- Chú, chú nói như vậy, cháu không đồng ý. Cháu như thế nào không biết thủ đoạn của cậu ta so với cháu chu đáo hơn? Cậu ta còn không phải triển khai nắm tay, đem Cát Nhị Tráng thu thập sao? Nghe nói cậu ta trước kia còn xông vào phòng Công an, còn dám nổ súng đả thương người...
Hoàng Tử Hiên hãy còn không phục.
- Cháu đúng là hồ đồ!
Cảnh Phi không chút khách khí quát.
- Cậu ta thu thập Cát Nhị Tráng, bởi vì cậu ta là Chủ tịch huyện Vân Hồ, có thể hoàn toàn nắm lấy thế cục. Cán bộ khu Thập Nguyên, bao gồm đồn công an, cảnh sát nhân dân, tất cả đều là bộ hạ của cậu ta, cậu ta chỉ cần lộ ra thân phận, ai dám động đến cậu ta? Cháu thì sao? Cháu chính là quá khinh suất! Người ta đang lo không có cớ thu thập cháu, cháu liền tự động tự giác đưa đến tận cửa. Hôm nay nếu không phải Phạm Hồng Vũ ở đó, chức Chủ tịch của cháu đừng làm nữa. Cháu cho là cậu ta giáp mặt giáo huấn cháu, là ở trước mặt cháu đùa giỡn uy phong? Cái này là làm bộ cho các cán bộ Vân Hồ xem đấy. Nghe nói lúc cháu đi vào trong đó, ngay cả Lục Cửu đều tới rồi, có phải hay không?
- Vâng!
Hoàng Tử Hiên rầu rĩ gật đầu.
- Vậy càng đúng rồi. Lục Cửu là ai, cháu không rõ ràng lắm? Cháu không từng quen biết với anh ta sao? Người đó rất lợi hại. Phạm Hồng Vũ nếu không kịp ngăn cháu lại, chỉ cần muộn một bước, cho cháu ở nơi đó náo loạn một trận, Lục Cửu chỉ cần đem cháu báo cáo lên trên, cháu nói những lãnh đạo kia còn có thể dung nạp được cháu hay không? Người ta đang kiếm cớ thu thập cháu đấy!
Vợ của Cảnh Phi nghe được liên tục gật đầu, ở một bên phụ họa nói:
- Đúng vậy, Tử Hiên, ở trong bệnh viện, chú của cháu lúc nghe điện thoại, mồ hôi lạnh liền toát ra, gấp đến độ mặt trắng bệch. Ông ấy là lo lắng cho cháu..
Hoàng Tử Hiên liền có điểm hổ thẹn, hạ giọng nói:
- Chú, cô, cháu xin lỗi!
Cảnh Phi khoát tay, nói:
- Lời này, cháu không nên nói với chú. Cháu nên đi nói với Bí thư Phạm mới đúng.
- Chú, chú nói cậu ta tốt như vậy, cháu như thế nào lại không biết? Cậu ta và cháu lại không có giao tình, dựa vào cái gì mà phải giúp cháu? Còn không phải muốn mua chuộc lòng người, để cho cháu về sau cam tâm tình nguyện vì cậu ta bán mạng?
Ai ngờ Hoàng Tử Hiên vẫn không nhận thua.
- Cháu………..
Cảnh Phi bị y chọc tức đến dở khóc dở cười, lắc đầu liên tục, không kìm nổi ho khan vài tiếng.
Vợ của Cảnh Phi vội vàng vỗ vỗ vài cái vào ngực.
- Cháu đây là điển hình của việc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Thay vì bán cho cháu một ân tình, cậu ta hoàn toàn có thể trước tiên đem nhược điểm của cháu đưa qua, sau đó lại gióng trống khua chiêng đi ở thành phố, thậm chí là ở tỉnh vì cháu cầu tình. Đừng quên, cậu ta là thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu, rất có mặt mũi đấy. Đến lúc đó, cậu ta bảo vệ cháu, cháu có phải hay không sẽ bán mạng cho cậu ta? Cháu cho là loại thủ đoạn nhỏ này, người ta sẽ không làm? Chỉ là không cần thiết phải làm như vậy. Người thanh niên này, chú thấy ánh mắt của cậu ta, chỉ biết là chính trực! Cháu của cháu trong mấy chục năm qua, điểm ánh mắt ấy còn phải có. Cháu nếu không chính trực vô tư, chú cũng sẽ không hướng tổ chức thượng cấp cực lực đề cử cháu.. Phạm Hồng Vũ làm người rất có khí độ! Cậu ta có được sự tự tin, nhất định có thể làm cho cháu nghe theo cậu ta đấy.
Hoàng Tử Hiên không lên tiếng.
Y tuy rằng tính tình ngay thẳng, hơi "gà mờ", nhưng cũng không phải là người không biết nhận thức. Nếu thật là đồ ngốc, Cảnh Phi cũng sẽ không tận hết sức lực tiến dẫn y. Phạm Hồng Vũ hôm nay giúp y một đại ân, trong lòng của y không phải là không biết ơn. Chỉ có điều bị Phạm Hồng Vũ ngay trước mặt mặt nhiều người giáo huấn y như vậy, ngay cả hai chữ "mệnh lệnh" cũng đều nói ra miệng, Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất mất mặt. Mụn nhọt trong lòng này, như thế nào cũng không giải được.
Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ mặc dù là trong văn kiện của Ban Tổ chức Tỉnh ủy rõ ràng quy định là nhân vật số một của nông trường, nhưng Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch cấp bậc là giống nhau. Là hợp tác, chứ không phải thượng hạ cấp, Phạm Hồng Vũ làm sao lại có thể "mệnh lệnh" y chứ?
