Rất hiển nhiên, Lưu Bân là vị khách đến cuối cùng, Phạm Hồng Vũ hôm nay chỉ mời ba người này, không còn ai khác nữa. Lưu Bân vừa đến, Phạm Hồng Vũ liền dẫn mọi người đi vào phòng riêng. Tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn đích thân dẫn đường.
Nói thật, Trưởng phòng Phạm thật sự là phúc tinh của khách sạn Mai Sơn, từ khi một số cán bộ biết Trưởng phòng Phạm thường xuyên đến đây ăn cơm, rất nhiều người cũng chuyển hướng sang khách sạn Mai Sơn, để có cơ hội tiếp cận với hắn, khách sạn Mai Sơn bởi thế mà kinh doanh tốt lên. Tuy nhiên hiện tại Trưởng phòng Phạm biến thành Chủ tịch huyện Phạm, ở tận Vân Hồ, những cán bộ kia e rằng sẽ lại đổi nơi khác.
Sinh thái quan trường, tự nhiên là như vậy.
Phạm Hồng Vũ đặt một phòng riêng khá xa hoa.
Lưu Bân vừa vào cửa liền cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm đúng là đại gia.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Trưởng phòng Lưu, đừng gán cho tôi thêm tội danh như vậy, ngày hôm nay tôi bỏ tiền túi ra chứ không phải tiền của nhà nước đâu nhé.
Lưu Bân nói: - Tôi nói là nói cậu bỏ tiền ra mà. Nghe nói cậu mới đến Vân Hồ, liền bỏ tiền túi ra để sửa phòng, trang hoàng dụng cụ, hết mấy trăm ngàn. Chủ tịch huyện Phạm, xin thứ cho tôi nhiều lời, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức không đến một tuần, tin tức liên quan đến việc hắn tự bỏ tiền ra sửa sang mọi thứ như vậy đã truyền đi khắp nơi, đến Lưu Bân cũng nghe nói. Xem ra, cựu thư ký Chủ tịch tỉnh luôn được chú ý đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Trước kia khi tôi còn làm ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương, có cùng với bạn bè kinh doanh công trái, nên cũng kiếm được một chút. Hiện tại bạn tôi là Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải kinh doanh bất động sản, tiền vốn cũng là từ trước kia kinh doanh công trái, tôi cũng có một phần trong đó. Có lẽ giờ có khoảng mấy chục triệu rồi, tôi cũng không rõ lắm, cứ lúc nào dùng đến tiền lại gọi cho cậu ấy. Việc này, tôi đã báo cáo cho lãnh đạo tỉnh và được chấp nhận rồi…
- Hơn chục triệu? Cậu nhiều tiền thế cơ à?
Lúc này, đến Lưu Bân cũng chấn động. Vốn gã cũng chỉ nói đùa Phạm Hồng Vũ, không ngờ lại biết được một “cơ mật” như vậy.
Lý Văn Hàn lại trợn mắt há mồm.
Chỉ có Bành Na thần sắc tự nhiên, trước kia Phạm Hồng Vũ đã có lần nói với cô. Cô cũng không cảm thấy không ổn, chỉ cảm thán hắn có bản lĩnh. Tuy nhiên, bất kể là kỳ tích gì phát sinh trên người Phạm Hồng Vũ, Bành Na đều cảm thấy đương nhiên, không có gì bất ngờ cả.
- Tương lai, sau này anh làm to rồi, thì anh sẽ thấy hơn chục triệu này chỉ là số cỏn con mà thôi…
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi thì thầm một tiếng.
Trong ký ức của hắn, ở thế giới kia khi Lưu Bân lên đến vị trí Chủ nhiệm UB Kỷ luật tỉnh, không biết đã điều tra qua bao nhiêu đại án. Đối với một tham quan ở đời sau mà nói, hơn chục triệu chỉ là số tiền lẻ mà thôi.
Đương nhiên, ở thế giới này, quỹ tích nhân sinh của Lưu Bân có bị lệch đi hay không, hiện tại Phạm Hồng Vũ cũng không dám khẳng định trăm phần trăm.
- Một chục triệu và vẫn còn là số ít, Chủ tịch huyện Phạm, tôi chỉ có thể nói, cậu thật sự hoành tráng đấy.
Lưu Bân lắc đầu, cảm thán nói.
