị Tráng bắt về đồn công an, cậu còn có thể toàn mạng mà đi ra? Những người đó, thế nào cũng phải đem cậu ta đánh cho tàn phế. Đám người ở đồn công an là cái gì, chú so với cháu còn rõ ràng hơn. Hơn nữa vợ của Đỗ Song Ngư Ngô Chi Tâm cũng ở đó, vậy càng tội hơn. Cháu không thể không đi, đi trễ một bước cũng không được!
Hoàng Tử Hiên ương ngạnh, nói, có chút đúng lý hợp tình.
- Tình huống thực tế như thế nào?
Cảnh Phi bất động thanh sắc hỏi.
- Cháu cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi bênh vực kẻ yếu kia chính là Phạm Hồng Vũ...
- Nếu cháu sớm biết rằng người bênh vực kẻ yếu là cậu ta, vậy cháu có thể đi thị trấn Thập Nguyên hay không?
Cảnh Phi nhìn y, ánh mắt sáng ngời.
Hoàng Tử Hiên không khỏi sững người một chút, rồi gật đầu, nói:
- Cháu cũng sẽ đi, cháu không tin được bọn họ... Đỗ Song Ngư người kia, tính tình kích động, nhưng là người đàn ông, cháu không thể nhìn cậu ta bị tội mà chẳng quan tâm.
Cảnh Phi không khỏi thở dài, nói:
- Cho nên nói, cháu so với Phạm Hồng Vũ còn kém xa.
Hoàng Tử Hiên liền thất vọng, vô cùng không phục, chỉ có điều tiện phản bác lời nói của Cảnh Phi.
Cảnh Phi cũng không vội mà giải thích, nâng tách trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói:
- Tử Hiên, cháu cái gì cũng đều tốt, chú rất hài lòng. Nhưng chính là tính cách rất kích động, hơn nữa lại vọng động, không chú ý hậu quả. Cháu phải biết rằng, cháu bây giờ không phải là cán bộ bình thường, mà là Chủ tịch nông trường Triều Dương. Nhất cử nhất động của cháu đối với cán bộ công nhân viên chức nông trường đều sinh ra ảnh hưởng thật lớn. Nếu như không có sự ngầm đồng ý của cháu, Đỗ Song Ngư làm sao dám đến thành phố gây rối? Bọn họ ngày đó đi náo động, cháu chỉ cần đứng ra rống một tiếng, ai dám động đến? Nghiêm trọng một chút, cháu đây là bao che dung túng. Vì sao hiện tại cháu còn có thể làm chức Chủ tịch, đó là bởi vì lãnh đạo tỉnh và thành phố lo lắng hiện tại nếu đem cháu điều đi rồi, cán bộ công nhân viên chức nông trường sẽ còn tiếp tục gây rối. Cho cháu tạm thời ở tại chỗ này, đây là ngộ biến tùng quyền. Khi cục diện nông trường ổn định lại, bọn họ sẽ đem cháu bắt đi...
- Đi thì đi, ai nguyện ý làm chức Chủ tịch này thì cứ làm, cháu không thèm!
Hoàng Tử Hiên đỏ mặt, kêu la.
- Cháu không có thèm? Cháu không có thèm chú mới thấy lạ!
Cảnh Phi cũng có chút phát hỏa, ngồi thẳng người, trầm giọng nói.
- Ông ơi…!
Vợ của Cảnh Phi thấy hai người tức giận, lập tức vội vàng kêu một tiếng, liên tục hướng Cảnh Phi nháy mắt.
Hoàng Tử Hiên tính cách ương bướng, giống như đầu trâu đều kéo không trở về.
