2h50’, Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng rời khỏi cơ quan, theo sau là Lôi Minh và thông tín viên của Tề Chính Hồng, không vội vàng không hấp tấp đến văn phòng Huyện ủy cách đó không xa.
Rất nhiều ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng này nên vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Từ lúc Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức, có liên quan đến việc ai làm thư ký cho hắn luôn là tiêu điểm của các nhân viên công tác. Không nghĩ tới cuối cùng Lôi Minh lại chiếm được tiện nghi này.
Văn phòng Huyện ủy bên kia có một phòng họp nhỏ. Hội nghị công việc Bí thư và Hội nghị thường vụ đều diễn ra trong phòng họp này,
Phòng họp được bố trí rất xa hoa.
Khi Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng đến, Phó bí thư Triều quản lý Đảng và quần chúng đã đến. Cái họ Triều này cũng ít thấy, cùng họ với nhân vật Triều Cái trong Thủy Hử. Vì vậy còn có một ngoại hiệu là Triều Yêu Vương.
Tính cách của Bí thư Triều cũng khá lạc quan sáng sủa, cũng không thèm để ý. Có đôi khi những quan hệ bạn bè thân gọi ông là Triều Yêu Vương, Bí thư Triều cũng chỉ cười ha hả.
Thấy Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng bước vào, Bí thư Triều liền đứng dậy, chào hỏi hai người.
Bí thư Triều năm nay bốn mươi hai tuổi, so với hai vị lãnh đạo chủ chốt của Đảng chính thì lớn hơn, nhưng nhỏ hơn so với hai vị Phó bí thư khác.
Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ tham dự hội nghị công việc Bí thư, ngồi cùng với Tề Chính Hồng, bên trái vị trí chủ tịch.
Bí thư Triều cười, mang hai điếu thuốc lá đưa qua.
Năm vị Phó bí thư người nào cũng là ống khói.
Khi tới 3h, Lục Cửu và Tạ Hậu Minh cùng đến. Trong mỗi lần mở công việc Bí thư, Tạ Hậu Minh gần như là người cuối cùng đến, ngồi cùng một chỗ với Lục Cửu. Thậm chí có lần còn tới trễ hơn so với Lục Cửu. Kỳ thật, đây căn bản cũng chẳng phải là một lý do. Chỉ cần xuất phát trước hai tiếng, thì vấn đề nào cũng được giải quyết. Tạ Hậu Minh chỉ muốn dùng cái này để tỏ rõ thân phận của ông ta không dưới Bí thư Huyện ủy.
Tương đối mà nói, Hội nghị công việc Bí thư không khí khá tùy ý. Lục Cửu và Tạ Hậu Minh vừa nói vừa cười bước vào phòng, mỉm cười với ba người đến trước. Lục Cửu ngồi ở vị trí trung tâm, Tạ Hậu Minh còn bên phải và Phạm Hồng Vũ thì ngồi bên trái. Chánh văn phòng Huyện ủy lúc này vẫn chưa được dự thính, chỉ có thư ký Lục Cửu làm công tác ghi chép.
Hạ tuần tháng tư dương lịch, không khí tuy rằng không còn nóng lắm, nhưng văn phòng vẫn mở quạt, mở cửa sổ thì không khí thoáng một chút. Bằng không thì sẽ bị hun khói thuốc mà chết mất.
Lục Cửu chủ trì hội nghị, mỉm cười nói:
- Các đồng chí, hiện tại họp. Trước mắt chúng ta có hai đề tài thảo luận. Thứ nhất là có liên quan đến vấn đề chống lũ.
Nói tới đây, Lục Cửu hướng Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu.
Phạm Hồng Vũ là chỉ huy trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão.
Đề tài thảo luận này là Lục Cửu lâm thời thêm vào. Buổi tối hôm qua, Trần Hà đã kể tỉ mỉ quá trình những ngày qua Phạm Hồng Vũ ở tỉnh. Trong đó có việc Phạm Hồng Vũ đến sở Tài chính tỉnh hỏi thăm khi nào khoản tiền chống lũ xuống dưới. Huyện Vân Hồ giáp với Thanh Sơn, nhiệm vụ phòng lụt rất nặng. Hàng năm ở tỉnh và thành phố đều có một khoản tiền chống lũ xuống dưới.