Phạm Hồng Vũ nói thầm, giọng nói rất nhẹ, phía trước còn một đoạn, Lưu Bân không nghe rõ, mà cho dù có nghe rõ thì có lẽ cũng không biết là Phạm Hồng Vũ đang nói đến Chủ nhiệm UB Kỷ luật tỉnh Lưu Bân hơn hai mươi năm sau này.
- Được rồi được rồi, đừng ở đây xỉa xói tôi nữa, ngồi vào vị trí ăn cơm đi, đói bụng lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Nghe giọng điệu hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Lý Văn Hàn càng có thể kết luận, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Lưu Bân không hề đơn giản. Nói ra thì cũng không có gì kỳ lạ cả, Phạm Hồng Vũ từng là thư ký Chủ tịch tỉnh, Lưu Bân là thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, giao tình tốt với nhau cũng là điều bình thường.
Trong quan trường, đại thư ký của thủ trưởng là một trong số những người thăng tiến nhanh nhất, ngoài được thủ trưởng chiếu cố, thì sự “cộng hưởng tài nguyên” giữa các thư ký với nhau cũng là một nhân tố quan trọng.
Đương nhiên, cái này cũng phải coi duyên phận, còn phải xem xem thủ trưởng mà mình đi theo có tồn tại mâu thuẫn hay không. Ví dụ như Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường, thì không thể có “tài nguyên chung” được, càng không thể trở thành bạn tốt.
Phạm Hồng Vũ và Tào Thành cũng không có tài nguyên chung, nhưng duy trì quan hệ bạn bè bình thường thì vẫn có thể được. Muốn trở thành “thiết cán” thì cơ bản là không thể, trừ phi một ngày nào đó một trong hai người Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân rời cương vị hiện tại.
Vưu Lợi Dân và Đoàn Thần Hân, ở mặt công tác không có mâu thuẫn, cơ bản đều nhất quán, Phạm Hồng Vũ và Lưu Bân liền có cơ hội trở thành bạn thân.
Bốn người cười nói với nhau rồi ngồi vào vị trí. Bên trái Phạm Hồng Vũ là Lưu Bân, bên phải là Bành Na, Lý Văn Hàn ngồi ở bên phải Bành Na.
Không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn đã chỉ bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Bộ phận phục vụ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng các món, chỉ cần được dặn dò là sẽ mang lên.
Bàn tiệc rất phong phú, mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng món nào cũng là tinh phẩm. Đồ uống thì có rượu Mao Đài và rượu đỏ, ngoài ra còn có nước ép hoa quả tươi.
Phạm Hồng Vũ giơ chén rượu lên, nói: - Nào, chúng ta cùng kính trương phòng Lưu một ly. Chúc trưởng phòng Lưu công tác thuận lợi…
Trong ba người đàn ông, Lưu Bân có chức vụ cao nhất, tự nhiên phải mời rượu gã trước.
Ba người đàn ông đều uống rượu, còn Bành Na thì uống nước ép trái cây.
Thật ra tửu lượng của Bành Na cũng không tệ lắm, thân là phóng viên báo tỉnh, thường xuyên phải đi đưa tin, giao lưu tiệc rượu cũng nhiều, đương nhiên tửu lượng của Bành Na cũng được rèn luyện dần. Tuy nhiên những lúc không cần thiết thì Bành Na sẽ không uống. Hơn nữa, trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na còn muốn giữ vẻ yểu điệu thục nữ của mình.
Tiếp theo, Phạm Hồng Vũ mời Lý Văn Hàn và Bành Na một ly, Lưu Bân đáp lễ một lượt.
- Trưởng phòng Lưu, tôi mời anh một ly. Anh là lãnh đạo cấp trên, tôi cạn trước để tỏ lòng thành kính, anh tùy ý.
Mời rượu xong Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn lại rót một chén đầy, đứng dậy, cung kính nói với Lưu Bân. Lưu Bân lớn hơn Phạm Hồng Vũ vài tuổi, nhưng vẫn cũng chưa đến ba mươi, nhỏ hơn Lý Văn Hàn nhiều, nhưng Lý Văn Hàn không dám lên mặt, mà cung kính thật sự.
Lưu Bân mỉm cười cụng chén với ông ta.
Lý Văn Hàn ngẩng cổ, một hơi uống cạn, rồi dốc ngược chén lên.
Lưu Bân cười cười, cũng một hơi uống cạn, sau đó ngồi xuống, nhìn Lý Văn Hàn, mỉm cười nói: - Trưởng phòng Lý, hôm nay chịu ủy khuất đúng không?