- Cháu hãy suy nghĩ lại thật kỹ, tối nay mở cuộc họp này, Tiểu Tưởng nói với cậu ta chuyện tiền lương, cậu ta liền đáp ứng ngay. Cậu ta có chờ cháu mở miệng cầu cậu ta hay không? Không có! Người ta chủ động đem việc này gánh trên người mình, một chút cũng không thèm lấy nó làm điều kiện đàm phán với cháu. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cậu ta không có ý định dùng thủ đoạn nhỏ với cháu, cũng nói lên cậu ta không xem mình là người ngoài! Thứ nhất là bày ra tư thế gia chủ, chuyện khó khăn nhất cứ để cậu ta làm, không đổ lên đầu các đồng chí khác.
Cảnh Phi nói xong, khe khẽ thở dài, vẻ mặt tán thưởng, tùy tay cầm điếu thuốc ngậm lên môi.
Hoàng Tử Hiên vội vàng châm lửa.
Vợ của Cảnh Phi ở một bên vui mừng nói:
- Ông nói là, vị Bí thư mới này đáp ứng phát tiền lương cho mọi người?
Cảnh Phi và Hoàng Tử Hiên nói chuyện đại sự, vợ của Cảnh Phi cái hiểu cái không, nhưng việc phát tiền lương, lại là việc bà quan tâm nhất.
- Ừ.
- Nói như vậy, vị Bí thư mới này thật không tệ... Trong túi có tiền, ông cũng có thể an tâm ở lại bệnh viện thêm vài ngày rồi. Lúc này muốn trị cho căn bệnh hoàn toàn khỏi, không thể chỉ trị một nửa, vậy là không được, thời gian kéo dài sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Vợ của Cảnh Phi luôn miệng nói, thật sự rất vui mừng.
Bởi vì nông trường thiếu tiền, lão nhân vẫn không chịu còn thật sự chữa bệnh, mỗi hồi đều là bệnh tình hơi chút chuyển biến tốt đẹp, liền vội vã xuất viện. Lúc này, xem như nhìn đến hy vọng, vợ của Cảnh Phi như thế nào mất hứng?
Cảnh Phi mỉm cười nói:
- Bí thư Phạm không chỉ muốn phát tiền lương cho mọi người, cậu ta còn muốn đem toàn bộ kinh tế nông trường phát triển lên. Tối nay mở cuộc họp cả đêm, thảo luận chính là những chuyện này. Tôi suy nghĩ, cậu ta là thật tâm muốn nông trường chúng ta được tốt lên. Nghĩ ra được những biện pháp kia, nghe vào cũng rất có đạo lý.
- Có thật hay không? Bản lãnh lớn như vậy à? Chúng ta mấy chục ngàn người, thật có thể trông cậy vào cậu ta?
Cảnh Phi rất khẳng định gật đầu, nói:
- Tôi thấy có thể trông cậy vào!
Hoàng Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chú, cháu thừa nhận, chú nói rất có đạo lý. Phạm Hồng Vũ không phải là loại tiểu nhân. Cậu ta nếu thật là tiểu nhân, Chủ tịch tỉnh cũng không nhìn trúng cậu ta, đúng không?
Cán bộ cơ sở, nhất là trong suy nghĩ của cán bộ nông trường, đại lãnh đạo tỉnh đều rất chính trực, khẳng định luôn cảm thấy chướng mắt với tiểu nhân.
Hoàng Tử Hiên cũng có loại tư tưởng mộc mạc này.
Cảnh Phi cười nói:
- Tử Hiên, tính cách của cháu chính là không chịu thua. Chú đã nói với cháu, trên thế giới này quả thật có không ít người có năng lực. Cháu phục cũng phải phục, không phục cũng phải phục.
- Chú, vậy sao chú có thể xác định, cậu ta nói ra những phương pháp kia, nhất định có thể chứng thực xuống dưới? Ví dụ như muốn làm nhà máy thức ăn gia súc, nói thì dễ dàng, nhưng khi làm nào có đơn giản như vậy? Chiếu theo ý tứ của cậu ta, nhà máy thức ăn gia súc nhỏ thì không được, phải dẫn động toàn bộ sản nghiệp đi lên. Một nhà xưởng lớn như vậy phải xài hết bao nhiêu tiền? Nông trường chúng ta có thể vay được khoản tiền lớn như vậy sao? Nhà máy thức ăn gia súc, chúng ta trước kia chưa từng làm qua, có phải hay không có thể làm tốt còn chưa nói được. Nếu chẳng may sản xuất ra thức ăn gia súc không đúng, bán không được, chẳng phải là chết chùm hết sao? Chúng ta làm sao có thể sống được?
- Còn nói cái gì là gạo sang, cháu nghe chẳng đáng tin cậy chút nào. Một đồng một cân gạo, cháu còn chưa từng được ăn. Thật muốn được như cậu ta nói, loại gạo này chúng ta có thể bán được không? Càng là gạo đắt tiền, lại càng khó trồng, sản lượng khẳng định không thể đi lên. Cháu thật lo lắng, đến lúc đó chúng ta trăm cay nghìn đắng làm ra loại gạo này, nhưng chỉ có thể bán ba hào một cân, thế thì nhất định sẽ thua lỗ lớn.
- Còn nữa, cậu ta nói nuôi cá trong lồng lưới. Chú, chúng ta là những người lớn lên ở vùng sông nước, trước kia như thế nào cũng chưa từng nghe nói qua loại phương pháp nuôi cá này? Có thể làm được hay không thì cháu cũng không dám cam đoan.
Hoàng Tử Hiên một hơi đem nghi vấn trong lòng nói ra, hai hàng lông mày nhíu lại. Nhìn ra được, y hiện tại cũng không phải nhằm vào Phạm Hồng Vũ, mà thuần túy chính là tiến hành "nghiên cứu thảo luận kỹ thuật". Dù sao Phạm Hồng Vũ nói những lời này, y trước kia chưa từng nghe qua, nhiều nhất chỉ là thông qua tin vỉa hè biết được một chút. Phạm Hồng Vũ lại đem những phương pháp này để khắc phục khó khăn, tiến hành cải cách toàn bộ nông trường, từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là đem trọn gia sản và tiền đồ nông trường gánh lên người mình, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Giống như Hoàng Tử Hiên đã nói, nông trường Triều Dương thật sự thiệt không dậy nổi rồi!