Phạm Hồng Vũ nếu đến Vân Hồ làm Chủ tịch huyện thì số tiền này khẳng định là phải hỏi rồi, thuận tiện mời lãnh đạo chủ chốt sở Tài chính ăn cơm, tạo dựng tình cảm.
Lục Cửu trong hội nghị Bí thư tạo thêm một đề tài thảo luận như vậy, có ý muốn tỏ thiện ý với Phạm Hồng Vũ. Đồng thời cũng tỏ vẻ mình coi trọng công tác phòng lụt.
Lục Cửu lập tức chuyển hướng sang Tề Chính Hồng, nói:
- Đồng chí Chính Hồng, Chủ tịch huyện Phạm vừa tới, đối với tình huống phòng chống lụt bão của huyện chưa được hiểu rõ lắm. Mời anh đem tình huống căn bản giải thích lại lần nữa.
Tề Chính Hồng là Phó chỉ huy trưởng ban Chỉ huy phòng chống lụt bão. Tương đối mà nói thì đây chỉ là một chức vụ danh dự. Bên UBND huyện cũng có một vị Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý công tác phòng chống lũ lụt, đồng thời cũng là Phó chỉ huy trưởng. Vị đó mới là chính quản. Tuy nhiên, hiện tại vị Phó chủ tịch huyện này không có tới, dĩ nhiên là do Tề Chính Hồng thuyết minh tình huống rồi.
Tề Chính Hồng trên mặt hiện lên một chút không hài lòng. Ý tứ này của Lục Cửu chính là muốn ông ta hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo. Đây không phải là Hội nghị thường vụ, mà là hội nghị công việc Bí thư. Lục Cửu làm như vậy là có chút không hiểu đạo lý. Nếu anh muốn thảo luận đề tài chống lỹ thì nên thông báo cho Phó chủ tịch huyện chính quản tới đây dự thính. Chẳng qua là Lục Cửu đã mở miệng rồi, Tề Chính Hồng cũng khó mà từ chối.
- Haha, vậy cũng được, tôi đây xin giới thiệu một chút tình huống cơ bản. Tuy nhiên, Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, công việc này chủ yếu là do lão Vương quản. Trước kia ông ấy và Chủ tịch huyện Thôi cùng nhau phụ trách. Tôi chỉ biết đại khái một số tình huống, cụ thể thì không rõ ràng rồi.
Tề Chính Hồng trước tiên tiêm một mũi thuốc dự phòng.
Công việc này cũng không phải do tôi phân công quản lý. Tôi tùy tiện nói chuyện, đến lúc đó xảy ra vấn đề thì đừng quy trách nhiệm cho tôi.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đến nhậm chức, dựa theo lệ thường, luôn phải tìm cơ hội tạo uy tín, ra vẻ chống lũ là một cơ hội tốt. Tề Chính Hồng cũng không muốn bị lẫn vào.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ chỉ cười trừ, từ chối cho ý kiến.
Lập tức Tề Chính Hồng đem tình huống căn bản của toàn huyện chống lũ ra thuyết minh. Quả nhiên rất ngắn gọn, chủ yếu chỉ ra những vấn đề chủ yếu xảy ra bao năm qua, cùng với biện pháp áp dụng.
Nhìn ra được, những người khác không tập trung nghe lắm, chỉ có Phạm Hồng Vũ là nghe rất chăm chú.
Đề tài thảo luận này là Lục Cửu tạm thời nảy sinh. Sau khi Tề Chính Hồng thuyết minh tình huống xong thì Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Xem ra, ở huyện công tác chống lũ vẫn được đặt rất nặng. Trong khoảng thời gian này, tôi muốn đến một số xã, thị trấn ven hồ để hiểu rõ tình huống một chút.
