Lục Cửu trong lòng kinh hãi.
Không nghĩ tới điện thoại là do Trịnh Mỹ Đường gọi tới.
Đối với Trịnh Mỹ Đường, Lục Cửu cũng chẳng có hảo cảm gì. Là cán bộ thành phố Tề Hà, Lục Cửu thật sự không phải là người của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa. Nói cách khác, rễ của y không phải cắm bên cạnh Viên Lưu Ngạn. Có thể trở thành Chủ tịch huyện ở cái tuổi ba lăm, Lục Cửu đương nhiên là có mạng lưới quan hệ của mình, hơn nữa còn khá mạnh.
Xét thấy uy vọng của Viên Lưu Ngạn cực cao, hơn nữa, Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa là tâm phúc của Viên Lưu Ngạn, Lục Cửu vẫn cố gắng làm tốt quan hệ với Quách Thanh Hoa, thậm chí là Trịnh Mỹ Đường.
Tuy nhiên, cũng chẳng thoải mái gì.
Trịnh Mỹ Đường khi còn làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy, Lục Cửu đã từng không dưới một lần đến nhà của Trịnh Mỹ Đường. Mỗi lần đều là Trịnh Mỹ Đường thái độ cao cao tại thượng để đón tiếp.
Lục Cửu dù sao cũng là một người tâm cao khí ngạo.
Dần dần, Lục Cửu buông tha cho sự cố gắng này. Sau đó không lâu, khi Đàm Khải Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tề Hà, Lục Cửu lập tức chuyển sang bên này. Đàm Khải Hoa lúc ấy cũng muốn thành lập đội cho mình, Bí thư Huyện ủy, Bí thư Quận ủy cũng là đối tượng để ông cật lực tranh thủ. Lục Cửu chủ động dựa tới, song phương có thể nói là ăn nhịp với nhau. Hơn nữa Lục Cửu tuổi còn trẻ, lại có vài phần bản lĩnh, nên Đàm Khải Hoa càng thêm xem trọng y.
Ai ngờ không lâu sau đó, Trịnh Mỹ Đường lại điều đến đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy Tề Hà, quan hệ với Quách Thanh Hoa lại càng thêm mật thiết, và nảy sinh sự khác biệt với Đàm Khải Hoa.
Là người được Đàm Khải Hoa coi trọng, Lục Cửu tất nhiên là càng thêm kính sợ Trịnh Mỹ Đường.
So sánh với Trịnh Mỹ Đường thì Phạm Hồng Vũ tính tình giỏi hơn nhiều. Ít nhất không bao giờ trước mặt gây sự như Trịnh Mỹ Đường.
Chỉ có điều, kính sợ và bất mãn đều chôn sâu trong lòng Lục Cửu, tuyệt sẽ không tùy tiện biểu lộ ra ngoài.
- Xin chào, Bí thư Trịnh. Xin hỏi Bí thư Trịnh có gì dặn dò?
Giọng điệu vẫn rất kính cẩn.
Vừa nghe Lục Cửu xưng hô với đối phương, các đồng chí trong phòng lập tức liếc mắt nhìn nhau, cõi lòng tràn đầy nghi ngờ. Không biết Trịnh Mỹ Đường bỗng nhiên gọi điện tới Hội nghị công việc Bí thư là có chuyện gì quan trọng.
Chỉ có Tạ Hậu Minh là thở phào một cái, nét mặt hòa hoãn xuống.
- Haha, Bí thư Lục, không nói tới là chỉ thị. Tôi nghe nói, ở huyện các người đang tiến hành lần chỉnh đốn lớn, có chuyện đó không?
Trịnh Mỹ Đường giọng điệu càng thêm gây khó dễ, mặc cho ai nghe y và Lục Cửu nói chuyện thì biết y khẳng định là thượng cấp.
Lục Cửu ngoài miệng vẫn rất khách khí:
- Vâng, Bí thư Trịnh, đúng là có chuyện như vậy.
- Ừ, điều này cũng rất tốt. Hiện tại toàn tỉnh đang làm ra chỉnh đốn lớn. Khu Vân Hồ đang nằm trong sự phê bình của Bí thư Đoàn. Quả thật nên làm tốt công việc này, làm ra thành tích, khắc phục khó khăn.