Cảnh Phi liền cười, hít một hơi thuốc lá, nói:
- Tử Hiên, cháu lại để tâm vào những chuyện vụn vặt rồi. Bí thư Phạm có bắt cháu bảo đảm sao? Cậu ta không khiến bất cứ kẻ nào cam đoan, cậu ta tự mình cam đoan. Cháu suy nghĩ một chút, cậu ta hôm nay là là lần đầu đến nông trường của chúng ta phải không? Cháu cảm thấy, cậu ta đối với tình huống của nông trường, hiểu biết được như thế nào? Chú thấy, cậu ta là thực hạ một phen công phu. Một người cho tới bây giờ chưa từng làm qua nông trường, ngày đầu tiên có thể nói ra nhiều ý tưởng như vậy, cháu cho là cậu ta ăn nói lung tung?
Hoàng Tử Hiên liền gãi đầu, không thể trả lời.
- Giống như cháu đã nói, cháu ở nông trường làm nhiều năm như vậy, đối với kinh doanh quản lý nông trường, cháu hẳn là so với cậu ta quen thuộc hơn? Cậu ta nói những thứ kia, cháu trước kia có từng nghĩ đến không? Cháu chưa từng nghĩ qua! Bây giờ người ta nói cho cháu biết rồi, cháu vẫn là nửa hiểu nửa không, đây chính là sự chênh lệch. Không có nhất định nắm chắc, cậu ta có thể trong ngày đầu tiên, trước mặt mọi người đem những ý tưởng này nói ra? Chú đã nói với cháu, cậu ta và cháu không giống nhau. Có lẽ tính cách của cậu ta cũng khá ngay thẳng, nhưng không kích động. Tuổi còn trẻ, ở tỉnh yên tâm để cho cậu ta đến nông trường làm nhân vật số một, đến Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, không có vài phần bản lãnh thật sự làm sao mà đi được? Chú thấy, cháu nên bình ổn tinh thần, hảo hảo hướng người ta học tập nhiều hơn, hảo hảo phối hợp công tác với cậu ta, đối với cháu sẽ không chỗ hỏng.
Cảnh Phi lời nói thấm thía.
- Chú, chú yên tâm đi, cháu là người như thế nào, chú cũng biết. Chỉ cần cậu ta thật tâm thành ý vì nông trường chúng ta, cháu khẳng định sẽ phối hợp với cậu ta thật tốt, không gây sự. Nói thật, cháu đây trong lòng, so với ai khác đều lo cho nông trường nhiều hơn.
Hoàng Tử Hiên nói rất nghiêm túc.
- Được, cháu có thể có thái độ như vậy, chú an tâm. Ngày mai, cháu đi tìm Bí thư Phạm nói chuyện, đem thái độ của cháu bày ra cho cậu ta biết. Nông trường chúng ta lần này có lẽ thật sự phải khắc phục khó khăn rồi.
- Vâng!
Hoàng Tử Hiên gật đầu, lập tức liền nghĩ tới chuyện quan trọng nhất.
- Chú, chuyện của Đỗ Song Ngư làm sao bây giờ? Cục Công an thành phố quả thật có tin tức, nói muốn bắt cậu ta. Nghe nói là lãnh đạo chính miệng chỉ thị... Có người đối với cậu ta phi thường không hài lòng, nhất định phải thu thập cậu ta.
Cảnh Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện này, cháu đừng hỏi chú. Nếu Bí thư Phạm ra tay, cháu nên đi hỏi cậu ấy đi. Cậu ấy khẳng định so với cháu có biện pháp hơn!
- Vâng, cháu sẽ đến hỏi cậu ta.
Hoàng Tử Hiên gật đầu một cái, cũng nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là ý tưởng gì.
Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi như vậy, thực sự có năng lực như Cảnh Phi đã nói?
Còn phải nhìn kết quả thực tế rồi nói sau.
----------oOo----------
Ngày đầu tiên đến Vân Hồ nhậm chức, Chủ tịch huyện Phạm công việc chủ yếu chỉ có hai việc: Họp và uống rượu.
Buổi sáng mở hội nghị liên tịch.
Giữa trưa thì tham dự tiệc ở nhà khách huyện ủy. Một số lãnh đạo không tới họp thì lúc ăn cơm đều lộ mặt. Cũng không phải những lãnh đạo huyện này cố ý chậm trễ nghênh đón Chủ tịch huyện mới, mà là do Lục Cửu an bài. Có một số lãnh đạo huyện trên danh nghĩa, họp thì không cần thông báo bọn họ nhưng lúc ăn cơm thì nhất định phải mời.
Đây là thể hiện sự đãi ngộ.
Bất kể như thế nào thì vẫn còn treo cái danh lãnh đạo huyện, khi ăn cơm mà không mời bọn họ thì Lục Cửu sẽ bị người hận mất. Dù sao cũng là công khoản chi, Lục Cửu cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn như vậy.
Sau bữa tiệc đón gió, Phạm Hồng Vũ ở lại nhà khách nghỉ ngơi. Buổi chiều lại tiếp tục tham dự Hội nghị thường vụ của UBND huyện. Ngoài sáu vị Phó chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND huyện Trần Hà thì còn có Trưởng phòng Công an, Trưởng phòng Tài chính, Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch, Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách cũng tới.
Mọi người vốn tưởng rằng đây chính là cuộc họp ra mắt tân Chủ tịch huyện trước mặt các cấp dưới.