Lục Cửu mỉm cười gật đầu:
- Vậy thì vất vả cho Chủ tịch huyện rồi, chống lũ là chuyện đại sự, là chuyện sống còn. Trong huyện chúng ta tài chính mặc dù rất không dư dả, nhưng về phương diện này là không thể qua loa. Sau đây chúng ta tiếp tục nghiên cứu về đề tài thảo luận kế tiếp, chính là toàn diện chỉnh đốn trị an xã hội, toàn diện chỉnh đốn tác phong cơ quan công an. Cách đây vài ngày, đồng chí Lý Văn Hàn đã đến tỉnh tham gia đại hội Cục trưởng công an toàn tỉnh, có một số tình huống muốn hướng mọi người thông báo một chút. Tình huống trị an của huyện chúng ta đã bị Bí thư Đảng ủy công an tỉnh trên đại hội điểm danh phê bình. Các đồng chí, Vân Hồ chúng ta trong khoảng thời gian này thật đúng là nổi danh. Trước đó không lâu, đồng chí nông trường Triều Dương làm náo loạn lên, khiến cho Bí thư Tỉnh ủy Vinh, Chủ tịch tỉnh Vưu và Bí thư Viên, Bí thư Đoàn những đại lãnh đạo đều bị kinh động, thậm chí còn kinh động đến đồng chí Hoàng Duyệt. Thật là không tốt, bôi đen hình tượng toàn tỉnh. Chủ tịch huyện Phạm đã ở nông trường triển khai hoạt động chỉnh đốn, còn huyện chúng ta thì không thể thờ ơ. Phải giải quyết mâu thuẫn xung đột ở huyện và nông trường Triều Dương, chỉ dựa vào một mình Chủ tịch huyện thì vất vả quá. Các đồng chí phải coi trọng vấn đề này, phối hợp lẫn nhau thì công việc này mới có thể làm tốt được, hoàn toàn tiêu trừ mâu thuẫn xung đột.
- Bí thư Lục, cục Công an bên kia đã làm công tác chỉnh đốn.
Lục Cửu lời nói còn chưa dứt thì Tạ Hậu Minh đã thình lình chen ngang vào, giọng điệu thản nhiên, tựa hồ như đối với việc Lục Cửu thao thao bất tuyệt không cho là đúng.
Mọi người trong lòng biết rõ, đề tài thảo luận này mới là trọng điểm.
Tạ Hậu Minh muốn bảo vệ Cát Đại Tráng, Lục Cửu thì nghiêm túc xử lý, đã không còn là bí mật gì. Trước đó vài ngày ở huyện đã ồn ào huyên náo vụ này. Mọi người chú ý tiêu điểm Phạm Hồng Vũ bị kẹp giữa thì sẽ ứng đối như thế nào. Về phần Lục Cửu và Tạ Hậu Minh ở giữa đấu nhau phân tranh thắng bại thì cũng không để ý lắm.
Hai người bọn họ đấu nhau năm năm rồi.
Tổng thể mà nói, Lục Cửu chiếm cứ thượng phong. Nhưng hệ thống pháp luật là hậu hoa viên của Tạ Hậu Minh, cũng là thành lũy vững chắc nhất, hoàn toàn không cho Bí thư huyện ủy nhúng tay vào. Đó là không có khả năng. Việc miễn nhiệm và bổ nhiệm, nếu không có Bí thư gật đầu thì không cần nói đến Hội nghị thường vụ thảo luận thông qua, căn bản cũng sẽ không lên được Hội nghị thường vụ. Ban tổ chức ngay cả quy trình khảo sát cũng không khởi động. Tạ Hậu Minh sẽ kiên quyết không cho Lục Cửu tiến vào quá sâu.
- Độ mạnh yếu chưa đủ!
Lục Cửu quả quyết nói.
Đối với Tạ Hậu Minh, Lục Cửu cũng không cần phải khách khí. Ngay từ đầu, xét thấy kinh nghiệm lý lịch của Tạ Hậu Minh quá già, Lục Cửu lại mới đến nên có chút kiêng kỵ. Đại đa số thời điểm Lục Cửu áp dụng thủ thế, khuôn mặt tươi cười, dùng chiêu số “trong bông có kim”. Sau này dần dần đứng vững gót chân, thì liền có công có thủ, đợi khi trở thành Bí thư huyện ủy thì Lục Cửu răng nanh đều lộ ra rồi.
Lão Tạ luôn cậy già lên mặt, không chú ý trường hợp, Lục Cửu cũng không có ý định nhường nhịn nữa.
Tạ Hậu Minh lập tức hỏi ngược lại:
- Độ mạnh yếu sao mà chưa đủ? Bọn họ là lãnh đạo chủ chốt trong cục, đều dẫn đội đi xuống, đến các khu trấn kiểm tra công việc.