Lục Cửu càng thêm khó chịu.
Như thế nào Vân Hồ lại nằm trong danh sách phê bình chứ? Chẳng phải là do mâu thuẫn với nông trường Triều Dương trước đó không lâu mà thống ra cái sọt lớn sao? Đây là vấn đề lịch sử lưu lại, cũng không thể toàn bộ đổ hết lên đầu Lục Cửu tôi chứ?
Trịnh Mỹ Đường giọng điệu khiến cho người ta không chịu nổi.
Nhưng Lục Cửu cũng rõ ràng, y tuy không chịu nổi giọng điệu này nhưng rất nhiều người lại thích. Biết Bí thư Trịnh thích được cao cao tại thượng, một đám liền chen chúc trước mặt y, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân. Chỉ cần Bí thư Trịnh giẫm lên thống khoái thì chắc chắn sẽ có chỗ tốt ban xuống.
- Bí thư Lục, chỉnh đốn lại tác phong của cảnh sát và trị an xã hội nhất định phải làm cùng nhau. Không thể để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ bàn tay trần mà đi đối phó với đám lưu manh kia. Đường đường là quyền Chủ tịch huyện, chính là làm gương cho mọi người, cũng không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không tốt.
Trịnh Mỹ Đường cũng không đợi Lục Cửu trả lời, trực tiếp nói xuống.
Lục Cửu trong lòng bỗng trở nên dễ chịu một chút.
Đã sớm nghe nói Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường không hợp nhau. Khi hai người còn ở tỉnh, Trịnh Mỹ Đường đã thua trong tay Phạm Hồng Vũ. Với tính cách phải đáp trả lại ngay của Trịnh Mỹ Đường, hiện giờ Phạm Hồng Vũ đã tới Tề Hà, Bí thư Trịnh khẳng định là phải trả thù đây.
Người khác sợ tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh của Phạm Hồng Vũ, nhưng Trịnh Mỹ Đường thì không.
Quả nhiên, hiện tại gọi điện thoại cho Lục Cửu, cũng không quên châm chọc đồng chí Phạm Hồng Vũ. Cậu là Chủ tịch huyện, chứ không phải là tay đấm. Lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề thì làm sao mà làm Chủ tịch huyện.
Lại nói tiếp, Trịnh Mỹ Đường xem như là ân oán rõ ràng. Nếu hợp với y thì y sẽ giữ gìn, nếu không hợp, không cần biết anh là ai, sẽ đả kích anh ngay.
- Xin Bí thư Trịnh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn trị an xã hội, cam đoan không phát sinh tình huống sai lầm tương tự. Haha, Bí thư Trịnh, Chủ tịch huyện Phạm đụng phải bọn du côn cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Lục Cửu bật cười ha hả, trong lúc vô ý điểm tên Phạm Hồng Vũ, nói cho mọi người biết, Bí thư Trịnh rất chú ý đến bàn tay dũng mãnh của Chủ tịch huyện Phạm.
Mấy ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thần sắc vẫn bình thường, dựa vào đằng sau mà hút thuốc.
Hắn biết Bí thư Trịnh sẽ quan tâm tới hắn. Khi thời cơ đến, Chủ tịch huyện Phạm cũng sẽ quan tâm Bí thư Trịnh một chút.
- Ừ, được rồi, tôi tin vào quyết tâm của mọi người. Bí thư Lục, nghe nói mấy ngày nay, phòng công an huyện đang nắm một vụ án, chính là Trưởng đồn công an khu Thập Nguyên, tên là Cát Đại Tráng, đúng không? Cát Đại Tráng này là anh ruột của tên đầu sỏ lưu manh Cát Nhị Tráng? Nếu như vậy thì làm sao coi được. Anh làm Trưởng đồn công an, em là đầu lĩnh lưu manh. Cái này thật khó coi. Khó trách quần chúng lại có ý kiến lớn như vậy. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, tôi đề nghị các đồng chí không cần nương tay, thận trọng xử lý mau, làm gương cho những đồng chí khác.