Trong đại hội trưởng Công an toàn tỉnh, Đoàn Thần Hân đến dự, đương nhiên Lưu Bân cũng đến tham dự.
Đoàn Thần Hân phê bình tình hình trị an ở Vân Hồ, Lý Văn Hàn xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Lúc này, ông ta có chút sững sờ, không ngờ Lưu Bân lại nhắc đến chuyện này như vậy.
- Trưởng phòng Lưu, không ủy khuất, thật sự…công việc không làm tốt thì bị phê bình cũng đúng thôi. Cái này đều tại tôi, công tác không đến nơi đến chốn, tình hình trị an của Vân Hồ không tốt, khiến Bí thư Đoàn phải bận tâm, tôi rất hổ thẹn…
Lý Văn Hàn lập tức nói, giọng điệu thành khẩn.
Không biết Lưu Bân tự nhiên hỏi như vậy là có ý gì, Lý Văn Hàn không dám chậm trễ, mà trước tiên cứ tự kiểm điểm trước. Tình cảnh hiện tại vốn rất gian nan, nếu lại khiến Lưu Bân không hài lòng, thì thời gian này không thể nào qua được.
Đoàn Thần Hân là người có uy vọng rất cao trong hệ thống chính trị pháp luật của tỉnh.
Trong mắt của Lý Văn Hàn, Lưu Bân hiện tại gần như có thể đại diện cho Đoàn Thần Hân.
Lưu Bân khoát tay, thản nhiên nói: - Trưởng phòng Lý, ông cũng không nên tự trách mình như thế. Tình hình ở mỗi địa phương không giống nhau. Mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường Triều Dương từ trước đến nay cũng không phải trách nhiệm của một mình ông. Không phải lãnh đạo tỉnh ủy cũng đều coi trọng việc này sao? Phái Chủ tịch huyện Phạm đến cũng là để làm một mẻ, giải quyết mâu thuẫn xung đột giữa hai nơi này. Bí thư Đoàn hy vọng ông sẽ phối hợp với Chủ tịch huyện Phạm để làm tốt công việc này. Giai đoạn hiện tại, đây là nhiệm vụ quan trọng của cơ quan chính trị pháp luật ở huyện Vân Hồ các ông.
Mọi người ánh mắt đều đồng loạt dừng trên mặt Phạm Hồng Vũ.
Lục Cửu ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ như đối với việc Phạm Hồng Vũ cho ra đáp án tâm lý nắm chắc.
Bí thư Triệu thì hơi chút lo lắng. Thân là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, đối với mối quan hệ giữa “tam cự đầu” Huyện ủy cũng có nghe thấy. Tình cảnh như Phạm Hồng Vũ thì không phải vô cùng có lợi. Trong cuộc hỗn chiến đầu tiên, làm không tốt sẽ thua trước một ván.
Bí thư Triều không vui vẻ gì khi nhìn thấy cục diện này.
Nếu cứ đấu mãi như vậy thì bộ máy chính quyền sẽ bị hao tổn nghiêm trọng. Công tác đứng đắn sẽ không còn ai nguyện ý đi làm.
Tề Chính Hồng trong mắt hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp họa.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu tưởng rằng mình làm Chủ tịch huyện thì tốt lắm sao? Ở tỉnh đi theo Chủ tịch Vưu lăn lộn không phải tốt hơn sao? Cố tình chạy đến Vân Hồ này, mà những người ở đây cũng không phải loại đèn cạn dầu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bí thư Lục, Chủ nhiệm Tạ, cá nhân tôi cho rằng, chuyện này trước trưng cầu ý kiến của phòng công an một chút. Tôi nghe nói, mấy ngày hôm trước, ở đại hội cán bộ cục Công an, đồng chí Lý Văn Hàn đã tự mình làm kiểm điểm. Điều này rất tốt. Hiện tại phòng công an đang tiến hành chỉnh đốn tác phong, kiểm tra tài vụ và rà soát lại các đơn vị bên dưới. Tôi tin rằng lần này bọn họ là động thật. Tôi đề nghị cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ sửa chữa như thế nào rồi nói sau.
Lục Cửu và Tạ Hậu Minh trong mắt hiện lên một chút không hài lòng.
Dường như lời nói này của Phạm Hồng Vũ không phải là đáp án tốt nhất mà bọn họ muốn nghe.