Lục Cửu thản nhiên cười:
- Chủ nhiệm Tạ, mặc kệ là làm công việc gì, muốn làm tốt công tác thì nên hạ công phu thật mạnh. Nếu chỉ xuống kiểm tra một chút, rồi tổ chức một cuộc họp thì chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ví dụ như Cát Đại Tráng của đồn công an thị trấn Thập Nguyên, em trai của y chính là đầu lĩnh lưu manh lớn nhất thị trấn. Cát Đại Tráng đã bao che cho Cát Nhị Tráng bao lâu nay, ngay cả Chủ tịch huyện Phạm mà bọn họ còn dám động đao. Nhưng, cục Công an không ngờ không có bất kỳ xử lý nào, còn để cho anh ta về làm đồn trưởng. Đây coi như là chỉnh đốn tác phong cảnh sát chưa? Tôi thấy đây chính là bao che. Bộ dạng như vậy, công tác công an chúng ta là làm không tốt, về sau nhất định sẽ bị phê bình. Phải hạ quyết tâm, động người thật. Trước đem Cát Đại Tráng này xử lý trước rồi nói sau.
Tạ Hậu Minh mặt liền trầm xuống, nói:
- Bí thư Lục, tôi cho rằng đây là hai chuyện khác nhau, không thể nhập lại làm một. Cát Nhị Tráng quả thật là khốn kiếp, là lưu manh, hẳn là phải nghiêm khắc trừng trị. Nhưng không thể bởi vì vậy mà kết luận Cát Đại Tráng có vấn đề. Muốn xử lý một cán bộ thì cần phải có chứng cứ rõ ràng. Chúng ta không thể làm liên lụy bất cứ ai được. Cát Đại Tráng trước kia đã từng đưa Cát Nhị Tráng vào trại giáo dục lao động một năm. Khi cậu ta làm đồn trưởng thì công tư rất rõ ràng. Hiện tại, chúng ta không có chứng cứ chứng minh Cát Đại Tráng bao che hành vi cho Cát Nhị Tráng. Chuyện này, Chủ tịch huyện Phạm tự mình trải qua. Chủ tịch huyện Phạm, mời cậu nói rõ tình huống cho mọi người nghe một chút, lúc ấy Cát Đại Tráng có hành vi bao che Cát Nhị Tráng không?
Mắt thấy Lục Cửu lên giọng, Tạ Hậu Minh liền không chút do dự hướng về phía Phạm Hồng Vũ cầu viện.
Chủ tịch huyện Phạm, đây là lúc cậu ra ngựa rồi.
Không đợi Lâm Vũ Tường lên tiếng nói chuyện, Tạ Hậu Minh đã mở miệng:
- Tôi thấy vụ án của Cát Đại Tráng không cần vất vả đồng chí của Ủy ban Kỷ luật rồi. Nếu tình huống là thật, Cát Đại Tráng cũng đã vi phạm hình luật, tôi đề nghị, trực tiếp làm theo quy trình tư pháp. Do viện kiểm sát trước tiên tham gia, liên hợp với đồng chí công an, đào sâu điều tra.
Lục Cửu kinh ngạc hỏi ngược lại:
- Trực tiếp đi theo trình tự tư pháp?
- Đúng, Cát Đại Tráng bị tình nghi tham ô nhận hối lộ, bao che lưu manh, tra tấn bức cung, tác phong sống hủ bại, sa đọa, không có cái nào là không vi phạm kỷ luật, trái pháp luật cả. Cho dù hiện tại Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận điều tra, cuối cùng cũng phải đi theo trình tự tư pháp, phải do tòa án phán quyết. Chi bằng tiết kiệm nhân lực, vật lực, trực tiếp do viện kiểm sát trước tiên làm điều tra.
Lục Cửu liền trầm ngâm.