Nhưng trong cuộc họp, Chủ tịch huyện Phạm lại hết sức nghiêm trang, mời các vị Phó chủ tịch huyện báo cáo lại cụ thể tiến độ các hạng mục công tác mà mình đang phụ trách, ngay cả Phó chủ tịch thường trực Tề Chính Hồng cũng không ngoại lệ.
Một đám đàn ông trung niên từng người hướng Phạm Hồng Vũ một chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi báo cáo công tác.
Nhìn ra được, Tề Chính Hồng có chút không được thoải mái. Có vẻ như Chủ tịch huyện lúc trước, trong cuộc họp Hội nghị thường vụ cũng rất ít khi khiến Tề Chính Hồng báo cáo công tác, bình thường đều là giọng điệu trưng cầu ý kiến.
Dù là như thế, Chủ tịch huyện Thôi vẫn không thể nào đứng vững gót chân tại huyện.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh.
Tuy nhiên Tề Chính Hồng trong lòng nín thở, trên mặt vẫn tuân thủ quy củ. Tân chủ tịch huyện ngày đầu tiên đến nhận chức, khiến các phụ tá hướng hắn báo cáo tiến độ công tác, chính là chuyện kinh thiên động địa. Nếu Tề Chính Hồng đắn đo không chịu phối hợp thì trước liền đuối lý. Nghe nói vị Chủ tịch huyện Phạm này tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng không phải loại lương thiện gì. Ở UBND tỉnh uy vọng cực cao, được xưng là đệ nhất thư ký Chủ tịch tỉnh mạnh nhất từ trước đến nay. Các cán bộ cấp sở trước mặt hắn đều một mực cung kính.
Tề Chính Hồng quy củ làm báo cáo, các Phó chủ tịch khác ai cũng không dám làm phản, một đám thành thật mà báo cáo theo.
Không rõ chi tiết, ai sẽ lung tung nhảy ra làm chim đầu đàn. Đều là những người bốn năm mươi tuổi, thật vất vả mới lăn lộn đến chức Phó chủ tịch huyện chức vụ thực quyền, cho nên ai cũng không phải là tay gà mờ.
Sau khi nghe báo cáo xong, Phạm Hồng Vũ cũng nhân tiện sờ đến tài chính của huyện Vân Hồ. Một huyện lớn như vậy, dựa theo tỉ lệ nhân khẩu, tài chính của Vân Hồ so với nông trường Triều Dương lại không tốt hơn bao nhiêu. Phòng Tài chính khoản tiền có thể sử dụng được rất ít. Đương nhiên, nông trường Triều Dương đó là thật sự nghèo. Ngoại trừ tài vụ có tiền thì những chỗ khác là không có. Nhưng tài chính của Vân Hồ lại linh hoạt hơn, phương pháp có tiền cũng không ít. Cái này còn chưa bao gồm quỹ đen của các đơn vị. Tài chính cho dù ít, nhưng các đơn vị thực quyền cuộc sống vẫn tạm ổn.
Sau khi Hội nghị thường vụ UBND huyện chấm dứt thì chính là tiệc tối.
Buổi trưa là Lục Cửu đại diện cho bốn bộ máy huyện Vân Hồ mở tiệc đón gió cho Chủ tịch huyện mới. Còn tối nay là các đồng chí của UBND huyện mở tiệc tẩy trần cho “lão đại” của mình. Bữa tiệc buổi trưa là trên danh nghĩa đón gió cho Chủ tịch huyện Phạm. Trong bữa tiệc này, thực tế Lục Cửu là diễn viên chính. Điều này cũng không có biện pháp. Trong thể chế chính là có chuyện như vậy, bất kể là danh nghĩa gì, ai là chủ thì người đó là diễn viên chính. Còn buổi tối thì Phạm Hồng Vũ mới thật sự là diễn viên chính. Toàn bộ bữa tiệc đều vây quanh hắn.
Chủ tịch huyện Phạm uống hơi nhiều, tuy nhiên cũng chưa tính là say, còn có thể nhận biết được đường về.
Cho dù là hắn không nhận biết được đường về thì cũng không quan hệ. Trần Hà toàn bộ hành trình đều đi cùng với hắn, đưa hắn về thẳng khu ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Tòa nhà ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng có hai tầng, theo tiêu chuẩn hộ gia đình, cũng chẳng khác biệt so với tòa nhà Ủy viên thường vụ Ngạn Hoa, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích sử dụng ước chừng một trăm mét vuông. Đầu thập niên , đây là tiêu chuẩn nhà ở rất cao.
Buổi sáng, Trần Hà hướng Phạm Hồng Vũ đề xuất hai phương án. Một là ở lại ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hai là ở nhà khách Huyện ủy. Phạm Hồng Vũ sau khi cân nhắc, vẫn là quyết định ở lại ký túc xá Ủy viên thường vụ. Ở lại nhà khách thì lại mang ý nghĩa khác nhau. Phạm Hồng Vũ không muốn làm chuyện dị thường như vậy.
Trên thực tế, Trần Hà cũng đã sớm làm xong hết thảy mọi công tác chuẩn bị. Một căn phòng đơn tại lầu ba của ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy đã được thu dọn sạch sẽ. Các loại dụng cụ gia đình đều được bày trí đầy đủ, thậm chí đồ dùng cá nhân cũng được chuẩn bị chỉnh tề. Phạm Hồng Vũ chỉ cần xách giỏ vào ở là được.
Điều hắn không ngờ chính là trong căn phòng của hắn lại sáng đèn.
Phạm Hồng Vũ liền nhìn qua Trần Hà.
Trần Hà mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện, nhân viên phục vụ buổi chiều đã đến thu dọn phòng ở cho anh.
Phạm Hồng Vũ lập tức chẳng biết nói gì. Hiệu suất làm việc này quả thực là không dùng để chưng cho đẹp.