Tề Chính Hồng khóe miệng hơi nhếch lên, ý châm chọc càng thêm rõ ràng.
Coi tư thế này của Phạm Hồng Vũ chính là muốn tự lập môn hộ. Lời nói lập lờ nước đôi, vừa không rõ ràng là hướng về Lục Cửu hay là Tạ Hậu Minh, lại đem quả bóng đá tới phòng công an huyện. Nhìn qua là cả hai bên không đắc tội, rất khéo đưa đẩy, nhưng trên thực tế là đắc tội với cả Lục Cửu và Tạ Hậu Minh.
Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, lại mới đến, ỷ có tấm biển Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, đã nghĩ độc thành hệ thống, muốn có địa vị ngang với Lục Cửu và Tạ Hậu Minh.
Dễ dàng như vậy sao?
Thật muốn nhìn xem tính toán này của cậu có thể thành công được không.
Phạm Hồng Vũ vừa mới nhận chức, Tề Chính Hồng tự nhiên là không có khả năng có ý tưởng “thay vào”. Đó là không đáng tin cậy! Nhưng điều này không có nghĩa là Tề Chính Hồng nhất định sẽ phối hợp với Phạm Hồng Vũ. Hiện tại Phạm Hồng Vũ là mờ mờ ảo ảo đối nghịch với Lục Cửu và Tạ Hậu Minh, đối với Tề Chính Hồng mà nói thì đây là chuyện tốt. Ông ta lập tức sẽ trở nên quan trọng, bất kể là Lục Cửu, Tạ Hậu Minh hay là Phạm Hồng Vũ đều phải tranh thủ sự ủng hộ của ông ta.
Thật giống như lúc Chủ tịch huyện Thôi còn ở đây. Ba người cũng đấu nhau kinh khủng, đối với Tề Chính Hồng mọi việc đều thuận lợi, nâng cao được lời nói của mình ở chính quyền huyện. Thậm chí việc bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ cũng có thể xen vào. Vì thân tín của mình mà giành vài chức vụ tốt.
Vì tranh thủ sự ủng hộ của ông ta mà Lục Cửu cũng phải cho ông ta chỗ tốt.
Hiện tại, cục diện “tam cự đầu” lại có khả năng tái diễn. Tề Chính Hồng lại có thể Lã Vọng buông cần rồi.
Các người cứ đấu với nhau, tôi dựa lưng vào ghế xem náo nhiệt là được rồi.
Tạ Hậu Minh lập tức nói:
- Đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Nếu Lý Văn Hàn đang tiến hành chỉnh đốn, thì chúng ta cũng đừng vội quá, cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ chính đốn trước rồi nói sau. Nóng vội thì không được.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa hoàn toàn đứng về một bên, nhưng tối thiểu không có phụ họa đề nghị của Lục Cửu. Đem bóng đá qua cho Lý Văn Hàn, ý này cũng không tồi. Tạ Hậu Minh tin tưởng, Lý Văn Hàn nhất định có thể lý giải tâm tư của mình, chẳng lẽ còn hướng về phía Lục Cửu sao?
Lục Cửu ánh mắt đảo qua Triều Thiên Vương và Tề Chính Hồng.
Bí thư Triều dường như có chuyện muốn nói, tuy nhiên khi ánh mắt của Lục Cửu quét tới thì cũng ngậm miệng lại. Tề Chính Hồng thì lại chẳng có ý tứ mở miệng.
Ba người các người đấu nhau, tôi không muốn trộn lẫn vào.
- Được rồi, vậy trước tiên cứ nhìn xem kết quả của phòng công an rồi nói sau. Nhưng tôi cho rằng, Cát Đại Tráng không thích hợp công tác tại khu Thập Nguyên nữa. Đám người Cát Nhị Tráng đang bắt thẩm tra, anh ta cũng nên lánh mặt.
Lục Cửu lập tức bình tĩnh nói.
Cuối cùng không phải là trưng cầu ý kiến mà là dứt khoát ra chỉ thị.
Tạ Hậu Minh gật đầu nói:
- Tôi tán thành ý kiến này của Bí thư Lục. Tôi sẽ bảo phòng Công an bên kia thảo luận lại một chút, xem nên an bài công tác của Cát Đại Tráng như thế nào.
Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, hơn nữa lý do hết sức đường hoàng, Tạ Hậu Minh không thể phản bác. Tuy nhiên, ý tứ của Tạ Hậu Minh cũng rất rõ ràng, hệ thống chính trị pháp luật là do tôi an bài.