Cảnh Phi không để ý tới, chặt chẽ nhìn thẳng Hoàng Tử Hiên, nói:
- Tử Hiên, chú ở nông trường công tác hai mươi mấy năm, ba của cháu cũng giống như vậy. Cháu là ở nông trường lớn lên, cháu đối với nông trường không cảm tình? Chúng ta hai người một Bí thư một Chủ tịch, nhiều năm trôi qua, nông trường bây giờ là cái bộ dáng gì? Càng muốn làm càng tệ, không đáng chúng ta phải nghĩ lại sao? Cháu sẽ đấu tranh anh dũng, chống đỡ cái chết thì chính là quan tiên phong, nhưng lại không có khiếu làm Thống soái.
- Nhưng Phạm Hồng Vũ thì được! Nói về vấn đề thủ pháp, so với cháu còn chu đáo hơn!
----------oOo----------
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Tề quá khiêm nhường rồi. Có Bí thư Lục lãnh đạo anh minh, còn có Chủ tịch huyện Tề tự mình trấn thủ, hơn nữa còn có các đồng chí đồng tâm hiệp lực, công tác của chính quyền khẳng định sẽ làm rất gọn gàng ngăn nắp. Tôi vừa tới, tình huống còn chưa quen thuộc, mong rằng trong công tác sau này, Chủ tịch huyện Tề và các đồng chí ủng hộ và trợ giúp.
- Nên thế, nên thế…Chúng tôi nhất định sẽ hiệp trợ Chủ tịch huyện Phạm làm tốt công tác bên này.
Tề Chính Hồng cười ha hả nói.
- Chủ tịch huyện Tề, mời ngồi.
Phạm Hồng Vũ khách khí mời Tề Chính Hồng ngồi xuống ghế sofa, rồi lấy thuốc lá ra mời y một điếu.
Trần Hà lại mang nước trà lên cho Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng liếc nhìn Trần Hà, cười nói:
- Tiểu Trần, có liên quan đến vấn đề ăn ở của Chủ tịch huyện Phạm, cô đã an bài xong chưa?
Giọng điệu rất là tùy ý.
Ông ta hơn bốn mươi tuổi, Trần Hà hơn ba mươi tuổi, xưng hô Tiểu Trần cũng không phải là không được. Vấn đề là, nơi này còn có một vị Chủ tịch huyện hai mươi mấy tuổi, Tề Chính Hồng xưng hô với Trần Hà như thế thì có vẻ hơi tinh tế rồi.
Trần Hà cười nhẹ nói:
- Vừa rồi đã xin chỉ thị Chủ tịch huyện Phạm, tôi sẽ tận lực làm tốt công tác phục vụ của mình.
Lời này trả lời cũng vô cùng khéo, vừa không nịnh nọt, lại không kiêu căng, giữ nghiêm bổn phận của Đại quản gia.
Tề Chính Hồng nghiêm nghị nói:
- Tiểu Trần, Chủ tịch huyện Phạm là cán bộ từ cơ quan lớn đến, Vân Hồ chúng ta là địa phương nhỏ, điều kiện không thể so với tỉnh được. Văn phòng các người nhất định phải làm tốt công tác phục vụ hậu cần cho Chủ tịch huyện Phạm, đừng để cho Phạm Hồng Vũ vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà phải quan tâm. Đây chính là nhiệm vụ chính trị.
Lời nói này làm cho người ta cảm giác ông ta mới chính là chủ nhà, còn Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là khách.
Trần Hà vội nói:
- Chủ tịch huyện Tề, tôi khẳng định sẽ làm hết sức. Tuy nhiên, anh cũng nói Vân Hồ chúng ta là địa phương nhỏ bé, nếu muốn vượt qua trình độ của tỉnh thì thật sự là rất khó khăn.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, khoát tay nói:
- Đừng lo, đừng lo, đó chẳng phải là chuyện lớn. Con người của tôi, yêu cầu sinh hoạt không cao, có chỗ ngủ chỗ ăn cơm là được. Những thứ khác thì không cần.
Tề Chính Hồng cười gật đầu.