Trịnh Mỹ Đường sau khi quan tâm Phạm Hồng Vũ một câu, lập tức chuyển sang chủ đề chính.
Lục Cửu không khỏi liếc xéo Tạ Hậu Minh, chỉ thấy Tạ Hậu Minh hút điếu thuốc có vẻ rất ngon.
Không ngờ Trịnh Mỹ Đường đã ra mặt làm chỗ dựa cho Tạ Hậu Minh.
Là cán bộ bản thổ huyện Vân Hồ, Tạ Hậu Minh bình thường được xem là người của Quách Thanh Hoa. Quách Thanh Hoa là cán bộ bản thổ có thể lực, hiện tại lại thêm một khâm sai đại thân Trịnh Mỹ Đường.
Nếu ngay cả Trịnh Mỹ Đường cũng ra mặt thì Lục Cửu chỉ có thể nhượng bộ:
- Vâng, vâng, chúng tôi sẽ kiên quyết quán triệt chỉ thị của Bí thư Trịnh.
- Được, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lục, trị an Vân Hồ nhất định sẽ được chỉnh đốn thật tốt.
Có câu trả lời như vậy của Lục Cửu, mục đích của Trịnh Mỹ Đường đã được tới, nên cũng khách khí vài câu.
Cúp điện thoại, Lục Cửu chậm rãi bước tới bàn hội nghị, sắc mặt như thường, giống như không bị ảnh hưởng nhiều.
- Các đồng chí, Bí thư Trịnh tự mình gọi điện tới, rất chú ý đến việc chỉnh đốn tác phong của cơ quan công an chúng ta. Đây là sự quan tâm và ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy. Bí thư Trịnh còn đặc biệt nhắc tới xã hội trị an nhất định cũng phải nắm chắc, không thể khiến cho Chủ tịch huyện Phạm mình trần ra trận, đối phó với đám du côn. Haha.
Trong phòng hội nghị vang lên tiếng cười.
Trịnh Mỹ Đường trực tiếp gọi điện thoại tới, ý tứ rất rõ ràng. Chính là muốn Lục Cửu không có đường sống. Một khi đã như vậy, Bí thư Lục sẽ chuyển đạt một chút ý tứ quan tâm của Bí thư Trịnh với Chủ tịch huyện Phạm.
Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa rồi còn ủng hộ Tạ Hậu Minh đấy.
Muốn mất mặt thì mọi người cùng nhau mất mặt.
- Ngoài ra, Bí thư Trịnh còn đặc biệt nhắc đến vấn đề của Cát Đại Tráng, chỉ thị chúng ta phải nghiêm trọng xử lý con sâu làm rầu nồi canh này. Chúng ta đương nhiên phải quán triệt chứng thực. Tôi thấy, vụ án của Cát Đại Tráng nên chuyển theo quy trình tư pháp, sớm một chút cắt bỏ khối u này. Chủ nhiệm Tạ, công việc này, xin phiền giao lại cho ngài.
Trong nháy mắt, Lục Cửu liền thay đổi giọng điệu, lấy thân phận Bí thư huyện ủy mà ra chỉ thị.
Tạ Hậu Minh gật đầu, thản nhiên nói:
- Vâng, tôi sẽ cố hết sức!
Nghe ra, Chủ nhiệm Tạ lại có chút không vui.
Phương thức xử trí vụ án Cát Đại Tráng đã có quyết định, đề tài thảo luận cuối cùng cũng đã kết thúc mỹ mãn. Lục Cửu lập tức tuyên bố tan họp, mọi người đều tự giải tán.
Tạ Hậu Minh hai tay chắp sau lưng, nện bước khoan tai, ngang nhiên mà rời khỏi.
Phạm Hồng Vũ trở lại UBND huyện.
Tề Chính Hồng không đi cùng hắn, mượn cớ ở lại Huyện ủy. Nhìn theo bóng lưng của Phạm Hồng Vũ, khóe miệng lại hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp họa.
Đồng chí Tiểu Phạm, chuyện Vân Hồ không tốt như cậu đã nghĩ.
Nước ở Tề Hà rất sâu đấy.
Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Lý Văn Hàn.
- Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Tạ vừa rồi đã mở cuộc họp, bảo viện Kiểm sát tham gia vào vụ án của Cát Đại Tráng.
Nghe qua, Lý Văn Hàn trong lòng cảm thấy không yên. Tạ Hậu Minh làm Bí thư Đảng ủy công an nhiều năm như vậy, thế lực trong hệ thống chính trị pháp luật không phải là nhỏ. Không cần nói đến viện Kiểm sát tham gia vào, Lý Văn Hàn dù sao cũng không phải là người của viện Kiểm sát, cho dù là ở phòng công an, nếu không có Tạ Hậu Minh toàn lực ủng hộ thì ông ta cũng không thể phối hợp.
Vụ án của Cát Đại Tráng, quyền chủ động đã giao vao tay của người khác.
Phạm Hồng Vũ cười, thản nhiên nói:
- Điều này cũng rất tốt. Trưởng phòng Lý, anh và các đồng chí viện Kiểm sát cứ phối hợp thật tốt, mau chóng xử lý vụ án của Cát Đại Tráng. Hiện tại toàn bộ cơ quan công an tỉnh đều làm ra chỉnh đốn tác phong, sở Công an tỉnh đều muốn nắm ra một số điển hình để có thể phối hợp tuyên truyền trong dư luận.
- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi.
Lý Văn Hàn ngầm hiểu, lập tức cảm thấy an tâm hơn.
Phạm Hồng Vũ thấy Lôi Minh ở bậc cửa, mỉm cười mời các đồng chí chờ một chút, vội đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Lôi Minh vội vàng chạy theo sau hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, là điện thoại của Trưởng phòng Lý, Trưởng phòng Lý nói có chuyện quan trọng xảy ra, muốn báo cáo với anh.
Cụ thể chuyện khẩn cấp gì Lý Văn Hàn chưa nói.
Cũng không biết là do sơ sót hay sao mà vị thư ký trẻ tuổi Lôi Minh này căn bản không nghe Lý Văn Hàn điện thoại đến nói gì đã trực tiếp bỏ chạy ra khỏi phòng họp hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đi ra phía ngoài văn phòng chính đảng, lần này Lôi Minh không đợi nói gì đã cầm điện thoại đưa cho hắn. Điều này có thể đoán được Lý Văn Hàn đã đợi máy điện thoại bên kia.
- Chủ tịch huyện, Cát Nhị Tráng vu cáo chúng ta...
Điện thoại vừa đưa lên tai đã nghe Lý Văn Hàn vội vội vàng vàng nói, giọng điệu khá hoảng loạn.
- Vu cáo?
- Đúng vậy, Cát Nhị Tráng phản cung, tố cáo với Viện kiểm sát là đồng chí vu cáo, gã bảo chúng ta tiến hành bức cung khi điều tra, gã ta còn nói, còn nói trước kia...
Lý Văn Hàn nói lắp bắp, dường như có điều gì không tiện nói ra.
- Còn nói cái gì?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.
- Gã ta còn nói Chủ tịch huyện bắt hành hung gã ở trấn Thập Nguyên, cố ý đã thương gã. Gã nói lúc ấy gã không có động thủ gì, chỉ hù dọa Đỗ Song Ngư, Chủ tịch huyện không hỏi đầu đuôi câu chuyện đã đả thương gã, còn làm gã đổ máu... Gã nói sẽ tố cáo Chủ tịch huyện cố ý gây tổn thương gã.
Lý Văn Hàn nói lắp ba lắp bắp, rồi cắn răng nói tất cả.
Điều ngoài dự kiến của Lý Văn Hàn chính là Phạm Hồng Vũ không có chút tức giận nào cả, chỉ hỏi:
- Cát Nhị Tráng nói vậy các đồng chí ở Viện kiểm sát có phản ứng với việc này hay không? Vụ án đó không phải anh thẩm tra sao?
Chính Viện kiểm sát đã tham gia vào vụ án của Cát Đại Tráng rất sớm.