Tạ Hậu Minh trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào, Lục Cửu rất minh bạch. Ủy ban Kỷ luật huyện không phải là phạm vi thế lực của Tạ Hậu Minh. Lâm Vũ Tường và Lục Cửu quan hệ lại càng thêm chặt chẽ. Vụ án của Cát Đại Tráng giao cho Ủy ban Kỷ luật xử lý, Tạ Hậu Minh sẽ không nắm chắc trong tay. Trực tiếp đi theo quy trình tư pháp, mặc dù Lý Văn Hàn đã phản bội, nhưng Viện kiểm sát và tòa án, Tạ Hậu Minh vẫn có thể quản được. Tạ Hậu Minh vốn muốn nắm vụ án Cát Đại Tráng trong tay.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh trong nhà có chút qua lại. Nếu chẳng may Cát Đại Tráng ở Ủy ban Kỷ luật nói xằng nói bậy, khiến Tạ Hậu Minh liên lụy vào, vậy thì càng khó coi.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều cẩn thận, cả đám ngồi nghiêm chỉnh, bày ra một bộ việc không liên quan đến mình.
Nói thật, việc này dính đến Tạ Hậu Minh, làm không tốt sẽ đắc tội với ông ta.
Lục Cửu nhìn Lâm Vũ Tường.
Lâm Vũ Tường hơi bất đắc dĩ, nhưng rồi không thể không nói:
- Chủ nhiệm Tạ, trước mắt vấn đề của Cát Đại Tráng, là do tổ kiểm tra kỷ luật của phòng công an báo lên. Một số tình huống cũng chỉ là sơ hạch. Có lẽ nhất định sẽ không nghiêm trọng như vậy. Tôi thấy Ủy ban Kỷ luật nên kiểm tra trước một chút, đem những khu vi phạm kỷ luật và làm trái pháp luật tách ra, như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút tinh lực và thời gian cho các đồng chí ở cơ quan pháp luật.
Lâm Vũ Tường thật không muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này. Rõ ràng là không có nửa phần ưu đãi, chỉ có chỗ hỏng, làm gì mà phải ôm vào mình?
Nhưng Lục Cửu rất rõ ràng muốn Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận vụ án này, hoàn toàn nắm trong tay tiến trình của Cát Đại Tráng. Là “đồng minh” của Lục Cửu, y nhất định phải phối hợp.
Tạ Hậu Minh khóe miệng nhếch lên, tính là một nụ cười với Lâm Vũ Tường:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Lâm đối với cơ quan chính trị pháp luật đã quan tâm và thông cảm. Hiện tại toàn bộ cơ quan công an huyện đang muốn làm ra một đợt chỉnh đốn lớn. Vụ án của Cát Đại Tráng, ta thấy nên áp dụng theo nguyên tắc, sớm định ra án, coi như là cấp cho các đồng chí công an khác làm ra cảnh cáo. Bí thư Lục, Chủ nhiệm Lâm, tôi hy vọng Huyện ủy có thể duy trì hệ thống công tác chính trị pháp luật của chúng ta.
Chiếu theo ý tứ này, nếu Lục Cửu kiên trì tiếp nhận vụ án của Ủy ban Kỷ luật, chính là không ủng hộ công tác của hệ thống chính trị pháp luật.
Lục Cửu cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, công tác của hệ thống chính trị pháp luật, Huyện ủy cho tới bây giờ vẫn rất ủng hộ. Vụ án này, cũng là quy trình kiểm tra kỷ luật chứ không phải quy trình tư pháp. Hiện tại, tổ kiểm tra kỷ luật của phòng công an huyện đã đem tài liệu báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật, như vậy thì do Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận điều tra cũng là có thể. Như Chủ nhiệm Lâm đã nói, Cát Đại Tráng hành vi vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật, nếu chuyển giao cho cơ quan tư pháp thì chính là sự ủng hộ mạnh mẽ đối với công tác hệ thống chính trị.
Tạ Hậu Minh qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vẫn đối nghịch với Lục Cửu. Lục Cửu đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt, muốn tìm cơ hội thích hợp để gõ hắn. Hiện tại tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh có liên quan gì đến nhau hoặc có lý do gì sâu đậm hay không, nhưng suy từ lý do Tạ Hậu Minh kiên trì muốn hệ thống pháp luật chính trị quản lý vụ án của Cát Đại Tráng để phân tích thì có lẽ là thật sự có liên lụy.
Đương nhiên, cho dù Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh có liên quan gì đến nhau, thì Lục Cửu cũng không có ý định ban số chết cho Tạ Hậu Minh. Dù sao Tạ Hậu Minh cũng đã năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi, lập tức lui về tuyến hai rồi, ở bộ máy Huyện ủy Vân Hồ tư cách già nhất. Thân là Bí thư Huyện ủy mà lại ra tay đối phó độc ác một đồng chí lão thành như vậy thì sẽ lưu lại ấn tượng lòng lang dạ sói trong lòng mọi người.