Nên khách khí nói thì đã nói, không cần lắm mồm. Hiện tại, ông ta không cần nịnh hót lấy lòng Phạm Hồng Vũ. Tiểu Phạm cậu lai lịch lớn thì thế nào? Tuổi còn trẻ, có bao nhiêu kinh nghiệm thực tế chứ? Huống chi cậu mới đến, đối với tình huống Vân Hồ hai mắt đều đen, muốn nhanh chóng quen thuộc công tác, còn phải dựa vào những đồng chí lão thành như chúng tôi giúp đỡ. Cậu nếu bày ra cái giá thư ký Chủ tịch tỉnh thì mọi người sẽ không xuất lực cho cậu.
Chủ tịch huyện tiền nhiệm cũng là từ thành phố xuống dưới. Tự cao là thân tín của lãnh đạo thành phố, ở huyện giễu võ dương oai, mọi người liền không phối hợp với ông ta khiến cho công tác bất động. Cuối cùng không làm được chuyện gì đành xám xịt rời khỏi huyện.
Ở công tác cơ sở, chỉ có tấm biến lớn bao che thì cũng không được. Còn phải xem chính anh có kiên trì chịu đựng được hay không.
Tề Chính Hồng vừa mới ngồi xuống nói vài câu thì các Phó chủ tịch huyện khác cũng đều chạy tới. Lập tức văn phòng liền trở nên náo nhiệt. Trần Hà vội vàng rót nước cho các Phó chủ tịch huyện.
Người càng nhiều thì càng không tiện bàn chuyện riêng. Mọi người cười ha hả, nói chuyện phiếm với nhau, không khí thật sôi nổi.
Ước chừng sau nửa tiếng, điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Trần Hà vội vàng bắt máy, trả lời vài tiếng, sau đó nói với Phạm Hồng Vũ:
- Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Lục bên kia đã xong, hỏi anh có thể hay không qua bên phòng của ngài ấy ngồi một chút.
Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy nói:
- Được, tôi sẽ qua ngay.
Các Phó chủ tịch huyện khác cũng đứng lên theo, cười tạm biệt Phạm Hồng Vũ rồi rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Trần Hà dẫn Phạm Hồng Vũ qua bên văn phòng Huyện ủy, gọi là lầu số một. Bố cục lầu số một và lầu số hai không sai biệt lắm. Văn phòng của Lục Cửu và của Phạm Hồng Vũ đều nằm cùng một vị trí, đều là phía đông lầu ba, bố cục cũng giống như nhau, buồng xép trong ngoài. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi rất khách khí chờ bọn họ, đoán chừng là thông tín viên của Lục Cửu.
- Xin chào Bí thư Lục!
Lục Cửu đang dựa bàn xử lý văn kiện, thấy Phạm Hồng Vũ bước vào thì tươi cười đứng dậy, bắt tay Phạm Hồng Vũ, nói:
- Chủ tịch huyện, nông trường bên kia đã xong chưa?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tình huống bên nông trường, Bí thư cũng biết rồi đấy, chính là một cục diện rối rắm. Một đống việc tạm thời không thể làm xong sớm được. Hai ngày nay chủ yếu là làm quen với mọi người, làm quen tình huống. Sau này sẽ còn làm phiền Bí thư quan tâm nhiều hơn.
- Nên thế, nên thế. Nào, Chủ tịch huyện, cùng ngồi xuống bên này đi.
Lục Cửu khách khi mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, cũng giống như Tề Chính Hồng, chỉ bảo Trần Hà an bài cuộc sống hàng ngày của Chủ tịch huyện Phạm cho tốt, giọng điệu nghe ra còn tự nhiên hơn so với Tề Chính Hồng. Ông ta là người đứng đầu, quan tâm các đồng chí bên trong bộ máy là chuyện đương nhiên. Tề Chính Hồng nói như vậy thì là có chút đi quá giới hạn.
Trần Hà một mực vâng lời, tựa hồ như đối với mỗi một vị lãnh đạo huyện đều đối xử bình đẳng.