Lục Cửu nét mặt không biểu cảm gì, chỉ gật đầu.
Y đối với Cát Đại Tráng cũng không có thàn kiến gì. Anh em họ Cát sống hay chết cũng chẳng quan hệ gì với y. Việc y coi trọng nhất là thái độ của Phạm Hồng Vũ, kiên quyết không thể để cho Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đứng cùng một chỗ. Một Chủ tịch huyện, một Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện; một thư ký Chủ tịch tỉnh, một địa đầu xà Vân Hồ, nếu đứng cùng một chỗ, Lục Cửu thật khó mà ngăn cản.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ biểu lộ thái độ, mặc dù không phải hướng về phía Lục Cửu, nhưng dường như cũng không có ý đứng cùng một hàng với Tạ Hậu Minh, mà tự lập môn hộ.
Cũng là trong dự liệu của Lục Cửu.
Với lai lịch to lớn như của Phạm Hồng Vũ, khiến hắn cam tâm tình nguyện đi theo mình là không thực tế. Bên trong thỏa hiệp chính là cố tìm cái chung mà gác lại cái bất đồng.
Tuy nhiên, theo thái độ đá bóng của Phạm Hồng Vũ vừa rồi, vị tân Chủ tịch huyện này cũng không mạnh như người ta đã đồ. Dường như còn chú ý đến sách lược đấu tranh.
Điều này cũng rất tốt!
Lục Cửu sợ nhất chính là Phạm Hồng Vũ lợi dụng chiêu bài của Vưu Lợi Dân, làm việc không quy củ, khinh suất. Điều này mới thật sự làm y đau đầu. Tuy rằng, con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ sẽ bị chịu ảnh hưởng, thậm chí là mất cả tiền đồ, nhưng bên trong quá trình này, chỉ sợ Lục Cửu cũng sẽ bị thương không nhẹ, làm không tốt sẽ cùng Phạm Hồng Vũ chịu xui xẻo.
Chủ tịch huyện Thôi trước đây là từ thành phố xuống, nhưng lại bị đẩy đi. HIện tại thư ký của Chủ tịch tỉnh lại xuống, nếu không hợp với Lục Cửu, lại đem Phạm Hồng Vũ điều đi, Lục Cửu trong mắt lãnh đạo tỉnh làm sao mà có ấn tượng tốt.
Lục Cửu năm nay mới bốn mươi tuổi, lên cán bộ cấp chính huyện đã năm năm, làm Bí thư huyện ủy cũng đã hai năm, suốt ngày mưu cầu làm thế nào để tiến thêm một bước nữa. Vậy thì phải tạo được ấn tượng tốt của lãnh đạo đối với y. Bằng không, cho dù Bí thư Đàm Khải Hoa có ra sức ủng hộ thì trong thời khắc mấu chốt, Vưu Lợi Dân không gật đầu, lý tưởng vươn cao một bước chung quy cũng chỉ là hoa trong trăng, trăng trong nước mà thôi.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, Chủ tịch tỉnh sẽ không quan tâm đến một Bí thư huyện ủy nhỏ như y.
Tuy nhiên, cái này cũng phải có điều kiện tiên quyết. Chính là Phạm Hồng Vũ nhất định phải dừng bước tại Vân Hồ, còn phải làm ra thành tích, khiến Vưu Lợi Dân trên mặt sáng rọi, thì Vưu Lợi Dân mới không ghi hận Lục Cửu y.
Phạm Hồng Vũ loại tình huống này, với đám con ông cháu cha không giống nhau.
Con ông cháu cha chính tông, khi hạ cơ sở thì đó là tích lũy kinh nghiệm công tác. Bất kể là có ra chiến tích hay không, chỉ cần đừng làm ra sai lầm gì, khi thời gian tới thì có thể quay về thủ đô, hoặc là ở nha môn tỉnh quan thăng một cấp.
Phạm Hồng Vũ là thư ký đảng hạ cơ sở, vậy thì phải làm ra chiến tích, chứng minh khả năng nhận thức của thủ trưởng mình là đúng, làm thành cơ sở kiên cố cho việc lên chức sau này.
Thư ký lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy sau khi ra ngoài, chỉ cần không thường xuyên phạm sai lầm, hơn nữa, thủ trưởng của mình không có điều đi thì bình thường, đi lên cương vị chủ chốt thành phố cấp địa chỉ là vấn đề thời gian.