Một láy sau, Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chánh văn phòng Trần, nếu tất cả các đơn vị trong toàn huyện hiệu suất làm việc giống như văn phòng của chị thì tôi đây rất cao hứng, công tác sẽ được triển khai rất tốt.
Trần Hà khẽ cười một tiếng:
- Chủ tịch huyện, tướng quân như thế nào thì binh lính sẽ như thế đấy. Anh còn trong giai đoạn nghỉ phép nhưng đã trực tiếp xuống dưới cơ sở. Hiệu suất này của anh so với tôi thì tôi thật đúng là rất hổ thẹn. Anh trông coi toàn bộ đại sự của huyện, nếu việc sinh hoạt nhỏ như vậy mà cũng phiền anh phí công cố sức thì tôi đây đáng bị phê bình.
Trình độ nịnh hót rất cao, nhưng lại làm người ta nghe vào rất thoải mái.
Khó trách nhiều năm sau, trong cuộc thi nhân viên công vụ sẽ xuất hiện hiện tượng tranh giành bể đầu. Hình thức quan tâm quá mức, vì lãnh đạo phục vụ cũng đủ để hấp dẫn vô số tài năng.
Người sống không phải là cầu cái cảm giác thành tựu sao?
Đây chính là cảm giác thành tựu.
Tuy rằng rất tục tằn nhưng lại là sự thật.
Cửa phòng khóa lại. Trần Hà giơ tay gõ cửa, rất nhanh, cửa phòng liền mở ra. Một người phụ nữ đầy đặn khoảng ba mươi mấy tuổi hiện ra ở cửa, nhìn thấy Trần Hà thì vội vàng nói:
- Chánh văn phòng Trần đã về…
Người phụ nữ này ước chừng ba sáu ba bảy tuổi, quần áo ăn mặc rất mộc mạc, chiều cao khoảng một mét sáu, diện mạo tầm trung, miệng khá rộng, khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn, làn da cũng khá vàng. Liếc mắt nhìn qua, đây chính là điển hình của bà nội trợ, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không phải tốt lắm.
Vốn đang nở nụ cười chào hỏi Trần Hà, bỗng nhiên thấy bên cạnh Trần Hà có một chàng thanh niên cao lớn đẹp trai thì lập tức trở nên vô cùng câu nệ, cúi đầu không dám nhìn lại. Tuy nhiên, trong đầu cô ta cũng có chút kỳ quái. Chánh văn phòng Trần không phải nói là bảo cô làm giúp việc cho Chủ tịch huyện sao? Như thế nào lại dẫn về một chàng thanh niên trẻ tuổi? Chắc là con của Chủ tịch huyện.
Trần Hà cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Chủ tịch huyện, đây là Trâu Nguyệt, nhân viên phục vụ của cơ quan. Trâu Nguyệt, đây là Chủ tịch huyện Phạm, là nhân vật số một của UBND huyện Vân Hồ chúng ta.
Trần Hà trong lúc vô ý, đã đem thân phận nhân vật số một của Phạm Hồng Vũ nói ra. Cô rất rõ ràng, đàn ông đều chú ý đến điểm này. Mặc kệ là tuổi tác ra sao, nhân vật số một so với nhân vật số hai thì hăng hái hơn nhiều lắm.
- Xin chào, chị Trâu!
Phạm Hồng Vũ cười, hướng Trâu Nguyệt đưa tay ra.
- Cậu….xin chào…
Trâu Nguyệt lập tức luống cuống tay chân, vội đưa tay lên quần áo lau hai cái rồi mới nhẹ nhàng bắt tay Phạm Hồng Vũ, đỏ mặt, rồi lập tức rụt tay trở về, ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, rồi nhanh chóng cụp mi mắt xuống, dường như là bị kinh hãi, tim đập thình thịch.
Nói như thế nào, chàng thanh niên kia là Chủ tịch huyện à?
Không phải là con trai của Chủ tịch huyện?
Trâu Nguyệt hoàn toàn sững sờ.
- Chủ tịch huyện, mời quan sát trước một chút, xem có còn muốn bố trí đồ dùng gì nữa hay không.
Trần Hà giống như là nữ chủ nhân trong gian phòng, dẫn dắt Phạm Hồng Vũ đi thăm. Chủ tịch huyện Phạm lập tức phát hiện, đãi ngộ của mình so với Cao Khiết khi vừa mới lên làm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa còn cao hơn một bậc. Lúc ấy, văn phòng UBND thị xã Ngạn Hoa cũng chuẩn bị cho Phó chủ tịch Cao một căn phòng với ba phòng ngủ một phòng khách, phối trí dụng cụ gia đình. Tuy nhiên, dụng cụ đấy nhiều nhất cũng xem như chất lượng thường, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Chủ tịch huyện Phạm. Căn phòng này chẳng được được bố trí đẹp mắt, mà ba gian phòng ngủ cũng được trang bị đầy đủ. Một gian phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách và lại còn có một thư phòng. Dụng cụ gia đình bày trí với phòng khách là cùng một cấp bậc. Thậm chí, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt đều được chuẩn bị đầy đủ.
- Chủ tịch huyện, anh xem, có cần mua thêm cái gì nữa không?
Trong gian phòng đi qua đi lại, Trần Hà cười hỏi.
Cũng không tin anh còn không hài lòng.
Có vẻ như Chánh văn phòng Trần ngay cả phòng của mình cũng không có dụng tâm như vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Rất đầy đủ rồi, tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra phải mua thêm cái gì.
Thấy Phạm Hồng Vũ nở nụ cười thản nhiên như vậy, Trần Hà lập tức hơi sững lại. Phạm Hồng Vũ không có hưng phấn như Trần Hà đã nghĩ qua. Nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm chỉ chấp nhận được sáu bảy mươi phần trăm.