Là một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi trên vị trí nhạy cảm như Chánh văn phòng, làm thế nào để phục vụ các lãnh đạo huyện cho tốt cũng là khảo nghiệm trí tuệ đấy.
- Chủ tịch huyện, không nói gạt cậu, đối với công tác của nông trường Triều Dương, ở huyện kỳ thật vẫn rất ủng hộ. Hàng năm ở huyện đều cấp cho bọn họ vật tư và tiền trợ cấp nhất định. Ví dụ như năm ngoái bọn họ gia cố đê chống lũ, trong huyện mặc dù thiếu thốn nhưng vẫn ưu tiên trợ giúp cho bọn họ năm chục ngàn và bốn mươi tấn xi măng. Tôi biết, nông trường bọn họ cũng là không dễ dàng gì. Hoàng Tử Hiên người kia tính tình lại không tốt, rất dễ đắc tội với người. Lãnh đạo thành phố người nào nhìn thấy anh ta cũng đều chạy trốn. Haha, Vân Hồ và nông trường Triều Dương là hàng xóm, hiện tại lại trở thành người một nhà, Trợ giúp bọn họ đúng là bụng làm dạ chịu.
Lục Cửu ngồi xuống, cười nói, giọng điệu rất thân thiết.
Cái gọi là “người một nhà” tất nhiên là bởi vì Phạm Hồng Vũ, vừa làm Chủ tịch huyện Vân Hồ vừa kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy nông trường, không phải là người một nhà sao?
Lục Cửu nghe lời này rất lớn khí.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chúng ta sống ở bên hồ, việc chống lũ đúng là vấn đề lớn. Hoàng Tử Hiên hàng năm tiêu tốn cho việc phòng đê chống lũ cũng không ít.
Lục Cửu gật đầu, nói:
- Đúng vậy, việc chống lũ bao năm qua vẫn là đại sự hạng nhất. Cũng may mấy năm nay không có trận lụt nào lớn nên tổn thất không nhiều.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Bí thư, căn cứ vào khí tượng của đài trung ương và đài tỉnh, năm nay có khả năng sẽ xảy ra lũ lớn. Công tác chống lũ khó khăn sẽ gia tăng không ít.
- Ừ, chỉ cần Chủ tịch huyện coi trọng, tôi tin rằng vấn đề trong năm nay hẳn sẽ không khó khăn quá lớn.
Lục Cửu mang theo điểm ý tứ có lệ. Dựa theo phân công ở huyện, Phạm Hồng Vũ quyền Chủ tịch huyện và cũng là Chỉ huy trưởng ban Chỉ huy phòng chống lụt bão của huyện. Chống lũ chống hạn là Chủ tịch huyện Phạm quản lý. Nói sau, Lục Cửu cũng không cho rằng năm nay lũ lụt sẽ xảy ra. Đã nhiều năm rồi không có phát sinh tình huống này. Tuy nhiên, huyện Vân Hồ gần sát hồ lớn, Chủ tịch huyện coi trọng công tác phòng chống lũ cũng là chuyện tốt.
Hai người nói chuyện vài phút đồng hồ, thông tín viên của Lục Cửu liền đi tới, hạ giọng nói:
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, các lãnh đạo khác đều đã tới phòng họp.
Lục Cửu liền đứng dậy, nói:
- Đi thôi, Chủ tịch huyện, chúng ta tổ chức một cuộc họp gặp mặt mọi người.
Trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy ở lầu bốn.
Hai người sóng vai nhau đi ra.
Phòng họp nhỏ ở huyện ủy bố trí cũng khá hiện đại. Một bàn họp bằng gỗ lim thật dài, có vẻ rất sang trọng. Chính giữa bàn hội nghị còn đặt mấy chậu hoa xanh ngát.
Hai mươi ba cán bộ trung niên vây quanh hai hàng bàn hội nghị, đều trò chuyện với nhau, không khí rất náo nhiệt.