Ví dụ như Trịnh Mỹ Đường, hiện tại đang chờ Quách Thanh Hoa lui về tuyến hai.
Vị Phó bí thư Trịnh này mới thực sự là làm cho Lục Cửu lo lắng. Ở Thành ủy, động một chút là lôi “Thượng Phương Bảo Kiếm ra”. Hơn nữa, Quách Thanh Hoa toàn lực ủng hộ, cũng khiến cho Đàm Khải Hoa có chút bị động.
Phạm Hồng Vũ so với Trịnh Mỹ Đường thì tuổi trẻ hơn, muốn lên được vị trí lãnh đạo chủ chốt của thành phố cấp địa thì con đường đi còn dài lắm. Nhưng chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở tại Thanh Sơn công tác ba năm năm, không nói đến chức vụ Bí thư Thành ủy hay Chủ tịch thành phố cấp địa, đến lúc đó, Phạm Hồng Vũ làm Bí thư huyện ủy, thậm chí là Phó chủ tịch thành phố, Phó bí thư thành phố cũng rất có hy vọng.
Xa hơn, sẽ xem xu thế của Vưu Lợi Dân như thế nào và năng lực của Phạm Hồng Vũ như thế nào.
Như thế nào để xử lý mối quan hệ của mình và Phạm Hồng Vũ, mấy ngày nay chính là vấn đề rối rắm nhất của Lục Cửu. Tuy nhiên, có một điều khẳng định là, Phạm Hồng Vũ nhất định phải tuân theo quy tắc quan trường. Chỉ cần Phạm Hồng Vũ tôn trọng và phối hợp với Bí thư huyện ủy, y tự nhiên sẽ ủng hộ Phạm Hồng Vũ và công tác của UBND huyện.
Giả thiết Phạm Hồng Vũ cùng với Tạ Hậu Minh liên hợp lại, làm mất đi quyền lực của Bí thư huyện ủy y là kiên quyết không được.
Lục Cửu tuyệt không làm con rối.
Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ không có dấu hiệu muốn hợp tác với Tạ Hậu Minh.
Sau khi xác nhận điểm này, Lục Cửu tâm trạng chưa nói là tới tốt, nhưng ít nhất trong lần đọ sức đầu tiên này, y và Tạ Hậu Minh đều không ai chiếm thượng phong, đều tự đạt thành mục tiêu. Tương đối mà nói, Phạm Hồng Vũ còn có chút ủy khuất, không dám cho thấy ý kiến của mình, chỉ có thể hàm hồ đá bóng qua lại mà thôi.
Mới tới, nên có loại “đãi ngộ” này.
Kế tiếp lại có vài đề tài thảo luận, đều dựa theo quy trình tiêu chuẩn, Phạm Hồng Vũ rất ít lên tiếng.
Hắn đối với tình huống còn chưa được quen thuộc.
Bí thư Triều đưa ra điều chỉnh ba cán bộ cấp phòng, cũng được thông qua. Phạm Hồng Vũ cũng chỉ nghe mà không nói.
Hội nghị diễn ra tương đối dài, lúc gần đến giờ tan sở thì tất cả đề tài mới được thảo luận xong. Lục Cửu tuyên bố tan họp. Năm vị Bí thư trò chuyện vui vẻ, cùng nhau rời khỏi phòng họp.
Tạ Hậu Minh nét mặt mỉm cười, đi lại thoải mái.
Suy nghĩ của ông ta và Lục Cửu cũng như nhau. Ông ta không quen nhìn Lục Cửu, nhưng cũng không muốn thấy Phạm Hồng Vũ mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi, phá vỡ chính trị cân bằng ở huyện Vân Hồ.
Một đạo lý rất đơn giản, lời nói của Phạm Hồng Vũ càng lớn thì không gian của bọn họ càng thu nhỏ.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ dường như rất quy củ, không có ý tứ gây sự.
Chủ nhiệm Tạ tất nhiên là tâm trạng sung sướng.
Tuy nhiên, Tạ Hậu Minh vừa mới rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, trực tiếp về nhà thì thư ký của ông ta đã vội vã đi tới, ghé vào lỗ tai ông ta nói mấy câu.
- Cái gì?
Tạ Hậu Minh lập tức đứng lại, hai hàng lông mày cau lại, vẻ mặt khiếp sợ.