Nhìn không ra, đồng chí Tiểu Phạm yêu cầu còn rất cao. Chính mình hao hết tâm tư, chuẩn bị chu toàn cho hắn như thế, thế mà hắn cũng chỉ có một câu không tồi. Ngay cả một lời cảm ơn cũng không có.
Sợ là khó hầu hạ đây.
- Thế bên trong trang hoàng Chủ tịch huyện có cảm thấy thích hợp không?
Trần Hà chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu, trong mắt mang theo một tia mong mỏi.
Con người chính là như vậy, chẳng sợ Trần Hà dưỡng khí công phu cao, giờ khắc này cũng hy vọng được một câu khen ngợi. Dù sao cô cũng là tận tâm tận lực rồi. Chủ tịch huyện trước đây khi tới nhậm chức, cô còn chưa từng ra sức như vậy.
Mấu chốt chính là cái danh ‘đệ nhất thư ký UBND tỉnh”, khá đè chết người.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu nói:
- Ừ, trang hoàng rất tốt, đơn giản thanh thoát, không có quá nhiều sức tưởng tưởng. Thật vất vả cho Chánh văn phòng Trần rồi.
Trần Hà rốt cuộc lộ ra nụ cười chân chính, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Chủ tịch huyện hài lòng là tốt rồi. Tảng đá lớn trong lòng của tôi rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Không thể để lỡ cơ hội như vậy, Trần Hà công phu ứng đối lãnh đạo có thể nói là lư hỏa thuần thanh. Khó trách cô có thể làm đến chức Chánh văn phòng UBND huyện.
Tuy nhiên, câu kế tiếp của Phạm Hồng Vũ lại khiến cho Trần Hà cảm thấy không chính xác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Chú, chú nói như vậy, cháu không đồng ý. Cháu như thế nào không biết thủ đoạn của cậu ta so với cháu chu đáo hơn? Cậu ta còn không phải triển khai nắm tay, đem Cát Nhị Tráng thu thập sao? Nghe nói cậu ta trước kia còn xông vào phòng Công an, còn dám nổ súng đả thương người...
Hoàng Tử Hiên hãy còn không phục.
- Cháu đúng là hồ đồ!
Cảnh Phi không chút khách khí quát.
- Cậu ta thu thập Cát Nhị Tráng, bởi vì cậu ta là Chủ tịch huyện Vân Hồ, có thể hoàn toàn nắm lấy thế cục. Cán bộ khu Thập Nguyên, bao gồm đồn công an, cảnh sát nhân dân, tất cả đều là bộ hạ của cậu ta, cậu ta chỉ cần lộ ra thân phận, ai dám động đến cậu ta? Cháu thì sao? Cháu chính là quá khinh suất! Người ta đang lo không có cớ thu thập cháu, cháu liền tự động tự giác đưa đến tận cửa. Hôm nay nếu không phải Phạm Hồng Vũ ở đó, chức Chủ tịch của cháu đừng làm nữa. Cháu cho là cậu ta giáp mặt giáo huấn cháu, là ở trước mặt cháu đùa giỡn uy phong? Cái này là làm bộ cho các cán bộ Vân Hồ xem đấy. Nghe nói lúc cháu đi vào trong đó, ngay cả Lục Cửu đều tới rồi, có phải hay không?
- Vâng!
Hoàng Tử Hiên rầu rĩ gật đầu.
- Vậy càng đúng rồi. Lục Cửu là ai, cháu không rõ ràng lắm? Cháu không từng quen biết với anh ta sao? Người đó rất lợi hại. Phạm Hồng Vũ nếu không kịp ngăn cháu lại, chỉ cần muộn một bước, cho cháu ở nơi đó náo loạn một trận, Lục Cửu chỉ cần đem cháu báo cáo lên trên, cháu nói những lãnh đạo kia còn có thể dung nạp được cháu hay không? Người ta đang kiếm cớ thu thập cháu đấy!
Vợ của Cảnh Phi nghe được liên tục gật đầu, ở một bên phụ họa nói:
- Đúng vậy, Tử Hiên, ở trong bệnh viện, chú của cháu lúc nghe điện thoại, mồ hôi lạnh liền toát ra, gấp đến độ mặt trắng bệch. Ông ấy là lo lắng cho cháu..
Hoàng Tử Hiên liền có điểm hổ thẹn, hạ giọng nói:
- Chú, cô, cháu xin lỗi!
Cảnh Phi khoát tay, nói:
- Lời này, cháu không nên nói với chú. Cháu nên đi nói với Bí thư Phạm mới đúng.
- Chú, chú nói cậu ta tốt như vậy, cháu như thế nào lại không biết? Cậu ta và cháu lại không có giao tình, dựa vào cái gì mà phải giúp cháu? Còn không phải muốn mua chuộc lòng người, để cho cháu về sau cam tâm tình nguyện vì cậu ta bán mạng?
Ai ngờ Hoàng Tử Hiên vẫn không nhận thua.
- Cháu………..
Cảnh Phi bị y chọc tức đến dở khóc dở cười, lắc đầu liên tục, không kìm nổi ho khan vài tiếng.
Vợ của Cảnh Phi vội vàng vỗ vỗ vài cái vào ngực.
- Cháu đây là điển hình của việc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Thay vì bán cho cháu một ân tình, cậu ta hoàn toàn có thể trước tiên đem nhược điểm của cháu đưa qua, sau đó lại gióng trống khua chiêng đi ở thành phố, thậm chí là ở tỉnh vì cháu cầu tình. Đừng quên, cậu ta là thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu, rất có mặt mũi đấy. Đến lúc đó, cậu ta bảo vệ cháu, cháu có phải hay không sẽ bán mạng cho cậu ta? Cháu cho là loại thủ đoạn nhỏ này, người ta sẽ không làm? Chỉ là không cần thiết phải làm như vậy. Người thanh niên này, chú thấy ánh mắt của cậu ta, chỉ biết là chính trực! Cháu của cháu trong mấy chục năm qua, điểm ánh mắt ấy còn phải có. Cháu nếu không chính trực vô tư, chú cũng sẽ không hướng tổ chức thượng cấp cực lực đề cử cháu.. Phạm Hồng Vũ làm người rất có khí độ! Cậu ta có được sự tự tin, nhất định có thể làm cho cháu nghe theo cậu ta đấy.