Gõ ông ta, khiến ông ta nhận ra không cần phải luôn cậy già lên mặt, vậy là đủ rồi.
Bí thư Lục hiện tại không cần mở mang bờ cõi, mà là giữ gìn cái đã có. Y đã có ba năm làm Chủ tịch huyện, hai năm làm Bí thư Huyện ủy, chỉ cần đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy một cách yên ổn, qua một hai năm, tạo dựng được thành tích thì sẽ đem mâu thuẫn giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương đè xuống. Đến đúng thời điểm thì có thể quan thăng một cấp, đi lên cương vị lãnh đạo rất cao.
Tạ Hậu Minh lại sa sầm nét mặt:
- Bí thư Lục, tôi vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Đây là điểm mấu chốt của lão Tạ, không thể lui được nữa.
Lục Cửu sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lập tức khôi phục lại như bình thường, ánh mắt đảo qua những đồng chí khác, cuối cùng dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói:
- Chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của các đồng chí khác. Chủ tịch huyện Phạm, ý kiến của cậu như thế nào?
Năm vị chính phó Bí thư, Lâm Vũ Tường được xem là người một nhà của Lục Cửu, nhưng Tề Chính Hồng thì không. Vị Phó chủ tịch thường trực huyện này cũng là bướng bỉnh không chịu thuần phục. Lão Triều thì lại có biệt hiệu Triều Thiên Vương, làm người cẩn thận mười phần. Dưới tình huống không muốn đắc tội với Tạ Hậu Minh, lão Triều chắc chắn sẽ không hé răng, Tề Chính Hồng có phụ họa hay không thì cũng không thể nói được.
Nhưng Phạm Hồng Vũ sẽ phải cùng mình đứng cùng một hàng.
Ít nhất trong chuyện này, Lục Cửu tin tưởng Phạm Hồng Vũ và y là mục tiêu nhất trí.
Căn cứ vào vận mệnh chính trị của huyện Vân Hồ, trên nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu hợp tác là có khả năng. Hai người hợp tác, làm tốt công tác của huyện Vân Hồ, đối với song phương cũng đều có lợi.
Tạ Hậu Minh sẽ không hợp tác, chỉ biết đối đầu.
Ông ta dù sao cũng chẳng còn không gian để bay lên, chỉ có thể lui về tuyến hai, cố gắng bảo vệ địa vị thổ hoàng đế của mình, tranh thủ thêm một ít lợi ích. Sau này lui xuống, môn sinh bạn cũ vẫn còn chiếm vị trí quan trọng, cuộc sống sau khi về hưu vẫn có két có vị, uy phong lẫm lẫm. Không giống như các đồng chí lão thành khác, khi về hưu rồi thì ‘trước cửa vắng vẻ xa mã hiếm”.
Uy phong cả dời, Tạ Hậu Minh không muốn đến hồi lão lại thê lương như vậy.
Hiện tại Lục Cửu bảo Phạm Hồng Vũ phát biểu ý kiến, Tạ Hậu Minh khuôn mặt lại càng đen hơn, đốt thêm một điếu thuốc, hung hăng hút.
Luận thủ đoạn đấu tranh chính trị, Tạ Hậu Minh tương đối mà nói, so với Lục Cửu phải thô ráp hơn vài phần, nhưng đầu thì không ngu. Lục Cửu nếu muốn thu thì ông ta cũng có thể thu được.
Phạm Hồng Vũ tiểu nhân âm độc này, làm sao mà có thể giúp Tạ Hậu Minh ông nói chuyện chứ?
Phạm Hồng Vũ đối với nét mặt sa sầm của Tạ Hậu Minh thì làm như không thấy, khẽ cười nói:
- Bí thư Lục, tôi cho rằng, ý kiến của Chủ nhiệm Tạ rất đáng suy xét.
Hả?
Tạ Hậu Minh lập tức mở to mắt, không thể tin được.
Thật đúng là giúp tôi nói chuyện sao?
Lục Cửu ngược lại sắc mặt hơi trầm xuống.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu đang làm gì thế?