Lục Cửu vừa xuất hiện ở cửa phòng họp, vốn không khí rất náo nhiệt lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Ánh mắt lãnh đạo huyện đồng loạt nhìn sang, trên mặt mọi người đều mỉm cười, hướng Lục Cửu ra hiệu gật đầu.
Nhìn qua, Lục Cửu ở Vân Hồ uy vọng rất cao.
Uy tín trong mắt bọn quan viên và uy tín trong mắt quần chúng không phải là một khái niệm. Một cán bộ lãnh đạo chủ chốt có uy tín hay không thì phải nhìn xem trong thể chế, các cán bộ đồng cấp có kính sợ người đó hay không. Nhân vật số một có thể nắm giữ đội ngũ cán bộ trong tay thì chính là có uy tín. Về phần trong mắt quần chúng, đánh giá nhân vật số một dựa trên cái gì thì ai mà để ý.
Quyết định nón quan cũng không phải là quần chúng mà là lãnh đạo cấp trên.
- Các đồng chí, đồng chí Phạm Hồng Vũ hôm nay chính thức đến nhận chức, mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Lục Cửu cao giọng nói, rồi dẫn đầu vỗ tay, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, xem ra rất náo nhiệt.
Lục Cửu vừa vỗ tay vừa hướng về vị trí chủ chốt. Chỗ trống bên trái tất nhiên là ghế của Chủ tịch huyện Phạm. Phạm Hồng Vũ cũng vỗ tay, mỉm cười ngồi ở vị trí kia.
Phạm Hồng Vũ không có đến thành phố báo danh, mà trực tiếp đến hẳn huyện Vân Hồ. Cho nên Vân Hồ không có mời dự họp đại hội cán bộ toàn huyện. Ngồi trong phòng hội nghị là lãnh đạo chủ chốt của bốn bộ máy huyện, và một số cán bộ phụ trách văn phòng Huyện ủy và UBND huyện.
Lúc này, Lục Cửu liền giơ hai tay lên, nhẹ nhàng phất xuống, tiếng vỗ tay chậm rãi dừng lại, nhưng không được cùng một lúc cho lắm. Từ chi tiết này có thể nhìn ra được, Lục Cửu ở Vân Hồ uy tín chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao.
- Chủ tịch huyện Phạm tôi trước xin giới thiệu cho cậu biết các đồng chí đang có mặt tại đây.
Lục Cửu chiếu theo quy trình tiêu chuẩn, bắt đầu hướng Phạm Hồng Vũ giới thiệu từng lãnh đạo.
Bộ máy huyện ủy Vân Hồ tổng cộng có mười môt Ủy viên thường vụ, trong đó Phó bí thư chiếm năm người. Ngoại trừ Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng ba người thì còn có một vị Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, xếp hạng thứ bốn. Xếp hạng thứ ba là một vị đồng chí lão thành khoảng năm bảy, năm tám tuổi, tên là Tạ Hậu Minh. Lục Cửu giới thiệu chức vụ của ông ta là Phó Bí thư huyện ủy, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân kiêm Bí Đảng ủy công an.
Tạ Hậu Minh chức vụ an bài như vậy thật ra là khá hiếm thấy.
Các đồng chí trong bộ máy Ủy viên thường vụ huyện ủy đều đã đến đông đủ.
Bên UBND huyện tổng cộng có sáu Phó chủ tịch huyện. Ngoại trừ Tề Chính Hồng, các Phó chủ tịch huyện còn lại đều không tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ huyện ủy. Có vẻ như Tề Chính Hồng làm Phó bí thư huyện ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực huyện địa vị là khá cao.
Ngoài ra, Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc các lãnh đạo chủ chốt cũng đã tới. Chỉ có một đồng chí lão thành tuổi tác khá lớn là không đến. Trên cơ bản, vị đồng chí lão thành này cũng là đảm nhiệm vị trí danh dự.
Theo sau là Lục Cửu nhiệt tình nói chuyện.
Hội nghị bắt đầu tiến hành.