Hoàng Tử Hiên không lên tiếng.
Y tuy rằng tính tình ngay thẳng, hơi "gà mờ", nhưng cũng không phải là người không biết nhận thức. Nếu thật là đồ ngốc, Cảnh Phi cũng sẽ không tận hết sức lực tiến dẫn y. Phạm Hồng Vũ hôm nay giúp y một đại ân, trong lòng của y không phải là không biết ơn. Chỉ có điều bị Phạm Hồng Vũ ngay trước mặt mặt nhiều người giáo huấn y như vậy, ngay cả hai chữ "mệnh lệnh" cũng đều nói ra miệng, Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất mất mặt. Mụn nhọt trong lòng này, như thế nào cũng không giải được.
Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ mặc dù là trong văn kiện của Ban Tổ chức Tỉnh ủy rõ ràng quy định là nhân vật số một của nông trường, nhưng Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch cấp bậc là giống nhau. Là hợp tác, chứ không phải thượng hạ cấp, Phạm Hồng Vũ làm sao lại có thể "mệnh lệnh" y chứ?
- Cháu hãy suy nghĩ lại thật kỹ, tối nay mở cuộc họp này, Tiểu Tưởng nói với cậu ta chuyện tiền lương, cậu ta liền đáp ứng ngay. Cậu ta có chờ cháu mở miệng cầu cậu ta hay không? Không có! Người ta chủ động đem việc này gánh trên người mình, một chút cũng không thèm lấy nó làm điều kiện đàm phán với cháu. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cậu ta không có ý định dùng thủ đoạn nhỏ với cháu, cũng nói lên cậu ta không xem mình là người ngoài! Thứ nhất là bày ra tư thế gia chủ, chuyện khó khăn nhất cứ để cậu ta làm, không đổ lên đầu các đồng chí khác.
Cảnh Phi nói xong, khe khẽ thở dài, vẻ mặt tán thưởng, tùy tay cầm điếu thuốc ngậm lên môi.
Hoàng Tử Hiên vội vàng châm lửa.
Vợ của Cảnh Phi ở một bên vui mừng nói:
- Ông nói là, vị Bí thư mới này đáp ứng phát tiền lương cho mọi người?
Cảnh Phi và Hoàng Tử Hiên nói chuyện đại sự, vợ của Cảnh Phi cái hiểu cái không, nhưng việc phát tiền lương, lại là việc bà quan tâm nhất.
- Ừ.
- Nói như vậy, vị Bí thư mới này thật không tệ... Trong túi có tiền, ông cũng có thể an tâm ở lại bệnh viện thêm vài ngày rồi. Lúc này muốn trị cho căn bệnh hoàn toàn khỏi, không thể chỉ trị một nửa, vậy là không được, thời gian kéo dài sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Vợ của Cảnh Phi luôn miệng nói, thật sự rất vui mừng.
Bởi vì nông trường thiếu tiền, lão nhân vẫn không chịu còn thật sự chữa bệnh, mỗi hồi đều là bệnh tình hơi chút chuyển biến tốt đẹp, liền vội vã xuất viện. Lúc này, xem như nhìn đến hy vọng, vợ của Cảnh Phi như thế nào mất hứng?
Cảnh Phi mỉm cười nói:
- Bí thư Phạm không chỉ muốn phát tiền lương cho mọi người, cậu ta còn muốn đem toàn bộ kinh tế nông trường phát triển lên. Tối nay mở cuộc họp cả đêm, thảo luận chính là những chuyện này. Tôi suy nghĩ, cậu ta là thật tâm muốn nông trường chúng ta được tốt lên. Nghĩ ra được những biện pháp kia, nghe vào cũng rất có đạo lý.
- Có thật hay không? Bản lãnh lớn như vậy à? Chúng ta mấy chục ngàn người, thật có thể trông cậy vào cậu ta?
Cảnh Phi rất khẳng định gật đầu, nói:
- Tôi thấy có thể trông cậy vào!
Hoàng Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chú, cháu thừa nhận, chú nói rất có đạo lý. Phạm Hồng Vũ không phải là loại tiểu nhân. Cậu ta nếu thật là tiểu nhân, Chủ tịch tỉnh cũng không nhìn trúng cậu ta, đúng không?
Cán bộ cơ sở, nhất là trong suy nghĩ của cán bộ nông trường, đại lãnh đạo tỉnh đều rất chính trực, khẳng định luôn cảm thấy chướng mắt với tiểu nhân.
Hoàng Tử Hiên cũng có loại tư tưởng mộc mạc này.
Cảnh Phi cười nói:
- Tử Hiên, tính cách của cháu chính là không chịu thua. Chú đã nói với cháu, trên thế giới này quả thật có không ít người có năng lực. Cháu phục cũng phải phục, không phục cũng phải phục.
- Chú, vậy sao chú có thể xác định, cậu ta nói ra những phương pháp kia, nhất định có thể chứng thực xuống dưới? Ví dụ như muốn làm nhà máy thức ăn gia súc, nói thì dễ dàng, nhưng khi làm nào có đơn giản như vậy? Chiếu theo ý tứ của cậu ta, nhà máy thức ăn gia súc nhỏ thì không được, phải dẫn động toàn bộ sản nghiệp đi lên. Một nhà xưởng lớn như vậy phải xài hết bao nhiêu tiền? Nông trường chúng ta có thể vay được khoản tiền lớn như vậy sao? Nhà máy thức ăn gia súc, chúng ta trước kia chưa từng làm qua, có phải hay không có thể làm tốt còn chưa nói được. Nếu chẳng may sản xuất ra thức ăn gia súc không đúng, bán không được, chẳng phải là chết chùm hết sao? Chúng ta làm sao có thể sống được?