Lý Văn Hàn liền nói:
- Bởi vì Cát Đại Tráng là kẻ khả nghi bao che tội trạng của Cát Nhị Tráng, người của Viện kiểm sát nói muốn thẩm vấn Cát Nhị Tráng xác minh vài tình huống.
- Chuyện tra tấn bức cung có xảy ra không?
- Tuyệt đối là vu cáo, chúng tôi không ai đụng đến gã cả, vết thương trên người tự do gã làm, gã còn nói bị chúng ta thẩm vấn quá mệt mỏi, ba ngày ba đêm không cho gã ngủ, gã không chịu nổi nên mới khai lung tung.
Lý Văn Hàn nói gấp gáp.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Vậy mọi người có thẩm vấn gã đến kiệt sức không?
Lý Văn Hàn lại chần chờ một chút mới lên tiếng:
- Chủ tịch huyện, mệt nhọc trong thẩm vấn là có thật sự nhưng không đến mức như vậy. Cát Nhị Tráng là dân giang hồ, đã mấy lần đưa đi trại cải tạo, vào ra không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm bị phỏng vấn gã có thừa. Đối với mấy tên phần tử tội phạm ngoan cố, dùng thủ đoạn bình thường thẩm vấn là không thể được, chúng ta phải...Rất nhiều cơ quan công an chúng ta đều dùng cách này phá án, cũng không có biện pháp nào cả... Nhưng, Chủ tịch huyện, tôi thấy chuyện này có chút vấn đề.
Lý Văn Hàn cũng biết, tra tấn phỏng vấn là vi phạm quy định, liền vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Lại nói tiếp, vì Lý Văn Hàn đi theo Phạm Hồng Vũ chưa đủ dài nên chưa hiểu tính cách của Phạm Hồng Vũ mấy, khi đụng đến vấn đề mẫn cảm, không thể nào nói hết được.
Để phối hợp ăn ý cần có thời gian tìm hiểu.
- Vấn đề gì?
Phạm Hồng Vũ hỏi tiếp.
- Thật là điều trùng hợp, khi báo tỉnh chưa đưa tin vụ án của Cát Đại Tráng được Viện kiểm sát kéo dài, bảo chúng ta bổ sung hết tài liệu này đến tài liệu kia. Khi tài liệu đã bổ sung thì bỏ vào ngăn kéo cất hoặc không thèm để ý đến. Hiện giờ, khi bài báo vừa viết tin, Viện kiểm sát lập tức chất vấn Cát Nhị Tráng, đối với tài liệu cũng không hỏi đến. Lại cố tình hỏi chuyện tra tấn bức cung, còn vu Chủ tịch huyện cố ý gây tổn thương, tôi xem dường như bọn họ định trả thù.
Lý Văn Hàn nói xong dường như tức khí lên, căm phẫn cực độ.
Mặc kệ Lý Văn Hàn này trước kia làm Trưởng phòng công an thế nào, nhưng ít nhất điều tra anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng cũng được cho là con đường chính nghĩa. Anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng đúng chỉ toàn làm chuyện xấu, làm cho dân chúng bất mãn cực độ. Lý Văn Hàn đường đường là Trưởng phòng công an phải điều tra vụ án này không ngờ lại có lực cản mạnh đến thế, cũng khó trách trong lòng ông ta khó chịu.
Phạm Hồng Vũ không để ý đến oán giận của Lý Văn Hàn, hỏi:
- Đồng chí Viện kiểm sát nói thế nào?
- Bọn họ không nói gì cả, chỉ thông báo tình huống cho chúng ta biết, rồi cầm tư liệu đi liền. Chủ tịch huyện, tôi nghi bọn họ giở trò...
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ cần anh xác định mình không có bức cung, thì cần chi lo lắng, giả thì thế nào cũng là giả, chỉ cần điều tra là rõ.
Lý Văn Hàn do dự nói:
- Chủ tịch huyện, đạo lý là đạo lý, không dối gạt gì cậu, hiện tại lòng người trong phòng vô cùng hoang mang. Cậu cũng biết, trong phòng có nhiều cán bộ đều là tay chân của Tạ Hậu Minh, có chút công việc tôi cũng phải tự tay làm.