Cậu tính lấy lòng cả hai bên à? Điều này sao có thể?
Phạm Hồng Vũ chẳng thèm để ý tới sắc mặt của hai người, tiếp tục nói:
- Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, vấn đề Cát Đại Tráng rất nghiêm trọng, không chỉ đơn giản là vi phạm kỷ luật mà còn là vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đã có thể xem như là phạm tội. Tình huống như vậy, tôi cho rằng dựa theo ý kiến của Chủ nhiệm Tạ là khá thích hợp. Trực tiếp do Viện kiểm sát tham gia đầu tiên, từ trong đó bắt ra những con sâu làm rầu nồi canh, cũng tốt cho việc cảnh tỉnh những đồng chí khác.
Lục Cửu lại một lần nữa trầm ngâm.
Chánh văn phòng Huyện ủy Dương Viễn Vọng không kìm nổi xen vào:
- Chủ tịch huyện Phạm, nói như vậy thì những cán bộ có chức vụ cấp phó phòng trở lên nếu tồn tại vấn đề thì đều do Ủy ban Kỷ luật điều tra trước đấy.
Theo lý, Chánh văn phòng Huyện ủy chỉ có thể dự thính hội nghị công việc Bí thư. Nhiệm vụ của người đó là lĩnh hộ tinh thần hội nghị, quán triệt chứng thực quyết nghị của hội nghị, bình thường không phải là nơi để phát biểu ý kiến của mình.
Tuy nhiên, chủ yếu là dựa vào tính tự giác, nếu Dương Viễn Vọng muốn lên tiếng thì tất nhiên cũng sẽ không ai có ý kiến.
Y dù gì cũng là Ủy viên thường vụ huyện ủy.
Thân là Chánh văn phòng Huyện ủy, trong thời khắc mấu chốt vì Bí thư mà ra mặt nói chuyện cũng là đương nhiên.
Ví dụ như Trần Hà, mặc dù có quan hệ với Lục Cửu vô cùng mật thiết, nhưng ngoài mặt cô phải làm ra vẻ là thân tín của Chủ tịch huyện. Nếu như ý kiến của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ không gặp nhau thì Trần hà cũng không thể vì ai mà có ý kiến. Công nhiên ủng hộ Lục Cửu thì chống đối Phạm Hồng Vũ, đó là khẳng định không được. Trừ phi cô không còn muốn làm Chánh văn phòng UBND huyện.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Chánh văn phòng Dương, quy định là chết, tình huống cụ thể là sống. Cát Đại Tráng vi phạm pháp luật, tình hình đã rất rõ ràng, trực tiếp đi theo quy trình tư pháp càng thêm thích hợp.
Dương Viễn Vọng đang muốn mở miệng thanh minh vài câu thì tiếng điện thoại ở đâu đột ngột vang lên.
Tất cả các cán bộ tham dự hội nghị sắc mặt đều biến đổi.
Bình thường, điện thoại trực tiếp gọi đến phòng họp nhỏ chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất là ở huyện đã xảy ra chuyện đại sự, cần lập tức hướng lãnh đạo Huyện ủy báo cáo. Thứ hai là có lãnh đạo cấp trên gọi tới.
Thư ký của Lục Cửu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi nghe.
Lục Cửu khoát tay chặn lại, tự mình đi tới. Nếu thật là lãnh đạo cấp trên gọi điện tới, do thư ký thay mặt tiếp thì không được lễ phép.
- Xin chào…
Lục Cửu cầm lấy ống nghe, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
- Xin chào, xin hỏi là ai vậy? Là đồng chí Lục Cửu à? Tôi là Trịnh Mỹ Đường.
Ngoài dự đoán của mọi người, đầu dây bên kia là giọng điệu ngạo nghễ của Phó bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường. Trịnh Mỹ Đường sau khi được điều nhiệm là Phó bí thư Thành ủy, khi gọi điện thoại xuống cho địa khu cấp dưới, cho tới bây giờ đều là giọng điệu như vậy. Hoặc là nói, Trịnh Mỹ Đường lúc còn làm việc tại văn phòng Tỉnh ủy, chỉ cần gọi điện thoại cho cán bộ thành phố Tề Hà thì đều là cái dạng này.
Cái giá thư ký của Viên Lưu Ngạn bày ra mười phần.