- Còn nói cái gì là gạo sang, cháu nghe chẳng đáng tin cậy chút nào. Một đồng một cân gạo, cháu còn chưa từng được ăn. Thật muốn được như cậu ta nói, loại gạo này chúng ta có thể bán được không? Càng là gạo đắt tiền, lại càng khó trồng, sản lượng khẳng định không thể đi lên. Cháu thật lo lắng, đến lúc đó chúng ta trăm cay nghìn đắng làm ra loại gạo này, nhưng chỉ có thể bán ba hào một cân, thế thì nhất định sẽ thua lỗ lớn.
- Còn nữa, cậu ta nói nuôi cá trong lồng lưới. Chú, chúng ta là những người lớn lên ở vùng sông nước, trước kia như thế nào cũng chưa từng nghe nói qua loại phương pháp nuôi cá này? Có thể làm được hay không thì cháu cũng không dám cam đoan.
Hoàng Tử Hiên một hơi đem nghi vấn trong lòng nói ra, hai hàng lông mày nhíu lại. Nhìn ra được, y hiện tại cũng không phải nhằm vào Phạm Hồng Vũ, mà thuần túy chính là tiến hành "nghiên cứu thảo luận kỹ thuật". Dù sao Phạm Hồng Vũ nói những lời này, y trước kia chưa từng nghe qua, nhiều nhất chỉ là thông qua tin vỉa hè biết được một chút. Phạm Hồng Vũ lại đem những phương pháp này để khắc phục khó khăn, tiến hành cải cách toàn bộ nông trường, từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây là đem trọn gia sản và tiền đồ nông trường gánh lên người mình, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Giống như Hoàng Tử Hiên đã nói, nông trường Triều Dương thật sự thiệt không dậy nổi rồi!
Cảnh Phi liền cười, hít một hơi thuốc lá, nói:
- Tử Hiên, cháu lại để tâm vào những chuyện vụn vặt rồi. Bí thư Phạm có bắt cháu bảo đảm sao? Cậu ta không khiến bất cứ kẻ nào cam đoan, cậu ta tự mình cam đoan. Cháu suy nghĩ một chút, cậu ta hôm nay là là lần đầu đến nông trường của chúng ta phải không? Cháu cảm thấy, cậu ta đối với tình huống của nông trường, hiểu biết được như thế nào? Chú thấy, cậu ta là thực hạ một phen công phu. Một người cho tới bây giờ chưa từng làm qua nông trường, ngày đầu tiên có thể nói ra nhiều ý tưởng như vậy, cháu cho là cậu ta ăn nói lung tung?
Hoàng Tử Hiên liền gãi đầu, không thể trả lời.
- Giống như cháu đã nói, cháu ở nông trường làm nhiều năm như vậy, đối với kinh doanh quản lý nông trường, cháu hẳn là so với cậu ta quen thuộc hơn? Cậu ta nói những thứ kia, cháu trước kia có từng nghĩ đến không? Cháu chưa từng nghĩ qua! Bây giờ người ta nói cho cháu biết rồi, cháu vẫn là nửa hiểu nửa không, đây chính là sự chênh lệch. Không có nhất định nắm chắc, cậu ta có thể trong ngày đầu tiên, trước mặt mọi người đem những ý tưởng này nói ra? Chú đã nói với cháu, cậu ta và cháu không giống nhau. Có lẽ tính cách của cậu ta cũng khá ngay thẳng, nhưng không kích động. Tuổi còn trẻ, ở tỉnh yên tâm để cho cậu ta đến nông trường làm nhân vật số một, đến Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, không có vài phần bản lãnh thật sự làm sao mà đi được? Chú thấy, cháu nên bình ổn tinh thần, hảo hảo hướng người ta học tập nhiều hơn, hảo hảo phối hợp công tác với cậu ta, đối với cháu sẽ không chỗ hỏng.
Cảnh Phi lời nói thấm thía.
- Chú, chú yên tâm đi, cháu là người như thế nào, chú cũng biết. Chỉ cần cậu ta thật tâm thành ý vì nông trường chúng ta, cháu khẳng định sẽ phối hợp với cậu ta thật tốt, không gây sự. Nói thật, cháu đây trong lòng, so với ai khác đều lo cho nông trường nhiều hơn.
Hoàng Tử Hiên nói rất nghiêm túc.
- Được, cháu có thể có thái độ như vậy, chú an tâm. Ngày mai, cháu đi tìm Bí thư Phạm nói chuyện, đem thái độ của cháu bày ra cho cậu ta biết. Nông trường chúng ta lần này có lẽ thật sự phải khắc phục khó khăn rồi.
- Vâng!
Hoàng Tử Hiên gật đầu, lập tức liền nghĩ tới chuyện quan trọng nhất.
- Chú, chuyện của Đỗ Song Ngư làm sao bây giờ? Cục Công an thành phố quả thật có tin tức, nói muốn bắt cậu ta. Nghe nói là lãnh đạo chính miệng chỉ thị... Có người đối với cậu ta phi thường không hài lòng, nhất định phải thu thập cậu ta.
Cảnh Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện này, cháu đừng hỏi chú. Nếu Bí thư Phạm ra tay, cháu nên đi hỏi cậu ấy đi. Cậu ấy khẳng định so với cháu có biện pháp hơn!
- Vâng, cháu sẽ đến hỏi cậu ta.
Hoàng Tử Hiên gật đầu một cái, cũng nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là ý tưởng gì.
Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi như vậy, thực sự có năng lực như Cảnh Phi đã nói?