Lý Văn Hàn nói như vậy, có lẽ là sự thật, tuy nhiên cũng có ý "oán giận" Phạm Hồng Vũ.
Chủ tịch huyện Phạm sao ngài hứa hẹn, vì sao lại không thực hiện?
Chỉ cần ông ta trở thành Bí thư Đảng ủy công an thì tình thế trong phòng sẽ thay đổi, lúc đó còn có ai dám chống lại chứ!
Lý Văn Hàn là công an kỳ cựu, đối với chiến thuật của cơ sở cơ quan công an hiểu như lòng bàn tay. Cát Nhị Tráng phản cung nhất định có người chỉ điểm, cái gọi là tra tấn bức cung, tuy giả mà thật thật mà giả. Hiển nhiên người chỉ điểm cho Cát Nhị Tráng cũng hiểu được chuyện này hoàn toàn vu cáo, khẳng định chịu không được điều tra, thật giả lẫn lộn, để điều tra thật giả thì cần có nhiều thời gian.
- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy được bọn chúng muốn gây xáo trộn.
Dừng một chút, Lý Văn Hàn nói tiếp.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ thật ra cũng nhận thức được, đơn thuần chỉ dựa vào lời tố cáo của một kẻ lưu manh, một phần tử tội phạm đã bỏ qua vụ án, chuyện này chỉ là chuyện hoang đường. Nhưng nếu Tạ Hậu Minh đứng sau chỉ bảo, hơn nữa lại có người trong phòng Công an huyện và Viện kiểm sát "phối hợp" làm rối loạn vụ án, điều này hoàn toàn có thể hiểu.
Ít nhất có thể kéo dài thời gian để Lý Văn Hàn điều tra.
Còn Tạ Hậu Minh mà nói, có thể bảo vệ chức vị Bí thư Đảng ủy, như vậy không phải quá tốt sao? Chỉ cần ông ta đứng ở vị trí Bí thư Đảng ủy thì Lý Văn Hàn có dựa Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào đứng dậy được, hệ thống chính trị pháp luật chính là của họ Tạ. Còn nếu như không bảo đảm được, Tạ Hậu Minh cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn chức Bí thư Đảng ủy công an bị lấy đi, rơi vào tay Lý Văn Hàn.
Thà bị Lục Cửu lấy đi còn hơn rơi vào tay "sói mắt trắng" Lý Văn Hàn.
Hơn nữa, nếu người nhận chức Bí thư Đảng ủy công an là người của Lục Cửu, để nhanh chóng nắm hệ thống pháp luật trong tay thì y có thể lựa chọn hợp tác cùng Tạ Hậu Minh, ức chế Trưởng phòng công an Lý Văn Hàn này. Một khi Lý Văn Hàn không còn ngồi ở đó, thì ông ta cũng còn tư cách là cựu cán bộ công an, thế cục hoàn toàn thay đổi. Lý Văn Hàn nhất định gắt gao điều tra vụ án của Cát Đại Tráng để làm sáng tỏ mọi chuyện.
Cho đến lúc này, Tạ Hậu Minh đã chính thức triển khai.
Phải dùng thủ đoạn một mất một còn như vậy, Tạ Hậu Minh cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Quả thật người gây sự là Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh không thể không tử chiến đến cùng.
Cát Nhị Tráng dám lôi Phạm Hồng Vũ vào chuyện này, đơn giản chỉ muốn lấy tiền của Phạm Hồng Vũ, khiến hắn xấu hổ không can thiệp vào chuyện này nữa.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Trưởng phòng Lý, mặc kệ Cát Nhị Tráng phản cung thế nào, vu cáo thế nào, không cần biết đồng chí Viện kiểm sát nói thế nào, các anh là người của cơ quan công an, phải có biện pháp xử lý riêng. Phá án, bắt người gian là nhiệm vụ cơ bản của cơ quan công an đấy.Đối với pháp luật, văn bản rõ ràng, quy định do Viện kiểm sát tiến hành điều tra và giải quyết vụ án, không ngoại trừ lưu manh, tội phạm. Trưởng phòng Lý, phải tranh thủ chủ động, nên cứng rắn, phải cứng rắng đứng lên, không thể mềm yếu được.
Hai mắt Lý Văn Hàn tỏa sáng, vội nói:
- Đúng là vậy, Chủ tịch huyện chỉ thị rất anh minh, tôi nhanh chóng tổ chức lực lượng để phá án nhanh hơn. Như lời Chủ tịch huyện nói, giả thì thế nào cũng giả, thật thì sẽ là thật.
- Ừ, trước tiên cứ làm vậy đi.
Phạm Hồng Vũ không nói nhiều lời, lập tức cúp điện thoại, sắc mặt như thường nhanh chóng trở về phòng họp tiếp tục nghe cán bộ trấn Lô Hoa báo cáo. Đối với việc thay đổi hình thức "Ngư gia nhạc" của hai năm trước, Phạm Hồng Vũ tỏ ra vô cùng hứng thú. Theo Phạm Hồng Vũ biết được, loại mô hình này rất phổ biến, tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú, đặc biệt một số địa phương có được lợi nhuận kinh tế rất cao, thậm chí trong khu vực nhỏ hình thành hình thái du ngoạn nghỉ ngơi, đổi gió.
Huyện Vân Hồ có hơn một trăm km khu vực sông, du lịch về tài nguyên tương xứng vô cùng phong phú, nếu có thể đem hình thức "Ngư gia nhạc" này dần mở rộng, lên kế hoạch rõ ràng nhất định có thể tăng trưởng nền kinh tế.
Thật ra mà nói, đối với hình thức triển khai "đấu tranh" này thì Phạm Hồng Vũ cũng không đặc biệt quan trọng mấy. Ở phương diện này cho đến hiện giờ ý nghĩ của Phạm Hồng Vũ vô cùng tỉnh táo.
Đấu tranh là có chút bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể trở thành trào lưu được, làm quan một lần, điều quan trọng là tạo phúc cho dân chúng.
Đến huyện Vân Hồ một tháng rồi, Phạm Hồng Vũ đã đến rất nhiều trấn, nhiều cơ sở khác nhau, tìm hiểu tư liệu. Thân là Chủ tịch huyện, đối với tình huống căn bản ở huyện nhất định phải hiểu rõ. Lúc trước hắn có một số kế hoạch, cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, một thời gian ngắn nữa, chuyên gia Hongkong sẽ đến huyện Vân Hồ.
Ở nông trại Triều Dương, Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư chạy làm thủ tục vay vốn, ngân hàng Công thương tỉnh cho vay năm triệu nhân dân tệ, đã hoàn thành thủ tục. Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư cũng đến Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh và Đại học Nông nghiệp Thanh Sơn, thực hiện kiểm tra lồng nuôi cá thí nghiệm, chuẩn bị bắt đầu thực hiện.
Hoàng Tử Hiên là người có năng lực làm việc cao, lại là người chính trực vô tư, là người thanh liêm, nếu chuyện gì giao cho gã thì nhất định yên tâm.
Liên quan đến phúc lợi cho hàng trăm ngàn người dân, điều này là chuyện lớn.
Đối với việc suy tính đối phó với Tạ Hậu Minh, Chủ tịch huyện Phạm chỉ cần dùng phần "còn thừa" đã đủ tinh lực đối phó rồi.
Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm có ý chí như vậy không có nghĩa là người khác cũng giác ngộ cao như vậy. Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ còn ở trấn Lô Hoa kiểm tra đê Hồng Đại, Văn phòng huyện ủy gọi điện đến thông báo, nói rằng sáng ngày mai chín giờ sáng tổ chức hội nghị bí thư, mời Chủ tịch huyện Phạm đến tham gia đúng giờ, có đề tài quan trọng cần thảo luận.
Đề tài quan trọng cần thảo luận là cái gì, thư ký Lục Cửu không cần nói Lôi Minh cũng hiểu, chính là có liên quan đến vụ án của anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng.
Lôi Minh liền báo cáo cho Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ chỉ khẽ gật đầu, trên mặt tỏ vẻ không vui.
Nói đến đấu tranh, dùng thủ đoạn nhỏ như vậy Chủ tịch huyện Phạm chưa từng sợ hãi.